Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496
60496.An Điềm mím chặt môi, cô chắc chắn mình không quen người này.
Tiếp tục đưa mắt nhìn về phía xa, An Điềm nhìn thấy ở sau lưng người đàn ông là một đoàn người mặc áo đen được đào tạo chuyên nghiệp, đeo kính đen, đang nhìn vào mình với khuôn mặt vô cảm.
Nhóm người này, mình lại càng không quen!
An Điềm lắc đầu, vẫn không hiểu tại sao họ lại bắt mình đến đây.
Lúc này, nhóm người mặc áo đen đó từ từ nép sang hai bên. Còn người phụ nữ mà An Điềm luôn cảm thấy quen đó, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt cô.
“Ninh Tuyết Tuyết?” An Điềm sững sờ nhìn vào người phụ nữ trước mặt.
“Phải, chính là tôi!” Ninh Tuyết Tuyết mỉm cười đắc ý, khuôn mặt búp bê đáng yêu lúc này trở nên hung tợn và đáng sợ. “An Điềm, cô sợ rồi sao?”
Sáng nay, khi Ninh Tuyết Tuyết ra ngoài đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ, sau khi đánh một vòng tròn quanh thành phố H, cô ta đã kêu họ quay về biệt thự.
Còn cô ta thì đi đến chiếc du thuyền này trước, chờ tin tốt lành được đưa tới.
Tuy Ninh Tuyết Tuyết chỉ là một cô gái, gia đình lại ở Mỹ, nhưng gia tộc Ninh Thị của họ ở thành phố H vẫn còn nhiều mối quan hệ. Hôm đó, cô ta hỏi bố mình số điện thoại của Vương tổng, thì trước đó đã lên kế hoạch về việc này rồi.
Tất nhiên, Vương tổng này đã lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, nên cũng có cảnh giác nhất định.
Mới đầu, khi Ninh Tuyết Tuyết nhờ Vương tổng giúp mình bắt cóc An Điềm, ông ta đã rất thận trọng, còn sai người đi điều tra thân phận và gia thế của An Điềm.
Nhưng Cố Thiên Tuấn vì muốn bảo vệ An Điềm thật tốt nên hoàn toàn không tiết lộ với người ngoài về tầm quan trọng của An Điềm đối với mình. Do đó, không ai điều tra ra được thân phận thật sự của An Điềm. Đối với người ngoài, cô chỉ là một nhà thiết kế thời trang cỏn con mà thôi.
Vậy nên, sau khi biết được mức độ thân phận của An Điềm, nể mặt bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết và nghĩ đến tình bạn sau này với Cố Thiên Tuấn, Vương tổng đã giúp cô ta bắt cóc An Điềm đến đây.
Không chỉ vậy, Vương tổng còn có ý định dùng mối quan hệ với Ninh Tuyết Tuyết để kết giao với Cố Thiên Tuấn. Ai ngờ, bây giờ ông ta đã phạm một sai lầm rất lớn.
Nhưng, Ninh Tuyết Tuyết bây giờ hoàn toàn không muốn đếm xỉa đến sự sống chết của Vương tổng này. Ông ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa!
Hơn nữa, Cố Thiên Tuấn cũng chưa chắc sẽ điều tra được mình có liên quan đến Vương tổng này!
“Ninh Tuyết Tuyết, có phải cô bị bệnh không?” An Điềm nhìn vào Ninh Tuyết Tuyết với ánh mắt khó tin. “Tại sao cô lại bắt cóc tôi?”
“Bởi vì…”
Ninh Tuyết Tuyết há miệng ra, suýt nữa là nói ra câu “bởi vì anh Thiên Tuấn thích cô, quan tâm đến cô, nếu tôi giết cô rồi, anh Thiên Tuấn sẽ thuộc về tôi!” Nhưng bây giờ Vương tổng vẫn đang ở trước mặt, nên cô ta không thể nói như vậy được.
“Bởi vì tôi ghét cô!” Ninh Tuyết Tuyết cười khẩy, rồi nói một cách lấp lửng.
“Ninh Tuyết Tuyết, tôi khuyên cô bây giờ mau thả tôi ra, nếu không, Cố Thiên…”
“Im miệng!” Ninh Tuyết Tuyết ngay lập tức ngắt lời An Điềm. Cô ta tiến đến, dùng sức giữ chặt cằm của An Điềm.
“Đừng đụng vào tôi!” An Điềm cảm thấy rằng Ninh Tuyết Tuyết bây giờ giống như một người điên. Chu Mộng Chỉ trước đây cũng thế, Ninh Tuyết Tuyết bây giờ cũng vậy! Rốt cuộc Cố Thiên Tuấn có khí chất lạ lùng gì, sao người phụ nữ nào thích anh ta cũng đều mắc bệnh thần kinh, ngoại trừ mình ra?
“Mau quỳ xuống cho cô Ninh!”
Một người đàn ông đứng sau lưng An Điềm vừa dứt lời, cô liền cảm thấy chân mình bị người ta đạp một phát thật mạnh từ phía sau. Và trong giây tiếp theo, cả người cô bổ nhào về phía trước.
Hai đầu gối bị lún xuống cát, An Điềm quỳ một cách ngay ngắn trước mặt Ninh Tuyết Tuyết.
“Ha ha…” Ninh Tuyết Tuyết nhìn xuống An Điềm đang quỳ dưới đất rồi cười phá lên với vẻ đắc ý.
An Điềm cắn răng, cố đứng dậy ngay lập tức, nhưng một giây sau đó, có một vật lành lạnh đã chĩa thẳng vào ót cô.
Đó là họng súng.
An Điềm khẽ nhúc nhích cổ họng của mình, chỉ có thể cam chịu mà quỳ ở đó. Dù có thế nào, cô cũng phải giữ lại mạng sống, chờ đến khi Cố Thiên Tuấn đến cứu.
An Điềm, mày nhất định phải kiên trì.
Nghĩ vậy nên An Điềm không giãy giụa nữa, cô nhìn vào Ninh Tuyết Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ninh Tuyết Tuyết, tôi xin cô, bây giờ dừng tay vẫn còn kịp.”
“Cô đoán xem tôi có dừng tay không?” Ninh Tuyết Tuyết cong miệng lên hỏi ngược lại.
An Điềm mím chặt môi đến nỗi làm miệng cô tái nhợt đi, cô không nói gì nữa. Đối với một người điên như vậy, có nói gì cũng vô ích.
“Các anh treo cô ta lên cho tôi!” Ninh Tuyết Tuyết khoanh hai tay trước ngực và bắt đầu chỉ huy người đàn ông sau lưng An Điềm. “Trói chặt cô ta lại, sau đó cứ cách vài phút thì ném cô ta xuống nước để ngâm một lúc, chờ đến khi thủy triều dâng cao rồi ném cô ta xuống biển là được.”
“Vâng, thưa cô Ninh.” Người đàn ông nghe thấy lời Ninh Tuyết Tuyết nói, liền cầm dây thừng đến.
“Cố Thiên Tuấn sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Ninh Tuyết Tuyết, cô mau kêu họ dừng tay lại đi.” An Điềm cảm thấy cổ và eo mình đã bị dây quấn vào.
Sắc mặt Ninh Tuyết Tuyết tối sầm lại, hoảng hốt quay lại nhìn Vương tổng ở phía sau. Nếu Vương tổng này biết được mối quan hệ giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn, ông ta chắc chắn sẽ không giúp mình nữa!
Sớm biết vậy thì phải cắt lưỡi An Điềm từ trước, không để cô ta la hét lung tung!
Song, khi Vương tổng nghe thấy những lời của An Điềm thì bỗng cười phá lên. Ông ta vội nói với Ninh Tuyết Tuyết như thể muốn lấy lòng: “Cô Ninh à, cô gái này thật buồn cười. Cố tổng là nhân vật như thế nào chứ? Còn cô ta là cái thá gì, sao Cố tổng có thể vì một nhà thiết kế cỏn con như cô ta mà làm mích lòng cô được!”
Ninh Tuyết Tuyết ngay lập tức thở phào. Cô ta gật đầu với Vương tổng, trên mặt nở một nụ cười yên tâm.
Tiếp tục vẫy tay với nhóm người kia, Ninh Tuyết Tuyết hét lớn với vẻ hống hách hơn: “Tiếp tục đi!”
“Vâng!”
Nhóm người kia trả lời đồng thanh, rồi ngay lập tức trói An Điềm lại.
“Các anh thả tôi ra!”
An Điềm ra sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn bị nhóm người kia trói chặt rồi kéo lê cô đến bờ biển.
“Ưm…”
An Điềm còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị dìm xuống nước biển. Hai vai bị giữ chặt, An Điềm hoàn toàn không thể cựa quậy được.
Nước biển kèm theo cát làm ướt mái tóc của An Điềm, nước biển mặn chát thay nhau chui vào mũi và miệng cô, làm An Điềm vô cùng khó chịu.
Cảm giác nghẹt thở ngày càng mạnh hơn làm cả người An Điềm mất dần sức lực, và dần dần, ngay cả sức giãy giụa cũng không nổi nữa. An Điềm chớp chớp mắt, cảm thấy mình sẽ ngất đi trong giây tiếp theo.
“Soạt” một tiếng!
Ngay khi ý thức của An Điềm sắp trở nên mơ hồ, hai người đàn ông giữ chặt An Điềm nãy giờ ngay lập tức nhấc cô lên.
An Điềm bắt đầu há lớn miệng hít lấy hít để một cách vô thức. Không khí mà thường ngày không bao giờ để ý đến, lúc này lại trở nên vô cùng quý giá đối với An Điềm. Ninh Tuyết Tuyết đứng bên cạnh và nhìn vào bộ dạng ướt sũng đáng thương của An Điềm, cuối cùng bật cười sảng khoái: “An Điềm, cô mà cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha…”
Ngực trước của An Điềm vẫn còn đang nhấp nhô, khoang mũi vẫn bị nước biển làm cho khó chịu, cô không thèm để ý đến sự chế giễu của Ninh Tuyết Tuyết, mà ngược lại, cô còn cảm thấy Ninh Tuyết Tuyết rất đáng thương.
Ninh Tuyết Tuyết không hiểu rằng có rất nhiều thứ ở trên đời này không thể cưỡng cầu mà có được. Ninh Tuyết Tuyết càng không hiểu rằng, đôi khi, buông tay là con đường tốt nhất.
Cô ta chỉ biết cưỡng cầu mọi thứ một cách cuồng loạn, rồi tự biến mình thành kẻ điên, sau đó nhận được một kết thúc thảm hại.
“Tiếp tục dìm cô ta xuống nước!”
Ninh Tuyết Tuyết cười đủ rồi ra lệnh, khuôn mặt của An Điềm lại một lần nữa bị chìm trong nước.
Tiếp tục đưa mắt nhìn về phía xa, An Điềm nhìn thấy ở sau lưng người đàn ông là một đoàn người mặc áo đen được đào tạo chuyên nghiệp, đeo kính đen, đang nhìn vào mình với khuôn mặt vô cảm.
Nhóm người này, mình lại càng không quen!
An Điềm lắc đầu, vẫn không hiểu tại sao họ lại bắt mình đến đây.
Lúc này, nhóm người mặc áo đen đó từ từ nép sang hai bên. Còn người phụ nữ mà An Điềm luôn cảm thấy quen đó, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt cô.
“Ninh Tuyết Tuyết?” An Điềm sững sờ nhìn vào người phụ nữ trước mặt.
“Phải, chính là tôi!” Ninh Tuyết Tuyết mỉm cười đắc ý, khuôn mặt búp bê đáng yêu lúc này trở nên hung tợn và đáng sợ. “An Điềm, cô sợ rồi sao?”
Sáng nay, khi Ninh Tuyết Tuyết ra ngoài đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ, sau khi đánh một vòng tròn quanh thành phố H, cô ta đã kêu họ quay về biệt thự.
Còn cô ta thì đi đến chiếc du thuyền này trước, chờ tin tốt lành được đưa tới.
Tuy Ninh Tuyết Tuyết chỉ là một cô gái, gia đình lại ở Mỹ, nhưng gia tộc Ninh Thị của họ ở thành phố H vẫn còn nhiều mối quan hệ. Hôm đó, cô ta hỏi bố mình số điện thoại của Vương tổng, thì trước đó đã lên kế hoạch về việc này rồi.
Tất nhiên, Vương tổng này đã lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, nên cũng có cảnh giác nhất định.
Mới đầu, khi Ninh Tuyết Tuyết nhờ Vương tổng giúp mình bắt cóc An Điềm, ông ta đã rất thận trọng, còn sai người đi điều tra thân phận và gia thế của An Điềm.
Nhưng Cố Thiên Tuấn vì muốn bảo vệ An Điềm thật tốt nên hoàn toàn không tiết lộ với người ngoài về tầm quan trọng của An Điềm đối với mình. Do đó, không ai điều tra ra được thân phận thật sự của An Điềm. Đối với người ngoài, cô chỉ là một nhà thiết kế thời trang cỏn con mà thôi.
