• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Võ Động Thiên Hà (4 Viewers)

  • Chương 7

Vân Thiên Hà có chút buồn bực, nhưng cũng không có hỏi, hắn đi theo Hắc bá đến sân luyện công


Hắc bá đi tới trước giá để binh khí, nơi đó tất cả đều là cung, có trúc cung, mộc cung, ngưu giác cung, thiết thai cung, tinh cương cung...đủ mọi loại cung lớn nhỏ xuất hiện ở nơi này, hẳn chỉ một cây trúc cung có chút yếu nhược ở hàng thứ nhất trên kệ nói:


-“Mau kéo căng cây cung kia cho ta!”


Vân Thiên Hà không có lên tiêng mà trực tiếp đi tới, cầm cây cung lên tiện tay kéo một cái dáng vể thập phần dễ dàng không chút khó khăn nào.


Hắc bà nhìn một màn này tâm tình hưng phấn kích động, chỉ tiếp vào cây mộc cung bên cạnh nói:


-“Đổi sang chiếc này thử xem!”


Vân Thiên Hà lại tiếp tục lặp lại hành động vừa nãy mà không có sự khác biệt nào, tùy tiện kéo một cái.


Hắc bá thần sắc lộ vẻ khó tin vào mắt mình tiệp tục chỉ vào cây ngưu giác cung, thanh âm khẩn trương nói:


-“Mau kéo cái cung này cho ta nhìn!”


Vân Thiên Hà cầm ngưu giac cung kia lên, dùng sức kéo lần này hắn mới cảm giác được lực cản, bất quá hắn vận khởi kinh lực vẫn kéo căng được dây cung.


-“Ngươi...!”


Hắc bá chứng kiến Vân Thiên Hà kéo căng dây thanh ngưu giác cung, khiến hắn ngây dại cả nửa ngày dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Vân Thiên Hà, trong miệng lắp bắp một hồi mới nhả ra được mấy chữ:


-“Ngươi thử một chút với thanh thiết thai cung xem ”


Vân Thiên Hà nhìn qua một chút cây trường cung này, sau đó cầm lên, cảm giác được cây cung này phải nặng tới mấy chục cân, hăn nâng cây cung lên cầm vao dây cung, hăn cảm thấy lực cản của cây cung này không chỉ đơn giản là gấp đôi cây cung lúc trước, nhưng điều này cũng không làm cho hắn khiếp đảm, hít vào một hời thật sâu, sau đó vẫn khởi kình lực mãnh liệt vào đôi tay, hắn như nghe thây thanh âm từ dây cung truyền đến.


"Uông! "


Kéo được một nửa, Vân Thiên Hà cảm thấy kình lực đưa vào không đủ, nếu không tiếp thêm sẽ thất bại, bởi vậy hắn hét lớn một tiếng, một lần nữa vận khởi kình lực tiến hành lôi kéo, dây cung của thiết thai cung cuối cùng cũng bị kéo ra hết.


“....”


Hắc bá kích động đến độ không nói ra lời, đôi môi run run, nhìn Vân Thiên Hà như một con quái vật đội lốt người.


Vân Thiên Hà để thanh thiết thai cung xuống kệ, cảm thấy cánh tay có chút tê dại, hắn cũng không biết thanh cung kia cần bao nhiêu lực, bởi vậy hắn liền xoay người lại, đang muốn hỏi Hắc bá, nhưng hắn lại phát hiện có điều gì đó không đúng.


Quay đầu lại, chỉ thấy trên sân luyện công lúc này đã có thêm năm sau thiếu niên đứng đó, còn có ba thiếu niên lúc này miệng vẫn còn há to, bộ mặt khiếp sợ, cùng bất khả tư nghị, đôi mắt lồi ra như hai quả trứng gà.


Những người này Vân Thiên Hà cũng không nhân ra ai, nhưng hắn lại phát hiện phía sau đám người này là Đồ Chính Mình, cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không kém.


Đồ Chính Minh hôm nay tới nơi này cũng không phải là để khảo hạch thành tích, mà là đi kiểm tra tiến độ tu luyện của các đệ tủ trong võ đường, hắn phát hiện có người thực lực tăng lên đang tiến hanh kiểm tra, nên dẫn theo mấy người tới khảo sát trường.


Không ngờ vừa mới vào tới nơi, chứng kiến Vân Thiên Hà đem thanh ngưu giác cung kéo căng một cái. Chứng kiến điều này khiến Đô Chính Minh có chút không nói nên lời, phải biết rằng vừa mới hôm qua hắn mơi bảo Vân Thiên Hà sáng nay tới khảo sát trường tìm Hắc bá trình diện, và chọn lấy mọt bộ trụ cột công pháp để Hắc bá chỉ dạy tiến hanh tu luyện, hắn không thể nào tin được Vân Thiên Hà vừa mới luyện qua bộ trụ cột công pháp môt buổi sáng lại có thể kéo căng được ngưu giác cung tầm một trăm cân lực lượng.


Nhưng hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn, để suy nghĩ, lại bị giáng thêm một đòn như trời giáng.


Khi hắn thấy Hắc bá tiếp tục chỉ vào cây thiết thai cung, hắn cơ hồ như muốn chạy đến ngăn cản, bởi điều này thật quá mức liều lĩnh, thiết thai cung không phải dành cho thiếu niên mười lắm tuổi vừa mới bước chân vào võ đường có thể kéo, nếu kình lực không đủ sẽ phải hứng chịu thương thế do phản lực gây ra.


Song...


Chứng kiến thời điểm Vân Thiên Hà đem thanh thiết thai cung kéo căng, Đồ Chính Minh không nhịn được mà ngoác cái miệng của mình ra, thần sắc tràn ngập khiếp sợ, phải biết rằng thanh thiết thai cung đó có một trăm năm mươi cân cung lực


Lúc này, Vân Thiên Hà đã tiêu hao hết lực lượng của mình để kéo thanh thiết thai cung, Đồ Chính Minh nhận ra điểm này cũng không khỏi thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hưng phấn vạn phần, thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài.


Nhưng khi sự hưng phấn của hắn một lần nữa lai bỉ bẻ gẫy, chỉ thấy Vân Thiên Hà làm ra động tác kỳ quái, một lần nữa giương thiêt thai cung lên, rồi lại kéo căng.


Điều này, khiến cho mọi người ở đây đầu óc có chút ong ong...


“Tốt..”


Ngay vào lúc này Hắc bá đã kịp lấy lại tinh thần, hằn hưng phấn rống lớn một tiếng, khiến cho lỗ tai mọi ngươi cũng phải ong ong rung động, hắn không thể nào diễn tả sự kích động của mình bằng lời nói, nên chỉ đánh rống lên một chữ.


Bị một tiếng rống này làm kinh động, khiến cho tất cả mọi người dần dần lây lại tinh thần.


Đồ Chính Minh hưng phấn quá mực, hành động có chút thất thố, bổ nhào tới ôm Vân Thiên Hà vào trong lòng, thanh âm run rẩy nói:


-“Thiên tài, trời đất phù hộ Đồ gia ta, kỳ tài, tuyệt đối là kỳ tài trăm năm khó gặp.”


Vân Thiên Hà bị Đồ Chính Minh ôm chăt, cảm giác có chút không thở nổi, nhưng lại nghe Đồi Chính Minh rống lớn lên:


-“Đồ Chính Lâm, ngươi là tên khốn kiếp, vi ngươi mà một vị đại thiên tài, một viên minh châu trong võ học phải long đong suốt tám năm, ta hận chết ngươi tên vương bát đản này, nếu như năm đó... Ài, hối hận a... chuyện này cũng có một phần sơ suất của ta a..”


Mà lúc này đám thiếu niên nam nữ kia cùng ba vị thanh niên kia vừa mới từ trong mê muội tỉnh lại, nhìn thấy Đồ Chính Minh đang ôm chặt một thiếu niên mà bọn họ chưa từng thấy qua, khiến bọn họ lại rơi vào một trận mê muội khác.


Vân Thiên Hà nghe nói thiết thai cung kia có một trăm năm mươi cân cung lực, trong lòng cũng thầm giật mình, ở kiếp trước kỉ lục của hắn cũng chỉ kéo được một trăm chín mươi cân cung lực, không nghĩ tới đi tới thế giới này tu luyện một thời gian ngắn ngủi đã kéo được một trăm năm mươi cân cung lực.


Không tự chủ được hắn bỗng nhiên nghĩ đến ‘Vô lương tinh kinh ’ công pháp ‘Tinh thần quyết ’giúp hắn một lần đả thông được chín huyệt đạo cùng kinh mạch nối liền, đốt cháy lên cửu khỏa ‘vị tinh’,đã phụ trợ tạo ra được kình lực lớn như vậy.


Nếu như đả thông toàn bộ huyệt đạo trong thân thể, thắp sáng toàn bộ tinh vị đồ, sẽ đạt tới cảnh giới gì?


Vân Thiên Hà không dám nghĩ thêm.


Đồ Chính Minh lúc này đã ý thức được hành động thất thố của mình, rốt cục đã hồi phục tinh thần. thả Vân Thiên Hà ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:


-“Thiên Hà, ngươi thành thật nói cho ta biết, trước kia ngươi có tu luyện qua ‘Đồ thị tinh ý quyền ’không?”


-“Trước kia thông qua khe cửa lén nhìn thiếu gia, nên có học qua vài điểm!”


Vân Thiên Hà trả lời một cách hàm hồ, dù sao mọi người đều biết trước kia hắn từng học lén võ công, nên hắn mượn cái cớ này.


Đồ Chính Minh miệng hút một hơi dài, quả nhiên không quá tin tưởng hỏi lại:


-“Vậy quá trình tu luyện của ngươi như thế nào, tại sao lại có được kình lực lớn như vậy, còn nữa ta quan sát qua thân thể cơ trạng của ngươi, hiển nhiên là phải không ngừng tu luyện một hệ thống phương pháp trong bí tịch mới đạt hiệu quả như thế, không thể nào chỉ tu luyện trong một thời gian ngắn.”


