Thở ra một hơi thật dài, Chu Mộng Chỉ thay một chiếc áo ngủ xinh đẹp, đánh răng rửa mặt lại lần nữa và trang điểm nhẹ cho mình.
Nhìn mình trong gương, lông mày đậm, mắt long lanh, lúc cười khi khóc đều rất quyến rũ. Chu Mộng Chỉ mỉm cười, tự tin đứng dậy và bước ra khỏi phòng ngủ.
Đi đến tầng một, chị Lý đang làm việc rồi. Chị thấy Chu Mộng Chỉ đi xuống nên vội vàng nói: “Thưa mợ, mợ dậy rồi? Mợ muốn ăn sáng bằng món gì ạ?”
“Thiên Tuấn đâu? Anh ấy dậy chưa?”
“Cậu Cố đã được trợ lý Cao đến đón đi khi trời còn chưa sáng, ngay cả bữa sáng cũng không ăn. Còn nữa...” Chị Lý nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
“Còn gì nữa?” Chu Mộng Chỉ liếc chị Lý một cái.
“Còn… hình như cậu Cố suốt đêm không nghỉ ngơi, trông rất tiều tụy. Tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy, trước đậy cậu ấy luôn đầy sức sống mà.”
Đôi mắt của Chu Mộng Chỉ tối sầm lại: Chắc Thiên Tuấn vì chuyện của anh họ mới trở nên như vậy! Do đó, cần phải tống cổ anh họ đi! Phải ngay lập tức làm điều đó!
Nghĩ vậy, Chu Mộng Chỉ liền nói với chị Lý: “Tối qua nhờ chị qua chăm sóc anh họ của tôi, anh ấy thế nào rồi?”
“Cậu Chu đã nôn gần cả đêm, sau đó mới đỡ hơn một chút, chắc bây giờ vẫn đang ngủ.”
“Ừm. Chị đi chuẩn bị cho anh họ của tôi một bữa sáng đơn giản, tôi sẽ đem đến cho anh ấy.”
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc, Chu Mộng Chỉ đã đích thân bưng bữa sáng đến trước cửa nhà Chu Hán Khanh.
Mùi rượu đêm qua dường như vẫn chưa bay hết. Lúc đẩy cửa ra, Chu Mộng Chỉ cũng phải cau mày lại.
Nghĩ đến việc tiếp theo sẽ làm, Chu Mộng Chỉ liền nặn ra một nụ cười, vừa đóng cửa lại vừa hét lên theo hướng phòng ngủ: “Anh họ, anh dậy chưa? Em đem bữa sáng đến cho anh đây.”
Chu Hán Khanh đang ngủ mơ màng nghe thấy giọng của Chu Mộng Chỉ nên cố gắng mở mắt ra. Anh ta xoa xoa cái trán đang đớn như búa bổ của mình, rồi mới nói với giọng khàn khàn: “Mộng Chỉ…”
Chu Mộng Chỉ đẩy cửa phòng ngủ của Chu Hán Khanh ra, thấy anh ta đang cố ngồi dậy khỏi giường. Cô ta vội đặt bữa sáng lên cái bàn cạnh nó, rồi đỡ Chu Hán Khanh ngồi thẳng dậy.
Nắm đôi bàn tay mềm mại của Chu Mộng Chỉ, tâm trạng của Chu Hán Khanh đã tốt lên nhiều, cái đầu vốn đau như búa bổ đã không còn đau nhiều nữa: “Mộng Chỉ, sao em lại đến đây?”
“Tối qua anh say bí tỉ, em thấy lo, nên sáng nay đến thăm anh.” Chu Mộng Chỉ quan tâm và mỉm cười. “Anh nhìn này, em còn chuẩn bị sẵn bữa sáng cho anh nữa.”
“Cám ơn em.” Chu Hán Khanh cảm động gật đầu với Chu Mộng Chỉ: Chu Mộng Chỉ đối với anh ta như thế thì tất cả những việc mà anh ta đã làm trong những năm qua đều rất đáng.
“Đừng khách sáo với em như thế.” Chu Mộng Chỉ lắc đầu: “Anh ăn sáng trước đi. Ăn xong, em có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Mộng Chỉ nói rồi bê bữa sáng đến trước mặt Chu Hán Khanh.
Lúc này Chu Hán Khanh mới phát hiện ra rằng Chu Mộng Chỉ có gì đó sai sai. Anh ta nhận lấy bữa sáng từ tay Chu Mộng Chỉ, nhưng lại đặt trở lại trên cái bàn cạnh giường: “Anh chưa đói lắm. Mộng Chỉ à, nếu em có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh đi.”
“Anh ăn sáng trước đi đã.” Chu Mộng Chỉ nghĩ rằng, nếu Chu Hán Khanh nghe thấy những lời mình nói, anh ta chắc chắn sẽ không ăn nổi. Mình cũng chỉ muốn tốt cho anh ta thôi.
“Không cần đâu, em nói trước đi.” Chu Hán Khanh lắc đầu với vẻ kiên quyết. Anh ta nhìn vào bộ dạng của Chu Mộng Chỉ, liền biết rằng những gì cô ta sắp nói nhất định là chuyện lớn.
Chu Mộng Chỉ thấy Chu Hán Khanh khăng khăng như vậy, cũng đành gật đầu. Những gì cô ta nên làm cũng đã làm rồi, Chu Hán Khanh lại lựa chọn như thế, cô ta cũng không còn cách nào khác.
Chu Mộng Chỉ do dựa một lúc rồi nhìn vào Chu Hán Khanh, nói rất nghiêm túc: “Anh họ, anh đến xin Thiên Tuấn từ chức, sau đó rời khỏi đây đi. Về quê hoặc đi đến một thành phố khác, đều được.”
“…” Chu Hán Khanh nhất thời không phản ứng lại được, đầu óc chớp mắt bỗng trống rỗng như một tờ giấy, bên tai toàn tiếng oong oong. Chu Hán Khanh nhúc nhích cổ họng của mình một cách khó khăn, giọng nói còn khàn hơn so với khi anh ta vừa thức dậy. “Em nói gì?”
“Em nói, anh hãy rời khỏi đây đi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Chu Mộng Chỉ không có biểu hiện gì trên khuôn mặt. Thành thật mà nói, trong lòng cô ta vẫn có một chút áy náy. Vì suy cho cùng, trong những năm qua, Chu Hán Khanh đúng là đã hy sinh rất nhiều cho cô ta.
Nhưng, sự hy sinh và cố gắng của Chu Hán Khanh, so với vị trí phu nhân tập đoàn Cố Thị của mình, sao có thể đánh đồng với nhau được?
Ngay cả khi phải hy sinh mười tên Chu Hán Khanh để đổi lấy vị trí phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, Chu Mộng Chỉ cũng sẽ đồng ý mà không chút ngần ngại.
Chỉ là, sau này khi Chu Hán Khanh không còn bên cạnh nữa, có rất nhiều việc mà cô ta phải đích thân ra tay.
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng lộ ra một chút không đành lòng. Cô ta chủ động nắm lấy bàn tay đã cứng đờ của Chu Hán Khanh: “Hán Khanh à, thực ra em cũng không muốn làm thế, nhưng em không còn cách nào khác.”
“Tại sao…” Lồng ngực của Chu Hán Khanh đang rất đau, anh ta ngước lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mộng Chỉ và hỏi: “Tại sao lại đuổi anh đi?”
Anh không cản trở tình cảm giữa cô và Cố Thiên Tuấn, cũng không làm gì sai. Anh chỉ siêng năng cần mẫn và luôn sẵn lòng làm một cái bóng, đi theo và bảo vệ bên cạnh cô!
Mộng Chỉ không có lý do để làm điều đó!
Phòng tuyến tâm lý của Chu Hán Khanh đã sụp đổ trong nháy mắt, anh ta đau lòng đến mức quên cả thở: Hay Mộng Chỉ đã chán ghét mình rồi? Hoàn toàn không cần mình bảo vệ nữa? Lẽ nào ngay cả tư cách ở bên cạnh để bảo vệ Mộng Chỉ, mình cũng không có?
“Hán Khanh à, em thực sự không muốn làm vậy.” Khóe mắt Chu Mộng Chỉ đỏ lên đầy vẻ khó xử. “Nhưng anh không thể ở lại đây nữa, Thiên Tuấn đã biết chuyện anh thích em rồi!”
“Em nói sao?” Chu Hán Khanh đang trên bờ vực sụp đổ nhất thời không thể hiểu được lời Chu Mộng Chỉ nói.
“Tối qua anh uống say, chính Thiên Tuấn đã đưa anh về đây. Trên đường về, anh cứ gọi tên em mãi, còn nói sẽ ở bên em đến hết đời, bảo vệ cho em.” Nước mắt đã rơi ra khỏi mắt Chu Mộng Chỉ. “Những lời anh nói đều bị Thiên Tuấn và Cao Lỗi nghe thấy rồi! Hôm qua khi Thiên Tuấn về đến nhà, anh ấy liền cảm thấy không vui. Em phải gặng hỏi mãi, anh ấy mới nói cho em biết những điều đó.”
“……” Chu Hán Khanh bỗng ngây người ra tại chỗ, không biết phải nghĩ gì. Mộng Chỉ đuổi anh ta đi không phải vì không cần anh ta nữa, mà chỉ vì anh ta đã nói sai lời.
Nhưng trước giờ mình uống ngàn ly cũng không say, dù say cũng chưa bao giờ nói bậy, chỉ ngủ thôi. Tại sao đêm qua lại say bí tỉ, còn nói ra những lời đó?
“Là Cố Thiên Tuấn kêu em đuổi anh đi sao?”
“Không phải!” Chu Mộng Chỉ vội vàng lắc đầu. “Thiên Tuấn nói anh ấy rất tin tưởng em, nên khi nghe anh nói những lời đó, anh ấy đã nói cho em biết chuyện luôn. Nếu Thiên Tuấn không tin tưởng em, anh ấy nhất định sẽ để trong lòng, rồi cho người âm thầm điều tra. Đến lúc đó, hai chúng ta chắc chắn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa!”
Nói đến đây, Chu Mộng Chỉ không thể không sợ: “Cũng may, bốn năm nay, Thiên Tuấn vẫn luôn tin tưởng em.”
Nghe thấy lời phân tích của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh bị cô ta tặng cho một cú sốc đến mức không thể suy nghĩ được chỉ biết thở dài: Nếu đúng là vậy, chứng tỏ Thiên Tuấn thực sự rất tin tưởng Mộng Chỉ.
Về phần một người luôn an phận như mình lại nói ra những lời đó, Chu Hán Khanh nghĩ rằng, có lẽ là do Cố Thiên Tuấn đột nhiên triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, làm anh ta suy nghĩ nhiều nên mới xảy ra.
Anh ta thực sự đã lặp đi lặp lại những lời đó rất nhiều lần trong lòng mình, vậy mà đã thốt ra trong tình trạng say xỉn, rồi còn bị Cố Thiên Tuấn nghe thấy, điều đó cũng rất có thể.
“Mộng Chỉ, anh xin lỗi vì đã làm em khó xử.” Chu Hán Khanh vuốt ve đôi má mềm mại của Chu Mộng Chỉ với đầy yêu thương.
Bình luận facebook