“Không có gì!” An Điềm bực bội nhìn Khưu Doanh Doanh, “Sau này làm nhiều, bớt nói lại! Nếu không chị mặc kệ em đấy!”
Khưu Doanh Doanh bị giọng điệu của An Điềm là cho sợ khiếp vía, đành ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
Sau khi các đồng nghiệp chứng kiến màn kịch hay này, cũng không một ai nói gì, tiếp tục làm việc.
An Điềm thở dài rồi về chỗ ngồi của mình: Trước giờ mình rất biết thân biết phận, mà sao cứ có xung đột với Chu Mộng Chỉ nhỉ?
Còn nữa, rốt cuộc thì Sở Hà đã nói gì với Doanh Doanh mà có thể khiến Doanh Doanh dám to gan đắc tội Chu Mộng Chỉ như thế!
An Điềm nghĩ thế nên bất giác nhìn về phía Thẩm Sở Hà, thấy Thẩm Sở Hà vẫn còn vương nụ cười trên mặt.
Thấy thế, trong lòng An Điềm cảm thấy lo lắng, trước đây Thẩm Sở Hà còn nhắc mình phải cẩn thận Chu Mộng Chỉ mà? Sao bây giờ lại để Doanh Doanh đi đắc tội với Chu Mộng Chỉ chứ?!
Trong khi An Điềm đang suy tư thì đột nhiên Thẩm Sở Hà đứng dậy đi đến trước mặt Khưu Doanh Doanh. An Điềm mím chặt môi, cố gắng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“Doanh Doanh, thật ngại quá, chị vốn định muốn em trút giận, nhưng bây giờ lại để em phải khó xử rồi, còn khiến cho An Điềm nổi giận nữa.” Thẩm Sở Hà kéo tay của Khưu Doanh Doanh nói câu xin lỗi.
“Không có gì, dù sao thì chị cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.” Khưu Doanh Doanh lắc đầu, “Cãi nhau với chị ta xong, trong lòng em cũng thoải mái rất nhiều, chỉ là liên lụy đến chị An Điềm cũng cãi nhau với Chu Mộng Chỉ thôi.”
“Vậy chúng ta đi tìm An Điềm nói chuyện đi.” Thẩm Sở Hà đề nghị.
“Được đấy!” Khưu Doanh Doanh đồng ý ngay, rồi kéo tay Thẩm Sở Hà đi đến chỗ của An Điềm.
An Điềm thấy hai người họ đi đến, vội xua tay: “Được rồi được rồi, tôi nghe thấy cả rồi, chuyện cũng đã xảy ra, sau này chú ý đừng kích động như vậy nữa là được rồi!”
“Biết rồi!” Khưu Doanh Doanh vui vẻ cười, “Chị An Điềm tốt nhất mà!”
An Điềm thở dài, cuối cùng không nói gì cả.
Còn về Thẩm Sở Hà, chắc là do mình nghĩ quá nhiều rồi, cô ấy còn trẻ, năm nay vừa mới tốt nghiệp, xúi giục Doanh Doanh và Chu Mộng Chỉ cãi nhau chỉ là do nhất thời tức giận mà thôi, không có mưu đồ gì cả.
Nghĩ đến đây, An Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Chu Mộng Chỉ được Trương Hiển Hy đưa về nhà..
“Rầm” một tiếng, tiếng đập đồ từ lầu hai vọng xuống, chị Lý đứng lầu dưới giật bắn mình một cái rồi miễn cưỡng cười với Trương Hiển Hy: “Cảm ơn anh Trương đưa phu nhân chúng tôi về nhà, tôi đưa anh ra ngoài nhé.”
“Ừ.” Trương Hiển Hy gật đầu, rời khỏi biệt thự.
Chu Mộng Chỉ vẫn đang đập đồ ở trong phòng ngủ, cô ta trút cơn giận lên những món đồ vô tội trong nhà.
Khưu Doanh Doanh, An Điềm, các người sẽ phải biết tay tôi!
Chu Mộng Chỉ siết chặt nắm đấm, khuôn mặt xinh đẹp đều là biểu cảm hung ác: Bây giờ Hán Khanh không ở bên cạnh mình, cô ta dựa vào bản thân mình cũng có thể làm rất tốt!
Khi Chu Mộng Chỉ đang mưu tính làm sao đối phó với An Điềm và Khưu Doanh Doanh thì điện thoại cô ta reo lên.
Cô ta lấy điện thoại ra, thấy là một số điện thoại lạ liền quẳng sang một bên: Số điện thoại cô ta được bảo mật mà, thường không ai biết, nên chắc là gọi nhầm số.
Nhưng, một lát sau, chuông điện thoại lại reo lên.
Chu Mộng Chỉ hơi bực mình, cô ta nghe máy.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại là giọng trầm của một người đàn ông: “A lô? Tiểu Mộng?”
Chu Mộng Chỉ run rẩy cả người, cô ta giương mắt lên, nhìn chiếc điện thoại ngơ ngác, một cảm giác rợn người ập đến: Giọng nói này... giọng nói này…
Không!
Không thể nào!
Chu Mộng Chỉ lắc đầu như điên, bàn chân bủn rủn quỳ xuống đất: Không phải ông ta đang ngồi tù sao? Ông ta đã mười mấy năm không gặp mình rồi mà! Sao bây giờ ông ta lại có số điện thoại của mình?
“Tiểu Mộng, nói chuyện nào!” Giọng nói của người đàn ông đó lần nữa vang lên.
Chu Mộng Chỉ sợ hãi, giọng nói này là cơn ác mộng mà Chu Mộng Chỉ không thể thoát được, sao lại đột nhiên xuất hiện bên tai mình chứ?!
Nhất định không phải là thật! Nhất định không phải là thật!
Chu Mộng Chỉ dùng hết can đảm đưa điện thoại lại nghe, tuy cô ta đã kiềm chế cảm xúc rất nhiều, nhưng giọng nói cũng trở nên lạc đi vì sợ hãi: “Ai vậy?”
“Bố là bố của con đây, Tiểu Mộng. Bao năm không gặp, bố rất nhớ con.” Người đàn ông kia vừa nói xong thì cười đều rất lớn.
“A!” Chu Mộng Chỉ hét lớn lên, quẳng mạnh điện thoại vào tường.
Điện thoại văng vào tường rơi xuống đất vỡ tan.
Bên tai không còn nghe giọng nói đó nữa, Chu Mộng Chỉ như nghẹt thở, cô ta đặt tay lên ngực thở hổn hển, run rẩy toàn thân.
Sao Chu Minh Phong lại ra tù rồi? Tại sao?
Từ lúc cô ta hiểu chuyện thì ông ta đã làm cô tổn thương, người đàn ông đã giết chết mẹ mình, tại sao bỗng nhiên lại ra tù rồi! Sao ông ta lại biết số điện thoại của mình?
Đáng sợ quá! Đáng sợ quá!
Chu Mộng Chỉ ngồi co rúm ở góc tường, bất giác hai tay ôm lấy cơ thể, đầu óc cô ta trống rỗng, căn bản không biết phải làm gì.
“Reng reng reng...”
Điện thoại trong phòng ngủ lại vang lên.
Chu Mộng Chỉ vốn dĩ đang run cầm cập lại càng sợ hãi, cô ta lắc đầu, nước mắt tuôn trào, rốt cuộc mình phải làm thế nào đây?!
“Reng reng reng...”
Điện thoại bàn vẫn reo lên, tiếng chuông thôi thúc, giống như một sợi dây vô hình siết lấy cổ của Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ gần như bò đến chỗ điện thoại bàn, cô ta không tin Chu Minh Phong biết cả số điện thoại bàn ở biệt thự Cố thị. Làm sao mà có thể như vậy!
Sau khi đôi tay cứng đơ vài chục giây, cuối cùng Chu Mộng Chỉ cũng nhấc máy lên, chỉ là giọng vẫn run cầm cập: “A lô?”
“Mộng Chỉ!” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn từ đầu bên kia truyền lại.
Nghe thấy Cố Thiên Tuấn gọi điện thoại cho mình, Chu Mộng Chỉ dường như nhẹ nhõm cả người, toàn thân không có chút sức lực dựa vào cái bàn bên cạnh: “Thiên Tuấn…”
“Anh nghe Hiển Hy nói em gặp chuyện không vui ở công ty nên muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng khi gọi vào điện thoại của em thì máy cứ báo bận.” Cố Thiên Tuấn nghi ngờ hỏi, “Mộng Chỉ, em đang nói chuyện điện thoại với ai hả?”
“Không có!” Chu Mộng Chỉ kịch liệt phản ứng, “Em đâu có nói chuyện điện thoại với ai đâu, chắc là sóng yếu thôi!”
Nhất định không thể để Thiên Tuấn biết chuyện của Chu Minh Phong, trước đây cô ta đã bảo với Cố Thiên Tuấn là bố mẹ mình chết cả rồi, chỉ sống bên người anh họ Chu Hán Khanh thôi.
Nếu Thiên Tuấn biết sự tồn tại của Chu Minh Phong thì mối quan hệ họ hàng với Chu Hán Khanh sẽ lộ hết, không được để anh ấy biết!
“Được rồi.” Cố Thiên Tuấn quan tâm nói, “Mộng Chỉ, nếu công việc không vui thì đừng làm nữa.”
“Không, chỉ là việc nhỏ thôi! Em làm việc rất vui mà!” Chu Mộng Chỉ vội phủ nhận, bây giờ cô ta phải ra ngoài làm việc!
Nếu Chu Minh Phong không gọi điện đến, cô ta còn định không làm thì không làm thôi. Nhưng bây giờ, Chu Minh Phong xuất hiện rồi!
Chu Hán Khanh lại không ở bên cạnh mình, cô ta cũng không còn ai có thể tin tưởng được, nên việc điều tra và xử lý Chu Minh Phong đều phải tự làm, nếu không có cớ đi làm thì e là sẽ sớm bị bại lộ!
“Vậy thì tốt, không làm em giận là được rồi.” Giọng của Cố Thiên Tuấn có vẻ rất an tâm, “Vậy anh làm việc đây.”
“Được, Thiên Tuấn, anh chú ý sức khỏe nhé.” Chu Mộng Chỉ nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không biết tiếp theo sẽ phải làm gì nữa.
Tiếp đó, điện thoại bàn lại reo chuông, Chu Mộng Chỉ tưởng là Cố Thiên Tuấn còn chuyện gì quên nói, nên vội bắt điện thoại lên ngay.
“Tiểu Mộng…sao con lại cúp máy của bố?” Giọng nói đểu giả của Chu Minh Phong lại lần nữa lọt vào tai của Chu Mộng Chỉ.
“Á!!!” Chu Mộng Chỉ giật bắn mình liền quẳng điện thoại xuống đất theo phản xạ.
Điện thoại bàn cũng rơi xuống đất.
Chỉ là điện thoại bàn rơi xuống tấm thẩm mềm mại trên nền nhà, nên giọng nói vẫn từ điện thoại phát ra: “Tiểu Mộng…Tiểu Mộng… Con nói gì đi, bố là bố của con đây… Tiểu Mộng...”
“Không, không...” Chu Mộng Chỉ giống như gặp ma vậy, không ngừng lùi về sau, rồi lại lùi về sau…
Bình luận facebook