• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Võ Động Thiên Hà (2 Viewers)

  • Chương 31

Tâm thần Vân Thiên Hà không dám buông lỏng chút nào với con chim ưng, nửa khắc cũng không dám rời đi, ba ngày rồi, nhưng con chim ưng vẫn không có một chút biến hóa, điều này khiên cho Vân Thiên Hà biết được trên thế giới này, loài ưng rất mực cường hãn, hắn phải bỏ ra thời gian cũng nghi lực phải lớn hơn rất nhiều nữa mới thành công.


Sang ngày thứ tư, ánh mắt Vân Thiên Hà, đã bắt đâu xuất hiện tơ máu.


Con chim ưng, đã nhịn đói bốn ngày rồi, nhưng tinh lực cùng thể lực của nó vẫn còn rất sung mãn, nhưng Vân Thiên Hà cảm nhận được, trong mắt của nó vẻ cao ngạo cùng khinh thường đã dần suy yếu đi, nhưng vẫn không ngó ngàng tới miếng thịt tươi một lần.


Ngày thứ năm, ánh mắt Vân Thiên Hà đã có chút đỏ lên.


Thời gian này, Tuyết Ông tiên sinh đã tới nhìn, Đồ Chinh Minh cùng Đồ Lão gia tử cũng không nhịn được nữa, chạy tới, thấy cảnh một người một ưng bất phân cao thấp, Đồ lão gia tử muốn mắng vài câu, nhưng bị Tuyết ông tiên sinh ngăn lại, khuyên bảo vài câu, khiến lão gia tử thở dài rời đi.


Đồ Chính Minh nghĩ không ra, đứa nhỏ này không đi luyện võ, lãi hao phí thời gian đối phó với một con chim ưng đến nỗi mê muỗi mất đi cả ý chí. Ánh mắt phức tạp nhìn Vân Thiên Hà rồi cũng thở dài rời đi.


Ngày thứ sáu, con chim ưng này rốt cuộc đã có phản ứng, giống như là đã quá đói, mà Vân Thiên Hà cảm thấy trong ánh mắt của nó đã không còn cảm giác khinh thường, nó thi thoảng đã nhìn qua miếng thịt tươi, nhưng vẫn không có làm thêm động tác gì.


Đường Linh Sa mấy ngày qua đều đến thăm Vân Thiên Hà, thấy hắn tinh thần uể oải, khiến trong lòng nàng có chút đau lòng không biết tại sao.


Muốn mở miệng khuyên hắn không nên tiếp tục, nhưng lại lại không nói nên lời, sợ hắn tức giận, tại sao lại sợ hắn?


Ngày thứ bảy, ánh mắt con chim ưng đã mất đi thần thái, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Hà đã hiện lên vẻ kinh sợ, miếng thịt hắn đưa tới, nó đã nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng thủy chung vẫn không có cắn xé.


Hắc bá mấy ngày qua không thấy Vân Thiên Hà đến võ đường, nên đã chạy vào trong phủ tìm kiếm, dò hỏi nguyên nhân, nhiều người nói, đứa nhỏ này đã phát điên, cùng với một con chim ưng phân cao thấp.


Bởi vậy Hắc bá mới đến tận phòng tìm hắn, nổi giần đùng đùng nhìn Vân Thiên Hà, nhưng may mà có nha hoàn Lục Châu và Sử Trường Đức kịp thời ngăn cản, giải thích, nên Hắc bá mới không tới phá hư, nếu không thì thì công sức Vân Thiên Hà bỏ ra đã đổ xuống sông xuống bể.


Ngày thứ tám, giữa trưa, vẫn như mọi ngày Vân Thiên Hà cầm trong tay miếng thịt tươi hương con chim ưng giơ lên, chỉ thấy nó cúi đầu xuống, bộ dạng uể oải, kéo miếng thịt lên, rồi nuốt xuống.


Vân Thiên Hà như chết lặng, còn không kịp phản ứng, con chim ưng lại tiếp tục cúi xuống, gắp thêm mấy miếng thịt, bắt đầu cắn xé.


-“A thành công rồi!”


Đúng lúc này Đường Linh Vũ chạy đến xem hắn, phát hiện con chim đã chịu ăn, nên không nhịn được hô lên một tiếng.


Vân Thiên Hà nhíu mày khé nói:


-“Đừng lên tiếng!”