-“Thời điểm ta bị giam cầm chính là mùa đông, để chống cự lại cái lạnh giá của mùa đông, ta cũng chỉ dựa vào nhưng gì đã học được không ngưng tập luyện ở trong phòng, tự đánh ra một bộ quyền pháp đoán mò đẻ giữ ấm, kiên trì nửa năm tự nhiên có hiệu quả như vậy, nêu không ta đã sớm bị chêt rét rồi.”


Nghe đến những lời này, Đồ Chính Minh ngẩn ra, nhớ tới mùa đông, trời rét căm căm, có một thiếu niên phải chịu đựng cái rét cắt da thịt trong phòng giam, nghĩ đến đây trong lòng hắn có chút áy náy, đúng là như vậy nếu như thiếu niên kia không làm như vậy quả thật đã sớm chết rét rồi.


Nhưng nghĩ tới tổn thật mà Đồ gia đã thiếu chút nữa phế đi một kì tài võ học, bĩ chậm trễ mất tám năm, mất đi thời gian tốt nhất để luyện võ, Đồ Chính Minh trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận vô danh thiêu đốt,giơ đây hắn rất oán hận Đồ Chính Lâm, nêu không phải là thân đệ đệ, hăn thật muốn bóp chết luôn tên Đồ Chính Lâm này.


Nhưng ngay sau đó hắn nghĩ tới một điều, thiếu niên trước mặt này mẫu tử hai người bọn họ đã phải nếm trải quá nhiều tủi cực bởi vì Đồ gia, nếu sau này sinh lòng oán hận đối với Đồ gia, thi đây là một tổn thật không thể nào tính được, bởi vậy thần sắc hắn trở nên nhu hòa nhìn Vân Thiên Hà nói:


-“Mọi chuyện trước kia bởi vì giữa chúng ta có một số hiểu lầm, cung sai lầm, khiến mẹ con các người phải chịu khổ cực nhiều năm như vậy, ta thay mặt Đồ gia thế hệ thứ hai hướng các ngươi nói lời xin lỗi, hy vọng cac ngươi không nên để điều này trong lòng, sau này chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho những gì mà mẹ con các ngươi đã phải chịu đựng.”


Đồ Chính Minh thần sắc hết sức thành khẩn, trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hướng về Vân Thiên Hà khom lưng bái một cái thật sau.


Vân Thiên Hà thản nhiên chấp nhận lời xin lỗi của Đồ Chính Minh.


Mặc dù trong lòng cũng không quá thoải mái, nhưng đối với nam nhân tính cách thẳng thắn thế này rất hợp khẩu vị của hắn, hắn biêt tên đầu sỏ chính là Đồ Chính Lâm và Lưu Dao Cầm một đổi cẩu nam nữ, nhưng rất nhiều người không biết chuyện nên cũng có thể thông cảm.


Thực ra thiếu niên Đồ Thiên Hà đã chết kia, cũng chỉ có chút oán khí đối với Đồ gia khi bắt giam hắn thôi, cũng không thể coi là căm hận, mà Vân Thiên Hà lại là người thừa hưởng chút oán khí đó, nên hắn cũng không quá coi trọng, dù sao thì trong người hắn vẫn chảy dòng máu của Đồ gia.


Trong khi Vân Thiên Hà cùng Đồ Chính Minh nói chuyện, mọi người còn lại cũng đã hồi phục tinh thần.


Hắc bá nét mặt vui vẻ, nở nụ cười tiến tới vỗ vỗ vai Vân Thiên Hà nói:


-“Hảo tiểu tử, một thân kình lực này nếu không phải trải qua một quá trình dài khăc khổ mà sinh ra, chỉ sợ ngươi chính là tiên thiên tự sinh kình lực rồi, mới chỉ tu luyện trụ cột mà có đươc hiệu quả như vậy thật đúng là làm cho người ta kinh hãi a, ngươi chính là một đại kì tài a...”


Nói chuyện đến đây, Đồ Chính Minh cũng vui vẻ tươi cười nói:


-“Thiên Hà, khảo nghiệm của Đồ gia chúng ta tiến hành, nếu có thẻ kéo được một trăm năm mươi cân cung lực thì chính thức đạt tới chuẩn ‘võ sĩ ’ cấp sáu, nhưng trong ‘Đồ thị tinh ý quyền ’ có ‘Tinh quyền thập tam thức’ ngươi nên tập luyện, bơi nó rât có lợi trong việc đôi chiến, chỉ có như vậy mới thể biểu hiện ra giá trị của võ sĩ!”


Nghe những lời này, Vân Thiên Hà trong lòng thầm nghĩ, thì ra thiếu niên trước kia vẻn vẹn chỉ có học trộm mà đát tới ‘võ sĩ’ cấp ba, mày khi hắn xuyên đến thế giới này không quá nửa năm, nội ngoại kiêm tu, nhảy vọt lên ba cấp, trở thành ‘võ sĩ’ cấp sáu, quả nhiên ta là kì tài a!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 251-255
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom