• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vô Địch Thánh Y (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Cậu lại cứu ông già này một mạng

Bà ta vội vàng nói: “Cậu La, cậu nói xem rốt cuộc tôi phải làm gì thì cậu mới đồng ý ra tay cứu bố chồng tôi? Một triệu tệ có đủ không? Tôi sẽ viết chi phiếu ngay lập tức!”

Tô Mai nói xong thì Mã Công Khải liền trừng mắt nhìn bà ta một cách hung dữ.

Tô Mai rõ ràng vẫn đối xử với La Phong như một bác sĩ tầm thường.

La Phong cau mày, cười lạnh và nói: “Thế à? Vậy ai đồng ý phục vụ cho bà thì bà đi mà tìm người đó, La Phong tôi không làm nữa!”

“Một triệu tệ mà cậu còn chê sao? Hai triệu tệ thì sao?”, Tô Mai lại nói.

Bà ta vừa nói vừa lấy ra cuốn sổ chi phiếu.

La Phong cười lạnh: “Hai triệu tệ? Haha, xem ra ông cụ Mã trong mắt bà Mã đây chỉ đáng chút tiền này!”

Nói xong những lời này, La Phong bỏ lại hai người, tiếp tục đi về phía trước.

Mã Công Khải tức đến run người, không phải vì La Phong mà vì vợ ông ta, Tô Mai.

Ông ta lạnh lùng quát bà vợ đang chuẩn bị lên tiếng: “Câm miệng! Em định hại chết bố anh sao?”

“Công Khải, anh…”, Tô Mai không ngờ chồng mình lại nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy uất ức, gần như muốn khóc.

“Đầu chỉ dùng để mọc tóc!”

Mã Công Khải lại mắng thêm một câu rồi bỏ lại Tô Mai đang chết lặng, nhanh chóng chạy theo La Phong.

Hai mắt ông ta đỏ lên, giọng nói có chút nghẹn ngào, chạy theo sau La Phong van xin khổ sở: “Cậu La, cầu xin cậu đấy, cho dù thế nào cũng xin cậu cứu bố tôi, cứu ông ấy đi!”

Bỏ đi bỏ đi!

Lương y như từ mẫu!

Bệnh nhân không có tội tình gì.

Đường đường là ông chủ lớn của một trung tâm thương mại, vì tính mạng của cha già đang ngàn cân treo sợi tóc mà khổ sở cầu xin anh, nếu như anh vẫn thờ ơ thế này thì trong lòng cũng không yên ổn.

“Đi thôi, quay về bệnh viện! Hy vọng vẫn còn kịp!”

La Phong vừa lên xe Rolls Royce của Mã Công Khải, một người đàn ông lập tức lao ra khỏi cửa khách sạn Đông Hải.

“Tổng giám đốc Mã, chào ông! Tôi là Hồ Hải Triều đây! Không ngờ có thể gặp được ông ở đây. Mong ông giao dự án biệt thự bên bờ biển Đông Hải cho chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ tặng ông một phần đáp lễ hài lòng!”

Tâm trạng của Mã Công Khải bây giờ vô cùng rối bời, chỉ muốn mau chóng đưa La Phong quay về bệnh viện cứu người, làm gì có tâm tư để ý đến Hồ Hải Triều.

Gia đình nhà họ Hồ của Hồ Hải Triều ở thành phố Đông Hải chỉ là gia đình hạng hai, dựa vào một người chú họ là Phó Giám đốc Ủy ban Xây dựng Thành phố, đã thu được không ít lợi nhuận ở ngành bất động sản trong hai năm qua.

Tiếc là tuyến nhân vật như Hồ Hải Triều trong mắt Mã Công Khải vẫn không có đất diễn.

“Đi thôi! Cứu người như cứu hỏa!”

La Phong lãnh đạm nói một câu.

Rolls-Royce phóng đi ngay lập tức, bỏ lại Hồ Hải Triều với vẻ mặt kinh ngạc.

Đằng sau anh ta, một đám sinh viên y khoa nhìn chiếc Rolls-Royce nhanh chóng biến mất, lập tức xì xào bàn tán.

Mã Công Khải có tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Đông Hải bởi vì rất nhiệt tình đối với những việc công ích, không chỉ thường xuyên quyên góp nhiều thiết bị y tế mà còn tổ chức nhiều cuộc khám sức khỏe miễn phí. Vì vậy dường như sinh viên của trường Đại học y khoa Đông Hải đều biết ông ta.

Nhìn thấy Mã Công Khải đối xử với La Phong tôn trọng như thế, gọi anh là cậu La, mọi người lập tức nhớ tới cảnh La Phong ra tay cứu Trần Vũ khi nãy.

Có vẻ như La Phong ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Đông Hải không hề thảm hại như những người ở đây tưởng tượng, mà ngược lại còn như cá gặp nước.

Nếu không thì làm sao có thể giải thích được việc đến cả người quyền quý bậc nhất ở Đông Hải như Mã Công Khải lại đích thân đến đón anh?

Giang Thiến yên lặng đứng đằng sau Hồ Hải Triều, nhìn chiếc siêu xe rời đi với ánh mắt khác lạ…

La Phong trở lại bệnh viện dưới sự tháp tùng riêng của Mã Công Khải và ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Ai cũng biết rằng Niên Thanh Vân chỉ đích danh tên anh, nhất định phải là La Phong ra tay thì ông cụ Mã mới có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm.

Một thực tập sinh mà nửa năm không thể trở thành nhân viên chính thức lại có tài năng đặc biệt, đây là một chủ đề bàn luận hay ho.

Mọi người càng muốn biết chủ nhiệm Ngô vẫn luôn chèn ép La Phong sẽ có kết cục thế nào.

Mà viện trưởng Hoàng, người đã đuổi việc La Phong sẽ giải quyết mọi việc ra sao.

Chủ nhiệm Ngô và viện trưởng Hoàng đều đang đợi ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, họ định nói gì đó nhưng La Phong không cho bọn họ cơ hội.

Việc cứu người là cấp thiết, anh không rảnh để ý đến hai người này.

Vừa bước vào phòng bệnh, La Phong nhìn sắc mặt của ông cụ Mã, trong lòng yên tâm hơn chút.

Xem ra vẫn còn kịp.

“Chị Vương, không phải tôi đã nói rồi sao, không được cho bệnh nhân uống nước mà?”, La Phong hỏi y tá trưởng bên cạnh.

“Là…là chủ nhiệm Ngô, ông ta…”

Không đợi y tá trưởng nói xong, La Phong đã ngắt lời cô ta: “Tôi biết rồi, mau lấy cho tôi hộp châm cứu lại đây”.

“Kim châm cứu…”, y tá trưởng ngẩn ra.

Nhưng mà cô ta đã lấy lại tinh thần nhanh chóng, sai Tiểu Vân bên cạnh lập tức đi lấy kim châm cứu.

La Phong không nói gì nữa, bấm ba chỗ huyệt đạo, trước tiên dùng chiêu đẩy khí qua cung để ổn định khí huyết cho ông cụ.

Nhìn thấy sự phục hồi nhanh chóng của nhiều chỉ số khác nhau trên thiết bị, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, chỉ là không có ai phát ra âm thanh, sợ làm ảnh hưởng đến La Phong.

Không lâu sau, y tá Tiểu Vân cầm một hộp châm cứu tới.

La Phong nhìn một lát, lần lượt chọn một cây kim to và một cây kim nhọn rồi đâm vào các huyệt đạo.

Thực ra La Phong thấy chân khí của ông cụ hiện tại vô cùng yếu ớt và mỏng manh, nếu không thì không cần tới việc châm cứu huyệt đạo.

Kim châm cứu kết hợp với chân khí thì ngay lập tức phát huy tác dụng.

Hô hấp của ông cụ Mã trở nên thông thuận hơn, khi La Phong rút kim châm ra, ông cụ rên lên một tiếng rồi từ từ mở mắt ra.

Vừa nhìn thấy La Phong, ông cụ lập tức nói: “Cảm ơn bác sĩ La, cậu lại cứu ông già này một mạng!”

La Phong cười cười: “Ông à, lần này không được uống nước nhé! Ông bây giờ vẫn còn rất yếu, hãy nghỉ ngơi một lát đi ạ”.

Ông cụ Mã đáp một tiếng rồi sau đó nhắm mắt lại. Chương 17: Quyết định ở lại

Biết được ông cụ Mã đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy kịch, vợ chồng Mã Công Khải vừa mừng vừa kinh ngạc, mau chóng đi vào.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, tính mạng ông cụ Mã đang ngàn cân treo sợi tóc đã bình phục, không phải thần y thì là gì?

Tô Mai rõ ràng đã ý thức được sai lầm của mình, đỏ mặt nói xin lỗi với La Phong: “Bác sĩ La, xin lỗi cậu! Lúc nãy tôi…”

La Phong xua xua tay, ngắt lời Tô Mai, lãnh đạm nói: “Không có gì đâu bà Mã, bà cũng là nóng lòng cứu người, lo lắng cho ông cụ Mã mà thôi. Được rồi, tôi cũng phải đi rồi. Ông cụ phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, vì thế tốt nhất là đừng xuất viện trong vòng một tháng này”.

La Phong nói xong, định rời đi.

Mã Công Khải sửng sốt, lập tức lấy từ trong túi ra một cái thẻ và một tấm danh thiếp.

“Cậu La, đây là một chút lòng thành của tôi”.

“Ông Mã…”, La Phong hơi nhíu mày.

Mã Công Khải biết là La Phong chắc chắn hiểu sai ý rồi nên lập tức giải thích: “Cậu La, cậu hiểu nhầm rồi, đây là thẻ VIP của công ty tôi, dùng thẻ này có thể ra vào câu lạc bộ Hải Duyệt của tôi bất cứ lúc nào, tất cả đều miễn phí, mong cậu hãy nhận lấy. Nếu không, bố tôi tỉnh dậy chắc chắn sẽ mắng vợ chồng chúng tôi không biết đối đãi”.

La Phong hơi do dự một lát rồi mới nhận tấm thẻ VIP được chế tác bằng vàng tinh xảo này.

Anh không phải là người bảo thủ, Mã Công Khải có thể vì bố mình mà nhún nhường như vậy thật sự là đáng khen ngợi.

Mặc dù hiện tại tình hình của ông cụ Mã đã ổn định, sau khi nghỉ ngơi một thời gian cũng có thể khỏe lại nhưng việc trị liệu sau này có lẽ vẫn cần đến anh, nếu anh cứ tỏ ra xa cách thì thành ra bụng dạ nhỏ nhen rồi.

Có điều La Phong vẫn chưa hiểu rõ về sản nghiệp của Mã Công Khải, điều anh không biết đó là không phải ai cũng vào được câu lạc bộ tư nhân kia.

Cả thành phố Đông Hải này cũng chỉ có vài cái thẻ kia.

Cái này là để thuận tiện cho Mã Công Khải thiết lập một chút quan hệ, những người nhận được tấm thẻ này không phú thì quý, thân phận không tầm thường.

Mã Công Khải không chỉ muốn cảm tạ La Phong đã chữa khỏi bệnh cho bố mình mà thật ra ông ta còn có tâm tư khác nữa.

Ông ta hiểu rõ bệnh của bố mình, đã tìm nhiều thầy thuốc giỏi trên cả nước, đều nói rằng chỉ có thể cầm cự, không thể trị dứt điểm.

Hơn nữa, mỗi khi bệnh khởi phát thì vô cùng nguy hiểm, cơ hội hồi phục rất ít.

Nhưng đến lượt La Phong ra tay thì bệnh tình liền thuyên giảm, chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là hết bệnh.

Con người ăn nhiều thứ trên đời nên khó tránh khỏi có lúc sinh bệnh.

Quen biết một người bác sĩ giỏi không chỉ giúp bản thân và gia đình được bảo vệ nhiều hơn mà những lúc thích hợp còn có thể trở thành nguồn lực để mở rộng các mối quan hệ.

Viện trưởng Hoàng đi tới, tươi cười nói: “Tiểu La à, thật không ngờ, thật sự không ngờ đấy! Bệnh viện của chúng ta lại ẩn giấu một cao thủ như này, suýt nữa thì bị đám ăn không ngồi rồi, chỉ biết nịnh hót vùi dập. Bắt đầu từ ngày hôm nay, kì thực tập của cậu kết thúc, tôi thấy với trình độ của cậu, hoàn toàn có thể làm bác sĩ điều trị chính ở bệnh viện của chúng tôi”.

La Phong thấy viện trưởng Hoàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Anh lãnh đạm nói: “Cảm ơn ý tốt của viện trưởng Hoàng. Nhưng mà, người không theo quy tắc như tôi làm sao có thể gánh vác một trọng trách nặng nề như vậy? Tôi thấy ông vẫn nên tìm một người khác đi!”

Nói xong, La Phong phớt lờ viện trưởng Hoàng đang vô cùng xấu hổ, anh sải bước ra ngoài.

Lúc này, Niên Thanh Vân đi tới: “Tiểu La, có thời gian không? Đi ra ngoài với tôi một lát nhé?”

Lão Niên…

La Phong sửng sốt, vội vàng gật đầu, đi theo sau lão Niên rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Viện trưởng Hoàng vô cùng xấu hổ, liếc thấy chủ nhiệm Ngô ở bên cạnh, lập tức tức giận.

Nhưng mà nghĩ đến người đứng sau chủ nhiệm Ngô, ông ta không thể trực tiếp trở mặt, liền cười lạnh và nói: “Chủ nhiệm Ngô, năm nay ông 37 hay 38 tuổi rồi?”

Chủ nhiệm Ngô tất nhiên là nhận ra được ánh mắt không mấy tốt đẹp của viện trưởng Hoàng nhưng vẫn đáp lời: “Tôi còn 2 tháng nữa là tròn 38 tuổi”.

“Đã 38 rồi à! Tuổi tác cũng không nhỏ nữa. Áp lực công việc ở bệnh viện quá lớn, ừm, tôi đang cân nhắc đến việc thêm người gánh vác công việc cùng ông, tránh để xảy ra trường hợp tương tự, suýt chút nữa gây ra sự cố y khoa”.

Trong lòng chủ nhiệm Ngô lộp bộp mấy tiếng, vừa định lên tiếng nói gì đó thì bị viện trưởng Hoàng ngắt lời: “Tôi quyết định giao công việc ở khoa điều trị nội trú cho bác sĩ Khương, sau này ông sẽ phụ trách khoa cấp cứu, kinh nghiệm làm việc của ông phong phú, có ông ở đó thì sẽ không xảy ra sai sót gì được”.

Viện trưởng Hoàng không hề cho chủ nhiệm Ngô cơ hội nói chuyện, nói xong liền quay người rời đi.

Chủ nhiệm Ngô khóc không ra nước mắt, bị điều đến một nơi như khoa cấp cứu thì sẽ không thể dễ dàng kiếm ăn như ở khoa điều trị nội trú rồi.

Ông ta biết rằng viện trưởng Hoàng không thích mình nhưng không ngờ rằng ông ta lại gây khó dễ trong lúc này.

Vì mối quan hệ với nhà họ Mã, những người đằng sau ông ta sẽ có chút kiêng dè mà không dám ra tay.

