Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520
60520.“Định đi đâu?” Cố Thiên Tuấn ôm chặt eo An Điềm chất vấn, “Vừa rồi em còn bảo anh ở đâu thì em ở đó mà!”
“Anh…” An Điềm quay sang nhìn đám người trong phòng họp đang cố nhịn cười, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, “Anh… anh nói cái gì? Mau thả tôi ra, người ta đang nhìn kia kìa.”
“Người vợ anh có được nhờ bản lĩnh, tại sao lại phải thả ra?” Cố Thiên Tuấn lại siết chặt tay, ôm cứng An Điềm trong lòng.
“Cố Thiên Tuấn, anh…”
“Anh biết em đang lo cho Cố Thiên Kỳ, giờ chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ không làm gì nó cả.” Cố Thiên Tuấn khẽ ngắt lời An Điềm, phà hơi nóng vào tai cô.
“Thật không?” An Điềm không tin được mà nhìn vào mắt Cố Thiên Tuấn, cảm thấy hành động này không giống phong cách hành sự trước nay của anh, anh luôn là kẻ gặp người giết người gặp Phật giết Phật, hơn nữa còn không để lại hậu hoạn gì cơ mà!
“Anh mới vừa được biết, người lần trước đã cứu em từ tay Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh chính là Cố Thiên Kỳ. Anh không muốn nợ nó thứ gì cả, vậy nên lần này anh sẽ tha cho nó.” Cố Thiên Tuấn véo mũi An Điềm, giọng âu yếm.
Tất nhiên, động tác này của Cố Thiên Tuấn càng khiến mấy người trong phòng họp ngạc nhiên đến mức mắt chữ O mồm chữ A: Đây chính là Cố tổng bình thường lạnh lùng băng giá đó sao?
Họ không biết làm thế nào để biểu lộ đủ sự chấn động trong lòng mình!
Chỉ có An Điềm là quá quen với mấy hành động nhỏ này của Cố Thiên Tuấn, cô nghe anh nói như thế thì liền yên tâm lại, ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa.
Thấy biểu hiện này của An Điềm, Cố Thiên Tuấn mới hài lòng gật đầu, vừa tiếp tục ôm lấy cô vừa gọi: “Cố Thiên Kỳ!”
Lúc này, Cố Thiên Kỳ đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu dậy, hai mắt đỏ hoe, gương mặt tràn ngập nét ê chề tự trách.
“Ban đầu, tôi vốn định đưa cả An Điềm đến đây, để cô ấy tận mắt chứng kiến cảnh cậu thất bại như thế nào, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy trước đây cậu từng cứu An Điềm, thế nên tôi chỉ đến một mình, không ngờ cậu lại dẫn cả An Điềm đến.”
Cố Thiên Tuấn nói đến đây chợt nhẹ nhàng nhún vai, ý trong câu nói đã quá rõ ràng: Vậy nên, dáng vẻ thảm hại hiện giờ của cậu bị An Điềm nhìn thấy là do tự cậu chuốc lấy mà thôi.
“…” Cố Thiên Kỳ không nói gì, chỉ nhìn ánh mắt lo lắng của An Điềm, sau đó ủ rũ né tránh ánh mắt ấy của cô.
“Thiên Kỳ…” An Điềm thấy dáng vẻ Cố Thiên Kỳ như vậy, thật sự thấy rất thương xót, vậy nên lại không kìm được mà nhấc chân bước tới.
“Anh nói rồi, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh!”
Cố Thiên Tuấn cảnh cáo An Điềm ngay khoảnh khắc cô vừa bước chân lên, anh chịu tha thứ cho người đàn ông yêu An Điềm sâu sắc như vậy đã là khoan dung đại lượng lắm rồi.
Nếu An Điềm vẫn còn tỏ ra quá thương xót Cố Thiên Kỳ như vậy nữa thì anh buộc phải ra tay thôi.
