Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Người có bàn tay vàng
Có một âm thanh kỳ lạ của hơi thở truyền đến, giống như tiếng ống thổi bị hỏng vậy.
Phốc!
Tay còn lại của La Phong đột nhiên ấn vào huyệt Thiên Trung, bệnh nhân phun ra một cục đờm từ trong miệng.
Điều kỳ lạ hơn nữa là đờm đặc quánh màu vàng nâu như cục máu đông, bốc mùi khét lẹt khiến người ta buồn nôn.
Ơ?
Âm thanh cảnh báo từ màn hình điện tâm đồ dừng từ khi nào...
Lại nhìn vào ông cụ Mã, nước da tái nhợt của ông cụ đã khôi phục chút huyết sắc.
La Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục tập trung lặp lại chiêu thức này ba lần trên người ông cụ.
Sắc mặt ông cụ Mã cải thiện nhanh chóng, hơi thở cũng dần trở nên mượt mà hơn.
Cùng với một tiếng rên rỉ kéo dài, ông cụ Mã mở mắt như một kỳ tích.
Sau đó ông cụ thở từng hơi một, như thể ông cụ đã không được thở thoải mái trong suốt nhiều năm vậy.
La Phong vui mừng khôn xiết khi thấy phương pháp của mình thực sự phát huy tác dụng.
Lúc này, anh nhẹ giọng căn dặn ông cụ Mã: "Ông à, ông thở đều nhất có thể nhé. Kế tiếp, ông cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nếu cần, ông có thể đến khoa châm cứu tìm cháu, cháu là La Phong, mã nhân viên 0897".
Ông cụ Mã nhìn vào La Phong, gật đầu tỏ vẻ cảm kích, nói đứt quãng: "Cảm ơn cậu, bác sĩ La! Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông già này được sống vui vẻ như vậy. Nếu có thể tiếp tục như thế này, cho dù có chết cũng đáng!"
Nghe thấy vậy, La Phong mỉm cười lắc đầu: "Thuật đẩy khí qua cung này chú trọng ở tính kiên trì, sau này ông có thể thường xuyên đến bệnh viện tìm cháu. Đúng rồi, tối nay ông không được uống nước, ban nãy cháu xoa bóp khiến phần phổi mở ra, bây giờ uống nước rất dễ bị sặc, tích tụ chất lỏng. Ông chợp mắt một lúc để khôi phục tinh thần nhé!"
Không đợi ông cụ Mã nói thêm, La Phong đã ấn vào huyệt ngủ trên vai ông cụ Mã.
Ông cụ Mã nghiêng đầu, nhắm mắt lại rồi ngủ say.
Đương nhiên, có một số lời La Phong sẽ không nói ra.
Tình trạng nhồi máu não khá nguy kịch nhưng nguyên nhân khiến ông cụ rơi vào trạng thái hôn mê sâu không chỉ là nhồi máu não mà còn là tràn dịch phổi do nhồi máu não đột ngột.
Sau 4 lần đẩy khí qua cung, các triệu chứng nhồi máu não bước đầu đã thuyên giảm, ban nãy mới chỉ giải quyết được vấn đề về phổi của ông cụ Mã.
Còn về vấn đề nhồi máu não, chỉ dựa vào thủ pháp xoa bóp căn bản không thể chữa trị.
Điều này yêu cầu anh phải trở về cẩn thận nghiên cứu kỹ thuật châm cứu, sau đó phối hợp với các phương pháp điều trị thích hợp thì mới có thể chữa khỏi tận gốc.
Thấy ông cụ Mã không có gì đáng ngại nữa, thân thể La Phong khẽ lắc lư, anh nhanh chóng dựa vào tường, ngồi xuống ghế ở hành lang ngoài cửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao thì ban nãy anh mới tiếp xúc với phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy, trong cơ thể La Phong thiếu hụt chân khí phối hợp tương ứng, do đó anh hao tổn rất nhiều nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức.
Lúc này, viện trưởng và một nhóm chuyên gia lớn tuổi vội vàng chạy tới.
"Tình hình sao rồi? Là ai phụ trách?"
Nhóm người này vừa đến thì một nhóm khác cũng vội vàng chạy đến.
Người đi đầu không là ai khác mà chính là Mã Công Khải- ông chủ tập đoàn Hải Thiên.
Theo sau ông ta là một người phụ nữ sang trọng mang theo vẻ mặt lo lắng, đó chính là Tô Mai, vợ Mã Công Khải.
Mấy người còn lại có thân hình vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghị, cử chỉ dũng mãnh, có vẻ là vệ sĩ.
"Tổng giám đốc Mã, cái đó... Hoan nghênh..."
Trong lúc khẩn trương căng thẳng, viện trưởng lại buông ra một từ như vậy.
Mã Công Khải khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không vui liếc nhìn ông ta một cái.
Trong lòng viện trưởng lộp bộp, ông ta lập tức nhận ra mình đã nói lỡ lời.
Ai sẽ thích đến một nơi như bệnh viện chứ?
Ông ta vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Tổng giám đốc Mã yên tâm, bác sĩ trong bệnh viện có trình độ rất tốt, huống hồ còn có lão Niên ở đây, chắc chắn ông cụ sẽ bình an vô sự".
Viện trưởng hỏi chủ nhiệm Ngô: "Ông cụ đâu? Sao rồi?”
Chủ nhiệm Ngô trơ mặt nói: "Tình huống ban nãy khá nguy cấp, cũng may tất cả nhân viên y tế của bệnh viện chúng ta xử lý ổn thỏa, hiện tại ông cụ Mã đã ổn rồi!"
Nghe ông ta nói dối, tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ban nãy đều sửng sốt.
Song, chủ nhiệm Ngô ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không đổi sắc.
"Ai cấp cứu?", viện trưởng như thể nhìn ra chút manh mối, quay đầu lại hỏi chị Vương y tá trưởng.
"La Phong!", chị Vương do dự một lúc, sau đó nói.
Mặc dù có chút sợ hãi trước quyền hạn của chủ nhiệm Ngô, nhưng phương pháp xoa bóp thần kỳ ban nãy của La Phong đã quá rõ ràng, cân nhắc một chút, cô ta vẫn quyết định giữ vững lập trường, nói đúng sự thật.
"La Phong..."
Viện trưởng hiển nhiên sửng sốt một lúc.
Thật lâu sau ông ta cũng không nhớ ra La Phong là vị đại thần nào của bệnh viện.
Bởi vì ban nãy chủ nhiệm Ngô đã nói rõ tình hính, ông ta biết rằng khả năng ông cụ Mã có thể sống sót là rất mong manh.
Nhưng bây giờ, mặc dù trông ông cụ có chút yếu ớt, nhưng thần sắc rõ ràng rất tốt, hoàn toàn không giống như tình huống mà chủ nhiệm Ngô nói qua điện thoại.
Lại nhìn phản ứng trên mặt của mọi người, ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Rốt cuộc cậu La Phong đó là vị chuyên gia nào?"
Thấy mọi người im lặng, Tô Mai lập tức truy hỏi.
Với tư cách là con dâu của nhà họ Mã, Tô Mai rất quan tâm đến đánh giá của người khác về mình, sợ rằng có người nói bà ta không hiếu thuận.
Vì vậy, bà ta rất quan tâm đến sức khỏe của ông cụ và cũng biết rõ vấn đề trên người bố chồng mình.
Lần này đột nhiên phát bệnh, thật ra bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Không ngờ ông cụ Mã vẫn còn sống, bà ta không khỏi vui mừng khôn xiết.
Cũng chính bởi vì như vậy, bà ta cũng hiểu rất rõ về đội ngũ chuyên gia của bệnh viện số 1 Đông Hải.
Do đó, ngay cả bà ta cũng mong tìm ra xem rốt cuộc là ai có bàn tay vàng cứu sống ông cụ Mã.Chương 7: Không thẹn với lương tâm
"Chuyện này...”
Viện trưởng nào biết La Phong rốt cuộc là ai, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chủ nhiệm Ngô ngồi ở bên đương nhiên cũng hiểu lầm ý của Tô Mai, lập tức nhảy ra hét vào mặt La Phong đang dựa vào ghế ở hành lang:
"Càn quấy! Thật sự là càn quấy! La Phong, cậu chỉ là một thực tập sinh, còn chưa hết thời gian thực tập, sao lại tự tiện chữa trị cho bệnh nhân thế? May là chưa xảy ra sai sót gì, nếu không cậu chịu trách nhiệm được không? Bây giờ thì nhanh chóng quay về viết một bản kiểm điểm sâu sắc cho tôi”.
Cả người La Phong không còn chút sức lực nào, cũng không muốn biện bạch, dứt khoát không thèm để ý.
Chủ nhiệm Ngô hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, bày ra vẻ mặt tươi cười: "Tổng giám đốc Mã, tuy cậu ấy là thực tập sinh của tôi, nhưng về mặt kĩ thuật vẫn tạm được. Cũng may tôi kịp thời chạy đến, cũng tiến hành chỉ đạo cậu ấy, cũng xem như là không còn nguy hiểm nữa, cũng giúp ông cụ Mã qua cơn nguy kịch. Bây giờ ông cụ Mã tạm thời đang ngủ, vì để an toàn, tôi thấy bắt buộc phải tiếp tục theo dõi thêm vài ngày. Chúng tôi sẽ sắp xếp điện kiện tốt nhất để đảm bảo sức khỏe cho ông cụ Mã”.
Lời của chủ nhiệm Ngô vừa nói xong, vẻ mặt của những người có mặt đều thay đổi.
Mã Công Khải khẽ nhíu mày, sắp phát cáu.
Chẳng qua, dù sao ông ta cũng là doanh nhân có máu mặt, ông ta nhanh chóng kìm nén lửa giận trong lòng, nói bằng một ngữ khí bình tĩnh nhất có thể: “Viện trưởng Hoàng, bệnh tình của bố tôi rốt cuộc như thế nào? Bệnh viện của các ông sao lại như vậy? Ca bệnh khẩn cấp như vậy, sao lại để cho một bác sĩ thực tập chữa trị? Chẳng lẽ kinh phí bệnh viện các ông không đủ, không thể trang bị đầy đủ lực lượng chữa bệnh? Nếu như là vậy, tôi sẽ suy tính để bộ phận đầu tư vạch lại kế hoạch hỗ trợ năm nay của bệnh viện các ông!"
Làm sao viện trưởng Hoàng không nghe ra ý của Mã Công Khải chứ, thầm nghĩ hỏng rồi.
Mức hỗ trợ của tập đoàn Hải Thiên cho bệnh viện rất lớn, không thể xem nhẹ hàng tỷ tiền hỗ trợ thiết bị mỗi năm.
La Phong!
Viện trưởng Hoàng lại hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn chủ nhiệm Ngô một cái.
Mà vẻ mặt của người nọ lại vô cùng lạnh nhạt, có vẻ như không chút sợ hãi.
Viện trưởng Hoàng lúc này mới ý thức được, chủ nhiệm Ngô sở dĩ dám nói lời này, toàn bộ đều vì sau lưng ông ta có chỗ dựa vững chắc.
Tuy trong lòng viện trưởng Hoàng đang hừng hực lửa giận, nhưng cũng không thể trút giận lên người ông ta được.
La Phong đúng không!
Cũng không biết là thẳng nhóc ở đâu lại chẳng biết trời cao đất rộng như vậy.
Cho dù cậu nắm chắc một trăm phần trăm thì cũng không đến phiên một bác sĩ thực tập như cậu tới tiến hành cấp cứu!
Gần như trong nháy mắt, trong lòng viện trưởng Hoàng đã phán tử hình La Phong.
Nhưng lão Niên ở bên cạnh lại thờ ơ lạnh nhạt, đại khái cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kịp thời chuyển hướng đề tài: “Y tá trưởng Vương, kết quả kiểm tra của bệnh nhân đâu? Có lẽ bệnh tình cũng không nghiêm trọng như vậy”.
Chủ nhiệm Ngô cũng không dám tỏ ra thô lỗ trước mặt chuyên gia cấp cao như Niên Thanh Vân, chỗ dựa sau lưng ông ta có lợi hại thế nào thì cũng tôn kính gọi lão Niên một tiếng ông cụ hoặc là thầy.
Vì thế, ông vội vàng cầm kết quả kiểm tra từ trong tay của y tá trưởng lại.
Đọc hơn mười tờ kết quả kiểm tra lớn nhỏ, lão Niên càng đọc thì sắc mặt càng khó coi.
Kết quả kiểm tra cho thấy bệnh tình của ông cụ Mã rất nghiêm trọng, cho dù là ông thì cũng phải cho phẫu thuật ngay lập tức mới được.
Hơn nữa mặc dù là ông thì chỉ nắm chắc hai phần mà thôi.
Mà cậu nhóc bác sĩ thực tập La Phong này cũng không biết may rủi thế nào mà lại ngẫu nhiên cứu được một mạng của ông cụ Mã.
"Lão Niên, tình huống của bố tôi rốt cuộc thế nào?"
Mã Công Khải cũng biết nền tảng của Niên Thanh Vân, biết mình không thể đắc tội ông, cung kính hỏi.
Niên Thanh Viên khẽ do dự một chút, trầm ngâm nói: "Tổng giám đốc Mã, bệnh tình của bố cậu khá phức tạp, chỉ sợ là phải kiểm tra thật cẩn thận, không loại trừ khả năng phải phẫu thuật”.
Trong lòng ông cũng vô cùng buồn bực, người bệnh sắp chết như này sao có thể không làm phẫu thuật mà có thể hồi phục cơ chứ?
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Mã Công Khải lập tức trầm xuống.
Tô Mai vừa thấy phản ứng của chồng lập tức ý thức được ông ta không vui rồi, nhưng lại không thể nổi nóng với Niên Thanh Vân, nên bà ta liền quay đầu hỏi viện trưởng: “Viện trưởng Hoàng, vậy phiền ông tốn chút công sức, nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật! Nếu lão Niên có thể rút ra chút thời gian, vẫn xin phải sắp xếp thời gian cứu bố chồng tôi! Nếu như thiếu thiết bị máy móc gì, nếu như chúng tôi có thể hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng!"
Lời của Tô Mai nghe thì giống như đang thương lượng, nhưng ai cũng có thể nghe ra bên trong lời này còn mang theo ý ra lệnh.
Đúng lúc này giọng nói của La Phong vang lên: "Người bệnh đã không còn nguy kịch, căn bản không cần làm phẫu thuật gì nữa. Chẳng qua vì để an toàn thì đề nghị vẫn nên tiếp tục nằm viện điều trị nửa tháng”.
Hả!
Tất cả mọi người nhìn về phía La Phong, lập tức nhớ tới lời của chủ nhiệm Ngô mới nói.
Người trước mắt cũng chỉ là một bác sĩ thực tập nhỏ bé lại dám kết luận như vậy.
Tu dưỡng của Mã Công Khải không tệ, ông ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn La Phong một cái rồi tiến về phía phòng cấp cứu.
Một đám người lập tức đuổi theo.
Lúc chủ nhiệm Ngô đi tới bên cạnh La Phong lại trầm giọng quát lớn nói: "La Phong, ai cho cậu quyền được cấp cứu cho bệnh nhân? Thân phận của ông cụ Mã không nhỏ, nếu như xảy ra sai sót gì thì cậu gánh nổi trách nhiệm sao? Hừ, sống chết của mình cậu thì không sao, nhưng cũng đừng liên lụy tới bệnh viện. Lát nữa chú ý lời nói của mình!"
La Phong đương nhiên biết ẩn ý trong lời nói của chủ nhiệm Ngô, chính là muốn mình im miệng lại rồi thuận tiện ngồi không hưởng lộc! Chương 8: Ông bảo tôi đi, tôi đi là được
Chỉ là giờ đây anh đã lấy lại sức lực, làm sao có thể để ông ta được như ý nguyện.
Anh lạnh giọng nói: "Người bệnh đã không bị gì, nếu như có vấn đề gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không phiền chủ nhiệm Ngô phải lo lắng!"
Gò má của chủ nhiệm rút lại, cười lạnh nhìn La Phong: "Không bị gì? Tình huống của người bệnh dù là lão Niên ra tay cũng chưa chắc đã cứu được, một bác sĩ thực tập như cậu chẳng qua là may mắn mới khiến bệnh nhân tạm thời tỉnh lại. Còn nói gì mà nhập viện nửa tháng có thể khôi phục? Hừ! Tôi lại muốn hỏi cậu, làm sao trị tận gốc tình huống nhồi máu não này đây?"
Bỏ lại lời này, chủ nhiệm Ngô cũng sải bước tới phòng cấp cứu.
Viện trưởng Hoàng đi cuối cùng không vui quét mắt nhìn bóng lưng của chủ nhiệm Ngô sau đó lại nhìn La Phong lạnh lùng nói: "La Phong, mặc kệ chỗ dựa của cậu là ai thì cũng lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ngay!"
La Phong đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, anh lạnh lùng cười, gỡ thẻ công tác treo trước ngực xuống sau đó buông tay.
Bộp!
Thẻ công tác bằng nhựa rơi trên mặt đất, La Phong nói với ngữ khí bình thản: "Viện trưởng Hoàng, bác sĩ có tinh thần trách nhiệm cao! La Phong tôi hành y cứu người không cầu công lao, nhưng mong không thẹn với lương tâm! Ông bảo tôi đi, tôi đi là được!"
Bỏ lại lời này, La Phong sải bước rời đi.
"Cậu…”
Viện trưởng Hoàng tức giận đến mức cả người run run.
Phòng cấp cứu lặng ngắt như tờ.
Nhìn bảng hiển thị chỉ số ổn định của ông cụ Mã trên thiết bị, Niên Thanh Vân cũng trợn mắt há miệng.
Hô hấp của người bệnh vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, các chỉ số cũng đi theo hướng ổn định.
"Thế nào?"
Thấy lão Niên không nói lời nào, mà người bố nằm trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, trong lòng Mã Công Khải khẽ căng thẳng.
Lão Niên nói: "Về cơ bản, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, hẳn là không có gì đáng ngại nữa rồi. Bác sĩ thực tâp tên La Phong vừa nãy không đơn giản! Đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy! Nếu như không phải cậu ấy, chỉ sợ tính mạng của ông cụ Mã đã gặp nguy hiểm!"
Lúc này Mã Công Khải mới thở ra một hơi: "Dù sao cũng cảm tạ bệnh viện các ông, nếu không thực sự là hậu quả khó lường”.
Tô Mai vội vàng hỏi: "Vậy ông cụ nhà chúng tôi có thể để lại di chứng hay không? Vừa rồi vị bác sĩ kia nói phải nhập viện quan sát nửa tháng đúng không! Không biết có gì cần chúng tôi phối hợp hay không?"
Lão Niên trầm ngâm một chút rồi nói: "Các chỉ số đều bình thường, nếu như không nhìn thấy mấy bảng kết quả kiểm tra kia, thực sự rất khó có thể tin rằng ông cụ Mã bị nhồi máu não và giãn phế quản cấp tính. Nhưng mà bây giờ bệnh giãn phế quản đã được chữa trị ổn thỏa, mà dấu vết của bệnh nhồi máu não cũng dần dần biến mất, hẳn là không có gì đáng ngại nữa”.
"Hẳn là…”
Sắc mặt của Tô Mai trầm xuống, nhíu mày nói: "Lão Niên, chẳng lẽ bàn tay vàng như ông cũng không thể cho chúng tôi một đáp án tương đối chính xác sao?"
Lão Niên đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của người nhà, cũng không để ý tới lời của Tô Mai, ông nói với ngữ khí ôn hòa: "Bệnh tình của ông cụ Mã quá nặng, còn tuổi tác cũng bày ra đó rồi, loại bệnh xuất huyết nhồi máu não lại thay đổi khôn lường, cần phải quan sát một khoảng thời gian mới có thể kết luận được”.
