Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256: Lan Linh
Sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, mọi người vẫn tấp nập, hối hả ngược xuôi vì miếng cơm manh áo.
Tại Liên minh Thương hội ba thành phố, Đậu Kiến Đức ngồi trên ghế chủ vị, bên dưới là các đại diện của những công ty, hộ kinh doanh lớn, các gia tộc đã gia nhập Liên minh Thương hội ba thành phố.
Hôm nay là một buổi họp sớm.
Đậu Kiến Đức nói: “Hiện giờ, tình hình thu mua các hộ kinh doanh và công ty thế nào rồi?”
Một người đàn ông trung niên, mập mạp đứng lên nói: “Vẫn còn vài công ty và mấy chục hộ kinh doanh lớn và vừa vẫn không chịu gia nhập Liên minh Thương hội của chúng ta. Chúng tôi đã đẩy mạnh việc thu mua để ép họ nhanh chóng quyết định!”
Đậu Kiến Đức nghe xong thì gật đầu: “Tốt, cứ tiếp tục như thế! Tôi muốn từ tháng sau, Liên minh Thương hội của chúng ta sẽ là thương hội lớn nhất, nắm giữ mạch máu kinh tế của cả ba thành phố duyên hải!”
Mấy người khác đồng thanh đáp: “Rõ!”
….
Tại phủ Võ Uy Hầu.
Người bên trong đã thức trắng một đêm, không ai buồn ngủ, cũng không ai dám ngủ. Chủ nhân của nơi này đang hôn mê, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa, trong tình trạng như thế, ai có thể ngon giấc chứ.
Lúc này, Trấn Bắc Hầu Trình Thế Bình đang ngồi bên giường, ông đang quan sát con trai nuôi của mình. Lâm Triệt vẫn đang hôn mê nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, phần sau cổ lại nổi lên mấy chấm đỏ ở quanh huyệt Phong Trì, ngoài ra thì anh hoàn toàn không có một dấu hiệu nào giống người trúng độc cả.
Đào Hậu tiến vào báo cáo kết quả sau mấy tiếng thẩm tra: “Báo cáo Tổng tư lệnh, qua quá trình điều tra, tôi phát hiện trong vụ ám sát vừa rồi có bàn tay của nhà họ Đậu ở ba thành phố duyên hải, nhà họ Triệu và Tú Y Vệ cũng đã cắm thêm một chân vào vụ này. Người nhận nhiệm vụ là Huyết Sát và Thất Tinh Các, nhà họ Đậu và nhà Triệu thuê sát thủ bên Huyết Sát, người của Thất Tinh Các giả dạng để trà trộn vào, nhân lúc Võ Uy Hầu không đề phòng mà ra tay đánh lén”.
Trình Thế Bình nghe thấy thế thì mắt cũng không ngước lên: “Tú Y Vệ? Dạo này họ ăn gan chó à? Tôi nhớ là A Triệt vừa mới gửi một đơn tố cáo lên trên nhỉ”.
Đào Hậu biết chuyện này nên đáp: “Đúng vậy, khoảng hai tuần trước, Võ Uy Hầu đã gửi một đơn tố cáo lên phía trên và một bản khác cho ngài, có lẽ đám người này cho rằng chỉ cần Võ Uy Hầu không còn nữa thì phía trên sẽ xử lý qua loa chuyện này”.
Tổng tư lệnh Trấn Bắc cười mỉa: “Thế này thì bị dẹp cũng đáng!”
Lời này vừa dứt, bên trên phủ Võ Uy Hầu vang lên âm thanh ầm ầm.
Một chiếc máy bay trực thăng đang hạ xuống, chủ bị đậu xuống phần sân rộng phía bên phải của tòa nhà.
Trực thăng vừa đáp xuống, khi cửa cabin mở ra, một người phụ nữ khoảng 40, làn da trắng nhợt vì ít phơi nắng xuất hiện. Người này mặc chiếc váy dài màu đen, mái tóc đen dài được xõa ra, bay loạn theo gió mạnh, trên mặt đeo một chiếc kính râm cũng màu đen.
Trên tay bà ta cầm một cái túi đan bằng lá, ai ở gần có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ bên trong.
Đây chính là Lan Linh mà Trình Thế Bình đã nhắc tới.
Lan Linh sinh trong gia đình có truyền thống về Trung y, bà ta được coi như là thiên tài trong giới Trung y, nhưng vì sở thích khác người, bà ta càng yêu thích công việc nghiên cứu và điều chế chất độc bằng thảo dược truyền thống. Trong một lần tìm kiếm nguyên liệu, bà ta đi lạc vào trong chiến trường, dù thiếu thường thức nhưng Lan Linh biết mình nên núp vào đâu đó trong tình hình như thế.
Sau một ngày một đêm trốn trong bụi cây, không ăn không uống, bà ta choáng váng và gây nên tiếng động khiến kẻ thù chú ý, trong thời khắc nguy hiểm nhất, Lan Linh đã được Trấn Bắc Hầu cứu giúp, thật ra chuyện sau đó thì bà ta không nhớ rõ vì đã đói tới mức ngất xỉu rồi. Bà ta chỉ nhớ là khi mình tỉnh dậy, thứ bà ta cảm nhận đầu tiên chính là bàn tay ấm áp của phu nhân Tổng tư lệnh Trấn Bắc, vì thế, với Lan Linh, người có ơn với bà ta là vợ của Trình Thế Bình chứ không phải ông.
Sau lần cuối gặp mặt phu nhân Trấn Bắc Hầu, Lan Linh đã để lại cách thức liên lạc và lời hứa, dù muốn cứu hay hại người, bà ta cũng sẽ giúp Trấn Bắc Hầu một lần.
….
Sau khi họp xong, Đậu Kiến Đức trở về nhà, vừa bước chân vào phòng khách, điện thoại đã reo.
Lão ta tiện tay cầm ống nghe lên, vừa a lô, người ở bên kia đã tuôn ra một tràng mắng mỏ: “Đậu Kiến Đức, ông có điên thì điên một mình đi, muốn chết thì dứt khoát cút xa nhà họ Đậu một chút! Tôi – gia chủ dòng chính của nhà họ Đậu – Đậu Thiên Tân tuyên bố, trục xuất ông và tách dòng bên của nhà họ Đậu ở ba thành phố duyên hải ra khỏi dòng tộc nhà họ Đậu. Nể tình một vài năm cực khổ của của, tôi nhắc ông một câu: Tổng tư lệnh Trấn Bắc – vị vua không ngai của phương Bắc đã tới chỗ ông sau khi Võ Uy Hầu bị ám sát. Chúc ông may mắn. Tạm biệt!”
Đậu Kiến Đức nghe xong mà rụng rời tay chân, cơ thể mềm nhũn, ống nghe điện thoại rớt xuống đất. Trong đầu lão ta chỉ còn lại câu: “Tổng tư lệnh Trấn Bắc – vị vua không ngai của phương Bắc đã tới chỗ ông sau khi Võ Uy Hầu bị ám sát”.
….
Trụ sở Tú Y Vệ.
Sau một đêm hưởng thụ thỏa thuê thích chí với Độc Diễm, Vưu Thừa Vọng tỉnh dậy trong tiếng đập cửa.
Độc Diễm đã rời đi từ lâu, ông ta khoác áo choàng vào rồi đi mở cửa.
Một người đội trưởng của Tú Y Vệ khoảng 30, mắt hí, mỏ như chuột, thân hình còm nhom, lưng cong xuống vội nói: “Vưu đại nhân, Vưu đại nhân!”
Vưu Thừa Vọng liếc hắn ta một cái rồi quay người vào phòng, ngồi thảnh thơi trên ghế hỏi: “Cái gì, từ từ nói! Có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh đã!”
Đội trưởng kia sốt ruột tới mức mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, lau hoài vẫn không hết: “Trấn Bắc Hầu tới rồi! Ngài ấy tới ba thành phố duyên hải rồi!”
Vưu Thừa Vọng giật mình, ly trà vừa rót, chưa kịp uống rơi xuống đất, vỡ toang.
Tại Liên minh Thương hội ba thành phố, Đậu Kiến Đức ngồi trên ghế chủ vị, bên dưới là các đại diện của những công ty, hộ kinh doanh lớn, các gia tộc đã gia nhập Liên minh Thương hội ba thành phố.
Hôm nay là một buổi họp sớm.
Đậu Kiến Đức nói: “Hiện giờ, tình hình thu mua các hộ kinh doanh và công ty thế nào rồi?”
Một người đàn ông trung niên, mập mạp đứng lên nói: “Vẫn còn vài công ty và mấy chục hộ kinh doanh lớn và vừa vẫn không chịu gia nhập Liên minh Thương hội của chúng ta. Chúng tôi đã đẩy mạnh việc thu mua để ép họ nhanh chóng quyết định!”
Đậu Kiến Đức nghe xong thì gật đầu: “Tốt, cứ tiếp tục như thế! Tôi muốn từ tháng sau, Liên minh Thương hội của chúng ta sẽ là thương hội lớn nhất, nắm giữ mạch máu kinh tế của cả ba thành phố duyên hải!”
Mấy người khác đồng thanh đáp: “Rõ!”
….
Tại phủ Võ Uy Hầu.
Người bên trong đã thức trắng một đêm, không ai buồn ngủ, cũng không ai dám ngủ. Chủ nhân của nơi này đang hôn mê, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa, trong tình trạng như thế, ai có thể ngon giấc chứ.
Lúc này, Trấn Bắc Hầu Trình Thế Bình đang ngồi bên giường, ông đang quan sát con trai nuôi của mình. Lâm Triệt vẫn đang hôn mê nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, phần sau cổ lại nổi lên mấy chấm đỏ ở quanh huyệt Phong Trì, ngoài ra thì anh hoàn toàn không có một dấu hiệu nào giống người trúng độc cả.
Đào Hậu tiến vào báo cáo kết quả sau mấy tiếng thẩm tra: “Báo cáo Tổng tư lệnh, qua quá trình điều tra, tôi phát hiện trong vụ ám sát vừa rồi có bàn tay của nhà họ Đậu ở ba thành phố duyên hải, nhà họ Triệu và Tú Y Vệ cũng đã cắm thêm một chân vào vụ này. Người nhận nhiệm vụ là Huyết Sát và Thất Tinh Các, nhà họ Đậu và nhà Triệu thuê sát thủ bên Huyết Sát, người của Thất Tinh Các giả dạng để trà trộn vào, nhân lúc Võ Uy Hầu không đề phòng mà ra tay đánh lén”.
Trình Thế Bình nghe thấy thế thì mắt cũng không ngước lên: “Tú Y Vệ? Dạo này họ ăn gan chó à? Tôi nhớ là A Triệt vừa mới gửi một đơn tố cáo lên trên nhỉ”.
Đào Hậu biết chuyện này nên đáp: “Đúng vậy, khoảng hai tuần trước, Võ Uy Hầu đã gửi một đơn tố cáo lên phía trên và một bản khác cho ngài, có lẽ đám người này cho rằng chỉ cần Võ Uy Hầu không còn nữa thì phía trên sẽ xử lý qua loa chuyện này”.
Tổng tư lệnh Trấn Bắc cười mỉa: “Thế này thì bị dẹp cũng đáng!”
Lời này vừa dứt, bên trên phủ Võ Uy Hầu vang lên âm thanh ầm ầm.
Một chiếc máy bay trực thăng đang hạ xuống, chủ bị đậu xuống phần sân rộng phía bên phải của tòa nhà.
Trực thăng vừa đáp xuống, khi cửa cabin mở ra, một người phụ nữ khoảng 40, làn da trắng nhợt vì ít phơi nắng xuất hiện. Người này mặc chiếc váy dài màu đen, mái tóc đen dài được xõa ra, bay loạn theo gió mạnh, trên mặt đeo một chiếc kính râm cũng màu đen.
Trên tay bà ta cầm một cái túi đan bằng lá, ai ở gần có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ bên trong.
Đây chính là Lan Linh mà Trình Thế Bình đã nhắc tới.
Lan Linh sinh trong gia đình có truyền thống về Trung y, bà ta được coi như là thiên tài trong giới Trung y, nhưng vì sở thích khác người, bà ta càng yêu thích công việc nghiên cứu và điều chế chất độc bằng thảo dược truyền thống. Trong một lần tìm kiếm nguyên liệu, bà ta đi lạc vào trong chiến trường, dù thiếu thường thức nhưng Lan Linh biết mình nên núp vào đâu đó trong tình hình như thế.
Sau một ngày một đêm trốn trong bụi cây, không ăn không uống, bà ta choáng váng và gây nên tiếng động khiến kẻ thù chú ý, trong thời khắc nguy hiểm nhất, Lan Linh đã được Trấn Bắc Hầu cứu giúp, thật ra chuyện sau đó thì bà ta không nhớ rõ vì đã đói tới mức ngất xỉu rồi. Bà ta chỉ nhớ là khi mình tỉnh dậy, thứ bà ta cảm nhận đầu tiên chính là bàn tay ấm áp của phu nhân Tổng tư lệnh Trấn Bắc, vì thế, với Lan Linh, người có ơn với bà ta là vợ của Trình Thế Bình chứ không phải ông.
Sau lần cuối gặp mặt phu nhân Trấn Bắc Hầu, Lan Linh đã để lại cách thức liên lạc và lời hứa, dù muốn cứu hay hại người, bà ta cũng sẽ giúp Trấn Bắc Hầu một lần.
….
Sau khi họp xong, Đậu Kiến Đức trở về nhà, vừa bước chân vào phòng khách, điện thoại đã reo.
Lão ta tiện tay cầm ống nghe lên, vừa a lô, người ở bên kia đã tuôn ra một tràng mắng mỏ: “Đậu Kiến Đức, ông có điên thì điên một mình đi, muốn chết thì dứt khoát cút xa nhà họ Đậu một chút! Tôi – gia chủ dòng chính của nhà họ Đậu – Đậu Thiên Tân tuyên bố, trục xuất ông và tách dòng bên của nhà họ Đậu ở ba thành phố duyên hải ra khỏi dòng tộc nhà họ Đậu. Nể tình một vài năm cực khổ của của, tôi nhắc ông một câu: Tổng tư lệnh Trấn Bắc – vị vua không ngai của phương Bắc đã tới chỗ ông sau khi Võ Uy Hầu bị ám sát. Chúc ông may mắn. Tạm biệt!”
Đậu Kiến Đức nghe xong mà rụng rời tay chân, cơ thể mềm nhũn, ống nghe điện thoại rớt xuống đất. Trong đầu lão ta chỉ còn lại câu: “Tổng tư lệnh Trấn Bắc – vị vua không ngai của phương Bắc đã tới chỗ ông sau khi Võ Uy Hầu bị ám sát”.
….
Trụ sở Tú Y Vệ.
Sau một đêm hưởng thụ thỏa thuê thích chí với Độc Diễm, Vưu Thừa Vọng tỉnh dậy trong tiếng đập cửa.
Độc Diễm đã rời đi từ lâu, ông ta khoác áo choàng vào rồi đi mở cửa.
Một người đội trưởng của Tú Y Vệ khoảng 30, mắt hí, mỏ như chuột, thân hình còm nhom, lưng cong xuống vội nói: “Vưu đại nhân, Vưu đại nhân!”
Vưu Thừa Vọng liếc hắn ta một cái rồi quay người vào phòng, ngồi thảnh thơi trên ghế hỏi: “Cái gì, từ từ nói! Có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh đã!”
Đội trưởng kia sốt ruột tới mức mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, lau hoài vẫn không hết: “Trấn Bắc Hầu tới rồi! Ngài ấy tới ba thành phố duyên hải rồi!”
Vưu Thừa Vọng giật mình, ly trà vừa rót, chưa kịp uống rơi xuống đất, vỡ toang.