Hơn nữa, cách xử lý của viện trưởng Hoàng cũng rất tinh vi, không dồn đến đường cùng, ít ra thì trong mắt người ngoài, nơi như khoa cấp cứu vẫn xem như là trọng yếu.

Ông ta cũng không thể nói với người chống lưng của mình là bởi vì thu nhập quá ít nên mới không muốn đi.

Chưa nói đến đạo đức nghề nghiệp ra sao, kinh nghiệm và năng lực của chủ nhiệm Ngô thực sự có một trình độ nhất định.

Có thể làm đến chức chủ nhiệm ở bệnh viện số 1 thành phố Đông Hải thì chắc chắn phải có chút bản lĩnh.

Đối với việc thu về lợi ích thì cũng phải có bản lĩnh mới có thể thu được.

Nếu thực sự cho ông ta một chức vụ nhàn hạ thì thật sự có chút lãng phí, mà cũng không hợp lý.

Lại nói đến La Phong lúc này đang lặng lẽ đi tản bộ với lão Niên.

“Tiểu La, mục đích học y của cậu là gì?”, Niên Thanh Vân chậm rãi hỏi.

“Chữa bệnh cứu người, làm một người bác sĩ có tinh thần trách nhiệm cao”, La Phong ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi muốn vực dậy Đông y một lần nữa”.

Cho đến lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Chương 18: Cửu tằm thần biến

"Ồ? Xem ra cậu rất có niềm tin vào Đông y", Niên Thanh Vân mỉm cười nói.

"Đúng!"

"Mặc dù tôi chủ trương kết hợp điều trị Đông Tây y, nhưng tôi vẫn nghiêng về Tây y hơn, tuy Đông y bác đại tinh thâm, nhưng hiện tại không có nhiều phương thuốc và y pháp lưu truyền cho các thế hệ sau, hơn nữa...", Niên Thanh Vân bước đi chầm chậm.

"Lão Niên, tôi tự tin rằng sẽ có thể khiến cho Đông y ngày một vẻ vang", La Phong kiên địch nói.

Quả thực anh có khả năng này.

Dựa vào những kiến thức về Đông y trong đầu, anh tin rằng chỉ cần mình hiểu và sử dụng nó một cách thuần thục, anh sẽ có thể khiến cho nền y học nước nhà tỏa sáng và mang đến cho mọi người những hiểu biết mới về y học Hoa Hạ.

"Tốt, nếu cậu đã có lòng tin như vậy, cậu càng không nên rời đi", Niên Thanh Vân đột nhiên dừng lại, mỉm cười nói.

"Lão Niên, ông biết hết rồi sao?", La Phong hỏi.

Niên Thanh Vân đã gần sáu mươi, đức cao vọng trọng, có danh vọng và uy tín rất cao trong bệnh viên.

Mặc dù là phó viện trưởng nhưng ai hiểu rõ hệ thống bệnh viện điều biết, thực ra phó viện trưởng phụ trách nghiệp vụ chứ không tham gia vào công việc điều hành quản lý.

Mà thực lực của Niên Thanh Vân khá cao, ông ta là người đứng đâu trong hệ thống y tế toàn thành phố Đông Hải, có rất nhiều bệnh nhân từ khắp mọi miền tổ quốc đến xếp hàng đợi ông ta khám bệnh.

Vì vậy, ông ta rất ít khi có thời gian quan tâm đến công việc thường ngày của bệnh viện.

"Haizz, nơi có người ắt sẽ có thị phi", Niên Thanh Vân thở dài nói: "Năm đó, tôi cũng giống cậu, tưởng rằng chỉ dựa vào y thuật của mình thì làm gì ở đâu cũng thuận lợi. Nhưng giờ nghĩ lại, quả thực có chút ngây thơ. Cho nên những năm nay, tôi đã tĩnh tâm lại, không ngờ tôi đã tạo ra một số bước đột phá và đạt được một số thành tựu".

"Lão Niên, tôi muốn giữ tôi ở lại sao?", La Phong hỏi.

La Phong cũng đã nghe đồn về chuyện của Niên Thanh Vân.

Nghe nói ông ta vốn là một bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho một vị lãnh đạo lớn nào đó ở thủ đô, nhưng không biết đã đắc tội với ai mới bị điều đến thành phố Đông Hải.

"Đúng, tôi hy vọng cậu có thể ở lại. Bệnh viện chúng ta cần những nhân tài như cậu, bệnh nhân cũng cần những bác sĩ giỏi giang tận tâm như cậu. Ở đây, tôi có thể chống đỡ cho cậu, để cậu có thể phát huy y thuật của mình mà không bị phân tâm", Niên Thanh Vân dùng ánh mắt sáng ngời nhìn La Phong, trong lời nói tràn đầy tha thiết.

La Phong không ngờ rằng lão Niên nổi danh khắp thiên hạ lại đến đây thuyết phục muốn anh ở lại.

Anh không khỏi nở nụ cười gượng gạo.

