-
Chương 561-565
Chương 561: Thời đại nào rồi còn viết thư?
Bạch Lộc Dư ‘gâu gâu’ quay về.
Hai người này một khi ở cùng nhau thì tự động quay về lúc ba tuổi, Nam Mẫn bị các anh làm loạn, khói mù trong lòng đã tiêu tán không ít.
Lạc Quân Hành ngại ồn ào, anh ta nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi Nam Mẫn hơi cong lên thì không nói gì.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa”, Hạ Thâm ngăn hai người đúng lúc.
Tiếp tục ồn ào nữa thì anh cả sẽ đánh người đấy.
Nam Tam Tài híp mắt cười, yêu thích không rời tay bức tranh, rồi lại hỏi Nam Mẫn: “Cháu không hỏi Văn Cảnh Dật bức tranh này là ai làm sao?”
“Hỏi rồi, nhưng ông ấy không nói”.
Nam Mẫn mím môi đáp: “Nói là chờ lần sau chúng ta quay lại thành phố Bắc, ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết”.
“...”
Sắc mặt Nam Tam Tài sụp đổ: “Hắc, ông già này! Còn học thói thừa nước đục thả câu! Không nói thì thôi, ông không tò mò nữa!”
Ngoài miệng thì nói không tò mò, thực tế trong lòng tò mò muốn chết!
Lòng ngứa ngáy khó nhịn.
*
Đến khu vườn Hoa Hồng đã là nhá nhem tối.
Sau khi từ nước Y về, tinh thần Nam Mẫn luôn dao động, rất dễ mệt nỏi.
Vừa về nhà, cô muốn lập tức về phòng ngủ một giấc, có thể ngủ thì sẽ không suy nghĩ gì nữa.
Nhưng sợ các anh lo lắng, cô vẫn miễn cưỡng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với các anh, trong bữa nên cười thì cười, nên nói thì nói, nhìn trông cô vẫn vui vẻ như trước kia.
Nhưng ánh sáng trong mắt cô không còn.
Các anh đều nhìn thấy nỗi đau trong lòng cô, nhưng không có vạch trần.
Cô muốn cố gắng trở nên vui vẻ, vậy họ sẽ ở bên cạnh cô thật vui; nếu cô buồn, họ ở bên cô cùng buồn.
Những gì họ có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.
Vết thương ở tim cần tự cô hòa giải với chính mình, tự bản thân bước ra mới được.
Nhưng họ tin em gái, tin rằng đến một ngày cô sẽ đi ra khỏi vũng bùn tình cảm, lại một lần nữa hồi phục sức sống, trở về là cô gái mạnh mẽ tràn đầy ánh sáng.
Trong bữa ăn có nhắc đến tình trạng của Ngôn Uyên.
Lý Vân nói: “Vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động ngón tay, cơ bản có thể loại trừ tình huống trở thành người thực vật, còn bao giờ tỉnh lại vẫn phải xem ý thức hồi phục của anh ta”.
“Anh Ngôn cũng thảm vậy sao, bị thương nặng quá”.
Bạch Lộc Dư hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ dù thật sự tỉnh lại cũng không dễ dàng hồi phục, không khác gì tình trạng ba năm trước của Dụ Lâm Hải…”
Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.
Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.
Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.
Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.
Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.
Là chữ của Dụ Lâm Hải?
Anh gửi thư cho cô???
Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.
Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.
Hết đợt này đến đợt khác…
Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?
Vẫn chưa hết?
Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?
Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?
Lại còn có tư tưởng của văn nhân…
Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.
Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.
Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.
Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?
Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?
Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.
Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.
Sao có thể biến thành bộ dạng này?
“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”
Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.
Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.
Chương 562: Những bức thư
Mẫn à.
Bỗng nhiên thấy rất nhớ em.
Phải nói là sau khi em rời khỏi thành phố Nam, ngày nào của tôi cũng trôi qua trong sự nhớ nhung.
Tối đến tôi thường hay mất ngủ, có ngủ cũng không yên giấc, nên lấy cây trâm có được từ chỗ em ra xem tới xem lui, cứ nhìn đóa hoa hồng em khắc, cùng với hai chữ “Nam Mẫn” kia không rời mắt.
Bây giờ là gần sáng ở thành phố Nam, ở Birmingham thì chắc là mới tới nửa đêm, bên đó có lạnh lắm không? Có hay mưa không?
Ngày nào tôi cũng kiểm tra tình hình thời tiết của Birmingham, nhưng không thể nào biết được những gì đang diễn ra trong tim em.
Em có vui không?
Có lẽ là khá vui.
Suy cho cùng thì ở đó không có tôi ở bên cạnh làm phiền, lại có thêm anh cả yêu quý của em, tôi tin chắc em sẽ rất vui vẻ.
Tôi rất muốn sang Birmingham để tìm em, vài lần định đặt vé máy bay nhưng vì vừa mới phẫu thuật mở sọ nên không bay được. Tôi phải đi thuyền, liệu khi nhìn thấy tôi em có tức giận đến mức ném tôi xuống biển không?
Ha ha.
Em ấy à, tính tình đúng là khó chiều, như con mèo vậy, bình thường lạnh lùng hờ hững chẳng quan tâm đến điều gì, nhưng nóng giận chút lại xù lông lên.
Mấy ông anh nhà em không dám chọc em giận, tôi lại càng không dám, sợ em cào nát mặt tôi mất.
Nhưng tôi biết, em khinh thường làm việc đó, em chỉ biết dùng ánh mắt để giết tôi, một ánh mắt thôi là đủ để khiến tôi co rụt lại rồi.
Thế nên tôi thường suy nghĩ không biết ba năm trước rốt cuộc mình bị gì mà lại không phát hiện ra được dáng vẻ thật sự của em sau lớp mặt nạ ngoan ngoãn kia, cứ thể bị em lừa không biết gì suốt ba năm.
Đều do tôi không tốt, là do mắt tôi mù, lòng cũng không sáng.
Ba năm đó, tôi cũng không biết mình đã trải qua như thế nào, có cảm giác như một giấc mơ vậy, rơi xuống một cái vực sâu rồi lại được một y tá cứu dậy.
Ký ức của tôi về vị thiên sứ đó vô cùng mờ nhạt, thế nên em ở ngay bên cạnh mà tôi lại xem em như không khí.
Tôi cứ có cảm giác em không phải là em.
Giấc mơ đó, mãi cho đến khi em rời đi mới chợt tỉnh lại.
Tôi nhớ rõ, sau khi ly hôn với em, từ bệnh viện trở về dinh thự nhà họ Dụ thì người giúp việc mới nói cho tôi biết em đã đi rồi.
Tôi đẩy cửa phòng ra, ngửi được mùi hương hoa hồng quen thuộc, đó chính là mùi hương trên người em, sau đó mùi hương cũng dần nhạt đi sau khi em biến mất, cho đến khi nó gần như mất hẳn thì tôi mới cảm thấy hoảng hốt.
