-
Chương 56-58
Chương 56 Lỡ đánh chết người ta thì phải làm sao
- Lâm sư đệ, để ta kể cho đệ nghe. – Trong lòng Hoàng Phú Quý rất phẫn nộ, tuy rằng hắn cũng bị người ta hành hung một trận, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng Trương sư huynh lúc này, hắn lại càng đau lòng.
Giờ Lâm sư đệ đã trở lại, Hoàng Phú Quý chắc chắn là muốn nói ra hết những lời giữ trong lòng.
Lâm Phàm lẳng lặng nghe xong, nội tâm triệt để phẫn nộ.
- Mẹ nó, đây là coi bằng hữu của Lâm Phàm ta làm bia ngắm để đánh. - Lâm Phàm nổi giận, mặc kệ là ai cũng không được ức hiếp các sư huynh của hắn.
Đặc biệt còn là đám cặn bã của Nhật Chiếu tông, đúng là chán sống.
- Sư đệ, đệ đi đâu vậy? - Lã Khải Minh thấy Lâm sư đệ xoay người rời đi, vội vàng hỏi.
Lâm Phàm mở cửa, quay đầu:
- Còn đi đâu được nữa, đi báo thù cho các huynh, mấy tên này đúng là muốn chết.
- Đừng... - Mọi người vội vàng ngăn cản, nhưng việc mà Lâm Phàm muốn làm, thì có bao nhiêu người ngăn cũng vô dụng.
Trên võ đài.
Cuộc tỷ thí giữa Viêm Hoa tông và Nhật Chiếu tông đã sắp kết thúc.
Đối với Viêm Hoa tông mà nói, lần tỷ thí này hơi bị mất mặt. Bên đệ tử nội môn còn được, có thua có thắng, nhưng bên đệ tử ngoại môn thì thua đến thảm hại.
Lần này tất cả đệ tử mà Nhật Chiếu tông đưa tới Viêm Hoa tông đều là tinh anh trong tinh anh. Nói riêng đệ tử ngoại môn, mặc dù tu vi không cao, nhưng đối với việc khống chế công pháp đã sớm đạt tới mức cực cao.
Trương Long và Triển Vân Thiên tuy rằng có tu vi giống nhau, nhưng mức độ lĩnh ngộ công pháp của Triển Vân Thiên cao hơn nhiều so với Trương Long. Sau mấy chiêu đã bị hạ chớp nhoáng, cũng là tình huống bình thường.
Lâm Phàm đứng trong đám người nhìn tuyển thủ trên đài:
- Ha ha, đến một tên đệ tử có thể đánh nhau mà Viêm Hoa tông cũng không có ư? - Một tên đệ tử Nhật Chiếu tông thẳng thừng đá đệ tử Viêm Hoa tông xuống dưới đài, sau đó mặt đầy khinh thường - Nhận thua, rồi cút xuống cho ta.
Tên đệ tử kia sắc mặt tái nhợt, há miệng hộc ra một búng máu tươi, sau đó được đệ tử khác nâng xuống lập tức rời khỏi hiện trường.
Đám đệ tử ngoại môn quanh đó vô cũng phẫn nộ, thậm chí không cam lòng.
- Tại sao lại thế, chẳng lẽ chúng ta kém hơn đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông nhiều vậy sao?
- Trương Long sư huynh thảm bại, nghe nói bây giờ còn chưa thể cử động, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi.
Lâm Phàm nghe âm thanh mọi người xung quanh trò chuyện, nhìn chằm chằm tình huống trên đài, tâm tình rất không tốt.
Đúng là quá càn rỡ!
- Sư đệ, đừng lên. - Lã Khải Minh cũng không thèm để ý ánh mắt mọi người xung quanh, giữ chịt lấy Lâm Phàm. Tuy hắn biết Lâm sư đệ rất mạnh, nhưng đệ tử Nhật Chiếu tông càng mạnh hơn.
Trương Long còn không chống đỡ được bao lâu, có thể thấy mạnh tới mức nào.
- Sư huynh, là kẻ nào đánh Trương sư huynh thành như vậy. - Lâm Phàm hỏi.
Hắn biết Lã sư huynh chưa tín nhiệm mình, nhưng hắn không sợ hãi chút nào, rất nhanh mình sẽ chứng minh tất cả.
- Sư đệ, đừng hỏi.
Lâm Phàm nhìn Lã Khải Minh:
- Sư huynh, nếu huynh coi ta là bằng hữu, thì hãy nói cho ta biết.
Lã Khải Minh nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm sư đệ, cuối cùng không có cách nào khác đành chỉ chỉ phía trước:
Lâm Phàm nhìn về phía đó của đài luận võ, có một đám đệ tử đang ngồi. Mấy tên đệ tử này cười đến khinh thường ra mặt, tựa như coi đệ tử Viêm Hoa tông chẳng khác gì đồ chơi.
Loại này ánh mắt khiến người khác rất là khó chịu.
- Lâm sư đệ, là tên ngồi ở giữa kia... - Lã Khải Minh không còn cách nào khác đành nói cho Lâm sư đệ, lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
- Sư huynh, không cần nói nữa, điều này đã không quan trọng nữa. - Khi hắn nhìn thấy ánh mắt mấy tên này, hắn đã quyết định, bọn chúng, toàn bộ đều phải nằm xuống hết.
- Thi đấu chấm dứt. – Lúc này ở trên đài luận võ, một trưởng lão Viêm Hoa tông hô to.
Trên khán đài.
Huyền Khôn cười nói:
- Thiên Tu, lần thi tài này là Nhật Chiếu tông thắng.
Sắc mặt Thiên Tu trưởng lão vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không bình tĩnh chút nào:
- Thắng thua cũng không quan trọng, chỉ cần các đệ tử có thể lĩnh ngộ là được...
Huyền Khôn cười cười, đến giờ này còn tìm lý do, thật là buồn cười.
Đột nhiên một giọng nói cất lên:
- Ta không phục...
Giọng nói vừa vang lên, mọi người đều cả kinh, không biết là ai lên tiếng.
Ngay cả các trưởng lão trên khán đài cũng nghi hoặc, không biết là vị đệ tử nào đã hô lên.
- Vị đệ tử nào không phục? – Vị trưởng lão trên đài luận võ cất tiếng hỏi. Kết quả này hắn cũng không phục, nhưng không phục không được, kết quả đã có.
Đệ tử ngoại môn của Viêm Hoa tông không bằng đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông.
Tuy lần này tất cả đệ tử Nhật Chiếu tông dẫn tới đều là tinh anh của họ, nhưng bọn chúng ở đại bản doanh của Viêm Hoa tông lại hoành hành chẳng coi ai ra gì, không có một tên đệ tử ngoại môn nào có thể ngăn cản, đây chính là sỉ nhục.
- Sư đệ... – Đám người Lã Khải Minh kinh hoảng gọi, bọn họ không nghĩ tới sư đệ lại muốn đứng ra thật.
Tuy rằng trong lòng Hoàng Phú Quý rất oán hận đệ tử Nhật Chiếu tông, nhưng cũng không muốn sư đệ đi chịu chết.
- Là ta. - Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng bước lên phía trước, sau đó nhảy lên đài luận võ. Đối với tất cả mọi thứ, hắn đều không hề sợ hãi.
Trưởng lão nghi hoặc:
- Ngươi không phục cái gì? – Sau đó liền nháy mắt với Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng, nhanh đi xuống đi, đừng tìm chết.
Lâm Phàm trực tiếp coi như không thấy, cất tiếng:
- Đệ tử thân là đệ tử ngoại môn, một thời gian trước ra ngoài trải nghiệm, hôm nay mới trở về tông môn. Mà vài vị sư huynh của ta chịu khổ bạo ngược, trong lòng ta không phục, muốn lên đài so đấu, tiện thể thay các sư huynh báo thù.
Vài tên đệ tử Nhật Chiếu tông vừa nghe xong lập tức nở nụ cười:
- Cũng to mồm gớm, để ta tới đấu với ngươi một trận. - Vừa dứt lời liền chuẩn bị lên đài.
Nhưng tên đồng môn bên cạnh lại giữ chặt nói:
- Để cho ta đấu.
- Không được, ta lên.
Đệ tử Nhật Chiếu tông bắt đầu tranh nhau, dường như trong mắt bọn họ, tên to mồm này đã là cá nằm trên thớt.
Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng lên chỉ thẳng vào bọn họ:
- Đừng có tranh nữa, đều đi con mẹ nó lên hết đi. Chỉ bằng vài tên rác rưởi các ngươi, còn chưa đủ cho ta chém.
Lời này vừa nói ra, làm mọi người lập tức khiếp sợ.
- Sư huynh, quá trâu bò, cố lên.
- Giết chết bọn hắn.
Các đệ tử Viêm Hoa tông nhìn thấy vị sư huynh nhất phẩm ngoại môn này bá đạo như vậy, nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào lên. Tuy còn chưa đánh, cũng không biết tình hình thế nào, nhưng chỉ bằng lời nói này đã đủ khí phách lắm rồi.
Trên khán đài.
Huyền Khôn cười lạnh nói:
- Thiên Tu, đệ tử của ngươi khẩu khí không nhỏ. Hôm nay nếu không lên đấu với hắn, Nhật Chiếu tông ta đúng là không nhẫn nại được.
Thiên Tu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tên đệ tử dưới đài kia:
- Làm càn, sao lại phát ngôn sỉ nhục tông môn láng giềng như vậy. Còn không mau xin lỗi rồi lui ra, trở về chịu phạt.
Đây là Thiên Tu đang bảo hộ Lâm Phàm, để hắn mau mau rời đi, đừng tìm đường chết. Đương nhiên, đối với việc tông môn có những đệ tử không sợ hãi sinh tử, hắn rất là vui mừng.
Khiến hắn bất ngờ chính là, tên đệ tử này lại nói tiếp, còn làm hắn không thể đáp lại.
Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng, thái độ đúng mực, mà thần sắc lại kiêu ngạo cực kì:
- Bẩm trưởng lão, đệ tử không phải đang sỉ nhục người ta, mà là ăn ngay nói thật. Phế vật chính là phế vật, không phục thì lên hết. Để ta chứng minh bọn chúng ăn hại thế nào! - Sau đó hắn nhìn về phía đệ tử đồng môn - Các ngươi nói, lời sư huynh nói có đúng không, nếu thật sự không phải là phế vật, thì lên đài.
Các đệ tử ngoại môn Viêm Hoa tông lập tức sôi trào:
- Đúng vậy, sư huynh nói không sai.
- Các ngươi muốn chứng minh mình không phải phế vật, thì lên đài cùng sư huynh đánh nhau.
- Sư huynh thật có khí phách.
Bấy giờ đệ tử Nhật Chiếu tông cũng đã nổi giận, không nói thêm gì leo hết lên đài. Nhất là Triển Vân Thiên, sắc mặt cực kì âm trầm đáng sợ:
- Được, nếu chính ngươi muốn tìm chết, thì đừng trách chúng ta.
Lâm Phàm vặn đầu, sau đó hô to một tiếng:
- Trưởng lão, đệ tử là người thô kệch, xuống tay không biết nặng nhẹ. Nếu không cẩn thận đánh chết đệ tử tông môn láng giềng, thì phải làm thế nào?
Thiên Tu trưởng lão còn chưa nói gì, Huyền Khôn trưởng lão đã đứng lên luôn:
- Lần tỷ thí này, sinh tử do ý trời.
- Bắt đầu...
Hở cái là đã bắt đầu, chẳng hề cho người khác cơ hội do dự.
Nhưng mà hắn thích.
Vậy thì cho bọn bây xem xem, thực lực nháy mắt bạo phát ra của ông mày nhé.
Chương 57 Thèm vào mà biết tên mày
---------------------------------------------
Các đệ tử Viêm Hoa tông dưới đài hồi hộp nhìn lên lôi đài. Lúc trước bọn họ nhiệt huyết sôi trào bao nhiêu thì khi trận đấu bắt đầu tâm tình của bọn họ lại căng thẳng bấy nhiêu.
Trước mắt có tận mười hai đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông, trong đó có vài tên đã để lại cho bọn họ có ấn tượng sâu sắc. Theo bọn họ thấy, đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông quả thực chính là tượng trưng của kẻ vô địch, thủ đoạn bá đạo, ra tay nhất định sẽ kinh thiên động địa.
Đối với vị đồng môn phía trước này, bọn họ thật sự lo lắng.
Ở phía xa, vài vị nội môn đệ tử Viêm Hoa tông ngồi ngay ngắn, sắc mặt ngưng trọng.
- Sư muội, ngươi thấy trận này thắng bại thế nào? - Một tên cẩm y nam tử nhẹ giọng dò hỏi.
Mà nữ tử có khí chất thanh thoát, dung mạo khuynh thành bên cạnh cẩm y nam tử lúc này khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:
- Chết khỏi bàn cãi.
Một tên đệ tử nội môn có thân hình cao lớn khác lại nói:
- Theo ta thấy, tên đệ tử ngoại môn này chính là đầu óc có bệnh, còn một chọi tất cả. Lát nữa còn không biết chết như thế nào đâu, tông môn đã mất mặt như vậy, còn tiến lên rước nhục vào thân, quả thật hết thuốc chữa.
- Nhược Trần sư muội, trận đấu nãy của muội với đệ tử nội môn Nhật Chiếu tông thật là vô cùng phấn khích. – Nam tử cười tục tằng, muốn kéo gần quan hệ với sư muội.
- Ừ. - Sắc mặt Nhược Trần bình tĩnh, lúc nào cũng tỏa ra khí chất cách xa người khác ngàn dặm.
Tên nam tử cục mịch kia cũng không định bị quê tiếp, quay lại nhìn vị sư huynh bên cạnh:
- Lục sư huynh, ngươi sao vậy? Ngươi biết tên đệ tử này sao?
Lục Đạo Thăng chau mày, đang chăm chú nhìn lên lôi đài, nghe được câu hỏi của sư đệ cũng gật đầu:
- Ừ, đệ tử này không tệ, nhưng lần này thì liều lĩnh thật. Mười hai đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông có thực lực rất mạnh, lĩnh ngộ công pháp ở mức độ rất cao.
Hắn rất có thiện cảm với Lâm Phàm, trong lúc chiến tranh, biểu hiện của đệ tử này đã gây được sự chú ý của hắn. Có tinh thần kiểu đó, nổi dậy cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng tình hình lúc này lại khiến hắn không hiểu lắm, đây rõ ràng là tự tìm cái chết.
…
Dưới lôi đài, đám người Hoàng Phú Quý lo lắng nói:
- Khải Minh, ngươi bảo phải làm sao đây, Lâm sư đệ hắn….
Sắc mặt Lã Khải Minh trắng bệch, cũng không biết nên làm thế nào. Lâm sư đệ vẫn đứng rất bình tĩnh ở trên đài, nhưng trong lòng hắn thật sự rất bất an.
Trên lôi đài.
Lâm Phàm cười tươi ra mặt:
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là cùng nhau lên đi, nếu không các ngươi sẽ hối hận đó.
Lời nói kiêu ngạo như vậy khiến mười hai vị đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông rất phẫn nộ.
Triển Vân Thiên bỗng quát một tiếng:
- Đúng là chán sống. - Nói xong liền chuẩn bị chém chết tên hỗn láo trước mắt này.
Quy tắc lúc nãy trưởng lão nói họ đều đã nghe rõ, đó là sống chết mặc bay. Bọn chúng đều đã nổi đầy sát ý.
- Không cần đến các ngươi, để cho ta lên là được. - Một tên đệ tử vẫn đứng phía sau ôm một thanh trường kiếm chậm rãi đi lên.
Dáng đứng của hắn thẳng tắp, ánh mắt tỏa ra kiếm ý sắc bén.
Mọi người xung quanh hơi hơi tản ra:
- Kiếm ý của sư đệ thật mạnh, xem ra chỉ cách kiếm đạo một bước nữa thôi.
Kha Nhất Kiếm liếc nhìn Lâm Phàm, khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói:
- Một tên không biết trời cao đất dày, thôi được, để ta giải quyết ngươi, dù ta chưa bao giờ giết hạng người vô danh. Mà ngươi, nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm của ta, ngươi mới có tư cách biết của tên ta.
Trên khán đài.
Huyền Khôn nhìn tên đệ tử vừa đi ra, lộ vẻ tươi cười:
- Thiên Tu, ngươi thấy thế nào.
Thiên Tu nhìn thoáng qua, ngoài miệng tuy không thừa nhận nhưng trong lòng đã rõ, tên đệ tử này trình độ kiếm đạo rất cao. Rõ ràng chỉ là Tôi Thể tầng chín, nhưng kiếm ý như cầu vồng. Người có tu vi thấp mà chăm chú nhìn lâu thì có thể sẽ bị kiếm ý sắc bén đâm thủng hai mắt.
Công pháp của Nhật Chiếu tông quả thực không tầm thường, so sánh với Viêm Hoa tông thì chênh lệch quá lớn.
Leng keng!
Kiếm quang vô hình, với các đệ tử dưới đài mà nói, bọn họ căn bản không nhìn thấy thân kiếm, mà chỉ cảm thấy ánh sáng liên tục lóe ra như chớp.
Một nhát kiếm thật mạnh được xuất ra, mạnh đến nỗi bọn họ đều không thể ngăn cản.
Đối mặt với đường kiếm sắc bén này, Lâm Phàm vẫn đứng đó, sắc mặt bình tĩnh như cũ.
Đột nhiên!
Khi đường kiếm đó sắp đâm tới nơi, tay trái Lâm Phàm đột nhiên nâng lên, đường kiếm này tức thời tan thành mây khói.
- Sao có thể? - Kha Nhất Kiếm sửng sốt, dường như không kịp phản ứng lại. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai hắn.
- Rất tiếc là mi không còn cơ hội báo ra tên họ nữa đâu. Đối với kẻ yếu, ta cũng thèm vào mà biết tên ấy.
Aaa!
Tiếng hét vang vọng khắp khu vực.
Lang Nha Bổng sắc bén phá không lao đến, trong tư thế cuồng bạo nhất đánh vào tên Kha Nhất Kiếm còn đang ngây người, đập hắn bẹp dúm xuống mặt đất.
Phụt!
Máu tươi phun tung tóe, nhiễm đỏ cả lôi đài.
- Sư đệ... - Đám người Nhật Chiếu tông sắc mặt thay đổi kinh hoàng như không dám tin. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tên này làm thế nào mà đỡ được kiếm của Kha sư đệ.
Các đệ tử Viêm Hoa tông thì há hốc miệng, ánh mắt ngây dại. Bọn họ choáng hết luôn, đây là tình huống gì vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử đang há hốc mồm dưới đài, hét lên:
- Nói cho ta biết, ta có mạnh không…
Khoảnh khắc tiếng hét ấy vừa truyền tới tai đám đệ tử, cả hiện trường triệt để sôi trào.
- Mạnh, thực quá mạnh.
- Sư huynh vô địch.
- Ha ha, tuyệt lắm, một chùy là chết một tên, sư huynh vô địch.
Trên khán đài.
Huyền Khôn nắm chặt năm ngón tay, nhất thời trừng mắt kinh ngạc, sao có thể thế.
Thiên Tu trưởng lão cũng giật mình một phen, không ngờ đệ tử này lại mạnh đến như vậy.
Phía đệ tử nội môn.
Lục Đạo Thăng không khỏi mở miệng khen:
- Hay, hay lắm... – Sự việc bất thình lình diễn ra ấy làm sắc mặt hắn trở nên hồng nhuận.
Lâm Phàm lắc cho rơi máu thịt dính trên Lang Nha Bổng, khiêu khích nhìn những tên còn lại:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, muốn lên thì cùng nhau lên. Nếu không các ngươi sẽ hối hận, đáng tiếc không ai nghe. Giờ cho các ngươi một cơ hội nữa, lên hết đi.
Hắn khiêu khích ngoắc ngón tay.
Cảnh ấy khiến các đệ tử ngoại môn Viêm Hoa tông triệt để phấn khích.
- Lên đi, tất cả các ngươi cùng lên, xem sư huynh ta dùng chùy nện chết các ngươi.
- Bá đạo, sảng khoái, sư huynh cố lên!
- Ha ha, thật là mát lòng mát dạ. Ta đã nói mà, Viêm Hoa tông chúng ta sao có thể yếu như vậy. Đó là bởi vì sư huynh chúng ta ra ngoài rèn luyện, để cho các ngươi chớp thời cơ. Giờ sư huynh trở lại, để xem các ngươi làm như thế nào.
...
- Ngươi, vậy mà giết chết Kha sư đệ… - Đám ngươi Triển Vân Thiên nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt tràn ngập lửa giận. Bọn chúng không ngờ tên vô liêm sỉ trước mắt này dám giết sư đệ của chúng. Đáng hận, thật là đáng hận.
Lâm Phàm lắc đầu răng rắc:
- Các ngươi lắm lời quá đấy, ta không muốn cãi nhau với các ngươi. Thôi được, cho các ngươi cảm thụ một chút cái gọi là bất lực.
- Bạo huyết!
Trong tức khắc, Lâm Phàm quát lớn một tiếng, khí huyết trong cơ thể triệt để sôi trào.
Thân người hắn bỗng tản ra hơi nước trắng xóa, hắn khẽ há miệng, từ bên trong lỗ mũi có một luồng khí huyết thổi quét ra, quấn quanh thân người. Từng sợi huyết văn hiện lên trên da thịt.
Khí huyết nghịch chuyển!
Uy hiếp!
Huyết văn!
Một đám đệ tử dưới đài trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, cứ như bị một sức mạnh thần bí áp chế.
Mà sư huynh ở trên đài thời khắc này tựa như Ma thần huyết ngục, tản ra khí thế khiến người khác khó có thể chống đối.
Hơi thở của hắn khiến lòng người hoảng sợ.
- Tốt, đã đạt đến trạng thái hoàn mĩ. Để ta xem Nhật Chiếu tông mạnh đến đâu cũng được, nhưng bị ta nện chết thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhá. - Cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn không dứt của mình, hắn thấy mình lúc này có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Vèo!
Lâm Phàm hơi hơi dùng lực, nháy mắt liền biến mất khỏi chỗ đứng cũ.
Triển Vân Thiên kinh hô một tiếng:
- Cẩn thận...
Chương 58 Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
- Sư đệ mạnh thật. - Lã Khải Minh há hốc mồm, cảm giác như mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Hết thảy mọi việc xảy ra ảo quá thể.
Hoàng Phú Quý nhìn thấy Lâm sư đệ như bước ra từ trong biển máu, cả người đều đơ ra. Hắn không ngờ rằng thực lực của Lâm sư đệ lại mạnh đến như vậy. Xem ra, Lâm sư đệ thường ngày vốn chính là đang che giấu đi thực lực mạnh nhất của mình.
Dưới ánh mặt trời chói chang gay gắt, thân thể nhuốm máu của Lâm Phàm làm cho người ta cảm giác vô cùng nhức mắt.
Những nữ đệ tử vô cùng hưng phấn.
- A! Ngầu quá! Ta phải làm sao bây giờ, sư huynh thật quá anh tuấn!
- Sư huynh cố lên, muội yêu huynh…
Giờ phút này, không chỉ các đệ tử nữ điên cuồng gào thét, mà cả các nam đệ tử, cũng phấn khích điên cuồng.
Triển Vân Thiên bọn chúng thì hoảng hốt, không ngờ tên này lại mạnh đến thế.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm phía trên hắn. Hắn ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào tên đó đã xuất hiện trên không trung. Còn cây Lang Nha Bổng mang gai sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi kia hoàn toàn làm người ta kinh khiếp.
- Không hay rồi, mau tránh đi.
- Đại bạo tạc. - Lâm Phàm quát lớn một tiếng, Lang Nha Bổng trong tay kéo ra một đường máu, lập tức oanh kích lên mặt đất.
Đám người Triển Vân Thiên dùng hết sức nghiêng một bên né tránh, nhìn thấy lực bạo phát mà Lang Nha Bổng tạo ra, đồng tử co rút kịch liệt, sự kinh hãi trong đáy mắt càng thêm nặng nề.
Vèo vèo!
Đá vụn bay bắn tứ tung, một viên đá giống như sao băng cắt qua má Triển Vân Thiên, kéo ra một vệt máu.
Lâm Phàm hơi nghiêng đầu, nhe hàm răng trắng như tuyết, cười hê hê:
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Âm vang!
Tiếng nổ vang vọng toàn bộ tông môn, tro bụi mù mịt bao phủ lấy Lâm Phàm.
