Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162: Cảm ơn anh đã yêu em
Lúc này.
Macmillan há hốc miệng, đủ để nhét một con chuột chết vào trong.
Nghe được tin ấy, ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.
Như thế nào mới có thể đồng thời khiến bao nhiêu doanh nghiệp cùng chĩa mũi dùi về phía ông ta.
Rốt cuộc ông ta đã chọc phải sự tồn tại như thế nào.
Không kịp nghĩ nhiều, ông ta lôi điện thoại ra gọi cho từng người.
Nhưng kết quả chỉ khiến trái tim ông ta lạnh như tro tàn.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Macmillan nghiến răng nghiến lợi hỏi thêm lần nữa.
Lâm Triệt vẫn không để tâm, vừa uống trà vừa lặng lẽ quan sát mọi thứ đang xảy ra.
Mà tất cả những kẻ có mặt ở đó nhìn rõ cảnh tượng này, từ một tên trai bao lúc ban đầu, đến cậu ấm nhà giàu vung tay chi tiền triệu, đến nhà quyền quý thủ đoạn cao siêu.
Thân phận của anh cứ thay đổi từng chút một, đả kích họ từng chút, từng chút một.
Hàn Nhu đứng ở bên cạnh đã kinh ngạc và ngờ vực không thôi, đồng thời nghĩ xem Lâm Triệt rốt cuộc muốn xử lý mình như thế nào.
Liệu trong cơn nóng giận, anh có nhắm vào mình không!
Không thể nào, dạng nhân vật này sẽ không so đo với mình đâu.
Cô ta chỉ có thể cố gắng nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Suy nghĩ tương tự như vậy cũng đồng thời xuất hiện trong lòng những người khác, còn đám bảo vệ suýt xông vào trong đã lùi ra xa từ bao giờ rồi.
Cho dù phải làm một kẻ vô hình, cũng không muốn dính tới vũng nước đục này.
Thế nhưng, trong phòng họp, Lâm Triệt vẫn đang ngồi ngay ngắn, không để ý gì tới người khác.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn Macmillan vẫn đang miệt mài gọi điện thoại cầu xin sự giúp đỡ.
Im lặng không nói gì.
“Chủ tịch, có người muốn gặp ông!”, giọng nói của thư ký lại vâng lên lần nữa.
Lòng dạ Macmillan rối bời, vừa mới cúp điện thoại lại nghe thấy giọng nói này, cơn giận bùng lên, ông ta quát: “Cút ngay, không gặp ai hết!”
Ầm!
Cửa lớn mở ra.
Người trong phòng chỉ thấy một đám người đi thẳng vào trong.
Họ mặc đồng phục màu xanh lam, vóc dáng thẳng tắp.
Họ ngó lơ lời nói của ông ta như thế càng khiến Macmillan thêm phẫn nộ.
Ông ta buột miệng gào lên: “Tôi bảo các người cút, nghe thấy chưa?”
Người đàn ông đi đầu không hề chịu ảnh hưởng bởi cơn giận của Macmillan, anh mỉm cười, lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ chứng minh thân phận rồi lạnh giọng nói.
“Chúng tôi là nhân viên công vụ của Ngân hàng Nhà nước, bây giờ chính thức tiến hành thúc giục nợ của ông, nếu không thể trả được, chúng tôi sẽ tiến hành bán đấu giá công ty Viaos dưới tên ông”.
Toàn thân Macmillan run lên.
“Tôi với giám đốc ngân hàng các anh là bạn bè nhiều năm, lần trước đã bàn bạc xong cả rồi, có phải nhầm lẫn gì ở đâu không? Hay là để tôi gọi điện thoại cho ông ấy rồi các anh hỏi lại”, ông ta vội vàng nói.
Nói rồi định gọi điện thoại.
Nhưng nửa chừng bị người đàn ông kia ngăn cản, người này mỉm cười nói: “Chuyện này do giám đốc ngân hàng chúng tôi dặn dò, ông cứ làm theo đúng quy trình đi!”
Đùng!
Macmillan đột nhiên như quả bóng da bị xì hết hơi, ngồi bệt xuống ghế.
Hai mắt lờ đờ, trái tim như đã chết.
Tài lực và quyền thế liên thủ lại chỉ để đối phó với một doanh nghiệp mới nổi như ông ta.
Đúng là giữ thể diện cho Macmillan này quá.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Nhân viên ngân hàng thống kê tất cả thông tin tài chính của Viaos rồi đưa một bản báo cáo vào tay Lâm Triệt.
“Thưa anh, ba phút trước anh đã thu mua Viaos với giá hai trăm triệu thành công, đây là văn kiện báo cáo mới nhất, mời anh nhận lấy!”
Nửa tiếng trước Macmillan vẫn còn sở hữu Viaos, bây giờ đã không còn dính líu gì tới công ty này nữa.
Sau này vẫn còn một con số nợ khổng lồ đang đợi ông ta.
“Vất vả rồi!”, Lâm Triệt im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mỉm cười.
“Là vinh hạnh của chúng tôi!”, người đàn ông kia cúi người, lễ độ đáp.
Sau cùng áp giải Macmillan đi ra khỏi nơi này.
Mọi thứ ập đến quá nhanh.
Khi công ty bị đổi chủ, rất nhiều nhân viên vẫn còn mờ mịt và hoang mang, không hiểu tình hình.
Cớ gì nói đổi là đổi luôn vậy?
Mọi thứ nhanh thế ư?
Các quản lý ngồi trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng họ cũng chấn động không kém gì, nhưng mọi chuyện diễn ra ngay trước mặt, cũng phải nhanh chóng đón nhận sự thật.
Đồng thời ánh mắt họ cũng hướng về phía ông chủ mới – Lâm Triệt.
Anh mỉm cười, đưa tư liệu trong tay cho Tào Chi.
“Được rồi, công ty này là của cô rồi!”’
Tập thể nhân viên ồn ào hẳn lên, đến cả Tào Chi vô thức nhận lấy tư liệu cũng thấy đầu óc trống rỗng.
Sản nghiệp mà anh tốn bao nhiêu công sức mới lấy được, cứ thế đã đem tặng rồi?
Ít nhất cũng đầu tư hai trăm triệu tệ, cứ thế đã tặng đi?
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng này mà không thể tin nổi.
“Tôi, tôi không thể nhận được, anh đã mua nó mà!”, Tào Chi từ chối.
Lâm Triệt đã làm rất nhiều điều vì cô, hai người không thân không thích, chỉ duy nhất có Chu Văn Hằng liên kết hai người cũng đã mất nhiều năm rồi.
Chỉ dựa vào chút quan hệ ấy thì món quà này quá lớn.
Cô không thể nhận được.
“Cứ coi như tôi đầu tư giai đoạn đầu”.
“Còn nhớ ước mơ của cô chứ? Tôi mong chờ thời khắc cô dựa vào thực lực của bản thân để vả vào mặt nhà họ Tào”, anh lấy áo khoác trên lưng ghế, sải bước rời đi.
Tào Chi cầm văn kiện trong tay mà không hề nhúc nhích.
Qua một hồi lâu.
Cô mới cắn môi, gằn giọng nói: “Thông báo xuống, mở cuộc họp khẩn cấp, tất cả cấp lãnh đạo và quản lý tầng trung phải tham gia, đồng thời tiếp nhận đơn xin từ chức của bất kể ai!”
Tào Chi của lúc này như biến thành người khác.
Biến về dáng vẻ của cô chủ nhà họ Tào.
…
Mặt trời xuống núi rồi.
Vốn đã có mưa liên miên nên buổi tối lại càng thêm u ám.
Mười giờ đêm.
Tào Chi mới mệt mỏi chào tạm biệt bảo vệ, ra khỏi cửa hàng.
Cô chống chiếc ô màu trắng, một mình đi trên con đường tối đen.
Trên đường, cô vẫn mải miết nghĩ về tất cả mọi thứ xảy ra hôm nay.
Mọi thứ như một giấc mơ vậy, quá khó tin.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Bỗng chốc thấy hoa mắt, gương mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô in lên vầng trăng ẩn hiện dưới mây mù.
Người đó đang cổ vũ cô.
Trong thoáng chốc.
Tào Chi đột nhiên quăng chiếc ô trong tay, lần theo tiết tấu trong lòng mà khiêu vũ.
Mũi chân đạp nhẹ lên vũng nước, làm nó gợn sóng.
Không biết đây là điệu nhảy gì, nhưng rất xinh đẹp.
“Cô Tào đúng là đa tài đa nghệ!”
Trong một chiếc Jeep đỗ ở góc tối.
Trương Thông không thích nói nhiều cũng phải đưa ra lời bình luận như vậy.
Lâm Triệt không nói gì, chỉ nhìn Tào Chi được giải thoát khỏi gánh nặng.
Âm nhạc trong xe và điệu múa của cô hòa hợp đến lạ kỳ.
Ở nơi biên giới không một bóng người.
…
Vầng trăng là đôi mắt trong veo nhất.
Ngắm hết bao lần bi hoan ly biệt.
Mà chẳng nói lần nào.
Đeo thêm chiếc còng tay vô hình.
Lại cúi mình chịu thiệt.
Tại sao vẫn còn khát khao.
Lột xác.
Phải yêu nồng nhiệt và bất chấp mọi thứ đến cỡ nào.
Mới đủ xinh đẹp động lòng.
…
Trên con đường dài, mưa bụi tí tách.
Xuyên qua hai con ngõ nhỏ hẹp, mây trên bầu trời tách ra, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên bóng hình Tào Chi in dưới vũng nước.
Nhảy mệt rồi, cô ôm lấy đầu gối và thở dốc, nhưng phát hiện ra mình đã đi quá xa.
Còn chiếc ô mà cô yêu thích, không biết đã bay đi đâu rồi.
“Ha ha ha!”, không biết tại sao nhưng trong lòng bỗng thấy thoải mái, cô bật cười to.
Nhìn vầng trăng trên bầu trời mà lại thấy si mê.
Ngón tay nhỏ nhắn túm chặt mép váy, giống như đang hạ quyết tâm vậy, cô hét lên với bầu trời: “Chu Văn, em sẽ sống thật tốt, em sẽ sống thật hạnh phúc, giống như lời hứa với anh vậy!”
“Cảm ơn anh đã yêu em!”
Cảm ơn em đã yêu anh!
Giống như lời hồi đáp của đối phương, vang vọng trên bầu trời và lọt vào tai cô.
Trên chiếc xe cách đó không xa.
Lâm Triệt lặng lẽ lắng nghe, lúc này cũng lộ ra một nụ cười.
“Đi thôi!”
Chiếc Jeep khởi động, rời khỏi nơi này.
Macmillan há hốc miệng, đủ để nhét một con chuột chết vào trong.
Nghe được tin ấy, ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.
Như thế nào mới có thể đồng thời khiến bao nhiêu doanh nghiệp cùng chĩa mũi dùi về phía ông ta.
Rốt cuộc ông ta đã chọc phải sự tồn tại như thế nào.
Không kịp nghĩ nhiều, ông ta lôi điện thoại ra gọi cho từng người.
Nhưng kết quả chỉ khiến trái tim ông ta lạnh như tro tàn.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Macmillan nghiến răng nghiến lợi hỏi thêm lần nữa.
Lâm Triệt vẫn không để tâm, vừa uống trà vừa lặng lẽ quan sát mọi thứ đang xảy ra.
Mà tất cả những kẻ có mặt ở đó nhìn rõ cảnh tượng này, từ một tên trai bao lúc ban đầu, đến cậu ấm nhà giàu vung tay chi tiền triệu, đến nhà quyền quý thủ đoạn cao siêu.
Thân phận của anh cứ thay đổi từng chút một, đả kích họ từng chút, từng chút một.
Hàn Nhu đứng ở bên cạnh đã kinh ngạc và ngờ vực không thôi, đồng thời nghĩ xem Lâm Triệt rốt cuộc muốn xử lý mình như thế nào.
Liệu trong cơn nóng giận, anh có nhắm vào mình không!
Không thể nào, dạng nhân vật này sẽ không so đo với mình đâu.
Cô ta chỉ có thể cố gắng nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Suy nghĩ tương tự như vậy cũng đồng thời xuất hiện trong lòng những người khác, còn đám bảo vệ suýt xông vào trong đã lùi ra xa từ bao giờ rồi.
Cho dù phải làm một kẻ vô hình, cũng không muốn dính tới vũng nước đục này.
Thế nhưng, trong phòng họp, Lâm Triệt vẫn đang ngồi ngay ngắn, không để ý gì tới người khác.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn Macmillan vẫn đang miệt mài gọi điện thoại cầu xin sự giúp đỡ.
Im lặng không nói gì.
“Chủ tịch, có người muốn gặp ông!”, giọng nói của thư ký lại vâng lên lần nữa.
Lòng dạ Macmillan rối bời, vừa mới cúp điện thoại lại nghe thấy giọng nói này, cơn giận bùng lên, ông ta quát: “Cút ngay, không gặp ai hết!”
Ầm!
Cửa lớn mở ra.
Người trong phòng chỉ thấy một đám người đi thẳng vào trong.
Họ mặc đồng phục màu xanh lam, vóc dáng thẳng tắp.
Họ ngó lơ lời nói của ông ta như thế càng khiến Macmillan thêm phẫn nộ.
Ông ta buột miệng gào lên: “Tôi bảo các người cút, nghe thấy chưa?”
Người đàn ông đi đầu không hề chịu ảnh hưởng bởi cơn giận của Macmillan, anh mỉm cười, lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ chứng minh thân phận rồi lạnh giọng nói.
“Chúng tôi là nhân viên công vụ của Ngân hàng Nhà nước, bây giờ chính thức tiến hành thúc giục nợ của ông, nếu không thể trả được, chúng tôi sẽ tiến hành bán đấu giá công ty Viaos dưới tên ông”.
Toàn thân Macmillan run lên.
“Tôi với giám đốc ngân hàng các anh là bạn bè nhiều năm, lần trước đã bàn bạc xong cả rồi, có phải nhầm lẫn gì ở đâu không? Hay là để tôi gọi điện thoại cho ông ấy rồi các anh hỏi lại”, ông ta vội vàng nói.
Nói rồi định gọi điện thoại.
Nhưng nửa chừng bị người đàn ông kia ngăn cản, người này mỉm cười nói: “Chuyện này do giám đốc ngân hàng chúng tôi dặn dò, ông cứ làm theo đúng quy trình đi!”
Đùng!
Macmillan đột nhiên như quả bóng da bị xì hết hơi, ngồi bệt xuống ghế.
Hai mắt lờ đờ, trái tim như đã chết.
Tài lực và quyền thế liên thủ lại chỉ để đối phó với một doanh nghiệp mới nổi như ông ta.
Đúng là giữ thể diện cho Macmillan này quá.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Nhân viên ngân hàng thống kê tất cả thông tin tài chính của Viaos rồi đưa một bản báo cáo vào tay Lâm Triệt.
“Thưa anh, ba phút trước anh đã thu mua Viaos với giá hai trăm triệu thành công, đây là văn kiện báo cáo mới nhất, mời anh nhận lấy!”
Nửa tiếng trước Macmillan vẫn còn sở hữu Viaos, bây giờ đã không còn dính líu gì tới công ty này nữa.
Sau này vẫn còn một con số nợ khổng lồ đang đợi ông ta.
“Vất vả rồi!”, Lâm Triệt im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mỉm cười.
“Là vinh hạnh của chúng tôi!”, người đàn ông kia cúi người, lễ độ đáp.
Sau cùng áp giải Macmillan đi ra khỏi nơi này.
Mọi thứ ập đến quá nhanh.
Khi công ty bị đổi chủ, rất nhiều nhân viên vẫn còn mờ mịt và hoang mang, không hiểu tình hình.
Cớ gì nói đổi là đổi luôn vậy?
Mọi thứ nhanh thế ư?
Các quản lý ngồi trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng họ cũng chấn động không kém gì, nhưng mọi chuyện diễn ra ngay trước mặt, cũng phải nhanh chóng đón nhận sự thật.
Đồng thời ánh mắt họ cũng hướng về phía ông chủ mới – Lâm Triệt.
Anh mỉm cười, đưa tư liệu trong tay cho Tào Chi.
“Được rồi, công ty này là của cô rồi!”’
Tập thể nhân viên ồn ào hẳn lên, đến cả Tào Chi vô thức nhận lấy tư liệu cũng thấy đầu óc trống rỗng.
Sản nghiệp mà anh tốn bao nhiêu công sức mới lấy được, cứ thế đã đem tặng rồi?
Ít nhất cũng đầu tư hai trăm triệu tệ, cứ thế đã tặng đi?
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng này mà không thể tin nổi.
“Tôi, tôi không thể nhận được, anh đã mua nó mà!”, Tào Chi từ chối.
Lâm Triệt đã làm rất nhiều điều vì cô, hai người không thân không thích, chỉ duy nhất có Chu Văn Hằng liên kết hai người cũng đã mất nhiều năm rồi.
Chỉ dựa vào chút quan hệ ấy thì món quà này quá lớn.
Cô không thể nhận được.
“Cứ coi như tôi đầu tư giai đoạn đầu”.
“Còn nhớ ước mơ của cô chứ? Tôi mong chờ thời khắc cô dựa vào thực lực của bản thân để vả vào mặt nhà họ Tào”, anh lấy áo khoác trên lưng ghế, sải bước rời đi.
Tào Chi cầm văn kiện trong tay mà không hề nhúc nhích.
Qua một hồi lâu.
Cô mới cắn môi, gằn giọng nói: “Thông báo xuống, mở cuộc họp khẩn cấp, tất cả cấp lãnh đạo và quản lý tầng trung phải tham gia, đồng thời tiếp nhận đơn xin từ chức của bất kể ai!”
Tào Chi của lúc này như biến thành người khác.
Biến về dáng vẻ của cô chủ nhà họ Tào.
…
Mặt trời xuống núi rồi.
Vốn đã có mưa liên miên nên buổi tối lại càng thêm u ám.
Mười giờ đêm.
Tào Chi mới mệt mỏi chào tạm biệt bảo vệ, ra khỏi cửa hàng.
Cô chống chiếc ô màu trắng, một mình đi trên con đường tối đen.
Trên đường, cô vẫn mải miết nghĩ về tất cả mọi thứ xảy ra hôm nay.
Mọi thứ như một giấc mơ vậy, quá khó tin.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Bỗng chốc thấy hoa mắt, gương mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô in lên vầng trăng ẩn hiện dưới mây mù.
Người đó đang cổ vũ cô.
Trong thoáng chốc.
Tào Chi đột nhiên quăng chiếc ô trong tay, lần theo tiết tấu trong lòng mà khiêu vũ.
Mũi chân đạp nhẹ lên vũng nước, làm nó gợn sóng.
Không biết đây là điệu nhảy gì, nhưng rất xinh đẹp.
“Cô Tào đúng là đa tài đa nghệ!”
Trong một chiếc Jeep đỗ ở góc tối.
Trương Thông không thích nói nhiều cũng phải đưa ra lời bình luận như vậy.
Lâm Triệt không nói gì, chỉ nhìn Tào Chi được giải thoát khỏi gánh nặng.
Âm nhạc trong xe và điệu múa của cô hòa hợp đến lạ kỳ.
Ở nơi biên giới không một bóng người.
…
Vầng trăng là đôi mắt trong veo nhất.
Ngắm hết bao lần bi hoan ly biệt.
Mà chẳng nói lần nào.
Đeo thêm chiếc còng tay vô hình.
Lại cúi mình chịu thiệt.
Tại sao vẫn còn khát khao.
Lột xác.
Phải yêu nồng nhiệt và bất chấp mọi thứ đến cỡ nào.
Mới đủ xinh đẹp động lòng.
…
Trên con đường dài, mưa bụi tí tách.
Xuyên qua hai con ngõ nhỏ hẹp, mây trên bầu trời tách ra, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên bóng hình Tào Chi in dưới vũng nước.
Nhảy mệt rồi, cô ôm lấy đầu gối và thở dốc, nhưng phát hiện ra mình đã đi quá xa.
Còn chiếc ô mà cô yêu thích, không biết đã bay đi đâu rồi.
“Ha ha ha!”, không biết tại sao nhưng trong lòng bỗng thấy thoải mái, cô bật cười to.
Nhìn vầng trăng trên bầu trời mà lại thấy si mê.
Ngón tay nhỏ nhắn túm chặt mép váy, giống như đang hạ quyết tâm vậy, cô hét lên với bầu trời: “Chu Văn, em sẽ sống thật tốt, em sẽ sống thật hạnh phúc, giống như lời hứa với anh vậy!”
“Cảm ơn anh đã yêu em!”
Cảm ơn em đã yêu anh!
Giống như lời hồi đáp của đối phương, vang vọng trên bầu trời và lọt vào tai cô.
Trên chiếc xe cách đó không xa.
Lâm Triệt lặng lẽ lắng nghe, lúc này cũng lộ ra một nụ cười.
“Đi thôi!”
Chiếc Jeep khởi động, rời khỏi nơi này.