Bởi vì tôi biết, em đã dần rời khỏi thế giới của tôi rồi.
Tôi đã làm em tổn thương quá sâu.
Em chăm sóc tôi ba năm, mà tôi lại chẳng đối xử tốt với em dù chỉ một ngày, tôi là kẻ không ra gì, không đáng mặt đàn ông.
Sao tôi lại không biết “tình cảm đến muộn còn không bằng cọng cỏ”, cũng biết em không cần “cọng cỏ quay đầu” như tôi, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ được.
Thế nên tôi viết bức thư này vì muốn nói với em một điều…
Tôi yêu em, tôi muốn chúng ta có thể ở bên nhau!
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
Nam Mẫn đọc hết bức thư, chỉ cảm thấy miệng mình chua sót, như vừa mới nuốt phải hoàng liên, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Hơn nữa khi nhìn bên dưới góc phải, trên cái tên của anh là hình con dấu “Dụ Lâm Hải ấn” màu đỏ, tim cô như bị ai đó siết chặt vậy.
Cô đau đến mức cả người phát run, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế.
Ngồi đó chừng nửa ngày, cô tự nói với bản thân rằng đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoác xem cho hết.
Xem anh rốt cuộc còn muốn nói điều gì?
Còn có thể nói ra những gì!
Cố nén cơn sóng giữ trong lòng, cô mở bức thư thứ hai ra.
——
Mẫn à.
Vẫn là rất nhớ em.
Trong khoảng thời gian gần đây tôi không được may mắn lắm, chuyện vui vẻ nhất có lẽ là em đã kết bạn lại với tôi!
Tôi thật sự rất vui, rất rất vui!
Mỗi lần gửi tin nhắn cho em, chờ em trả lời, nhìn thấy tin nhắn của em đều biến thành khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi trong nửa năm qua.
Tôi đã ước mong rằng em có thể nói với tôi nhiều hơn một chút, dù chỉ là nửa câu vậy thôi, nửa câu thôi cũng đã đủ để cảm giác hạnh phúc đó của tôi kéo dài hơn rồi, nhưng tôi lại sợ nói nhiều quá lại làm phiền em.
Nhìn thấy những dòng chữ em gửi, nghe thấy giọng nói của em, sự nhớ nhung về em lại càng thêm dữ dội.
Tôi hận không thể phá nát màn hình, trực tiếp xuất hiện trước mặt em.
Chương 563: Chết rồi vẫn còn chọc tức em
Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nói hết qua WeChat, trong điện thoại tôi cũng không nói thành lời được nên đành phải viết thư cho em.
Bây giờ tôi mới hiểu được, người xưa “dùng bồ câu đưa thư” là việc lãng mạn đến mức nào.
Bưu điện chính là phát minh vĩ đại nhất trên đời.
Bức thư trước đó có lẽ đã đến khu vườn Hoa Hồng, em lại đang ở Birmingham xa xôi nên tất nhiên là không thấy được, cứ để nó nằm ở đó đâu hơn một chút đi.
Bởi vì tôi cũng không dám chắc, khi em nhìn thấy nét chữ trên phong thư kia có liếc mắt cái đã nhận ra nó là chữ của tôi hay không, nếu đã nhận ra rồi, liệu em có trực tiếp xé nát rồi ném vào thùng rác mà chẳng thèm xem hay không?
Nói thật, tôi chẳng hề có chút tự tin nào.
Thế nên xem như em chưa thấy cũng tốt, thế thì lá gan của tôi sẽ to hơn một chút.
Mấy ngày nay lòng tôi cứ bất an thế nào ấy, cứ linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, từ nhỏ đến lớn tôi đã như vậy rồi, giác quan thứ sáu cho chuyện vui thì chẳng ra làm sao, nhưng chuyện xấu thì cứ chính xác đến lạ.
Nhưng chỉ cần em ở bên kia có thể bình yên thì mọi chuyện sẽ không sao hết.
Còn tôi…
Ngày trước có một thầy từng tính cho tôi, nói số tôi gặp phải nhiều tai nạn, nửa đời đầu phải trải qua ba kiếp nạn, nếu vượt qua được thì sẽ sống tới già, nếu không qua được thì ở lại đó thôi.
Tôi không biết ba kiếp nạn đó là gì, ngày trước cũng không sợ, cảm thấy binh đến có tướng chắn, nước đến có đất ngăn, di chúc cũng đã lập, chuyện hậu sự đã được sắp xếp nên chẳng sợ điều gì.
Nhưng bây giờ tôi lại thấy hơi sợ hãi.
Tôi sợ trong khoảng thời gian sống ngắn ngủi đó, tôi phải sống trong sự hối hận vì yêu mà không thể chung đường.
Em vẫn chưa tha thứ cho tôi, sao tôi cam lòng rời đi như vậy được chứ?
Tôi cũng sợ lắm, sợ em ra nước ngoài gặp được người đàn ông khác, phát hiện người đó tốt hơn tôi, trưởng thành hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, biết săn sóc hơn tôi, tốt với em hơn tôi…
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thật sự không có chút lợi thế nào.
Khi nào em mới về?
Tôi là một kẻ tham lam, đã không còn thỏa mãn với việc gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho em nữa, tôi muốn nhìn thấy em, gấp gáp muốn thấy mặt em!
Nước ngoài sống rất cởi mở, lúc ở bên đó tôi thường thấy người ta hôn nhau ở ngã tư đường, thân thiết với nhau trong ngõ tối…
Tôi xin em, dù có gặp được một người đàn ông hoàn hảo toàn diện đến mức nào cũng đừng dễ dàng nhập gia tùy tục!
Lòng dạ đàn ông chỉ có những thứ đó mà thôi, em nhất định phải cẩn thận!
Kinh nghiệm của em không nhiều, rất dễ bị tổn thương.
Nếu tôi nói cho em biết, thật ra cái đêm trong khách sạn đó tôi với em chẳng xảy ra chuyện gì, tất cả đều do tôi làm giả, em có thể bớt hận tôi một chút hay không?
Hay là em sẽ hận tôi hơn?
Hận tôi lừa em?
Em quay về nói cho tôi biết được không?
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
……
Nam Mẫn trừng to hai mắt, đọc lại đoạn cuối một lần nữa, cảm thấy gân xanh trên đầu mình giật giật.
Cái đêm trong khách sạn hôm đó, bọn họ… Không xảy ra quan hệ.
Cô không mượn rượu “bắt nạt” anh.
Chỉ là anh giả vờ thôi?
Sắc mặt Nam Mẫn đầy nặng nề, tức giận đến mức phát run.
“Dụ Lâm Hải, tên khốn nhà anh!”
Hai tay Nam Mẫn siết chặt lấy bàn, cắn chặt răng, cơn tức này, bực bội không biết trút đi đâu!
Những thứ khác thì cô có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ có chuyện đó là không có chút kinh nghiệm nào.
Chỉ thấy heo chạy chứ chưa từng ăn thịt heo.
Chỉ có một đống kinh nghiệm trong lý thuyết, không có áp dụng vào thực tiễn.
Lần đó cô uống say được Dụ Lâm Hải đưa đi, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thấy cả người anh đầy vết thương, uất ức nói anh bị cô ức hiếp.
Xét thấy cô uống rượu có vài tật xấu, chẳng thể nhớ gì cả, hơn nữa dấu vết trên người anh rất giống thật nên cô mới tin, còn tưởng mình đã làm ra chuyện hay ho rồi.
Say rượu làm loạn, bất cẩn đè lên người anh.
Nào ngờ tất cả đều là anh giả vờ!
Sao trên đời này lại có người đàn ông mặt dày mày dạn như thế nhỉ?
Hiệu quả cách âm của khu vườn Hoa Hồng không tốt, tiếng rống giận của Nam Mẫn đã lọt hết vào tai mấy ông anh, họ bèn đẩy cửa ra, nối đuôi nhau đi vào.
“Chuyện gì thế? Lúc nãy em mới ăn cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Dụ Lâm Hải đúng không?”
Bạch Lộc Dư dò xét nhìn gương mặt xanh mét của Nam Mẫn, buồn bực nói: “Dụ Lâm Hải lại gây ra chuyện gì thế, sao chết rồi mà vẫn có thể khiến em tức đến mức này?”
Lý Vân đẩy anh ta một cái, nháy mắt bảo anh ta đừng tùy tiện nhắc tới Dụ Lâm Hải.
Thế có khác gì xát muối lên miệng vết thương của bé sáu đâu?
Bạch Lộc Dư nhỏ giọng thì thào: “Là con bé tự nhắc mà…”
Chương 564: Mơ thấy em
Hạ Thâm đi tới, phát hiện ra thư trên bàn thì lập tức hiểu ra, giọng hiền hòa nói: “Bức thư này là do Dụ Lâm Hải gửi cho em đúng không?”
Vẻ mặt Nam Mẫn vô cùng nặng nề, gật đầu.
Cô lại nghiêm mặt nói với nhón Bạch Lộc Dư: “Các anh có còn nhớ cái lần Dụ Lâm Hải bị em “cưỡng bức” ở khách sạn đó không?”
Chữ “cưỡng bức” vừa thốt ra, ba ông anh đều quay sang nhìn nhau.
“Nhớ chứ”.
Bạch Lộc Dư lăn lộn trên tuyến đầu trong đội ngũ hóng hớt thì làm gì có chuyện quên mất chuyện liên quan đến em gái mình: “Lần đó em hùng hổ lắm, anh hai sợ em chịu thiệt nên chạy tới, kết quả là em bắt nạt Dụ Lâm Hải…”
Lý Vân đã nhanh chóng lướt qua bức thư, nhíu mày: “Cái gì? Lần trong khách sạn đó là thằng ranh họ Dụ kia giả vờ ư?”
“Hả?”
Bạch Lộc Dư như con ếch “òa” lên một tiếng: “Em xem với!”
Anh ta giật lấy bức thư, cũng buột miệng “má nó” một tiếng: “Tên Dụ Lâm Hải đó chó má quá nhỉ, chuyện như thế mà cũng làm được ư? Người ta toàn là con gái diễn vai nạn nhân, tên đó thì hay rồi, mặt dày mày dạn!”
“Nhưng mà…”, Hạ Thâm nhìn sang Nam Mẫn: “Rốt cuộc hai người có xảy ra quan hệ hay không, bản thân em không biết ư?”
Lý Vân và Bạch Lộc Dư cũng quay phắt sang nhìn Nam Mẫn.
“Đúng đó, lần đầu tiên của con gái…”
Bọn họ không nói hết lời, tuy là họ cũng chưa trải nghiệm bao giờ nhưng mà nghe nói là… Đau lắm.
Nam Mẫn nhếch môi, không còn lời nào để nói.
Chỉ cảm thấy một dòng máu nóng đang dâng lên trong ngực mình, hận không thể phun ra một ngụm.
Khi đó cô đang bận tức giận, hoàn toàn không hề nghi ngờ, suy cho cùng thì cảnh tượng trong mơ cũng quá chân thật, khiến cô tưởng rằng họ thật sự xảy ra quan hệ.
Cô là người học y nên biết rõ cơ thể của con gái đều không giống nhau, có người đau muốn chết, có người lại không đau mấy, lần đầu tiên có máu hay không cũng giống vậy, tất cả đều không phải là xác suất trăm phần trăm.
Ai mà ngờ được Dụ Lâm Hải lại chó má như vậy cơ chứ!
Bạch Lộc Dư nhìn Nam Mẫn, bất giác “chậc” một tiếng: “Thật sự không ngờ, em gái anh đã hai lăm tuổi rồi mà vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ”.
“…”
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái: Anh biết lịch sự là gì không?
Lý Vân liếc mắt nhìn Bạch Lộc Dư một cái, xùy một tiếng: “Thì em cũng còn là trai tân đấy thôi? Không biết xấu hổ còn mặt dày đi nói bé sáu nữa hả?”
Bạch Lộc Dư trừng mắt: “Nói thế cũng nói, con bé đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa yêu ai đây này!”
Hạ Thâm vỗ vai Bạch Thất: “Đúng đó, em gái chúng ta đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa hẹn hò với ai, cuối cùng thì ai thảm hơn ai, cẩn thẩn suy nghĩ xem”.
Bạch Lộc Dư: “?”
Có bức thư thứ ba, nhưng Nam Mẫn lại không muốn đọc nữa.
Có trời mới biết Dụ Lâm Hải còn thêm chiêu trò gì nữa.
Tên này khi còn sống đã khiến người ta ghét, chết rồi vẫn làm người ta hận, Nam Mẫn hận không thể đào anh từ lòng đất lên, đánh anh một trận!
“Còn một bức cuối cùng, đọc nốt đi”.
Hạ Thâm khuyên cô: “Đau dài không bằng đau ngắn, xem sớm hết sớm”.
Nam Mẫn cố gắng ổn định lại hơi thở, chậm rãi mở ra bức thư thứ ba, mặt giấy loạt soạt, vẫn là những dòng chữ thể Khải ngay ngắn của Dụ Lâm Hải.
Thể chữ xinh đẹp kia khiến ba ông anh sau lưng sáng hết cả mắt.
“Không ngờ tên Dụ Lâm Hải đó lại viết chữ đẹp vậy, so với đống chữ như chó cào kia của anh thì đẹp hơn nhiều”, Bạch Lộc Dư nhỏ giọng than thở.
Hạ Thâm giơ một ngón tay lên môi: “Suỵt, đừng ồn ào”.
——
Mẫn à.
Vẫn là một ngày nhớ em.
Tôi đang ở Thủy Vân Gian, gặp phải một người, họ Ngôn, chính là cơ trưởng đã lái chuyến bay Y1106 của em.
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh ta, tôi lại có cảm giác quen thuộc, như đã quen biết nhau từ rất lâu, như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.
Nói thế nào người ta cũng là cơ trưởng cứu mạng em, tôi nói lời cảm ơn anh ta, nhưng nhìn anh ta lại khiến tôi có cảm giác căng thẳng.
Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng đêm đó sau khi tán gẫu với anh ta xong tôi mới chợt hiểu ra, đó không phải là căng thẳng, mà là nguy cơ!
Khi thằng nhóc Phó Vực đòi theo đuổi em, tôi chẳng thấy đó là vấn đề gì lớn, bởi vì tôi biết cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia không thể lọt vào mắt em, nhưng… Ngôn Uyên thì khác.
Khi tôi biết lần này anh ta đến thành phố Nam vì em đã nhờ vả, đến đây để điều tra Kiều Lãnh thì cảm giác nguy cơ đó lại càng dữ dội.
Đêm qua, tôi đã mơ một giấc, tôi mơ thấy em.
Chương 565: Cô cháu nhà họ Trác
Nhưng trong giấc mơ đó còn có cả Ngôn Uyên, em tựa vào vai anh ta, khẽ mỉm cười.
Tôi đã bừng tỉnh.
Tôi biết mình sợ cái gì.
Ngôn Uyên ở phòng số 88 trong Thủy Vân Gian, ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi chủ động tìm anh ta nói chuyện, anh ta rất thẳng thắn nói cho tôi biết anh ta muốn tiến thêm một bước để tiếp xúc với em, tôi sợ.
Tôi thật sự hoảng sợ rồi!
Tôi tự cho là mình thông minh, từ nhỏ đến lớn chưa từng lo sợ như thế bao giờ, cũng chưa bao giờ tự ti đến thế, nhưng khi chuyện liên quan đến em, tôi lại chưa từng tự tin.
Nếu như người khác bắt đầu từ con số không, thì tôi biết điểm khởi đầu của tôi cách số không đâu đó cả chục ngàn mét.
Tôi không biết nếu như Ngôn Uyên chính thức theo đuổi em thì liệu em có đồng ý không?
Dù sao người ta cũng cứu mạng em, còn là bạn của anh cả em, cũng từng làm lính, trông lại điển trai, chín chắn…
Không được!
Chỉ cần nghĩ tới việc em có thể sẽ hẹn hò với anh ta là tôi đã hận không thể, hận không thể… Hận không thể bóp chết chính mình!
Bởi vì tôi biết, nếu như em đến với Ngôn Uyên thật, tôi là người không có quyền phản đối nhất, tôi lấy cái lý gì để nói cơ chứ?
Là do tôi tự tay đẩy em ra, nếu có thể làm lại một lần nữa, có đánh chết tôi cũng không buông tay em!
Hoa đã rơi rồi không thể giữ, như từng quen biết én về đây.
Nửa năm trôi qua, tôi đã trở nên cảm tính hơn rất nhiều, không còn là kẻ ngu ngốc thẳng tính ngày xưa nữa.
Cuối cùng cũng biết mình từng có cái gì, mất đi cái, muốn có được những gì.
Tôi từng có được em, mất đi em, bây giờ và sau này cũng chỉ muốn có được em.
Nhưng tôi mong rằng em có thể hạnh phúc hơn.
Chẳng lý nào em lại không thể hạnh phúc.
Tôi mong từ nay đến về sau em có thể đắm chìm trong cuộc sống đầy hạnh phúc, là cô gái được người người yêu thương, một công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ.
Để có được điều đó, tôi nguyện trả tất cả mọi giá, dù phải mất đi tính mạng này tôi cũng không tiếc.
Kiều Lãnh sẽ được áp giải về nước T nhanh thôi, yên tâm, có tôi theo dõi, chắc chắn sẽ không để hắn thoát được. Tôi nhất quyết sẽ không để hắn có cơ hội tổn thương đến em!
Em cũng sắp về rồi phải không?
Tôi vẫn ở thành phố Nam chờ em, chưa gặp được em, tôi sẽ không rời đi.
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
Một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống tờ giấy, khiến màu mực trên giấy nhòe mờ.
Nam Mẫn cầm lá thư, chỉ thấy tim mình co thắt lại.
“Tên lừa đảo, đồ lừa gạt…”
Nói cái gì mà “không gặp được cô anh sẽ không rời đi”, kết quả thì sao, anh đã đi rồi đấy thôi, anh cứ thế biến mất khỏi thế giới của cô, biến mất hoàn toàn.
Giọt nước mắt trong suốt rơi trên mặt giấy, hiện lên một gương mặt đầy anh tuấn.
Dường như cô lại được nhìn thấy người đàn ông của mười năm trước, người đã ôm cô từ trong đống xác chết bước ra, hấp dẫn ánh mắt cô, chiếm giữ toàn bộ tuổi thanh xuân của cô.
Tin tức Dụ Lâm Hải chết đã được giới truyền thông đưa tin suốt mấy tuần, đến nay nhiệt độ vẫn không giảm xuống.
Trong lễ tang của anh, có cô cả nhà họ Nam tham dự khiến nhiều người chú ý, nhất là cô cả nhà họ Nam đầy bí ẩn và khó lường đó lại còn nổi lên xung đột với hai người phụ nữ nhà họ Trác trước mặt mọi người.
Trác Nguyệt đã là “kẻ thứ ba” từ rất lâu, tình yêu tam giác của bà ta cùng với đài trưởng Thẩm Lưu Thư của đài Hoàn Á và cô cả nhà họ Dụ, Dụ Phượng Kiều từng gây xôn xao dư luận, bây giờ nhắc tới vẫn là một đề tài để bàn tán say sưa.
Những người thường xuyên cập nhật tin tức mới thì ai cũng biết.
Trước đó có bài đăng nói Trác Ngyệt với đài trưởng Thẩm đã chia tay, chuyện mang thai là giả, không ngờ sau đó có chó săn lại chụp được hai người đến bệnh viện khám thai, Trác Nguyệt mang thai thật!
Cư dân mạng cực kỳ đồng tình với cô cả nhà họ Dụ, sau khi bị chồng mình vứt bỏ thì đứa con trai duy nhất cũng mất sớm, thảm thương quá mà.
Có Trác Nguyệt làm “bóng đèn soi sáng”, Trác Huyên cũng nhanh chóng đi vào vết xe đổ, bị người ta bóc mẽ vì làm kẻ thứ ba rồi còn bị chính thất đánh tơi bời, suýt chút nữa đánh thành diễn viên hát hí luôn.
Người ta thường nói đi bên bờ sông thì làm gì có chuyện không ướt giày?
Chuyện ở lễ tang vừa đước khui ra thì sau đó đã có người lên tiếng, nói lần trước Trác Nguyệt và Trác Huyên bị bỏ tù là vì đắc tội với cô cả nhà họ Nam.
Nhất thời, từ khóa “cô cả nhà họ Nam” lại được đẩy lên bảng tìm kiếm.
Bạch Lộc Dư ‘gâu gâu’ quay về.
Hai người này một khi ở cùng nhau thì tự động quay về lúc ba tuổi, Nam Mẫn bị các anh làm loạn, khói mù trong lòng đã tiêu tán không ít.
Lạc Quân Hành ngại ồn ào, anh ta nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi Nam Mẫn hơi cong lên thì không nói gì.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa”, Hạ Thâm ngăn hai người đúng lúc.
Tiếp tục ồn ào nữa thì anh cả sẽ đánh người đấy.
Nam Tam Tài híp mắt cười, yêu thích không rời tay bức tranh, rồi lại hỏi Nam Mẫn: “Cháu không hỏi Văn Cảnh Dật bức tranh này là ai làm sao?”
“Hỏi rồi, nhưng ông ấy không nói”.
Nam Mẫn mím môi đáp: “Nói là chờ lần sau chúng ta quay lại thành phố Bắc, ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết”.
“...”
Sắc mặt Nam Tam Tài sụp đổ: “Hắc, ông già này! Còn học thói thừa nước đục thả câu! Không nói thì thôi, ông không tò mò nữa!”
Ngoài miệng thì nói không tò mò, thực tế trong lòng tò mò muốn chết!
Lòng ngứa ngáy khó nhịn.
*
Đến khu vườn Hoa Hồng đã là nhá nhem tối.
Sau khi từ nước Y về, tinh thần Nam Mẫn luôn dao động, rất dễ mệt nỏi.
Vừa về nhà, cô muốn lập tức về phòng ngủ một giấc, có thể ngủ thì sẽ không suy nghĩ gì nữa.
Nhưng sợ các anh lo lắng, cô vẫn miễn cưỡng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với các anh, trong bữa nên cười thì cười, nên nói thì nói, nhìn trông cô vẫn vui vẻ như trước kia.
Nhưng ánh sáng trong mắt cô không còn.
Các anh đều nhìn thấy nỗi đau trong lòng cô, nhưng không có vạch trần.
Cô muốn cố gắng trở nên vui vẻ, vậy họ sẽ ở bên cạnh cô thật vui; nếu cô buồn, họ ở bên cô cùng buồn.
Những gì họ có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.
Vết thương ở tim cần tự cô hòa giải với chính mình, tự bản thân bước ra mới được.
Nhưng họ tin em gái, tin rằng đến một ngày cô sẽ đi ra khỏi vũng bùn tình cảm, lại một lần nữa hồi phục sức sống, trở về là cô gái mạnh mẽ tràn đầy ánh sáng.
Trong bữa ăn có nhắc đến tình trạng của Ngôn Uyên.
Lý Vân nói: “Vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động ngón tay, cơ bản có thể loại trừ tình huống trở thành người thực vật, còn bao giờ tỉnh lại vẫn phải xem ý thức hồi phục của anh ta”.
“Anh Ngôn cũng thảm vậy sao, bị thương nặng quá”.
Bạch Lộc Dư hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ dù thật sự tỉnh lại cũng không dễ dàng hồi phục, không khác gì tình trạng ba năm trước của Dụ Lâm Hải…”
Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.
Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.
Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.
Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.
Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.
Là chữ của Dụ Lâm Hải?
Anh gửi thư cho cô???
Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.
Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.
Hết đợt này đến đợt khác…
Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?
Vẫn chưa hết?
Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?
Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?
Lại còn có tư tưởng của văn nhân…
Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.
Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.
Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.
Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?
Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?
Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.
Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.
Sao có thể biến thành bộ dạng này?
“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”
Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.
Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.
Chương 562: Những bức thư
Mẫn à.
Bỗng nhiên thấy rất nhớ em.
Phải nói là sau khi em rời khỏi thành phố Nam, ngày nào của tôi cũng trôi qua trong sự nhớ nhung.
Tối đến tôi thường hay mất ngủ, có ngủ cũng không yên giấc, nên lấy cây trâm có được từ chỗ em ra xem tới xem lui, cứ nhìn đóa hoa hồng em khắc, cùng với hai chữ “Nam Mẫn” kia không rời mắt.
Bây giờ là gần sáng ở thành phố Nam, ở Birmingham thì chắc là mới tới nửa đêm, bên đó có lạnh lắm không? Có hay mưa không?
Ngày nào tôi cũng kiểm tra tình hình thời tiết của Birmingham, nhưng không thể nào biết được những gì đang diễn ra trong tim em.
Em có vui không?
Có lẽ là khá vui.
Suy cho cùng thì ở đó không có tôi ở bên cạnh làm phiền, lại có thêm anh cả yêu quý của em, tôi tin chắc em sẽ rất vui vẻ.
Tôi rất muốn sang Birmingham để tìm em, vài lần định đặt vé máy bay nhưng vì vừa mới phẫu thuật mở sọ nên không bay được. Tôi phải đi thuyền, liệu khi nhìn thấy tôi em có tức giận đến mức ném tôi xuống biển không?
Ha ha.
Em ấy à, tính tình đúng là khó chiều, như con mèo vậy, bình thường lạnh lùng hờ hững chẳng quan tâm đến điều gì, nhưng nóng giận chút lại xù lông lên.
Mấy ông anh nhà em không dám chọc em giận, tôi lại càng không dám, sợ em cào nát mặt tôi mất.
Nhưng tôi biết, em khinh thường làm việc đó, em chỉ biết dùng ánh mắt để giết tôi, một ánh mắt thôi là đủ để khiến tôi co rụt lại rồi.
Thế nên tôi thường suy nghĩ không biết ba năm trước rốt cuộc mình bị gì mà lại không phát hiện ra được dáng vẻ thật sự của em sau lớp mặt nạ ngoan ngoãn kia, cứ thể bị em lừa không biết gì suốt ba năm.
Đều do tôi không tốt, là do mắt tôi mù, lòng cũng không sáng.
Ba năm đó, tôi cũng không biết mình đã trải qua như thế nào, có cảm giác như một giấc mơ vậy, rơi xuống một cái vực sâu rồi lại được một y tá cứu dậy.
Ký ức của tôi về vị thiên sứ đó vô cùng mờ nhạt, thế nên em ở ngay bên cạnh mà tôi lại xem em như không khí.
Tôi cứ có cảm giác em không phải là em.
Giấc mơ đó, mãi cho đến khi em rời đi mới chợt tỉnh lại.
Tôi nhớ rõ, sau khi ly hôn với em, từ bệnh viện trở về dinh thự nhà họ Dụ thì người giúp việc mới nói cho tôi biết em đã đi rồi.
Tôi đẩy cửa phòng ra, ngửi được mùi hương hoa hồng quen thuộc, đó chính là mùi hương trên người em, sau đó mùi hương cũng dần nhạt đi sau khi em biến mất, cho đến khi nó gần như mất hẳn thì tôi mới cảm thấy hoảng hốt.
Bởi vì tôi biết, em đã dần rời khỏi thế giới của tôi rồi.
Tôi đã làm em tổn thương quá sâu.
Em chăm sóc tôi ba năm, mà tôi lại chẳng đối xử tốt với em dù chỉ một ngày, tôi là kẻ không ra gì, không đáng mặt đàn ông.
Sao tôi lại không biết “tình cảm đến muộn còn không bằng cọng cỏ”, cũng biết em không cần “cọng cỏ quay đầu” như tôi, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ được.
Thế nên tôi viết bức thư này vì muốn nói với em một điều…
Tôi yêu em, tôi muốn chúng ta có thể ở bên nhau!
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
Nam Mẫn đọc hết bức thư, chỉ cảm thấy miệng mình chua sót, như vừa mới nuốt phải hoàng liên, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Hơn nữa khi nhìn bên dưới góc phải, trên cái tên của anh là hình con dấu “Dụ Lâm Hải ấn” màu đỏ, tim cô như bị ai đó siết chặt vậy.
Cô đau đến mức cả người phát run, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế.
Ngồi đó chừng nửa ngày, cô tự nói với bản thân rằng đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoác xem cho hết.
Xem anh rốt cuộc còn muốn nói điều gì?
Còn có thể nói ra những gì!
Cố nén cơn sóng giữ trong lòng, cô mở bức thư thứ hai ra.
——
Mẫn à.
Vẫn là rất nhớ em.
Trong khoảng thời gian gần đây tôi không được may mắn lắm, chuyện vui vẻ nhất có lẽ là em đã kết bạn lại với tôi!
Tôi thật sự rất vui, rất rất vui!
Mỗi lần gửi tin nhắn cho em, chờ em trả lời, nhìn thấy tin nhắn của em đều biến thành khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi trong nửa năm qua.
Tôi đã ước mong rằng em có thể nói với tôi nhiều hơn một chút, dù chỉ là nửa câu vậy thôi, nửa câu thôi cũng đã đủ để cảm giác hạnh phúc đó của tôi kéo dài hơn rồi, nhưng tôi lại sợ nói nhiều quá lại làm phiền em.
Nhìn thấy những dòng chữ em gửi, nghe thấy giọng nói của em, sự nhớ nhung về em lại càng thêm dữ dội.
Tôi hận không thể phá nát màn hình, trực tiếp xuất hiện trước mặt em.
Chương 563: Chết rồi vẫn còn chọc tức em
Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nói hết qua WeChat, trong điện thoại tôi cũng không nói thành lời được nên đành phải viết thư cho em.
Bây giờ tôi mới hiểu được, người xưa “dùng bồ câu đưa thư” là việc lãng mạn đến mức nào.
Bưu điện chính là phát minh vĩ đại nhất trên đời.
Bức thư trước đó có lẽ đã đến khu vườn Hoa Hồng, em lại đang ở Birmingham xa xôi nên tất nhiên là không thấy được, cứ để nó nằm ở đó đâu hơn một chút đi.
Bởi vì tôi cũng không dám chắc, khi em nhìn thấy nét chữ trên phong thư kia có liếc mắt cái đã nhận ra nó là chữ của tôi hay không, nếu đã nhận ra rồi, liệu em có trực tiếp xé nát rồi ném vào thùng rác mà chẳng thèm xem hay không?
Nói thật, tôi chẳng hề có chút tự tin nào.
Thế nên xem như em chưa thấy cũng tốt, thế thì lá gan của tôi sẽ to hơn một chút.
Mấy ngày nay lòng tôi cứ bất an thế nào ấy, cứ linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, từ nhỏ đến lớn tôi đã như vậy rồi, giác quan thứ sáu cho chuyện vui thì chẳng ra làm sao, nhưng chuyện xấu thì cứ chính xác đến lạ.
Nhưng chỉ cần em ở bên kia có thể bình yên thì mọi chuyện sẽ không sao hết.
Còn tôi…
Ngày trước có một thầy từng tính cho tôi, nói số tôi gặp phải nhiều tai nạn, nửa đời đầu phải trải qua ba kiếp nạn, nếu vượt qua được thì sẽ sống tới già, nếu không qua được thì ở lại đó thôi.
Tôi không biết ba kiếp nạn đó là gì, ngày trước cũng không sợ, cảm thấy binh đến có tướng chắn, nước đến có đất ngăn, di chúc cũng đã lập, chuyện hậu sự đã được sắp xếp nên chẳng sợ điều gì.
Nhưng bây giờ tôi lại thấy hơi sợ hãi.
Tôi sợ trong khoảng thời gian sống ngắn ngủi đó, tôi phải sống trong sự hối hận vì yêu mà không thể chung đường.
Em vẫn chưa tha thứ cho tôi, sao tôi cam lòng rời đi như vậy được chứ?
Tôi cũng sợ lắm, sợ em ra nước ngoài gặp được người đàn ông khác, phát hiện người đó tốt hơn tôi, trưởng thành hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, biết săn sóc hơn tôi, tốt với em hơn tôi…
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thật sự không có chút lợi thế nào.
Khi nào em mới về?
Tôi là một kẻ tham lam, đã không còn thỏa mãn với việc gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho em nữa, tôi muốn nhìn thấy em, gấp gáp muốn thấy mặt em!
Nước ngoài sống rất cởi mở, lúc ở bên đó tôi thường thấy người ta hôn nhau ở ngã tư đường, thân thiết với nhau trong ngõ tối…
Tôi xin em, dù có gặp được một người đàn ông hoàn hảo toàn diện đến mức nào cũng đừng dễ dàng nhập gia tùy tục!
Lòng dạ đàn ông chỉ có những thứ đó mà thôi, em nhất định phải cẩn thận!
Kinh nghiệm của em không nhiều, rất dễ bị tổn thương.
Nếu tôi nói cho em biết, thật ra cái đêm trong khách sạn đó tôi với em chẳng xảy ra chuyện gì, tất cả đều do tôi làm giả, em có thể bớt hận tôi một chút hay không?
Hay là em sẽ hận tôi hơn?
Hận tôi lừa em?
Em quay về nói cho tôi biết được không?
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
……
Nam Mẫn trừng to hai mắt, đọc lại đoạn cuối một lần nữa, cảm thấy gân xanh trên đầu mình giật giật.
Cái đêm trong khách sạn hôm đó, bọn họ… Không xảy ra quan hệ.
Cô không mượn rượu “bắt nạt” anh.
Chỉ là anh giả vờ thôi?
Sắc mặt Nam Mẫn đầy nặng nề, tức giận đến mức phát run.
“Dụ Lâm Hải, tên khốn nhà anh!”
Hai tay Nam Mẫn siết chặt lấy bàn, cắn chặt răng, cơn tức này, bực bội không biết trút đi đâu!
Những thứ khác thì cô có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ có chuyện đó là không có chút kinh nghiệm nào.
Chỉ thấy heo chạy chứ chưa từng ăn thịt heo.
Chỉ có một đống kinh nghiệm trong lý thuyết, không có áp dụng vào thực tiễn.
Lần đó cô uống say được Dụ Lâm Hải đưa đi, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thấy cả người anh đầy vết thương, uất ức nói anh bị cô ức hiếp.
Xét thấy cô uống rượu có vài tật xấu, chẳng thể nhớ gì cả, hơn nữa dấu vết trên người anh rất giống thật nên cô mới tin, còn tưởng mình đã làm ra chuyện hay ho rồi.
Say rượu làm loạn, bất cẩn đè lên người anh.
Nào ngờ tất cả đều là anh giả vờ!
Sao trên đời này lại có người đàn ông mặt dày mày dạn như thế nhỉ?
Hiệu quả cách âm của khu vườn Hoa Hồng không tốt, tiếng rống giận của Nam Mẫn đã lọt hết vào tai mấy ông anh, họ bèn đẩy cửa ra, nối đuôi nhau đi vào.
“Chuyện gì thế? Lúc nãy em mới ăn cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Dụ Lâm Hải đúng không?”
Bạch Lộc Dư dò xét nhìn gương mặt xanh mét của Nam Mẫn, buồn bực nói: “Dụ Lâm Hải lại gây ra chuyện gì thế, sao chết rồi mà vẫn có thể khiến em tức đến mức này?”
Lý Vân đẩy anh ta một cái, nháy mắt bảo anh ta đừng tùy tiện nhắc tới Dụ Lâm Hải.
Thế có khác gì xát muối lên miệng vết thương của bé sáu đâu?
Bạch Lộc Dư nhỏ giọng thì thào: “Là con bé tự nhắc mà…”
Chương 564: Mơ thấy em
Hạ Thâm đi tới, phát hiện ra thư trên bàn thì lập tức hiểu ra, giọng hiền hòa nói: “Bức thư này là do Dụ Lâm Hải gửi cho em đúng không?”
Vẻ mặt Nam Mẫn vô cùng nặng nề, gật đầu.
Cô lại nghiêm mặt nói với nhón Bạch Lộc Dư: “Các anh có còn nhớ cái lần Dụ Lâm Hải bị em “cưỡng bức” ở khách sạn đó không?”
Chữ “cưỡng bức” vừa thốt ra, ba ông anh đều quay sang nhìn nhau.
“Nhớ chứ”.
Bạch Lộc Dư lăn lộn trên tuyến đầu trong đội ngũ hóng hớt thì làm gì có chuyện quên mất chuyện liên quan đến em gái mình: “Lần đó em hùng hổ lắm, anh hai sợ em chịu thiệt nên chạy tới, kết quả là em bắt nạt Dụ Lâm Hải…”
Lý Vân đã nhanh chóng lướt qua bức thư, nhíu mày: “Cái gì? Lần trong khách sạn đó là thằng ranh họ Dụ kia giả vờ ư?”
“Hả?”
Bạch Lộc Dư như con ếch “òa” lên một tiếng: “Em xem với!”
Anh ta giật lấy bức thư, cũng buột miệng “má nó” một tiếng: “Tên Dụ Lâm Hải đó chó má quá nhỉ, chuyện như thế mà cũng làm được ư? Người ta toàn là con gái diễn vai nạn nhân, tên đó thì hay rồi, mặt dày mày dạn!”
“Nhưng mà…”, Hạ Thâm nhìn sang Nam Mẫn: “Rốt cuộc hai người có xảy ra quan hệ hay không, bản thân em không biết ư?”
Lý Vân và Bạch Lộc Dư cũng quay phắt sang nhìn Nam Mẫn.
“Đúng đó, lần đầu tiên của con gái…”
Bọn họ không nói hết lời, tuy là họ cũng chưa trải nghiệm bao giờ nhưng mà nghe nói là… Đau lắm.
Nam Mẫn nhếch môi, không còn lời nào để nói.
Chỉ cảm thấy một dòng máu nóng đang dâng lên trong ngực mình, hận không thể phun ra một ngụm.
Khi đó cô đang bận tức giận, hoàn toàn không hề nghi ngờ, suy cho cùng thì cảnh tượng trong mơ cũng quá chân thật, khiến cô tưởng rằng họ thật sự xảy ra quan hệ.
Cô là người học y nên biết rõ cơ thể của con gái đều không giống nhau, có người đau muốn chết, có người lại không đau mấy, lần đầu tiên có máu hay không cũng giống vậy, tất cả đều không phải là xác suất trăm phần trăm.
Ai mà ngờ được Dụ Lâm Hải lại chó má như vậy cơ chứ!
Bạch Lộc Dư nhìn Nam Mẫn, bất giác “chậc” một tiếng: “Thật sự không ngờ, em gái anh đã hai lăm tuổi rồi mà vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ”.
“…”
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái: Anh biết lịch sự là gì không?
Lý Vân liếc mắt nhìn Bạch Lộc Dư một cái, xùy một tiếng: “Thì em cũng còn là trai tân đấy thôi? Không biết xấu hổ còn mặt dày đi nói bé sáu nữa hả?”
Bạch Lộc Dư trừng mắt: “Nói thế cũng nói, con bé đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa yêu ai đây này!”
Hạ Thâm vỗ vai Bạch Thất: “Đúng đó, em gái chúng ta đã kết hôn một lần rồi, em còn chưa hẹn hò với ai, cuối cùng thì ai thảm hơn ai, cẩn thẩn suy nghĩ xem”.
Bạch Lộc Dư: “?”
Có bức thư thứ ba, nhưng Nam Mẫn lại không muốn đọc nữa.
Có trời mới biết Dụ Lâm Hải còn thêm chiêu trò gì nữa.
Tên này khi còn sống đã khiến người ta ghét, chết rồi vẫn làm người ta hận, Nam Mẫn hận không thể đào anh từ lòng đất lên, đánh anh một trận!
“Còn một bức cuối cùng, đọc nốt đi”.
Hạ Thâm khuyên cô: “Đau dài không bằng đau ngắn, xem sớm hết sớm”.
Nam Mẫn cố gắng ổn định lại hơi thở, chậm rãi mở ra bức thư thứ ba, mặt giấy loạt soạt, vẫn là những dòng chữ thể Khải ngay ngắn của Dụ Lâm Hải.
Thể chữ xinh đẹp kia khiến ba ông anh sau lưng sáng hết cả mắt.
“Không ngờ tên Dụ Lâm Hải đó lại viết chữ đẹp vậy, so với đống chữ như chó cào kia của anh thì đẹp hơn nhiều”, Bạch Lộc Dư nhỏ giọng than thở.
Hạ Thâm giơ một ngón tay lên môi: “Suỵt, đừng ồn ào”.
——
Mẫn à.
Vẫn là một ngày nhớ em.
Tôi đang ở Thủy Vân Gian, gặp phải một người, họ Ngôn, chính là cơ trưởng đã lái chuyến bay Y1106 của em.
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh ta, tôi lại có cảm giác quen thuộc, như đã quen biết nhau từ rất lâu, như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.
Nói thế nào người ta cũng là cơ trưởng cứu mạng em, tôi nói lời cảm ơn anh ta, nhưng nhìn anh ta lại khiến tôi có cảm giác căng thẳng.
Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng đêm đó sau khi tán gẫu với anh ta xong tôi mới chợt hiểu ra, đó không phải là căng thẳng, mà là nguy cơ!
Khi thằng nhóc Phó Vực đòi theo đuổi em, tôi chẳng thấy đó là vấn đề gì lớn, bởi vì tôi biết cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia không thể lọt vào mắt em, nhưng… Ngôn Uyên thì khác.
Khi tôi biết lần này anh ta đến thành phố Nam vì em đã nhờ vả, đến đây để điều tra Kiều Lãnh thì cảm giác nguy cơ đó lại càng dữ dội.
Đêm qua, tôi đã mơ một giấc, tôi mơ thấy em.
Chương 565: Cô cháu nhà họ Trác
Nhưng trong giấc mơ đó còn có cả Ngôn Uyên, em tựa vào vai anh ta, khẽ mỉm cười.
Tôi đã bừng tỉnh.
Tôi biết mình sợ cái gì.
Ngôn Uyên ở phòng số 88 trong Thủy Vân Gian, ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi chủ động tìm anh ta nói chuyện, anh ta rất thẳng thắn nói cho tôi biết anh ta muốn tiến thêm một bước để tiếp xúc với em, tôi sợ.
Tôi thật sự hoảng sợ rồi!
Tôi tự cho là mình thông minh, từ nhỏ đến lớn chưa từng lo sợ như thế bao giờ, cũng chưa bao giờ tự ti đến thế, nhưng khi chuyện liên quan đến em, tôi lại chưa từng tự tin.
Nếu như người khác bắt đầu từ con số không, thì tôi biết điểm khởi đầu của tôi cách số không đâu đó cả chục ngàn mét.
Tôi không biết nếu như Ngôn Uyên chính thức theo đuổi em thì liệu em có đồng ý không?
Dù sao người ta cũng cứu mạng em, còn là bạn của anh cả em, cũng từng làm lính, trông lại điển trai, chín chắn…
Không được!
Chỉ cần nghĩ tới việc em có thể sẽ hẹn hò với anh ta là tôi đã hận không thể, hận không thể… Hận không thể bóp chết chính mình!
Bởi vì tôi biết, nếu như em đến với Ngôn Uyên thật, tôi là người không có quyền phản đối nhất, tôi lấy cái lý gì để nói cơ chứ?
Là do tôi tự tay đẩy em ra, nếu có thể làm lại một lần nữa, có đánh chết tôi cũng không buông tay em!
Hoa đã rơi rồi không thể giữ, như từng quen biết én về đây.
Nửa năm trôi qua, tôi đã trở nên cảm tính hơn rất nhiều, không còn là kẻ ngu ngốc thẳng tính ngày xưa nữa.
Cuối cùng cũng biết mình từng có cái gì, mất đi cái, muốn có được những gì.
Tôi từng có được em, mất đi em, bây giờ và sau này cũng chỉ muốn có được em.
Nhưng tôi mong rằng em có thể hạnh phúc hơn.
Chẳng lý nào em lại không thể hạnh phúc.
Tôi mong từ nay đến về sau em có thể đắm chìm trong cuộc sống đầy hạnh phúc, là cô gái được người người yêu thương, một công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ.
Để có được điều đó, tôi nguyện trả tất cả mọi giá, dù phải mất đi tính mạng này tôi cũng không tiếc.
Kiều Lãnh sẽ được áp giải về nước T nhanh thôi, yên tâm, có tôi theo dõi, chắc chắn sẽ không để hắn thoát được. Tôi nhất quyết sẽ không để hắn có cơ hội tổn thương đến em!
Em cũng sắp về rồi phải không?
Tôi vẫn ở thành phố Nam chờ em, chưa gặp được em, tôi sẽ không rời đi.
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
Một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống tờ giấy, khiến màu mực trên giấy nhòe mờ.
Nam Mẫn cầm lá thư, chỉ thấy tim mình co thắt lại.
“Tên lừa đảo, đồ lừa gạt…”
Nói cái gì mà “không gặp được cô anh sẽ không rời đi”, kết quả thì sao, anh đã đi rồi đấy thôi, anh cứ thế biến mất khỏi thế giới của cô, biến mất hoàn toàn.
Giọt nước mắt trong suốt rơi trên mặt giấy, hiện lên một gương mặt đầy anh tuấn.
Dường như cô lại được nhìn thấy người đàn ông của mười năm trước, người đã ôm cô từ trong đống xác chết bước ra, hấp dẫn ánh mắt cô, chiếm giữ toàn bộ tuổi thanh xuân của cô.
Tin tức Dụ Lâm Hải chết đã được giới truyền thông đưa tin suốt mấy tuần, đến nay nhiệt độ vẫn không giảm xuống.
Trong lễ tang của anh, có cô cả nhà họ Nam tham dự khiến nhiều người chú ý, nhất là cô cả nhà họ Nam đầy bí ẩn và khó lường đó lại còn nổi lên xung đột với hai người phụ nữ nhà họ Trác trước mặt mọi người.
Trác Nguyệt đã là “kẻ thứ ba” từ rất lâu, tình yêu tam giác của bà ta cùng với đài trưởng Thẩm Lưu Thư của đài Hoàn Á và cô cả nhà họ Dụ, Dụ Phượng Kiều từng gây xôn xao dư luận, bây giờ nhắc tới vẫn là một đề tài để bàn tán say sưa.
Những người thường xuyên cập nhật tin tức mới thì ai cũng biết.
Trước đó có bài đăng nói Trác Ngyệt với đài trưởng Thẩm đã chia tay, chuyện mang thai là giả, không ngờ sau đó có chó săn lại chụp được hai người đến bệnh viện khám thai, Trác Nguyệt mang thai thật!
Cư dân mạng cực kỳ đồng tình với cô cả nhà họ Dụ, sau khi bị chồng mình vứt bỏ thì đứa con trai duy nhất cũng mất sớm, thảm thương quá mà.
Có Trác Nguyệt làm “bóng đèn soi sáng”, Trác Huyên cũng nhanh chóng đi vào vết xe đổ, bị người ta bóc mẽ vì làm kẻ thứ ba rồi còn bị chính thất đánh tơi bời, suýt chút nữa đánh thành diễn viên hát hí luôn.
Người ta thường nói đi bên bờ sông thì làm gì có chuyện không ướt giày?
Chuyện ở lễ tang vừa đước khui ra thì sau đó đã có người lên tiếng, nói lần trước Trác Nguyệt và Trác Huyên bị bỏ tù là vì đắc tội với cô cả nhà họ Nam.
Nhất thời, từ khóa “cô cả nhà họ Nam” lại được đẩy lên bảng tìm kiếm.