“Ừ.” An Điềm lập tức dừng bước, cô hiểu rõ tính khí của Cố Thiên Tuấn, thế nên để giúp Cố Thiên Kỳ có thể thoát nạn, cô đành phải ngoan ngoãn bước ra sau lưng Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn lúc này mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nhìn Cố Thiên Kỳ: “Nhớ lấy, tôi sẽ không làm gì cậu cả, nhưng tôi cũng mong cậu sau này sẽ tự biết an phận!”
Nói xong, anh quay sang nhìn Trương Hiển Hy: “Hiển Hy, anh xử lí giúp tôi mọi việc còn lại nhé.”
“Được!” Trương Hiển Hy hưng phấn gật đầu, quả nhiên cuối cùng đúng như Thiên Tuấn nói, mình vẫn là người xử lí những chuyện còn lại!
Nhưng khả năng che giấu của Thiên Tuấn đúng là lợi hại, đến ngay cả mình cũng không biết kế hoạch của anh ấy nữa.
Cũng chính vì không biết kế hoạch của Thiên Tuấn nên những sóng gió trong cuộc họp vừa rồi mới khiến mình kinh ngạc kích động đến vậy!
Còn bây giờ, không những đã hạ gục được Cố Thiên Kỳ mà còn khiến mấy người có ý phản bội Thiên Tuấn phải tự động lộ diện nữa!
Nghĩ đến đây, Trương Hiển Hy khẽ xoay cổ tay rồi quay sang nhìn mấy người đang ngồi run cầm cập trong phòng.
Còn Cố Thiên Tuấn lại nhẹ nhàng nắm tay An Điềm bước đi.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” An Điềm lập tức hỏi.
“Về nhà!” Cố Thiên Tuấn vừa đáp vừa kéo An Điềm ra khỏi phòng họp.
“Về nhà thì được, nhưng mà Cố Thiên Tuấn à, anh có thể nói cho tôi biết, vừa rồi trong lúc tôi chạy đến đây thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” An Điềm thật sự thấy rất tò mò.
“Nói cho em nghe thì anh được gì?”
“Anh muốn gì cũng được!” Lòng hiếu kì của An Điềm thật sự đã bị Cố Thiên Tuấn khơi lên đến cực điểm, thế nên trong phút thất thần đã đưa ra một lời hứa khiến bản thân thấy hối hận.
Chỉ có điều, phải đến tận tối nay thì cô mới thấy hối hận, còn bây giờ thì vẫn hoàn toàn chưa biết, vẫn đang chằm chằm nhìn Cố Thiên Tuấn, mong chờ câu trả lời.
“Thôi được, anh sẽ đặt cọc trước!” Cố Thiên Tuấn hôn lên trán An Điềm, sau đó mới kể cho cô nghe những điều mà cô chưa biết.
Trong lúc An Điềm liều mạng chạy đi tìm phòng họp…
Sau khi Cố Thiên Kỳ mời ông Trác phát biểu, mọi ánh mắt trong phòng đều ngay lập tức đổ dồn vào ông: Chỉ cần ông Trác nói một lời thôi thì việc Cố Thiên Kỳ thay vị trí của Cố Thiên Tuấn sẽ được định đoạt ngay!
Ông Trác chầm chậm xoay chuỗi tràng hạt trong tay, đưa ánh mắt già nua nhìn khắp một lượt tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng lại nhìn tràng hạt trong tay: “Tôi cho rằng…”
Lập tức, mọi người đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Tôi cho rằng…” Ông Trác cuối cùng nhìn Cố Thiên Kỳ, ánh mắt hiện lên một nét phức tạp và luyến tiếc nặng nề, “Đề nghị của giám đốc Cố Thiên Kỳ là không cần thiết!”
“…”
Khoảnh khắc ấy, tất cả những người đang chuẩn bị đứng dậy vỗ tay đều lập tức sững người: Sao lại thế này? Không phải đã bảo ông Trác sẽ ủng hộ cho Cố Thiên Kỳ à?
