Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 844
“Lãnh Mạch, em phải đi mười chín tầng địa ngục”
Tôi lấy lại cái hộp từ tay Sĩ Mị. “Anh có thể để binh lính †ìm ngựa giúp em được không? Con ngựa nhanh nhất nhé.”
“Em đi mười chín tâng địa ngục làm gì?” Lãnh Mạch không hiểu.
Bây giờ không phải lúc giải thích với anh ấy, tôi chỉ có thời gian hai mươi phút.
“Lãnh Mạch anh phải tin tưởng em, xin anh đấy!”
Tôi nói.
Lãnh Mạch cau mày, không hỏi nhiều nữa, vẫy tay gọi binh lính tới.
Rất nhanh binh lính đã đưa ngựa đến.
Tôi nhảy lên ngựa: “Lãnh Mạch, các anh ở đây chờ em, em rất nhanh sẽ về, nhớ kỹ nhất định phải ở đây, đừng đi nơi khác!”
Lãnh Mạch và Sỉ Mị nghi hoặc.
Ngay cả Mộ Tu còn hỏi tôi đang làm gì.
Tôi cũng không giải thích với bọn họ, quất roi cưỡi ngựa rời đi.
Nếu như nói cho Lãnh Mạch tôi chỉ còn lại năm năm tuổi thọ, anh ấy nhất định sẽ điên lên mất…
Chuyện gì cũng không thể nói, bí mật thay đổi thời không cứ giữ trong lòng là được rồi.
Đi mười chín tầng địa ngục cần phải đến thành phố gân nhất tìm được truyền tống trận liên thông địa phủ, cách núi tuyết gân nhất chính là Băng Thành, Băng Thành tôi rất quen thuộc.
Ngựa chạy qua khu rừng rậm, vân còn trong ranh giới, Bạch Hổ đã đứng chờ: “Cô nhóc.”
Tay chân khỏe mạnh, không bị tôi chém đứt, cái đầu hùng tráng hơi ngoẹo, nhìn bộ dạng chắc cũng bị thương kha khá.
Thật tốt.
Thật tốt…
“Nghe nói cô phải đi mười chín tâng địa ngục?”
“Đúng vậy.”
“Lên, tôi đưa cô đi” Anh ta nói.
Tôi hơi do dự.
“Nhanh lên, cô không phải không còn nhiều thời gian sao?” Anh ta tiếp tục nói.
“Được!” Tôi cười, lập tức bay vọt lên người anh ta, năm chắc: “Bạch Hổ, vậy nhờ anh rồi”
Bạch Hổ rống lên tiếng trầm thấp, phóng đi như: gió.
Lục Quy còn vây tay với tôi: “
cẩn thận”
lồng Đồng, đi đường Phía sau Lục Quy, Lưu Nguyệt đang đứng bên cáng xem thương thế Dạ Minh. Dạ Minh và Lưu Nguyệt cãi vả, Tống Tử Thanh ngồi trên cáng uống nước, thở dài ảo não tại sao mình thất bại…
Mọi người đều còn sống.
Tất cả mọi người…
Tôi lắc đầu, quảng những cảnh tượng máu me trong đầu đi, tập trung chú ý.
Lãnh Mạch, chờ emI Bạch Hổ hiển nhiên nhanh hơn ngựa vô số lần, trong chớp mắt đã đến Băng Thành, binh lính biết tôi, nhanh chóng để chúng tôi vào thành, sau đó thuận lợi tìm được truyền tống trận của Băng Thành, Bạch Hổ mang tôi đứng trên truyên tống trận.
“Mặc dù biết cô rất gấp, nhưng tôi vẫn nghi ngờ”
Trước một giây khi truyên tống trận phát động, Bạch Hổ nói với tôi: “Tôi luôn có cảm giác kỳ quặc, giống như cô đã trải qua tương lai một lần, lân này là trở về muốn thay đổi tương lai”
Tôi ngẩn ra.
Không thể không nói, cảm giác của thân thú rất nhạy, quả thực lợi hại.
Tôi không lên tiếng.
“Chắc do tôi nghĩ nhiều, cô đừng để ý” Bạch Hổ lên tiếng.
