Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Duyên Hi Cung sớm đã trở thành địa ngục trần gian, tất cả những đồ vật bên trong, kể cả đáng giá hay không đáng giá, chỉ cần có thể đập bể được thì sẽ bị thái hoàng thái hậu đập bể thành một đống lộn xộn, trải qua mấy ngày lăn qua lộn lại, bà ta đã già đi nhanh chóng, bộ dạng gầy trơ xương lạnh lùng không ai dám nhìn lên, ánh mắt cứng nhắc, nhưng vẫn có người không chê, đó chính là Mộng Nhan, ngày đêm chờ đợi tại Duyên Hi Cung, bởi vì khi thái hoàng thái hậu nổi giận sẽ tùy tiện giết người, nên trong Duyên Hi Cung đã không còn cung nữ thái giám, mỗi ngày ba bữa ăn đều là Mộng Nhan tự mình hầu hạ, cũng chỉ khi nào nhìn thấy Mộng Nhan, thái hoàng thái hậu mới thanh tỉnh được một chút.
“Nhan nhi, ngươi nói là thật sự Phiên quốc đã bị đánh bại rồi sao?” Buổi trưa, sau khi lên cơn, thái hoàng thái hậu mệt mỏi thở dốc, mí mắt nặng nề nhắm lại, bà ta khó khăn nhướng mắt nhìn Mộng Nhan ở trước giường, chậm rãi vươn bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, thấp giọng hỏi.
“Vâng, mấy ngày trước phụ hoàng đã lui binh rồi, hơn nữa hàng năm còn tiến cống vải vóc ngân lượng cho vương triều Đoan Tuấn!” Mộng Nhan khép mi, bây giờ nàng là một tội nhân, làm tù binh của vương triều Đoan Tuấn, nàng không có khả năng ra lệnh cho bất cứ ai cứu thái hoàng thái hậu, chỉ có thể dùng mạng sống của chính mình làm lợi thế!
“Vậy sao?” Chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu không hề có sức sống, bà ta cười thê lương, nếp nhăn nơi khóe mắt khóe môi tầng tầng trùng trùng điệp điệp, đúng là bà ta đã sai rồi, chẳng những hủy đi sáu mươi năm uy tín và tôn nghiêm của mình, lại còn làm cho Phiên quốc tổn thất nghiêm trọng!
“Bà bác, người không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, Hoàng thượng biểu ca đã dán cáo thị khắp nơi tìm danh y trong thiên hạ, nhất định sẽ có người có thể trị bệnh của bà bác!” Mộng Nhan nhẹ giọng an ủi bà, nét cười trấn an làm cho thái hoàng thái hậu đau lòng, một đứa trẻ ương ngạnh cỡ nào, hôm nay cũng biết đau lòng cho người khác!
“Nhan nhi, thôi, dù sao ta cũng đã già, tóc bạc rồi, có lẽ tình cảnh như ngày hôm nay đều là do ta tự tìm đến , ta rất thống khổ, có lẽ kết thúc cuộc đời ở đây sẽ là kết cục tốt nhất, con à, bà bác đi, sẽ dễ dàng hơn cho ngươi, đừng để một bà lão già khọm như bà bác làm ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi, bất kể là Phiên quốc hay vương triều Đoan Tuấn ta đều cảm thấy hổ thẹn!” bà ho nhẹ đứng lên, thở dài một hơi khiến lòng Mộng Nhan càng chua xót hơn.
“Bà bác, ngoại trừ Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Lăng Tây Nhi, không ai biết chuyện của bà bác, trong lòng dân chúng và trong lòng của hoàng thượng biểu ca, bà bác vẫn là thái hoàng thái hậu cao cao tại thượng được vạn người kính ngưỡng, uy tín của người không hề bị suy giảm chút nào, ngược lại, quốc dân cũng đang rất cố gắng tìm danh y, các danh y cũng đang đua nhau đến thành Đoan Tuấn, bà bác, bệnh trên người của bà bác sẽ ngày một tốt hơn!” Nàng khóc mở miệng, bàn tay trắng nõn nhỏ bé nắm thật chặt đôi tay kia, nhìn mái tóc ngày một bạc trắng mà đau đớn trong lòng.
“Ta sợ đợi không được rồi!” Thái hoàng thái hậu lắc đầu, bà bây giờ đã sống đến gần tám mươi tuổi cũng không còn gì để lưu luyến , cả đời này chỉ có một mối hận là khi về già ngay cả khí tiết tuổi già cũng không giữ nổi.
“Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Thập Lục Vương phi về nước rồi, nghe nói Thập lục Vương gia đặc biệt trình tấu với Hoàng thượng, muốn thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu đến Đoan Tuấn Vương phủ để chữa bệnh!” Tiểu Đặng Tử vội vàng chạy vào, báo cho Thái Hoàng Thái Hậu tin tốt.
“Thật sao?” Mộng Nhan kích động đứng lên, thật tốt quá, được cứu rồi!
“Ta không đi!” bà ta giận dữ vỗ giường, để cho ta chết trên giường của mình là tốt nhất, có thế nào ta cũng không đi!
“Bà bác, người không được tùy hứng, bây giờ Lăng Tây Nhi đã trở lại, người được cứu rồi!” Mộng Nhan tiến lên, vội vàng khuyên nhủ bà ta.
“Ta nói không đi là không đi, nói không chừng tiểu tiện nhân kia đang suy nghĩ biện pháp để hại ta, muốn cho ta chết không yên, Tiểu Đặng Tử, ngươi đi nói với Hoàng Thượng là ta không đi, có chết cũng không đi!” Thái hậu kiên cường ngồi dậy, thở dốc từng hơi, ta mà chết, cũng phải chết trong tôn nghiêm.
Tiểu Đặng Tử khó xử nhìn sang Mộng Nhan, Mộng Nhan nhẹ thở dài, nói hắn lui ra trước.
