• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (7 Viewers)

  • Chương 546-550

Chương 546: Nam Mẫn đến rồi

Trác Nguyệt thầm nghĩ: Đây chính là cơ hội tuyệt vời để biểu hiện, sao lại không than thở khóc lóc?

Trong mắt bà ta cũng tràn đầy nước mắt.

Liếc mắt nhìn về Dụ Phượng Kiều, cái nhìn này khiến bà ta có chút giật mình.

Người phụ nữ đã từng kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi, tóc mai có thêm vài sợi bạc, nếp nhăn khóe mắt cũng không giấu được, toàn thân suy sụp.

Lúc này, Trác Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng rất thoải mái, thoải mái đến mức chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Dụ Phượng Kiều ơi là Dụ Phượng Kiều, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay.

Chị sống còn có ích gì nữa, đến cuối cũng không phải là người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh sao?

Ly hôn với chồng, lại mất con trai, đến tuổi này chỉ còn lại một đôi chân tàn tật, chậc chậc, đúng là đáng thương.

Bà ta sờ bụng, cảm thấy đứa bé này đến thật đúng lúc.

Trên mặt bà ta vẫn là vẻ vô cùng thương tiếc: “Chị Kiều, xin hãy nén đau thương. Dù như thế nào, chị nhất định phải bảo trọng, tôi tin rằng Hải ở trên trời linh thiêng, chắc chắn cũng mong chị sống thật tốt”.

Dụ Phượng Kiều không thèm để ý đến bà ta, coi như bà ta không tồn tại.

Bà và Trác Nguyệt đấu nhau đã hơn nửa đời người, như vậy cũng đủ rồi, quả thật cũng không muốn lần cuối gặp con trai mà còn ồn ào với bà ta.

“Sao cô lại đến đây?”, Thẩm Lưu Thư nhìn Trác Nguyệt, cau mày hỏi.

Trác Nguyệt đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Lưu Thư, nhìn thấy mặt ông ta trông già đi rất nhiều, bà ta giơ tay lên sờ mặt ông ta: “Thư, anh đừng quá đau buồn, em sẽ ở bên anh”.

Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Phượng Kiều mặt không cảm giác, ông ta hất tay Trác Nguyệt, cau mày nói: “Cô mau dẫn Trác Huyên rời khỏi đây”.

Đương nhiên Trác Nguyệt không muốn đi, đau xót nói: “Hải cũng không có phụ nữ, nó và Huyên Nhi dù sao cũng đã từng yêu nhau, cứ để Huyên Nhi khóc một lần vì nó đi”.

Ông Dụ và bà Dụ đồng thời nhăn mày, nghe tiếng khóc của Trác Nguyệt liền cảm thấy phiền não, chán ghét, muốn bảo người ta kéo Trác Nguyệt đi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, họ cũng không muốn gây khó khăn.

Đúng lúc này, hai vệ sĩ tiến lên, không nói lời nào liền kéo Trác Huyên.

Trong bóng râm, kèm theo một giọng nói lạnh lẽo: “Bắt cô ta cách xa một chút, đừng để nước mắt cô ta làm bẩn nơi này”.

Các phương tiện truyền thông xoay ống kính camera đến, chỉ thấy dưới ô lớn có một bóng hình màu đen gầy gò mảnh khảnh, cô mặc vest đen, cả người nghiêm túc sạch sẽ không nói thành lời.

Cô cả Nam quả thực đã tới?!

Nam Mẫn đến rồi.

Cô vốn dĩ không muốn tới, giống như chỉ cần không nhìn thấy Dụ Lâm Hải được chôn cất thì có thể giả bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Nhưng trốn tránh cũng không có bất kỳ ích gì.

Anh cả nói hai người dù sao cũng từng yêu, đã trải qua hôn nhân, tiễn anh đi là tác thành cho anh, cũng là tác thành cho cô.

Nam Mẫn tháo kính râm xuống, đôi mắt đỏ ửng khô khốc lẳng lặng nhìn khuôn mặt trên bia mộ kia.

Khuôn mặt quen thuộc biết bao.

Cô nhanh chóng nhận ra, đây cũng là bức ảnh được chụp sau khi anh vừa xuất ngũ chuyển nghề, về nhà kế thừa gia sản, da vẫn còn hơi đen, nhưng thần thái mạnh mẽ, có khí chất của một quân nhân và hăm hở của một thanh niên trẻ tuổi.

Lần đầu gặp nhau, cô đã cảm thấy kinh động vì khuôn mặt này.

Vô số lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, cô đã từng mơ thấy khuôn mặt ấy, mơ thấy anh cười với cô, mơ thấy anh nghiêm túc nói chuyện cùng cô.

Sau khi gả cho anh, cuối cùng cô có thể quang minh chính đại ngắm anh, khuôn mặt hoàn mỹ đẹp trai, dù có nhìn cả đời cũng sẽ không ngán.

Người đàn ông này cô đã yêu cả nửa cuộc đời…

Nước mắt trào lên lại bị cô cố gắng nuốt xuống.

Cô khom người về phía bia mộ, vệ sĩ sau lưng cũng đồng loạt cúi người.

Nam Mẫn có chút bất lực, hồi lâu vẫn không thể đứng thẳng lưng, cô chậm rãi đứng thẳng, xoay người qua ôm bà cụ Dụ đang che miệng khóc thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào.

“Bà ngoại, xin hãy nén bi thương”.

Bà cụ Dụ nằm trên vai cô, run rẩy khóc, khiến người nghe tan nát cõi lòng.

Nam Mẫn có thể đến đây, đối với họ chính là một an ủi lớn.

Nước mắt Dụ Phượng Kiều rơi xuống tí tách.
Chương 547: Cô nói linh tinh gì vậy

Thẩm Lưu Thư đưa khăn tay đến, Dụ Phượng Kiều không nhận, ông ta bỗng chốc có can đảm qua ôm bà. Dụ Phượng Kiều không còn có sức lực đẩy ra, cái chết của con trai đã lấy mất nửa cái mạng này của bà.

Anh đã sống cả đời mình như vậy, người làm cha làm mẹ như bọn họ há lại không có trách nghiệm?

Nếu như không phải bọn họ cãi nhau, dày vò nhau bao nhiêu năm nay, con trai cũng sẽ không thay đổi tính tình, trở nên ích kỷ lạnh nhạt, ngay cả yêu một người cũng không thể.

Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Lưu Thư lại gần Dụ Phượng Kiều như vậy.

Ông ta không thể không đau lòng, đó là con trai duy nhất của mình!

Là kết tinh tình yêu giữa ông ta và Dụ Phượng Kiều.

Ông ta còn nhớ, lần đầu tiên ôm con trai vào trong lòng, đứa bé tròn vo vừa đáng yêu lại mềm yếu, khiến trái tim ông ta tan chảy.

Khi đó họ hạnh phúc biết bao, ông ta nhìn vợ vừa sinh xong, nhìn con trai trong ngực, cảm thấy giống như có cả thế giới.

Dù có phải đánh đổi thêm thứ gì, ông ta cũng chịu.

Chỉ là tình cảm không địch lại được năm tháng, hôn nhân của nữ cường nam nhược cũng bị đánh bại bởi những lời đàm tiếu và cuộc sống hàng ngày trong gia tộc, dần dần ông ta chìm đắm vào ăn chơi trác táng và đánh mất chính mình.

Trước giờ ông ta là một người ích kỷ, ông ta hiểu rõ điều này, cũng chưa từng cảm thấy có lỗi với ai.

Nhưng ông ta có lỗi với vợ và con trai mình.

Ông ta nợ họ rất rất nhiều.

Trác Nguyệt đứng cách đó không xa, nhìn cảnh Thẩm Lưu Thư ôm Dụ Phượng Kiều dịu dàng an ủi, đôi mắt bà ta lạnh lẽo u ám, hung hăng mím môi dưới.

Có một số chuyện bà ta vốn không muốn nói vào lúc này, nhưng nếu họ ép bà ta, vậy thì đừng trách.

“Chị Kiều, chị đừng quá đau lòng”.

Trác Nguyệt tiến lên trước hai bước, nước mắt rơi lã chã an ủi Dụ Phượng Kiều: “Về sau, con của tôi chính là con của chị, tương lai tôi sẽ để con của mình và anh Thư chăm sóc chị khi về già”.

Đôi mắt u ám sắc bén của Thẩm Lưu Thư nhìn sang Trác Nguyệt: “Cô nói linh tinh gì vậy, đứa trẻ nào?”

“Con của em và anh đó”.

Trác Nguyệt chớp đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Lưu Thư, sờ bụng mình: “Thư, em thật sự có rồi, là của anh”.

Thẩm Lưu Thư ngẩn người, mắt đột nhiên trợn tròn, cúi đầu nhìn bụng bà ta.

Ông ta không dám tin: “Cô có rồi?!”

“Ừ!”, Trác Nguyệt gật đầu một cái, che giấu khóe miệng đang nhếch lên, lại nhớ đến cười bây giờ có vẻ không thích hợp, bà ta vội vàng nhịn xuống.

Thẩm Lưu Thư ngây người, ông ta không ngờ Trác Nguyệt thật sự mang thai.

Khi ông ta cho rằng mình sắp tuyệt hậu…

Dụ Phượng Kiều đã từ trong đau buồn bước ra, bà né tránh tay Thẩm Lưu Thư và cái ôm của ông ta, giọng nói bình tĩnh và lạnh như băng: “Dẫn người phụ nữ và đứa con của ông cút đi”.

Nhìn mặt mũi Dụ Phượng Kiều lạnh băng vẫn còn nước mắt, trong lòng Thẩm Lưu Thư hoảng hốt.

“Kiều, bà đừng nóng giận, tôi thật sự không biết cô ấy mang thai con mình, tôi thật sự muốn tôi và bà cùng cố gắng…”

Bà cụ Dụ quả thật không nghe nổi nữa, chỉ vào Thẩm Lưu Thư mắng lớn: “Cậu có thể sống yêu ổn chút được không? Con trai cậu chết rồi! Lúc này cậu còn muốn chúng tôi chán ghét? Rốt cuộc nhà họ Dụ chúng tôi có lỗi gì với cậu? Hả?”

Bà ấy giận dữ đến ngất xỉu, tình cảnh lập tức hỗn loạn.

Ông cụ Dụ giận đến mức sắc mặt tái xanh, cũng không quan tâm đến mất mặt hay không mất mặt, ông ấy hét lên: “Đuổi bọn họ ra ngoài! Đuổi ra ngoài! Đừng ở đây làm ô uế phần mộ nhà họ Dụ chúng tôi!”

Nam Mẫn ấn nhân trung bà cụ Dụ, xoa bóp mấy huyệt đạo sau lưng bà ấy, gọi người tỉnh dậy.

Nhân viên y tế đã sớm đợi lệnh đưa bà cụ Dụ lên cáng cứu thương, kiểm tra sức khỏe cho bà ấy.

Vệ sĩ tiến lên muốn kéo Thẩm Lưu Thư, Trác Nguyệt và Trác Huyên đi, nhưng Trác Nguyệt lại giơ tay tát vệ sĩ: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi! Các người muốn đánh phụ nữ mang thai sao, có tin tôi báo cảnh sát không?”

Sắc mặt Thẩm Lưu Thư rất khó coi, nói với Trác Nguyệt: “Đủ rồi! Chưa đủ mất mặt sao? Mau rời khỏi nơi này!”
Chương 548: Tôi đánh bà là bởi vì bà quá đê tiện

Bảo Trác Nguyệt đi rồi, nhưng ông ta lại không có ý muốn đi.

“Anh không đi, em cũng không đi”.

Trác Nguyệt quật cường nói với Dụ Phượng Kiều: “Chị Kiều, lời tôi nói vừa rồi là thật lòng, chị có mình Hải là con trai, nó đi như vậy không phải tuyệt hậu rồi sao? Tôi tình nguyện giao đứa con của mình cho chị nuôi”.

Dụ Phượng Kiều mặt không cảm xúc, bà chẳng buồn để ý đến bà ta, cũng chẳng coi bà ta ra gì.

Nhưng lời Trác Nguyệt vừa dứt, một cái tát nặng nề giáng vào mặt bà ta.

Lực vừa phải, đau đớn nhưng không khiến cơ thể bà ta lay động.

Trác Nguyệt bị một cái tát này đánh cho nổ đom đóm, mặt đỏ bừng bừng, bà ta che mặt, trợn mắt nhìn Nam Mẫn: “Cô dám đánh tôi?”

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi đánh bà là bởi vì bà quá đê tiện”.

Trác Nguyệt hung hãn nói Nam Mẫn: “Cô có tin tôi…”

“Tố cáo tôi?”

Nam Mẫn khinh thường cười nhạt: “Cứ tố đi, tôi tiếp”.

Bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, hạt mưa lạnh như băng rơi tí tách tí cách xuống đất.

Phóng viên xoay camera qua, chụp được cảnh tượng cấu xé nhau này, chỉ tiếc mặt Nam Mẫn đã bị ô che, không thể nào chụp được.

Dưới màn mưa lạnh lẽo, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt và ngang ngược:

“Dụ Lâm Hải mất rồi, nhưng tôi vẫn còn sống, có tôi ở đây thêm một ngày, bà đừng hòng bắt nạt người nhà họ Dụ. Dì Dụ không tuyệt hậu, tôi chính là hậu thế của bà ấy. Về sau có đứa con gái này chăm sóc bà ấy khi về già”.

Lời Nam Mẫn xuyên thấu tim Trác Nguyệt và Trác Huyên, đồng thời chấn động trái tim người nhà họ Dụ.

Hoạn nạn mới thấy chân tình, thế gian này cho đến bây giờ người thêu hoa trên gấm thì nhiều, giúp người khi gặp nạn thì ít, ở thời điểm này ai chân tình, ai giả dối, liếc qua liền thấy.

Ông cụ Dụ đứng ra, mặt xanh mét nói với Thẩm Lưu Thư: “Thẩm Lưu Thư, hôm nay tôi cho phép anh đến đây là vì dù sao anh cũng là bố của Hải, theo lý nên tiễn nó một đoạn đường, nhưng không phải tôi cho anh dẫn nhân tình của anh đến để thị uy! Cháu trai tôi mất rồi, nhưng tôi vẫn còn sống, chỉ cần ông già này còn sống thêm một ngày, anh đừng hòng bước vào cửa nhà họ Dụ của tôi một lần nữa! Bây giờ lập tức đưa người rời khỏi đây, nếu không có hậu quả gì thì anh tự chịu!”

Thẩm Lưu Thư giống như bị bố vợ cũ tát một cái vào bộ mặt rất sợ mất thể diện này.

Ông ta bắt đầu hận Trác Nguyệt.

Người phụ nữ này ban đầu không biết xấu hổ câu dẫn ông ta, ai ngờ bà ta lại dây dưa với mình cả đời.

Bảo bỏ rơi cũng không bỏ rơi được!

Đây là vết nhơ cả đời ông ta, nếu không phải bụng bà ta đang có con mình…

Thẩm Lưu Thư mím chặt môi dưới, cầm cổ tay Trác Nguyệt: “Đi theo tôi!”

Cuối cùng ông ta vẫn quan tâm đến bà ta.

Trác Nguyệt lại một lần nữa cảm thấy mình thắng lợi, ánh mắt đắc ý nhìn Dụ Phượng Kiều, chỉ tiếc Dụ Phượng Kiều không thèm liếc mắt nhìn về phía này.

Thẩm Lưu Thư lôi Trác Nguyệt đi, nhưng Trác Huyên vẫn chưa muốn đi.

Cô ta vùng vẫy muốn hất tay vệ sĩ: “Các người để tôi nhìn anh ấy thêm đi, tôi chỉ muốn ở lại thêm một lúc thôi, anh Hải…”

Đôi mắt sắc bén của Nam Mẫn nhìn sang Trác Huyên, dọa cô ta sợ giật mình.

Tiếng thút thít cũng nhỏ đi rất nhiều.

Nam Mẫn nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Trác Huyên, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Cô còn muốn ở đây, đúng là mặt dày”.

Trác Huyên bị Nam Mẫn nhìn chằm chằm, cảm thấy xương sống lạnh lẽo, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô, cô có ý gì?”

“Kiều Lãnh chết như thế nào, hắn làm sao có vọng tưởng muốn trốn, cô không rõ?”

Mắt Nam Mẫn đảo quanh, khí thế lạnh như băng giống như Thái Sơn ép xuống, khiến Trác Huyên không dám ngẩng đầu: “Tôi, tôi không biết ý cô là gì…”

Một khắc sau, Nam Mẫn liền bóp cổ Trác Huyên.

Ô của vệ sĩ ngăn chặn kín mít cảnh này, ống kính truyền thông hoàn toàn không bắt tới, đang muốn tiến lên thì bị vệ sĩ trợn mắt.

Nam Mẫn bóp cổ Trác Huyên, cổ cô ta dài nhỏ, vào tay cô chỉ nhẹ nhàng bóp một cái đã có thể tiễn cô ta lên Tây Thiên.

Trác Huyên bị cô nhấc lên, mũi chân chạm đất, cô ta trợn tròn hai mắt, hoảng sợ nhìn Nam Mẫn, cô ta cảm nhận được ý lạnh trong mắt cô, trong khoảnh khắc như vậy, cô ta cho rằng mình thật sự sẽ chết.
Chương 549: Lấy thân phận con gái nhà họ Dụ

Nhưng cô ta đã đánh giá thấp Nam Mẫn.

Nam Mẫn làm sao có thể khởi kiện vì một con đĩ bẩn thỉu?

Muốn để cô ta sống không bằng chết, có một ngàn một vạn cách, bẩn tay mình cũng không đáng.

Nam Mẫn xích lại gần Trác Huyên, hạ thấp giọng ở bên tai cô: “Nhớ cho tôi, cái chết của Dụ Lâm Hải không thoát khỏi liên quan đến cô, cô cũng là một trong những đồng lõa. Trên người Kiều Lãnh cõng vô số mạng người, toàn là án lớn, án quan trọng, giữa cô và hắn có bí mật và giao dịch gì, trong lòng cô rõ nhất. Tôi khuyên cô, tốt nhất kẹp chặt cái đuôi lại mà làm người, nếu không thì có ngày cô bị phơi xác ngoài đồng hoang, không ai nhặt xác thay cô đâu”.

Cô lạnh lùng buông Trác Huyên, Trác Huyên chân mềm nhũn ngã nhào trên đất, che cổ ho sặc sụa.

Nam Mẫn không muốn nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của cô ta nữa, phất phất tay bảo vệ sĩ đưa cô ta đi, đám truyền thông rối rít xoay camera, hình ảnh camera chụp được là Trác Huyên bị kéo đi giống một con chó cái.

Đúng là không chút tôn nghiêm nào…

Cô cả nhà họ Nam này quả nhiên là nhân vật hung ác trong truyền thuyết.

Chỉ là giữa cô và nhà họ Dụ rốt cuộc có quan hệ gì, không chỉ tuyên bố bảo vệ nhà họ Dụ, mà làm như vậy ở trước mộ Dụ Lâm Hải, người nhà họ Dụ cũng không quản.

Không những không quản, mà còn hoàn toàn ủng hộ.

Nhà họ Dụ thành phố Bắc và nhà họ Nam thành phố Nam không phải luôn là mối quan hệ cạnh tranh đối lập?

Đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết?

*

Người đáng ghét đã đi rồi, cuối cùng công viên tưởng niệm đã yên tĩnh lại.

Tang lễ kết thúc, người đến viếng hết lượt này đến lượt khác, rồi lại từng đợt rời đi, Nam Mẫn và người nhà họ Dụ đứng cùng một chỗ, cúi người đáp lễ, không có một chút cảm giác xa cách.

Cô đứng ở đây không lấy thân phận là con dâu nhà họ Dụ, mà là con gái nhà họ Dụ.

Ông cụ Dụ và bà cụ Dụ đều đã lớn tuổi, đứng gần một ngày, xương cốt cơ thể không chịu được, được người nhà họ Dụ đưa về.

Công viên tưởng niệm trống trơn, mưa cũng ngừng rơi.

Xung quanh trở nên rất yên tĩnh.

Trước mộ của Dụ Lâm Hải đã đặt mấy đóa hoa cúc trắng, nhưng thứ Nam Mẫn đặt lên lại là một đóa hoa hồng trắng.

Cô đứng trước mộ, nhìn hình Dụ Lâm Hải trên bia, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Đám người Lạc Quân Hành và Quyền Dạ Khiên im lặng đi tới.

Bọn họ dẫn Nam Tam Tài đến.

“Mẫn, đừng quá đau buồn”.

Ông cụ mặc trang phục Trung Sơn màu đen, thắt lưng kẹp một tẩu thuốc, trong tay cầm bình rượu trắng, tiến lên vỗ bả vai Nam Mẫn.

Nam Mẫn quay đầu, đôi mắt khô khốc nhìn Nam Tam Tài, khàn khàn gọi: “Ông nội”.

Nam Tam Tài nhìn Dụ Lâm Hải trên bia mộ, khẽ thở dài một hơi: “Thằng nhóc này, đã nói chờ nó theo đuổi cháu xong thì mời ông uống rượu, sao lại đi trước cả ông già này? Đây không phải trò đùa sao?”

Ông ấy quỳ xuống, mở bình rượu, lấy ra một chiếc ly từ trong túi, rót rượu trắng, vẩy trước mộ Dụ Lâm Hải.

“Thôi được. Ly rượu này ông già mời cậu uống, đi thong thả”.

Trong lòng Nam Mẫn đau đớn từng trận.

Nam Tam Tài lại lấy ra một con dấu từ trong túi, đưa cho Nam Mẫn: “Con dấu hoa hồng này là cháu khắc đúng không?”

Nam Mẫn nhìn con dấu hoa hồng khắc chữ ‘Ấn Dụ Lâm Hải’, ngực lại đau nhói.

Con dấu hoa hồng này là quà kỷ niệm kết hôn ba năm cô tặng Dụ Lâm Hải, đáng tiếc cũng trở thành quà chia tay.

Thật ra thì hôn nhân của họ rất hoang đường.

Lúc nhận giấy kết hôn chú rể không đến, hôn lễ không tổ chức, lúc nhận giấy ly hôn cô dâu không đi, Nam Mẫn đến bây giờ vẫn chưa nhận được tờ giấy ly hôn kia.

Nhưng ban đầu khi kết hôn cùng Dụ Lâm Hải, cô đã dùng tên giả ‘Lộ Nam Mẫn’, mượn thân phận và tài liệu của người khác.

Vì vậy chuyện hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải từ đầu đến cuối đều chẳng có ý nghĩa gì.

Cũng chỉ là một ảo mộng không tưởng mà thôi.

Nam Mẫn cầm con dấu, đây là một miếng điền bạch ngọc thượng hạng cô đã tìm kiếm rất lâu mới có được, bạch ngọc trong suốt, phần dưới đáy còn có đường vân đỏ, giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ.
Chương 550: Hay là em hối hận rồi?

Bây giờ đường vân màu đỏ thấm vào càng nhiều, gần như chia đôi với màu trắng, mặt bên điêu khắc một đóa hồng trắng, cùng hoa hồng đỏ nở thành hai đóa hồng mọc cùng một gốc.

“Ông nội, con dấu này sao lại ở trong tay ông?”

Cô nghi ngờ hỏi Nam Tam Tài.

Nam Tam Tài nói: “Dụ Lâm Hải sai người mang tới, nói phần đáy bể một khối, nhờ ông giúp đỡ sửa lại, cầu xin ông nhất định phải sửa được, không thể để cháu biết, sợ cháu tức giận”.

Nam Mẫn nhìn phần đáy con dấu, quả thấy có dấu vết tu sửa.

Tay nghề tu sửa của Nam Ông rất khéo léo, người ngoài ngành không nhìn ra, nhưng Nam Mẫn vừa nhìn liền biết dưới đáy chữ ‘Lâm’ không lành lặn.

Ngọc là thứ đồ có linh tính, chẳng lẽ cái chết của Dụ Lâm Hải đã có điềm báo từ trước?

Sẩm tối, Phó Vực đeo kính đen đến công viên tưởng niệm.

Mưa nhỏ gió thổi nhẹ, anh ta lại không che ô, để mặc hạt mưa lạnh băng dính ướt cơ thể, người đàn ông trước giờ luôn cà lơ phất phơ đột nhiên trở nên trầm ngâm.

Anh ta tháo kính râm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhuốm đỏ, anh ta châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, rồi lại liên tục ho khan.

Mấy ngày nay, Phó Vực và Triệu Húc rất bận rộn.

Thân là anh em và chiến hữu tốt nhất của Dụ Lâm Hải khi còn sống, hai người tiễn anh đi đoạn đường cuối cùng, lo hậu sự chu toàn cho anh.

Triệu Húc tận mắt nhìn thấy Dụ Lâm Hải chết trước mắt mình, còn Phó Vực không thể gặp mặt anh lần cuối, khi nhìn thấy thì người đã ở trong nhà xác lạnh băng.

Lão Dụ thật sự đã biến thành cá khô già rồi.

“Trước kia ở quân đội, chúng tôi trải qua nhiều nhiệm vụ khó khăn, vô số lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, không ít lần giao lưu với tử thần, vậy mà vẫn sống sót”.

Phó Vực phun một vòng khói trắng như tuyết, lại ho khan một tiếng, cổ họng khàn khàn nói không nổi: “Không ngờ cậu ta cứ như vậy ra đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, bà nội nhà nó”.

Nam Mẫn đứng trước bia mộ, Dụ Lâm Hải trong hình mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt đen láy hẹp dài giống như có rất nhiều lời muốn nói.

Chỉ tiếc rằng họ không thể nghe thấy.

Phó Vực không nghe thấy một tiếng ‘tạm biệt’ của anh.

Cô cũng không nghe thấy một câu ‘xin lỗi’ của anh.

Mưa lớn hơn, đám người Lạc Quân Hành đưa ông cụ Nam về, Nam Mẫn lên xe của Phó Vực, muốn cùng anh ta uống một ly.

Lạc Quân Hành cau mày, cuối cùng cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Chú ý sức khỏe, đừng nôn ra dịch mật lần nữa”.

Nam Mẫn nói không đâu.

Quyền Dạ Khiên cảnh cáo nhìn Phó Vực: “Chăm sóc con bé cho tốt”.

Phó Vực hiếm khi nói chuyện với Quyền Dạ Khiên: “Yên tâm, trước chín giờ tôi đưa cô ấy về”.

*

Tìm thấy một quán bar âm nhạc, vừa vào liền thấy một ca sĩ đang cầm ghita hát dân ca.

Quán bar không đông người, khá yên tĩnh.

Phó Vực muốn gọi cho Nam Mẫn chút rượu trái cây nồng độ cồn thấp, nhưng bị Nam Mẫn trừng mắt, anh ta đã đổi thành sâm banh.

Cô đến đây với anh ta không phải để thưởng rượu, mà là để mua say.

Rót đầy một ly rượu sâm banh lớn, Phó Vực chìa tay ngăn cô: “Em uống ít thôi. Nếu uống đến chết thì sẽ chết vì tình giống lão Dụ đấy”.

Một câu ‘chết vì tình’ khiến Nam Mẫn không nhịn được phun ra đất, cô bị sặc rượu, ho một trận kịch liệt.

“Aiz, em nói xem…”

Phó Vực đi đến vỗ lưng cô, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô lau miệng.

Nhân viên phục vụ cầm cây lau nhà đi tới lau sạch sẽ, Phó Vực đưa anh ta hai trăm tiền típ, nói lời cảm ơn.

Nói xong, một mùi thuốc lá phả tới.

Nam Mẫn châm một điếu thuốc, phun ra vòng khỏi, dáng vẻ mê hoặc lại hư hỏng, không hề giống cô.

Phó Vực nhìn cô đắm đuối, cảm thấy giống như nửa năm trước, lần đầu gặp cô ở Thủy Vân Gian, mèo hoang nhỏ trong đôi mắt đó viết đầy bi thương, nhưng vẻ bề ngoài tùy ý phóng túng.

Cô thay đổi thành như vậy, từ đầu đến cuối cũng chỉ vì một Dụ Lâm Hải.

“Em muốn làm loạn thế nào đây?”

Phó Vực nói: “Lão Dụ đi rồi, em mặc kệ bản thân? Hay là em hối hận rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom