Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Bữa tiệc không nên đến
Thấy sắc mặt La Phong bất thường, trong mắt Vương Lỗi lóe lên tia giễu cợt.
"Sao, La Phong, hơn nửa năm rồi, lẽ nào cậu vẫn chưa được luân chuyển chính thức à?"
La Phong khẽ nhíu mày.
Xem ra anh không nên đến đây.
Không ngờ một con người có vẻ ngoài vạm vỡ cường tráng như Vương Lỗi lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, đến bây giờ cậu ta vẫn nhằm vào anh.
Anh chàng này thầm mến Giang Thiến, thế mà Giang Thiến lại có cảm tình với anh, do đó cậu ta coi anh là tình địch, chỉ trực tìm cơ hội để đá xoáy anh.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói xong, mọi người lập tức bàn tán sôi nổi.
"Không thể nào, sắp nửa năm rồi, lẽ ra phải được luân chuyển rồi mới đúng!"
"Đúng vậy, thông thường một sinh viên được giới thiệu như La Phong chỉ cần thử việc nhiều nhất là 2 tháng, lâu hơn chút cũng không quá 3 tháng, sao nửa năm rồi mà vẫn chưa được luân chuyển? Bạn học La, chắc không phải cậu đắc tội với ai rồi đó chứ?"
"Này này này! Các cậu đừng nói nhảm! Thật đúng là nói chuyện không nên nói! Tiểu Lưu, các cậu có biết không, tôi nghe nói... Hôm nay La Phong bị điều xuống khoa châm cứu, mọi người đừng thêm dầu vào lửa nữa!"
"Hả? Không thể nào, La Phong là sinh viên ưu tú của trường chúng ta đó, sao có thể bị điều xuống khoa châm cứu chứ?"
...
Đương nhiên La Phong biết tại sao mọi người lại cười trên nỗi đau của anh như vậy.
Khi đó, thành tích của anh rất xuất sắc, một mình anh ôm hết học bổng hạng nhất 5 năm liền, anh còn không hòa đồng, ít khi giao tiếp với mọi người, do vậy có rất nhiều bạn học không thích anh.
Ngoài ra, vừa mới tốt nghiệp, giáo sư Âu Dương đã giới thiệu anh vào bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải, nơi mà rất nhiều sinh viên mơ ước, mọi người càng ganh ghét đố kỵ anh hơn.
Bây giờ nghe nói anh bị rơi vào tình cảnh này, bọn họ chà đạp chút cũng không có gì kỳ lạ.
La Phong cười tự giễu: "Thứ mà mọi người nghe được là tin cũ rồi".
"Sao, lẽ nào đến cuối cùng vị chủ nhiệm Ngô đó đổi ý, không phân cậu vào khoa châm cứu nữa?", Vương Lỗi khẽ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
La Phong cười nhẹ, ôn nhu nói: "Chủ nhiệm Ngô không đổi ý, mà là tôi đổi ý".
"Hả, La Phong, chắc không phải là cậu từ chức không làm nữa đó chứ?", Vương Lỗi truy hỏi đến cùng.
"Bị cậu nói trúng rồi. Tôi không làm nữa".
"Không làm nữa? Đó là bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải, là nơi nhiều người mơ ước. Tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại. Đến khoa châm cứu cũng không phải là vấn đề to tát gì, không phải trước đó cậu thường nói y học Hoa Hạ bác đại tinh thâm, cần có người truyền thừa sao? Tôi nghe nói khoa châm cứu có vị giáo sư Tần rất giỏi, nói không chừng trong họa có phúc đó”.
Người nói chuyện là Trần Vũ, bạn giường trên của La Phong.
Đại học 5 năm, không có mấy người có thể nói chuyện với La Phong, Trần Vũ được tính là một trong số đó.
Giáo sư Tần mà cậu ta nói tên là Tần Bằng Cử, nghe nói cũng bởi vì đắc tội với chủ nhiệm Ngô nên mới bị điều đến khoa châm cứu, làm việc cũng được 6 năm rồi.
Nhưng ông ta lại sống an nhàn vui vẻ, không quan tâm đến điều đó, làm việc rất tốt ở nơi rập khuôn như khoa châm cứu.
“Bỏ đi, ý tôi đã quyết. Mong mọi người giơ cao đánh kẽ, đừng rắc muối vào vết thương lòng của tôi nữa!”
La Phong vừa nói vừa đứng dậy chắp tay về phía mọi người.
Anh muốn tìm lối thoát, nhưng có người cố tình không muốn cho anh như ý.
Lúc này, Giang Thiến đứng dậy, cô ta bưng ly rượu đi tới bên cạnh anh, mỉm cười nói: “La Phong, cậu cũng thật là, gặp phải rắc rối lớn như vậy cũng không hé răng nửa lời. Mặc dù bây giờ các bạn học ai cũng có công việc riêng của mình, nhưng nói không chừng có người có thể giúp được cậu thì sao?”
La Phong bất giác mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi không muốn vì chuyện của tôi mà làm cho buổi gặp gỡ hiếm có của mọi người mất vui”.
“Cậu đang nói gì vậy!”, Giang Thiến xụ mặt nói: “La Phong, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, không thể thấy chết mà không cứu! Đúng rồi, tôi quên giới thiệu với cậu, vị này là bạn trai tôi, Hồ Hải Triều. Anh ấy đang kinh doanh bất động sản ở Đông Hải, nhìn chung cũng có chút danh tiếng”.
La Phong sửng sốt một lúc, sau đó anh ngẩng đầu liếc nhìn Giang Thiến đang dương dương tự đắc.
Trong lòng anh không khỏi chế giễu.
Xem ra nói muốn giúp anh là giả, khoe khoang bạn trai mới là thật.
Sau đó, La Phong không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt xa lạ mà Giang Thiến chỉ vào.
Đó là một người đàn ông trung niên trạc bốn mươi, anh ta trong bộ vest bảnh bao, trông chẳng khác gì một người đàn ông thành đạt.
Mặc dù không thích cho lắm, nhưng La Phong vẫn điềm đạm mỉm cười với anh ta, anh chìa tay ra nói: “Xin chào, tôi là La Phong, bạn của Giang Thiến”.
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không có ý muốn bắt tay La Phong, mỉm cười nói: “Thành thật xin lỗi, con người tôi ấy mà, không sợ cái gì, chỉ sợ nhất là bác sĩ. Xin lỗi, xin lỗi!”Chương 12: Cậu từ chối tôi mười hai lần
La Phong lúng túng rụt tay lại.
Sợ mà bác sĩ như cậu còn đến đây, thế thì có phải là nói dối trắng trợn hay không?
Tất cả mọi người ở đây đều đã tốt nghiệp đại học y, và hầu hết họ hiện tại đang là bác sĩ.
Hơn nữa nếu như nhớ không nhầm thì người trước mặt Giang Thiến cũng làm ở hiệu thuốc nào đó.
“À”, người đàn ông trung niên khinh thường liếc nhìn La Phong: “Nghe nói lúc Giang Thiến học đại học đã ngưỡng mộ cậu rất lâu, hôm nay gặp mặt… quả nhiên trông trắng trẻo khôi ngô, rất được các cô gái yêu thích nhỉ? Hoàn toàn không giống một tên nghèo đến từ cái vùng nông thôn khỉ ho cò gáy như Sở Nam”.
“Anh yêu à, đó đã là chuyện trước đây rồi, anh còn nhắc chuyện đó làm gì, bây giờ trong mắt em chỉ có một người thôi!”
“Haha, anh nghe em, không nhắc đến nữa, không nhắc là được!”
Nhìn bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp của hai người họ, La Phong suýt chút nữa thì nôn ra, thức thời ngồi xuống, yên lặng chờ đợi cho đến khi mọi người rời đi, bữa tiệc kết thúc, nhưng lại nghe thấy Hồ Hải Triều tiến lên một bước, cười nói: “À, nếu như đều là người quen cả thì việc đó của cậu tôi có thể giúp được”.
“Đúng vậy, anh Hồ có một người bạn làm lãnh đạo ở bệnh viện hàng đầu, cậu biết chủ nhiệm Vương, Vương Văn Kiệt chứ? Con trai của Cục trưởng Vương ở Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, viện trưởng Hoàng của các cậu cũng phải nể mặt mấy phần. Anh Hoàng gọi một cuộc điện thoại thì việc của cậu sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng”, Giang Thiến tiếp lời.
Nếu như anh vẫn là La Phong với tay nghề bình thường thì có lẽ không thể từ chối đề nghị này.
Nhưng anh bây giờ có niềm tin tuyệt đối rằng với năng lực của bản thân thì không cần bất kì mối quan hệ nào cũng như đi cửa sau mà vẫn có thể tìm được một công việc tốt.
Chữa bệnh cứu người không nhất thiết phải ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Đông Hải, cũng không nhất thiết phải trở thành thành bác sĩ mổ chính.
“Cảm ơn ý tốt của mọi người nhưng tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, không cần nhắc đến chuyện ở bệnh viện nữa”, La Phong trực tiếp từ chối “ý tốt” của Giang Thiến và Hồ Hải Triều, giọng điệu của anh không tự ti cũng không kiêu ngạo.
La Phong nói xong lại ngồi xuống, nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt anh.
