60508.Thẩm Sở Hà thở dài, biết Cố Thiên Kỳ sẽ không tha cho Chu Hán Khanh, ai bảo Chu Hán Khanh từng hại An Điềm chứ?
Nhưng rốt cuộc An Điềm tốt chỗ nào, mà đáng để Cố Thiên Kỳ hao tâm tổn sức như vậy?
Từ mấy năm trước khi lần đầu tiên Thẩm Sở Hà gặp An Điềm thì đã suy nghĩ vấn đề này rồi, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm được đáp án.
An Điềm ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì thân hình đúng là cũng đẹp, nhưng còn lại không có gì cả.
Trong khi mình trẻ hơn An Điềm, mình còn rất thông minh, có thể giúp Thiên Kỳ bày mưu tính kế, giúp cậu ấy có được thứ cậu ấy muốn!
Nhưng còn An Điềm thì sao chứ?
Tối ngày ngu ngơ, mình trẻ hơn cô ta nhiều, nhưng tùy tiện nói đùa một vài câu cô ta cũng tin! Rốt cuộc thì cô ta có điểm gì mà khiến cho Thiên Kỳ phải làm như thế chứ?
Không hề!
Chỉ là lúc nhỏ Thiên Kỳ cần có sự ấm áp, còn An Điềm lúc đó vừa may xuất hiện đã mang sự ấm áp đó cho cậu ấy mà thôi!
Thứ cậu ấy thích chỉ là ảo ảnh trên người của An Điềm mà thôi!
Nên dù An Điềm có biến mất đi thì cũng sẽ không có hậu quả gì! Vì rồi sẽ có một ngày Thiên Kỳ sẽ tỉnh ngộ!
Thẩm Sở Hà nghĩ đến đây, cuối cùng cũng có được sự an ủi, cô thở dài nhìn Cố Thiên Kỳ, tiếp tục nhỏ nhẹ nói: “Thôi được rồi, cậu về nghỉ ngơi một lát đi, để mình sắp xếp chuyện gặp mặt Chu Hán Khanh, đến lúc đó sẽ đi cùng cậu.”
“Ừ, đi đi.” Cố Thiên Kỳ đặt cà phê lên bàn, dựa vào sô pha.
Thẩm Sở Hà gật đầu, quay người rời đi
Đêm hôm đó…
Chu Hán Khanh ngồi trong căn nhà mà Cố Thiên Kỳ đã chuẩn bị cho anh ta, cứ nhìn đồng hồ mãi: Cố Thiên Kỳ sẽ đến ngay thôi, còn mình, cuối cùng cũng có thể lấy được tro cốt của Mộng Chỉ!
Mình nhất định phải mang tro của Mộng Chỉ, để cô ấy tận mắt nhìn thấy kết cục đau thương của Cố Thiên Tuấn và An Điềm, sau đó chôn cất Mộng Chỉ thật tử tế!
Còn bây giờ, mọi việc đúng như mình mong đợi, phát triển từng bước một!
Nghĩ đến đây, Chu Hán Khanh cười an ủi, đưa tay ra, từ túi áo bên ngực trái lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt.
Chiếc đồng hồ này là món quà đầu tiên mà Chu Mộng Chỉ tặng cho Chu Hán Khanh, kiểu dáng không có gì mới mẻ, vỏ kim loại đen, viền mạ lớp vàng mỏng, có thể do chủ nhân chiếc đồng hồ thường lấy ra ngắm nhìn nên đồng hồ đã mất đi màu sắc kim loại vốn có.
Ánh mắt của Chu Hán Khanh xa xăm, anh ta đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng nhấn nút, một tiếng cạch đã mở chiếc đồ hồ ra. Chiếc đồng hồ tinh tế vẫn đang hoạt động, mặt khác của chiếc đồng hồ còn có hình của anh và Chu Mộng Ch.
Tấm hình này được chụp khi Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh học đại học, họ lúc đó, khuôn mặt vẫn còn non trẻ, miệng nở nụ cười chân thành.
Tuy lúc đó Chu Mộng Chỉ đã gặp phải chịu nhiều đau khổ, nhưng anh đã thi đỗ đại học, có khả năng rời xa quê nhà, cũng có đủ khả năng rời xa những thứ dơ bẩn và đáng ghét
Họ đã đến thành phố mới, bắt đầu cuộc sống tươi đẹp, lúc đó Chu Hán Khanh cũng tưởng rằng, mình và Mộng Chỉ sẽ có một tương lai tươi sáng!
Nhưng bây giờ, những thứ tốt đẹp mà Chu Hán Khanh tưởng tượng trước đây đều đã tan vỡ, ngay cả tro tàn cũng không còn!
Chu Hán Khanh rất ít khi chảy nước mắt, từ sau khi Chu Mộng Chỉ qua đời, anh ta trở nên lạnh lùng, buồn bã.
Cổ họng bỗng có chút chua chát của cuộc đời, Chu Hán Khanh đưa tay ra, sờ lên Chu Mộng Chỉ trên hình, khóe mắt đỏ lên: “Mộng Chỉ, em an tâm, bất luận khi nào anh cũng đều ở bên em, bảo vệ em, giúp em làm điều em muốn. Không bao lâu nữa đâu, em sẽ thấy được điều em muốn, Mộng Chỉ...”
Lúc này, chuông nhà vang lên.
Chu Hán Khanh biết Cố Thiên Kỳ đến rồi, anh ta cất chiếc đồng hồ vào trong túi rồi đứng dậy đi về phía cửa.
Sau khi mở cửa ra, Chu Hán Khanh nhìn thấy Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà, đứng phía sau là một đám vệ sĩ áo đen.
Chu Hán Khanh nhìn đảo quanh, thấy người vệ sĩ áo đen cuối cùng tay cầm một chiếc hũ mới thở phào, mặt nở nụ cười: Mình sắp lấy được tro xương của Mộng Chỉ rồi!
“Giám đốc Cố, cô Thẩm, mời vào.” Chu Hán Khanh lại nhìn người áo đen cầm chiếc hũ, rồi nghiêng người mời Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà vào phòng.
Cố Thiên Kỳ không cảm xúc gật đầu, bước chân vào căn hộ của Chu Hán Khanh, còn Thẩm Sở Hà cũng không cảm xúc dẫn nhóm người áo đen vào trong.
Đợị Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà ngồi xuống, sau khi nhóm người áo đen đứng nghiêm, căn chung cư vốn dĩ rộng rãi trở nên chật hẹp.
Chu Hán Khanh ngồi đối diện Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà, lúc này mới chuyển sự chú ý của mình từ hũ tro cốt của Chu Mộng Chỉ đến người áo đen: So với số lượng người áo đen mà bình thường đi theo Cố Thiên Kỳ thì hôm nay số người nhiều hơn hẳn..
Chu Hán Khanh ngơ ngác vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, bắt đầu nói chuyện với Cố Thiên Kỳ: “Giám đốc Cố, lần này kế hoạch của công ty Cố Thị được sắp xếp thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều tốt.” Cố Thiên Kỳ xoa cằm, giọng điệu chậm rãi, anh đang suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể giày vò Chu Hán Khanh nhiều nhất, để báo thù cho Nhiên Nhiên đây?
Chu Hán Khanh cũng lập tức phát hiện được Cố Thiên Kỳ thay đổi thái độ, anh vừa gật đầu vừa nhanh chóng nhìn về phía những người áo đen đứng phía sau Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà.
Anh hít thở sâu để tim không đập quá nhanh, tiếp đó, Chu Hán Khanh đứng dậy, đi về phía bàn.
Bây giờ Chu Hán Khanh vẫn chưa đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã cảm nhận được, hình như có gì đó không đúng, nên anh ta phải cố gắng tự bảo vệ mình!
Thấy Chu Hán Khanh đứng lên. Thẩm Sở Hà lập tức nheo mắt quay đầu nhìn người áo đen.
Hai người áo đen gật đầu, nhanh chóng di chuyển qua.
Chu Hán Khanh ở sau lưng người áo đen nghe thấy tiếng bước chân, nhưng anh ta không quay lại, mà nhanh chóng bắt lấy lọ hoa to trên bàn.
“Pằng” một tiếng…
Một viên đạn nhanh chóng xuyên qua lọ hoa, xuyên thẳng vào tay của Chu Hán Khanh.
Lọ hoa to bằng sứ lập tức vỡ thành nhiều mảnh rơi xuống đất, một cây súng rơi ra từ đó.
Cây súng này là Chu Hán Khanh mua từ người áo đen lúc trước giám sát anh ta, vốn định dùng để phòng thân, nhưng không ngờ lần đầu cầm lên mà không có cơ hội bóp cò.
Chu Hán Khanh bị thương ở tay đau đớn hét lên, lập tức quỵ xuống đất, nhóm người áo đen phía sau Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà liền ùa đến, khống chế Chu Hán Khanh.
Tay của Chu Hán Khanh không ngừng chảy máu, anh ta liên tục thở gấp, trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ: Bất luận thế nào thì mình cũng không hiểu, tại sao đang hợp tác với nhau mà Cố Thiên Kỳ bỗng nhiên trở nên như vậy!
Lẽ nào chỉ vì lợi dụng xong mình thì qua cầu rút ván sao?
Không, không phải như vậy
Thời gian hợp tác với Cố Thiên Kỳ, Chu Hán Khanh biết Cố Thiên Kỳ không phải loại người độc ác như vậy!
Rốt cuộc là vì cái gì chứ? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà khiến Cố Thiên Kỳ quay súng lại đối phó mình chứ?
Chu Hán Khanh không quan tâm vết thương ở tay, tức giận chất vấn Cố Thiên Kỳ: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?”
Bình luận facebook