Mà đám người Triển Vân Thiên dùng tốc độ cao nhất tránh được một kích này, nhưng cũng bị sức mạnh bạo phát này làm cho chấn động.
Sau khi đứng ổn định lại, trên trán Triển Vân Thiên dần dần đổ mồ hôi hột, thần kinh căng thẳng, đề phòng tứ phía. Hắn đâu rồi, rốt cục ở đâu rồi.
Đột nhiên, một đệ tử trên đài bỗng hét lên:
- Hắn ở đằng sau huynh..
- He he, muộn rồi…- Thân thể Lâm Phàm nháy mắt xuất hiện đằng sau Triển Vân Thiên, mùi máu nồng đậm bao trùm khắp người hắn.
Triển Khinh Vân đổ mồ hôi trán như mưa, hắn cảm nhận được hàn ý bạo phát ra từ sau lưng mình, thần kinh căng như dây đàn. Rồi hắn chầm chậm quay người lại, trong đáy mắt càng chất chồng thêm sự hoang mang và kinh hãi.
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt kia, trái tim đập kịch liệt:
- Không thể nào… - Hắn không tin tình thế lại biến thành thế này, khi hắn đang muốn phản công, lại phát hiện tất cả đều muộn rồi.
- Yếu, quá yếu! Nói ta nghe, ngươi có thể mạnh hơn chút được không. - Lâm Phàm giơ cao Lang Nha Bổng, tức giận rít gào, dồn sức tấn công.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đặc tính tầng chín hoàn toàn bạo phát ra, một kích nện xuống nhanh như chớp.
Phụt!
Triển Vân Thiên mí mắt hấp háy, thấy thân thể bị tấn công cực mạnh, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt tan tành, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn bộ trên dưới võ đài một mảnh im lặng.
Tất cả mọi người mở to mắt, đều đã bị chấn động vì những gì vừa xảy ra.
Máu chảy tràn lan, thật là kinh khủng.
Triển Vân Thiên còn chẳng kịp biết mình chết như thế nào.
Lâm Phàm nhìn Triển Vân Thiên bị gai nhọn của Lang Nha Bổng cắm trên người, lắc đầu, rồi đưa bàn tay đầy máu túm lấy đầu của tên kia, gỡ thân thể mềm nhũn ấy ra ném thẳng xuống đất.
- Đáng giận, Lang Nha Bổng của ta bị làm bẩn rồi, các ngươi phải bồi thường…- Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào mười tên đệ tử còn sót lại, hậm hực khó chịu.
Mười đệ tử còn lại kinh hãi tột độ nhìn Lâm Phàm, bọn chúng bị cảnh tượng đẫm máu tên này vừa gây ra dọa sợ rồi. Trúng một gậy của hắn là căn bản không thể toàn thây.
Rắc rắc!
Âm thanh xương cốt bị lệch vang lên răng rắc, khiến mọi người ở đó kinh ngạc.
Lâm Phàm có chút câm nín, tác dụng phụ thật làm cho người ta bất lực. Hắn lấy tay nắn lại chỗ xương cốt bị lệch kia:
- Thật ngại quá, làm tốn chút thời gian của mọi người. Xương cốt của ta lệch rồi, để ta nắn lại một chút.
Rắc!
Sắc mặt Lâm Phàm điềm tĩnh, không chút biểu cảm.
- Được rồi, có thể tiếp tục bắt đầu.
Ực ực!
Các đệ tử quan sát dưới đài hoang mang nuốt nước bọt, vị sư huynh này thật làm bọn họ có chút sợ hãi.
Đệ tử nội môn trên đài thì...
- Lục sư huynh, đệ tử này hắn…- Bọn họ thân là đệ tử nội môn, vốn dĩ coi thường đệ tử ngoại môn. Thế nhưng tình cảnh thế này đã gây chấn động mạnh lên thần kinh của bọn họ.
Không nói đệ tử này mạnh đến đâu, làm cho bọn họ khiếp sợ, mà hơn cả là hắn đối với chính mình cũng thật độc ác quá đi.
Rốt cục phải có được ý chí lớn thế nào, mới có thế mặt không biến sắc mà chữa lại xương cốt bị lệch như thế.
Lục Đạo Thăng trong lòng dậy sóng, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
...
- Được rồi, được rồi, các người đã không động thủ, vậy thì để ta. - Lâm Phàm cười, lắc lắc Lang Nha Bổng, sau đó chỉ vào các đệ tử còn lại, chầm chậm bước, cuối cùng dừng lại trước một đệ tử: - Hình như lúc này ngươi rất kiêu ngạo, vậy bây giờ, ta sẽ tặng cho ngươi một chùy.
Đệ tử kia của Nhật Chiếu tông phát hiện bản thân bị đối phương ngắm trúng tức thời chết đứng, thần kinh hoàn toàn căng thẳng, bèn tức giận gào lên:
- Ngươi muốn hù dọa ai, ta phải giết ngươi.
- Kinh phủ!
Tên đệ tử Nhật Chiếu tông quát lớn một tiếng, hai lưỡi rìu trong tay bạo phát ra khí tức sắc bén, giống như khai thiên lập địa mà bổ thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vươn tay vung Lang Nha Bổng lên cao, nhắm tên đệ tử đang đánh tới, sau đó lập tức giáng xuống.
- Ngươi yếu lắm đấy, biết không?
Rầm!
Lang Nha Bổng và song rìu va chạm nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rắc một tiếng, song rìu nứt toác, tên đệ tử tay cầm rìu tức thời cảm thấy cánh tay vừa hứng chịu một kích vô cùng mạnh mẽ.
Rồi hắn phun máu dữ dội như sông cuộn biển gầm.
- Còn chưa kết thúc đâu.- Lâm Phàm quát to một tiếng, cánh tay vung rộng lên, sức mạnh của Lang Nha Bổng càng lớn hơn đánh thẳng vào lồng ngực đối phương, lập tức đè bẹp hắn ta trên mặt đất.
Ầm!
Mặt đất hõm sâu, vết rạn lan ra bốn phương tám hướng, sức mạnh oanh tạc ấy làm mọi người kinh sợ trợn mắt há mồm.
Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ tất cả.
Mùi máu tươi nồng đậm làm người ta buồn nôn.
- Sao có thể thế này, sức lực này, cho dù là Địa Cương cảnh e là cũng không thể mạnh như vậy. - Đệ tử nội môn khiếp hãi, quá mạnh, thực sự là quá mạnh.
Tôi Thể cảnh mà lại có sức mạnh như vậy, e rằng chỉ có thể là thần lực trời ban.
- Đã, thật sự là quá sảng khoái.- Lâm Phàm hét trong lòng, đây chính là va chạm lực lượng. Bình thường ông mày tuy thích lầy lội, nhưng khi thật sự động thủ, sức mạnh bạo phát hết ra thì không thể đùa được đâu.
Ta muốn đánh bại tất cả những kẻ dưới Địa Cương cảnh.
Không đúng, cho dù là kẻ Địa Cương cảnh tầng 1, ta cũng không hề sợ.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” cấp cao nhất, cùng “Bạo huyết” cấp cao nhất, khi dung hợp lại tạo ra sức mạnh không ai có thể ngăn cản lại được.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nâng Lang Nha Bổng lên, bơ luôn cái tên máu thịt xương cốt đã lấp đầu hố sâu vừa rồi, mà quay sang nhìn chín tên còn lại, thất vọng thốt lên một câu:
- Đệ tử Nhật chiếu tông các người, sao không bằng rác rưởi như vậy? Nhìn đồng môn của mình bị đập chết mà vẫn thờ ơ. Nào, chúng ta làm trận nữa, đàn ông với nhau, lấy hết sức lực, dồn hết mồ hôi máu thịt ra đấu với ta một trận. Để ta được tận hưởng cảm giác thú vị khi chiến đấu...
- Đến đây, đừng làm ta quá thật vọng. Hãy dùng khí phách ngạo nghễ của các ngươi, chúng ta đấu một trận, một trận lẫm liệt thỏa chí.
Lâm Phàm thét vang một hơi, nét mặt dào dạt chiến ý, làm chấn động tất cả mọi người.
Đệ tử Nhật Chiếu tông trên đài, lùi về sau một bước, bọn chúng đã sợ chết khiếp.