“Bà bác, cứ cho là lần này Lăng Tây Nhi hạ độc người, cũng bởi vì. . . . .” Mộng nhan thở dài, thứ nàng ta muốn thái hoàng thái hậu đã cho, nhưng mà tại sao nàng ta lại chậm chạp không đưa thuốc giải khiến cho bác thống khổ cả ngày như vậy, chiến tranh đã kết thúc, nhưng mà nàng ta hết lần này tới lần khác lại chậm chạp không chịu trở về, để mặc bà bác kéo dài hơi tàn trong Duyên Hi cung, đến tột cùng lòng nàng ta màu đen hay màu đỏ đây!
“Đúng, là ta gieo gió gặt bão, nàng ta nhân phẩm cao thượng, chính là ánh bình minh của dân chúng, cho nên ta cam tâm tình nguyện chết ở trên tay của nàng ta!” Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói, chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của bà rồi, uy phong lẫm lẫm rồi cả đời, kết thúc lại như thế này!
“Bà bác, việc làm lần này của Lăng Tây Nhi có chút không đúng, lẽ ra nàng ta phải đem thuốc giải đến đây, bây giờ không biết làm sao mà muốn bà bác đến vương phủ, nhưng bà bác à, bây giờ chúng ta có việc cầu người ta, người đứng dưới cùng mái hiên không thể không cúi đầu, chờ bà bác hết bệnh rồi, chúng ta lại. . . .”
“Cho dù là ta hết bệnh rồi ta cũng không thể làm gì nàng ta! Nàng ta bây giờ rất là uy phong, đánh bại Phiên quốc, lại là Vương phi mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên sủng ái nhất, bây giờ ta lại là một bà lão không quyền không thế, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng nàng ta cũng có thể cãi lời, huống chi là ta! Ta sớm đã nghĩ đến rồi, sau này chắc không có ngày lành đâu, thôi thôi!” Bà ta từ từ nhắm chặt hai mắt, thái độ kiên quyết thà chết không lùi, điều này làm cho Mộng Nhan càng thêm lo lắng.
Nàng đi ra ngoài, nói nhỏ gì đó với Tiểu Đặng Tử, Tiểu Đặng Tử đồng ý, vội vàng chạy đến ngự thư phòng.
“Thái hoàng thái hậu không muốn?” Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng đứng đậy, kinh ngạc hỏi, mặc dù ngày ấy hắn giận thái hoàng thái hậu ích kỷ, nhưng dù gì bà cũng là hoàng nãi nãi, có gì cũng đã là quá khứ, vì vậy phất tay, lệnh cho Tiểu Đặng Tử dẫn đường, bãi giá đến Duyên Hi Cung.
Đụng phải một khuôn mặt chán nản cũng đi ra, Đoan Tuấn Mạc Bắc và Mộng Nhan hai người nhìn nhau, lắc đầu, không có cách nào.
“Hoàng thượng, ta nghĩ hay là để cho Lăng Tây Nhi tiến cung đi, bây giờ mặc dù nàng ta đang có thai nhưng cũng không đến mức không thể đi đường, Thái hoàng thái hậu lại không thể chịu được xóc nảy!” Mộng Nhan không thể làm gì khác hơn là phải lép vế cầu xin.
“Ngươi cho là trẫm không nghĩ đến sao? Nhưng mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn kiên quyết như chém đinh chặt sắt là Lăng Tây Nhi sẽ không tiến cung, trẫm cũng không có biện pháp nào, con người này, cái gì cũng có thể nhượng bộ, nhưng mà đã liên quan đến Lăng Tây Nhi. . . . .” Đoan Tuấn Mạc Bắc lắc đầu, trầm trọng thở dài.
“Hoàng thượng, ngài phái người chăm sóc bà bác cho tốt, ta đến vương phủ Đoan Tuấn một chuyến, ta không thể khuyên Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng có lẽ ta mời được Lăng Tây Nhi tiến cung!” Mộng Nhan quả quyết nói.
“Được, tốt xấu gì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, có lẽ… . . .” Đoan Tuấn Mạc Bắc gật đầu, tới bây giờ chỉ có thể giải quyết như thế!
Mộng Nhan nghe được bốn chữ “ân nhân cứu mạng” chỉ có thể cười khổ.
Vương phủ Đoan Tuấn, sau khi tiến cung một chuyến, sau khi biết việc rốt cuộc Long Thanh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, mấy tên tự cho là danh y kia mỗi người trông đều chẳng đứng đắn, quan trọng nhất là, cho tới bây giờ, không ai có thể chữa bệnh cho Thái hoàng thái hậu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu sẽ đến ở trong vương phủ, vậy thì Mộng Nhan nhất địnhsẽ đến theo!
“Ngươi không nên vui mừng quá sớm, thái hoàng thái hậu nhất định sẽ không tới!” Lăng Tây Nhi nhịn không được tạt cho dáng vẻ hứng phấn kia một gáo nước lạnh.
“Tại sao?” nét mặt tươi cười của Long Thanh bỗng cứng đờ.
“Bởi vì trong lòng của bà ấy sớm đã hận ta muốn chết, rất khó để tiếp nhận được chuyện này, có lẽ trong lòng cũng đã chờ cái chết, dù bà ấy có đi tới bước này thì bà ấy cũng sẽ không chấp nhận ta.” Tây Nhi thở dài, thật ra tính toán thời gian, liều lượng nàng hạ cũng không nặng, chỉ cần qua được mấy ngày nữa là tốt rồi, nhưng thường mấy ngày tới lại chính là những ngày nguy hiểm nhất!
“Ý của ngươi là…” lớn chuyện rồi, nếu thái hoàng thái hậu nghĩ quẩn trong lòng, “Ngươi hãy mau đưa thuốc giải ra đây!” Long Thanh vội vàng tiến lên, thái hoàng thái hậu mà chết, cho dù không phải chết trên tay Lăng Tây Nhi, nhưng mà Lăng Tây Nhi không tránh khỏi liên lụy!
“Long Thanh, ta đã nói rồi, ta không có thuốc giải!” Tây Nhi khẽ thở dài, có lẽ chỉ có một cách có thể khiến cho bà ấy có hy vọng sống tiếp! Nàng đứng lên, vừa muốn đi vài bước thì đã thấy Lưu An đến bẩm báo, nói là Mộng Nhan công chúa cầu kiến. Nếu sớm một chút, Long Thanh nhất định sẽ rất hưng phấn, nhưng vào giờ phút này thái hoàng thái hậu không tới, thế nhưng Mộng Nhan lại tới, Long Thanh biết, có lẽ Lăng Tây Nhi đã đoán đúng!
“Lưu An, báo với vương gia một tiếng, nói là ta muốn vào cung một chuyến, Long Thanh đi theo ta được rồi, nói hắn không cần lo lắng!” Tây Nhi đứng lên thấp giọng phân phó Lưu An. Vì sao Mộng Nhan lại đến, nàng hiểu rõ!
“Dạ, Vương Phi nương nương!” Lưu An đáp lời, lập tức xoay người lại đi về phía sau viện nơi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang luận võ với hai vị cao thủ võ lâm bẩm báo.
Chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết, có Long Thanh bên cạnh, Tây Nhi sẽ không có việc gì, vì vậy cũng bỏ qua, sau đó lại nhảy vào giữa sân, ba người tiếp tục hỗn chiến thành.
Đến phòng khách, Tây Nhi nhìn Mộng Nhan có chút ý cười, lúc này Mộng Nhan đối mặt với Lăng Tây Nhi mà tâm tình vô cùng rắc rối phức tạp, không biết hẳn là phải hận hay là…
“Ta biết trong lòng ngươi nhất định đang giận ta, hận ta vì không đưa thuốc giải cho thái hoàng thái hậu có đúng không?” Tây Nhi tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi hỏi.
“Nếu ngươi đã biết như thế, vì sao còn làm vậy, ngươi muốn gì thì bà bác cũng đã cho ngươi rồi, hơn nữa Phiên Quốc cũng đã lui binh, vì sao ngươi vẫn còn muốn trả thù bà ấy, bắt bà ấy mỗi ngày đều thống khổ tột cùng, chẳng lẽ ngươi vẫn còn ghi hận việc bị đẩy xuống nước, chuyện sớm đã tra rõ ràng, là họ tự chủ trương mà thôi, không liên quan đến bà bác!” Mộng Nhan kích động nói, không sai, nàng đúng là giận Tây Nhi, hơn nữa lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của thái hoàng thái hậu lại càng giận!
“Mộng Nhan, không phải bà bác của ngươi trúng độc, nhưng mà cũng là một loại độc, nó là một loại dược vật khi ăn nó một thời gian sẽ làm cho con người sinh ra tính ỷ lại, ta ra hạ sách nầy cũng là vì vương triều Đoan Tuấn, thái hoàng thái hậu là một người quật cường, chắc hẳn ngươi cũng rất rõ ràng, những ngày qua, chắc hẳn bà ấy luôn bị chảy nước mũi, thống khổ tột cùng, tính khí hung bạo là để cắt đứt sự ảnh hưởng của loại dược vật này, chỉ cần bà ấy vượt qua mấy ngày tới sẽ không có chuyện gì nữa rồi… Bây giờ ngươi hiểu chưa? Loại này dược vật không có thuốc giải!” Tây Nhi khẽ thở dài chậm rãi nói.
“Không có thuốc giải?” Mộng Nhan thì thào, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Bây giờ việc có thể làm chính là đưa thái hoàng thái hậu đến vương phủ Đoan Tuấn, có ta ở đây, ta nhất định sẽ đẩy lui được tác dụng của dược vật kia, đồng thời chữa cho hết bệnh trên người bà ấy, nhưng mà ngươi phải giúp ta, ngươi hiểu không?” Tây Nhi nắm chặt cánh tay của nàng.
“Tại sao nhất định phải tại Đoan Tuấn vương phủ? Hoàng cung không phải cũng như nhau sao?”
Mộng Nhan không hiểu, vẫn còn không hiểu!
“Mộng Nhan, ngươi cho rằng ở trong hoàng cung ta có thể muốn làm gì thì làm sao? Muốn chữa bệnh nhất định phải nghe ta , nếu ở trong hoàng cung, ta sợ thái hoàng thái hậu bệnh còn chưa chữa xong thì ta đã bị Hoàng Thượng tống giam rồi.” Tây Nhi cười lạnh nói một câu, Mộng Nhan đã hiểu ra ngay.
“Nhưng mà bà bác… . . . .”
“Bà ấy không muốn chứ gì? Để ta, ta có biện pháp làm cho bà ấy ngoan ngoãn theo ta, nếu chiêu này vẫn không được, chúng ta chỉ có thể dùng mưu kế thôi.“ Nàng lắc lắc bình thuốc trên tay, chính là loại thuốc mê thông dụng nhất, cũng hữu dụng nhất!
“Được, ta nghe lời ngươi, hy vọng ngươi không có gạt ta!” Mộng nhan khẽ cắn môi, đồng ý!
“Nhưng phải nói trước, nếu ta chữa cho hết bệnh cho thái hoàng thái hậu, vậy chuyện chung thân đại sự của ngươi có phải… . . .”
“Do ngươi làm chủ!” Mộng Nhan cười lạnh, nàng không sợ, trong tay nàng còn có một cái giao dịch với Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Tốt!” Tây Nhi hài lòng gật đầu, đắc ý dào dạt vỗ về cái bụng tròn trịa, phía sau, Long Thanh nhìn thấy Mộng Nhan chỉ có tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, người mình mong nhớ ngày đêm, vậy mà lúc gặp mặt lại không nói gì, có thể nói là có chút bi ai!
“Không được chứng kiến ta chết, có phải ngươi rất thất vọng không?” Thái hoàng thái hậu nhờ Mộng Nhan đỡ bà ta đứng lên, nửa ngồi trên giường phượng, giữ vững tinh thần.
“Đúng, ta rất thất vọng, cho nên ta tới thăm, để xem ngươi chết như thế nào!” Tây Nhi cười lạnh dù vậy vẫn ung dung ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói.
“Ngươi. . . . . Đừng tưởng rằng bây giờ ngươi thay đổi rồi thì cho là ta không dám làm gì ngươi, nơi này là hoàng cung, không phải vương phủ Đoan Tuấn!” Thái hoàng thái hậu tức giận nên sắc mặt đỏ lên, không ngừng ho khan.
“Là hoàng cung thì sao?” Ngươi xem nơi này của ngươi còn có bao nhiêu người? Thái hoàng thái hậu, phương pháp tốt nhất để trả thù kẻ địch chính là sống tốt hơn!
Tây Nhi chậm rãi mở miệng, thái độ kiêu ngạo khiến thái hoàng thái hậu tức giận trợn mắt nhìn nàng.
“Ngươi. . . . . Ngươi cút đi cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi, không muốn gặp lại ngươi!” Bà ta dùng hết sức hô lớn tiếng, bộ dáng điên cuồng làm cho Mộng Nhan lo lắng.
“Người tức giận là bởi vì ngươi hận ta, mà bây giờ lại không sống tốt hơn ta, thái hoàng thái hậu, người cũng đã nhìn thấy, vương gia rất thương ta, hơn nữa trong bụng ta còn có đứa nhỏ, mà người thì sao, gần đất xa trời thì không nói, sợ là chuyện kia bị vạch trần thì người sẽ thân bại danh liệt, có lẽ người nghĩ chết là hết, nhưng đó là biểu hiện nhu nhược của người, thái hoàng thái hậu, ngài kiên cường cả đời rồi, sẽ không vì một lần sai mà lại tiếp tục sai lầm chứ?” Tây Nhi cất cao giọng nói, thế nhưng thái hoàng thái hậu lại từ từ bình tĩnh trở lại, bà ta nheo mắt, nhìn vào đôi mắt trong sáng như tuyết của Lăng Tây Nhi cười lạnh: “Ngươi cũng không cần đả kích một bà già như ta, ta sống đối với ngươi mà nói cũng không có gì tốt, ta mà chết, không phải bớt đi phiền toái cho ngươi sao?”
“Thái hoàng thái hậu, người nghĩ sai rồi, ta muốn người còn sống để cho người phải sám hối về những lỗi lầm của người, ta không muốn người chết không nhắm mắt!” Nàng lạnh lùng lên tiếng, đứng dậy: “Đến hay không đến vương phủ Đoan Tuấn là tự do của người, nhưng mà ta khuyên người nên nghĩ lại, người cũng không muốn ôm tiếc nuối mà ra đi đúng không?”
“Được, ta đi!” Ta muốn nhìn xem tiểu tiện nhân nhà ngươi còn có có thể làm gì để hại ta! Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói, vừa dứt lời, Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, quả nhiên thái hoàng thái hậu rất quật cường, trong lòng vẫn còn không chịu thua, chỉ cần cố gắng đến cùng, nhất định có thể vượt qua được!
… … .
Ngày thứ hai, Thái hoàng thái hậu được đưa đến vương phủ Đoan Tuấn, đồng thời hoàng Thượng cũng đồng thời ban bố thánh chỉ đại xá thiên hạ, Lãnh Tuyệt Tâm bởi vì có công đáng giặc, được phong làm Trường Tín hầu, đóng ở Giang Nam, về phần Lâm Kiếm Hồng, bởi vì hoàng thượng có Đoan Tuấn Mạc Nhiên bày mưu đặt kế, vương công đại thần tranh nhau muốn tạo quan hệ với Lâm Kiếm Hồng, không ngừng mở tiệc chiêu đãi mời hắn đến phủ dự tiệc, mong chờ có thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp.
Cầm thánh chỉ trên tay, Lãnh Tuyệt Tâm cúi đầu, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, đôi mắt hắn sâu và đen, ánh mắt sâu xa, ngưng trọng làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc trong lòng hắn.
“Lãnh huynh, chuyện ta đáp ứng ngươi đã hoàn thành rồi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, phảng phất hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, bàn tay to vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Cám ơn ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt.
“Nhưng là ta thay mặt triều đình nói với ngươi một tiếng xin lỗi, ta biết một câu này không đủ để đổi lại tánh mạng của cả nhà Lãnh huynh, nhưng mà. . . . .”
“Ngươi không phải đã nói rồi sao, ta hiểu!” Hắn phất tay, quay người lại, hắn cần thời gian để tỉnh táo lại, đây là kết cục mà phụ mẫu hắn muốn sao? Hắn đã làm được rồi sao?
“Bẩm báo Vương gia, Cố vương gia mời Lâm công tử qua phủ dự tiệc!” Lưu An tiến lên cất cao giọng nói, Lâm Kiếm Hồng kinh hãi tê liệt ngã xuống một bên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì? Ta vừa mới quay lại từ Liêm vương gia. . .”
“Lâm huynh, nếu Cố hoàng thúc đã có thịnh tình, Lâm huynh đừng nên chối từ, dưới trướng Cố hoàng thúc có Hỉ Ninh quận chúa, nghe nói tài mạo song toàn, lúc Lâm huynh ghé qua đó nhất định phải lưu ý nhiều hơn đấy!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì nheo mắt lại, cái miệng nhỏ đỏ hồng khẽ nhếch lên, cười hì hì nói.
“Hả? Vương gia vì sao lại như thế, như vậy. . . .” Mặt biến sắc, mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn lãnh mị, bây giờ…
“Sao phu quân biết Hỉ Trữ quận chúa tài mạo song toàn?” Giọng điệu lạnh nhạt tiến tới, ghi đơn thuốc cho thái hoàng thái hậu rồi bảo Lục Nhi đi lấy thuốc, Tây Nhi vừa vặn nghe được nửa câu cuối của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
Công chúa hay quận chúa xấu hay đẹp gì cũng chẳng thèm quan tâm, hắn chỉ muốn Lâm huynh đến gặp thôi! Hắn tiến lên lấy lòng, dìu Tây Nhi ngồi xuống, aizz! Đường đường là một vương gia ác ma, không ngờ cũng có ngày ngoan ngoãn nghe lời như vậy!
Lâm Kiếm Hồng nhìn hai người yêu nhau, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại thay đổi, hắn nhẹ nhàng cười cười, xoay người ra khỏi phòng khách, trong lòng tươi cười nhưng lại khó nén cay đắng.
Ở lại vương phủ Đoan Tuấn là một loại ngọt ngào nhưng cũng là một loại dày vò, chỉ là hắn lại nhu nhược không muốn thay đổi sự lưu luyến kia, cái gì mà công chúa, cái gì mà tiểu thư giàu có, có gì hay chứ, người hắn muốn chính là gương mặt mỉm cười ngọt ngào, chỉ là nàng không cười vì hắn!
“Nhan nhi, ngươi nói là thật sự Phiên quốc đã bị đánh bại rồi sao?” Buổi trưa, sau khi lên cơn, thái hoàng thái hậu mệt mỏi thở dốc, mí mắt nặng nề nhắm lại, bà ta khó khăn nhướng mắt nhìn Mộng Nhan ở trước giường, chậm rãi vươn bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, thấp giọng hỏi.
“Vâng, mấy ngày trước phụ hoàng đã lui binh rồi, hơn nữa hàng năm còn tiến cống vải vóc ngân lượng cho vương triều Đoan Tuấn!” Mộng Nhan khép mi, bây giờ nàng là một tội nhân, làm tù binh của vương triều Đoan Tuấn, nàng không có khả năng ra lệnh cho bất cứ ai cứu thái hoàng thái hậu, chỉ có thể dùng mạng sống của chính mình làm lợi thế!
“Vậy sao?” Chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu không hề có sức sống, bà ta cười thê lương, nếp nhăn nơi khóe mắt khóe môi tầng tầng trùng trùng điệp điệp, đúng là bà ta đã sai rồi, chẳng những hủy đi sáu mươi năm uy tín và tôn nghiêm của mình, lại còn làm cho Phiên quốc tổn thất nghiêm trọng!
“Bà bác, người không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, Hoàng thượng biểu ca đã dán cáo thị khắp nơi tìm danh y trong thiên hạ, nhất định sẽ có người có thể trị bệnh của bà bác!” Mộng Nhan nhẹ giọng an ủi bà, nét cười trấn an làm cho thái hoàng thái hậu đau lòng, một đứa trẻ ương ngạnh cỡ nào, hôm nay cũng biết đau lòng cho người khác!
“Nhan nhi, thôi, dù sao ta cũng đã già, tóc bạc rồi, có lẽ tình cảnh như ngày hôm nay đều là do ta tự tìm đến , ta rất thống khổ, có lẽ kết thúc cuộc đời ở đây sẽ là kết cục tốt nhất, con à, bà bác đi, sẽ dễ dàng hơn cho ngươi, đừng để một bà lão già khọm như bà bác làm ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi, bất kể là Phiên quốc hay vương triều Đoan Tuấn ta đều cảm thấy hổ thẹn!” bà ho nhẹ đứng lên, thở dài một hơi khiến lòng Mộng Nhan càng chua xót hơn.
“Bà bác, ngoại trừ Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Lăng Tây Nhi, không ai biết chuyện của bà bác, trong lòng dân chúng và trong lòng của hoàng thượng biểu ca, bà bác vẫn là thái hoàng thái hậu cao cao tại thượng được vạn người kính ngưỡng, uy tín của người không hề bị suy giảm chút nào, ngược lại, quốc dân cũng đang rất cố gắng tìm danh y, các danh y cũng đang đua nhau đến thành Đoan Tuấn, bà bác, bệnh trên người của bà bác sẽ ngày một tốt hơn!” Nàng khóc mở miệng, bàn tay trắng nõn nhỏ bé nắm thật chặt đôi tay kia, nhìn mái tóc ngày một bạc trắng mà đau đớn trong lòng.
“Ta sợ đợi không được rồi!” Thái hoàng thái hậu lắc đầu, bà bây giờ đã sống đến gần tám mươi tuổi cũng không còn gì để lưu luyến , cả đời này chỉ có một mối hận là khi về già ngay cả khí tiết tuổi già cũng không giữ nổi.
“Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Thập Lục Vương phi về nước rồi, nghe nói Thập lục Vương gia đặc biệt trình tấu với Hoàng thượng, muốn thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu đến Đoan Tuấn Vương phủ để chữa bệnh!” Tiểu Đặng Tử vội vàng chạy vào, báo cho Thái Hoàng Thái Hậu tin tốt.
“Thật sao?” Mộng Nhan kích động đứng lên, thật tốt quá, được cứu rồi!
“Ta không đi!” bà ta giận dữ vỗ giường, để cho ta chết trên giường của mình là tốt nhất, có thế nào ta cũng không đi!
“Bà bác, người không được tùy hứng, bây giờ Lăng Tây Nhi đã trở lại, người được cứu rồi!” Mộng Nhan tiến lên, vội vàng khuyên nhủ bà ta.
“Ta nói không đi là không đi, nói không chừng tiểu tiện nhân kia đang suy nghĩ biện pháp để hại ta, muốn cho ta chết không yên, Tiểu Đặng Tử, ngươi đi nói với Hoàng Thượng là ta không đi, có chết cũng không đi!” Thái hậu kiên cường ngồi dậy, thở dốc từng hơi, ta mà chết, cũng phải chết trong tôn nghiêm.
Tiểu Đặng Tử khó xử nhìn sang Mộng Nhan, Mộng Nhan nhẹ thở dài, nói hắn lui ra trước.
“Bà bác, cứ cho là lần này Lăng Tây Nhi hạ độc người, cũng bởi vì. . . . .” Mộng nhan thở dài, thứ nàng ta muốn thái hoàng thái hậu đã cho, nhưng mà tại sao nàng ta lại chậm chạp không đưa thuốc giải khiến cho bác thống khổ cả ngày như vậy, chiến tranh đã kết thúc, nhưng mà nàng ta hết lần này tới lần khác lại chậm chạp không chịu trở về, để mặc bà bác kéo dài hơi tàn trong Duyên Hi cung, đến tột cùng lòng nàng ta màu đen hay màu đỏ đây!
“Đúng, là ta gieo gió gặt bão, nàng ta nhân phẩm cao thượng, chính là ánh bình minh của dân chúng, cho nên ta cam tâm tình nguyện chết ở trên tay của nàng ta!” Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói, chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của bà rồi, uy phong lẫm lẫm rồi cả đời, kết thúc lại như thế này!
“Bà bác, việc làm lần này của Lăng Tây Nhi có chút không đúng, lẽ ra nàng ta phải đem thuốc giải đến đây, bây giờ không biết làm sao mà muốn bà bác đến vương phủ, nhưng bà bác à, bây giờ chúng ta có việc cầu người ta, người đứng dưới cùng mái hiên không thể không cúi đầu, chờ bà bác hết bệnh rồi, chúng ta lại. . . .”
“Cho dù là ta hết bệnh rồi ta cũng không thể làm gì nàng ta! Nàng ta bây giờ rất là uy phong, đánh bại Phiên quốc, lại là Vương phi mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên sủng ái nhất, bây giờ ta lại là một bà lão không quyền không thế, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng nàng ta cũng có thể cãi lời, huống chi là ta! Ta sớm đã nghĩ đến rồi, sau này chắc không có ngày lành đâu, thôi thôi!” Bà ta từ từ nhắm chặt hai mắt, thái độ kiên quyết thà chết không lùi, điều này làm cho Mộng Nhan càng thêm lo lắng.
Nàng đi ra ngoài, nói nhỏ gì đó với Tiểu Đặng Tử, Tiểu Đặng Tử đồng ý, vội vàng chạy đến ngự thư phòng.
“Thái hoàng thái hậu không muốn?” Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng đứng đậy, kinh ngạc hỏi, mặc dù ngày ấy hắn giận thái hoàng thái hậu ích kỷ, nhưng dù gì bà cũng là hoàng nãi nãi, có gì cũng đã là quá khứ, vì vậy phất tay, lệnh cho Tiểu Đặng Tử dẫn đường, bãi giá đến Duyên Hi Cung.
Đụng phải một khuôn mặt chán nản cũng đi ra, Đoan Tuấn Mạc Bắc và Mộng Nhan hai người nhìn nhau, lắc đầu, không có cách nào.
“Hoàng thượng, ta nghĩ hay là để cho Lăng Tây Nhi tiến cung đi, bây giờ mặc dù nàng ta đang có thai nhưng cũng không đến mức không thể đi đường, Thái hoàng thái hậu lại không thể chịu được xóc nảy!” Mộng Nhan không thể làm gì khác hơn là phải lép vế cầu xin.
“Ngươi cho là trẫm không nghĩ đến sao? Nhưng mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn kiên quyết như chém đinh chặt sắt là Lăng Tây Nhi sẽ không tiến cung, trẫm cũng không có biện pháp nào, con người này, cái gì cũng có thể nhượng bộ, nhưng mà đã liên quan đến Lăng Tây Nhi. . . . .” Đoan Tuấn Mạc Bắc lắc đầu, trầm trọng thở dài.
“Hoàng thượng, ngài phái người chăm sóc bà bác cho tốt, ta đến vương phủ Đoan Tuấn một chuyến, ta không thể khuyên Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng có lẽ ta mời được Lăng Tây Nhi tiến cung!” Mộng Nhan quả quyết nói.
“Được, tốt xấu gì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, có lẽ… . . .” Đoan Tuấn Mạc Bắc gật đầu, tới bây giờ chỉ có thể giải quyết như thế!
Mộng Nhan nghe được bốn chữ “ân nhân cứu mạng” chỉ có thể cười khổ.
Vương phủ Đoan Tuấn, sau khi tiến cung một chuyến, sau khi biết việc rốt cuộc Long Thanh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, mấy tên tự cho là danh y kia mỗi người trông đều chẳng đứng đắn, quan trọng nhất là, cho tới bây giờ, không ai có thể chữa bệnh cho Thái hoàng thái hậu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu sẽ đến ở trong vương phủ, vậy thì Mộng Nhan nhất địnhsẽ đến theo!
“Ngươi không nên vui mừng quá sớm, thái hoàng thái hậu nhất định sẽ không tới!” Lăng Tây Nhi nhịn không được tạt cho dáng vẻ hứng phấn kia một gáo nước lạnh.
“Tại sao?” nét mặt tươi cười của Long Thanh bỗng cứng đờ.
“Bởi vì trong lòng của bà ấy sớm đã hận ta muốn chết, rất khó để tiếp nhận được chuyện này, có lẽ trong lòng cũng đã chờ cái chết, dù bà ấy có đi tới bước này thì bà ấy cũng sẽ không chấp nhận ta.” Tây Nhi thở dài, thật ra tính toán thời gian, liều lượng nàng hạ cũng không nặng, chỉ cần qua được mấy ngày nữa là tốt rồi, nhưng thường mấy ngày tới lại chính là những ngày nguy hiểm nhất!
“Ý của ngươi là…” lớn chuyện rồi, nếu thái hoàng thái hậu nghĩ quẩn trong lòng, “Ngươi hãy mau đưa thuốc giải ra đây!” Long Thanh vội vàng tiến lên, thái hoàng thái hậu mà chết, cho dù không phải chết trên tay Lăng Tây Nhi, nhưng mà Lăng Tây Nhi không tránh khỏi liên lụy!
“Long Thanh, ta đã nói rồi, ta không có thuốc giải!” Tây Nhi khẽ thở dài, có lẽ chỉ có một cách có thể khiến cho bà ấy có hy vọng sống tiếp! Nàng đứng lên, vừa muốn đi vài bước thì đã thấy Lưu An đến bẩm báo, nói là Mộng Nhan công chúa cầu kiến. Nếu sớm một chút, Long Thanh nhất định sẽ rất hưng phấn, nhưng vào giờ phút này thái hoàng thái hậu không tới, thế nhưng Mộng Nhan lại tới, Long Thanh biết, có lẽ Lăng Tây Nhi đã đoán đúng!
“Lưu An, báo với vương gia một tiếng, nói là ta muốn vào cung một chuyến, Long Thanh đi theo ta được rồi, nói hắn không cần lo lắng!” Tây Nhi đứng lên thấp giọng phân phó Lưu An. Vì sao Mộng Nhan lại đến, nàng hiểu rõ!
“Dạ, Vương Phi nương nương!” Lưu An đáp lời, lập tức xoay người lại đi về phía sau viện nơi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang luận võ với hai vị cao thủ võ lâm bẩm báo.
Chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết, có Long Thanh bên cạnh, Tây Nhi sẽ không có việc gì, vì vậy cũng bỏ qua, sau đó lại nhảy vào giữa sân, ba người tiếp tục hỗn chiến thành.
Đến phòng khách, Tây Nhi nhìn Mộng Nhan có chút ý cười, lúc này Mộng Nhan đối mặt với Lăng Tây Nhi mà tâm tình vô cùng rắc rối phức tạp, không biết hẳn là phải hận hay là…
“Ta biết trong lòng ngươi nhất định đang giận ta, hận ta vì không đưa thuốc giải cho thái hoàng thái hậu có đúng không?” Tây Nhi tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi hỏi.
“Nếu ngươi đã biết như thế, vì sao còn làm vậy, ngươi muốn gì thì bà bác cũng đã cho ngươi rồi, hơn nữa Phiên Quốc cũng đã lui binh, vì sao ngươi vẫn còn muốn trả thù bà ấy, bắt bà ấy mỗi ngày đều thống khổ tột cùng, chẳng lẽ ngươi vẫn còn ghi hận việc bị đẩy xuống nước, chuyện sớm đã tra rõ ràng, là họ tự chủ trương mà thôi, không liên quan đến bà bác!” Mộng Nhan kích động nói, không sai, nàng đúng là giận Tây Nhi, hơn nữa lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của thái hoàng thái hậu lại càng giận!
“Mộng Nhan, không phải bà bác của ngươi trúng độc, nhưng mà cũng là một loại độc, nó là một loại dược vật khi ăn nó một thời gian sẽ làm cho con người sinh ra tính ỷ lại, ta ra hạ sách nầy cũng là vì vương triều Đoan Tuấn, thái hoàng thái hậu là một người quật cường, chắc hẳn ngươi cũng rất rõ ràng, những ngày qua, chắc hẳn bà ấy luôn bị chảy nước mũi, thống khổ tột cùng, tính khí hung bạo là để cắt đứt sự ảnh hưởng của loại dược vật này, chỉ cần bà ấy vượt qua mấy ngày tới sẽ không có chuyện gì nữa rồi… Bây giờ ngươi hiểu chưa? Loại này dược vật không có thuốc giải!” Tây Nhi khẽ thở dài chậm rãi nói.
“Không có thuốc giải?” Mộng Nhan thì thào, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Bây giờ việc có thể làm chính là đưa thái hoàng thái hậu đến vương phủ Đoan Tuấn, có ta ở đây, ta nhất định sẽ đẩy lui được tác dụng của dược vật kia, đồng thời chữa cho hết bệnh trên người bà ấy, nhưng mà ngươi phải giúp ta, ngươi hiểu không?” Tây Nhi nắm chặt cánh tay của nàng.
“Tại sao nhất định phải tại Đoan Tuấn vương phủ? Hoàng cung không phải cũng như nhau sao?”
Mộng Nhan không hiểu, vẫn còn không hiểu!
“Mộng Nhan, ngươi cho rằng ở trong hoàng cung ta có thể muốn làm gì thì làm sao? Muốn chữa bệnh nhất định phải nghe ta , nếu ở trong hoàng cung, ta sợ thái hoàng thái hậu bệnh còn chưa chữa xong thì ta đã bị Hoàng Thượng tống giam rồi.” Tây Nhi cười lạnh nói một câu, Mộng Nhan đã hiểu ra ngay.
“Nhưng mà bà bác… . . . .”
“Bà ấy không muốn chứ gì? Để ta, ta có biện pháp làm cho bà ấy ngoan ngoãn theo ta, nếu chiêu này vẫn không được, chúng ta chỉ có thể dùng mưu kế thôi.“ Nàng lắc lắc bình thuốc trên tay, chính là loại thuốc mê thông dụng nhất, cũng hữu dụng nhất!
“Được, ta nghe lời ngươi, hy vọng ngươi không có gạt ta!” Mộng nhan khẽ cắn môi, đồng ý!
“Nhưng phải nói trước, nếu ta chữa cho hết bệnh cho thái hoàng thái hậu, vậy chuyện chung thân đại sự của ngươi có phải… . . .”
“Do ngươi làm chủ!” Mộng Nhan cười lạnh, nàng không sợ, trong tay nàng còn có một cái giao dịch với Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Tốt!” Tây Nhi hài lòng gật đầu, đắc ý dào dạt vỗ về cái bụng tròn trịa, phía sau, Long Thanh nhìn thấy Mộng Nhan chỉ có tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, người mình mong nhớ ngày đêm, vậy mà lúc gặp mặt lại không nói gì, có thể nói là có chút bi ai!
“Không được chứng kiến ta chết, có phải ngươi rất thất vọng không?” Thái hoàng thái hậu nhờ Mộng Nhan đỡ bà ta đứng lên, nửa ngồi trên giường phượng, giữ vững tinh thần.
“Đúng, ta rất thất vọng, cho nên ta tới thăm, để xem ngươi chết như thế nào!” Tây Nhi cười lạnh dù vậy vẫn ung dung ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói.
“Ngươi. . . . . Đừng tưởng rằng bây giờ ngươi thay đổi rồi thì cho là ta không dám làm gì ngươi, nơi này là hoàng cung, không phải vương phủ Đoan Tuấn!” Thái hoàng thái hậu tức giận nên sắc mặt đỏ lên, không ngừng ho khan.
“Là hoàng cung thì sao?” Ngươi xem nơi này của ngươi còn có bao nhiêu người? Thái hoàng thái hậu, phương pháp tốt nhất để trả thù kẻ địch chính là sống tốt hơn!
Tây Nhi chậm rãi mở miệng, thái độ kiêu ngạo khiến thái hoàng thái hậu tức giận trợn mắt nhìn nàng.
“Ngươi. . . . . Ngươi cút đi cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi, không muốn gặp lại ngươi!” Bà ta dùng hết sức hô lớn tiếng, bộ dáng điên cuồng làm cho Mộng Nhan lo lắng.
“Người tức giận là bởi vì ngươi hận ta, mà bây giờ lại không sống tốt hơn ta, thái hoàng thái hậu, người cũng đã nhìn thấy, vương gia rất thương ta, hơn nữa trong bụng ta còn có đứa nhỏ, mà người thì sao, gần đất xa trời thì không nói, sợ là chuyện kia bị vạch trần thì người sẽ thân bại danh liệt, có lẽ người nghĩ chết là hết, nhưng đó là biểu hiện nhu nhược của người, thái hoàng thái hậu, ngài kiên cường cả đời rồi, sẽ không vì một lần sai mà lại tiếp tục sai lầm chứ?” Tây Nhi cất cao giọng nói, thế nhưng thái hoàng thái hậu lại từ từ bình tĩnh trở lại, bà ta nheo mắt, nhìn vào đôi mắt trong sáng như tuyết của Lăng Tây Nhi cười lạnh: “Ngươi cũng không cần đả kích một bà già như ta, ta sống đối với ngươi mà nói cũng không có gì tốt, ta mà chết, không phải bớt đi phiền toái cho ngươi sao?”
“Thái hoàng thái hậu, người nghĩ sai rồi, ta muốn người còn sống để cho người phải sám hối về những lỗi lầm của người, ta không muốn người chết không nhắm mắt!” Nàng lạnh lùng lên tiếng, đứng dậy: “Đến hay không đến vương phủ Đoan Tuấn là tự do của người, nhưng mà ta khuyên người nên nghĩ lại, người cũng không muốn ôm tiếc nuối mà ra đi đúng không?”
“Được, ta đi!” Ta muốn nhìn xem tiểu tiện nhân nhà ngươi còn có có thể làm gì để hại ta! Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói, vừa dứt lời, Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, quả nhiên thái hoàng thái hậu rất quật cường, trong lòng vẫn còn không chịu thua, chỉ cần cố gắng đến cùng, nhất định có thể vượt qua được!
… … .
Ngày thứ hai, Thái hoàng thái hậu được đưa đến vương phủ Đoan Tuấn, đồng thời hoàng Thượng cũng đồng thời ban bố thánh chỉ đại xá thiên hạ, Lãnh Tuyệt Tâm bởi vì có công đáng giặc, được phong làm Trường Tín hầu, đóng ở Giang Nam, về phần Lâm Kiếm Hồng, bởi vì hoàng thượng có Đoan Tuấn Mạc Nhiên bày mưu đặt kế, vương công đại thần tranh nhau muốn tạo quan hệ với Lâm Kiếm Hồng, không ngừng mở tiệc chiêu đãi mời hắn đến phủ dự tiệc, mong chờ có thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp.
Cầm thánh chỉ trên tay, Lãnh Tuyệt Tâm cúi đầu, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, đôi mắt hắn sâu và đen, ánh mắt sâu xa, ngưng trọng làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc trong lòng hắn.
“Lãnh huynh, chuyện ta đáp ứng ngươi đã hoàn thành rồi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, phảng phất hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, bàn tay to vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Cám ơn ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt.
“Nhưng là ta thay mặt triều đình nói với ngươi một tiếng xin lỗi, ta biết một câu này không đủ để đổi lại tánh mạng của cả nhà Lãnh huynh, nhưng mà. . . . .”
“Ngươi không phải đã nói rồi sao, ta hiểu!” Hắn phất tay, quay người lại, hắn cần thời gian để tỉnh táo lại, đây là kết cục mà phụ mẫu hắn muốn sao? Hắn đã làm được rồi sao?
“Bẩm báo Vương gia, Cố vương gia mời Lâm công tử qua phủ dự tiệc!” Lưu An tiến lên cất cao giọng nói, Lâm Kiếm Hồng kinh hãi tê liệt ngã xuống một bên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì? Ta vừa mới quay lại từ Liêm vương gia. . .”
“Lâm huynh, nếu Cố hoàng thúc đã có thịnh tình, Lâm huynh đừng nên chối từ, dưới trướng Cố hoàng thúc có Hỉ Ninh quận chúa, nghe nói tài mạo song toàn, lúc Lâm huynh ghé qua đó nhất định phải lưu ý nhiều hơn đấy!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì nheo mắt lại, cái miệng nhỏ đỏ hồng khẽ nhếch lên, cười hì hì nói.
“Hả? Vương gia vì sao lại như thế, như vậy. . . .” Mặt biến sắc, mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn lãnh mị, bây giờ…
“Sao phu quân biết Hỉ Trữ quận chúa tài mạo song toàn?” Giọng điệu lạnh nhạt tiến tới, ghi đơn thuốc cho thái hoàng thái hậu rồi bảo Lục Nhi đi lấy thuốc, Tây Nhi vừa vặn nghe được nửa câu cuối của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
Công chúa hay quận chúa xấu hay đẹp gì cũng chẳng thèm quan tâm, hắn chỉ muốn Lâm huynh đến gặp thôi! Hắn tiến lên lấy lòng, dìu Tây Nhi ngồi xuống, aizz! Đường đường là một vương gia ác ma, không ngờ cũng có ngày ngoan ngoãn nghe lời như vậy!
Lâm Kiếm Hồng nhìn hai người yêu nhau, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại thay đổi, hắn nhẹ nhàng cười cười, xoay người ra khỏi phòng khách, trong lòng tươi cười nhưng lại khó nén cay đắng.
Ở lại vương phủ Đoan Tuấn là một loại ngọt ngào nhưng cũng là một loại dày vò, chỉ là hắn lại nhu nhược không muốn thay đổi sự lưu luyến kia, cái gì mà công chúa, cái gì mà tiểu thư giàu có, có gì hay chứ, người hắn muốn chính là gương mặt mỉm cười ngọt ngào, chỉ là nàng không cười vì hắn!
Bình luận facebook