Đường Linh Vũ lập tức im lặng, mở to mắt nhìn Vân Thiên Hà cho con chim ăn, vẻ mặt hâm mộ, nghĩ tới chuyện Vân Thiên Hà đáp ứng bắt cho hắn một con chim ưng khác,mà hưng phấn chực muốn nhẩy lên.


Vân Thiên Hà đưa cho con chim ưng vài miếng thịt tươi nữa, chờ cho nó ăn no thực sự, Vân Thiên Hà tĩnh tâm trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt ưng, sử dụng tâm niệm truyền dẫn:


-“Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là Vân Tường...”


Chim ưng tựa như nghe và thấu hiểu,mở choàng mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái thật sâu, sau đó cơn buồn ngủ chụp đến, chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ, mặc cho Vân Thiên Hà kêu gọi vuốt ve cũng không có phản ưng.


Vân Thiên Hà thấy nó đã hoàn toàn tín niệm mình rồi, lúc này hắn mới an tâm mình đã thu phục thành công.


-“Cuối cùng cũng thuần phục được, quả là một bước dài a!”


Vân Thiên Hà thở dài nhìn Vân Tường đang ngủ, lúc này hắn mới mở khóa xích sắt buộc chân của Vân Tường ra.


-“Cái gì gọi là thành công một bước dài?”


Đường Linh Vũ nghe không hiểu, nghi ngờ hỏi lại.


Vân Thiên Hà giữ vững tinh thần, hướng Đường Linh Vũ giải thích:


-“Một bước cuối cùng nay rất quan trọng,để khẳng định lại nó đã hoàn toàn thần phục, nếu không sau này, nuôi dưỡng nó không tốt, có thể nó sẽ bay đi!”


-“Còn phiền toái như vậy nưa sao?”


Đường Linh Vũ kinh hãi.


Vân Thiên Hà tức giận nói:


-“Ngươi cho rằng huấn luyện một con chim ưng biết nghe lời là đơn giản lắm sao, nếu ta bắt được một con dã ưng, ngươi có thể bảo đảm làm được giống như ta, so đấu nghị lực với nó không?”


-“Ta không làm được!”


Đường Linh Vũ thuận miệng nói.


-"Làm không được, vậy ngươi còn muốn ưng làm gì, chơi sao? "


Vân Thiên Hà cảm giác hơi mệt, tính toán đi trước ngủ một giấc.


Đường Linh Vũ nghe nói như thế, đột nhiên tỉnh hồn lại, thấy Vân Thiên Hà đã ra cửa, rất nhanh đuổi theo hét lớn:


-"Không, không phải, ta cũng muốn một con ưng, ta bảo đảm có thể đem nó thuần phục tốt, Thiên Hà lão đệ... A không... Đại ca, Thiên Hà lão Đại, ngươi giúp ta đi bắt dã ưng a..."


Vân Thiên Hà vừa ra tới cửa, thấy Đường Linh Sa bưng cái mâm đến, bên trong có đồ ắn cùng nước uống, Đường Linh Sa thấy Vân Thiên Hà ra cửa, hơi sửng sờ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói:


-"Thành công rồi sao? "


-"Ừ! " Vân Thiên Hà gật gật đầu nói:


-"Thật là mệt, ta trước phải đi ngủ một giấc đã! "


Đường Linh Sa đứng tại nguyên chỗ, nhìn hắn đi qua, trong lòng đột nhiên có chút mất mác.


Mà lúc này, Vân Thiên Hà tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên xoay người nhìn nàng, trên mặt treo mỉm cười ấm áp nói:


-"Mấy ngày qua, cám ơn sự chiếu cố của ngươi, khổ cực ngươi! "


Sau khi nói xong, quay người trở về phòng


Nghe nói như thế, Đường Linh Sa đột nhiên cảm giác sự mất mác trong lòng quét sạch, thây thế bằng một cảm giác ngọt ngào vui sướng, nàng như vậy bưng cái mâm, ngây ngốc đứng nguyên chỗ,, ở suy nghĩ miên man...


.............


Vân Thiên Hà ngủ môt giấc tỉnh lại đã là nửa đếm.


Sau khi rời khỏi giường, chỉ thấy Lục Châu đang chống cằm trên bàn ngủ gà ngủ gật.


Trên bàn bày đặt thức ăn đều đã nguội lạnh.