Nếu không thì Cố Thiên Kỳ cũng đâu có tự tin mà bảo ông Trác phát biểu như vậy!
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tất cả mọi người đều không tin được mà nhìn Cố Thiên Kỳ, hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này!
Cố Thiên Kỳ cũng kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy tự tin không biết từ khi nào đã trở nên đỏ long sòng sọc.
Cố Thiên Kỳ đứng phắt dậy, mặc kệ tất cả những người có mặt ở đó mà nhìn ông Trác quát to: “Tôi mong ông có trách nhiệm với lời nói của mình! Đừng có quên là…”
“Đừng quên cái gì?”
Cố Thiên Tuấn lên tiếng ngắt lời Cố Thiên Kỳ: “Đừng quên chuyện con nuôi của ông Trác đúng không? Hay đừng quên chuyện ông ấy đã từng vay tiền của Cố Thị?”
“Anh…” Bàn tay Cố Thiên Kỳ bắt đầu run rẩy, anh kinh ngạc nhìn Cố Thiên Tuấn, một lúc lâu mà vẫn không nói được gì.
“Tôi quản lí Cố Thị bao nhiêu năm qua, lẽ nào một vụ việc và số tiền thất thoát lớn như vậy, tôi lại không hề hay biết gì sao? Tại sao phải để cho đến khi các cậu điều tra thì mới điều tra ra?” Giọng của Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng vang lên, “Cố Thiên Kỳ, lúc mới bắt đầu cuộc họp, tôi đã hỏi có phải cậu đã quá vội vàng rồi không, chỉ tiếc là…”
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, chầm chậm gõ ngón tay lên bàn: “Chỉ tiếc là, cậu lại hoàn toàn không quan tâm lời tôi nói!”
Không, chuyện này không thể nào!
Cố Thiên Kỳ lập tức cảm thấy đầu nặng trịch, cả người lảo đảo, cố gắng lắm mới đứng vững được: Chuyện của ông Trác rõ ràng đã phải điều tra rất kĩ lưỡng mới tra ra được chứng cứ! Rõ ràng mọi chuyện chuẩn bị không có chút sơ hở nào mà!
“Anh…” An Điềm quay sang nhìn đám người trong phòng họp đang cố nhịn cười, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, “Anh… anh nói cái gì? Mau thả tôi ra, người ta đang nhìn kia kìa.”
“Người vợ anh có được nhờ bản lĩnh, tại sao lại phải thả ra?” Cố Thiên Tuấn lại siết chặt tay, ôm cứng An Điềm trong lòng.
“Cố Thiên Tuấn, anh…”
“Anh biết em đang lo cho Cố Thiên Kỳ, giờ chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ không làm gì nó cả.” Cố Thiên Tuấn khẽ ngắt lời An Điềm, phà hơi nóng vào tai cô.
“Thật không?” An Điềm không tin được mà nhìn vào mắt Cố Thiên Tuấn, cảm thấy hành động này không giống phong cách hành sự trước nay của anh, anh luôn là kẻ gặp người giết người gặp Phật giết Phật, hơn nữa còn không để lại hậu hoạn gì cơ mà!
“Anh mới vừa được biết, người lần trước đã cứu em từ tay Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh chính là Cố Thiên Kỳ. Anh không muốn nợ nó thứ gì cả, vậy nên lần này anh sẽ tha cho nó.” Cố Thiên Tuấn véo mũi An Điềm, giọng âu yếm.
Tất nhiên, động tác này của Cố Thiên Tuấn càng khiến mấy người trong phòng họp ngạc nhiên đến mức mắt chữ O mồm chữ A: Đây chính là Cố tổng bình thường lạnh lùng băng giá đó sao?
Họ không biết làm thế nào để biểu lộ đủ sự chấn động trong lòng mình!
Chỉ có An Điềm là quá quen với mấy hành động nhỏ này của Cố Thiên Tuấn, cô nghe anh nói như thế thì liền yên tâm lại, ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa.
Thấy biểu hiện này của An Điềm, Cố Thiên Tuấn mới hài lòng gật đầu, vừa tiếp tục ôm lấy cô vừa gọi: “Cố Thiên Kỳ!”
Lúc này, Cố Thiên Kỳ đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu dậy, hai mắt đỏ hoe, gương mặt tràn ngập nét ê chề tự trách.
“Ban đầu, tôi vốn định đưa cả An Điềm đến đây, để cô ấy tận mắt chứng kiến cảnh cậu thất bại như thế nào, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy trước đây cậu từng cứu An Điềm, thế nên tôi chỉ đến một mình, không ngờ cậu lại dẫn cả An Điềm đến.”
Cố Thiên Tuấn nói đến đây chợt nhẹ nhàng nhún vai, ý trong câu nói đã quá rõ ràng: Vậy nên, dáng vẻ thảm hại hiện giờ của cậu bị An Điềm nhìn thấy là do tự cậu chuốc lấy mà thôi.
“…” Cố Thiên Kỳ không nói gì, chỉ nhìn ánh mắt lo lắng của An Điềm, sau đó ủ rũ né tránh ánh mắt ấy của cô.
“Thiên Kỳ…” An Điềm thấy dáng vẻ Cố Thiên Kỳ như vậy, thật sự thấy rất thương xót, vậy nên lại không kìm được mà nhấc chân bước tới.
“Anh nói rồi, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh!”
Cố Thiên Tuấn cảnh cáo An Điềm ngay khoảnh khắc cô vừa bước chân lên, anh chịu tha thứ cho người đàn ông yêu An Điềm sâu sắc như vậy đã là khoan dung đại lượng lắm rồi.
Nếu An Điềm vẫn còn tỏ ra quá thương xót Cố Thiên Kỳ như vậy nữa thì anh buộc phải ra tay thôi.
“Ừ.” An Điềm lập tức dừng bước, cô hiểu rõ tính khí của Cố Thiên Tuấn, thế nên để giúp Cố Thiên Kỳ có thể thoát nạn, cô đành phải ngoan ngoãn bước ra sau lưng Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn lúc này mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nhìn Cố Thiên Kỳ: “Nhớ lấy, tôi sẽ không làm gì cậu cả, nhưng tôi cũng mong cậu sau này sẽ tự biết an phận!”
Nói xong, anh quay sang nhìn Trương Hiển Hy: “Hiển Hy, anh xử lí giúp tôi mọi việc còn lại nhé.”
“Được!” Trương Hiển Hy hưng phấn gật đầu, quả nhiên cuối cùng đúng như Thiên Tuấn nói, mình vẫn là người xử lí những chuyện còn lại!
Nhưng khả năng che giấu của Thiên Tuấn đúng là lợi hại, đến ngay cả mình cũng không biết kế hoạch của anh ấy nữa.
Cũng chính vì không biết kế hoạch của Thiên Tuấn nên những sóng gió trong cuộc họp vừa rồi mới khiến mình kinh ngạc kích động đến vậy!
Còn bây giờ, không những đã hạ gục được Cố Thiên Kỳ mà còn khiến mấy người có ý phản bội Thiên Tuấn phải tự động lộ diện nữa!
Nghĩ đến đây, Trương Hiển Hy khẽ xoay cổ tay rồi quay sang nhìn mấy người đang ngồi run cầm cập trong phòng.
Còn Cố Thiên Tuấn lại nhẹ nhàng nắm tay An Điềm bước đi.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” An Điềm lập tức hỏi.
“Về nhà!” Cố Thiên Tuấn vừa đáp vừa kéo An Điềm ra khỏi phòng họp.
“Về nhà thì được, nhưng mà Cố Thiên Tuấn à, anh có thể nói cho tôi biết, vừa rồi trong lúc tôi chạy đến đây thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” An Điềm thật sự thấy rất tò mò.
“Nói cho em nghe thì anh được gì?”
“Anh muốn gì cũng được!” Lòng hiếu kì của An Điềm thật sự đã bị Cố Thiên Tuấn khơi lên đến cực điểm, thế nên trong phút thất thần đã đưa ra một lời hứa khiến bản thân thấy hối hận.
Chỉ có điều, phải đến tận tối nay thì cô mới thấy hối hận, còn bây giờ thì vẫn hoàn toàn chưa biết, vẫn đang chằm chằm nhìn Cố Thiên Tuấn, mong chờ câu trả lời.
“Thôi được, anh sẽ đặt cọc trước!” Cố Thiên Tuấn hôn lên trán An Điềm, sau đó mới kể cho cô nghe những điều mà cô chưa biết.
Trong lúc An Điềm liều mạng chạy đi tìm phòng họp…
Sau khi Cố Thiên Kỳ mời ông Trác phát biểu, mọi ánh mắt trong phòng đều ngay lập tức đổ dồn vào ông: Chỉ cần ông Trác nói một lời thôi thì việc Cố Thiên Kỳ thay vị trí của Cố Thiên Tuấn sẽ được định đoạt ngay!
Ông Trác chầm chậm xoay chuỗi tràng hạt trong tay, đưa ánh mắt già nua nhìn khắp một lượt tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng lại nhìn tràng hạt trong tay: “Tôi cho rằng…”
Lập tức, mọi người đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Tôi cho rằng…” Ông Trác cuối cùng nhìn Cố Thiên Kỳ, ánh mắt hiện lên một nét phức tạp và luyến tiếc nặng nề, “Đề nghị của giám đốc Cố Thiên Kỳ là không cần thiết!”
“…”
Khoảnh khắc ấy, tất cả những người đang chuẩn bị đứng dậy vỗ tay đều lập tức sững người: Sao lại thế này? Không phải đã bảo ông Trác sẽ ủng hộ cho Cố Thiên Kỳ à?
Nếu không thì Cố Thiên Kỳ cũng đâu có tự tin mà bảo ông Trác phát biểu như vậy!
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tất cả mọi người đều không tin được mà nhìn Cố Thiên Kỳ, hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này!
Cố Thiên Kỳ cũng kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy tự tin không biết từ khi nào đã trở nên đỏ long sòng sọc.
Cố Thiên Kỳ đứng phắt dậy, mặc kệ tất cả những người có mặt ở đó mà nhìn ông Trác quát to: “Tôi mong ông có trách nhiệm với lời nói của mình! Đừng có quên là…”
“Đừng quên cái gì?”
Cố Thiên Tuấn lên tiếng ngắt lời Cố Thiên Kỳ: “Đừng quên chuyện con nuôi của ông Trác đúng không? Hay đừng quên chuyện ông ấy đã từng vay tiền của Cố Thị?”
“Anh…” Bàn tay Cố Thiên Kỳ bắt đầu run rẩy, anh kinh ngạc nhìn Cố Thiên Tuấn, một lúc lâu mà vẫn không nói được gì.
“Tôi quản lí Cố Thị bao nhiêu năm qua, lẽ nào một vụ việc và số tiền thất thoát lớn như vậy, tôi lại không hề hay biết gì sao? Tại sao phải để cho đến khi các cậu điều tra thì mới điều tra ra?” Giọng của Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng vang lên, “Cố Thiên Kỳ, lúc mới bắt đầu cuộc họp, tôi đã hỏi có phải cậu đã quá vội vàng rồi không, chỉ tiếc là…”
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, chầm chậm gõ ngón tay lên bàn: “Chỉ tiếc là, cậu lại hoàn toàn không quan tâm lời tôi nói!”
Không, chuyện này không thể nào!
Cố Thiên Kỳ lập tức cảm thấy đầu nặng trịch, cả người lảo đảo, cố gắng lắm mới đứng vững được: Chuyện của ông Trác rõ ràng đã phải điều tra rất kĩ lưỡng mới tra ra được chứng cứ! Rõ ràng mọi chuyện chuẩn bị không có chút sơ hở nào mà!
Bình luận facebook