Thấy La Phong không tiếp nhận, mọi người liền mất đi hứng thú với anh và bắt đầu cụng ly một lần nữa, vô cùng náo nhiệt.
La Phong tranh thủ đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng anh vừa mới đi ra thì lại gặp Giang Thiến ở chỗ rửa tay, dường như là đang đợi anh.
“La Phong, cậu đừng cố chấp nữa, chúng ta là bạn học, tôi bảo Hồ Hải Triều giúp cậu nhé?”, Giang Thiến nói thẳng.
“Giang Thiến, thực sự cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi đã quyết định rồi. Chỗ bệnh viện đó có lẽ thực sự không thích hợp với tôi”.
“Tôi muốn nghe lời nói thật! La Phong, nói với tôi sự thật đi!”, Giang Thiến nắm lấy cánh tay của La Phong, nhìn chằm chằm anh một cách kiên quyết.
La Phong nhẹ nhàng gỡ tay ra, cười nói: “Giang Thiến, thật đấy, đây chính là suy nghĩ thực sự của tôi. Cậu nhất định hiểu rõ, tôi đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi”.
“Cũng giống như việc cậu từ chối tôi sao? Haha, mười một lần, La Phong, cậu thật sự là lòng dạ sắt đá! Cậu là chàng trai duy nhất từ chối tôi, chẳng trách mọi người lại gọi cậu là đầu gỗ!”, Giang Thiến đột nhiên bật cười.
“Cho dù như thế nào thì vẫn phải cảm ơn cậu”, La Phong nói xong và định rời đi.
Nhưng mà Giang Thiến rõ ràng không có ý định bỏ qua cho anh như vậy, cô ta bước tới một bước, đứng chắn trước mặt anh và mỉm cười ngọt ngào.
“La Phong, đừng đi, nghe tôi nói hết đã!”
“Việc này…”
“Sao thế, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt cậu hay sao?”
“Tôi lo bạn trai cậu nhìn thấy thì sẽ không hay”, La Phóng nặn ra một nụ cười.
“Cậu…đang quan tâm tôi sao?”, Giang Thiến cười và nói nhỏ vào bên tai La Phong: “La Phong, nói thật, cậu là người con trai đặc biệt nhất mà tôi đã gặp. Giang Thiến tôi đúng là ham hư vinh nhưng cậu biết không? Tôi đối với cậu là thật lòng! Tôi thật sự thích cậu, từ lần đầu tiên trông thấy cậu, tôi đã thích cậu rồi, bây giờ cũng vậy! Chỉ cần một câu nói của cậu bây giờ tôi sẽ lập tức chia tay với anh ta. Tôi với cậu sẽ đi thật xa được không? Về thị trấn nhỏ nơi quê cậu, Thạch Môn đúng không, chúng ta mở một phòng khám, cậu là bác sĩ, tôi là y tá!”
“Giang Thiến, cậu say rồi!”, La Phong nhẹ nhàng tránh khỏi Giang Thiến, nghiêm túc nói.
“La Phong, tôi không say, cậu mới là người cần phải tỉnh táo!”, Giang Thiến đột nhiên ôm lấy La Phong: “Xã hội rất tàn khốc, với tính cách của cậu thì sẽ không tồn tại được. Tôi tình nguyện theo cậu về quê, về thị trấn quê cậu, cho dù là một thị trấn nhỏ cũng không sao! Tôi đã tiết kiệm đủ tiền, hơn hai triệu tệ, đủ cho chúng ta sống thoái mái nơi thị trấn nhỏ”.
“Ý của cậu là muốn bao nuôi tôi?”, La Phong hỏi.
“Có gì không được? La Phong, bây giờ là thời đại nào rồi, nói thật tôi chỉ thích tiền của Hồ Hải Triều. Giang Thiến tôi sống hai mươi ba năm nay, cậu là người con trai duy nhất khiến tôi nhớ mãi không quên”.
La Phong nhìn bộ dạng si tình của Giang Thiến, không do dự mà tạt một gáo nước lạnh: “Giang Thiến, cảm ơn cậu, nhưng chúng ta không hợp, thật sự không hợp, cậu buông tay ra!”
“Lần thứ mười hai! La Phong, tuy rằng đã đoán được cậu sẽ từ chối nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu! Cậu có số điện thoại của tôi, nếu cậu thay đổi ý định thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Cho dù cậu ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại của cậu, thì những lời vừa nãy của tôi vẫn còn hiệu lực!”
Nói xong, Giang Thiến liền đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má La Phong, sau đó buông ra và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
La Phong nhìn theo bóng lưng Giang Thiến biến mất, chạm vào vết son trên má, trong lòng cười khổ một tiếng, sau đó mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch.
Về đến phòng bao, chỉ thấy bên trong một trận ồn ào.
Mọi người dường như đang vây quanh xem cái gì đấy.
La Phong tiến lên phía trước vài bước thì thấy một người ngã trên mặt đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Ngay lập tức, trong đầu La Phong xuất hiện hai chữ…
Động kinh! Chương 13: Lương y như từ mẫu
Ơ?
Đây không phải là Trần Vũ sao!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Anh đã ở cùng phòng ký túc với cậu ta trong suốt 5 năm đại học.
Hơn nữa bởi vì hai người có thể nói chuyện với nhau nên bọn họ thường xuyên ăn tối và tự học với nhau, anh chưa bao giờ thấy cậu ta phát bệnh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chứng động kinh đột phát!
Nhìn tình trạng phát bệnh, hiển nhiên cực kỳ nguy hiểm.
Một khi xử lý không đúng cách, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trong giây lát, anh đã phần nào hiểu được tại sao một nhóm sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường y lại đứng ở một bên nhìn mà không có ý định sơ cứu.
Không phải bọn họ không biết tình hình nguy cấp như thế nào, mà là sợ gặp rắc rối.
Chính là bởi vì bọn họ biết rõ độ đáng sợ của chứng động kinh đột phát này nên mới không dám tùy tiện ra tay.
Dù sao, trong tình huống như vậy, không có thiết bị y tế phụ trợ rất nguy hiểm.
Lương y như từ mẫu...
La Phong cảm thấy đây quả thực là một trò đùa!
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trần Vũ bị người khác gắt gao đè xuống đất, trái tim của La Phong như bị đâm một nhát.
Anh đẩy Vương Lỗi đang chặn ở trước mặt ra, hét lớn: "Các cậu đều là bác sĩ, không nhìn ra cậu ấy đang lên cơn động kinh sao? Hai người mau buông cậu ấy ra, các cậu làm như vậy chỉ khiến cậu ấy đau đớn hơn thôi. Còn có, mau mở cửa sổ ra, đừng vây quanh nữa, không khí trong lành có thể giúp cậu ấy giảm bớt đau đớn".
La Phong vừa nói xong, đám người nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt, sau đó liền lùi lại.
Mọi người lạnh lùng nhìn La Phong, vẻ mặt như đang muốn nói: Cậu giỏi, cậu lên đi!
Thế nhưng hai người đang đè Trần Vũ lại nhìn La Phong, mãi không nhúc nhích.
La Phong liếc nhìn, là hai gương mặt xa lạ, cũng không biết là bạn ai đưa tới.
"A Hổ, A Báo, buông ra đi! Đứng sang một bên".
Là giọng của Hồ Hải Triều.
Thì ra hai người này là vệ sĩ anh ta dẫn theo.
Thấy hai người đứng dậy, La Phong cũng không nhiều lời nữa, anh nhanh chóng rút hai chiếc đũa trên bàn, ngồi xổm xuống chuẩn bị sơ cứu cho Trần Vũ.
"La Phong, đừng nói mọi người không nhắc nhở cậu! Đây là chứng động kinh đột phát đó, bất cẩn một chút là có thể tử vong! Tôi nghĩ chúng ta nên chờ xe cấp cứu của bệnh viện cậu đến rồi nói sau!"
Ngay khi La Phong sắp ra tay, Vương Lỗi ở phía sau đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.
La Phong hơi khựng lại, nói: "Lương y như từ mẫu. Không thể vì sợ phải chịu trách nhiệm mà thấy chết không cứu!"
Nói xong, anh ấn nhẹ vào nhân trung của Trần Vũ.
Khoảnh khắc Trần Vũ mở miệng ra, La Phong khéo léo đặt hai chiếc đũa vào giữa hai hàm răng của cậu ta, để cho cậu ta cắn chặt.
Những người trong nghề nhất thời hiện lên vẻ thán phục.
Đương nhiên bọn họ biết rõ anh làm như vậy là để tránh cho Trần Vũ cắn vào lưỡi.
Sau đó, La Phong lại điều chỉnh tư thế bệnh nhân nằm ngửa.
Xoẹt!
Anh kéo cổ áo của cậu ta ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu ta sang bên kia.
Điều này nhằm ngăn chặn các chất tiết như nước bọt xâm nhập vào đường khí, gây ngạt thở.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị cần thiết, La Phong đột nhiên ra tay, anh nhanh chóng thúc vào các huyệt đạo của Trần Vĩ như nhân trung, hợp cốc, túc tam lý, dũng tuyền.
Chẳng mấy chốc, động tác co giật của Trần Vũ ngày càng nhỏ, hô hấp cũng dần trở nên ổn định.
Mà trên trán của La Phong toát đầy mồ hôi.
Mặc dù kiểu xoa bóp này không tiêu tốn nhiều sức lực, nhưng cần phải tập trung cao độ, phối hợp với hô hấp và nhịp tim của bệnh nhân mới có hiệu quả.
Cuối cùng, Trần Vũ khẽ rên nhẹ một tiếng, cậu ta chậm rãi mở mắt ra, khó khăn lắc đầu, yếu ớt nói: "Tôi... Tôi sao vậy? Đau đầu quá!"
"Không có gì, cậu chỉ bị ngất thôi. Bây giờ, cậu nghỉ ngơi trước đi!"
Nói xong, La Phong ấn vào bả vai Trần Vũ, cậu ta nghiêng đầu, lập tức ngủ say.
Cho đến giờ phút này, La Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh càng ngày càng tò mò về những thứ trong đầu mình.
Nếu hôm nay không có phương pháp đẩy khí qua cung được ghi chép trong "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", cả ông cụ Mã và Trần Vũ đều sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Chỉ đáng tiếc là mặc dù anh biết có cách dễ hơn để chữa trị cho hai người bọn họ, nhưng lại không thể vận dụng chân khí được đề cập trong tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí, vì vậy không có giải pháp đem lại hiệu quả nhanh chóng.
Cũng may hai người này mạng lớn, tình trạng không đến nỗi nghiêm trọng quá, nếu không, cho dù La Phong ra tay cũng vô ích, bởi vì thời gian quá gấp không kịp.
Nghĩ đến đây, La Phong hạ quyết tâm nhất định sẽ tìm một nơi để tĩnh tâm nghiên cứu những y thuật thần kỳ trong đầu, tuyệt đối không thể chôn vùi chúng.
Ngay khi La Phong đang thầm hạ quyết tâm thì Hoàng Hạo- một trong những nhân vật chủ yếu khởi xướng buổi họp này tiến lên trước, thấp giọng hỏi: “La Phong, có cần đưa Trần Vũ đến bệnh viện không?”
La Phong sực tỉnh lại, không biết từ khi nào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người anh.
Trước ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ như này, tuy rằng trước đó rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này anh lại có chút khó thích ứng.
Trong những năm tháng ở quá khứ, chỉ khi về quê anh mới có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hâm mộ như vậy.
Anh của lúc đó là nhân vật làm mưa làm gió trong thôn, là “con nhà người ta” trong miệng dân làng.
Ngay cả bố mẹ cũng luôn giáo dục em trai em gái phải học tập theo anh, thi đỗ đại học, thoát kiếp nhà nông.
“La Phong, cậu không sao chứ?”
Hoàng Hạo vỗ nhẹ vào cánh tay La Phong.
Lúc này, La Phong có chút thất thần mới tỉnh táo lại, anh vội vàng nói: “Tạm thời cậu ấy ổn rồi! Hơn nữa, bệnh này cũng không phải là ngày một ngày hai có thể chữa khỏi được, chúng ta đưa cậu ấy về nhà trước, kêu người nhà chăm sóc giúp! Tôi lo bệnh sẽ tái phát và tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn!”Chương 14: Tu luyện chân khí
Nói xong, anh lẳng lặng đi đến ghế sô pha trong góc phòng, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh thực sự rất mệt.
Hơn nữa, La Phong cũng rất lo lắng về tình hình của Trần Vũ.
Anh hi vọng sẽ sớm tìm ra cách chữa trị trong thời gian sớm nhất.
Qua hai lần điều trị xoa bóp, tác dụng kỳ diệu của "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí" đã được bộc lộ hết.
Tuy nhiên, nếu muốn phát huy tối đa sức mạnh của thuật đẩy khí qua cung trong "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", anh cần phải luyện ra chân khí.
Trước mắt, La Phong không có chút nền tảng nào, anh cũng đã vượt qua thời gian tốt nhất để tu luyện, muốn luyện ra chân khí trong một khoảng thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng.
Tìm đi tìm lại, trong số những mảnh kí ức mà anh truyền thừa, dường như chỉ có Cửu Đoạn Cẩm và Ngũ Cầm Hí là dễ luyện nhất.
Trong đó, Cửu Đoạn Cẩm có nguồn gốc từ các đạo y, là một môn tâm pháp nội công.
Sau khi được các cao thủ đạo gia liên tục sửa đổi, cuối cùng nó trở thành một phương pháp tu luyện lưu truyền rộng rãi.
Còn Ngũ Cầm Hí lại là tác phẩm của danh y Hoa Đà.
Nghe nói đệ tử của ông ta đã tu theo cuốn sách này và sống thọ 110 tuổi.
Phải biết rằng, cho dù không tính những người chết trận, tuổi trung bình của người sống trong thời kỳ Tam Quốc cũng chỉ khoảng năm mươi.
110 tuổi, cho dù đặt vào thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay cũng chưa chắc tồn tại lâu như vậy.
La Phong dự định trong ngoài kết hợp, tin rằng anh có thể đạt được kết quả như ý.
Có lẽ đó là tố chất hơn người của La Phong, hoặc là sự truyền thừa từ những mảnh sứ và một số sức mạnh chưa được khám phá, chẳng bao lâu nữa anh sẽ bước vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.
*Vật ngã lưỡng vong: Quan điểm mỹ học của Trang Tử.
Có một mảnh mông lung mịt mù dày đặc trong tâm trí anh, nhưng dường như chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Đây là một trải nghiệm kỳ lạ, cảm giác giống như ngủ mà không ngủ, tỉnh mà không tỉnh.
Trong trạng thái này, La Phong đột nhiên cảm thấy trong Nhâm mạch có một luồng điện ấm áp vô hình nhanh chóng chạy ra khắp cơ thể.
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, La Phong tập trung khí lực, tiếp tục điều chỉnh nhịp thở theo công pháp tầng thứ nhất của Cửu Đoạn Cẩm.
Thời gian dần trôi qua, một luồng khí dày đặc hơn nhanh chóng chạy qua kỳ kinh bát mạch.
Luồng khí bắt đầu từ Nhâm mạch, qua Liêm mạch, huyệt Thiên Đột, Bắc Đẩu, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Đường, đi thẳng đến huyệt Khúc Cốt.
Tiếp tục đưa luồng không khí ngày càng mạnh mẽ này trở lại khí hải đan điền, cuối cùng phần đầu tiên của Cửu Đoạn Cẩm "Can dục nghênh hương" hoàn thành một vòng.
Khi La Phong mở mắt ra, Trần Vũ vẫn đang ngủ say đã được bạn học thân thiết đưa về nhà.
Các bạn học khác cũng không muốn ở lại thêm, bọn họ lần lượt rời đi.
Liếc nhìn đồng hồ, La Phong khẽ hinh hãi.
Chưa đến 15 phút!
Rõ ràng trên sách nói, bình thường luyện được một vòng phải mất một giờ đồng hồ.
Cho dù có nhanh hơn cũng không dưới nửa giờ.
Bây giờ thì hay rồi, anh vậy mà lại chỉ dùng chưa đến 15 phút.
Sao lại thế này?
Anh cảm thấy sau lần vận công thử nghiệm này, tinh lực đặc biệt dồi dào, phần đầu tiên của Cửu Đoạn Cẩm "Can dục nghênh hương" hiển nhiên đã thành công.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
La Phong cũng không nghĩ nhiều, từ trên ghế nhảy xuống, anh trực tiếp lăn đến trước bàn ăn.
Lần này, ước rằng phải ba bốn mét!
Tinh thần dồi dào, thần khí tĩnh lặng, thoải mái khôn xiết.
Vừa cử động thân thể, anh liền nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân kêu răng rắc, cơ thể tràn đầy sinh lực.
Đúng lúc này, một tiếng cười khúc khích từ đại sảnh bên ngoài truyền đến: "Giang Thiến, để bạn trai cậu thanh toán tiền buổi họp ngày hôm nay thật ngại quá”.
Giang Thiến thân thiện nói: "Tuệ Tuệ, lão Hồ nhà tôi không quan tâm đến chút tiền nhỏ này đâu! Nhiều người như vậy mới mất có hơn ba ngàn, đoán chừng còn không nhiều bằng một lần anh Hồ chơi mạt chược. Các cậu đừng ngại!"
Nói đến cuối cô ta còn mỉm cười ngọt ngào.
Ngay sau đó, mọi người lại bắt đầu cảm ơn Hồ Hải Triều.
Lúc này, vẫn còn rất nhiều bạn học đang tập trung ở đại sảnh khách sạn.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, rất khó gọi taxi.
Thấy La Phong đi ra, Giang Thiến nhiệt tình nói: "La Phong, cần tôi đưa về một đoạn không, xe anh Hồ khá rộng, vừa hay tiện đường".
Giang Thiến vừa nói vừa nhìn vào Hồ Hải Triều ở bên cạnh.
Hồ Hải Triều gật gật đầu, anh ta ôm eo Giang Thiến nói: "Thảo nào Tiểu Thiến năm lần bảy lượt đòi tôi lái chiếc Mercedes-Benz này tới, hóa ra là để thuận tiện cho mọi người. Tôi rất thích điểm này của cô ấy, vô cùng chu đáo! Yên tâm, hôm nay tôi sẽ kêu A Báo phụ trách đưa mọi người về".