Tên này không phải người.
Quá hung ác.
- Lâm sư đệ, để ta kể cho đệ nghe. – Trong lòng Hoàng Phú Quý rất phẫn nộ, tuy rằng hắn cũng bị người ta hành hung một trận, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng Trương sư huynh lúc này, hắn lại càng đau lòng.
Giờ Lâm sư đệ đã trở lại, Hoàng Phú Quý chắc chắn là muốn nói ra hết những lời giữ trong lòng.
Lâm Phàm lẳng lặng nghe xong, nội tâm triệt để phẫn nộ.
- Mẹ nó, đây là coi bằng hữu của Lâm Phàm ta làm bia ngắm để đánh. - Lâm Phàm nổi giận, mặc kệ là ai cũng không được ức hiếp các sư huynh của hắn.
Đặc biệt còn là đám cặn bã của Nhật Chiếu tông, đúng là chán sống.
- Sư đệ, đệ đi đâu vậy? - Lã Khải Minh thấy Lâm sư đệ xoay người rời đi, vội vàng hỏi.
Lâm Phàm mở cửa, quay đầu:
- Còn đi đâu được nữa, đi báo thù cho các huynh, mấy tên này đúng là muốn chết.
- Đừng... - Mọi người vội vàng ngăn cản, nhưng việc mà Lâm Phàm muốn làm, thì có bao nhiêu người ngăn cũng vô dụng.
Trên võ đài.
Cuộc tỷ thí giữa Viêm Hoa tông và Nhật Chiếu tông đã sắp kết thúc.
Đối với Viêm Hoa tông mà nói, lần tỷ thí này hơi bị mất mặt. Bên đệ tử nội môn còn được, có thua có thắng, nhưng bên đệ tử ngoại môn thì thua đến thảm hại.
Lần này tất cả đệ tử mà Nhật Chiếu tông đưa tới Viêm Hoa tông đều là tinh anh trong tinh anh. Nói riêng đệ tử ngoại môn, mặc dù tu vi không cao, nhưng đối với việc khống chế công pháp đã sớm đạt tới mức cực cao.
Trương Long và Triển Vân Thiên tuy rằng có tu vi giống nhau, nhưng mức độ lĩnh ngộ công pháp của Triển Vân Thiên cao hơn nhiều so với Trương Long. Sau mấy chiêu đã bị hạ chớp nhoáng, cũng là tình huống bình thường.
Lâm Phàm đứng trong đám người nhìn tuyển thủ trên đài:
- Ha ha, đến một tên đệ tử có thể đánh nhau mà Viêm Hoa tông cũng không có ư? - Một tên đệ tử Nhật Chiếu tông thẳng thừng đá đệ tử Viêm Hoa tông xuống dưới đài, sau đó mặt đầy khinh thường - Nhận thua, rồi cút xuống cho ta.
Tên đệ tử kia sắc mặt tái nhợt, há miệng hộc ra một búng máu tươi, sau đó được đệ tử khác nâng xuống lập tức rời khỏi hiện trường.
Đám đệ tử ngoại môn quanh đó vô cũng phẫn nộ, thậm chí không cam lòng.
- Tại sao lại thế, chẳng lẽ chúng ta kém hơn đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông nhiều vậy sao?
- Trương Long sư huynh thảm bại, nghe nói bây giờ còn chưa thể cử động, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi.
Lâm Phàm nghe âm thanh mọi người xung quanh trò chuyện, nhìn chằm chằm tình huống trên đài, tâm tình rất không tốt.
Đúng là quá càn rỡ!
- Sư đệ, đừng lên. - Lã Khải Minh cũng không thèm để ý ánh mắt mọi người xung quanh, giữ chịt lấy Lâm Phàm. Tuy hắn biết Lâm sư đệ rất mạnh, nhưng đệ tử Nhật Chiếu tông càng mạnh hơn.
Trương Long còn không chống đỡ được bao lâu, có thể thấy mạnh tới mức nào.
- Sư huynh, là kẻ nào đánh Trương sư huynh thành như vậy. - Lâm Phàm hỏi.
Hắn biết Lã sư huynh chưa tín nhiệm mình, nhưng hắn không sợ hãi chút nào, rất nhanh mình sẽ chứng minh tất cả.
- Sư đệ, đừng hỏi.
Lâm Phàm nhìn Lã Khải Minh:
- Sư huynh, nếu huynh coi ta là bằng hữu, thì hãy nói cho ta biết.
Lã Khải Minh nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm sư đệ, cuối cùng không có cách nào khác đành chỉ chỉ phía trước:
Lâm Phàm nhìn về phía đó của đài luận võ, có một đám đệ tử đang ngồi. Mấy tên đệ tử này cười đến khinh thường ra mặt, tựa như coi đệ tử Viêm Hoa tông chẳng khác gì đồ chơi.
Loại này ánh mắt khiến người khác rất là khó chịu.
- Lâm sư đệ, là tên ngồi ở giữa kia... - Lã Khải Minh không còn cách nào khác đành nói cho Lâm sư đệ, lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
- Sư huynh, không cần nói nữa, điều này đã không quan trọng nữa. - Khi hắn nhìn thấy ánh mắt mấy tên này, hắn đã quyết định, bọn chúng, toàn bộ đều phải nằm xuống hết.
- Thi đấu chấm dứt. – Lúc này ở trên đài luận võ, một trưởng lão Viêm Hoa tông hô to.
Trên khán đài.
Huyền Khôn cười nói:
- Thiên Tu, lần thi tài này là Nhật Chiếu tông thắng.
Sắc mặt Thiên Tu trưởng lão vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không bình tĩnh chút nào:
- Thắng thua cũng không quan trọng, chỉ cần các đệ tử có thể lĩnh ngộ là được...
Huyền Khôn cười cười, đến giờ này còn tìm lý do, thật là buồn cười.
Đột nhiên một giọng nói cất lên:
- Ta không phục...
Giọng nói vừa vang lên, mọi người đều cả kinh, không biết là ai lên tiếng.
Ngay cả các trưởng lão trên khán đài cũng nghi hoặc, không biết là vị đệ tử nào đã hô lên.
- Vị đệ tử nào không phục? – Vị trưởng lão trên đài luận võ cất tiếng hỏi. Kết quả này hắn cũng không phục, nhưng không phục không được, kết quả đã có.
Đệ tử ngoại môn của Viêm Hoa tông không bằng đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông.
Tuy lần này tất cả đệ tử Nhật Chiếu tông dẫn tới đều là tinh anh của họ, nhưng bọn chúng ở đại bản doanh của Viêm Hoa tông lại hoành hành chẳng coi ai ra gì, không có một tên đệ tử ngoại môn nào có thể ngăn cản, đây chính là sỉ nhục.
- Sư đệ... – Đám người Lã Khải Minh kinh hoảng gọi, bọn họ không nghĩ tới sư đệ lại muốn đứng ra thật.
Tuy rằng trong lòng Hoàng Phú Quý rất oán hận đệ tử Nhật Chiếu tông, nhưng cũng không muốn sư đệ đi chịu chết.
- Là ta. - Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng bước lên phía trước, sau đó nhảy lên đài luận võ. Đối với tất cả mọi thứ, hắn đều không hề sợ hãi.
Trưởng lão nghi hoặc:
- Ngươi không phục cái gì? – Sau đó liền nháy mắt với Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng, nhanh đi xuống đi, đừng tìm chết.
Lâm Phàm trực tiếp coi như không thấy, cất tiếng:
- Đệ tử thân là đệ tử ngoại môn, một thời gian trước ra ngoài trải nghiệm, hôm nay mới trở về tông môn. Mà vài vị sư huynh của ta chịu khổ bạo ngược, trong lòng ta không phục, muốn lên đài so đấu, tiện thể thay các sư huynh báo thù.
Vài tên đệ tử Nhật Chiếu tông vừa nghe xong lập tức nở nụ cười:
- Cũng to mồm gớm, để ta tới đấu với ngươi một trận. - Vừa dứt lời liền chuẩn bị lên đài.
Nhưng tên đồng môn bên cạnh lại giữ chặt nói:
- Để cho ta đấu.
- Không được, ta lên.
Đệ tử Nhật Chiếu tông bắt đầu tranh nhau, dường như trong mắt bọn họ, tên to mồm này đã là cá nằm trên thớt.
Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng lên chỉ thẳng vào bọn họ:
- Đừng có tranh nữa, đều đi con mẹ nó lên hết đi. Chỉ bằng vài tên rác rưởi các ngươi, còn chưa đủ cho ta chém.
Lời này vừa nói ra, làm mọi người lập tức khiếp sợ.
- Sư huynh, quá trâu bò, cố lên.
- Giết chết bọn hắn.
Các đệ tử Viêm Hoa tông nhìn thấy vị sư huynh nhất phẩm ngoại môn này bá đạo như vậy, nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào lên. Tuy còn chưa đánh, cũng không biết tình hình thế nào, nhưng chỉ bằng lời nói này đã đủ khí phách lắm rồi.
Trên khán đài.
Huyền Khôn cười lạnh nói:
- Thiên Tu, đệ tử của ngươi khẩu khí không nhỏ. Hôm nay nếu không lên đấu với hắn, Nhật Chiếu tông ta đúng là không nhẫn nại được.
Thiên Tu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tên đệ tử dưới đài kia:
- Làm càn, sao lại phát ngôn sỉ nhục tông môn láng giềng như vậy. Còn không mau xin lỗi rồi lui ra, trở về chịu phạt.
Đây là Thiên Tu đang bảo hộ Lâm Phàm, để hắn mau mau rời đi, đừng tìm đường chết. Đương nhiên, đối với việc tông môn có những đệ tử không sợ hãi sinh tử, hắn rất là vui mừng.
Khiến hắn bất ngờ chính là, tên đệ tử này lại nói tiếp, còn làm hắn không thể đáp lại.
Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng, thái độ đúng mực, mà thần sắc lại kiêu ngạo cực kì:
- Bẩm trưởng lão, đệ tử không phải đang sỉ nhục người ta, mà là ăn ngay nói thật. Phế vật chính là phế vật, không phục thì lên hết. Để ta chứng minh bọn chúng ăn hại thế nào! - Sau đó hắn nhìn về phía đệ tử đồng môn - Các ngươi nói, lời sư huynh nói có đúng không, nếu thật sự không phải là phế vật, thì lên đài.
Các đệ tử ngoại môn Viêm Hoa tông lập tức sôi trào:
- Đúng vậy, sư huynh nói không sai.
- Các ngươi muốn chứng minh mình không phải phế vật, thì lên đài cùng sư huynh đánh nhau.
- Sư huynh thật có khí phách.
Bấy giờ đệ tử Nhật Chiếu tông cũng đã nổi giận, không nói thêm gì leo hết lên đài. Nhất là Triển Vân Thiên, sắc mặt cực kì âm trầm đáng sợ:
- Được, nếu chính ngươi muốn tìm chết, thì đừng trách chúng ta.
Lâm Phàm vặn đầu, sau đó hô to một tiếng:
- Trưởng lão, đệ tử là người thô kệch, xuống tay không biết nặng nhẹ. Nếu không cẩn thận đánh chết đệ tử tông môn láng giềng, thì phải làm thế nào?
Thiên Tu trưởng lão còn chưa nói gì, Huyền Khôn trưởng lão đã đứng lên luôn:
- Lần tỷ thí này, sinh tử do ý trời.
- Bắt đầu...
Hở cái là đã bắt đầu, chẳng hề cho người khác cơ hội do dự.
Nhưng mà hắn thích.
Vậy thì cho bọn bây xem xem, thực lực nháy mắt bạo phát ra của ông mày nhé.
Chương 57 Thèm vào mà biết tên mày
---------------------------------------------
Các đệ tử Viêm Hoa tông dưới đài hồi hộp nhìn lên lôi đài. Lúc trước bọn họ nhiệt huyết sôi trào bao nhiêu thì khi trận đấu bắt đầu tâm tình của bọn họ lại căng thẳng bấy nhiêu.
Trước mắt có tận mười hai đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông, trong đó có vài tên đã để lại cho bọn họ có ấn tượng sâu sắc. Theo bọn họ thấy, đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông quả thực chính là tượng trưng của kẻ vô địch, thủ đoạn bá đạo, ra tay nhất định sẽ kinh thiên động địa.
Đối với vị đồng môn phía trước này, bọn họ thật sự lo lắng.
Ở phía xa, vài vị nội môn đệ tử Viêm Hoa tông ngồi ngay ngắn, sắc mặt ngưng trọng.
- Sư muội, ngươi thấy trận này thắng bại thế nào? - Một tên cẩm y nam tử nhẹ giọng dò hỏi.
Mà nữ tử có khí chất thanh thoát, dung mạo khuynh thành bên cạnh cẩm y nam tử lúc này khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:
- Chết khỏi bàn cãi.
Một tên đệ tử nội môn có thân hình cao lớn khác lại nói:
- Theo ta thấy, tên đệ tử ngoại môn này chính là đầu óc có bệnh, còn một chọi tất cả. Lát nữa còn không biết chết như thế nào đâu, tông môn đã mất mặt như vậy, còn tiến lên rước nhục vào thân, quả thật hết thuốc chữa.
- Nhược Trần sư muội, trận đấu nãy của muội với đệ tử nội môn Nhật Chiếu tông thật là vô cùng phấn khích. – Nam tử cười tục tằng, muốn kéo gần quan hệ với sư muội.
- Ừ. - Sắc mặt Nhược Trần bình tĩnh, lúc nào cũng tỏa ra khí chất cách xa người khác ngàn dặm.
Tên nam tử cục mịch kia cũng không định bị quê tiếp, quay lại nhìn vị sư huynh bên cạnh:
- Lục sư huynh, ngươi sao vậy? Ngươi biết tên đệ tử này sao?
Lục Đạo Thăng chau mày, đang chăm chú nhìn lên lôi đài, nghe được câu hỏi của sư đệ cũng gật đầu:
- Ừ, đệ tử này không tệ, nhưng lần này thì liều lĩnh thật. Mười hai đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông có thực lực rất mạnh, lĩnh ngộ công pháp ở mức độ rất cao.
Hắn rất có thiện cảm với Lâm Phàm, trong lúc chiến tranh, biểu hiện của đệ tử này đã gây được sự chú ý của hắn. Có tinh thần kiểu đó, nổi dậy cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng tình hình lúc này lại khiến hắn không hiểu lắm, đây rõ ràng là tự tìm cái chết.
…
Dưới lôi đài, đám người Hoàng Phú Quý lo lắng nói:
- Khải Minh, ngươi bảo phải làm sao đây, Lâm sư đệ hắn….
Sắc mặt Lã Khải Minh trắng bệch, cũng không biết nên làm thế nào. Lâm sư đệ vẫn đứng rất bình tĩnh ở trên đài, nhưng trong lòng hắn thật sự rất bất an.
Trên lôi đài.
Lâm Phàm cười tươi ra mặt:
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là cùng nhau lên đi, nếu không các ngươi sẽ hối hận đó.
Lời nói kiêu ngạo như vậy khiến mười hai vị đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông rất phẫn nộ.
Triển Vân Thiên bỗng quát một tiếng:
- Đúng là chán sống. - Nói xong liền chuẩn bị chém chết tên hỗn láo trước mắt này.
Quy tắc lúc nãy trưởng lão nói họ đều đã nghe rõ, đó là sống chết mặc bay. Bọn chúng đều đã nổi đầy sát ý.
- Không cần đến các ngươi, để cho ta lên là được. - Một tên đệ tử vẫn đứng phía sau ôm một thanh trường kiếm chậm rãi đi lên.
Dáng đứng của hắn thẳng tắp, ánh mắt tỏa ra kiếm ý sắc bén.
Mọi người xung quanh hơi hơi tản ra:
- Kiếm ý của sư đệ thật mạnh, xem ra chỉ cách kiếm đạo một bước nữa thôi.
Kha Nhất Kiếm liếc nhìn Lâm Phàm, khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói:
- Một tên không biết trời cao đất dày, thôi được, để ta giải quyết ngươi, dù ta chưa bao giờ giết hạng người vô danh. Mà ngươi, nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm của ta, ngươi mới có tư cách biết của tên ta.
Trên khán đài.
Huyền Khôn nhìn tên đệ tử vừa đi ra, lộ vẻ tươi cười:
- Thiên Tu, ngươi thấy thế nào.
Thiên Tu nhìn thoáng qua, ngoài miệng tuy không thừa nhận nhưng trong lòng đã rõ, tên đệ tử này trình độ kiếm đạo rất cao. Rõ ràng chỉ là Tôi Thể tầng chín, nhưng kiếm ý như cầu vồng. Người có tu vi thấp mà chăm chú nhìn lâu thì có thể sẽ bị kiếm ý sắc bén đâm thủng hai mắt.
Công pháp của Nhật Chiếu tông quả thực không tầm thường, so sánh với Viêm Hoa tông thì chênh lệch quá lớn.
Leng keng!
Kiếm quang vô hình, với các đệ tử dưới đài mà nói, bọn họ căn bản không nhìn thấy thân kiếm, mà chỉ cảm thấy ánh sáng liên tục lóe ra như chớp.
Một nhát kiếm thật mạnh được xuất ra, mạnh đến nỗi bọn họ đều không thể ngăn cản.
Đối mặt với đường kiếm sắc bén này, Lâm Phàm vẫn đứng đó, sắc mặt bình tĩnh như cũ.
Đột nhiên!
Khi đường kiếm đó sắp đâm tới nơi, tay trái Lâm Phàm đột nhiên nâng lên, đường kiếm này tức thời tan thành mây khói.
- Sao có thể? - Kha Nhất Kiếm sửng sốt, dường như không kịp phản ứng lại. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai hắn.
- Rất tiếc là mi không còn cơ hội báo ra tên họ nữa đâu. Đối với kẻ yếu, ta cũng thèm vào mà biết tên ấy.
Aaa!
Tiếng hét vang vọng khắp khu vực.
Lang Nha Bổng sắc bén phá không lao đến, trong tư thế cuồng bạo nhất đánh vào tên Kha Nhất Kiếm còn đang ngây người, đập hắn bẹp dúm xuống mặt đất.
Phụt!
Máu tươi phun tung tóe, nhiễm đỏ cả lôi đài.
- Sư đệ... - Đám người Nhật Chiếu tông sắc mặt thay đổi kinh hoàng như không dám tin. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tên này làm thế nào mà đỡ được kiếm của Kha sư đệ.
Các đệ tử Viêm Hoa tông thì há hốc miệng, ánh mắt ngây dại. Bọn họ choáng hết luôn, đây là tình huống gì vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử đang há hốc mồm dưới đài, hét lên:
- Nói cho ta biết, ta có mạnh không…
Khoảnh khắc tiếng hét ấy vừa truyền tới tai đám đệ tử, cả hiện trường triệt để sôi trào.
- Mạnh, thực quá mạnh.
- Sư huynh vô địch.
- Ha ha, tuyệt lắm, một chùy là chết một tên, sư huynh vô địch.
Trên khán đài.
Huyền Khôn nắm chặt năm ngón tay, nhất thời trừng mắt kinh ngạc, sao có thể thế.
Thiên Tu trưởng lão cũng giật mình một phen, không ngờ đệ tử này lại mạnh đến như vậy.
Phía đệ tử nội môn.
Lục Đạo Thăng không khỏi mở miệng khen:
- Hay, hay lắm... – Sự việc bất thình lình diễn ra ấy làm sắc mặt hắn trở nên hồng nhuận.
Lâm Phàm lắc cho rơi máu thịt dính trên Lang Nha Bổng, khiêu khích nhìn những tên còn lại:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, muốn lên thì cùng nhau lên. Nếu không các ngươi sẽ hối hận, đáng tiếc không ai nghe. Giờ cho các ngươi một cơ hội nữa, lên hết đi.
Hắn khiêu khích ngoắc ngón tay.
Cảnh ấy khiến các đệ tử ngoại môn Viêm Hoa tông triệt để phấn khích.
- Lên đi, tất cả các ngươi cùng lên, xem sư huynh ta dùng chùy nện chết các ngươi.
- Bá đạo, sảng khoái, sư huynh cố lên!
- Ha ha, thật là mát lòng mát dạ. Ta đã nói mà, Viêm Hoa tông chúng ta sao có thể yếu như vậy. Đó là bởi vì sư huynh chúng ta ra ngoài rèn luyện, để cho các ngươi chớp thời cơ. Giờ sư huynh trở lại, để xem các ngươi làm như thế nào.
...
- Ngươi, vậy mà giết chết Kha sư đệ… - Đám ngươi Triển Vân Thiên nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt tràn ngập lửa giận. Bọn chúng không ngờ tên vô liêm sỉ trước mắt này dám giết sư đệ của chúng. Đáng hận, thật là đáng hận.
Lâm Phàm lắc đầu răng rắc:
- Các ngươi lắm lời quá đấy, ta không muốn cãi nhau với các ngươi. Thôi được, cho các ngươi cảm thụ một chút cái gọi là bất lực.
- Bạo huyết!
Trong tức khắc, Lâm Phàm quát lớn một tiếng, khí huyết trong cơ thể triệt để sôi trào.
Thân người hắn bỗng tản ra hơi nước trắng xóa, hắn khẽ há miệng, từ bên trong lỗ mũi có một luồng khí huyết thổi quét ra, quấn quanh thân người. Từng sợi huyết văn hiện lên trên da thịt.
Khí huyết nghịch chuyển!
Uy hiếp!
Huyết văn!
Một đám đệ tử dưới đài trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, cứ như bị một sức mạnh thần bí áp chế.
Mà sư huynh ở trên đài thời khắc này tựa như Ma thần huyết ngục, tản ra khí thế khiến người khác khó có thể chống đối.
Hơi thở của hắn khiến lòng người hoảng sợ.
- Tốt, đã đạt đến trạng thái hoàn mĩ. Để ta xem Nhật Chiếu tông mạnh đến đâu cũng được, nhưng bị ta nện chết thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhá. - Cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn không dứt của mình, hắn thấy mình lúc này có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Vèo!
Lâm Phàm hơi hơi dùng lực, nháy mắt liền biến mất khỏi chỗ đứng cũ.
Triển Vân Thiên kinh hô một tiếng:
- Cẩn thận...
Chương 58 Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi
- Sư đệ mạnh thật. - Lã Khải Minh há hốc mồm, cảm giác như mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Hết thảy mọi việc xảy ra ảo quá thể.
Hoàng Phú Quý nhìn thấy Lâm sư đệ như bước ra từ trong biển máu, cả người đều đơ ra. Hắn không ngờ rằng thực lực của Lâm sư đệ lại mạnh đến như vậy. Xem ra, Lâm sư đệ thường ngày vốn chính là đang che giấu đi thực lực mạnh nhất của mình.
Dưới ánh mặt trời chói chang gay gắt, thân thể nhuốm máu của Lâm Phàm làm cho người ta cảm giác vô cùng nhức mắt.
Những nữ đệ tử vô cùng hưng phấn.
- A! Ngầu quá! Ta phải làm sao bây giờ, sư huynh thật quá anh tuấn!
- Sư huynh cố lên, muội yêu huynh…
Giờ phút này, không chỉ các đệ tử nữ điên cuồng gào thét, mà cả các nam đệ tử, cũng phấn khích điên cuồng.
Triển Vân Thiên bọn chúng thì hoảng hốt, không ngờ tên này lại mạnh đến thế.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm phía trên hắn. Hắn ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào tên đó đã xuất hiện trên không trung. Còn cây Lang Nha Bổng mang gai sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi kia hoàn toàn làm người ta kinh khiếp.
- Không hay rồi, mau tránh đi.
- Đại bạo tạc. - Lâm Phàm quát lớn một tiếng, Lang Nha Bổng trong tay kéo ra một đường máu, lập tức oanh kích lên mặt đất.
Đám người Triển Vân Thiên dùng hết sức nghiêng một bên né tránh, nhìn thấy lực bạo phát mà Lang Nha Bổng tạo ra, đồng tử co rút kịch liệt, sự kinh hãi trong đáy mắt càng thêm nặng nề.
Vèo vèo!
Đá vụn bay bắn tứ tung, một viên đá giống như sao băng cắt qua má Triển Vân Thiên, kéo ra một vệt máu.
Lâm Phàm hơi nghiêng đầu, nhe hàm răng trắng như tuyết, cười hê hê:
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Âm vang!
Tiếng nổ vang vọng toàn bộ tông môn, tro bụi mù mịt bao phủ lấy Lâm Phàm.
Mà đám người Triển Vân Thiên dùng tốc độ cao nhất tránh được một kích này, nhưng cũng bị sức mạnh bạo phát này làm cho chấn động.
Sau khi đứng ổn định lại, trên trán Triển Vân Thiên dần dần đổ mồ hôi hột, thần kinh căng thẳng, đề phòng tứ phía. Hắn đâu rồi, rốt cục ở đâu rồi.
Đột nhiên, một đệ tử trên đài bỗng hét lên:
- Hắn ở đằng sau huynh..
- He he, muộn rồi…- Thân thể Lâm Phàm nháy mắt xuất hiện đằng sau Triển Vân Thiên, mùi máu nồng đậm bao trùm khắp người hắn.
Triển Khinh Vân đổ mồ hôi trán như mưa, hắn cảm nhận được hàn ý bạo phát ra từ sau lưng mình, thần kinh căng như dây đàn. Rồi hắn chầm chậm quay người lại, trong đáy mắt càng chất chồng thêm sự hoang mang và kinh hãi.
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt kia, trái tim đập kịch liệt:
- Không thể nào… - Hắn không tin tình thế lại biến thành thế này, khi hắn đang muốn phản công, lại phát hiện tất cả đều muộn rồi.
- Yếu, quá yếu! Nói ta nghe, ngươi có thể mạnh hơn chút được không. - Lâm Phàm giơ cao Lang Nha Bổng, tức giận rít gào, dồn sức tấn công.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đặc tính tầng chín hoàn toàn bạo phát ra, một kích nện xuống nhanh như chớp.
Phụt!
Triển Vân Thiên mí mắt hấp háy, thấy thân thể bị tấn công cực mạnh, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt tan tành, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn bộ trên dưới võ đài một mảnh im lặng.
Tất cả mọi người mở to mắt, đều đã bị chấn động vì những gì vừa xảy ra.
Máu chảy tràn lan, thật là kinh khủng.
Triển Vân Thiên còn chẳng kịp biết mình chết như thế nào.
Lâm Phàm nhìn Triển Vân Thiên bị gai nhọn của Lang Nha Bổng cắm trên người, lắc đầu, rồi đưa bàn tay đầy máu túm lấy đầu của tên kia, gỡ thân thể mềm nhũn ấy ra ném thẳng xuống đất.
- Đáng giận, Lang Nha Bổng của ta bị làm bẩn rồi, các ngươi phải bồi thường…- Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào mười tên đệ tử còn sót lại, hậm hực khó chịu.
Mười đệ tử còn lại kinh hãi tột độ nhìn Lâm Phàm, bọn chúng bị cảnh tượng đẫm máu tên này vừa gây ra dọa sợ rồi. Trúng một gậy của hắn là căn bản không thể toàn thây.
Rắc rắc!
Âm thanh xương cốt bị lệch vang lên răng rắc, khiến mọi người ở đó kinh ngạc.
Lâm Phàm có chút câm nín, tác dụng phụ thật làm cho người ta bất lực. Hắn lấy tay nắn lại chỗ xương cốt bị lệch kia:
- Thật ngại quá, làm tốn chút thời gian của mọi người. Xương cốt của ta lệch rồi, để ta nắn lại một chút.
Rắc!
Sắc mặt Lâm Phàm điềm tĩnh, không chút biểu cảm.
- Được rồi, có thể tiếp tục bắt đầu.
Ực ực!
Các đệ tử quan sát dưới đài hoang mang nuốt nước bọt, vị sư huynh này thật làm bọn họ có chút sợ hãi.
Đệ tử nội môn trên đài thì...
- Lục sư huynh, đệ tử này hắn…- Bọn họ thân là đệ tử nội môn, vốn dĩ coi thường đệ tử ngoại môn. Thế nhưng tình cảnh thế này đã gây chấn động mạnh lên thần kinh của bọn họ.
Không nói đệ tử này mạnh đến đâu, làm cho bọn họ khiếp sợ, mà hơn cả là hắn đối với chính mình cũng thật độc ác quá đi.
Rốt cục phải có được ý chí lớn thế nào, mới có thế mặt không biến sắc mà chữa lại xương cốt bị lệch như thế.
Lục Đạo Thăng trong lòng dậy sóng, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
...
- Được rồi, được rồi, các người đã không động thủ, vậy thì để ta. - Lâm Phàm cười, lắc lắc Lang Nha Bổng, sau đó chỉ vào các đệ tử còn lại, chầm chậm bước, cuối cùng dừng lại trước một đệ tử: - Hình như lúc này ngươi rất kiêu ngạo, vậy bây giờ, ta sẽ tặng cho ngươi một chùy.
Đệ tử kia của Nhật Chiếu tông phát hiện bản thân bị đối phương ngắm trúng tức thời chết đứng, thần kinh hoàn toàn căng thẳng, bèn tức giận gào lên:
- Ngươi muốn hù dọa ai, ta phải giết ngươi.
- Kinh phủ!
Tên đệ tử Nhật Chiếu tông quát lớn một tiếng, hai lưỡi rìu trong tay bạo phát ra khí tức sắc bén, giống như khai thiên lập địa mà bổ thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vươn tay vung Lang Nha Bổng lên cao, nhắm tên đệ tử đang đánh tới, sau đó lập tức giáng xuống.
- Ngươi yếu lắm đấy, biết không?
Rầm!
Lang Nha Bổng và song rìu va chạm nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rắc một tiếng, song rìu nứt toác, tên đệ tử tay cầm rìu tức thời cảm thấy cánh tay vừa hứng chịu một kích vô cùng mạnh mẽ.
Rồi hắn phun máu dữ dội như sông cuộn biển gầm.
- Còn chưa kết thúc đâu.- Lâm Phàm quát to một tiếng, cánh tay vung rộng lên, sức mạnh của Lang Nha Bổng càng lớn hơn đánh thẳng vào lồng ngực đối phương, lập tức đè bẹp hắn ta trên mặt đất.
Ầm!
Mặt đất hõm sâu, vết rạn lan ra bốn phương tám hướng, sức mạnh oanh tạc ấy làm mọi người kinh sợ trợn mắt há mồm.
Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ tất cả.
Mùi máu tươi nồng đậm làm người ta buồn nôn.
- Sao có thể thế này, sức lực này, cho dù là Địa Cương cảnh e là cũng không thể mạnh như vậy. - Đệ tử nội môn khiếp hãi, quá mạnh, thực sự là quá mạnh.
Tôi Thể cảnh mà lại có sức mạnh như vậy, e rằng chỉ có thể là thần lực trời ban.
- Đã, thật sự là quá sảng khoái.- Lâm Phàm hét trong lòng, đây chính là va chạm lực lượng. Bình thường ông mày tuy thích lầy lội, nhưng khi thật sự động thủ, sức mạnh bạo phát hết ra thì không thể đùa được đâu.
Ta muốn đánh bại tất cả những kẻ dưới Địa Cương cảnh.
Không đúng, cho dù là kẻ Địa Cương cảnh tầng 1, ta cũng không hề sợ.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” cấp cao nhất, cùng “Bạo huyết” cấp cao nhất, khi dung hợp lại tạo ra sức mạnh không ai có thể ngăn cản lại được.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nâng Lang Nha Bổng lên, bơ luôn cái tên máu thịt xương cốt đã lấp đầu hố sâu vừa rồi, mà quay sang nhìn chín tên còn lại, thất vọng thốt lên một câu:
- Đệ tử Nhật chiếu tông các người, sao không bằng rác rưởi như vậy? Nhìn đồng môn của mình bị đập chết mà vẫn thờ ơ. Nào, chúng ta làm trận nữa, đàn ông với nhau, lấy hết sức lực, dồn hết mồ hôi máu thịt ra đấu với ta một trận. Để ta được tận hưởng cảm giác thú vị khi chiến đấu...
- Đến đây, đừng làm ta quá thật vọng. Hãy dùng khí phách ngạo nghễ của các ngươi, chúng ta đấu một trận, một trận lẫm liệt thỏa chí.
Lâm Phàm thét vang một hơi, nét mặt dào dạt chiến ý, làm chấn động tất cả mọi người.
Đệ tử Nhật Chiếu tông trên đài, lùi về sau một bước, bọn chúng đã sợ chết khiếp.
Tên này không phải người.
Quá hung ác.