Tô Mai còn định nói gì đó thì đột nhiên ông cụ Mã khẽ rên một tiếng, mở to mắt kéo mặt nạ dưỡng khí xuống: "Bố không sao, Công Khải, bố không sao! Vị thần y vừa nãy đâu rồi? Sao không thấy nữa rồi?"
"Thần y? Ông nói bác sĩ thực tập tên La Phong kia đúng không?"
Chủ nhiệm Ngô vội vàng nói: "Tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi. Một bác sĩ thực tập nhỏ mà cũng dám tùy tiện ra tay, cũng may tôi kịp thời đuổi tới, mà ông lại là người cát nhân thiên tướng, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an!"
Ông cụ Mã bất mãn liếc mắt nhìn chủ nhiệm Ngô một cái: "Cậu là ai?"
"Tôi là Ngô Dũng, là một bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện, là người chịu trách nhiệm bệnh tình của ông”.
Chủ nhiệm Ngô vội vàng báo danh, nói với vẻ mặt nịnh nọt.
Vừa rồi lúc ông cụ Mã hôn mê, ông ta sợ tránh còn không kịp, giờ tình hình của ông cụ đã chuyển nguy thành an, ông ta đương nhiên phải nghĩ cách kết một mối duyên.
Nào ngờ ông cụ Mã lại là một người hiểu lòng người.
Ông cụ cười lạnh nhìn chủ nhiệm Ngô một cái, quay đầu dặn dò Mã Công Khải ở bên cạnh: "Công Khải! Con phải cảm ơn vị bác sĩ vừa rồi thật tốt đấy. Ai, mấy năm nay, cục đờm trong họng hành hạ bố muốn chết rồi. Bây giờ đúng là cả người thư thái, vô cùng sảng khoái! Đúng rồi, bố phải hẹn cậu ấy… không, phải mời cậu ấy tiếp tục chữa trị cho bố! Y thuật của vị bác sĩ này đúng là quá cao minh. Chỉ mới xoa bóp bả vai bố một cái mà bố đã ngủ mất rồi!"
Chủ nhiệm Ngô vừa nghe, sắc mặt nhất thời cứng lại, không nói lời nào nữa.
"Bố, bố yên tâm, con lập tức nói viện trưởng Hoàng sắp xếp bác sĩ La Phong chữa trị cho bố. Trước tiên bố cứ nghỉ ngơi thật tốt, con đi sắp xếp cho bố ngay đây”.
Mã Công Khải là một người con hiếu thảo, vô cùng nghe lời ông cụ, vội vàng nói không ngừng.
Tuy rằng bị ông cụ Mã ngó lơ, nhưng chủ nhiệm Ngô cũng muốn buông tha cơ hội kết giao với người quyền quý lần này, đợi tới lúc sắp xếp ông cụ đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt sang trọng, lại làm bộ làm tịch dặn dò y tá Tiểu Vân: "Tiểu Vân, lát nữa cho ông cụ truyền chút dịch dinh dưỡng”.
Y tá trưởng chị Vương khẽ nhíu mày, có chút chần chừ nói: "Nhưng La Phong đặc biệt dặn dò đêm nay ông cụ Mã nhất định không được uống nước”.
Chủ nhiệm Ngô nhìn thấy vợ chồng Mã Công Khải đi thẳng từ cửa phòng cấp cứu, lập tức tức giận trợn mắt nhìn y tá trưởng, lạnh lùng nói: "La Phong, lại là La Phong! Rốt cuộc cậu ta là chủ nhiệm hay là tôi là chủ nhiệm? Vương Mẫn, đây là mệnh lệnh!"
Y tá trưởng nhất thời nổi giận.
Tiếc là, cô ta cũng nhanh chóng cưỡng ép cố gắng áp chế cơn giận này xuống.
Bối cảnh của chủ nhiệm Ngô vững vàng, rất có tiếng nói trong bệnh viện, hơn nữa bụng dạ còn hẹp hòi, không ít người đụng chạm tới ông ta đều vô cùng xui xẻo.
Cân nhắc một chút, cô ta cảm thấy chút dịch dinh dưỡng hình như cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lập tức cắn răng để y tá Tiểu Vân đẩy một ống dịch dinh dưỡng vào miệng ông cụ Mã, sau đó dặn dò vài câu liền rời đi.Chương 9: Bạn học tụ họp
Chủ nhiệm Ngô nhìn bóng dáng của y tá trưởng, hừ lạnh một tiếng.
Ở bệnh viện, dù là viện trưởng Hoàng cũng không dám coi thường ông ta chứ huống chi là một y tá trưởng!
Mà vấn đề của ông cụ Mã thoạt nhìn không quá lớn, chỉ cần quan sát thêm một chút là có thể sắp xếp cho xuất viện.
Một cơ hội dựa hơi tốt như vậy, nói thế nào thì ông ta cũng không thể bỏ lỡ được.
Nhưng mà, chủ nhiệm Ngô còn chưa kịp cười ra tiếng thì chợt nghe thấy tiếng chuông báo chói tai phát ra từ thiết bị trên giường bệnh.
Chủ nhiệm Ngô sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Lập tức, ông ta chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, thân thể chấn động, suýt nữa ngã xuống đất.
Số liệu trên thiết bị vốn dĩ đang bình thường đột nhiên thay đổi.
Nhịp tim tăng nhanh, huyết áp tăng vọt, hơn nữa hơi thở của ông cụ Mã khò khè trong cổ họng, thậm chí còn nôn ra máu loãng!
"Nhanh, mau đi mời lão Niên… mau đi đi!"
Giọng nói của chủ nhiệm Ngô trở nên run rẩy, ông ta trực tiếp hét vào mặt cô y tá Tiểu Vân cũng đang luống cuống tay chân.
Dương Tiểu Vân vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó mời vợ chồng Mã Công Khải và lão Niên quay trở lai.
Lão Niên nhìn ông cụ Mã một lúc rồi quát: "Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại sặc nước vào phổi rồi? Ai, rốt cuộc là ai cho bệnh nhân uống nước! Bừa bãi, lập tức cấp cứu!"
Viện trưởng Hoàng rất ít khi thấy người tính cách nho nhã, cực kì đức độ như Thanh Vân nổi giận như vậy, biết tình huống khẩn cấp, lúc này hỏi: "Rốt cuộc tại sao lại như thế này?"
Vốn dĩ chủ nhiệm Ngô muốn lừa gạt cho qua, không ngờ ánh mắt của viện trưởng Hoàng lại dừng trên người ông ta, biết hôm nay chắc hẳn không thể tránh né được nữa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Là y tá trưởng đút một chút dịch dinh dưỡng cho ông cụ Mã…”
"Làm càn!"
Niên Thanh Vân mắng: "Mặc dù tình trạng của người bệnh đã hơi ổn định, nhưng dù sao cũng là bệnh giãn phế quản cấp tính, cần một khoảng thời gian mới có thể chữa khỏi hoàn toàn. Cho dù phải bù nước thì hoàn toàn có thể chọn liệu pháp truyền tĩnh mạch. Y tá trưởng Vương làm sao có thể làm như vậy?"
"Không biết, có thể cô ta phán đoán sai!"
Chủ nhiệm Ngô nơm nớp lo sợ nói, sau đó lạnh lùng nhìn Tiểu Vân đang muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, chị Vương y tá trưởng kịp thời chạy đến.
Cô ta nghe thấy hết lời của chủ nhiệm Ngô, vội vàng bước lên giải thích: "Lão Niên, ông đừng nghe lời của chủ nhiệm Ngô, chuyện này là do ông ta ra lệnh cho tôi để Tiểu Vân đút!"
Lão Niên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bắt đầu chỉ huy mọi người cấp cứu.
Nhìn một màn trước mặt, Mã Công Khải gần như có suy nghĩ muốn giết người.
Ông ta trừng mắt hung dữ nhìn chủ nhiệm Ngô, hận không thể lột da rút gân người này.
Lang băm giết người.
Đến tận hôm nay, cuối cùng ông ta mới hiểu sâu sắc ý của thành ngữ này.
Chỉ là trước mắt cứu người quan trọng hơn, ông ta cũng không cố chấp muốn làm rõ rốt cuộc là ai đúng ai sai, vội vàng nói với viện trưởng Hoàng: "Viện trưởng Hoàng, làm ơn hãy nghĩ cách, bố tôi mới sáu mươi hai tuổi!"
Viện trưởng Hoàng vội vàng an ủi: "Lão Niên là chuyên gia trong lĩnh vực này, sặc nước vào phổi cũng không phải bệnh khó chữa, tổng giám đốc Mã không cần phải lo lắng quá”.
Ông ta vừa nói vừa lo lắng liếc mắt nhìn Niên Thanh Vân đang nhíu chặt mày.
Thực ra trong lòng ông ta vẫn chưa nắm chắc.
Chỉ là nếu như Niên Thanh Vân có thể ra tay, chung quy vẫn sẽ có cơ hội.
Không bao lâu sau, lão Niên cuối cùng cũng dừng lại, Mã Công Khải là người đầu tiên bước lên trước.
Niên Thanh Vân gỡ khẩu trang xuống, thở dài nói: "Tổng giám đốc Mã, bố cậu bị sặc nước vào phổi, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà ông ấy lại hôn mê, nếu như tiến hành phẫu thuật, khả năng nắm chắc không lớn, thứ cho tôi bất lực. Các người đi tìm bác sĩ thực tập La Phong vừa rồi đi, có lẽ cậu ấy sẽ có cách”.
Sắc mặt của Mã Công Khải trầm xuống, gật đầu nói, quay đầu nói với viện trưởng Hoàng: "Làm phiền viện trưởng Hoàng sắp xếp một chút, lập tức mời bác sĩ La đến đây một chuyến”.
"Phải tranh thủ thời gian, tình huống của ông cụ Mã nguy cấp, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu!”
Niên Thanh Vân lập tức bổ sung một câu.
Thân thể của viện trưởng Hoàng cứng đờ, sắc mặt tím tái, do dự không nói gì.
