60412.Khi An Điềm mở mắt ra thì đã là chập choạng tối, ánh tà dương chiếu nghiêng lên giường, khiến xung quanh được bao phủ bởi một màu cam dịu mắt.
Vết thương trên người cũng không còn đau mấy nữa, An Điềm khẽ chớp mắt, quay đầu sang một bên…
“Cố Thiên Tuấn?” Khi An Điềm trông thấy gương mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn đang kề sát ngay mặt mình thì đã giật bắn mình, cô cử động tay, định ngồi dậy thì phát hiện tay mình đã bị Cố Thiên Tuấn giữ chặt rồi.
“An Điềm, vết thương trên người em còn chưa khỏi hẳn, em nên nằm nghỉ ngơi đi.” Giọng nói dịu dàng của Cố Thiên Tuấn khiến An Điềm cảm thấy như muốn tan chảy ra.
“Anh tránh xa tôi một chút thì tôi sẽ khỏi ngay.” An Điềm lườm Cố Thiên Tuấn rồi quay mặt sang bên kia, kết quả lại trông thấy gương mặt áp sát của An An.
“An An…” An Điềm sa sầm nét mặt, chắc chắn là do mình bị thương nặng quá nên cảm giác xúc giác đều mất đi sự nhạy bén, An An ngồi bên giường nhìn mình lâu như vậy rồi mà mình cũng không nhận ra!
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi!” An An giương đôi mắt to tròn long lanh ngây thơ nhìn An Điềm, đưa bàn tay nhỏ nắm chặt tay cô.
“Ừ, tỉnh rồi.” An Điềm gật đầu, cảm thấy cái điệu bộ này của An An chắc chắn là bắt chước Cố Thiên Tuấn rồi.
“An An, con ra ngoài chơi đi, chú có chuyện muốn nói với mẹ con.” Cố Thiên Tuấn nghiêm túc nhìn An An, anh bây giờ đang nhớ An Điềm đến phát điên lên được, nhưng An An lại ở ngay cạnh, thật sự không tiện để làm một số chuyện.
“Không may rồi, chú Cố, con cũng có chuyện muốn nói với mẹ con, hay là chú ra ngoài trước đi.” An An nắm chặt tay An Điềm, sống chết cũng không buông, cậu cũng đã lâu lắm rồi không được gặp mẹ, bây giờ mẹ vừa tỉnh lại, chú Cố lại đuổi cậu đi sao? Đừng hòng!
“An An, chú nhớ là con rất thích xe hơi điều khiển, nếu bây giờ con ra ngoài, ngày mai con muốn bao nhiêu chiếc, chú sẽ mua cho con bấy nhiêu.” Cố Thiên Tuấn bắt đầu lấy đồ chơi ra dụ An An.
“Chú Cố, chú có mua cho con 100 chiếc thì con cũng không thèm!” An An nhăn mặt, “Ngược lại là chú đấy, có phải là nên đến công ty làm việc không? Chú mau đi đi, để con nói chuyện với mẹ!”
“Không, chuyện ở công ty chú làm xong hết rồi.” Cố Thiên Tuấn không ngờ An An lại dám giành An Điềm với mình như vậy, thế nên phải ra tuyệt chiêu, “An An, bài tập cô giáo giao, con đã làm xong chưa? Còn bé thì phải lo học hành chứ!”
“Đương nhiên là làm xong rồi!” An An đắc ý nói, “Mấy bài cấp độ mẫu giáo thì ai mà chẳng làm được?”
“Vậy con đi chuẩn bị bài mới đi, còn bé thì không nên thua ở vạch xuất phát, nếu không sau này làm sao thành công được như chú?” Cố Thiên Tuấn vì muốn được ở riêng với An Điềm mà bắt đầu mặt dày.
“Nhưng chú Cố là người lớn thì phải chú ý đến sự nghiệp chứ, vậy nên chú mau về công ty đi!” Đầu óc của An An cũng linh hoạt không kém, chớp mắt đã đá quả bóng sang cho Cố Thiên Tuấn.
“Đúng là như vậy, nhưng mà An An à…”
“Đủ rồi!” An Điềm ngắt lời Cố Thiên Tuấn, không thể ngờ mình vừa mới tỉnh lại là đã nghe í éo bên tai rồi.
Cô còn tưởng mình và An An với Cố Thiên Tuấn sau khi trải qua sinh li tử biệt, bây giờ gặp lại nhau thì sẽ rất cảm động, sẽ nước mắt lưng tròng mà nhìn nhau! Cho dù không nước mắt lưng tròng đi nữa thì cũng phải là những lời an ủi dịu dàng chứ.
Nhưng mà, bây giờ hai cha con ngồi trên giường này lại cãi cọ qua lại như thế này là sao?
“Anh!” An Điềm nói với Cố Thiên Tuấn, “Người lớn mà lại đi cãi nhau với trẻ con à? Anh ra ngoài đi!”
“Anh…” Cố Thiên Tuấn mấp máy môi, đường đường là một tổng tài bá đạo mà bây giờ không nói được gì, sau khi không cam tâm nhìn An Điềm một lúc lâu, Cố Thiên Tuấn đành phải đứng dậy.
An An lập tức đắc ý, cười thích thú: “Chú Cố ơi, tạm biệt nhé!”
“Mười phút thôi!” Cố Thiên Tuấn nhìn An An, nói chắc nịch, “An An, chú chỉ cho con chiếm An Điềm trong thời gian mười phút thôi, nhiều hơn một giây cũng không được!”
“Hứ!” An An hoàn toàn chẳng quan tâm, lè lưỡi chọc quê Cố Thiên Tuấn.
“…” Cố Thiên Tuấn cạn lời nhìn An An rồi không cam lòng mà quay người bước ra cửa.
Cố Thiên Tuấn vừa đóng cửa lại, An An liền mau chóng lao vào lòng An Điềm: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!”
“Chậc…” An Điềm bất giác cau mày, vết thương của cô chỉ vừa mới tạm lành lại, bây giờ bị An An động vào, hình như lại rách ra một chút rồi.
Nhưng An Điềm cố nhịn không nói ra, cũng không tỏ vẻ là bị đau, bởi vì cô biết, nếu cô kêu đau thì An An sẽ buồn lắm.
Đây có lẽ là “nỗi đau hạnh phúc”.
Thế là, An Điềm cố gượng cười, xoa đầu An An nói: “Mẹ cũng nhớ An An lắm!”
“Mẹ ơi, sao mẹ đi lâu quá vậy?” An An nằm trong lòng An Điềm khẽ nói, “Mấy hôm trước chú Cố nói với con là mẹ đi công tác, nhưng con biết chú ấy gạt con, bởi vì mẹ cho dù có làm gì thì cũng sẽ nói với An An, cho nên mẹ à, mấy ngày qua mẹ rốt cuộc đã đi đâu vậy?”
“Đâu có, chú Cố đâu có gạt con, mẹ thật sự đi công tác mà.” An Điềm véo cái má xinh xinh của An An, “Do mẹ đi vội quá nên không kịp báo cho con biết, nhưng mẹ đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa!”
“Vậy tốt rồi!” An An tin lời An Điềm, vui vẻ gật đầu.
“Nhưng mà mẹ à, mấy vết sẹo trên mặt mẹ là sao vậy?” An An vừa nói vừa chỉ vào mấy vết thương trên mặt An Điềm.
“Cái này… cái này…” An Điềm cười ngượng ngập, “Cái này là do mẹ bất cẩn vấp ngã nên mới bị đấy, xấu lắm à?”
“Không xấu không xấu.” An An lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay ra chỉ vào mấy vết sẹo trên mặt An Điềm nói, “Mẹ xem, cái này thì giống ngọn cỏ, cái này lại giống lá trúc! Đáng yêu lắm!”
Nghe An An nói như vậy, An Điềm liền vui vẻ bật cười, An An đúng là giỏi, biết nói mấy lời này để dỗ cô vui!
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, An Điềm thấy rất an ủi.
Trong lúc hai mẹ con An Điềm đang nói chuyện cười đùa vui vẻ thì cửa phòng chợt bật mở, Cố Thiên Tuấn ngay sau đó bước nhanh vào.
“Còn 20 giây nữa là hết mười phút rồi, An An.” Cố Thiên Tuấn vừa nói vừa đi đến bên giường.
Anh thấy An An đang nằm trong lòng An Điềm thì liền đưa tay bế An An ra.
An Điềm còn chưa kịp ngăn lại thì Cố Thiên Tuấn đã mau chóng bế An An đang vung tay múa chân đặt ra ngoài cửa rồi đóng cửa lại.
“Á! Chú Cố, mau mở cửa, con phải…”
An An chỉ mới nói đến đó thì đột nhiên im bặt.
Cố Thiên Tuấn đứng bên cửa nở nụ cười đắc ý: Cái thằng nhóc An An này dám đấu với mình! Chắc bây giờ nó đã được đám vệ sĩ bế đi chơi rồi!
“Cố Thiên Tuấn, anh làm cái gì thế?” An Điềm trừng mắt quát, “An An đâu?”
“An An đi chơi rồi.” Cố Thiên Tuấn bước đến trước mặt An Điềm rồi đưa tay cởi cúc áo cô ra.
Bình luận facebook