"Không cần đâu, tôi đi bộ về là được mà, dù sao cũng không xa, chỉ mất 10 phút đi bộ".
Nói xong, La Phong mở cửa khách sạn ra.
Một trận gió tuyết phả vào mặt, một nhóm nam nữ đứng ở đại sảnh lạnh rùng mình, theo bản năng lui về phía sau.
Đúng lúc này, có hai thanh niên vạm vỡ mặc vest đen đi tới.
La Phong muốn tránh đi, không ngờ hai người đó lại đứng một trái một phải trước mặt anh.
"Bác sĩ La, chúng tôi tìm thấy anh rồi, tổng giám đốc Mã mời anh mau chóng về bệnh viện, ông cụ Mã đang trong tình trạng nguy kịch!"
Tên áo đen bên phải lạnh giọng nói.
Ngay lập tức, hai người bọn họ lướt sang hai bên một cách ăn ý, vươn tay ra làm động tác mời.
Sau đó có một chiếc xe Mercdes-Benz vững vàng dừng ở trước cửa khách sạn, tài xế chạy lon ton xuống mở cửa cho La Phong.
Đương nhiên La Phong nhận ra đám người này, họ chính là vệ sĩ của tổng giám đốc Mã Công Khải.
Chỉ là La Phong không thích thái độ này.
Anh đi thẳng ra ngoài, tránh né chiếc xe, nhanh chóng bước vào trong gió tuyết. Chương 15: Hiệu quả nhanh chóng
"Bác sĩ La, bệnh tình của ông cụ Mã nguy kịch, tổng giám đốc Mã kêu anh trở về một chuyến! Xin anh đừng làm khó chúng tôi!"
Tên vệ sĩ đầu đinh bên phải hiển nhiên không ngờ rằng La Phong sẽ từ chối, anh ta sửng sốt một chút, sau đó chạy tới vươn tay ngăn cản La Phong, lạnh lùng nói.
La Phong quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn anh ta.
Anh giơ tay lên, bâng quơ nhấc cánh tay anh ta ra, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, anh đã thành công chọc giận tên vệ sĩ đó.
Anh ta nắm lấy bả vai La Phong từ phía sau.
La Phong hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc rồi trực tiếp hất tay anh ta ra.
"Tôi chỉ là một thực tập sinh bị đuổi khỏi bệnh viện, các người mời mấy bác sĩ tài giỏi đến cứu ông cụ Mã đi!"
Vệ sĩ có chút bất ngờ, La Phong vậy mà có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh ta.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cho rằng đó là sự trùng hợp.
Trời lạnh như vậy, tay bị tê cứng, nhất thời sẩy tay cũng có thể hiểu được...
"Xin lỗi, nếu tổng giám đốc Mã đã xác định rõ là anh, cho dù có trói chúng tôi cũng phải trói anh về. Vẫn mong anh đi theo chúng tôi để không phải chịu tổn thương về thân thể!", tên vệ sĩ lạnh lùng nhìn La Phong và không có ý buông tha.
Uy hiếp tôi?
La Phong khẽ cười lạnh, anh phớt lờ bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Tên vệ sĩ đứng phía sau cau mày, anh ta vặn tay phải của La Phong bằng kỹ thuật tóm.
Đám vệ sĩ của Mã Công Khải đều có thân thủ và sức mạnh phi thường, nếu người bình thường bị tóm, căn bản không có khả năng phản kháng.
Song, giờ đây La Phong đã không còn là một bác sĩ nhỏ thông thường nữa, sao người bình thường có thể đấu với một người nhận được truyền thừa thần bí như anh?
Cũng tốt, nếu đã như vậy, anh sẽ nhân cơ hội này để thử các phương pháp của Ngũ Cầm Hí!
Anh bẻ cong tay phải, khéo léo đưa mu bàn tay đối phương chạm vào cổ tay anh, anh trở tay khống chế huyết mạch của anh ta.
Toàn thân tên vệ sĩ cứng đờ, anh ta không thể cử động.
Hơi thở nuốt vào nhả ra, cổ tay run lên, anh vừa kéo vừa đẩy một cách nhẹ nhàng.
Bịch!
Thân hình cường tráng nặng 90 kg bay ra ngoài như diều đứt dây vậy, tên vệ sĩ ngã vào trong gió tuyết.
Thấy Hà Võ- đồng nghiệp của mình bay ra ngoài, tên vệ sĩ đầu trọc còn lại kinh hãi giật nẩy người.
Đương nhiên anh ta biết thực lực của đồng nghiệp mình.
Anh ta là bộ đội đặc chủng hải quân đã xuất ngũ, vô cùng tinh anh.
Dưới trướng tổng giám đốc Mã, chỉ có Hà Võ này có thể đấu với anh ta.
Ai có thể ngờ rằng, chàng thanh niên mỏng manh yếu ớt ngoài hai mươi tuổi trước mắt lại là cao thủ ẩn mình!
Tuy nhiên, là một vệ sĩ, anh ta phải có sự giác ngộ mà một vệ sĩ cần có.
Nếu hôm nay không đưa được La Phong về, bọn họ được tính là thất trách, không làm tròn bổn phận.
Bọn họ đã đi theo Mã Công Khải 3 năm nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy.
Anh ta không muốn lần này trở thành ngoại lệ!
Mắt thấy La Phong đi càng lúc càng xa, anh ta hung hãn lao tới.
La Phong nghe tiếng gió đoán tình hình, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, tránh được cánh tay tập kích anh.
Anh nâng tay phải lên, sau đó trở tay nắm chặt cổ tay trái của tên vệ sĩ, nhẹ nhàng bẻ.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bàn tay từ từ rủ xuống.
Ngay sau đó lại có tiếng răng rắc, cả cánh tay bị La Phong gỡ xuống!
Mặt tên vệ sĩ đầu trọc vặn vẹo, toàn thân anh ta khẽ co giật vì đau đớn, anh ta căn bản không dám tiến lên trước, trơ mắt đứng nhìn La Phong biến mất trong gió tuyết.
Vừa đi chưa được hai mươi mét, phía sau La Phong lại có tiếng xe ô tô hú còi.
Một chiếc Rolls Royce màu sâm panh lái từ đằng xa tới.
Bước xuống xe là Mã Công Khải và Tô Mai vợ của ông ta.
Có vẻ như có người thông báo với bọn họ.
Lái xe từ bệnh viện, ngay cả trong thời tiết xấu như thế này cũng chỉ mất khoảng hai ba phút đi đường.
"Bác sĩ La, xin dừng bước!”
Thấy tình hình của hai tên thuộc hạ, Mã Công Khải vô cùng sửng sốt.
Tuy nhiên, có thể có được những thành công như ngày hôm nay trên thương trường, ông ta cũng được coi là người có hiểu biết sâu rộng.
Ông ta biết rằng một người không bộc lộ tài năng như La Phong mới là nhân vật lợi hại chân chính.
Ngoài ra, bố ông ta đang trong tình trạng nguy cấp, nói thế nào ông ta cũng phải mời La Phong về bằng được!
Ông ta bình ổn lại cảm xúc, bước nhanh tới, trực tiếp đuổi kịp La Phong.
"Tổng giám đốc Mã, còn có chuyện gì sao?"
La Phong dừng lại, nhàn nhạt hỏi.
Qua trận giao thủ ban nãy, La Phong có thêm mấy phần tự tin.
Tất cả những nỗi buồn khổ trong khoảng thời gian này dường như tan thành mây khói trong khoảnh khắc anh tháo dỡ cánh tay tên vệ sĩ đó.
Bây giờ, ngay cả khi đối mặt với tỷ phú giàu có Mã Công Khải, anh cũng có sự tự tin đáng kể.
Anh càng như vậy, Mã Công Khải càng cho rằng La Phong thâm sâu khó lường, ông ta càng coi trọng anh hơn.
Mã Công Khải đặt tư thế rất thấp, ông ta day dứt nói: "Bác sĩ La, thành thật xin lỗi, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của bố tôi nên đám thuộc hạ làm việc khó tránh khỏi thất lễ. Cậu cũng đã dạy dỗ bọn họ rồi, mong cậu bớt giận!"
La Phong biết mục đích đến đây của Mã Công Khải.
Thật ra bây giờ anh đã hết giận, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Lương y như từ mẫu, đối với anh mà nói, đây không chỉ là một câu khẩu hiệu.
Thấy La Phong không có ý định rời đi nữa, Mã Công Khải biết đã có chút hy vọng, ông ta thở dài nói: "Ban nãy tôi có mắt như mù, không biết y thuật của cậu La lại cao siêu như vậy, suýt nữa bị chủ nhiệm Ngô đó đánh lừa. Trước mắt, bệnh tình của bố tôi có biến, vẫn mong cậu La giúp đỡ. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi và em gái khôn lớn, đến nay ông ấy hôn mê bất tỉnh, thực tự khiến tôi lo lắng không yên".
Thấy tư thế của chồng mình thấp như vậy mà La Phong vẫn không lên tiếng nói gì, Tô Mai ở một bên rất nôn nóng.
Thấy sắc mặt La Phong bất thường, trong mắt Vương Lỗi lóe lên tia giễu cợt.
"Sao, La Phong, hơn nửa năm rồi, lẽ nào cậu vẫn chưa được luân chuyển chính thức à?"
La Phong khẽ nhíu mày.
Xem ra anh không nên đến đây.
Không ngờ một con người có vẻ ngoài vạm vỡ cường tráng như Vương Lỗi lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, đến bây giờ cậu ta vẫn nhằm vào anh.
Anh chàng này thầm mến Giang Thiến, thế mà Giang Thiến lại có cảm tình với anh, do đó cậu ta coi anh là tình địch, chỉ trực tìm cơ hội để đá xoáy anh.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói xong, mọi người lập tức bàn tán sôi nổi.
"Không thể nào, sắp nửa năm rồi, lẽ ra phải được luân chuyển rồi mới đúng!"
"Đúng vậy, thông thường một sinh viên được giới thiệu như La Phong chỉ cần thử việc nhiều nhất là 2 tháng, lâu hơn chút cũng không quá 3 tháng, sao nửa năm rồi mà vẫn chưa được luân chuyển? Bạn học La, chắc không phải cậu đắc tội với ai rồi đó chứ?"
"Này này này! Các cậu đừng nói nhảm! Thật đúng là nói chuyện không nên nói! Tiểu Lưu, các cậu có biết không, tôi nghe nói... Hôm nay La Phong bị điều xuống khoa châm cứu, mọi người đừng thêm dầu vào lửa nữa!"
"Hả? Không thể nào, La Phong là sinh viên ưu tú của trường chúng ta đó, sao có thể bị điều xuống khoa châm cứu chứ?"
...
Đương nhiên La Phong biết tại sao mọi người lại cười trên nỗi đau của anh như vậy.
Khi đó, thành tích của anh rất xuất sắc, một mình anh ôm hết học bổng hạng nhất 5 năm liền, anh còn không hòa đồng, ít khi giao tiếp với mọi người, do vậy có rất nhiều bạn học không thích anh.
Ngoài ra, vừa mới tốt nghiệp, giáo sư Âu Dương đã giới thiệu anh vào bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải, nơi mà rất nhiều sinh viên mơ ước, mọi người càng ganh ghét đố kỵ anh hơn.
Bây giờ nghe nói anh bị rơi vào tình cảnh này, bọn họ chà đạp chút cũng không có gì kỳ lạ.
La Phong cười tự giễu: "Thứ mà mọi người nghe được là tin cũ rồi".
"Sao, lẽ nào đến cuối cùng vị chủ nhiệm Ngô đó đổi ý, không phân cậu vào khoa châm cứu nữa?", Vương Lỗi khẽ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
La Phong cười nhẹ, ôn nhu nói: "Chủ nhiệm Ngô không đổi ý, mà là tôi đổi ý".
"Hả, La Phong, chắc không phải là cậu từ chức không làm nữa đó chứ?", Vương Lỗi truy hỏi đến cùng.
"Bị cậu nói trúng rồi. Tôi không làm nữa".
"Không làm nữa? Đó là bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải, là nơi nhiều người mơ ước. Tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại. Đến khoa châm cứu cũng không phải là vấn đề to tát gì, không phải trước đó cậu thường nói y học Hoa Hạ bác đại tinh thâm, cần có người truyền thừa sao? Tôi nghe nói khoa châm cứu có vị giáo sư Tần rất giỏi, nói không chừng trong họa có phúc đó”.
Người nói chuyện là Trần Vũ, bạn giường trên của La Phong.
Đại học 5 năm, không có mấy người có thể nói chuyện với La Phong, Trần Vũ được tính là một trong số đó.
Giáo sư Tần mà cậu ta nói tên là Tần Bằng Cử, nghe nói cũng bởi vì đắc tội với chủ nhiệm Ngô nên mới bị điều đến khoa châm cứu, làm việc cũng được 6 năm rồi.
Nhưng ông ta lại sống an nhàn vui vẻ, không quan tâm đến điều đó, làm việc rất tốt ở nơi rập khuôn như khoa châm cứu.
“Bỏ đi, ý tôi đã quyết. Mong mọi người giơ cao đánh kẽ, đừng rắc muối vào vết thương lòng của tôi nữa!”
La Phong vừa nói vừa đứng dậy chắp tay về phía mọi người.
Anh muốn tìm lối thoát, nhưng có người cố tình không muốn cho anh như ý.
Lúc này, Giang Thiến đứng dậy, cô ta bưng ly rượu đi tới bên cạnh anh, mỉm cười nói: “La Phong, cậu cũng thật là, gặp phải rắc rối lớn như vậy cũng không hé răng nửa lời. Mặc dù bây giờ các bạn học ai cũng có công việc riêng của mình, nhưng nói không chừng có người có thể giúp được cậu thì sao?”
La Phong bất giác mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi không muốn vì chuyện của tôi mà làm cho buổi gặp gỡ hiếm có của mọi người mất vui”.
“Cậu đang nói gì vậy!”, Giang Thiến xụ mặt nói: “La Phong, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, không thể thấy chết mà không cứu! Đúng rồi, tôi quên giới thiệu với cậu, vị này là bạn trai tôi, Hồ Hải Triều. Anh ấy đang kinh doanh bất động sản ở Đông Hải, nhìn chung cũng có chút danh tiếng”.
La Phong sửng sốt một lúc, sau đó anh ngẩng đầu liếc nhìn Giang Thiến đang dương dương tự đắc.
Trong lòng anh không khỏi chế giễu.
Xem ra nói muốn giúp anh là giả, khoe khoang bạn trai mới là thật.
Sau đó, La Phong không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt xa lạ mà Giang Thiến chỉ vào.
Đó là một người đàn ông trung niên trạc bốn mươi, anh ta trong bộ vest bảnh bao, trông chẳng khác gì một người đàn ông thành đạt.
Mặc dù không thích cho lắm, nhưng La Phong vẫn điềm đạm mỉm cười với anh ta, anh chìa tay ra nói: “Xin chào, tôi là La Phong, bạn của Giang Thiến”.
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không có ý muốn bắt tay La Phong, mỉm cười nói: “Thành thật xin lỗi, con người tôi ấy mà, không sợ cái gì, chỉ sợ nhất là bác sĩ. Xin lỗi, xin lỗi!”Chương 12: Cậu từ chối tôi mười hai lần
La Phong lúng túng rụt tay lại.
Sợ mà bác sĩ như cậu còn đến đây, thế thì có phải là nói dối trắng trợn hay không?
Tất cả mọi người ở đây đều đã tốt nghiệp đại học y, và hầu hết họ hiện tại đang là bác sĩ.
Hơn nữa nếu như nhớ không nhầm thì người trước mặt Giang Thiến cũng làm ở hiệu thuốc nào đó.
“À”, người đàn ông trung niên khinh thường liếc nhìn La Phong: “Nghe nói lúc Giang Thiến học đại học đã ngưỡng mộ cậu rất lâu, hôm nay gặp mặt… quả nhiên trông trắng trẻo khôi ngô, rất được các cô gái yêu thích nhỉ? Hoàn toàn không giống một tên nghèo đến từ cái vùng nông thôn khỉ ho cò gáy như Sở Nam”.
“Anh yêu à, đó đã là chuyện trước đây rồi, anh còn nhắc chuyện đó làm gì, bây giờ trong mắt em chỉ có một người thôi!”
“Haha, anh nghe em, không nhắc đến nữa, không nhắc là được!”
Nhìn bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp của hai người họ, La Phong suýt chút nữa thì nôn ra, thức thời ngồi xuống, yên lặng chờ đợi cho đến khi mọi người rời đi, bữa tiệc kết thúc, nhưng lại nghe thấy Hồ Hải Triều tiến lên một bước, cười nói: “À, nếu như đều là người quen cả thì việc đó của cậu tôi có thể giúp được”.
“Đúng vậy, anh Hồ có một người bạn làm lãnh đạo ở bệnh viện hàng đầu, cậu biết chủ nhiệm Vương, Vương Văn Kiệt chứ? Con trai của Cục trưởng Vương ở Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, viện trưởng Hoàng của các cậu cũng phải nể mặt mấy phần. Anh Hoàng gọi một cuộc điện thoại thì việc của cậu sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng”, Giang Thiến tiếp lời.
Nếu như anh vẫn là La Phong với tay nghề bình thường thì có lẽ không thể từ chối đề nghị này.
Nhưng anh bây giờ có niềm tin tuyệt đối rằng với năng lực của bản thân thì không cần bất kì mối quan hệ nào cũng như đi cửa sau mà vẫn có thể tìm được một công việc tốt.
Chữa bệnh cứu người không nhất thiết phải ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Đông Hải, cũng không nhất thiết phải trở thành thành bác sĩ mổ chính.
“Cảm ơn ý tốt của mọi người nhưng tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, không cần nhắc đến chuyện ở bệnh viện nữa”, La Phong trực tiếp từ chối “ý tốt” của Giang Thiến và Hồ Hải Triều, giọng điệu của anh không tự ti cũng không kiêu ngạo.
La Phong nói xong lại ngồi xuống, nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt anh.