Dù Mã Công Khải có tu dưỡng tốt đi chăng nữa thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Sắc mặt của Tô Mai cũng trở nên lạnh lùng, hỏi: "Viện trưởng Hoàng, rốt cuộc lại làm sao? Có điều gì khó khăn à?"
"Vừa rồi… vừa rồi câu ta đã bị đuổi việc!"
Viện trưởng Hoàng lắp bắp nói.
Đầu tiên chủ nhiệm Ngô sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt lộ ra một tia mừng thầm, vội vàng nói: "Viện trưởng Hoàng, cho dù Tiểu La có chút không tuân thủ quy tắc, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn rất mạnh. Tôi vốn dĩ còn nói tháng này kết thúc sát hạch sẽ ký tên cho cậu ấy chuyển sang chính thức. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Mã Công Khải đứng yên tại chỗ, lạnh lùng quét mắt nhìn viện trưởng Hoàng đang méo mặt, trầm giọng nói: "Viện trưởng Hoàng, nếu như vì điều này mà bố tôi có gì bất trắc thì ông chuẩn bị trở về dưỡng già đi!"
Dứt lời ông ta lập tức dặn cấp dưới đi tìm La Phong.
Chân viện trưởng Hoàng mềm nhũn ngồi xuống đất.
Ánh mắt nhìn chủ nhiệm Ngô toàn là oán hận.
La Phong trở về phòng làm việc cởi áo blu trắng ra, sau đó thay bằng một bộ đồ hằng ngày rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trở về căn phòng kí túc xá chật chội nhưng cũng xem như yên tĩnh kia, La Phong im lặng nhìn bông tuyết vẫn đang rơi không ngừng, anh nắm chặt bàn tay theo bản năng.
Nhưng chính cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết khiến anh dần tỉnh táo lại.
Hôm nay bởi vì niềm tin của nghề bác sĩ cao thượng mà anh lại bị đuổi việc, mục tiêu trở thành một bác sĩ mổ chính xuất sắc càng lúc càng xa.
Nhà La Phong rất nghèo, có ba đứa em trai và hai người chị gái.
Quê anh nằm tại một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh ở Sở Nam, đường cái cũng chỉ mới tu sửa lưu thông nửa đầu năm trước.
Đường cái ở thôn chỉ rộng 3.5 mét, hai chiếc ô tô chen lấn cũng khó khăn.
Anh là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, người trong nhà đã dùng mọi khả năng mới có thể cho đứa con trai lớn là anh lên thành phố học hành.
La Phong thật sự không muốn phụ sự hi vọng mãnh liệt của cả nhà.
Chỉ là hiện tại anh lại bị viện trưởng Hoàng chính miệng đuổi việc rồi!
Tôi muốn bay cao hơn nữa…
Đột nhiên trong túi truyền tới tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
La Phong móc chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ ra, nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại không nhịn được khẽ sửng sốt trong chốc lát.
Sao lại là cậu ấy…
Vừa nhấc liền nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền từ điện thoại: "La Phong, tôi là Giang Thiến, cậu tan làm chưa?"
"Giang Thiến, có chuyện gì không?"
La Phong hỏi.
Giang Thiến là bạn đại học của La Phong, cũng xem như có chút nhan sắc, lúc học đại học từng theo đuổi La Phong.
Lúc đó La Phong cũng xem như là nở mày nở mặt, là học sinh đứng đầu toàn trường, tồn tại như con cưng của trời.
Nếu không anh cũng sẽ không được giáo sư trực tiếp tiến cử đến bệnh viện nhân dân số 1 thực tập. Chương 10: Họp lớp
Chỉ là kể từ khi tốt nghiệp, sau khi La Phong từ chối cô ta, cô ta không liên lạc với La Phong nữa.
Còn về lý do tại sao người vẫn đang độc thân như La Phong không thích Giang Thiến như vậy.
Không vì cái gì khác, chủ yếu là do danh tiếng của Giang Thiến ở trường thực sự không ra làm sao cả.
Một người có thể thay 6 người bạn trai trong một học kỳ, La Phong nghĩ thôi cũng cảm thấy khó tin.
Đối với Giang Thiến, La Phong luôn giữ thái độ tránh né.
Đối với loại người đào hoa như vậy, anh thực sự không muốn có bất kì quan hệ nào với cô ta.
Một sinh viên nghèo đến từ một ngôi làng miền núi nhỏ như anh và một cô gái ham hư vinh, sống phóng túng như vậy ở bên nhau sẽ không có kết quả gì!
"La Phong, sao thế, dạo này vẫn ổn chứ?", Giang Thiến mỉm cười hỏi.
La Phong bất giác cau mày.
Tình hình hiện tại của anh thực sự có chút khó nói.
Anh cũng không biết Giang Thiến gọi điện thoại đến rốt cuộc có chuyện gì.
Anh nói cho có lệ: "Vẫn như cũ!"
"Từ lúc tốt nghiệp lâu rồi chúng ta không tụ họp nhỉ, sao, có thời gian rảnh không, ra ngoài ăn bữa cơm? Địa điểm cách chỗ cậu không xa, ở khách sạn Đông Hải".
La Phong cười khổ, vội vàng từ chối: "Vẫn là thôi đi thì hơn, sau này có cơ hội..."
Nhưng chưa kịp nói xong, Giang Thiến đã ngắt lời anh.
"Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là, hôm nay là buổi họp lớp đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp, có rất nhiều bạn học ở đây, cậu cũng đến tham gia đi!”
Không để cho La Phong từ chối, Giang Thiến nói là lát nữa sẽ nhắn tin gửi địa chỉ cụ thể cho anh sau đó trực tiếp cúp máy.
Đối với La Phong mà nói, họp lớp có cũng được không có cũng chẳng sao.
Tuy nhiên, nếu Giang Thiến đã nói như vậy, La Phong cũng không thể không đi.
Mặc dù anh biết rõ kiểu họp lớp này sẽ có một hai nhân vật chính, đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ ra oai khoe mẽ trước đám đông.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi anh không gặp những người bạn cũ này.
Đến xem sao cũng được.
Thể nào cũng có thể nói chuyện được với một hai người.
Có lẽ anh sắp phải rời khỏi thành phố vừa thân thuộc vừa xa lạ này rồi.
Mặc một bộ quần áo khá tươm tất, sau khi khoác áo lông, La Phong cầm ví tiền, đặt hai tháng lương vào trong rồi đi thẳng ra ngoài.
Bởi vì là giờ cao điểm buổi tối, cộng với tuyết rơi dày đặc mấy ngày liên tiếp, đường thì tắc, La Phong không có ý định gọi xe.
Dù sao địa điểm của buổi hẹn cũng ở khách sạn Đông Hải, chỉ cách đây mười phút đi bộ, cho nên anh trực tiếp chọn đi bộ, nhân tiện cho khuây khỏa.
Tuyết vẫn bay lơ lửng trên bầu trời đầy mây mù.
Khi anh đến khách sạn đã hơn 6 giờ 40 phút.
Dựa theo tin nhắn Giang Thiến gửi đến, La Phong nhanh chóng tìm được phòng bao tổ chức họp lớp, anh đứng bên ngoài hít thật sâu rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.
Điều vượt ra ngoài dự đoán của La Phong là, lần này có rất nhiều bạn học đến họp lớp, hầu như tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
Khí thế trong phòng bao sục sôi ngất trời, mọi người rất hào hứng, nâng ly cạn chén, lời qua tiếng lại, nói năng không ngớt.
Trong lúc nhất thời, không có ai phát hiện ra La Phong bước vào phòng bao.
"La Phong, sao bây giờ cậu mới đến, nào nào nào, đến muộn, phạt 3 ly rượu".
Mãi cho đến khi anh tìm được một chỗ để ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhưng theo tiếng gọi nhìn lại, La Phong nhất thời sửng sốt.
Đây là Giang Thiến?
Vốn dĩ, khi còn đi học ở trường, Giang Thiến đã trang điểm đậm lắm rồi, nhưng so với dung mạo hiện tại quả thực không cùng một đẳng cấp.
Bởi vì lời chào của Giang Thiến, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía La Phong.
La Phong có chút ngượng ngùng siết chặt nắm tay: "Xin lỗi mọi người, tôi xin uống 3 ly, coi như là chuộc lỗi!"
Thấy La Phong như vậy, đám người có chút giật mình.
Phải biết rằng, trong mắt các bạn học, La Phong giống như khúc gỗ suốt ngày vùi đầu vào học vậy, thiếu những câu chào hỏi xã giao cần thiết, những việc như chủ động uống rượu xin lỗi càng không giống phong cách của anh.
Có lẽ La Phong biết mọi người đang nghĩ gì, anh cũng không nhiều lời, cầm chai rượu lên uống liên tiếp ba ly.
Uống ba ly xong thì bụng anh nóng ran.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác say rượu này lướt qua cùng với hơi thở sảng khoái và biến mất không dấu vết.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng La Phong vẫn rất bình tĩnh.
Có người ở bên cạnh vừa hỏi vừa vỗ vào tay anh: "La Phong, trông bộ dạng của cậu, dạo này làm ăn được đúng không! Tửu lượng tốt đó, uống ba ly mà mặt không biến sắc!"
"Đương nhiên rồi!", không đợi La Phong mở miệng, đã có người tranh nói trước: "Sau khi tốt nghiệp, La Phong được giáo sư Âu Dương giới thiệu làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải. Thế nào, La Phong, xem ra cậu được luân chuyển chính thức rồi, tiền lương và tiền thưởng một tháng được bao nhiêu?"
Người nói chuyện chính là Vương Lỗi- bạn học ở phòng ngủ bên cạnh, cậu ta chìa hai ngón tay ra, ý hỏi lương La Phong có được 20 ngàn tệ không.
Mặc dù đã chuẩn bị từ lâu, nhưng anh vẫn có chút bất ngờ không phản ứng kịp.
Nhất thời anh không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Chung quy anh không thể nói rằng thật ra mình vẫn chưa được luân chuyển chính thức, mỗi tháng chỉ nhận được mức lương cố định là 3500 tệ, sau đó hai giờ trước anh mới bị viện trưởng cho thôi việc!