Vậy nên, sau khi biết được mức độ thân phận của An Điềm, nể mặt bố mẹ của Ninh Tuyết Tuyết và nghĩ đến tình bạn sau này với Cố Thiên Tuấn, Vương tổng đã giúp cô ta bắt cóc An Điềm đến đây.
Không chỉ vậy, Vương tổng còn có ý định dùng mối quan hệ với Ninh Tuyết Tuyết để kết giao với Cố Thiên Tuấn. Ai ngờ, bây giờ ông ta đã phạm một sai lầm rất lớn.
Nhưng, Ninh Tuyết Tuyết bây giờ hoàn toàn không muốn đếm xỉa đến sự sống chết của Vương tổng này. Ông ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa!
Hơn nữa, Cố Thiên Tuấn cũng chưa chắc sẽ điều tra được mình có liên quan đến Vương tổng này!
“Ninh Tuyết Tuyết, có phải cô bị bệnh không?” An Điềm nhìn vào Ninh Tuyết Tuyết với ánh mắt khó tin. “Tại sao cô lại bắt cóc tôi?”
“Bởi vì…”
Ninh Tuyết Tuyết há miệng ra, suýt nữa là nói ra câu “bởi vì anh Thiên Tuấn thích cô, quan tâm đến cô, nếu tôi giết cô rồi, anh Thiên Tuấn sẽ thuộc về tôi!” Nhưng bây giờ Vương tổng vẫn đang ở trước mặt, nên cô ta không thể nói như vậy được.
“Bởi vì tôi ghét cô!” Ninh Tuyết Tuyết cười khẩy, rồi nói một cách lấp lửng.
“Ninh Tuyết Tuyết, tôi khuyên cô bây giờ mau thả tôi ra, nếu không, Cố Thiên…”
“Im miệng!” Ninh Tuyết Tuyết ngay lập tức ngắt lời An Điềm. Cô ta tiến đến, dùng sức giữ chặt cằm của An Điềm.
“Đừng đụng vào tôi!” An Điềm cảm thấy rằng Ninh Tuyết Tuyết bây giờ giống như một người điên. Chu Mộng Chỉ trước đây cũng thế, Ninh Tuyết Tuyết bây giờ cũng vậy! Rốt cuộc Cố Thiên Tuấn có khí chất lạ lùng gì, sao người phụ nữ nào thích anh ta cũng đều mắc bệnh thần kinh, ngoại trừ mình ra?
“Mau quỳ xuống cho cô Ninh!”
Một người đàn ông đứng sau lưng An Điềm vừa dứt lời, cô liền cảm thấy chân mình bị người ta đạp một phát thật mạnh từ phía sau. Và trong giây tiếp theo, cả người cô bổ nhào về phía trước.
Hai đầu gối bị lún xuống cát, An Điềm quỳ một cách ngay ngắn trước mặt Ninh Tuyết Tuyết.
“Ha ha…” Ninh Tuyết Tuyết nhìn xuống An Điềm đang quỳ dưới đất rồi cười phá lên với vẻ đắc ý.
An Điềm cắn răng, cố đứng dậy ngay lập tức, nhưng một giây sau đó, có một vật lành lạnh đã chĩa thẳng vào ót cô.
Đó là họng súng.
An Điềm khẽ nhúc nhích cổ họng của mình, chỉ có thể cam chịu mà quỳ ở đó. Dù có thế nào, cô cũng phải giữ lại mạng sống, chờ đến khi Cố Thiên Tuấn đến cứu.
An Điềm, mày nhất định phải kiên trì.
Nghĩ vậy nên An Điềm không giãy giụa nữa, cô nhìn vào Ninh Tuyết Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ninh Tuyết Tuyết, tôi xin cô, bây giờ dừng tay vẫn còn kịp.”
“Cô đoán xem tôi có dừng tay không?” Ninh Tuyết Tuyết cong miệng lên hỏi ngược lại.
An Điềm mím chặt môi đến nỗi làm miệng cô tái nhợt đi, cô không nói gì nữa. Đối với một người điên như vậy, có nói gì cũng vô ích.
“Các anh treo cô ta lên cho tôi!” Ninh Tuyết Tuyết khoanh hai tay trước ngực và bắt đầu chỉ huy người đàn ông sau lưng An Điềm. “Trói chặt cô ta lại, sau đó cứ cách vài phút thì ném cô ta xuống nước để ngâm một lúc, chờ đến khi thủy triều dâng cao rồi ném cô ta xuống biển là được.”
“Vâng, thưa cô Ninh.” Người đàn ông nghe thấy lời Ninh Tuyết Tuyết nói, liền cầm dây thừng đến.
“Cố Thiên Tuấn sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Ninh Tuyết Tuyết, cô mau kêu họ dừng tay lại đi.” An Điềm cảm thấy cổ và eo mình đã bị dây quấn vào.
Sắc mặt Ninh Tuyết Tuyết tối sầm lại, hoảng hốt quay lại nhìn Vương tổng ở phía sau. Nếu Vương tổng này biết được mối quan hệ giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn, ông ta chắc chắn sẽ không giúp mình nữa!
Sớm biết vậy thì phải cắt lưỡi An Điềm từ trước, không để cô ta la hét lung tung!
Song, khi Vương tổng nghe thấy những lời của An Điềm thì bỗng cười phá lên. Ông ta vội nói với Ninh Tuyết Tuyết như thể muốn lấy lòng: “Cô Ninh à, cô gái này thật buồn cười. Cố tổng là nhân vật như thế nào chứ? Còn cô ta là cái thá gì, sao Cố tổng có thể vì một nhà thiết kế cỏn con như cô ta mà làm mích lòng cô được!”
Ninh Tuyết Tuyết ngay lập tức thở phào. Cô ta gật đầu với Vương tổng, trên mặt nở một nụ cười yên tâm.
Tiếp tục vẫy tay với nhóm người kia, Ninh Tuyết Tuyết hét lớn với vẻ hống hách hơn: “Tiếp tục đi!”
“Vâng!”
Nhóm người kia trả lời đồng thanh, rồi ngay lập tức trói An Điềm lại.
“Các anh thả tôi ra!”
An Điềm ra sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn bị nhóm người kia trói chặt rồi kéo lê cô đến bờ biển.
“Ưm…”
An Điềm còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị dìm xuống nước biển. Hai vai bị giữ chặt, An Điềm hoàn toàn không thể cựa quậy được.
Nước biển kèm theo cát làm ướt mái tóc của An Điềm, nước biển mặn chát thay nhau chui vào mũi và miệng cô, làm An Điềm vô cùng khó chịu.
Cảm giác nghẹt thở ngày càng mạnh hơn làm cả người An Điềm mất dần sức lực, và dần dần, ngay cả sức giãy giụa cũng không nổi nữa. An Điềm chớp chớp mắt, cảm thấy mình sẽ ngất đi trong giây tiếp theo.
“Soạt” một tiếng!
Ngay khi ý thức của An Điềm sắp trở nên mơ hồ, hai người đàn ông giữ chặt An Điềm nãy giờ ngay lập tức nhấc cô lên.
An Điềm bắt đầu há lớn miệng hít lấy hít để một cách vô thức. Không khí mà thường ngày không bao giờ để ý đến, lúc này lại trở nên vô cùng quý giá đối với An Điềm. Ninh Tuyết Tuyết đứng bên cạnh và nhìn vào bộ dạng ướt sũng đáng thương của An Điềm, cuối cùng bật cười sảng khoái: “An Điềm, cô mà cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha…”
Ngực trước của An Điềm vẫn còn đang nhấp nhô, khoang mũi vẫn bị nước biển làm cho khó chịu, cô không thèm để ý đến sự chế giễu của Ninh Tuyết Tuyết, mà ngược lại, cô còn cảm thấy Ninh Tuyết Tuyết rất đáng thương.
Ninh Tuyết Tuyết không hiểu rằng có rất nhiều thứ ở trên đời này không thể cưỡng cầu mà có được. Ninh Tuyết Tuyết càng không hiểu rằng, đôi khi, buông tay là con đường tốt nhất.
Cô ta chỉ biết cưỡng cầu mọi thứ một cách cuồng loạn, rồi tự biến mình thành kẻ điên, sau đó nhận được một kết thúc thảm hại.
“Tiếp tục dìm cô ta xuống nước!”
Ninh Tuyết Tuyết cười đủ rồi ra lệnh, khuôn mặt của An Điềm lại một lần nữa bị chìm trong nước.
Bình luận facebook