Vân Thiên Hà đi tới bên cạnh bàn, cũng không làm kinh động Lục Châu, bưng lên cơm cứ như vậy mà ăn.


Lúc này mới khiến Lục Châu tỉnh lại, thấy Vân Thiên Hà đang dùng cơm, vội vàng la lên:


-"Thiếu gia, thức ăn đã nguội, để nô tỳ hâm lại cho ngài!!


-“Không cần!”


Vân Thiên Hà cứ như vậy mà ăn, đến khi ngang dạ, uống một cốc nước, lúc này mới cảm thấy thư thái, để cái chén xuống, nói:


-"Lục Châu, ngươi thu thập, rồi đi ngủ đi! "


-“Vâng...!”


Lục Châu thu thập bát đũa xòn rồi lui ra ngoài.


Hoạt động thân thể một chút, cảm giác thân thể tinh thần tốt hơn rất nhiều, hắn đi tới phòng bên cạnh.


Sử Trường Đức đang ở trong phòng luyện công, thấy Vân Thiên Hà đi vào, liền ngừng lại nói:


-“Thiếu gia, Vân Bôn đã ăn qua cỏ khô, Vân Tường đang ngủ không có tỉnh lại, ngài muốn đi xem không?”


-“Tạm thời không cần m người tiếp tục luyện công, ta đi ra ngoài một chút!”


Vân Thiên Hà gật đầu, không nói thêm gì nữa, ra cửa rời đi.


Ngẩng đầu nhìn trời thấy sao giăng đầy trời, và một vầng trăng soi sáng, ngẫm lại thời gian cũng sắp đến trung thu rồi, không biết thế giới này, con người có lễ trung thu không....


Không biết mẫu thân kiếp trước vượt qua ngày lễ như thế nào, hiện tại ở trên thế giới này, trong lòng hắn nhớ tới Vân nương đang ở kinh thành, không biết có bị Lưu thị kia khi dễ hay không những lời Đồ Chinh Minh có là sự thật không, có phải Lưu thị bệnh tình nguy kịch đã nhận thức ra sai lầm, ăn năn hối cải,,mà ngươi gọi là ‘phụ thân’ đối xử với Vân nương như thế nào, hay là vẫn đang ở tại Bắc cương điều binh đánh giặc.


.....


Cùng lúc đó Tuyết ông tiên sinh đang ngồi trong phòng. Tay cầm bút, trên bàn tập giấy trắng vẫn bỏ trống, miên man suy nghĩ vẫn chưa cách nào đặt bút.


Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới bắt đầu động bút viết:


-“Tĩnh Vương khải, Đồ soái có thứ tôn là Thiên Hà, tại Lợi Châu chịu tám năm tủi nhục, nay đã thành niên, tính tình đạm bạc, lam việc quả quyết thường ngoài dự đoán của mọi người, là một kỳ tài võ học, tương lai có thể trọng dụng được cùng với Sa, Vũ hai đứa quen biết..


Gia chủ Đồ gia là Đồ Nguyên Tán một vị tông sư võ học, bên dưới có ngươi con cả đạt tới tiên thiên cảnh giới, còn lại người con thứ, và con cháu đời thứ ba tu vi thấp kém, cuộc sống trong gia đình mờ ám bất ổn.


Dư Châu họ Giang đời thứ ba có hai người con, một thiếu niên thiên tài, võ học thành công, cùng họ Mạc kết làm thông gia, một... thiếu niên khác, văn võ song toàn có tâm cơ trí mưu gây dựng phe cánh lớn dần, gần đây tại Lợi Châu đã có cử động, mưu đồ lật đổ họ Đồ nhưng điều này không đáng để lo, nhưng cần đề phòng Giang, Mạc trong triều dùng kế, đề nghị cả Ngư, Lạc, Thương liên hiệp bảo vệ họ Đồ, để ngừa bắc quân lâm vào tay người khác, nổi lên mầm mống dư nghiệt tiền triều.


Viết xong, Tuyết ông tiên sinh vo viên tờ dấy, giấu vào trong một thứ giống như viên đạn, tiếp đó đi ra cửa bắn viên đạn đó ra ngoài, thuận miệng nói:


- "Mau sớm nhắn nhủ kinh sư, không được chậm trễ! "


“Vâng!”


Sau một lát, trong bóng tối truyền đến một thanh âm mờ ảo, không có bất cứ tiếng động nào phát ra thêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 256-260
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom