-
Chương 78-80
Chương 78
-----------------------------
Ầm!
Tuy một chùy đánh xuống còn chưa đến mức long trời lở đất, nhưng mỗi lần đánh xuống đều khiến máu thịt văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
- Thôn trưởng Bạch Thạch, bộ da này của ngươi khiến ta xuống tay không thoải mái, không bằng ngươi cứ bại lộ chân thân đi. - Lâm Phàm vung chùy đánh rụng một cái đầu người, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Thạch đang đứng đó.
Đám tà tu còn lại sớm đã không chịu nổi nữa, bọn chúng bắt đầu sợ Lâm Phàm chết khiếp.
Thậm chí bọn chúng còn cảm thấy cái tên trước mặt vốn dĩ không phải là ngưởi.
Thương thế nặng như vậy lại như không hề gì, đặc biệt là miệng vết thương kia, ngoài hắn ra còn ai có thể tỉnh bơ cười với bọn chúng, chuyện này sao có thể.
Viêm Hoa Tông có đệ tử biến thái như vậy từ bao giờ không biết, đây quả thực là người sinh ra để chiến đấu, ra tay tàn độc đến cực hạn.
- Nếu so sánh với bọn ta thì ngươi còn tàn nhẫn hơn. - Bạch Thạch áp chế sự hoảng loạn trong lòng, lạnh giọng nói.
- Tàn nhẫn? Không, không, đây không phải là tàn nhẫn, mà các ngươi chỉ đáng được hưởng đãi ngộ như thế này. - Sau đó, hắn chỉ vào đống thịt nát bên cạnh, rất là khó chịu nói - Ngay cái thằng cặn bã kia, dám tàn nhẫn hành hạ loli đáng yêu đến chết. Ngươi có biết các ngươi gây ra tội lỗi thế này khiến ta rất là đau lòng không.
Ầm!
Vừa dứt lời, nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, mà lúc hắn xuất hiện lại đã ở ngay trước mặt một tên tà tu chột mắt xấu xí.
- Ngươi… - Tên tà tu chột mắt sửng sốt, hắn đã bị khí thế của đối phương áp chế, xuất hiện cảm giác bị vây tụ chưa từng có.
Không…
Ta là tà tu đó, sao có thể bị đệ tử Viêm Hoa Tông làm cho sợ thế này.
Tên tà tu chột mắt bùng nổ khí thế, giang hai tay ra, giận dữ gầm lên:
- Đừng có bắt nạt quá à nha, chúng ta là tà tu đó!
Ầm!
Một chùy vung ra, cả người tên tà tu chột mắt bị đánh bẹp trên mặt đất, nháy mắt trở thành bánh thịt.
- Cứ thích bắt nạt đấy thì làm sao? - Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía sau - Bạch Trạch thôn trưởng, ngươi định ngồi chờ chết thật sao? Có điều đừng nóng vội, từ từ đợi, một lát nữa là đến lượt ngươi rồi.
Đám tà tu còn xót lại sớm đã hoảng hốt, giận dữ hét:
- Bạch Thạch, ngươi còn muốn dứng nhìn đến khi nào. Ngươi cứ nhìn như vậy nữa chúng ta chết hết đó.
Với bọn chúng mà nói, mấy tên đệ tử Viêm Hoa Tông vốn là cá nằm trên thớt. Nhưng bọn hắn lại không ngờ đụng đến một thằng nhóc cuồng bạo như vậy, khiến bọn chúng chống đỡ không nổi.
Lâm Phàm cười lạnh:
- Các ngươi đừng gào nữa, hắn bị dọa cho ngáo luôn rồi.
- Hỗn xược… - Bạch Thạch không nhịn nổi nữa, không thể để tên gia hỏa này tiếp tục chém giết, nếu cứ để hắn làm loạn có khi toàn quân bị diệt sạch thật.
‘Bạo Huyết’ vào trạng thái khai hỏa toàn bộ, ngực còn cắm mũi thương, phong độ như thế này ngoài mình ra còn ai trâu hơn được nữa.
- Đúng lúc lắm, chuyện khủng bố chỉ vừa mới bắt đầu thôi. - Lâm Phàm chợt quát một tiếng, sức chiến đấu bừng bừng, đám tà tu còn lại này, hắn căn bản không thèm để trong mắt.
Mấy thằng Địa Cương tầng một thì chỉ cần một chùy là đủ để mất mạng, nếu không đủ thì đánh hai chùy.
Thậm chí trong số đám tà tu này còn có cả Tôi Thể cảnh cùi bắp.
- Vô liêm sỉ. - Bạch Thạch cầm cây gậy trong tay mãnh liệt xuất kích, tràn đầy Cương khí mạnh mẽ, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
Ý nghĩ duy nhất của Lâm Phàm bây giờ là giết sạch lũ kiến tà tu trước, sau đó cuối cùng là xử đẹp tên Bạch Thạch này.
Chung quy trong suốt quá trình quan sát, tên kia khẳng định không tầm thường, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Cao thủ ấy mà, phải để lại cuối cùng mà quyết đấu mới ngon.
Hắn đánh ra một chùy, một tên tà tu vô danh nháy mắt nát bét, sức mạnh bạo tạc như vậy mà muốn cản được thì đúng là có mà nằm mơ.
Máu thịt văng tứ tung.
Một tên tà tu đứng cạnh tên tà tu vô danh ấy trợn mắt chứng kiến hết cảnh máu me bạo lực ấy, sợ muốn són ra quần.
Hắn dám cam đoan nếu gia hỏa này mà gia nhập tổ chức của bọn chúng tuyệt đối sẽ là sự tồn tại khủng bố nhất.
Phập!
Bạch Thạch tấn công một đòn sắc bén , xé gió mà đánh tới, trực tiếp chém bay cánh tay của Lâm Phàm.
Cảnh đó khiến đám tà tu còn lại vui mừng.
Tên nhãi khốn kiếp, đợi lát nữa thôi và hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Mặt Lâm Phàm không hề thay đổi, xoay người vung ra một chùy. Bạch Thạch không ngờ tên nhãi này vậy mà còn sức phản kháng, không hề do dự, trực tiếp ngăn cản.
Ầm!
Bạch Thạch nhăn tít mày, tên nhãi nhép này sức bạo phát mạnh thật, đã bị bị thương thành như vậy mà vẫn còn có thế bộc phát ra năng lực như vậy.
Khủng bố gớm.
Lâm Phàm nhếch mép, nhe hàm răng trắng tinh, ánh mắt lóe lên khiến chiến ý kẻ khác khiếp sợ:
- Chả đau chả ngứa gì cả. Bạch Thạch, sức lực của ngươi chỉ có chút đó thôi sao?
Ực ực!
Bạch Thạch nuốt nước bọt, đây là kẻ địch kinh khủng nhất mà hắn gặp phải, giống như dánh mãi không chết vậy. Không thể, tuyệt đối không phải là như vậy.
- Cứu ta…
Phập!
Ngay giây lát hắn đang ngây người, lại thêm một tên tà tu bị nghiền chết.
- Thật Phiền, thiếu mất một cánh tay, khiến cử động của ta không được linh hoạt lắm. Nếu không một chùy vừa rồi đánh xuống các ngươi nhất định cũng được hưởng phần. - Lâm Phàm nhìn bốn tên tà tu còn lại trước mắt, tiếc nuối nói.
Loảng xoảng!
Vũ khí của tên tà tu kia rơi leng keng xuống đất, hắn đứng người.
- Ngươi rốt cục là người hay là quỷ. - Tên tà tu hoảng sợ nói, một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.
Hắn nhìn qua, cả mảnh đất đã bị nhiễm đỏ, hít một hơi nhẹ là có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi.
- Thôi cũng tàm tạm rồi. - Lâm Phàm cảm thấy sức sống trong cơ thể dần dần biến mất, cũng không thèm dấu giếm nữa, trực tiếp rút mũi thương cắm ở ngực ra.
Ùng ục!
Máu tươi từ lồng ngực hắn tuôn ra như vỡ đê.
- Chết! - Lâm Phàm xem như chả có việc gì, vung mạnh Lang Nha Bổng, tập trung nhìn vào một người rồi giáng một chùy thật mạnh từ trên trời xuống.
Bạch Thạch không nhịn nổi nữa, hóa thành một đạo tàn ảnh, cây gậy trong tay càng bạo phát ra khí tức ác liệt hơn, một kích này hắn muốn lấy mạng đối phương.
Ầm!
Phập!
Hai âm thanh nổ vang cùng lúc.
Lang Nha Bổng lại đập một tên tà tu nữa nát bét. Hai tên tà tu khác đứng tại chỗ không dám động đậy, nhìn thấy cảnh tượng giã người như giã thịt kia, chúng hoảng đến nỗi không nói nên lời.
Nhưng khi nhìn đến trạng thái của đối phương, bọn chúng lại nhịn không được mà phấn khởi hẳn lên.
Lâm Phàm nhìn quải trượng đâm xuyên qua tim, mỉm cười rồi gập hẳn người, chống một chân về phía trước, trực tiếp rút mạnh ra. Theo sau đó là một tiếng nổ vang lên, Lang Nha Bổng rơi xuống dựng đứng trên mặt đất.
- Không tệ, cuối cùng cũng giết được ta, Bạch Thạch thôn trưởng, ngươi thực sự đủ lợi hại. - Lâm Phàm cười tươi ra mặt, thân hình đứng thẳng tắp, sau đó hơi ngả về phía sau, ngã xuống đất.
Tuy rằng giết được Lâm Phàm, nhưng không hiểu vì sao tim Bạch Thạch cứ đập rất nhanh, có cảm giác không nói nên lời.
- Chết đi! - Bạch Thạch nhẹ giọng nói.
Còn hai tên tà tu sót lại thì nhốn nháo cả lên:
- Chết rồi, hắn cuối cùng cũng chết rồi.
- Đây là ác ma gì không biết, sao có thể kiên trì được tới lúc này, chúng ta đến cùng là chọc phải thứ gì vậy.
Bịch một tiếng, hắn ngồi bệt xuống đất, lệ rơi đầy mặt.
Bọn chúng trầm luân trong tuyệt vọng, giờ phút này cuối cùng cũng được giải thoát.
Chương 79
---------------------------------------
Nhìn cái tên bị máu tươi nhuộm đỏ đang nằm trên mặt đất, Bạch Thạch nhẹ nhàng thở phào trong lòng .
Hắn chưa bao giờ gặp qua người như vậy, cánh tay bị chém đứt mặt cũng không hề đổi sắc, sức chiến đấu lại càng anh dũng vô địch, không hề có ý định tránh né nào.
Thật sự quá khủng bố.
Nhưng mà thật may, cuối cùng hắn cũng chết, chỉ là bên mùnh cũng bị tổn thất nặng nề đến khó chấp nhận.
Hai kẻ vừa phục hồi tinh thần kia, nhìn Bạch Thạch giận tím mặt:
- Bạch Thạch, vì sao ngươi không chịu ra tay từ sớm. Chẳng nhẽ ngươi thực sự muốn nhìn chúng ta chết hết thì mới ra tay à?
Ánh mắt Bạch Thạch lúc này ngưng trọng lại, hai kẻ đang chìm trong tuyệt vọng mới đột nhiên phản ứng lại. Bọn chúng chỉ là lâu la tiểu tốt, mà Bạch Thạch lại là lão đại, dám dùng ngữ khí này nói chuyện với lão đại khác nào chán sống. Sau đó chúng liền cúi đầu thở dốc.
- Thằng nhóc này rốt cục là ai, sao lại mạnh tới vậy chứ? - Một trong số những tên tà tu hồn vía chưa ổn định, sớm bị thủ đoạn máu me của Lâm Phàm doạ cho hết hồn. Nếu không phải Bạch Thạch đã giết được người này, chỉ sợ bọn chúng sẽ chết không toàn thây giống những tên kia, tất cả biến thành một đống thịt nát.
Bạch Thạch gõ cây gậy trong tay lên mặt đất:
- Chết nhiều như vậy, phải nói với bên trên như thế nào?
- Chúng ta có thể nói là, hành tung của ta bị bại lộ, bị bọn người Viêm Hoa tông bao vây, chúng ta phải liều chết phá vòng vây.
- Đúng, không sai. Viêm Hoa tông phái ra cường giả, chúng ta vất vả tiêu diệt chúng, mới có thể thoát ra.
- Cứ vậy đi. - Bạch Thạch trầm mặc, lần tổn thất nặng nề này hẳn là không thể lấp liếm được. Còn cái bộ da này, hắn rất thích nhưng cũng đành phải từ bỏ thôi.
- Nếu không phải tại thằng này, chúng ta cũng không chết nhiều người như vậy.
Ba người quay lưng lại với Lâm Phàm, vì bọn chúng không đành lòng nhìn thẳng vào toàn bộ hiện trường này.
Quá mức máu me, ai mà chịu đựng nổi.
Mười giây qua đi!
Sống lại!
Một đôi mắt bừng bừng sức sống mở ra, đập vào đôi mắt mày nâu là một khoảng trời xanh mây trắng, thế giới tươi đẹp biết bao nhiêu.
Tinh thần đạt đến đỉnh cao.
- Đáng giận, Viêm Hoa tông có một tên gia hoả như vậy căn bản là nằm ngoài tính toán của chúng ta. Chúng ta còn giữ được mạng trở về đã là may mắn rồi.
- Ối, Bạch Thạch, ngươi bị thương sao?
Một tên tà tu nhìn thấy gan bàn tay Bạch Thạch nứt toác, từng giọt máu tươi chảy ra, tức thời giật mình. Bạch Thạch là cường giả Địa Cương cảnh tầng 2, thế mà còn bị thương, tên gia hoả kia phải là loại trâu bò cỡ nào chứ.
Bạch Thạch nâng tay lên nhìn miệng vết thương, hắn không ngờ đến đối phương lại bộc phát ra sức mạnh cường đại đến như vậy, thế mà đánh nát được cả bàn tay của hắn, sức lực này thật bá đạo.
Xoạt!
Xoạt!
Đột nhiên, một loạt tiếng xương cốt ma sát kỳ dị vang lên bên tai bọn chúng.
Ba người sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, như kiểu nghĩ đến cái gì đó kinh khủng lắm vậy.
Chúng chậm rãi xoay cổ, di chuyển ánh mắt, tích tắc ấy nhìn thấy một cảnh khiến bọn chúng không thể tin nổi.
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, mượn lực hai chân bật dậy, vặn vẹo cái cổ, cử động hai tay, tiếng xương kêu răng rắc vang lên.
- Tốt lắm, kết thúc làm nóng thân thể, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? - Lâm Phàm dùng sức nhấc Lang Nha Bổng lên, bá đạo gác lên vai, nhếch mép cười khinh bỉ - Nói cho ta biết, các ngươi đã sẵn sàng cho trận chiến nghiêm túc tiếp theo chưa?
- Không thể nào!
Ngoài Bạch Thạch ra, hai tên còn lại sợ trắng mắt, giống như là gặp phải quỷ vậy. Chúng kinh hô một tiếng, đây rõ ràng là việc không thể nào.
Tên nhãi ranh này rõ ràng đã chết, sao lại sống lại được chứ.
Là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Bạch Thạch ngây người không dám tin vào mắt mình:
- Ngươi…
Việc lạ gì hắn cũng từng gặp qua, duy chỉ có việc này, hắn không thể nào tin được. Ánh mắt hắn dán chặt vào tay trái đối phương, lúc nãy rõ ràng đã bị chém đứt, làm sao mà có khả năng khôi phục lại được chứ.
- Ngại quá, vừa rồi ta bực bội quá, hành xử hơi bị bộp chộp. Nhưng các ngươi yên tâm, tâm tình ta bình tĩnh lại rồi, có thể chiêu đãi các ngươi tử tế. Tuyệt đối sẽ không để xảy ra tình trạng nổ tan xác nữa. - Lâm Phàm lẩm bẩm, mọt chút cũng không thèm để ý đến tâm trạng ba người nọ.
Sụp đổ!
Bạch Thạch còn có thể ổn định, nhưng hai tên tà tu kia đã không trụ nổi nữa, tâm trạng đã triệt để sụp đổ.
Đối mặt với gia hoả khủng bố đến tận cùng này, chúng không còn chút ý nghĩ phản kháng nào. Bọn chúng chỉ còn mỗi Bạch Thạch là Địa Cương cảnh, còn những kẻ khác đã bị chém sạch rồi.
Cái thứ khủng bố trước mặt này, còn có cách để phản kháng sao?
Phù phù!
Hai người không biết vì sao lại quỳ rạp xuống đất, lại rơi vào trong tuyệt vọng. Bọn chúng liều chết bao nhiêu mạng như vậy vẫn không thể giết được đối phương, mà đối phương bây giờ có bộ dáng giống hệt lúc ban đầu, thật sự hết cách rồi.
Bọn chúng biết lấy gì để liều mạng cùng đối phương chứ.
- Không, nhất định là ta bị ảo giác rồi, thật tuyệt vọng! Không, ta không muốn. - Biểu tình gã tà tu này trở nên vô cùng kì quái, như là đang bị khủng bố vậy, hắn cầm lấy vũ khí, sắc mặt điên cuồng. - Đúng, đây là mộng, nhất định là như vậy, chỉ cần tự kết liễu là sẽ tự hồi phục lại hết.
- Viên Mãn, Chính Quả, Giáo Vương, ta đến đây…
Phập!
Hai gã tà tu cứ thế tự sát không hề do dự.
- Ồ! - Lâm Phàm kinh ngạc một phen, sau đó nhìn về phía Bạch Thạch - Hai tên đồng bọn của ngươi sụp đổ tinh thần rồi, thật hết cách, hiện tại chỉ còn có mình ngươi đến đối mặt.
- Bạo huyết!
Huyết sắc quấn quanh, huyết văn xuất hiện, giống lúc trước y đúc, một luồng khí tức cường hãn bạo phát ra.
- Bạch Thạch, ngươi xem ta đối xử với ngươi tốt biết bao, trạng thái tốt nhất thế nhưng là giữ lại cho ngươi đấy.
- Ngươi đừng có mà một phát chết luôn đấy nhé, không có là ta thấy vô vị lắm.
Ầm!
Nháy mắt hắn biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Bạch Thạch thay đổi lớn, tốc độ đối phương quá nhanh. Hắn đã nhìn ra Cương khí của đối phương không thể khỏi thân thể, tức chỉ là Địa Cương tầng 1. Nhưng sức lực mà tên này bùng phát ra lại mạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Hắn đảo mắt tìm kiếm mục tiêu.
- Bạch Thạch, ta ở đây.
Một giọng nói cất lên sau lưng Bạch Thạch, mà trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng lại, khí tức tăng vọt, Cương khí trên cây thiết quải trong tay hắn bùng nổ, đánh về phía mục tiêu.
Ầm!
- Lực mạnh thật. - Hai tay Bạch Thạch chấn động, cảm giác được một cỗ lực truyền đến, lùi mạnh về phía sau.
- Quá yếu, thật sự quá yếu, ngươi có thể mạnh hơn một chút được không hả. - Lâm Phàm mang theo sát khí đánh tới, cường giả Địa Cương cảnh tầng 2 đây sao, hắn có chút thất vọng, vậy mà không hề giống như hắn tưởng tượng.
Mấy chiêu đã đánh ra.
Hai người vẫn giằng co.
Bạch Thạch nhìn lớp vỏ da của mình bị nứt toác, trong lòng vô cùng giận dữ:
- Đáng giận, ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đó, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.
Hắn lột lớp da của ông lão trưởng thôn xuống, lộ ra chân thân.
Đầu trọc, khí chất tục tằng, thân cao hai thước, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Ngươi chọc giận ta thật rồi đó, nếu đã như vậy, thì đi chết đi!
Lâm Phàm nhìn bộ dạng hiện tại của Bạch Thạch không khỏi mỉm cười:
- Đây là bộ dạng thực sự của ngươi sao, đúng là không thể ngờ được, khác hẳn lão già kia.
Cơ bắp hắn cuồn cuộn dữ tợn vô cùng, bộ dạng tràn ngập sự bạo lực điên cuồng:
- Tên đệ tử Viêm Hoa Tông kia, vốn là ta không muốn để ngươi trông thấy bộ dạng thực sự của ta. Nhưng giờ thì tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy. - Bạch Thạch nắm chặt hai tay, nở nụ cười tàn nhẫn - Một khi đã như vậy, ta sẽ cho ngươi nếm thử thực lực chân chính của ta.
- Nhớ cho kĩ, ngươi chết ở trong tay Bạch Thạch ta.
- Cuồng thân.
Ầm!
Thân hình Bạch Thạch đã cao to, hai tay lại càng nở to ra, Cương khí trong cơ thể hắn tràn ra, cả người đều điên cuồng vô cùng, tràn ngập sức huỷ diệt mọi thứ.
- Thế này mới được chứ. - Lâm Phàm cười nói - Cũng tốt, ta cũng nghiêm túc với ngươi đây.
Đối mặt với tên nhãi kiêu ngạo như vậy, Bạch Thạch không thể nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi, hai quyền nắm chặt, mang theo lực lượng cuồng bạo, khí thế ngút trời xông đến:
- Chết đi…
- Hám Sơn Kình
Ầm!
Trận nổ lớn vang lên.
Mặt đất dưới chân hai người mãnh liệt sụp đổ, bụi đất cuồn cuộn mù mịt, không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Dần dần.
Tro bụi bay hết.
Một bóng người đứng ở đó.
Dưới chân hắn, một đống máu thịt vừa bị đánh nát đang tản ra dòng máu nóng hầm hập.
- Thật vô vị, còn tưởng ngươi mạnh đến đâu…
- Hoá ra cũng chỉ cần một chuỳ.
Chương 80
--------------------------------------
Lâm Phàm vẫn vác Lang nha bổng, đứng thẳng giữa biển máu, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, trông có vẻ chán nản. Hắn thở dài một tiếng, đối thủ kém cỏi thế này thật khiến hắn thất vọng.
Bạch Thạch lùn có hai thước (=2/3 mét), cứ ngỡ tên này sẽ tung ra sức mạnh như pháo hoa sáng chói, nhưng thực tế chứng minh, là do hắn tự nghĩ nhiều rồi.
Đâp cho một chùy đã nát bét, còn chả kịp hấp diêm đã tắt điện, đúng là chán như con gián.
Hắn nhìn máu thịt đầy đất, công việc hậu kỳ thì vẫn phải làm.
Mình nghèo đến phát khiếp, không lục lọi xác chết thì sao có thể làm giàu được chứ.
Chỉ là với tình huống hiện tại, tìm đồ trên mấy thi thể khó khăn vl. Hắn thực hối hận, sớm biết thế này thì đã để bọn chúng được chết toàn thây rồi, giờ máu me đầm đìa thế này lục mệt vãi.
Dừng ‘Bạo Huyết’ lại, hắn cảm thấy thân thể còn tàm tạm, chẳng qua chưa đạt đến mức hoàn mỹ, có một chút di chứng nhỏ tạm thời không cần quan tâm. Trước hết phải xử lí xong sự tình trước mắt này vẫn là quan trọng hơn.
Xem xét điểm tích lũy một chút, tâm tình thật mỹ mãn.
6760 điểm.
Giết Địa Cương tầng một có thể đạt được 200 điểm tích lũy, Địa Cương tầng hai có thể đạt 300 điểm tích lũy.
Sự chênh lệch này cũng không quá lớn, xem ra việc thu thập diểm tích lũy không phải cứ vượt cấp càng cao càng được cộng nhiều, mà quan trọng về số lượng hơn.
Được cái ‘Hám Sơn Kình’ này cũng ngon lành lắm, tăng sự bạo phát, thêm một tầng sức mạnh.
Vừa nãy đánh một chùy xuống, lực lượng bạo phát ra thực sự rất cường hãn. Bạch Thạch là Địa Cương tầng 2 vậy mà cũng không chống đỡ nổi, trong nháy mắt bị một chùy đập nát như tương.
Lâm Phàm quá ư hài lòng với thực lực của mình, cường hãn như vậy phát triển đến cuối cùng thì ngon phải biết.
Bắt đầu lục soát xác chết.
Mục tiêu đầu tiên chính là Bạch Thạch. Tuy rằng bị đập cho nát bét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc sờ xác chết của hắn. Cơ mà Bạch Thạch cũng lùn vãi đái, đập có một chùy đã nát hết cả thân, đúng là câm nín.
- Ấy. - Mắt Lâm Phàm chợt sáng lên, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là nhẫn kết giới trữ đồ của Bạch Thạch.
Hắn tràn ngập chờ mong, ngàn vạn lần đừng có khiến ta thất vọng đó nha.
- Mở ra!
- Đệt! - Khi nhìn thấy đồ đạc trong nhẫn kết giới, con trym Lâm Phàm nhảy dựng lên, giàu, giàu có vcđ.
Mười mấy bình đan dược, thật nhiều Viêm Hoa tệ, đồng thời còn có hai môn công pháp.
"Hoán bì liễm tức", công pháp thượng phẩm Nhân giai.
"Cuồng thân", công pháp hạ phẩm Huyền giai.
Từ trước đến nay, ngoài trừ lần ông già đó ra, đây là lần sờ thi thể khiến hắn kích động nhất.
Có điều "Hoán bì liễm tức" này hắn không thể tu luyện, chủ yếu vì công năng quá đơn điệu, chả có tác dụng kẹc gì. Mấy tên tà tu có thể dấu mình bên trong lớp da của người khác là nhờ vào loại công pháp này.
Ngược lại "Cuồng thân" này lại không tồi, có thể tu luyện được, chỉ là điểm tích lũy hiện nay không đủ dùng, đành để đó đã.
Hiện trường xác chết không tiện thu gom lắm, nhưng hắn cũng lấy được một ít đồ đạc, tuy không thể so sánh với tài phú của Bạch Thạch nhưng cũng tàm tạm.
Sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hôm sau.
Mấy bóng người từ phương xa lao tới, lúc đến được nơi này, toàn bộ đều bịt mũi, mùi này quá mức gay mũi, khó mà chịu đựng được.
- Đều chết hết sao? - Một nam tử mặc trường bào màu xám, thứ duy nhất để lộ ra ngoài là ngón tay đang bịt mũi kia, mà trên ngón tay kia có đường vân màu đen. Khi nhìn thấy hện trường trước mắt này, lòng hắn đau đớn.
- Đại nhân, đều chết hết rồi. - Những kẻ xung quanh cũng nhìn quanh, xác định không còn người nào sống, ngay cả một thi thể lành lặn cũng không còn. Bọn họ đã gặp phải chuyện gì vậy, không phải là gặp phải yêu thú thích xé xác người đấy chứ.
- Bạch Thạch đâu? - Ngữ khí của nam tử dần lạnh lẽo, những kẻ xung quanh đều cảm nhận được khí tức lạnh giá từ người nam tử. Toàn bộ cúi đầu, lùi về phía sau một bước, không ai dám nhìn thẳng.
- Đại nhân, hắn ở dưới chân người.
Nam tử cúi đầu, nhấc chân lên. Vệt máu đặc sệt dính vào gót giày hắn, bên cạnh là nửa khuôn mặt của Bạch Thạch, con mắt còn sót lại kia lộ ra vẻ sợ hãi khôn cùng.
- Tại sao lại có thể như vậy chứ…
Hắn không thể tưởng tượng nổi sự tình này là như thế nào, tu vi Bạch Thạch không hề tệ, lại chết thảm như vậy. Hơn nữa nhìn vào hiện trường này, thủ đoạn ra tay quá ngoan độc, so với bọn hắn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
- Đi thôn Cổ Hà…
Một đám người lao về phía xa, bọn chúng muốn bắt được hung thủ.
Lâm Phàm đã đi vào một khu rừng.
Hắn tìm thẳn đến một chỗ để bắt đầu nhấm nháp chiến lợi phẩm.
Vừa đổ đan dược vào trong tay, hắn vừa lẩm bẩm:
- Đan dược thượng phẩm Nhân giai không ít, đan dược thượng phẩm Huyền giai cũng rất nhiều, xem ra Bạch Thạch tích cóp được không ít thứ tốt.
Có được chỗ đan dược này, hắn quá ư là phấn khích. Tuy rằng đan dược thượng phẩm nhân giai với hắn mà nói không có mấy tác dụng, nhưng cũng là điểm khổ tu đúng không.
Đổ vào trong tay xong, hắn nuốt ực hết vào bụng.
Đan dược hóa thành một nguồn dược lực bùng phát, tràn ngập từng ngóc ngách trong cơ thể, không ngừng luyện hóa, điểm khổ tu tăng lên nhanh chóng.
Hiện tại hắn tự đặt cho mình một cái mục tiêu nho nhỏ, nhất định phải tu luyện đến cực hạn mới đi về, nếu không lần này ra ngoài thật phí công.
"Hám sơn kình" tổng cộng có sáu tầng, mình mới tăng đến tầng ba, không luyện đến cảnh giới cao nhất đã trở về thì biết giấu mặt đi đâu?
"Cuồng thân" dù mình chưa tu luyện cũng phải cố.
"Hóa thần kiếm trận" cũng cần 50 nghìn điểm tích lũy mới lĩnh ngộ được, mục tiêu này trước mắt còn cách rất xa, nhất định phải cố gắng mới được.
Xoạt!
- Dược lực có chút mạnh, tuy rằng mình chỉ dùng đan dược thượng phẩm Nhân giai. Nhưng uống vào một lượng lớn như vậy, dược lực khổng lồ bạo phát sắp chịu không nổi mất, may là mình đã ổn định. - Lâm phàm bất đắc dĩ nhìn làn da trước ngực có dấu hiệu nứt vỡ.
- Huyền giai đan dược dùng từng ít một vậy, đề phòng dùng nhiều quá, dược lực quá mạnh nổ tung cmn người mất.
- Được cái lần này thu hoạch cũng rất may mắn, đều là đan dược loại tu luyện, nếu là đan dược dạng phụ trợ thì có mà chán cmnl.
Lâm Phàm trong lòng mỹ mãn, cảm thán vận khí của mình thật tốt.
Xét phẩm chất trong các loại đan dược, đan dược dạng tu luyện so với đan dược dạng phụ trợ trân quý rất nhiều. Trừ một số rất ít đan dược dạng phụ trợ tương đối sang quý ra, thì hai loại đan dược này không thế nào so sánh được với nhau.
Hơn nữa đan dược ở từng phẩm cấp đều sẽ có dược lực tương đương, phẩm cấp càng cao, hiệu quả càng tốt, tác dụng phụ cũng càng thấp.
Mấy canh giờ trôi qua.
Tiêu hóa hết số đan dược, điểm khổ tu đã tăng hẳn lên 255470 điểm.
Xem xét lại số liệu bản thân.
"Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng 1 (+)
Điểm khổ tu: 225470
Điểm tích lũy: 6760"
"Thiên phú: 'Thân bất tử', '100% tay không nhập Bạch Nhận'."
"Chủ tu: Kim thân luyện thể quyết (3)."
"Công pháp: 'Lang Nha Bổng mạnh mẽ’ max cấp, ‘Bạo Huyết’ max cấp, ‘Hám sơn kình’ tầng ba."
"Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa mở."
Dùng đan dược để tăng điểm khổ tu còn nhanh hơn tu luyện nhiều.
Lâm Phàm đã nghĩ xong xuôi, ở mỗi giai đoạn đều phải đạt đến cảnh giới viên mãn nhất.
"Kim thân luyện thể quyết" cũng phải tăng lên đến Huyền giai mới được. Bây giờ điểm không biết cần bao nhiêu điểm khổ tu để tăng lên một tầng cảnh giới nhưng tuyệt đối là con số lớn.
-----------------------------
Ầm!
Tuy một chùy đánh xuống còn chưa đến mức long trời lở đất, nhưng mỗi lần đánh xuống đều khiến máu thịt văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
- Thôn trưởng Bạch Thạch, bộ da này của ngươi khiến ta xuống tay không thoải mái, không bằng ngươi cứ bại lộ chân thân đi. - Lâm Phàm vung chùy đánh rụng một cái đầu người, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Thạch đang đứng đó.
Đám tà tu còn lại sớm đã không chịu nổi nữa, bọn chúng bắt đầu sợ Lâm Phàm chết khiếp.
Thậm chí bọn chúng còn cảm thấy cái tên trước mặt vốn dĩ không phải là ngưởi.
Thương thế nặng như vậy lại như không hề gì, đặc biệt là miệng vết thương kia, ngoài hắn ra còn ai có thể tỉnh bơ cười với bọn chúng, chuyện này sao có thể.
Viêm Hoa Tông có đệ tử biến thái như vậy từ bao giờ không biết, đây quả thực là người sinh ra để chiến đấu, ra tay tàn độc đến cực hạn.
- Nếu so sánh với bọn ta thì ngươi còn tàn nhẫn hơn. - Bạch Thạch áp chế sự hoảng loạn trong lòng, lạnh giọng nói.
- Tàn nhẫn? Không, không, đây không phải là tàn nhẫn, mà các ngươi chỉ đáng được hưởng đãi ngộ như thế này. - Sau đó, hắn chỉ vào đống thịt nát bên cạnh, rất là khó chịu nói - Ngay cái thằng cặn bã kia, dám tàn nhẫn hành hạ loli đáng yêu đến chết. Ngươi có biết các ngươi gây ra tội lỗi thế này khiến ta rất là đau lòng không.
Ầm!
Vừa dứt lời, nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, mà lúc hắn xuất hiện lại đã ở ngay trước mặt một tên tà tu chột mắt xấu xí.
- Ngươi… - Tên tà tu chột mắt sửng sốt, hắn đã bị khí thế của đối phương áp chế, xuất hiện cảm giác bị vây tụ chưa từng có.
Không…
Ta là tà tu đó, sao có thể bị đệ tử Viêm Hoa Tông làm cho sợ thế này.
Tên tà tu chột mắt bùng nổ khí thế, giang hai tay ra, giận dữ gầm lên:
- Đừng có bắt nạt quá à nha, chúng ta là tà tu đó!
Ầm!
Một chùy vung ra, cả người tên tà tu chột mắt bị đánh bẹp trên mặt đất, nháy mắt trở thành bánh thịt.
- Cứ thích bắt nạt đấy thì làm sao? - Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía sau - Bạch Trạch thôn trưởng, ngươi định ngồi chờ chết thật sao? Có điều đừng nóng vội, từ từ đợi, một lát nữa là đến lượt ngươi rồi.
Đám tà tu còn xót lại sớm đã hoảng hốt, giận dữ hét:
- Bạch Thạch, ngươi còn muốn dứng nhìn đến khi nào. Ngươi cứ nhìn như vậy nữa chúng ta chết hết đó.
Với bọn chúng mà nói, mấy tên đệ tử Viêm Hoa Tông vốn là cá nằm trên thớt. Nhưng bọn hắn lại không ngờ đụng đến một thằng nhóc cuồng bạo như vậy, khiến bọn chúng chống đỡ không nổi.
Lâm Phàm cười lạnh:
- Các ngươi đừng gào nữa, hắn bị dọa cho ngáo luôn rồi.
- Hỗn xược… - Bạch Thạch không nhịn nổi nữa, không thể để tên gia hỏa này tiếp tục chém giết, nếu cứ để hắn làm loạn có khi toàn quân bị diệt sạch thật.
‘Bạo Huyết’ vào trạng thái khai hỏa toàn bộ, ngực còn cắm mũi thương, phong độ như thế này ngoài mình ra còn ai trâu hơn được nữa.
- Đúng lúc lắm, chuyện khủng bố chỉ vừa mới bắt đầu thôi. - Lâm Phàm chợt quát một tiếng, sức chiến đấu bừng bừng, đám tà tu còn lại này, hắn căn bản không thèm để trong mắt.
Mấy thằng Địa Cương tầng một thì chỉ cần một chùy là đủ để mất mạng, nếu không đủ thì đánh hai chùy.
Thậm chí trong số đám tà tu này còn có cả Tôi Thể cảnh cùi bắp.
- Vô liêm sỉ. - Bạch Thạch cầm cây gậy trong tay mãnh liệt xuất kích, tràn đầy Cương khí mạnh mẽ, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
Ý nghĩ duy nhất của Lâm Phàm bây giờ là giết sạch lũ kiến tà tu trước, sau đó cuối cùng là xử đẹp tên Bạch Thạch này.
Chung quy trong suốt quá trình quan sát, tên kia khẳng định không tầm thường, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Cao thủ ấy mà, phải để lại cuối cùng mà quyết đấu mới ngon.
Hắn đánh ra một chùy, một tên tà tu vô danh nháy mắt nát bét, sức mạnh bạo tạc như vậy mà muốn cản được thì đúng là có mà nằm mơ.
Máu thịt văng tứ tung.
Một tên tà tu đứng cạnh tên tà tu vô danh ấy trợn mắt chứng kiến hết cảnh máu me bạo lực ấy, sợ muốn són ra quần.
Hắn dám cam đoan nếu gia hỏa này mà gia nhập tổ chức của bọn chúng tuyệt đối sẽ là sự tồn tại khủng bố nhất.
Phập!
Bạch Thạch tấn công một đòn sắc bén , xé gió mà đánh tới, trực tiếp chém bay cánh tay của Lâm Phàm.
Cảnh đó khiến đám tà tu còn lại vui mừng.
Tên nhãi khốn kiếp, đợi lát nữa thôi và hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Mặt Lâm Phàm không hề thay đổi, xoay người vung ra một chùy. Bạch Thạch không ngờ tên nhãi này vậy mà còn sức phản kháng, không hề do dự, trực tiếp ngăn cản.
Ầm!
Bạch Thạch nhăn tít mày, tên nhãi nhép này sức bạo phát mạnh thật, đã bị bị thương thành như vậy mà vẫn còn có thế bộc phát ra năng lực như vậy.
Khủng bố gớm.
Lâm Phàm nhếch mép, nhe hàm răng trắng tinh, ánh mắt lóe lên khiến chiến ý kẻ khác khiếp sợ:
- Chả đau chả ngứa gì cả. Bạch Thạch, sức lực của ngươi chỉ có chút đó thôi sao?
Ực ực!
Bạch Thạch nuốt nước bọt, đây là kẻ địch kinh khủng nhất mà hắn gặp phải, giống như dánh mãi không chết vậy. Không thể, tuyệt đối không phải là như vậy.
- Cứu ta…
Phập!
Ngay giây lát hắn đang ngây người, lại thêm một tên tà tu bị nghiền chết.
- Thật Phiền, thiếu mất một cánh tay, khiến cử động của ta không được linh hoạt lắm. Nếu không một chùy vừa rồi đánh xuống các ngươi nhất định cũng được hưởng phần. - Lâm Phàm nhìn bốn tên tà tu còn lại trước mắt, tiếc nuối nói.
Loảng xoảng!
Vũ khí của tên tà tu kia rơi leng keng xuống đất, hắn đứng người.
- Ngươi rốt cục là người hay là quỷ. - Tên tà tu hoảng sợ nói, một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.
Hắn nhìn qua, cả mảnh đất đã bị nhiễm đỏ, hít một hơi nhẹ là có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi.
- Thôi cũng tàm tạm rồi. - Lâm Phàm cảm thấy sức sống trong cơ thể dần dần biến mất, cũng không thèm dấu giếm nữa, trực tiếp rút mũi thương cắm ở ngực ra.
Ùng ục!
Máu tươi từ lồng ngực hắn tuôn ra như vỡ đê.
- Chết! - Lâm Phàm xem như chả có việc gì, vung mạnh Lang Nha Bổng, tập trung nhìn vào một người rồi giáng một chùy thật mạnh từ trên trời xuống.
Bạch Thạch không nhịn nổi nữa, hóa thành một đạo tàn ảnh, cây gậy trong tay càng bạo phát ra khí tức ác liệt hơn, một kích này hắn muốn lấy mạng đối phương.
Ầm!
Phập!
Hai âm thanh nổ vang cùng lúc.
Lang Nha Bổng lại đập một tên tà tu nữa nát bét. Hai tên tà tu khác đứng tại chỗ không dám động đậy, nhìn thấy cảnh tượng giã người như giã thịt kia, chúng hoảng đến nỗi không nói nên lời.
Nhưng khi nhìn đến trạng thái của đối phương, bọn chúng lại nhịn không được mà phấn khởi hẳn lên.
Lâm Phàm nhìn quải trượng đâm xuyên qua tim, mỉm cười rồi gập hẳn người, chống một chân về phía trước, trực tiếp rút mạnh ra. Theo sau đó là một tiếng nổ vang lên, Lang Nha Bổng rơi xuống dựng đứng trên mặt đất.
- Không tệ, cuối cùng cũng giết được ta, Bạch Thạch thôn trưởng, ngươi thực sự đủ lợi hại. - Lâm Phàm cười tươi ra mặt, thân hình đứng thẳng tắp, sau đó hơi ngả về phía sau, ngã xuống đất.
Tuy rằng giết được Lâm Phàm, nhưng không hiểu vì sao tim Bạch Thạch cứ đập rất nhanh, có cảm giác không nói nên lời.
- Chết đi! - Bạch Thạch nhẹ giọng nói.
Còn hai tên tà tu sót lại thì nhốn nháo cả lên:
- Chết rồi, hắn cuối cùng cũng chết rồi.
- Đây là ác ma gì không biết, sao có thể kiên trì được tới lúc này, chúng ta đến cùng là chọc phải thứ gì vậy.
Bịch một tiếng, hắn ngồi bệt xuống đất, lệ rơi đầy mặt.
Bọn chúng trầm luân trong tuyệt vọng, giờ phút này cuối cùng cũng được giải thoát.
Chương 79
---------------------------------------
Nhìn cái tên bị máu tươi nhuộm đỏ đang nằm trên mặt đất, Bạch Thạch nhẹ nhàng thở phào trong lòng .
Hắn chưa bao giờ gặp qua người như vậy, cánh tay bị chém đứt mặt cũng không hề đổi sắc, sức chiến đấu lại càng anh dũng vô địch, không hề có ý định tránh né nào.
Thật sự quá khủng bố.
Nhưng mà thật may, cuối cùng hắn cũng chết, chỉ là bên mùnh cũng bị tổn thất nặng nề đến khó chấp nhận.
Hai kẻ vừa phục hồi tinh thần kia, nhìn Bạch Thạch giận tím mặt:
- Bạch Thạch, vì sao ngươi không chịu ra tay từ sớm. Chẳng nhẽ ngươi thực sự muốn nhìn chúng ta chết hết thì mới ra tay à?
Ánh mắt Bạch Thạch lúc này ngưng trọng lại, hai kẻ đang chìm trong tuyệt vọng mới đột nhiên phản ứng lại. Bọn chúng chỉ là lâu la tiểu tốt, mà Bạch Thạch lại là lão đại, dám dùng ngữ khí này nói chuyện với lão đại khác nào chán sống. Sau đó chúng liền cúi đầu thở dốc.
- Thằng nhóc này rốt cục là ai, sao lại mạnh tới vậy chứ? - Một trong số những tên tà tu hồn vía chưa ổn định, sớm bị thủ đoạn máu me của Lâm Phàm doạ cho hết hồn. Nếu không phải Bạch Thạch đã giết được người này, chỉ sợ bọn chúng sẽ chết không toàn thây giống những tên kia, tất cả biến thành một đống thịt nát.
Bạch Thạch gõ cây gậy trong tay lên mặt đất:
- Chết nhiều như vậy, phải nói với bên trên như thế nào?
- Chúng ta có thể nói là, hành tung của ta bị bại lộ, bị bọn người Viêm Hoa tông bao vây, chúng ta phải liều chết phá vòng vây.
- Đúng, không sai. Viêm Hoa tông phái ra cường giả, chúng ta vất vả tiêu diệt chúng, mới có thể thoát ra.
- Cứ vậy đi. - Bạch Thạch trầm mặc, lần tổn thất nặng nề này hẳn là không thể lấp liếm được. Còn cái bộ da này, hắn rất thích nhưng cũng đành phải từ bỏ thôi.
- Nếu không phải tại thằng này, chúng ta cũng không chết nhiều người như vậy.
Ba người quay lưng lại với Lâm Phàm, vì bọn chúng không đành lòng nhìn thẳng vào toàn bộ hiện trường này.
Quá mức máu me, ai mà chịu đựng nổi.
Mười giây qua đi!
Sống lại!
Một đôi mắt bừng bừng sức sống mở ra, đập vào đôi mắt mày nâu là một khoảng trời xanh mây trắng, thế giới tươi đẹp biết bao nhiêu.
Tinh thần đạt đến đỉnh cao.
- Đáng giận, Viêm Hoa tông có một tên gia hoả như vậy căn bản là nằm ngoài tính toán của chúng ta. Chúng ta còn giữ được mạng trở về đã là may mắn rồi.
- Ối, Bạch Thạch, ngươi bị thương sao?
Một tên tà tu nhìn thấy gan bàn tay Bạch Thạch nứt toác, từng giọt máu tươi chảy ra, tức thời giật mình. Bạch Thạch là cường giả Địa Cương cảnh tầng 2, thế mà còn bị thương, tên gia hoả kia phải là loại trâu bò cỡ nào chứ.
Bạch Thạch nâng tay lên nhìn miệng vết thương, hắn không ngờ đến đối phương lại bộc phát ra sức mạnh cường đại đến như vậy, thế mà đánh nát được cả bàn tay của hắn, sức lực này thật bá đạo.
Xoạt!
Xoạt!
Đột nhiên, một loạt tiếng xương cốt ma sát kỳ dị vang lên bên tai bọn chúng.
Ba người sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, như kiểu nghĩ đến cái gì đó kinh khủng lắm vậy.
Chúng chậm rãi xoay cổ, di chuyển ánh mắt, tích tắc ấy nhìn thấy một cảnh khiến bọn chúng không thể tin nổi.
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, mượn lực hai chân bật dậy, vặn vẹo cái cổ, cử động hai tay, tiếng xương kêu răng rắc vang lên.
- Tốt lắm, kết thúc làm nóng thân thể, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? - Lâm Phàm dùng sức nhấc Lang Nha Bổng lên, bá đạo gác lên vai, nhếch mép cười khinh bỉ - Nói cho ta biết, các ngươi đã sẵn sàng cho trận chiến nghiêm túc tiếp theo chưa?
- Không thể nào!
Ngoài Bạch Thạch ra, hai tên còn lại sợ trắng mắt, giống như là gặp phải quỷ vậy. Chúng kinh hô một tiếng, đây rõ ràng là việc không thể nào.
Tên nhãi ranh này rõ ràng đã chết, sao lại sống lại được chứ.
Là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Bạch Thạch ngây người không dám tin vào mắt mình:
- Ngươi…
Việc lạ gì hắn cũng từng gặp qua, duy chỉ có việc này, hắn không thể nào tin được. Ánh mắt hắn dán chặt vào tay trái đối phương, lúc nãy rõ ràng đã bị chém đứt, làm sao mà có khả năng khôi phục lại được chứ.
- Ngại quá, vừa rồi ta bực bội quá, hành xử hơi bị bộp chộp. Nhưng các ngươi yên tâm, tâm tình ta bình tĩnh lại rồi, có thể chiêu đãi các ngươi tử tế. Tuyệt đối sẽ không để xảy ra tình trạng nổ tan xác nữa. - Lâm Phàm lẩm bẩm, mọt chút cũng không thèm để ý đến tâm trạng ba người nọ.
Sụp đổ!
Bạch Thạch còn có thể ổn định, nhưng hai tên tà tu kia đã không trụ nổi nữa, tâm trạng đã triệt để sụp đổ.
Đối mặt với gia hoả khủng bố đến tận cùng này, chúng không còn chút ý nghĩ phản kháng nào. Bọn chúng chỉ còn mỗi Bạch Thạch là Địa Cương cảnh, còn những kẻ khác đã bị chém sạch rồi.
Cái thứ khủng bố trước mặt này, còn có cách để phản kháng sao?
Phù phù!
Hai người không biết vì sao lại quỳ rạp xuống đất, lại rơi vào trong tuyệt vọng. Bọn chúng liều chết bao nhiêu mạng như vậy vẫn không thể giết được đối phương, mà đối phương bây giờ có bộ dáng giống hệt lúc ban đầu, thật sự hết cách rồi.
Bọn chúng biết lấy gì để liều mạng cùng đối phương chứ.
- Không, nhất định là ta bị ảo giác rồi, thật tuyệt vọng! Không, ta không muốn. - Biểu tình gã tà tu này trở nên vô cùng kì quái, như là đang bị khủng bố vậy, hắn cầm lấy vũ khí, sắc mặt điên cuồng. - Đúng, đây là mộng, nhất định là như vậy, chỉ cần tự kết liễu là sẽ tự hồi phục lại hết.
- Viên Mãn, Chính Quả, Giáo Vương, ta đến đây…
Phập!
Hai gã tà tu cứ thế tự sát không hề do dự.
- Ồ! - Lâm Phàm kinh ngạc một phen, sau đó nhìn về phía Bạch Thạch - Hai tên đồng bọn của ngươi sụp đổ tinh thần rồi, thật hết cách, hiện tại chỉ còn có mình ngươi đến đối mặt.
- Bạo huyết!
Huyết sắc quấn quanh, huyết văn xuất hiện, giống lúc trước y đúc, một luồng khí tức cường hãn bạo phát ra.
- Bạch Thạch, ngươi xem ta đối xử với ngươi tốt biết bao, trạng thái tốt nhất thế nhưng là giữ lại cho ngươi đấy.
- Ngươi đừng có mà một phát chết luôn đấy nhé, không có là ta thấy vô vị lắm.
Ầm!
Nháy mắt hắn biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Bạch Thạch thay đổi lớn, tốc độ đối phương quá nhanh. Hắn đã nhìn ra Cương khí của đối phương không thể khỏi thân thể, tức chỉ là Địa Cương tầng 1. Nhưng sức lực mà tên này bùng phát ra lại mạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Hắn đảo mắt tìm kiếm mục tiêu.
- Bạch Thạch, ta ở đây.
Một giọng nói cất lên sau lưng Bạch Thạch, mà trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng lại, khí tức tăng vọt, Cương khí trên cây thiết quải trong tay hắn bùng nổ, đánh về phía mục tiêu.
Ầm!
- Lực mạnh thật. - Hai tay Bạch Thạch chấn động, cảm giác được một cỗ lực truyền đến, lùi mạnh về phía sau.
- Quá yếu, thật sự quá yếu, ngươi có thể mạnh hơn một chút được không hả. - Lâm Phàm mang theo sát khí đánh tới, cường giả Địa Cương cảnh tầng 2 đây sao, hắn có chút thất vọng, vậy mà không hề giống như hắn tưởng tượng.
Mấy chiêu đã đánh ra.
Hai người vẫn giằng co.
Bạch Thạch nhìn lớp vỏ da của mình bị nứt toác, trong lòng vô cùng giận dữ:
- Đáng giận, ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đó, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.
Hắn lột lớp da của ông lão trưởng thôn xuống, lộ ra chân thân.
Đầu trọc, khí chất tục tằng, thân cao hai thước, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Ngươi chọc giận ta thật rồi đó, nếu đã như vậy, thì đi chết đi!
Lâm Phàm nhìn bộ dạng hiện tại của Bạch Thạch không khỏi mỉm cười:
- Đây là bộ dạng thực sự của ngươi sao, đúng là không thể ngờ được, khác hẳn lão già kia.
Cơ bắp hắn cuồn cuộn dữ tợn vô cùng, bộ dạng tràn ngập sự bạo lực điên cuồng:
- Tên đệ tử Viêm Hoa Tông kia, vốn là ta không muốn để ngươi trông thấy bộ dạng thực sự của ta. Nhưng giờ thì tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy. - Bạch Thạch nắm chặt hai tay, nở nụ cười tàn nhẫn - Một khi đã như vậy, ta sẽ cho ngươi nếm thử thực lực chân chính của ta.
- Nhớ cho kĩ, ngươi chết ở trong tay Bạch Thạch ta.
- Cuồng thân.
Ầm!
Thân hình Bạch Thạch đã cao to, hai tay lại càng nở to ra, Cương khí trong cơ thể hắn tràn ra, cả người đều điên cuồng vô cùng, tràn ngập sức huỷ diệt mọi thứ.
- Thế này mới được chứ. - Lâm Phàm cười nói - Cũng tốt, ta cũng nghiêm túc với ngươi đây.
Đối mặt với tên nhãi kiêu ngạo như vậy, Bạch Thạch không thể nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi, hai quyền nắm chặt, mang theo lực lượng cuồng bạo, khí thế ngút trời xông đến:
- Chết đi…
- Hám Sơn Kình
Ầm!
Trận nổ lớn vang lên.
Mặt đất dưới chân hai người mãnh liệt sụp đổ, bụi đất cuồn cuộn mù mịt, không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Dần dần.
Tro bụi bay hết.
Một bóng người đứng ở đó.
Dưới chân hắn, một đống máu thịt vừa bị đánh nát đang tản ra dòng máu nóng hầm hập.
- Thật vô vị, còn tưởng ngươi mạnh đến đâu…
- Hoá ra cũng chỉ cần một chuỳ.
Chương 80
--------------------------------------
Lâm Phàm vẫn vác Lang nha bổng, đứng thẳng giữa biển máu, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, trông có vẻ chán nản. Hắn thở dài một tiếng, đối thủ kém cỏi thế này thật khiến hắn thất vọng.
Bạch Thạch lùn có hai thước (=2/3 mét), cứ ngỡ tên này sẽ tung ra sức mạnh như pháo hoa sáng chói, nhưng thực tế chứng minh, là do hắn tự nghĩ nhiều rồi.
Đâp cho một chùy đã nát bét, còn chả kịp hấp diêm đã tắt điện, đúng là chán như con gián.
Hắn nhìn máu thịt đầy đất, công việc hậu kỳ thì vẫn phải làm.
Mình nghèo đến phát khiếp, không lục lọi xác chết thì sao có thể làm giàu được chứ.
Chỉ là với tình huống hiện tại, tìm đồ trên mấy thi thể khó khăn vl. Hắn thực hối hận, sớm biết thế này thì đã để bọn chúng được chết toàn thây rồi, giờ máu me đầm đìa thế này lục mệt vãi.
Dừng ‘Bạo Huyết’ lại, hắn cảm thấy thân thể còn tàm tạm, chẳng qua chưa đạt đến mức hoàn mỹ, có một chút di chứng nhỏ tạm thời không cần quan tâm. Trước hết phải xử lí xong sự tình trước mắt này vẫn là quan trọng hơn.
Xem xét điểm tích lũy một chút, tâm tình thật mỹ mãn.
6760 điểm.
Giết Địa Cương tầng một có thể đạt được 200 điểm tích lũy, Địa Cương tầng hai có thể đạt 300 điểm tích lũy.
Sự chênh lệch này cũng không quá lớn, xem ra việc thu thập diểm tích lũy không phải cứ vượt cấp càng cao càng được cộng nhiều, mà quan trọng về số lượng hơn.
Được cái ‘Hám Sơn Kình’ này cũng ngon lành lắm, tăng sự bạo phát, thêm một tầng sức mạnh.
Vừa nãy đánh một chùy xuống, lực lượng bạo phát ra thực sự rất cường hãn. Bạch Thạch là Địa Cương tầng 2 vậy mà cũng không chống đỡ nổi, trong nháy mắt bị một chùy đập nát như tương.
Lâm Phàm quá ư hài lòng với thực lực của mình, cường hãn như vậy phát triển đến cuối cùng thì ngon phải biết.
Bắt đầu lục soát xác chết.
Mục tiêu đầu tiên chính là Bạch Thạch. Tuy rằng bị đập cho nát bét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc sờ xác chết của hắn. Cơ mà Bạch Thạch cũng lùn vãi đái, đập có một chùy đã nát hết cả thân, đúng là câm nín.
- Ấy. - Mắt Lâm Phàm chợt sáng lên, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là nhẫn kết giới trữ đồ của Bạch Thạch.
Hắn tràn ngập chờ mong, ngàn vạn lần đừng có khiến ta thất vọng đó nha.
- Mở ra!
- Đệt! - Khi nhìn thấy đồ đạc trong nhẫn kết giới, con trym Lâm Phàm nhảy dựng lên, giàu, giàu có vcđ.
Mười mấy bình đan dược, thật nhiều Viêm Hoa tệ, đồng thời còn có hai môn công pháp.
"Hoán bì liễm tức", công pháp thượng phẩm Nhân giai.
"Cuồng thân", công pháp hạ phẩm Huyền giai.
Từ trước đến nay, ngoài trừ lần ông già đó ra, đây là lần sờ thi thể khiến hắn kích động nhất.
Có điều "Hoán bì liễm tức" này hắn không thể tu luyện, chủ yếu vì công năng quá đơn điệu, chả có tác dụng kẹc gì. Mấy tên tà tu có thể dấu mình bên trong lớp da của người khác là nhờ vào loại công pháp này.
Ngược lại "Cuồng thân" này lại không tồi, có thể tu luyện được, chỉ là điểm tích lũy hiện nay không đủ dùng, đành để đó đã.
Hiện trường xác chết không tiện thu gom lắm, nhưng hắn cũng lấy được một ít đồ đạc, tuy không thể so sánh với tài phú của Bạch Thạch nhưng cũng tàm tạm.
Sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hôm sau.
Mấy bóng người từ phương xa lao tới, lúc đến được nơi này, toàn bộ đều bịt mũi, mùi này quá mức gay mũi, khó mà chịu đựng được.
- Đều chết hết sao? - Một nam tử mặc trường bào màu xám, thứ duy nhất để lộ ra ngoài là ngón tay đang bịt mũi kia, mà trên ngón tay kia có đường vân màu đen. Khi nhìn thấy hện trường trước mắt này, lòng hắn đau đớn.
- Đại nhân, đều chết hết rồi. - Những kẻ xung quanh cũng nhìn quanh, xác định không còn người nào sống, ngay cả một thi thể lành lặn cũng không còn. Bọn họ đã gặp phải chuyện gì vậy, không phải là gặp phải yêu thú thích xé xác người đấy chứ.
- Bạch Thạch đâu? - Ngữ khí của nam tử dần lạnh lẽo, những kẻ xung quanh đều cảm nhận được khí tức lạnh giá từ người nam tử. Toàn bộ cúi đầu, lùi về phía sau một bước, không ai dám nhìn thẳng.
- Đại nhân, hắn ở dưới chân người.
Nam tử cúi đầu, nhấc chân lên. Vệt máu đặc sệt dính vào gót giày hắn, bên cạnh là nửa khuôn mặt của Bạch Thạch, con mắt còn sót lại kia lộ ra vẻ sợ hãi khôn cùng.
- Tại sao lại có thể như vậy chứ…
Hắn không thể tưởng tượng nổi sự tình này là như thế nào, tu vi Bạch Thạch không hề tệ, lại chết thảm như vậy. Hơn nữa nhìn vào hiện trường này, thủ đoạn ra tay quá ngoan độc, so với bọn hắn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
- Đi thôn Cổ Hà…
Một đám người lao về phía xa, bọn chúng muốn bắt được hung thủ.
Lâm Phàm đã đi vào một khu rừng.
Hắn tìm thẳn đến một chỗ để bắt đầu nhấm nháp chiến lợi phẩm.
Vừa đổ đan dược vào trong tay, hắn vừa lẩm bẩm:
- Đan dược thượng phẩm Nhân giai không ít, đan dược thượng phẩm Huyền giai cũng rất nhiều, xem ra Bạch Thạch tích cóp được không ít thứ tốt.
Có được chỗ đan dược này, hắn quá ư là phấn khích. Tuy rằng đan dược thượng phẩm nhân giai với hắn mà nói không có mấy tác dụng, nhưng cũng là điểm khổ tu đúng không.
Đổ vào trong tay xong, hắn nuốt ực hết vào bụng.
Đan dược hóa thành một nguồn dược lực bùng phát, tràn ngập từng ngóc ngách trong cơ thể, không ngừng luyện hóa, điểm khổ tu tăng lên nhanh chóng.
Hiện tại hắn tự đặt cho mình một cái mục tiêu nho nhỏ, nhất định phải tu luyện đến cực hạn mới đi về, nếu không lần này ra ngoài thật phí công.
"Hám sơn kình" tổng cộng có sáu tầng, mình mới tăng đến tầng ba, không luyện đến cảnh giới cao nhất đã trở về thì biết giấu mặt đi đâu?
"Cuồng thân" dù mình chưa tu luyện cũng phải cố.
"Hóa thần kiếm trận" cũng cần 50 nghìn điểm tích lũy mới lĩnh ngộ được, mục tiêu này trước mắt còn cách rất xa, nhất định phải cố gắng mới được.
Xoạt!
- Dược lực có chút mạnh, tuy rằng mình chỉ dùng đan dược thượng phẩm Nhân giai. Nhưng uống vào một lượng lớn như vậy, dược lực khổng lồ bạo phát sắp chịu không nổi mất, may là mình đã ổn định. - Lâm phàm bất đắc dĩ nhìn làn da trước ngực có dấu hiệu nứt vỡ.
- Huyền giai đan dược dùng từng ít một vậy, đề phòng dùng nhiều quá, dược lực quá mạnh nổ tung cmn người mất.
- Được cái lần này thu hoạch cũng rất may mắn, đều là đan dược loại tu luyện, nếu là đan dược dạng phụ trợ thì có mà chán cmnl.
Lâm Phàm trong lòng mỹ mãn, cảm thán vận khí của mình thật tốt.
Xét phẩm chất trong các loại đan dược, đan dược dạng tu luyện so với đan dược dạng phụ trợ trân quý rất nhiều. Trừ một số rất ít đan dược dạng phụ trợ tương đối sang quý ra, thì hai loại đan dược này không thế nào so sánh được với nhau.
Hơn nữa đan dược ở từng phẩm cấp đều sẽ có dược lực tương đương, phẩm cấp càng cao, hiệu quả càng tốt, tác dụng phụ cũng càng thấp.
Mấy canh giờ trôi qua.
Tiêu hóa hết số đan dược, điểm khổ tu đã tăng hẳn lên 255470 điểm.
Xem xét lại số liệu bản thân.
"Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng 1 (+)
Điểm khổ tu: 225470
Điểm tích lũy: 6760"
"Thiên phú: 'Thân bất tử', '100% tay không nhập Bạch Nhận'."
"Chủ tu: Kim thân luyện thể quyết (3)."
"Công pháp: 'Lang Nha Bổng mạnh mẽ’ max cấp, ‘Bạo Huyết’ max cấp, ‘Hám sơn kình’ tầng ba."
"Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa mở."
Dùng đan dược để tăng điểm khổ tu còn nhanh hơn tu luyện nhiều.
Lâm Phàm đã nghĩ xong xuôi, ở mỗi giai đoạn đều phải đạt đến cảnh giới viên mãn nhất.
"Kim thân luyện thể quyết" cũng phải tăng lên đến Huyền giai mới được. Bây giờ điểm không biết cần bao nhiêu điểm khổ tu để tăng lên một tầng cảnh giới nhưng tuyệt đối là con số lớn.