Có một âm thanh kỳ lạ của hơi thở truyền đến, giống như tiếng ống thổi bị hỏng vậy.
Phốc!
Tay còn lại của La Phong đột nhiên ấn vào huyệt Thiên Trung, bệnh nhân phun ra một cục đờm từ trong miệng.
Điều kỳ lạ hơn nữa là đờm đặc quánh màu vàng nâu như cục máu đông, bốc mùi khét lẹt khiến người ta buồn nôn.
Ơ?
Âm thanh cảnh báo từ màn hình điện tâm đồ dừng từ khi nào...
Lại nhìn vào ông cụ Mã, nước da tái nhợt của ông cụ đã khôi phục chút huyết sắc.
La Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục tập trung lặp lại chiêu thức này ba lần trên người ông cụ.
Sắc mặt ông cụ Mã cải thiện nhanh chóng, hơi thở cũng dần trở nên mượt mà hơn.
Cùng với một tiếng rên rỉ kéo dài, ông cụ Mã mở mắt như một kỳ tích.
Sau đó ông cụ thở từng hơi một, như thể ông cụ đã không được thở thoải mái trong suốt nhiều năm vậy.
La Phong vui mừng khôn xiết khi thấy phương pháp của mình thực sự phát huy tác dụng.
Lúc này, anh nhẹ giọng căn dặn ông cụ Mã: "Ông à, ông thở đều nhất có thể nhé. Kế tiếp, ông cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nếu cần, ông có thể đến khoa châm cứu tìm cháu, cháu là La Phong, mã nhân viên 0897".
Ông cụ Mã nhìn vào La Phong, gật đầu tỏ vẻ cảm kích, nói đứt quãng: "Cảm ơn cậu, bác sĩ La! Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông già này được sống vui vẻ như vậy. Nếu có thể tiếp tục như thế này, cho dù có chết cũng đáng!"
Nghe thấy vậy, La Phong mỉm cười lắc đầu: "Thuật đẩy khí qua cung này chú trọng ở tính kiên trì, sau này ông có thể thường xuyên đến bệnh viện tìm cháu. Đúng rồi, tối nay ông không được uống nước, ban nãy cháu xoa bóp khiến phần phổi mở ra, bây giờ uống nước rất dễ bị sặc, tích tụ chất lỏng. Ông chợp mắt một lúc để khôi phục tinh thần nhé!"
Không đợi ông cụ Mã nói thêm, La Phong đã ấn vào huyệt ngủ trên vai ông cụ Mã.
Ông cụ Mã nghiêng đầu, nhắm mắt lại rồi ngủ say.
Đương nhiên, có một số lời La Phong sẽ không nói ra.
Tình trạng nhồi máu não khá nguy kịch nhưng nguyên nhân khiến ông cụ rơi vào trạng thái hôn mê sâu không chỉ là nhồi máu não mà còn là tràn dịch phổi do nhồi máu não đột ngột.
Sau 4 lần đẩy khí qua cung, các triệu chứng nhồi máu não bước đầu đã thuyên giảm, ban nãy mới chỉ giải quyết được vấn đề về phổi của ông cụ Mã.
Còn về vấn đề nhồi máu não, chỉ dựa vào thủ pháp xoa bóp căn bản không thể chữa trị.
Điều này yêu cầu anh phải trở về cẩn thận nghiên cứu kỹ thuật châm cứu, sau đó phối hợp với các phương pháp điều trị thích hợp thì mới có thể chữa khỏi tận gốc.
Thấy ông cụ Mã không có gì đáng ngại nữa, thân thể La Phong khẽ lắc lư, anh nhanh chóng dựa vào tường, ngồi xuống ghế ở hành lang ngoài cửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao thì ban nãy anh mới tiếp xúc với phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy, trong cơ thể La Phong thiếu hụt chân khí phối hợp tương ứng, do đó anh hao tổn rất nhiều nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức.
Lúc này, viện trưởng và một nhóm chuyên gia lớn tuổi vội vàng chạy tới.
"Tình hình sao rồi? Là ai phụ trách?"
Nhóm người này vừa đến thì một nhóm khác cũng vội vàng chạy đến.
Người đi đầu không là ai khác mà chính là Mã Công Khải- ông chủ tập đoàn Hải Thiên.
Theo sau ông ta là một người phụ nữ sang trọng mang theo vẻ mặt lo lắng, đó chính là Tô Mai, vợ Mã Công Khải.
Mấy người còn lại có thân hình vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghị, cử chỉ dũng mãnh, có vẻ là vệ sĩ.
"Tổng giám đốc Mã, cái đó... Hoan nghênh..."
Trong lúc khẩn trương căng thẳng, viện trưởng lại buông ra một từ như vậy.
Mã Công Khải khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không vui liếc nhìn ông ta một cái.
Trong lòng viện trưởng lộp bộp, ông ta lập tức nhận ra mình đã nói lỡ lời.
Ai sẽ thích đến một nơi như bệnh viện chứ?
Ông ta vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Tổng giám đốc Mã yên tâm, bác sĩ trong bệnh viện có trình độ rất tốt, huống hồ còn có lão Niên ở đây, chắc chắn ông cụ sẽ bình an vô sự".
Viện trưởng hỏi chủ nhiệm Ngô: "Ông cụ đâu? Sao rồi?”
Chủ nhiệm Ngô trơ mặt nói: "Tình huống ban nãy khá nguy cấp, cũng may tất cả nhân viên y tế của bệnh viện chúng ta xử lý ổn thỏa, hiện tại ông cụ Mã đã ổn rồi!"
Nghe ông ta nói dối, tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ban nãy đều sửng sốt.
Song, chủ nhiệm Ngô ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không đổi sắc.
"Ai cấp cứu?", viện trưởng như thể nhìn ra chút manh mối, quay đầu lại hỏi chị Vương y tá trưởng.
"La Phong!", chị Vương do dự một lúc, sau đó nói.
Mặc dù có chút sợ hãi trước quyền hạn của chủ nhiệm Ngô, nhưng phương pháp xoa bóp thần kỳ ban nãy của La Phong đã quá rõ ràng, cân nhắc một chút, cô ta vẫn quyết định giữ vững lập trường, nói đúng sự thật.
"La Phong..."
Viện trưởng hiển nhiên sửng sốt một lúc.
Thật lâu sau ông ta cũng không nhớ ra La Phong là vị đại thần nào của bệnh viện.
Bởi vì ban nãy chủ nhiệm Ngô đã nói rõ tình hính, ông ta biết rằng khả năng ông cụ Mã có thể sống sót là rất mong manh.
Nhưng bây giờ, mặc dù trông ông cụ có chút yếu ớt, nhưng thần sắc rõ ràng rất tốt, hoàn toàn không giống như tình huống mà chủ nhiệm Ngô nói qua điện thoại.
Lại nhìn phản ứng trên mặt của mọi người, ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Rốt cuộc cậu La Phong đó là vị chuyên gia nào?"
Thấy mọi người im lặng, Tô Mai lập tức truy hỏi.
Với tư cách là con dâu của nhà họ Mã, Tô Mai rất quan tâm đến đánh giá của người khác về mình, sợ rằng có người nói bà ta không hiếu thuận.
Vì vậy, bà ta rất quan tâm đến sức khỏe của ông cụ và cũng biết rõ vấn đề trên người bố chồng mình.
Lần này đột nhiên phát bệnh, thật ra bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Không ngờ ông cụ Mã vẫn còn sống, bà ta không khỏi vui mừng khôn xiết.
Cũng chính bởi vì như vậy, bà ta cũng hiểu rất rõ về đội ngũ chuyên gia của bệnh viện số 1 Đông Hải.
Do đó, ngay cả bà ta cũng mong tìm ra xem rốt cuộc là ai có bàn tay vàng cứu sống ông cụ Mã.Chương 7: Không thẹn với lương tâm
"Chuyện này...”
Viện trưởng nào biết La Phong rốt cuộc là ai, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chủ nhiệm Ngô ngồi ở bên đương nhiên cũng hiểu lầm ý của Tô Mai, lập tức nhảy ra hét vào mặt La Phong đang dựa vào ghế ở hành lang:
"Càn quấy! Thật sự là càn quấy! La Phong, cậu chỉ là một thực tập sinh, còn chưa hết thời gian thực tập, sao lại tự tiện chữa trị cho bệnh nhân thế? May là chưa xảy ra sai sót gì, nếu không cậu chịu trách nhiệm được không? Bây giờ thì nhanh chóng quay về viết một bản kiểm điểm sâu sắc cho tôi”.
Cả người La Phong không còn chút sức lực nào, cũng không muốn biện bạch, dứt khoát không thèm để ý.
Chủ nhiệm Ngô hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, bày ra vẻ mặt tươi cười: "Tổng giám đốc Mã, tuy cậu ấy là thực tập sinh của tôi, nhưng về mặt kĩ thuật vẫn tạm được. Cũng may tôi kịp thời chạy đến, cũng tiến hành chỉ đạo cậu ấy, cũng xem như là không còn nguy hiểm nữa, cũng giúp ông cụ Mã qua cơn nguy kịch. Bây giờ ông cụ Mã tạm thời đang ngủ, vì để an toàn, tôi thấy bắt buộc phải tiếp tục theo dõi thêm vài ngày. Chúng tôi sẽ sắp xếp điện kiện tốt nhất để đảm bảo sức khỏe cho ông cụ Mã”.
Lời của chủ nhiệm Ngô vừa nói xong, vẻ mặt của những người có mặt đều thay đổi.
Mã Công Khải khẽ nhíu mày, sắp phát cáu.
Chẳng qua, dù sao ông ta cũng là doanh nhân có máu mặt, ông ta nhanh chóng kìm nén lửa giận trong lòng, nói bằng một ngữ khí bình tĩnh nhất có thể: “Viện trưởng Hoàng, bệnh tình của bố tôi rốt cuộc như thế nào? Bệnh viện của các ông sao lại như vậy? Ca bệnh khẩn cấp như vậy, sao lại để cho một bác sĩ thực tập chữa trị? Chẳng lẽ kinh phí bệnh viện các ông không đủ, không thể trang bị đầy đủ lực lượng chữa bệnh? Nếu như là vậy, tôi sẽ suy tính để bộ phận đầu tư vạch lại kế hoạch hỗ trợ năm nay của bệnh viện các ông!"
Làm sao viện trưởng Hoàng không nghe ra ý của Mã Công Khải chứ, thầm nghĩ hỏng rồi.
Mức hỗ trợ của tập đoàn Hải Thiên cho bệnh viện rất lớn, không thể xem nhẹ hàng tỷ tiền hỗ trợ thiết bị mỗi năm.
La Phong!
Viện trưởng Hoàng lại hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn chủ nhiệm Ngô một cái.
Mà vẻ mặt của người nọ lại vô cùng lạnh nhạt, có vẻ như không chút sợ hãi.
Viện trưởng Hoàng lúc này mới ý thức được, chủ nhiệm Ngô sở dĩ dám nói lời này, toàn bộ đều vì sau lưng ông ta có chỗ dựa vững chắc.
Tuy trong lòng viện trưởng Hoàng đang hừng hực lửa giận, nhưng cũng không thể trút giận lên người ông ta được.
La Phong đúng không!
Cũng không biết là thẳng nhóc ở đâu lại chẳng biết trời cao đất rộng như vậy.
Cho dù cậu nắm chắc một trăm phần trăm thì cũng không đến phiên một bác sĩ thực tập như cậu tới tiến hành cấp cứu!
Gần như trong nháy mắt, trong lòng viện trưởng Hoàng đã phán tử hình La Phong.
Nhưng lão Niên ở bên cạnh lại thờ ơ lạnh nhạt, đại khái cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kịp thời chuyển hướng đề tài: “Y tá trưởng Vương, kết quả kiểm tra của bệnh nhân đâu? Có lẽ bệnh tình cũng không nghiêm trọng như vậy”.
Chủ nhiệm Ngô cũng không dám tỏ ra thô lỗ trước mặt chuyên gia cấp cao như Niên Thanh Vân, chỗ dựa sau lưng ông ta có lợi hại thế nào thì cũng tôn kính gọi lão Niên một tiếng ông cụ hoặc là thầy.
Vì thế, ông vội vàng cầm kết quả kiểm tra từ trong tay của y tá trưởng lại.
Đọc hơn mười tờ kết quả kiểm tra lớn nhỏ, lão Niên càng đọc thì sắc mặt càng khó coi.
Kết quả kiểm tra cho thấy bệnh tình của ông cụ Mã rất nghiêm trọng, cho dù là ông thì cũng phải cho phẫu thuật ngay lập tức mới được.
Hơn nữa mặc dù là ông thì chỉ nắm chắc hai phần mà thôi.
Mà cậu nhóc bác sĩ thực tập La Phong này cũng không biết may rủi thế nào mà lại ngẫu nhiên cứu được một mạng của ông cụ Mã.
"Lão Niên, tình huống của bố tôi rốt cuộc thế nào?"
Mã Công Khải cũng biết nền tảng của Niên Thanh Vân, biết mình không thể đắc tội ông, cung kính hỏi.
Niên Thanh Viên khẽ do dự một chút, trầm ngâm nói: "Tổng giám đốc Mã, bệnh tình của bố cậu khá phức tạp, chỉ sợ là phải kiểm tra thật cẩn thận, không loại trừ khả năng phải phẫu thuật”.
Trong lòng ông cũng vô cùng buồn bực, người bệnh sắp chết như này sao có thể không làm phẫu thuật mà có thể hồi phục cơ chứ?
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Mã Công Khải lập tức trầm xuống.
Tô Mai vừa thấy phản ứng của chồng lập tức ý thức được ông ta không vui rồi, nhưng lại không thể nổi nóng với Niên Thanh Vân, nên bà ta liền quay đầu hỏi viện trưởng: “Viện trưởng Hoàng, vậy phiền ông tốn chút công sức, nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật! Nếu lão Niên có thể rút ra chút thời gian, vẫn xin phải sắp xếp thời gian cứu bố chồng tôi! Nếu như thiếu thiết bị máy móc gì, nếu như chúng tôi có thể hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng!"
Lời của Tô Mai nghe thì giống như đang thương lượng, nhưng ai cũng có thể nghe ra bên trong lời này còn mang theo ý ra lệnh.
Đúng lúc này giọng nói của La Phong vang lên: "Người bệnh đã không còn nguy kịch, căn bản không cần làm phẫu thuật gì nữa. Chẳng qua vì để an toàn thì đề nghị vẫn nên tiếp tục nằm viện điều trị nửa tháng”.
Hả!
Tất cả mọi người nhìn về phía La Phong, lập tức nhớ tới lời của chủ nhiệm Ngô mới nói.
Người trước mắt cũng chỉ là một bác sĩ thực tập nhỏ bé lại dám kết luận như vậy.
Tu dưỡng của Mã Công Khải không tệ, ông ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn La Phong một cái rồi tiến về phía phòng cấp cứu.
Một đám người lập tức đuổi theo.
Lúc chủ nhiệm Ngô đi tới bên cạnh La Phong lại trầm giọng quát lớn nói: "La Phong, ai cho cậu quyền được cấp cứu cho bệnh nhân? Thân phận của ông cụ Mã không nhỏ, nếu như xảy ra sai sót gì thì cậu gánh nổi trách nhiệm sao? Hừ, sống chết của mình cậu thì không sao, nhưng cũng đừng liên lụy tới bệnh viện. Lát nữa chú ý lời nói của mình!"
La Phong đương nhiên biết ẩn ý trong lời nói của chủ nhiệm Ngô, chính là muốn mình im miệng lại rồi thuận tiện ngồi không hưởng lộc! Chương 8: Ông bảo tôi đi, tôi đi là được
Chỉ là giờ đây anh đã lấy lại sức lực, làm sao có thể để ông ta được như ý nguyện.
Anh lạnh giọng nói: "Người bệnh đã không bị gì, nếu như có vấn đề gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không phiền chủ nhiệm Ngô phải lo lắng!"
Gò má của chủ nhiệm rút lại, cười lạnh nhìn La Phong: "Không bị gì? Tình huống của người bệnh dù là lão Niên ra tay cũng chưa chắc đã cứu được, một bác sĩ thực tập như cậu chẳng qua là may mắn mới khiến bệnh nhân tạm thời tỉnh lại. Còn nói gì mà nhập viện nửa tháng có thể khôi phục? Hừ! Tôi lại muốn hỏi cậu, làm sao trị tận gốc tình huống nhồi máu não này đây?"
Bỏ lại lời này, chủ nhiệm Ngô cũng sải bước tới phòng cấp cứu.
Viện trưởng Hoàng đi cuối cùng không vui quét mắt nhìn bóng lưng của chủ nhiệm Ngô sau đó lại nhìn La Phong lạnh lùng nói: "La Phong, mặc kệ chỗ dựa của cậu là ai thì cũng lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ngay!"
La Phong đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, anh lạnh lùng cười, gỡ thẻ công tác treo trước ngực xuống sau đó buông tay.
Bộp!
Thẻ công tác bằng nhựa rơi trên mặt đất, La Phong nói với ngữ khí bình thản: "Viện trưởng Hoàng, bác sĩ có tinh thần trách nhiệm cao! La Phong tôi hành y cứu người không cầu công lao, nhưng mong không thẹn với lương tâm! Ông bảo tôi đi, tôi đi là được!"
Bỏ lại lời này, La Phong sải bước rời đi.
"Cậu…”
Viện trưởng Hoàng tức giận đến mức cả người run run.
Phòng cấp cứu lặng ngắt như tờ.
Nhìn bảng hiển thị chỉ số ổn định của ông cụ Mã trên thiết bị, Niên Thanh Vân cũng trợn mắt há miệng.
Hô hấp của người bệnh vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, các chỉ số cũng đi theo hướng ổn định.
"Thế nào?"
Thấy lão Niên không nói lời nào, mà người bố nằm trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, trong lòng Mã Công Khải khẽ căng thẳng.
Lão Niên nói: "Về cơ bản, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, hẳn là không có gì đáng ngại nữa rồi. Bác sĩ thực tâp tên La Phong vừa nãy không đơn giản! Đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy! Nếu như không phải cậu ấy, chỉ sợ tính mạng của ông cụ Mã đã gặp nguy hiểm!"
Lúc này Mã Công Khải mới thở ra một hơi: "Dù sao cũng cảm tạ bệnh viện các ông, nếu không thực sự là hậu quả khó lường”.
Tô Mai vội vàng hỏi: "Vậy ông cụ nhà chúng tôi có thể để lại di chứng hay không? Vừa rồi vị bác sĩ kia nói phải nhập viện quan sát nửa tháng đúng không! Không biết có gì cần chúng tôi phối hợp hay không?"
Lão Niên trầm ngâm một chút rồi nói: "Các chỉ số đều bình thường, nếu như không nhìn thấy mấy bảng kết quả kiểm tra kia, thực sự rất khó có thể tin rằng ông cụ Mã bị nhồi máu não và giãn phế quản cấp tính. Nhưng mà bây giờ bệnh giãn phế quản đã được chữa trị ổn thỏa, mà dấu vết của bệnh nhồi máu não cũng dần dần biến mất, hẳn là không có gì đáng ngại nữa”.
"Hẳn là…”
Sắc mặt của Tô Mai trầm xuống, nhíu mày nói: "Lão Niên, chẳng lẽ bàn tay vàng như ông cũng không thể cho chúng tôi một đáp án tương đối chính xác sao?"
Lão Niên đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của người nhà, cũng không để ý tới lời của Tô Mai, ông nói với ngữ khí ôn hòa: "Bệnh tình của ông cụ Mã quá nặng, còn tuổi tác cũng bày ra đó rồi, loại bệnh xuất huyết nhồi máu não lại thay đổi khôn lường, cần phải quan sát một khoảng thời gian mới có thể kết luận được”.
Tô Mai còn định nói gì đó thì đột nhiên ông cụ Mã khẽ rên một tiếng, mở to mắt kéo mặt nạ dưỡng khí xuống: "Bố không sao, Công Khải, bố không sao! Vị thần y vừa nãy đâu rồi? Sao không thấy nữa rồi?"
"Thần y? Ông nói bác sĩ thực tập tên La Phong kia đúng không?"
Chủ nhiệm Ngô vội vàng nói: "Tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi. Một bác sĩ thực tập nhỏ mà cũng dám tùy tiện ra tay, cũng may tôi kịp thời đuổi tới, mà ông lại là người cát nhân thiên tướng, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an!"
Ông cụ Mã bất mãn liếc mắt nhìn chủ nhiệm Ngô một cái: "Cậu là ai?"
"Tôi là Ngô Dũng, là một bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện, là người chịu trách nhiệm bệnh tình của ông”.
Chủ nhiệm Ngô vội vàng báo danh, nói với vẻ mặt nịnh nọt.
Vừa rồi lúc ông cụ Mã hôn mê, ông ta sợ tránh còn không kịp, giờ tình hình của ông cụ đã chuyển nguy thành an, ông ta đương nhiên phải nghĩ cách kết một mối duyên.
Nào ngờ ông cụ Mã lại là một người hiểu lòng người.
Ông cụ cười lạnh nhìn chủ nhiệm Ngô một cái, quay đầu dặn dò Mã Công Khải ở bên cạnh: "Công Khải! Con phải cảm ơn vị bác sĩ vừa rồi thật tốt đấy. Ai, mấy năm nay, cục đờm trong họng hành hạ bố muốn chết rồi. Bây giờ đúng là cả người thư thái, vô cùng sảng khoái! Đúng rồi, bố phải hẹn cậu ấy… không, phải mời cậu ấy tiếp tục chữa trị cho bố! Y thuật của vị bác sĩ này đúng là quá cao minh. Chỉ mới xoa bóp bả vai bố một cái mà bố đã ngủ mất rồi!"
Chủ nhiệm Ngô vừa nghe, sắc mặt nhất thời cứng lại, không nói lời nào nữa.
"Bố, bố yên tâm, con lập tức nói viện trưởng Hoàng sắp xếp bác sĩ La Phong chữa trị cho bố. Trước tiên bố cứ nghỉ ngơi thật tốt, con đi sắp xếp cho bố ngay đây”.
Mã Công Khải là một người con hiếu thảo, vô cùng nghe lời ông cụ, vội vàng nói không ngừng.
Tuy rằng bị ông cụ Mã ngó lơ, nhưng chủ nhiệm Ngô cũng muốn buông tha cơ hội kết giao với người quyền quý lần này, đợi tới lúc sắp xếp ông cụ đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt sang trọng, lại làm bộ làm tịch dặn dò y tá Tiểu Vân: "Tiểu Vân, lát nữa cho ông cụ truyền chút dịch dinh dưỡng”.
Y tá trưởng chị Vương khẽ nhíu mày, có chút chần chừ nói: "Nhưng La Phong đặc biệt dặn dò đêm nay ông cụ Mã nhất định không được uống nước”.
Chủ nhiệm Ngô nhìn thấy vợ chồng Mã Công Khải đi thẳng từ cửa phòng cấp cứu, lập tức tức giận trợn mắt nhìn y tá trưởng, lạnh lùng nói: "La Phong, lại là La Phong! Rốt cuộc cậu ta là chủ nhiệm hay là tôi là chủ nhiệm? Vương Mẫn, đây là mệnh lệnh!"
Y tá trưởng nhất thời nổi giận.
Tiếc là, cô ta cũng nhanh chóng cưỡng ép cố gắng áp chế cơn giận này xuống.
Bối cảnh của chủ nhiệm Ngô vững vàng, rất có tiếng nói trong bệnh viện, hơn nữa bụng dạ còn hẹp hòi, không ít người đụng chạm tới ông ta đều vô cùng xui xẻo.
Cân nhắc một chút, cô ta cảm thấy chút dịch dinh dưỡng hình như cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lập tức cắn răng để y tá Tiểu Vân đẩy một ống dịch dinh dưỡng vào miệng ông cụ Mã, sau đó dặn dò vài câu liền rời đi.Chương 9: Bạn học tụ họp
Chủ nhiệm Ngô nhìn bóng dáng của y tá trưởng, hừ lạnh một tiếng.
Ở bệnh viện, dù là viện trưởng Hoàng cũng không dám coi thường ông ta chứ huống chi là một y tá trưởng!
Mà vấn đề của ông cụ Mã thoạt nhìn không quá lớn, chỉ cần quan sát thêm một chút là có thể sắp xếp cho xuất viện.
Một cơ hội dựa hơi tốt như vậy, nói thế nào thì ông ta cũng không thể bỏ lỡ được.
Nhưng mà, chủ nhiệm Ngô còn chưa kịp cười ra tiếng thì chợt nghe thấy tiếng chuông báo chói tai phát ra từ thiết bị trên giường bệnh.
Chủ nhiệm Ngô sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Lập tức, ông ta chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, thân thể chấn động, suýt nữa ngã xuống đất.
Số liệu trên thiết bị vốn dĩ đang bình thường đột nhiên thay đổi.
Nhịp tim tăng nhanh, huyết áp tăng vọt, hơn nữa hơi thở của ông cụ Mã khò khè trong cổ họng, thậm chí còn nôn ra máu loãng!
"Nhanh, mau đi mời lão Niên… mau đi đi!"
Giọng nói của chủ nhiệm Ngô trở nên run rẩy, ông ta trực tiếp hét vào mặt cô y tá Tiểu Vân cũng đang luống cuống tay chân.
Dương Tiểu Vân vội vàng gật đầu không ngừng, sau đó mời vợ chồng Mã Công Khải và lão Niên quay trở lai.
Lão Niên nhìn ông cụ Mã một lúc rồi quát: "Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại sặc nước vào phổi rồi? Ai, rốt cuộc là ai cho bệnh nhân uống nước! Bừa bãi, lập tức cấp cứu!"
Viện trưởng Hoàng rất ít khi thấy người tính cách nho nhã, cực kì đức độ như Thanh Vân nổi giận như vậy, biết tình huống khẩn cấp, lúc này hỏi: "Rốt cuộc tại sao lại như thế này?"
Vốn dĩ chủ nhiệm Ngô muốn lừa gạt cho qua, không ngờ ánh mắt của viện trưởng Hoàng lại dừng trên người ông ta, biết hôm nay chắc hẳn không thể tránh né được nữa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Là y tá trưởng đút một chút dịch dinh dưỡng cho ông cụ Mã…”
"Làm càn!"
Niên Thanh Vân mắng: "Mặc dù tình trạng của người bệnh đã hơi ổn định, nhưng dù sao cũng là bệnh giãn phế quản cấp tính, cần một khoảng thời gian mới có thể chữa khỏi hoàn toàn. Cho dù phải bù nước thì hoàn toàn có thể chọn liệu pháp truyền tĩnh mạch. Y tá trưởng Vương làm sao có thể làm như vậy?"
"Không biết, có thể cô ta phán đoán sai!"
Chủ nhiệm Ngô nơm nớp lo sợ nói, sau đó lạnh lùng nhìn Tiểu Vân đang muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, chị Vương y tá trưởng kịp thời chạy đến.
Cô ta nghe thấy hết lời của chủ nhiệm Ngô, vội vàng bước lên giải thích: "Lão Niên, ông đừng nghe lời của chủ nhiệm Ngô, chuyện này là do ông ta ra lệnh cho tôi để Tiểu Vân đút!"
Lão Niên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bắt đầu chỉ huy mọi người cấp cứu.
Nhìn một màn trước mặt, Mã Công Khải gần như có suy nghĩ muốn giết người.
Ông ta trừng mắt hung dữ nhìn chủ nhiệm Ngô, hận không thể lột da rút gân người này.
Lang băm giết người.
Đến tận hôm nay, cuối cùng ông ta mới hiểu sâu sắc ý của thành ngữ này.
Chỉ là trước mắt cứu người quan trọng hơn, ông ta cũng không cố chấp muốn làm rõ rốt cuộc là ai đúng ai sai, vội vàng nói với viện trưởng Hoàng: "Viện trưởng Hoàng, làm ơn hãy nghĩ cách, bố tôi mới sáu mươi hai tuổi!"
Viện trưởng Hoàng vội vàng an ủi: "Lão Niên là chuyên gia trong lĩnh vực này, sặc nước vào phổi cũng không phải bệnh khó chữa, tổng giám đốc Mã không cần phải lo lắng quá”.
Ông ta vừa nói vừa lo lắng liếc mắt nhìn Niên Thanh Vân đang nhíu chặt mày.
Thực ra trong lòng ông ta vẫn chưa nắm chắc.
Chỉ là nếu như Niên Thanh Vân có thể ra tay, chung quy vẫn sẽ có cơ hội.
Không bao lâu sau, lão Niên cuối cùng cũng dừng lại, Mã Công Khải là người đầu tiên bước lên trước.
Niên Thanh Vân gỡ khẩu trang xuống, thở dài nói: "Tổng giám đốc Mã, bố cậu bị sặc nước vào phổi, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà ông ấy lại hôn mê, nếu như tiến hành phẫu thuật, khả năng nắm chắc không lớn, thứ cho tôi bất lực. Các người đi tìm bác sĩ thực tập La Phong vừa rồi đi, có lẽ cậu ấy sẽ có cách”.
Sắc mặt của Mã Công Khải trầm xuống, gật đầu nói, quay đầu nói với viện trưởng Hoàng: "Làm phiền viện trưởng Hoàng sắp xếp một chút, lập tức mời bác sĩ La đến đây một chuyến”.
"Phải tranh thủ thời gian, tình huống của ông cụ Mã nguy cấp, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu!”
Niên Thanh Vân lập tức bổ sung một câu.
Thân thể của viện trưởng Hoàng cứng đờ, sắc mặt tím tái, do dự không nói gì.
Dù Mã Công Khải có tu dưỡng tốt đi chăng nữa thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Sắc mặt của Tô Mai cũng trở nên lạnh lùng, hỏi: "Viện trưởng Hoàng, rốt cuộc lại làm sao? Có điều gì khó khăn à?"
"Vừa rồi… vừa rồi câu ta đã bị đuổi việc!"
Viện trưởng Hoàng lắp bắp nói.
Đầu tiên chủ nhiệm Ngô sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt lộ ra một tia mừng thầm, vội vàng nói: "Viện trưởng Hoàng, cho dù Tiểu La có chút không tuân thủ quy tắc, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn rất mạnh. Tôi vốn dĩ còn nói tháng này kết thúc sát hạch sẽ ký tên cho cậu ấy chuyển sang chính thức. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Mã Công Khải đứng yên tại chỗ, lạnh lùng quét mắt nhìn viện trưởng Hoàng đang méo mặt, trầm giọng nói: "Viện trưởng Hoàng, nếu như vì điều này mà bố tôi có gì bất trắc thì ông chuẩn bị trở về dưỡng già đi!"
Dứt lời ông ta lập tức dặn cấp dưới đi tìm La Phong.
Chân viện trưởng Hoàng mềm nhũn ngồi xuống đất.
Ánh mắt nhìn chủ nhiệm Ngô toàn là oán hận.
La Phong trở về phòng làm việc cởi áo blu trắng ra, sau đó thay bằng một bộ đồ hằng ngày rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trở về căn phòng kí túc xá chật chội nhưng cũng xem như yên tĩnh kia, La Phong im lặng nhìn bông tuyết vẫn đang rơi không ngừng, anh nắm chặt bàn tay theo bản năng.
Nhưng chính cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết khiến anh dần tỉnh táo lại.
Hôm nay bởi vì niềm tin của nghề bác sĩ cao thượng mà anh lại bị đuổi việc, mục tiêu trở thành một bác sĩ mổ chính xuất sắc càng lúc càng xa.
Nhà La Phong rất nghèo, có ba đứa em trai và hai người chị gái.
Quê anh nằm tại một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh ở Sở Nam, đường cái cũng chỉ mới tu sửa lưu thông nửa đầu năm trước.
Đường cái ở thôn chỉ rộng 3.5 mét, hai chiếc ô tô chen lấn cũng khó khăn.
Anh là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, người trong nhà đã dùng mọi khả năng mới có thể cho đứa con trai lớn là anh lên thành phố học hành.
La Phong thật sự không muốn phụ sự hi vọng mãnh liệt của cả nhà.
Chỉ là hiện tại anh lại bị viện trưởng Hoàng chính miệng đuổi việc rồi!
Tôi muốn bay cao hơn nữa…
Đột nhiên trong túi truyền tới tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
La Phong móc chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ ra, nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại không nhịn được khẽ sửng sốt trong chốc lát.
Sao lại là cậu ấy…
Vừa nhấc liền nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền từ điện thoại: "La Phong, tôi là Giang Thiến, cậu tan làm chưa?"
"Giang Thiến, có chuyện gì không?"
La Phong hỏi.
Giang Thiến là bạn đại học của La Phong, cũng xem như có chút nhan sắc, lúc học đại học từng theo đuổi La Phong.
Lúc đó La Phong cũng xem như là nở mày nở mặt, là học sinh đứng đầu toàn trường, tồn tại như con cưng của trời.
Nếu không anh cũng sẽ không được giáo sư trực tiếp tiến cử đến bệnh viện nhân dân số 1 thực tập. Chương 10: Họp lớp
Chỉ là kể từ khi tốt nghiệp, sau khi La Phong từ chối cô ta, cô ta không liên lạc với La Phong nữa.
Còn về lý do tại sao người vẫn đang độc thân như La Phong không thích Giang Thiến như vậy.
Không vì cái gì khác, chủ yếu là do danh tiếng của Giang Thiến ở trường thực sự không ra làm sao cả.
Một người có thể thay 6 người bạn trai trong một học kỳ, La Phong nghĩ thôi cũng cảm thấy khó tin.
Đối với Giang Thiến, La Phong luôn giữ thái độ tránh né.
Đối với loại người đào hoa như vậy, anh thực sự không muốn có bất kì quan hệ nào với cô ta.
Một sinh viên nghèo đến từ một ngôi làng miền núi nhỏ như anh và một cô gái ham hư vinh, sống phóng túng như vậy ở bên nhau sẽ không có kết quả gì!
"La Phong, sao thế, dạo này vẫn ổn chứ?", Giang Thiến mỉm cười hỏi.
La Phong bất giác cau mày.
Tình hình hiện tại của anh thực sự có chút khó nói.
Anh cũng không biết Giang Thiến gọi điện thoại đến rốt cuộc có chuyện gì.
Anh nói cho có lệ: "Vẫn như cũ!"
"Từ lúc tốt nghiệp lâu rồi chúng ta không tụ họp nhỉ, sao, có thời gian rảnh không, ra ngoài ăn bữa cơm? Địa điểm cách chỗ cậu không xa, ở khách sạn Đông Hải".
La Phong cười khổ, vội vàng từ chối: "Vẫn là thôi đi thì hơn, sau này có cơ hội..."
Nhưng chưa kịp nói xong, Giang Thiến đã ngắt lời anh.
"Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là, hôm nay là buổi họp lớp đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp, có rất nhiều bạn học ở đây, cậu cũng đến tham gia đi!”
Không để cho La Phong từ chối, Giang Thiến nói là lát nữa sẽ nhắn tin gửi địa chỉ cụ thể cho anh sau đó trực tiếp cúp máy.
Đối với La Phong mà nói, họp lớp có cũng được không có cũng chẳng sao.
Tuy nhiên, nếu Giang Thiến đã nói như vậy, La Phong cũng không thể không đi.
Mặc dù anh biết rõ kiểu họp lớp này sẽ có một hai nhân vật chính, đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ ra oai khoe mẽ trước đám đông.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi anh không gặp những người bạn cũ này.
Đến xem sao cũng được.
Thể nào cũng có thể nói chuyện được với một hai người.
Có lẽ anh sắp phải rời khỏi thành phố vừa thân thuộc vừa xa lạ này rồi.
Mặc một bộ quần áo khá tươm tất, sau khi khoác áo lông, La Phong cầm ví tiền, đặt hai tháng lương vào trong rồi đi thẳng ra ngoài.
Bởi vì là giờ cao điểm buổi tối, cộng với tuyết rơi dày đặc mấy ngày liên tiếp, đường thì tắc, La Phong không có ý định gọi xe.
Dù sao địa điểm của buổi hẹn cũng ở khách sạn Đông Hải, chỉ cách đây mười phút đi bộ, cho nên anh trực tiếp chọn đi bộ, nhân tiện cho khuây khỏa.
Tuyết vẫn bay lơ lửng trên bầu trời đầy mây mù.
Khi anh đến khách sạn đã hơn 6 giờ 40 phút.
Dựa theo tin nhắn Giang Thiến gửi đến, La Phong nhanh chóng tìm được phòng bao tổ chức họp lớp, anh đứng bên ngoài hít thật sâu rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.
Điều vượt ra ngoài dự đoán của La Phong là, lần này có rất nhiều bạn học đến họp lớp, hầu như tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
Khí thế trong phòng bao sục sôi ngất trời, mọi người rất hào hứng, nâng ly cạn chén, lời qua tiếng lại, nói năng không ngớt.
Trong lúc nhất thời, không có ai phát hiện ra La Phong bước vào phòng bao.
"La Phong, sao bây giờ cậu mới đến, nào nào nào, đến muộn, phạt 3 ly rượu".
Mãi cho đến khi anh tìm được một chỗ để ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhưng theo tiếng gọi nhìn lại, La Phong nhất thời sửng sốt.
Đây là Giang Thiến?
Vốn dĩ, khi còn đi học ở trường, Giang Thiến đã trang điểm đậm lắm rồi, nhưng so với dung mạo hiện tại quả thực không cùng một đẳng cấp.
Bởi vì lời chào của Giang Thiến, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía La Phong.
La Phong có chút ngượng ngùng siết chặt nắm tay: "Xin lỗi mọi người, tôi xin uống 3 ly, coi như là chuộc lỗi!"
Thấy La Phong như vậy, đám người có chút giật mình.
Phải biết rằng, trong mắt các bạn học, La Phong giống như khúc gỗ suốt ngày vùi đầu vào học vậy, thiếu những câu chào hỏi xã giao cần thiết, những việc như chủ động uống rượu xin lỗi càng không giống phong cách của anh.
Có lẽ La Phong biết mọi người đang nghĩ gì, anh cũng không nhiều lời, cầm chai rượu lên uống liên tiếp ba ly.
Uống ba ly xong thì bụng anh nóng ran.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác say rượu này lướt qua cùng với hơi thở sảng khoái và biến mất không dấu vết.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng La Phong vẫn rất bình tĩnh.
Có người ở bên cạnh vừa hỏi vừa vỗ vào tay anh: "La Phong, trông bộ dạng của cậu, dạo này làm ăn được đúng không! Tửu lượng tốt đó, uống ba ly mà mặt không biến sắc!"
"Đương nhiên rồi!", không đợi La Phong mở miệng, đã có người tranh nói trước: "Sau khi tốt nghiệp, La Phong được giáo sư Âu Dương giới thiệu làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải. Thế nào, La Phong, xem ra cậu được luân chuyển chính thức rồi, tiền lương và tiền thưởng một tháng được bao nhiêu?"
Người nói chuyện chính là Vương Lỗi- bạn học ở phòng ngủ bên cạnh, cậu ta chìa hai ngón tay ra, ý hỏi lương La Phong có được 20 ngàn tệ không.
Mặc dù đã chuẩn bị từ lâu, nhưng anh vẫn có chút bất ngờ không phản ứng kịp.
Nhất thời anh không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Chung quy anh không thể nói rằng thật ra mình vẫn chưa được luân chuyển chính thức, mỗi tháng chỉ nhận được mức lương cố định là 3500 tệ, sau đó hai giờ trước anh mới bị viện trưởng cho thôi việc!