Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102: Phân chia mồ mả
Chương 102: Phân chia mồ mả
“Lâm?”
Tô An lầm bầm một câu, hai chân không thể nào chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa, quỳ mọp xuống đất.
Một người đàn ông ăn mặc bình thường, vóc dáng đĩnh đạc khiêng quan tài tới cửa.
Chuyện này vốn đã khiến người ta hoài nghi, thế mà bây giờ người này còn nói cậu chủ của mình họ Lâm.
Chuyện này…
Cái tên ám ảnh đầu óc người nhà họ Tô như ác mộng lại xuất hiện trước mặt họ lần nữa.
Tô Ngạn Đinh nhìn bố mình có động tác quá đà như vậy mà cũng hoảng, thế nhưng gã không biết kẻ họ Lâm kia có điểm gì hơn người.
“Bố, bố làm gì vậy? Bất kể anh ta họ Lâm hay họ gì khác, còn lớn hơn được nhà họ Tô hay sao?”, gã kéo cánh tay của bố mình, định đỡ ông ta đứng dậy, nhưng rồi phát hiện ông ta không hề nhúc nhích.
“Im miệng!”, Tô An quát lên một tiếng.
Sau đó tiếp tục nhìn Trương Hợp, bất chấp mọi thứ mà hỏi: “Không biết Lâm thiếu gia đang ở nơi nào? Để kẻ hèn này đích thân nghênh đón!”
Tô Ngạn Đinh cũng bắt đầu ý thức được điều gì đó, gã không phải thằng ngốc, thấy bố mình cung kính và dè dặt như thế, ắt hẳn phải có nguyên do.
Gã nhìn bố thêm lần nữa.
Bất chợt phát hiện ra, sau gáy ông ta rịn đầy mồ hôi, chiếc áo sơ mi rộng rãi cũng dính sát vào cơ thể vì thấm mồ hôi.
“Nghênh đón thì không cần, thiếu gia cũng chỉ ghé qua thôi, bị nhà họ Tô ngăn lại mới nhớ ra hôm nay là ngày đặc biệt của nhà họ Tô nên cố tình gửi tặng món quà”, Trương Hợp nói với vẻ châm chọc.
Tô An nghe đến đây mới hiểu ra ngọn nguồn của sự việc.
Nhân vật này không hề để tâm tới động tĩnh về sau của nhà họ Tô. Ngược lại, bản thân họ muốn tỏ rõ uy thế của gia chủ, tự ý chắn đường ngăn lối, mới rước được “sát thần” này về.
Lúc này đây, chỉ muốn tự tát vêu mỏ.
“Kẻ hèn này hiểu được, kẻ hèn này hiểu được!”, Tô An gật đầu như giã tỏi, vội gọi thuộc hạ đến, lập tức khơi thông đường xá, để xe cộ qua lại.
Trương Hợp khẽ gật đầu, xem ra người này cũng biết nhìn thế cục.
“Khu nghĩa trang mới đã xây dựng xong rồi, vị trí của nhà họ Tô đã ở trong đó, cứ theo vị trí mà hạ táng đi”.
Giọng nói của Trương Hợp lại vang lên, nhưng khiến Tô An và những người khác giật mình, hạ táng cũng phải nghe theo sự sắp xếp, người này ngang ngược quá đi mất.
“Thưa anh, nhưng mà vị trí đã được xác định rồi, bây giờ thay đổi thì không ổn lắm ạ!”, Tô An phân trần.
Ông ta không có tình cảm sâu nặng với gia chủ trước của nhà họ Tô, cũng không vì người đã chết mà đi đắc tội với “Lâm thiếu gia” đáng sợ này, nhưng ai đến tham gia tang lễ mà biết đến nước này rồi còn không cho nhà họ Tô hạ táng, bắt đổi địa điểm, sẽ khiến nhà họ Tô mất hết thể diện.
Hi vọng đối phương giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Tô.
“Tôi đã chuyển lời rồi, còn giải quyết thế nào, ông Tô tự quyết định”, Nnói xong thì anh ta quay người rời đi.
Khu nghĩa trang mới đã xây dựng xong, tất cả những tội nhân từng hại chết nhà họ Chu, hại chết Chu Văn Hằng đều được bố trí tại đó, nằm dưới nghĩa trang nhà họ Chu, mãi mãi bị tiên linh của nhà họ Chu trấn áp.
Tô An im lặng không nói, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Ngay khi định rời khỏi đó, dường như nhớ ra điều gì, Trương Hợp đột nhiên quay ngoắt lại, mỉm cười và nói: “Với lời bình phẩm của cậu đây dành cho thiếu gia nhà tôi, tôi sẽ chuyển lời đúng sự thực!”
Nghe đến đây, mặt mũi Tô An thoáng chốc trắng bệch, lúng túng quay đầu nhìn Tô Ngạn Đinh sau lưng mình với vẻ mất hồn mất vía.
“Thưa cậu, ban nãy chỉ là chuyện hiểu lầm, con trẻ không có ý nhắm vào Lâm thiếu gia, chỉ là nhất thời vạ miệng nên không biết đúng sai nặng nhẹ!”
“Ngạn Đinh, nhanh, nhanh xin lỗi anh đi!”
Vội vã kéo tay áo Tô Ngạn Đinh ở phía sau, vội vàng nói.
Tô Ngạn Đinh hơi đờ đẫn, cũng luống cuống chân tay.
Bản tính bộc trực của tuổi trẻ khiến gã cứ đứng thẳng người, im như thóc.
Trương Hợp cười lạnh một tiếng rồi quay người đi thẳng.
Để lại Tô An mất hồn mất vía quỳ trên nền đất, đắm chìm trong đờ đẫn.
Gia chủ nhà họ Tô ban nãy còn tỏa sáng với tư thế thẳng tắp giờ đã như người mất hồn. Ông ta suy sụp bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bây giờ trông như đã già đi mấy chục tuổi.
Bản thân mình vừa mới ngồi lên vị trí ao ước bấy lâu.
Làm sao lại chọc phải vị “sát thần” kia, đã thế còn tự tìm quan tài đến cho mình vào đúng thời khắc quan trọng nhất là xây dựng uy tín cá nhân.
Chỉ sợ, sau này, bất kể đưa ra quyết định gì, Tô An đều nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm nay.
Rồi tự kiểm điểm bản thân.
Sẽ khiến cả đời ông ta không thể nào quên được.
“Bố, anh ta đi xa lắm rồi, bố đứng dậy đi.” Tô Ngạn Đinh vội vàng đỡ Tô An dậy.
“Thiếu gia mà thằng cha đó nhắc tới rốt cuộc là ai vậy? Sao mà huênh hoang ngông cuồng thế cơ chứ, tưởng mình gì và này nọ lắm à?”
Chát!
Chát chát!
Đáp lại lời gã là mấy cái tát liên tiếp, khi xung quanh đang im phăng phắc thì âm thanh này cực kỳ vang dội.
Tô Ngạn Đinh bị đánh đến mức lảo đảo lùi về sau, hốc mũi lại đổ máu, gã nhìn bố mình với vẻ nghi hoặc.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng quá mà. Mày cút đi cho tao, cút ngay lập tức!”
“Chiều nay, mày lập tức ra nước ngoài học tập cho tao, bao giờ thay đổi được cái vẻ ngông nghênh của mày thì hẵng vác xác về!”
Tô An mắng ầm lên, đuổi con trai mình đi.
Tô Ngạn Đinh ôm bên má sưng vù của mình, cũng đã ý thức được chắc hẳn bản thân gây họa rồi.
“Bố, con không đi đâu, cùng lắm thì con cẩn thận chút là được”, gã vẫn tỏ ra khá quật cường.
Tô An cũng đâu nỡ lòng nào, nhưng nhớ tới vài cậu ấm đã chết trước đó của nhà họ Tô mà đành nghiến răng nói.
“Tao chỉ có một thằng con trai thôi!”, rồi nói vọng ra phía sau: “Đặt vé máy bay cho Ngạn Đinh, chiều nay rời khỏi đây”.
Đường xá thông thoáng.
Trương Hợp kể lại những điều mình vừa nghe vừa thấy cho Lâm Triệt.
Anh khẽ mỉm cười, còn lời sỉ nhục của Tô Ngạn Đinh thì hoàn toàn không để trong lòng.
“Ngôi mộ chọn ở chỗ nào?”
Trương Hợp mỉm cười trả lời: “Đương nhiên, hạ táng theo lời dặn dò của thiếu gia. Tô An kia leo lên vị trí đó vốn dĩ không hề danh chính ngôn thuận mà”.
“Chắc chắn sợ đi theo vết xe đổ của người trước, không dám trái ý thiếu gia!”
Lâm Triệt gật gật, ngỏ ý đã hiểu.
Chu Văn Hằng!
Bạn tốt nhất của anh tại thành phố Tân Tân.
Tuy rằng chưa từng nói lời cảm ơn gì đó, nhưng trong lòng anh, cậu ấy vừa là anh em, vừa là ân nhân.
Nếu không có cậu ấy, có lẽ Lâm Triệt sẽ như nhiều nạn dân khác, trở thành một phần trong số đông thi thể đó rồi.
Thế mà, khi anh quay về, chỉ nhận được tin cậu ấy chết rất thảm thương, cùng với đoạn video cậu ấy bị làm nhục.
Mỗi lần nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng anh hừng hực cháy lên, không sao bình tĩnh được.
Chu Văn Hằng ham học, thích vẽ, kiến thức uyên bác, thế mà lại có kết cục như vậy.
Mà người nhà họ Chu.
Đường đường là gia tộc hàng đầu, sau khi gặp nạn thì cả gia tộc phải hạ táng ở một nơi hẻo lánh, âm u, ẩm ướt, toàn cây cổ thụ che hết ánh sáng.
Cả ngày chẳng được thấy mấy tia nắng.
Quanh năm không cho phép ai ra vào lễ bái, ngoài hai mẹ con nhà họ Chu, huyết mạch gần như đã đứt.
Độc ác nhất cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi!
Lần này, Lâm Triệt xây lại nghĩa trang.
Chỉ cần từng hãm hại người nhà họ Chu, sỉ nhục Chu Văn Hằng, sau khi chết sẽ được an táng ngay bên dưới phần mộ của nhà họ Chu theo tội danh của họ.
Mãi mãi bị nhà họ Chu đè đầu cưỡi cổ.
Sau khi chết, vẫn phải bồi thường cho những gì mà bản thân đã nói, đã làm.
Lần này.
Vẫn còn chừa lại thương hội Tử Hiên, ai nấy im bặt như ve sầu mùa đông.
Sau khi nhà họ Chu diệt vong, ba thế gia lớn gây dựng lại thương hội Tử Hiên, sự nghiệp thịnh vượng như mặt trời ban trưa.
Chỉ trong thoáng chốc, họ đã thao túng được thị trường của thành phố Tân Tân, phân phối nguồn cung rất hữu hạn.
“Hờ, ba thế gia hàng đầu, tôi cảm thấy mong mỏi rồi đây!”
“Lâm?”
Tô An lầm bầm một câu, hai chân không thể nào chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa, quỳ mọp xuống đất.
Một người đàn ông ăn mặc bình thường, vóc dáng đĩnh đạc khiêng quan tài tới cửa.
Chuyện này vốn đã khiến người ta hoài nghi, thế mà bây giờ người này còn nói cậu chủ của mình họ Lâm.
Chuyện này…
Cái tên ám ảnh đầu óc người nhà họ Tô như ác mộng lại xuất hiện trước mặt họ lần nữa.
Tô Ngạn Đinh nhìn bố mình có động tác quá đà như vậy mà cũng hoảng, thế nhưng gã không biết kẻ họ Lâm kia có điểm gì hơn người.
“Bố, bố làm gì vậy? Bất kể anh ta họ Lâm hay họ gì khác, còn lớn hơn được nhà họ Tô hay sao?”, gã kéo cánh tay của bố mình, định đỡ ông ta đứng dậy, nhưng rồi phát hiện ông ta không hề nhúc nhích.
“Im miệng!”, Tô An quát lên một tiếng.
Sau đó tiếp tục nhìn Trương Hợp, bất chấp mọi thứ mà hỏi: “Không biết Lâm thiếu gia đang ở nơi nào? Để kẻ hèn này đích thân nghênh đón!”
Tô Ngạn Đinh cũng bắt đầu ý thức được điều gì đó, gã không phải thằng ngốc, thấy bố mình cung kính và dè dặt như thế, ắt hẳn phải có nguyên do.
Gã nhìn bố thêm lần nữa.
Bất chợt phát hiện ra, sau gáy ông ta rịn đầy mồ hôi, chiếc áo sơ mi rộng rãi cũng dính sát vào cơ thể vì thấm mồ hôi.
“Nghênh đón thì không cần, thiếu gia cũng chỉ ghé qua thôi, bị nhà họ Tô ngăn lại mới nhớ ra hôm nay là ngày đặc biệt của nhà họ Tô nên cố tình gửi tặng món quà”, Trương Hợp nói với vẻ châm chọc.
Tô An nghe đến đây mới hiểu ra ngọn nguồn của sự việc.
Nhân vật này không hề để tâm tới động tĩnh về sau của nhà họ Tô. Ngược lại, bản thân họ muốn tỏ rõ uy thế của gia chủ, tự ý chắn đường ngăn lối, mới rước được “sát thần” này về.
Lúc này đây, chỉ muốn tự tát vêu mỏ.
“Kẻ hèn này hiểu được, kẻ hèn này hiểu được!”, Tô An gật đầu như giã tỏi, vội gọi thuộc hạ đến, lập tức khơi thông đường xá, để xe cộ qua lại.
Trương Hợp khẽ gật đầu, xem ra người này cũng biết nhìn thế cục.
“Khu nghĩa trang mới đã xây dựng xong rồi, vị trí của nhà họ Tô đã ở trong đó, cứ theo vị trí mà hạ táng đi”.
Giọng nói của Trương Hợp lại vang lên, nhưng khiến Tô An và những người khác giật mình, hạ táng cũng phải nghe theo sự sắp xếp, người này ngang ngược quá đi mất.
“Thưa anh, nhưng mà vị trí đã được xác định rồi, bây giờ thay đổi thì không ổn lắm ạ!”, Tô An phân trần.
Ông ta không có tình cảm sâu nặng với gia chủ trước của nhà họ Tô, cũng không vì người đã chết mà đi đắc tội với “Lâm thiếu gia” đáng sợ này, nhưng ai đến tham gia tang lễ mà biết đến nước này rồi còn không cho nhà họ Tô hạ táng, bắt đổi địa điểm, sẽ khiến nhà họ Tô mất hết thể diện.
Hi vọng đối phương giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Tô.
“Tôi đã chuyển lời rồi, còn giải quyết thế nào, ông Tô tự quyết định”, Nnói xong thì anh ta quay người rời đi.
Khu nghĩa trang mới đã xây dựng xong, tất cả những tội nhân từng hại chết nhà họ Chu, hại chết Chu Văn Hằng đều được bố trí tại đó, nằm dưới nghĩa trang nhà họ Chu, mãi mãi bị tiên linh của nhà họ Chu trấn áp.
Tô An im lặng không nói, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Ngay khi định rời khỏi đó, dường như nhớ ra điều gì, Trương Hợp đột nhiên quay ngoắt lại, mỉm cười và nói: “Với lời bình phẩm của cậu đây dành cho thiếu gia nhà tôi, tôi sẽ chuyển lời đúng sự thực!”
Nghe đến đây, mặt mũi Tô An thoáng chốc trắng bệch, lúng túng quay đầu nhìn Tô Ngạn Đinh sau lưng mình với vẻ mất hồn mất vía.
“Thưa cậu, ban nãy chỉ là chuyện hiểu lầm, con trẻ không có ý nhắm vào Lâm thiếu gia, chỉ là nhất thời vạ miệng nên không biết đúng sai nặng nhẹ!”
“Ngạn Đinh, nhanh, nhanh xin lỗi anh đi!”
Vội vã kéo tay áo Tô Ngạn Đinh ở phía sau, vội vàng nói.
Tô Ngạn Đinh hơi đờ đẫn, cũng luống cuống chân tay.
Bản tính bộc trực của tuổi trẻ khiến gã cứ đứng thẳng người, im như thóc.
Trương Hợp cười lạnh một tiếng rồi quay người đi thẳng.
Để lại Tô An mất hồn mất vía quỳ trên nền đất, đắm chìm trong đờ đẫn.
Gia chủ nhà họ Tô ban nãy còn tỏa sáng với tư thế thẳng tắp giờ đã như người mất hồn. Ông ta suy sụp bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bây giờ trông như đã già đi mấy chục tuổi.
Bản thân mình vừa mới ngồi lên vị trí ao ước bấy lâu.
Làm sao lại chọc phải vị “sát thần” kia, đã thế còn tự tìm quan tài đến cho mình vào đúng thời khắc quan trọng nhất là xây dựng uy tín cá nhân.
Chỉ sợ, sau này, bất kể đưa ra quyết định gì, Tô An đều nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm nay.
Rồi tự kiểm điểm bản thân.
Sẽ khiến cả đời ông ta không thể nào quên được.
“Bố, anh ta đi xa lắm rồi, bố đứng dậy đi.” Tô Ngạn Đinh vội vàng đỡ Tô An dậy.
“Thiếu gia mà thằng cha đó nhắc tới rốt cuộc là ai vậy? Sao mà huênh hoang ngông cuồng thế cơ chứ, tưởng mình gì và này nọ lắm à?”
Chát!
Chát chát!
Đáp lại lời gã là mấy cái tát liên tiếp, khi xung quanh đang im phăng phắc thì âm thanh này cực kỳ vang dội.
Tô Ngạn Đinh bị đánh đến mức lảo đảo lùi về sau, hốc mũi lại đổ máu, gã nhìn bố mình với vẻ nghi hoặc.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng quá mà. Mày cút đi cho tao, cút ngay lập tức!”
“Chiều nay, mày lập tức ra nước ngoài học tập cho tao, bao giờ thay đổi được cái vẻ ngông nghênh của mày thì hẵng vác xác về!”
Tô An mắng ầm lên, đuổi con trai mình đi.
Tô Ngạn Đinh ôm bên má sưng vù của mình, cũng đã ý thức được chắc hẳn bản thân gây họa rồi.
“Bố, con không đi đâu, cùng lắm thì con cẩn thận chút là được”, gã vẫn tỏ ra khá quật cường.
Tô An cũng đâu nỡ lòng nào, nhưng nhớ tới vài cậu ấm đã chết trước đó của nhà họ Tô mà đành nghiến răng nói.
“Tao chỉ có một thằng con trai thôi!”, rồi nói vọng ra phía sau: “Đặt vé máy bay cho Ngạn Đinh, chiều nay rời khỏi đây”.
Đường xá thông thoáng.
Trương Hợp kể lại những điều mình vừa nghe vừa thấy cho Lâm Triệt.
Anh khẽ mỉm cười, còn lời sỉ nhục của Tô Ngạn Đinh thì hoàn toàn không để trong lòng.
“Ngôi mộ chọn ở chỗ nào?”
Trương Hợp mỉm cười trả lời: “Đương nhiên, hạ táng theo lời dặn dò của thiếu gia. Tô An kia leo lên vị trí đó vốn dĩ không hề danh chính ngôn thuận mà”.
“Chắc chắn sợ đi theo vết xe đổ của người trước, không dám trái ý thiếu gia!”
Lâm Triệt gật gật, ngỏ ý đã hiểu.
Chu Văn Hằng!
Bạn tốt nhất của anh tại thành phố Tân Tân.
Tuy rằng chưa từng nói lời cảm ơn gì đó, nhưng trong lòng anh, cậu ấy vừa là anh em, vừa là ân nhân.
Nếu không có cậu ấy, có lẽ Lâm Triệt sẽ như nhiều nạn dân khác, trở thành một phần trong số đông thi thể đó rồi.
Thế mà, khi anh quay về, chỉ nhận được tin cậu ấy chết rất thảm thương, cùng với đoạn video cậu ấy bị làm nhục.
Mỗi lần nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng anh hừng hực cháy lên, không sao bình tĩnh được.
Chu Văn Hằng ham học, thích vẽ, kiến thức uyên bác, thế mà lại có kết cục như vậy.
Mà người nhà họ Chu.
Đường đường là gia tộc hàng đầu, sau khi gặp nạn thì cả gia tộc phải hạ táng ở một nơi hẻo lánh, âm u, ẩm ướt, toàn cây cổ thụ che hết ánh sáng.
Cả ngày chẳng được thấy mấy tia nắng.
Quanh năm không cho phép ai ra vào lễ bái, ngoài hai mẹ con nhà họ Chu, huyết mạch gần như đã đứt.
Độc ác nhất cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi!
Lần này, Lâm Triệt xây lại nghĩa trang.
Chỉ cần từng hãm hại người nhà họ Chu, sỉ nhục Chu Văn Hằng, sau khi chết sẽ được an táng ngay bên dưới phần mộ của nhà họ Chu theo tội danh của họ.
Mãi mãi bị nhà họ Chu đè đầu cưỡi cổ.
Sau khi chết, vẫn phải bồi thường cho những gì mà bản thân đã nói, đã làm.
Lần này.
Vẫn còn chừa lại thương hội Tử Hiên, ai nấy im bặt như ve sầu mùa đông.
Sau khi nhà họ Chu diệt vong, ba thế gia lớn gây dựng lại thương hội Tử Hiên, sự nghiệp thịnh vượng như mặt trời ban trưa.
Chỉ trong thoáng chốc, họ đã thao túng được thị trường của thành phố Tân Tân, phân phối nguồn cung rất hữu hạn.
“Hờ, ba thế gia hàng đầu, tôi cảm thấy mong mỏi rồi đây!”