Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413
60413.“Cố Thiên Tuấn, anh điên à?” An Điềm vội đặt tay lên ngực trừng mắt hét lớn với Cố Thiên Tuấn.
“Vừa nãy An An leo lên người em chắc là đè lên vết thương của em rồi, anh xem nào.” Cố Thiên Tuấn nói xong thì tiếp tục cởi cúc áo của An Điềm.
“Đè trúng vết thương cũng không sao!” An Điềm vội lắc đầu “Sao tôi có thể tùy tiện để anh cởi cúc áo chứ!”
“Vừa nãy em bị ngất, chính anh đã thay thuốc cho em đấy.” Cố Thiên Tuấn hững hờ nói, “Trên người em có gì mà anh chưa thấy qua chứ?”
“Anh...” An Điềm đỏ mặt, cô mím môi rồi mắng, “Anh giở trò lưu manh!”
“Đúng là anh rất muốn giở trò.” Cố Thiên Tuấn ép sát An Điềm, thân hình to lớn bao trùm An Điềm, “Chỉ là bây giờ vết thương trên người em chưa khỏi, anh phải nhịn thôi. Nhưng nếu em đồng ý thì anh rất sẵn lòng, và sẽ chú ý làm động tác nhẹ nhàng.”
“...” Mặt An Điềm càng đỏ hơn, trước giờ chưa thấy ai giở trò công khai như vậy!
“An Điềm em biết không?” Trong lúc An Điềm gượng gạo không biết nói gì thì Cố Thiên Tuấn lại tiếp lời.
“Tôi biết cái gì chứ?” An Điềm hoang mang.
“Anh phải nhịn vất vả lắm.” Cố Thiên Tuấn vô cùng chân thành nói, giây phút đầu tiên anh thấy An Điềm tỉnh lại thì đã muốn ôm An Điềm vào lòng rồi.
“Đi chết đi!” An Điềm đưa tay muốn đẩy Cố Thiên Tuấn ra, nhưng không ngờ bị Cố Thiên Tuấn nắm tay lại.
“An Điềm, anh rất nhớ em...” Cố Thiên Tuấn nhìn vào đôi mắt của An Điềm, chan chứa tình cảm.
An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn như vậy, bộ dạng đanh đá vừa nãy lập tức tan biến: “Thực ra, tôi cũng...”
Cố Thiên Tuấn không đợi An Điềm nói xong thì đã hôn lên môi của An Điềm.
An Điềm, cuối cùng thì em cũng trở về bên cạnh anh rồi, anh sẽ không để em rời xa anh nữa! Nụ hôn của Cố Thiên Tuấn mang theo sự yêu thương càng lúc càng nồng cháy.
Những ngày An Điềm mất tích, Cố Thiên Tuấn cũng không biết đã sống thế nào, cũng may bây giờ An Điềm đã trở về rồi!
An Điềm đầu óc trống rỗng, hơi thở thân quen trên người Cố Thiên Tuấn dần bao trùm lấy cô, đó là cảm giác an toàn đã lâu rồi không có, cô từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu phối hợp với Cố Thiên Tuấn.
Không gian yên tĩnh, dần nhớ đến hơi thở gượng gạo của An Điềm, cô cảm thấy bản thân có chút không thở được.
Cố Thiên Tuấn không muốn dừng lại, kéo An Điềm vào lòng.
Nhưng Cố Thiên Tuấn quên mất, trên người An Điềm vẫn còn có vết thương, anh vừa ôm An Điềm vào lòng, An Điềm liền cau mày lại một chút.
Trong lòng Cố Thiên Tuấn lập tức nhanh nhạy, vẻ mặt áy náy buông An Điềm ra: “Xin lỗi, anh nhất thời quên mất vết thương trên người em.”
“Không sao, thực ra cũng không đau lắm.” An Điềm đỏ mặt cúi xuống, có chút e thẹn nói.
“Vừa nãy anh quá kích động,” Cố Thiên Tuấn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của An Điềm, bất giác anh đưa tay vuốt tóc của An Điềm, “Nằm xuống nào.”
“Ừm.” An Điềm gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó thấy Cố Thiên Tuấn đang đắp chăn cho mình.
Cố Thiên Tuấn ngồi bên cạnh An Điềm, ánh mắt nhìn An Điềm mãi không nỡ rời đi.
“Đừng nhìn nữa.” An Điềm dùng tay che vết sẹo trên mặt lại, “Mặt tôi có vết sẹo, xấu xí lắm.”
“Không, em có làm sao đi nữa thì cũng vẫn xinh đẹp.” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng lấy tay An Điềm ra, cúi đầu hôn lên vết sẹo trên mặt của An Điềm, “Còn đau không?”
“Không đau nữa.” An Điềm lắc đầu ngượng ngùng.
“Xin lỗi An Điềm, là anh không bảo vệ được cho em.” Cố Thiên Tuấn nhìn vết sẹo trên mặt của An Điềm càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Không trách anh được.” An Điềm vội lắc đầu, “Là do tôi không cẩn thận. Nhưng may nhất là lúc Lâm Hiểu Hiểu bảo tôi dẫn An An theo nhưng An An không theo.”
Bây giờ An Điềm nhớ lại sự việc này, trong lòng vẫn còn rất sợ. Nếu An An cũng rơi vào tay của Chu Mộng Chỉ vậy thì hậu quả khó lường!
Cố Thiên Tuấn nghe An Điềm nói đến đây, ánh mắt liền tối lại: “Những ngày này cứ mãi lo tìm em, mà quên mất làm một số việc. Lần em bị bắt cóc ở suối nước nóng, anh đã nói Kính Trạch cảnh cáo Lâm Hiểu Hiểu rồi, nhưng cô ta vẫn không nghe!”
“Thôi bỏ đi!” An Điềm nắm tay của Cố Thiên Tuấn, nhìn anh lắc đầu, “Con người Lâm Hiểu Hiểu đơn giản lắm, chỉ là bị Chu Mộng Chỉ lừa thôi. Lúc ở dưới hầm, Lâm Hiểu Hiểu vì bảo vệ em mà bị đánh đến ngất xỉu.”
“...” Nghe những lời này của An Điềm, Cố Thiên Tuấn càng siết chặt nắm đấm lại: Tuy bây giờ An Điềm nói ra những chuyện này đều rất nhẹ nhàng, nhưng những tổn thương mà An Điềm phải chịu, anh nhìn thấy mà đau lòng!
Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, anh sẽ không tha cho một ai cả!
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn lập tức đứng dậy.
“Anh muốn làm gì?” An Điềm vội kéo tay của Cố Thiên Tuấn, vừa nãy cô đã cảm nhận được thái độ của Cố Thiên Tuấn đột nhiên lạnh lùng.
“Tìm những người đã tổn thương em, anh sẽ phải bắt họ trả giá gấp trăm ngàn lần!” Thần thái của Cố Thiên Tuấn vô cùng đáng sợ.
“Những việc đó để sau hãy nói đi.” An Điềm không buông Cố Thiên Tuấn ra, “Bây giờ tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi.” Dù sao thì An Điềm rất tin vào luật nhân quả, những người làm việc xấu tự họ sẽ gặp quả báo.
An Điềm cảm thấy điều đầu tiên phải làm bây giờ là ở bên cạnh Cố Thiên Tuấn ở một lúc, trải qua bao nhiêu chuyện, cô càng cảm thấy Cố Thiên Tuấn quan trọng đối với mình
“Nhưng...”
“Anh ngồi xuống trước đi!” An Điềm cười với Cố Thiên Tuấn, “Lẽ nào anh không muốn ở bên tôi?”
Thấy An Điềm có chút nũng nịu, tâm trạng Cố Thiên Tuấn mới tốt lên được một chút, bây giờ điều quan trọng là ở bên chăm sóc An Điềm. Còn về Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, bất luận báo ứng họ phải chịu là gì thì anh nhất định sẽ bắt họ trả lại gấp đôi những đau khổ mà An Điềm phải chịu!
Cố Thiên Tuấn đã dự trù xong rồi, sau khi nhẹ nhàng ôm An Điềm vào lòng thì lại nói câu “Xin lỗi”.
“Xin lỗi, An Điềm, để em phải chịu khổ rồi.” Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại, anh nhớ lại cuộc đời này, ngoài lúc còn nhà đối mặt với cái chết đau lòng của mẹ ra thì chỉ còn lúc không tìm thấy An Điềm mà thôi.
“Không sao, thật đấy. Bây giờ không phải tôi rất ổn sao?” An Điềm vỗ lưng Cố Thiên Tuấn, cô không muốn Cố Thiên Tuấn cứ tự trách mình như vậy. Lúc cô vừa tỉnh lại thì đã thấy Cố Thiên Tuấn gầy đi rất nhiều, trong thời gian mình mất tích, chắc là anh đã rất lo lắng đau khổ.
Nghĩ đến đây, An Điềm bắt đầu đổi chủ đề: “Đúng rồi, Cố Thiên Tuấn, anh có tò mò sao tôi về được đây không?”
“Nói nghe xem.” Cố Thiên Tuấn hôn lên trán của An Điềm, vẻ mặt đầy yêu thương.
“Chính là lúc tôi bị thương ngất xỉu, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng khi tỉnh lại tôi lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rất xa hoa!” An Điềm nói đến đây, vẻ mặt cường điệu, “Vừa nhìn là đã biết đây là căn phòng chàng trai cao to đẹp trai giàu có chuẩn bị cho tôi rồi. Cách bày trí xa hoa phong cách nghệ thuật, độc đáo...”
“Cao to đẹp trai giàu có? Em gặp qua anh ta rồi sao?” Mặt Cố Thiên Tuấn lạnh như tiền, “Cao như anh? Giàu như anh? Đẹp trai như anh không?”
Mỗi một câu hỏi của Cố Thiên Tuấn đều tiến sát tới An Điềm một chút, cho đến khi mũi của mình chạm vào mũi của An Điềm.
“Làm gì vậy!” An Điềm lùi lại một chút, sau đó sờ mũi mình, nói, “Tôi chưa gặp qua người đó, giàu thì chắc chắn rất giàu, nhưng cao to hay không, đẹp trai hay không thì tôi không biết. Nhưng tôi đoán chắc chắn là vừa cao vừa đẹp trai rồi!”
“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm của An Điềm lên, ánh mắt hình viên đạn, “Trước mặt anh mà khen người đàn ông khác sao, có phải là không muốn sống nữa không? Nếu đúng thì anh có thể khiến em một tuần không thể xuống giường đấy.”