Thấy La Phong không tiếp nhận, mọi người liền mất đi hứng thú với anh và bắt đầu cụng ly một lần nữa, vô cùng náo nhiệt.
La Phong tranh thủ đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng anh vừa mới đi ra thì lại gặp Giang Thiến ở chỗ rửa tay, dường như là đang đợi anh.
“La Phong, cậu đừng cố chấp nữa, chúng ta là bạn học, tôi bảo Hồ Hải Triều giúp cậu nhé?”, Giang Thiến nói thẳng.
“Giang Thiến, thực sự cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi đã quyết định rồi. Chỗ bệnh viện đó có lẽ thực sự không thích hợp với tôi”.
“Tôi muốn nghe lời nói thật! La Phong, nói với tôi sự thật đi!”, Giang Thiến nắm lấy cánh tay của La Phong, nhìn chằm chằm anh một cách kiên quyết.
La Phong nhẹ nhàng gỡ tay ra, cười nói: “Giang Thiến, thật đấy, đây chính là suy nghĩ thực sự của tôi. Cậu nhất định hiểu rõ, tôi đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi”.
“Cũng giống như việc cậu từ chối tôi sao? Haha, mười một lần, La Phong, cậu thật sự là lòng dạ sắt đá! Cậu là chàng trai duy nhất từ chối tôi, chẳng trách mọi người lại gọi cậu là đầu gỗ!”, Giang Thiến đột nhiên bật cười.
“Cho dù như thế nào thì vẫn phải cảm ơn cậu”, La Phong nói xong và định rời đi.
Nhưng mà Giang Thiến rõ ràng không có ý định bỏ qua cho anh như vậy, cô ta bước tới một bước, đứng chắn trước mặt anh và mỉm cười ngọt ngào.
“La Phong, đừng đi, nghe tôi nói hết đã!”
“Việc này…”
“Sao thế, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt cậu hay sao?”
“Tôi lo bạn trai cậu nhìn thấy thì sẽ không hay”, La Phóng nặn ra một nụ cười.
“Cậu…đang quan tâm tôi sao?”, Giang Thiến cười và nói nhỏ vào bên tai La Phong: “La Phong, nói thật, cậu là người con trai đặc biệt nhất mà tôi đã gặp. Giang Thiến tôi đúng là ham hư vinh nhưng cậu biết không? Tôi đối với cậu là thật lòng! Tôi thật sự thích cậu, từ lần đầu tiên trông thấy cậu, tôi đã thích cậu rồi, bây giờ cũng vậy! Chỉ cần một câu nói của cậu bây giờ tôi sẽ lập tức chia tay với anh ta. Tôi với cậu sẽ đi thật xa được không? Về thị trấn nhỏ nơi quê cậu, Thạch Môn đúng không, chúng ta mở một phòng khám, cậu là bác sĩ, tôi là y tá!”
“Giang Thiến, cậu say rồi!”, La Phong nhẹ nhàng tránh khỏi Giang Thiến, nghiêm túc nói.
“La Phong, tôi không say, cậu mới là người cần phải tỉnh táo!”, Giang Thiến đột nhiên ôm lấy La Phong: “Xã hội rất tàn khốc, với tính cách của cậu thì sẽ không tồn tại được. Tôi tình nguyện theo cậu về quê, về thị trấn quê cậu, cho dù là một thị trấn nhỏ cũng không sao! Tôi đã tiết kiệm đủ tiền, hơn hai triệu tệ, đủ cho chúng ta sống thoái mái nơi thị trấn nhỏ”.
“Ý của cậu là muốn bao nuôi tôi?”, La Phong hỏi.
“Có gì không được? La Phong, bây giờ là thời đại nào rồi, nói thật tôi chỉ thích tiền của Hồ Hải Triều. Giang Thiến tôi sống hai mươi ba năm nay, cậu là người con trai duy nhất khiến tôi nhớ mãi không quên”.
La Phong nhìn bộ dạng si tình của Giang Thiến, không do dự mà tạt một gáo nước lạnh: “Giang Thiến, cảm ơn cậu, nhưng chúng ta không hợp, thật sự không hợp, cậu buông tay ra!”
“Lần thứ mười hai! La Phong, tuy rằng đã đoán được cậu sẽ từ chối nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu! Cậu có số điện thoại của tôi, nếu cậu thay đổi ý định thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Cho dù cậu ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại của cậu, thì những lời vừa nãy của tôi vẫn còn hiệu lực!”
Nói xong, Giang Thiến liền đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má La Phong, sau đó buông ra và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
La Phong nhìn theo bóng lưng Giang Thiến biến mất, chạm vào vết son trên má, trong lòng cười khổ một tiếng, sau đó mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch.
Về đến phòng bao, chỉ thấy bên trong một trận ồn ào.
Mọi người dường như đang vây quanh xem cái gì đấy.
La Phong tiến lên phía trước vài bước thì thấy một người ngã trên mặt đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Ngay lập tức, trong đầu La Phong xuất hiện hai chữ…
Động kinh! Chương 13: Lương y như từ mẫu
Ơ?
Đây không phải là Trần Vũ sao!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Anh đã ở cùng phòng ký túc với cậu ta trong suốt 5 năm đại học.
Hơn nữa bởi vì hai người có thể nói chuyện với nhau nên bọn họ thường xuyên ăn tối và tự học với nhau, anh chưa bao giờ thấy cậu ta phát bệnh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chứng động kinh đột phát!
Nhìn tình trạng phát bệnh, hiển nhiên cực kỳ nguy hiểm.
Một khi xử lý không đúng cách, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trong giây lát, anh đã phần nào hiểu được tại sao một nhóm sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường y lại đứng ở một bên nhìn mà không có ý định sơ cứu.
Không phải bọn họ không biết tình hình nguy cấp như thế nào, mà là sợ gặp rắc rối.
Chính là bởi vì bọn họ biết rõ độ đáng sợ của chứng động kinh đột phát này nên mới không dám tùy tiện ra tay.
Dù sao, trong tình huống như vậy, không có thiết bị y tế phụ trợ rất nguy hiểm.
Lương y như từ mẫu...
La Phong cảm thấy đây quả thực là một trò đùa!
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trần Vũ bị người khác gắt gao đè xuống đất, trái tim của La Phong như bị đâm một nhát.
Anh đẩy Vương Lỗi đang chặn ở trước mặt ra, hét lớn: "Các cậu đều là bác sĩ, không nhìn ra cậu ấy đang lên cơn động kinh sao? Hai người mau buông cậu ấy ra, các cậu làm như vậy chỉ khiến cậu ấy đau đớn hơn thôi. Còn có, mau mở cửa sổ ra, đừng vây quanh nữa, không khí trong lành có thể giúp cậu ấy giảm bớt đau đớn".
La Phong vừa nói xong, đám người nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt, sau đó liền lùi lại.
Mọi người lạnh lùng nhìn La Phong, vẻ mặt như đang muốn nói: Cậu giỏi, cậu lên đi!
Thế nhưng hai người đang đè Trần Vũ lại nhìn La Phong, mãi không nhúc nhích.
La Phong liếc nhìn, là hai gương mặt xa lạ, cũng không biết là bạn ai đưa tới.
"A Hổ, A Báo, buông ra đi! Đứng sang một bên".
Là giọng của Hồ Hải Triều.
Thì ra hai người này là vệ sĩ anh ta dẫn theo.
Thấy hai người đứng dậy, La Phong cũng không nhiều lời nữa, anh nhanh chóng rút hai chiếc đũa trên bàn, ngồi xổm xuống chuẩn bị sơ cứu cho Trần Vũ.
"La Phong, đừng nói mọi người không nhắc nhở cậu! Đây là chứng động kinh đột phát đó, bất cẩn một chút là có thể tử vong! Tôi nghĩ chúng ta nên chờ xe cấp cứu của bệnh viện cậu đến rồi nói sau!"
Ngay khi La Phong sắp ra tay, Vương Lỗi ở phía sau đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.
La Phong hơi khựng lại, nói: "Lương y như từ mẫu. Không thể vì sợ phải chịu trách nhiệm mà thấy chết không cứu!"
Nói xong, anh ấn nhẹ vào nhân trung của Trần Vũ.
Khoảnh khắc Trần Vũ mở miệng ra, La Phong khéo léo đặt hai chiếc đũa vào giữa hai hàm răng của cậu ta, để cho cậu ta cắn chặt.
Những người trong nghề nhất thời hiện lên vẻ thán phục.
Đương nhiên bọn họ biết rõ anh làm như vậy là để tránh cho Trần Vũ cắn vào lưỡi.
Sau đó, La Phong lại điều chỉnh tư thế bệnh nhân nằm ngửa.
Xoẹt!
Anh kéo cổ áo của cậu ta ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu ta sang bên kia.
Điều này nhằm ngăn chặn các chất tiết như nước bọt xâm nhập vào đường khí, gây ngạt thở.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị cần thiết, La Phong đột nhiên ra tay, anh nhanh chóng thúc vào các huyệt đạo của Trần Vĩ như nhân trung, hợp cốc, túc tam lý, dũng tuyền.
Chẳng mấy chốc, động tác co giật của Trần Vũ ngày càng nhỏ, hô hấp cũng dần trở nên ổn định.
Mà trên trán của La Phong toát đầy mồ hôi.
Mặc dù kiểu xoa bóp này không tiêu tốn nhiều sức lực, nhưng cần phải tập trung cao độ, phối hợp với hô hấp và nhịp tim của bệnh nhân mới có hiệu quả.
Cuối cùng, Trần Vũ khẽ rên nhẹ một tiếng, cậu ta chậm rãi mở mắt ra, khó khăn lắc đầu, yếu ớt nói: "Tôi... Tôi sao vậy? Đau đầu quá!"
"Không có gì, cậu chỉ bị ngất thôi. Bây giờ, cậu nghỉ ngơi trước đi!"
Nói xong, La Phong ấn vào bả vai Trần Vũ, cậu ta nghiêng đầu, lập tức ngủ say.
Cho đến giờ phút này, La Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh càng ngày càng tò mò về những thứ trong đầu mình.
Nếu hôm nay không có phương pháp đẩy khí qua cung được ghi chép trong "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", cả ông cụ Mã và Trần Vũ đều sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Chỉ đáng tiếc là mặc dù anh biết có cách dễ hơn để chữa trị cho hai người bọn họ, nhưng lại không thể vận dụng chân khí được đề cập trong tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí, vì vậy không có giải pháp đem lại hiệu quả nhanh chóng.
Cũng may hai người này mạng lớn, tình trạng không đến nỗi nghiêm trọng quá, nếu không, cho dù La Phong ra tay cũng vô ích, bởi vì thời gian quá gấp không kịp.
Nghĩ đến đây, La Phong hạ quyết tâm nhất định sẽ tìm một nơi để tĩnh tâm nghiên cứu những y thuật thần kỳ trong đầu, tuyệt đối không thể chôn vùi chúng.
Ngay khi La Phong đang thầm hạ quyết tâm thì Hoàng Hạo- một trong những nhân vật chủ yếu khởi xướng buổi họp này tiến lên trước, thấp giọng hỏi: “La Phong, có cần đưa Trần Vũ đến bệnh viện không?”
La Phong sực tỉnh lại, không biết từ khi nào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người anh.
Trước ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ như này, tuy rằng trước đó rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này anh lại có chút khó thích ứng.
Trong những năm tháng ở quá khứ, chỉ khi về quê anh mới có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hâm mộ như vậy.
Anh của lúc đó là nhân vật làm mưa làm gió trong thôn, là “con nhà người ta” trong miệng dân làng.
Ngay cả bố mẹ cũng luôn giáo dục em trai em gái phải học tập theo anh, thi đỗ đại học, thoát kiếp nhà nông.
“La Phong, cậu không sao chứ?”
Hoàng Hạo vỗ nhẹ vào cánh tay La Phong.
Lúc này, La Phong có chút thất thần mới tỉnh táo lại, anh vội vàng nói: “Tạm thời cậu ấy ổn rồi! Hơn nữa, bệnh này cũng không phải là ngày một ngày hai có thể chữa khỏi được, chúng ta đưa cậu ấy về nhà trước, kêu người nhà chăm sóc giúp! Tôi lo bệnh sẽ tái phát và tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn!”Chương 14: Tu luyện chân khí
Nói xong, anh lẳng lặng đi đến ghế sô pha trong góc phòng, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh thực sự rất mệt.
Hơn nữa, La Phong cũng rất lo lắng về tình hình của Trần Vũ.
Anh hi vọng sẽ sớm tìm ra cách chữa trị trong thời gian sớm nhất.
Qua hai lần điều trị xoa bóp, tác dụng kỳ diệu của "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí" đã được bộc lộ hết.
Tuy nhiên, nếu muốn phát huy tối đa sức mạnh của thuật đẩy khí qua cung trong "Tuyển tập Kỳ Bá đẩy khí", anh cần phải luyện ra chân khí.
Trước mắt, La Phong không có chút nền tảng nào, anh cũng đã vượt qua thời gian tốt nhất để tu luyện, muốn luyện ra chân khí trong một khoảng thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng.
Tìm đi tìm lại, trong số những mảnh kí ức mà anh truyền thừa, dường như chỉ có Cửu Đoạn Cẩm và Ngũ Cầm Hí là dễ luyện nhất.
Trong đó, Cửu Đoạn Cẩm có nguồn gốc từ các đạo y, là một môn tâm pháp nội công.
Sau khi được các cao thủ đạo gia liên tục sửa đổi, cuối cùng nó trở thành một phương pháp tu luyện lưu truyền rộng rãi.
Còn Ngũ Cầm Hí lại là tác phẩm của danh y Hoa Đà.
Nghe nói đệ tử của ông ta đã tu theo cuốn sách này và sống thọ 110 tuổi.
Phải biết rằng, cho dù không tính những người chết trận, tuổi trung bình của người sống trong thời kỳ Tam Quốc cũng chỉ khoảng năm mươi.
110 tuổi, cho dù đặt vào thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay cũng chưa chắc tồn tại lâu như vậy.
La Phong dự định trong ngoài kết hợp, tin rằng anh có thể đạt được kết quả như ý.
Có lẽ đó là tố chất hơn người của La Phong, hoặc là sự truyền thừa từ những mảnh sứ và một số sức mạnh chưa được khám phá, chẳng bao lâu nữa anh sẽ bước vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.
*Vật ngã lưỡng vong: Quan điểm mỹ học của Trang Tử.
Có một mảnh mông lung mịt mù dày đặc trong tâm trí anh, nhưng dường như chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Đây là một trải nghiệm kỳ lạ, cảm giác giống như ngủ mà không ngủ, tỉnh mà không tỉnh.
Trong trạng thái này, La Phong đột nhiên cảm thấy trong Nhâm mạch có một luồng điện ấm áp vô hình nhanh chóng chạy ra khắp cơ thể.
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, La Phong tập trung khí lực, tiếp tục điều chỉnh nhịp thở theo công pháp tầng thứ nhất của Cửu Đoạn Cẩm.
Thời gian dần trôi qua, một luồng khí dày đặc hơn nhanh chóng chạy qua kỳ kinh bát mạch.
Luồng khí bắt đầu từ Nhâm mạch, qua Liêm mạch, huyệt Thiên Đột, Bắc Đẩu, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Đường, đi thẳng đến huyệt Khúc Cốt.
Tiếp tục đưa luồng không khí ngày càng mạnh mẽ này trở lại khí hải đan điền, cuối cùng phần đầu tiên của Cửu Đoạn Cẩm "Can dục nghênh hương" hoàn thành một vòng.
Khi La Phong mở mắt ra, Trần Vũ vẫn đang ngủ say đã được bạn học thân thiết đưa về nhà.
Các bạn học khác cũng không muốn ở lại thêm, bọn họ lần lượt rời đi.
Liếc nhìn đồng hồ, La Phong khẽ hinh hãi.
Chưa đến 15 phút!
Rõ ràng trên sách nói, bình thường luyện được một vòng phải mất một giờ đồng hồ.
Cho dù có nhanh hơn cũng không dưới nửa giờ.
Bây giờ thì hay rồi, anh vậy mà lại chỉ dùng chưa đến 15 phút.
Sao lại thế này?
Anh cảm thấy sau lần vận công thử nghiệm này, tinh lực đặc biệt dồi dào, phần đầu tiên của Cửu Đoạn Cẩm "Can dục nghênh hương" hiển nhiên đã thành công.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
La Phong cũng không nghĩ nhiều, từ trên ghế nhảy xuống, anh trực tiếp lăn đến trước bàn ăn.
Lần này, ước rằng phải ba bốn mét!
Tinh thần dồi dào, thần khí tĩnh lặng, thoải mái khôn xiết.
Vừa cử động thân thể, anh liền nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân kêu răng rắc, cơ thể tràn đầy sinh lực.
Đúng lúc này, một tiếng cười khúc khích từ đại sảnh bên ngoài truyền đến: "Giang Thiến, để bạn trai cậu thanh toán tiền buổi họp ngày hôm nay thật ngại quá”.
Giang Thiến thân thiện nói: "Tuệ Tuệ, lão Hồ nhà tôi không quan tâm đến chút tiền nhỏ này đâu! Nhiều người như vậy mới mất có hơn ba ngàn, đoán chừng còn không nhiều bằng một lần anh Hồ chơi mạt chược. Các cậu đừng ngại!"
Nói đến cuối cô ta còn mỉm cười ngọt ngào.
Ngay sau đó, mọi người lại bắt đầu cảm ơn Hồ Hải Triều.
Lúc này, vẫn còn rất nhiều bạn học đang tập trung ở đại sảnh khách sạn.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, rất khó gọi taxi.
Thấy La Phong đi ra, Giang Thiến nhiệt tình nói: "La Phong, cần tôi đưa về một đoạn không, xe anh Hồ khá rộng, vừa hay tiện đường".
Giang Thiến vừa nói vừa nhìn vào Hồ Hải Triều ở bên cạnh.
Hồ Hải Triều gật gật đầu, anh ta ôm eo Giang Thiến nói: "Thảo nào Tiểu Thiến năm lần bảy lượt đòi tôi lái chiếc Mercedes-Benz này tới, hóa ra là để thuận tiện cho mọi người. Tôi rất thích điểm này của cô ấy, vô cùng chu đáo! Yên tâm, hôm nay tôi sẽ kêu A Báo phụ trách đưa mọi người về".
"Không cần đâu, tôi đi bộ về là được mà, dù sao cũng không xa, chỉ mất 10 phút đi bộ".
Nói xong, La Phong mở cửa khách sạn ra.
Một trận gió tuyết phả vào mặt, một nhóm nam nữ đứng ở đại sảnh lạnh rùng mình, theo bản năng lui về phía sau.
Đúng lúc này, có hai thanh niên vạm vỡ mặc vest đen đi tới.
La Phong muốn tránh đi, không ngờ hai người đó lại đứng một trái một phải trước mặt anh.
"Bác sĩ La, chúng tôi tìm thấy anh rồi, tổng giám đốc Mã mời anh mau chóng về bệnh viện, ông cụ Mã đang trong tình trạng nguy kịch!"
Tên áo đen bên phải lạnh giọng nói.
Ngay lập tức, hai người bọn họ lướt sang hai bên một cách ăn ý, vươn tay ra làm động tác mời.
Sau đó có một chiếc xe Mercdes-Benz vững vàng dừng ở trước cửa khách sạn, tài xế chạy lon ton xuống mở cửa cho La Phong.
Đương nhiên La Phong nhận ra đám người này, họ chính là vệ sĩ của tổng giám đốc Mã Công Khải.
Chỉ là La Phong không thích thái độ này.
Anh đi thẳng ra ngoài, tránh né chiếc xe, nhanh chóng bước vào trong gió tuyết. Chương 15: Hiệu quả nhanh chóng
"Bác sĩ La, bệnh tình của ông cụ Mã nguy kịch, tổng giám đốc Mã kêu anh trở về một chuyến! Xin anh đừng làm khó chúng tôi!"
Tên vệ sĩ đầu đinh bên phải hiển nhiên không ngờ rằng La Phong sẽ từ chối, anh ta sửng sốt một chút, sau đó chạy tới vươn tay ngăn cản La Phong, lạnh lùng nói.
La Phong quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn anh ta.
Anh giơ tay lên, bâng quơ nhấc cánh tay anh ta ra, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, anh đã thành công chọc giận tên vệ sĩ đó.
Anh ta nắm lấy bả vai La Phong từ phía sau.
La Phong hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc rồi trực tiếp hất tay anh ta ra.
"Tôi chỉ là một thực tập sinh bị đuổi khỏi bệnh viện, các người mời mấy bác sĩ tài giỏi đến cứu ông cụ Mã đi!"
Vệ sĩ có chút bất ngờ, La Phong vậy mà có thể dễ dàng thoát khỏi tay anh ta.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cho rằng đó là sự trùng hợp.
Trời lạnh như vậy, tay bị tê cứng, nhất thời sẩy tay cũng có thể hiểu được...
"Xin lỗi, nếu tổng giám đốc Mã đã xác định rõ là anh, cho dù có trói chúng tôi cũng phải trói anh về. Vẫn mong anh đi theo chúng tôi để không phải chịu tổn thương về thân thể!", tên vệ sĩ lạnh lùng nhìn La Phong và không có ý buông tha.
Uy hiếp tôi?
La Phong khẽ cười lạnh, anh phớt lờ bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Tên vệ sĩ đứng phía sau cau mày, anh ta vặn tay phải của La Phong bằng kỹ thuật tóm.
Đám vệ sĩ của Mã Công Khải đều có thân thủ và sức mạnh phi thường, nếu người bình thường bị tóm, căn bản không có khả năng phản kháng.
Song, giờ đây La Phong đã không còn là một bác sĩ nhỏ thông thường nữa, sao người bình thường có thể đấu với một người nhận được truyền thừa thần bí như anh?
Cũng tốt, nếu đã như vậy, anh sẽ nhân cơ hội này để thử các phương pháp của Ngũ Cầm Hí!
Anh bẻ cong tay phải, khéo léo đưa mu bàn tay đối phương chạm vào cổ tay anh, anh trở tay khống chế huyết mạch của anh ta.
Toàn thân tên vệ sĩ cứng đờ, anh ta không thể cử động.
Hơi thở nuốt vào nhả ra, cổ tay run lên, anh vừa kéo vừa đẩy một cách nhẹ nhàng.
Bịch!
Thân hình cường tráng nặng 90 kg bay ra ngoài như diều đứt dây vậy, tên vệ sĩ ngã vào trong gió tuyết.
Thấy Hà Võ- đồng nghiệp của mình bay ra ngoài, tên vệ sĩ đầu trọc còn lại kinh hãi giật nẩy người.
Đương nhiên anh ta biết thực lực của đồng nghiệp mình.
Anh ta là bộ đội đặc chủng hải quân đã xuất ngũ, vô cùng tinh anh.
Dưới trướng tổng giám đốc Mã, chỉ có Hà Võ này có thể đấu với anh ta.
Ai có thể ngờ rằng, chàng thanh niên mỏng manh yếu ớt ngoài hai mươi tuổi trước mắt lại là cao thủ ẩn mình!
Tuy nhiên, là một vệ sĩ, anh ta phải có sự giác ngộ mà một vệ sĩ cần có.
Nếu hôm nay không đưa được La Phong về, bọn họ được tính là thất trách, không làm tròn bổn phận.
Bọn họ đã đi theo Mã Công Khải 3 năm nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy.
Anh ta không muốn lần này trở thành ngoại lệ!
Mắt thấy La Phong đi càng lúc càng xa, anh ta hung hãn lao tới.
La Phong nghe tiếng gió đoán tình hình, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, tránh được cánh tay tập kích anh.
Anh nâng tay phải lên, sau đó trở tay nắm chặt cổ tay trái của tên vệ sĩ, nhẹ nhàng bẻ.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bàn tay từ từ rủ xuống.
Ngay sau đó lại có tiếng răng rắc, cả cánh tay bị La Phong gỡ xuống!
Mặt tên vệ sĩ đầu trọc vặn vẹo, toàn thân anh ta khẽ co giật vì đau đớn, anh ta căn bản không dám tiến lên trước, trơ mắt đứng nhìn La Phong biến mất trong gió tuyết.
Vừa đi chưa được hai mươi mét, phía sau La Phong lại có tiếng xe ô tô hú còi.
Một chiếc Rolls Royce màu sâm panh lái từ đằng xa tới.
Bước xuống xe là Mã Công Khải và Tô Mai vợ của ông ta.
Có vẻ như có người thông báo với bọn họ.
Lái xe từ bệnh viện, ngay cả trong thời tiết xấu như thế này cũng chỉ mất khoảng hai ba phút đi đường.
"Bác sĩ La, xin dừng bước!”
Thấy tình hình của hai tên thuộc hạ, Mã Công Khải vô cùng sửng sốt.
Tuy nhiên, có thể có được những thành công như ngày hôm nay trên thương trường, ông ta cũng được coi là người có hiểu biết sâu rộng.
Ông ta biết rằng một người không bộc lộ tài năng như La Phong mới là nhân vật lợi hại chân chính.
Ngoài ra, bố ông ta đang trong tình trạng nguy cấp, nói thế nào ông ta cũng phải mời La Phong về bằng được!
Ông ta bình ổn lại cảm xúc, bước nhanh tới, trực tiếp đuổi kịp La Phong.
"Tổng giám đốc Mã, còn có chuyện gì sao?"
La Phong dừng lại, nhàn nhạt hỏi.
Qua trận giao thủ ban nãy, La Phong có thêm mấy phần tự tin.
Tất cả những nỗi buồn khổ trong khoảng thời gian này dường như tan thành mây khói trong khoảnh khắc anh tháo dỡ cánh tay tên vệ sĩ đó.
Bây giờ, ngay cả khi đối mặt với tỷ phú giàu có Mã Công Khải, anh cũng có sự tự tin đáng kể.
Anh càng như vậy, Mã Công Khải càng cho rằng La Phong thâm sâu khó lường, ông ta càng coi trọng anh hơn.
Mã Công Khải đặt tư thế rất thấp, ông ta day dứt nói: "Bác sĩ La, thành thật xin lỗi, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của bố tôi nên đám thuộc hạ làm việc khó tránh khỏi thất lễ. Cậu cũng đã dạy dỗ bọn họ rồi, mong cậu bớt giận!"
La Phong biết mục đích đến đây của Mã Công Khải.
Thật ra bây giờ anh đã hết giận, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Lương y như từ mẫu, đối với anh mà nói, đây không chỉ là một câu khẩu hiệu.
Thấy La Phong không có ý định rời đi nữa, Mã Công Khải biết đã có chút hy vọng, ông ta thở dài nói: "Ban nãy tôi có mắt như mù, không biết y thuật của cậu La lại cao siêu như vậy, suýt nữa bị chủ nhiệm Ngô đó đánh lừa. Trước mắt, bệnh tình của bố tôi có biến, vẫn mong cậu La giúp đỡ. Mẹ tôi mất sớm, bố tôi vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi và em gái khôn lớn, đến nay ông ấy hôn mê bất tỉnh, thực tự khiến tôi lo lắng không yên".
Thấy tư thế của chồng mình thấp như vậy mà La Phong vẫn không lên tiếng nói gì, Tô Mai ở một bên rất nôn nóng.