Tôi lấy lại cái hộp từ tay Sĩ Mị. “Anh có thể để binh lính †ìm ngựa giúp em được không? Con ngựa nhanh nhất nhé.”
“Em đi mười chín tâng địa ngục làm gì?” Lãnh Mạch không hiểu.
Bây giờ không phải lúc giải thích với anh ấy, tôi chỉ có thời gian hai mươi phút.
“Lãnh Mạch anh phải tin tưởng em, xin anh đấy!”
Tôi nói.
Lãnh Mạch cau mày, không hỏi nhiều nữa, vẫy tay gọi binh lính tới.
Rất nhanh binh lính đã đưa ngựa đến.
Tôi nhảy lên ngựa: “Lãnh Mạch, các anh ở đây chờ em, em rất nhanh sẽ về, nhớ kỹ nhất định phải ở đây, đừng đi nơi khác!”
Lãnh Mạch và Sỉ Mị nghi hoặc.
Ngay cả Mộ Tu còn hỏi tôi đang làm gì.
Tôi cũng không giải thích với bọn họ, quất roi cưỡi ngựa rời đi.
Nếu như nói cho Lãnh Mạch tôi chỉ còn lại năm năm tuổi thọ, anh ấy nhất định sẽ điên lên mất…
Chuyện gì cũng không thể nói, bí mật thay đổi thời không cứ giữ trong lòng là được rồi.
Đi mười chín tầng địa ngục cần phải đến thành phố gân nhất tìm được truyền tống trận liên thông địa phủ, cách núi tuyết gân nhất chính là Băng Thành, Băng Thành tôi rất quen thuộc.
Ngựa chạy qua khu rừng rậm, vân còn trong ranh giới, Bạch Hổ đã đứng chờ: “Cô nhóc.”
Tay chân khỏe mạnh, không bị tôi chém đứt, cái đầu hùng tráng hơi ngoẹo, nhìn bộ dạng chắc cũng bị thương kha khá.
Thật tốt.
Thật tốt…
“Nghe nói cô phải đi mười chín tâng địa ngục?”
“Đúng vậy.”
“Lên, tôi đưa cô đi” Anh ta nói.
Tôi hơi do dự.
“Nhanh lên, cô không phải không còn nhiều thời gian sao?” Anh ta tiếp tục nói.
“Được!” Tôi cười, lập tức bay vọt lên người anh ta, năm chắc: “Bạch Hổ, vậy nhờ anh rồi”
Bạch Hổ rống lên tiếng trầm thấp, phóng đi như: gió.
Lục Quy còn vây tay với tôi: “
cẩn thận”
lồng Đồng, đi đường Phía sau Lục Quy, Lưu Nguyệt đang đứng bên cáng xem thương thế Dạ Minh. Dạ Minh và Lưu Nguyệt cãi vả, Tống Tử Thanh ngồi trên cáng uống nước, thở dài ảo não tại sao mình thất bại…
Mọi người đều còn sống.
Tất cả mọi người…
Tôi lắc đầu, quảng những cảnh tượng máu me trong đầu đi, tập trung chú ý.
Lãnh Mạch, chờ emI Bạch Hổ hiển nhiên nhanh hơn ngựa vô số lần, trong chớp mắt đã đến Băng Thành, binh lính biết tôi, nhanh chóng để chúng tôi vào thành, sau đó thuận lợi tìm được truyền tống trận của Băng Thành, Bạch Hổ mang tôi đứng trên truyên tống trận.
“Mặc dù biết cô rất gấp, nhưng tôi vẫn nghi ngờ”
Trước một giây khi truyên tống trận phát động, Bạch Hổ nói với tôi: “Tôi luôn có cảm giác kỳ quặc, giống như cô đã trải qua tương lai một lần, lân này là trở về muốn thay đổi tương lai”
Tôi ngẩn ra.
Không thể không nói, cảm giác của thân thú rất nhạy, quả thực lợi hại.
Tôi không lên tiếng.
“Chắc do tôi nghĩ nhiều, cô đừng để ý” Bạch Hổ lên tiếng.
Bình luận facebook