Thấy La Phong có vẻ do dự, Niên Thanh Vân khẽ cau mày nói: "Tiểu La, chắc cậu sẽ cho rằng tôi chạy đến đây để thuyết phục cậu đúng không? Tôi không chỉ làm việc ở bệnh viện số 1, thật ra tôi còn giữ chức vụ tại ba bệnh viện hàng đầu ở Đông Hải. Tuy nhiên, tôi cho rằng chỉ có bệnh viện số 1 mới là nơi tốt nhất. Sở dĩ tôi muốn thuyết phục cậu ở lại cũng là vì tôi không muốn một bác sĩ trẻ tuổi có tương lai rộng mở như cậu đi chệch hướng".

"Nhưng, lão Niên..."

"Tiểu La, cậu nghe tôi nói hết đã!", Niên Thanh Vân lại nói tiếp: "Tôi biết, với y thuật của cậu, cho dù cậu đến bất kỳ bệnh viện tư nhân nào hoặc là tự cậu mở phòng khám riêng, thậm chí là làm bác sĩ riêng cho một tỷ phú như Mã Công Khải đều nhận được khoản thu nhập lớn. Tuy nhiên, cậu sẽ mãi mãi không thể áp dụng những gì cậu đã học trong suốt cuộc đời vào lĩnh vực chuyên môn, và cậu càng không thể hoàn thành ước nguyện của mình, đưa y học Hoa Hạ chúng ta lên một tầm cao mới. Cậu hiểu ý tôi không? Bất cứ điều gì trên thế giới này đều phụ thuộc vào chính mình, không phải là cậu làm tốt thì trình độ nghiệp vụ liền xuất sắc nổi trội, liền nổi danh khắp thế giới. Cũng như cậu ngày hôm nay, đã nửa năm trôi qua vẫn chưa thoát khỏi thời gian thực tập, là trình độ và khả năng của cậu chưa đủ sao? Cho nên, cậu cần có chiếc đòn bẩy này!"

La Phong không ngờ rằng một vị tiền bối trong ngành y, một nhân vật mà anh luôn ngưỡng mộ lại có thể nói ra lời tâm tình như vậy với chính mình, trong lòng anh không khỏi có chút cảm động.

"Lão Niên, tôi nghe ông!", La Phong hít sâu nói từng chữ một.

Niên Thanh Vân hài lòng gật đầu: "Tiểu La, cảm ơn cậu đã chấp nhận lời đề nghị của tôi. Tôi sẽ kêu viện trưởng Hoàng sắp xếp cho cậu làm bác sĩ chủ nhiệm viện Đông y, đồng thời cậu cũng có thể làm việc ở khoa chăm sóc đặc biệt, điều này có lợi cho sự phát triển của cậu".

Nói xong những lời này, Niên Thanh Vân liền đi thẳng đến tòa nhà hành chính.

Dày vò cả đêm, nhất là sau khi dành gần như toàn bộ chân khí của mình để chữa trị cho ông cụ Mã, La Phong cảm thấy kiệt sức.

Về đến kí túc xá, anh liền nằm xuống ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, anh nhìn vào đồng hồ, mới có sáu giờ mười lăm phút, trời vẫn còn chưa sáng.

Cũng may là lúc này tuyết đã ngừng rơi.

Ngồi khoanh chân trên giường, La Phong chuyên tâm vận khí công theo môn pháp Cửu Đoạn Cẩm.

Bỗng nhiên anh cảm thấy khí độc trong cơ thể được xả hết ra ngoài, một luồng khí bốc lên từ trong biển khí.

Đẩy cửa phòng ra, anh đi thẳng đến sân nhỏ, bày ra tư thế luyện Ngũ Cầm Hí.

Cỗ khí trong người phá tan biển khí, tràn ngập trong khắp kỳ kinh bát mạch, một hơi thở sảng khoái dâng lên, như thể lấp đầy cơ thể bởi một sức mạnh vô tận.

Xem ra, Cửu Đoạn Cẩm và Ngũ Cầm Hí là một sự phối kết hợp hoàn hảo.

Hai thứ bổ sung cho nhau, có thể nói là xứng đôi vừa lứa!

Anh lại âm thầm kiểm tra linh khí trong biển khí thần cung.

Tuy rằng mỏng manh, nhưng anh tin rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến nửa năm, anh sẽ có thể tu luyện thần công Cửu tằm thần biến.

Một khi chuẩn bị xong, anh có thể làm theo phương pháp rập khuôn được truyền thụ trong các mảnh vỡ kí ức, tìm ra con tằm ma thuật phù hợp để tu luyện công pháp kỳ diệu Cửu tằm thần biến. Chương 19: Uống nước nhớ nguồn

Tôi muốn bay cao, bay cao hơn nữa...

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại quen thuộc phá tan sự yên tĩnh trong sân.

Anh cầm lên xem, hóa là tiếng chuông báo thức.

Sở dĩ chuông báo thức được đặt trùng với nhạc chuông cuộc gọi đến là bởi vì trước đó, những tiếng chuông khác căn bản không thể đánh thức La Phong.

Bây giờ có vẻ như anh có thể dậy mà không cần đến báo thức rồi.

Hiện giờ là 7 giờ sáng, nếu đã đồng ý với Niên Thanh Vân, La Phong vẫn đánh răng rửa mặt sửa sang đơn giản như ngày thường, mặc quần áo xong liền đến cơ quan tiếp tục làm việc.

Mặc dù theo quy định, 8 giờ 30 phút mới chấm công, nhưng anh muốn đến thăm ông Giang chút xem có giúp được gì không.

Bước đến cửa, anh thấy tất cả mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.

Có vẻ như không phải là vì chuyện ngày hôm qua...

La Phong theo bản năng nhìn lại người mình.

Trong nháy mắt, anh liền hiểu ra lý do.

Dưới trời mùa đông giá rét này, anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đã đi ra ngoài, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ không hề cảm thấy lạnh một chút nào.

"Tiểu La à, trời lạnh như này, cháu mặc ít vậy mà ra đường sao? Đừng cậy còn trẻ, còn khỏe mà coi thường, cháu là bác sĩ, sao lại không hiểu chuyện như vậy! Đừng tưởng rằng mình có thể chống được, nếu bị ốm, cháu một thân một mình ở ngoài, không có ai chăm sóc đâu!", đúng lúc dì Trương hàng xóm đi ra ngoài, có chút trách móc nói.

La Phong có mối quan hệ khá thân thiết với nhà dì Trương đối diện.

Hơn nữa dì Trương còn là người rất nhiệt tình, khá quan tâm đến La Phong.

"Người ta dậy sớm tập thể dục! Này, bác sĩ La, bình thường không thấy cháu có thói quen thể dục buổi sáng mà nhỉ!", dì Vương đi cùng dì Trương cũng nói.

"Cảm ơn hai dì quan tâm, lần sau cháu sẽ chú ý, lần sau cháu sẽ chú ý!"

Nói xong, La Phong liền chuồn lên tầng hai.

"Trương Cầm, bà có để ý không? Da thằng bé La Phong này đẹp thật! Còn nõn nà hơn cả con gái! Không biết nó dùng mỹ phẩm gì...", dì Vương nhỏ giọng nói.

"Thằng bé này khá mộc mạc, nghe nói quê nó ở vùng nông thôn Sở Nam, chắc nó không dùng mỹ phẩm gì gì đó đâu", dì Trương lắc đầu nói.

"Không đúng, lẽ nào bà không ngửi thấy hương thơm trên người thằng bé sao? Rất dễ chịu! Không được, khi nào về tôi phải hỏi nó xem đây là mùi hương gì!"

"Ừ nhỉ, bà nói tôi mới để ý, mùi hương này dễ chịu thật..."

Mặc dù La Phong đã lên lầu nhưng anh vẫn nghe được đoạn hội thoại giữa hai bà dì.

Anh theo bản năng soi gương, đúng thật, nước da anh trắng hơn rất nhiều.

Anh không nhịn được sờ lên mặt, mịn màng như ngọc, như là da em bé vậy...

Hơn nữa, trên người anh chẳng những không có mùi mồ hôi mà quả thực còn có hương thơm thoang thoảng, sảng khoái dễ chịu.

Rốt cuộc là thế nào?

Lẽ nào việc tu luyện Ngũ Cầm Hí và Cửu Đoạn Cẩm còn mang lại lợi ích như vậy...

Nghĩ đi nghĩ lại, dường như anh chỉ có thể "đổ lỗi" cho khối tài sản truyền thừa thần bí mà anh nhận được.

Chỉ là, trước mắt anh vẫn chưa hiểu hết về những thứ này, anh cũng không tìm ra được nguyên do.

Chỉ qua một đêm, cơ thể anh lại có sự thay đổi lớn như vậy, La Phong càng thêm tin tưởng vào tương lai.

Với tâm trạng vô cùng vui vẻ, La Phong mặc một bộ quần áo mỏng rồi bước ra khỏi phòng.

Đúng như dự đoán của anh, vừa bước chân vào bệnh viện, anh liền thấy ánh mắt của mọi người mang theo những tia sáng kỳ lạ.

Đương nhiên anh biết lý do, anh cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.

Đột nhiên, có người gọi anh lại.

"Bác sĩ La, đợi đã!"

"Chị Vương, có chuyện gì sao?", La Phong mỉm cười nói.

"Cái đó... Ừm, hôm nay tôi thấy khí sắc của cậu tốt hơn hôm qua nhiều! Cậu cầm lấy hộp socola này đi, khi nào rảnh rỗi thì ăn vài viên. Cậu là bác sĩ phải chăm sóc tốt cho bản thân mới đúng chứ", chị Vương cười nói.

La Phong không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái khi nhìn thấy hộp socola trong tay chị Vương.

May mà chị Vương đã ngoài ba mươi, con cũng đang học tiểu học rồi, nếu không nhìn vẻ mặt và giọng điệu của chị ta, anh còn thật sự cho rằng chị ta có gì với mình.

Lúc bình thường, do tính chất công việc nên bọn họ thường xuyên giao tiếp với nhau, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thân thiết hơn chút, mà hôm nay thì có vẻ hơi quá.

Lẽ nào là vì những chuyện xảy ra ngoài hôm qua sao?

Nhưng trong ấn tượng của anh, chị Vương không phải là người theo xu hướng nịnh nọt.

Thấy La Phong do dự và mãi không đón lấy socola từ tay mình, chị Vương nửa đùa nửa thật nói: "Thế nào, bác sĩ La không thích sao?"

La Phong cười ngượng ngùng: "Vậy tôi xin cảm ơn lòng tốt của chị Vương".

Thấy cuối cùng La Phong cũng đón lấy socola từ tay mình, chị Vương cười càng tươi hơn, chị ta kéo La Phong sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu La à, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị Vương, vậy tôi cũng sẽ coi cậu như là em trai. Tôi ấy mà, thực ra đã sớm nhìn ra năng lực của cậu, chỉ tiếc rằng con người chủ nhiệm Ngô quá vụ lợi. Nửa năm qua làm thực tập sinh ở bệnh viện quả thực đã gây khó dễ cho cậu rồi".

"Chị Vương, thật ra cũng là bởi vì yêu cầu của bệnh viện chúng ta cao quá!", La Phong không hiểu ý đồ của chị Vương, anh đùa giỡn nói.

"Ha ha, chỉ có cậu nghĩ thoáng vậy thôi! Tuy nhiên cũng đúng, một nhân tài như cậu mới có thể nhẫn nhịn như vậy. Vàng ấy mà, sẽ có ngày phát sáng! Một chủ nhiệm Ngô cỏn con sao có thể trấn áp một con rồng mạnh mẽ như cậu chứ".

Dường như nhận thấy La Phong có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng chị Vương cũng nói ra mục đích đến của mình: "Cậu nhìn tôi xem, một khi nói chuyện là không có hồi kết. Cái đó, thời gian cũng không sớm nữa, tôi biết hôm nay cậu có việc bận nên tôi nói thẳng nhé. Thật ra hôm nay chị Vương nhận sự ủy thác của một người, giúp người ta hẹn cậu đi ăn. Đừng nói là không có thời gian, thấy cậu ngần ấy tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái, đúng lúc em họ tôi đang làm y tá ở trong bệnh viện, con bé khá xinh xắn. Tôi thấy hai người tương đối hợp nhau. Buổi trưa ăn cơm, tôi sẽ giới thiệu với cậu sau, bây giờ ấy mà, cho phép tôi giấu tên đã".

La Phong sững sờ.

Tình huống gì vậy?

Cũng nhanh quá đấy!

Hôm qua anh thể hiện kỹ thuật Kỳ Bá đẩy khí, hôm nay đã có mỹ nữ muốn làm quen?Chương 20: Bác sĩ tốt nhất thế giới

Từ lúc nào mình trở nên nóng bỏng tay như vậy.

La Phong còn chưa kịp từ chối, chị Vương đã chạy không thấy bóng người đâu.

Xem ra lần này y tá trưởng đã quyết tâm phải có được rồi.

Hoặc là cô em họ nhờ chị ta làm việc đã hạ mệnh lệnh rồi.

La Phong lắc đầu dở khóc dở cười, cầm sô cô la đi thẳng về hướng phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Tại một góc trong đại sảnh bệnh viện, chị Vương bước đến trước mặt một y tá trẻ dáng người cao gầy.

Còn chưa nói gì đã nghe cô y tá trẻ kia lo lắng hỏi: "Chị, thế nào rồi? Anh ấy đồng ý rồi à?"

Chị Vương thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, lập tức cười lắc đầu.

Cô y tá đột nhiên lộ vẻ thất vọng.

Chị Vương tủm tỉm cười: "Em gái, mùa đông lạnh lẽo mà em còn có thể tư xuân được, đúng là chịu không nổi mà. Cậu ấy không đồng ý nhưng cũng không từ chối”.

Cô y tá trẻ kia nghe được lời này đôi mắt liền sáng lên, cũng không quan tâm đến lời trêu chọc và chế giễu vừa rồi của chị Vương, thẹn thùng theo chị ta liên tục nói cảm ơn.

La Phong bấm thẻ, sau đó mặc áo blu trắng, báo cáo với khoa châm cứu rồi chạy vội về phía khu chăm sóc đặc biệt.

Uống nước nhớ nguồn.

Mình cũng nhờ vào vợ chồng ông Giang mới có được lợi ích to lớn, nếu như không giúp bọn họ chút ít nào, lương tâm bản thân sẽ vô cùng áy náy.

Chỉ là bệnh tình của ông Giang phức tạp, anh phải xem trước mới nói được.

Dù sao còn sớm như vậy khoa châm cứu cũng không có việc gì, mà chức vụ chủ nhiệm khoa đông y mà lão Niên đã hứa, cho dù là viện trưởng Hoàng thì cũng không thể công bố tùy tiện, cũng phải tìm thời cơ thích hợp.

Bởi vậy, hôm nay anh vẫn phải sắm vai thân phận của một thực tập sinh.

Trọng phòng chăm sóc đặc biệt, vì mở máy sưởi nên dù đã để lại một khe hở thì không khí trong phòng vẫn không thể nào lưu thông.

Hơn nữa thời gian còn sớm, không có tiếng động gì, vì vậy càng trở nên ngột ngạt.

"Tiểu La, cậu đến rồi à! Nào, chắc chưa ăn sáng đúng không? Tôi vừa luộc trái trứng cho ông lão, cầm lấy đi, tranh thủ sữa bò còn nóng uống đi! Nếu không đủ thì cứ nói, chỗ tôi còn nữa..."

La Phong khó mà từ chối sự nhiệt tình này, đành nhận hai trái trứng trong tay bà Lưu, chợt nghe bà lão tiếp tục oán giận nói: "Mấy ngày nay vị bác sĩ trẻ phụ trách khu vực này của chúng tôi hung dữ lắm, cậu quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi!"

Nhìn khuôn mặt nhân từ hiền lành của bà lão, La Phong cúi đầu nói: "Bác Lưu, ông Giang có khỏe không? Bệnh viện nói thế nào, khi nào thì phẫu thuật?"

Vừa nghe La Phong hỏi vậy, khuôn mặt của bà lão lộ vẻ lo âu, không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng ông Giang nằm trên giường bệnh lại suy nghĩ rất thoáng, cười nói với La Phong: "Bác sĩ La không cần phải lo lắng cho tôi, sức khỏe của tôi tốt lắm! Chắc có thể kiên trì tới khi phẫu thuật!"

Thân hình của ông Giang hơi mập, nếp nhăn trên mặt ít hơn vợ rất nhiều.

Mặc dù tóc bạc phơ, nhưng có thể nhìn ra đầu óc của ông ấy thực sự rất tốt.

Nếu đổi thành người bệnh bình thường mà có tinh thần như thế thì việc chữa trị đã thành công được một nửa rồi.

Chỉ tiếc ông Giang lại mắc bệnh tim, loại bệnh này nếu như cảm xúc kích động thì máu sẽ tuần hoàn nhanh hơn, tim dễ bởi vì không chịu đựng được mà xảy ra vấn đề.

"Ông Giang, gần đây bác cảm thấy thế nào, thân thể vẫn ổn chứ?"

La Phong chậm rãi ngồi xuống, vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của ông Giang.

Đông y chú ý vọng văn vấn thiết chẩn*, nhìn khí sắc của bệnh nhân thực sự có thể hiểu được rất nhiều thứ.

Vọng văn vấn thiết chẩn*: vọng chẩn (quan sát bệnh nhân và hoàn cảnh), văn chẩn (lắng nghe âm thanh từ thể trạng và tâm sự của bệnh nhân), vấn chẩn (hỏi bệnh nhân và người nhà những điều liên quan), thiết chẩn (khám bằng tay và dụng cụ) để xác định bệnh trạng.

Ông Giang nhếch miệng cười, nhìn La Phong vô cùng tán thưởng, một bàn tay nhẹ nhàng cầm tay La Phong nói: "Bác sĩ La, cậu đúng là một người nhiệt tình, sau này chắc chắn sẽ làm được nhiều việc lớn. Trước kia, con trai tôi còn chưa đối xử với tôi tốt như cậu. Cậu nhất định có thể trở thành bác sĩ tốt nhất thế giới, đừng nản lòng!"

Nhìn ông Giang lại còn an ủi ngược lại mình, La Phong lập tức cho rằng ông ấy đã nghe vợ mình nói gì đó.

Anh không nhịn được lắc đầu cười khổ: "Bác ấy à, trước tiên vẫn nên quan tâm bản thân mình đi!"

Lúc nói chuyện La Phong không dấu vết đưa tay ra, ba ngón tay khẽ đặt lên cổ tay của ông lão, có chút khác với tư thế bắt mạch bình thường.

Thực ra động tác này không gọi là bắt mạch, mà là thăm mạch.

Do sợ bệnh nhân căng thẳng trong quá trình bắt mạch, dẫn đến mạch đập không ổn định, chẩn đoán sai bệnh tình.

Nếu như đám bác sĩ trung y thạo nghề nhìn thấy tay của La Phong, chắc hẳn cũng đủ để bọn họ giật mình.

Chỉ là bàn tay này, ước chừng nếu chưa có kinh nghiệm tám đến mười năm, căn bản chính là kẻ lừa gạt.

Một lúc lâu sau, La Phong nhẹ nhàng thở ra.

Giống với phán đoán từ sắc mặt của ông ấy, bệnh tình của ông Giang tạm thời coi như ổn định.

Vốn dĩ làm phẫu thuật bắc cầu động mạch chủ là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa anh cũng tin tưởng có thể thuyết phục lão Niên sẽ ra tay hoàn thành lần phẫu thuật này.

Còn nếu không được thì bác sĩ Khương cũng hoàn toàn có thể đảm nhận được.

Nhưng hôm nay La Phong hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.

Chỉ vì có được truyền thừa thần bí, ít nhất có trên hai cách để từ từ chữa khỏi cho ông Giang mà không phải chịu nỗi đau đớn và rủi ro của phẫu thuật.

Mặc dù sử dụng phương pháp của La Phong không khôi phục nhanh chóng bằng phương pháp phẫu thuật trực tiếp, nhưng bất luận là tổn thương cơ thể và di chứng có thể xuất hiện mà nói, hai phương pháp La Phong chuẩn bị sử dụng đều ổn thỏa nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom