Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1633
Chương 1633
Cô đã đồng ý gả cho anh rồi, sao thỉnh thoảng anh vẫn còn cầu cô gả cho anh thế.
“Một ngày em còn chưa vào cửa, anh liền bồn chồn giống như trăm móng vuốt đang cào tâm vậy.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.
“Ba mẹ anh còn đang ở đây đấy!” Vương Giai Tuệ thấp giọng nói.
Da mặt anh cũng không khỏi quá dày đi, cũng không sợ ba mẹ anh nghe thấy à.
“Ba mẹ anh chỉ mong sao em sớm thu nhận anh thôi.” Hoắc Nhiên không kềm chế được cười nói.
“Đến thang máy rồi!” Vương Giai Tuệ khó xử cúi đầu, đẩy Hoắc Nhiên vào trong thang máy.
Chu Cầm chỉ là nhìn lướt qua Giai Tuệ đang thẹn thùng cúi đầu, bà cũng không nói thêm gì nữa.
…
Tề Bằng Trình vẫn không có tỉnh lại, Tề Mẫn Mẫn rúc vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, tay nắm chặt lấy tay ba, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Ba, người mau tỉnh, tỉnh.Ba mở mắt ra nhìn Tiểu Nhiễm này. Con là tâm can bảo bối của ba đây. Nếu ba đi rồi, con tìm ai để làm nũng đây?”
Tề Bằng Trình vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.
“Nha đầu, ba chỉ là tạm thời hôn mê thôi.Đừng đau lòng.” Hoắc Trì Viễn chỉ có thể thấp giọng an ủi Tề Mẫn Mẫn.
Tuy ca phẫu thuật có thành công, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bệnh nhân đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
Tình huống của ba vợ xác thực là rơi vào tình trạng như anh đoán.
Thật hy vọng ông có thể mau chóng thức tỉnh.
“Tiểu Viễn, Tiểu Nhiễm, ông thông gia thế nào rồi?” Hoắc Hoài Lễ vừa vào phòng bệnh, liền quan tâm hỏi han.
“Tiểu Nhiễm, bác trai không có việc gì chứ?”
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhìn đến Giai Tuệ cùng mẹ chồng đồng thời đi tới, cô lập tức bổ nhào tới:”Giai Tuệ! Mẹ!”
Chu Cầm ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô: “Không phải đã phẫu thuật sao, sẽ tốt lên, đừng khóc!”
“Bác trai nhất định sẽ không có chuyện gì, Tề Mẫn Mẫn, đừng khóc.” Vương Giai Tuệ cũng quan tâm khuyên nhủ.
Từ nhỏ Tề Mẫn Mẫn đã không có mẹ, nếu ba mất, thì thành cô nhi rồi.
Có nhiều tiền bạc thì có ích gì?
Nghĩ lại, Vương Giai Tuệ liền cảm thấy Tề Mẫn Mẫn rất đáng thương.
Ít nhất, sức khỏe của mẹ cô rất tốt, ít nhất, người cha trên huyết thống của cô vẫn khỏe mạnh.
Tề Mẫn Mẫn chan chứa nước mắt gật đầu.
Hoắc Hoài Lễ tiến lên, quan tâm hỏi con trai: “Tình hình thế nào rồi?”
Cô đã đồng ý gả cho anh rồi, sao thỉnh thoảng anh vẫn còn cầu cô gả cho anh thế.
“Một ngày em còn chưa vào cửa, anh liền bồn chồn giống như trăm móng vuốt đang cào tâm vậy.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.
“Ba mẹ anh còn đang ở đây đấy!” Vương Giai Tuệ thấp giọng nói.
Da mặt anh cũng không khỏi quá dày đi, cũng không sợ ba mẹ anh nghe thấy à.
“Ba mẹ anh chỉ mong sao em sớm thu nhận anh thôi.” Hoắc Nhiên không kềm chế được cười nói.
“Đến thang máy rồi!” Vương Giai Tuệ khó xử cúi đầu, đẩy Hoắc Nhiên vào trong thang máy.
Chu Cầm chỉ là nhìn lướt qua Giai Tuệ đang thẹn thùng cúi đầu, bà cũng không nói thêm gì nữa.
…
Tề Bằng Trình vẫn không có tỉnh lại, Tề Mẫn Mẫn rúc vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, tay nắm chặt lấy tay ba, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Ba, người mau tỉnh, tỉnh.Ba mở mắt ra nhìn Tiểu Nhiễm này. Con là tâm can bảo bối của ba đây. Nếu ba đi rồi, con tìm ai để làm nũng đây?”
Tề Bằng Trình vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.
“Nha đầu, ba chỉ là tạm thời hôn mê thôi.Đừng đau lòng.” Hoắc Trì Viễn chỉ có thể thấp giọng an ủi Tề Mẫn Mẫn.
Tuy ca phẫu thuật có thành công, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bệnh nhân đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
Tình huống của ba vợ xác thực là rơi vào tình trạng như anh đoán.
Thật hy vọng ông có thể mau chóng thức tỉnh.
“Tiểu Viễn, Tiểu Nhiễm, ông thông gia thế nào rồi?” Hoắc Hoài Lễ vừa vào phòng bệnh, liền quan tâm hỏi han.
“Tiểu Nhiễm, bác trai không có việc gì chứ?”
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhìn đến Giai Tuệ cùng mẹ chồng đồng thời đi tới, cô lập tức bổ nhào tới:”Giai Tuệ! Mẹ!”
Chu Cầm ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô: “Không phải đã phẫu thuật sao, sẽ tốt lên, đừng khóc!”
“Bác trai nhất định sẽ không có chuyện gì, Tề Mẫn Mẫn, đừng khóc.” Vương Giai Tuệ cũng quan tâm khuyên nhủ.
Từ nhỏ Tề Mẫn Mẫn đã không có mẹ, nếu ba mất, thì thành cô nhi rồi.
Có nhiều tiền bạc thì có ích gì?
Nghĩ lại, Vương Giai Tuệ liền cảm thấy Tề Mẫn Mẫn rất đáng thương.
Ít nhất, sức khỏe của mẹ cô rất tốt, ít nhất, người cha trên huyết thống của cô vẫn khỏe mạnh.
Tề Mẫn Mẫn chan chứa nước mắt gật đầu.
Hoắc Hoài Lễ tiến lên, quan tâm hỏi con trai: “Tình hình thế nào rồi?”
Bình luận facebook