Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 454
60454.Cố Thiên Kỳ ngẩng đầu lên nhìn An Điềm một cái, không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ hỏi: “Bây giờ tâm tâm trạng tốt rồi nhỉ? Vừa nãy em an ủi chị nhiều như thế, chị đâu có ngó ngàng đến em!”
“Chị…” An Điềm cau lại mày, cô suy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Cố Thiên Kỳ và hỏi: “Thiên Kỳ à, bây giờ em không vui là vì chuyện đó à?”
“Phải.” Cố Thiên Kỳ gật đầu rồi thuận thế nắm lấy bàn tay mà An Điềm đang đặt trên vai mình. “Chuyện mà anh làm được, tại sao em lại không thể làm được chứ?”
An Điềm nghe thấy Cố Thiên Kỳ nói vậy, cô bỗng hiểu ngay tâm tư của anh.
An Điềm ho khan một tiếng, rồi tỏ bộ dạng từng trải và khuyên nhủ Cố Thiên Kỳ: “Chàng trai trẻ à, có tính hiếu thắng thì tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể hiếu thắng được! Thiên Kỳ à, em là em, anh của em là anh của em! Ai cũng có ưu điểm và nhược điểm riêng, tại sao cứ phải tranh cao thấp làm gì?”
“Nếu em cứ muốn tranh thì sao?” Cố Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào long lanh của An Điềm, bàn tay đang nắm lấy tay An Điềm lại càng siết chặt hơn.
“Vậy tức là, em là đứa trẻ không hiểu chuyện rồi!” An Điềm nói một cách nghiêm túc. “Làm gì có ai ương ngạnh như em!”
“Nhiên Nhiên, trong mắt chị, em chỉ là một đứa trẻ sao?” Trong mắt Cố Thiên Kỳ lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
An Điềm quay đầu lại một cách vô thức, cô cố rút tay lại và lẩm bẩm: “Thiên Kỳ, sao em lại nhìn chị như thế?”
“Nhiên Nhiên, chị trả lời em đi. Trong mắt chị, em thực sự chỉ là một đứa trẻ sao?” Cố Thiên Kỳ đứng dậy và bước lại gần An Điềm từng bước, từng bước một.
An Điềm vội vàng lùi về sau một bước, nghĩ rằng mình suốt ngày nói Thiên Kỳ là trẻ con, nên đã đụng chạm lòng tự trọng của anh, vì vậy cô liền mỉm cười và giải thích: “Hì hì, thật ra em cũng không còn nhỏ nữa, nói em là đứa trẻ thì cũng không đúng! Vậy sau này chị sẽ không nói như vậy nữa.”
“Không phải vậy, Nhiên Nhiên!” Cố Thiên Kỳ đưa hai tay ra giữ chặt vai An Điềm. “Chị biết ý em là gì mà!”
“Chị, chị, chị có biết ý em là gì đâu! Thiên Kỳ à, sao tự nhiên em lại kích động đến vậy?” Cố Thiên Kỳ trông như thế này làm An Điềm hơi không biết làm thế nào. Cô tiếp tục lùi về sau một bước, thoát khỏi đôi tay của Cố Thiên Kỳ.
Hai tay của Cố Thiên Kỳ lại trống rỗng, biểu cảm kích động vừa rồi dần cứng đờ lại, và cuối cùng trở lại vẻ bình thản. Anh nhìn vào vẻ mặt không biết gì của An Điềm, rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi Nhiên Nhiên, đúng là em đã kích động quá.”
“Ờ, hì hì, không có gì đâu!” An Điềm gãi gãi đầu, cảm thấy rằng Cố Thiên Kỳ có vẻ là lạ. Cô suy nghĩ một lúc rồi dò hỏi. “Thiên Kỳ à, bây giờ tâm trạng của em không ổn định lắm, có phải vì Sở Hà không?”
“Em…” Cố Thiên Kỳ mở miệng rồi cười gượng, và cuối cùng cũng gật đầu. “Ừm, vì cô ấy.”
“Trời ơi, đừng nản lòng chứ, hơn nữa còn có chị giúp em mà!” An Điềm biết được lý do nên đã thấy yên tâm hơn. “Thiên Kỳ à, em đẹp trai này, lại còn trẻ nữa. Lần trước khi gặp Sở Hà, chị cảm thấy cô ấy cũng có thiện cảm với em đấy. Chỉ cần em dành chút tâm tư, em nhất định sẽ theo đuổi được Sở Hà thôi!”
Cố Thiên Kỳ miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên gật đầu với An Điềm: “Vâng, em biết rồi.”
“Được rồi, vậy chị đi làm việc khác đây!” An Điềm cười toét miệng với Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ nhìn vào nụ cười của An Điềm rồi gật đầu: “Vâng, chị đi đi.”
An Điềm thấy tâm trạng của Cố Thiên Kỳ đã tốt hơn, nên cũng yên tâm đi lấy giấy và bút vẽ.
Cố Thiên Kỳ nhìn theo bóng lưng của An Điềm, rồi quay người đi về phòng của mình: Bởi vì Nhiên Nhiên ở bên cạnh, anh nghĩ rằng mình không thể mất kiểm soát cảm xúc như trước đây nữa. Anh nhất định phải bình tĩnh, không thể kích động như hôm nay nữa!
Ngày hôm sau…
Vì lo lắng cho tình trạng của Khưu Doanh Doanh, An Điềm đã dậy rất sớm đang định đến bệnh viện để thăm cô ấy.
Cố Thiên Tuấn và An An vẫn đi làm và đi học như thường lệ, chỉ một mình Cố Thiên Kỳ ăn không ngồi rồi, nên liền nói sẽ đến bệnh viện cùng với An Điềm.
An Điềm không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý, nhưng trước khi đi, cô đã gọi điện cho bố mẹ của Khưu Doanh Doanh hỏi thăm tình trạng của cô ấy bây giờ thế nào, có tiện đến thăm hay không.
Chuông điện thoại reo rất lâu mới được nối máy.
“Con chào cô chú, bây giờ Doanh Doanh sao rồi? Con muốn đến thăm em có tiện không?”
“An Điềm hả, bây giờ tâm trạng của Doanh Doanh rất kích động, một mình trốn trong phòng bệnh không chịu gặp ai, cũng không chịu thôi khóc. Bác sĩ nói vết thương trên mắt nó vẫn chưa khỏi, không được khóc quá nhiều, nên bác sĩ lại tiêm thêm một mũi an thần, bây giờ nó đang ngủ.” Giọng nói của mẹ Khưu Doanh Doanh đã trở nên chua xót như trước.
An Điềm cắn môi và nói: “Dạ vâng, chờ tình trạng Doanh Doanh đỡ hơn, con sẽ đến thăm em. Cô chú nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mệt quá.”
Mẹ của Khưu Doanh Doanh nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Còn An Điềm cũng ủ rũ ngồi trên ghế sofa, không biết mình phải làm gì.
“Nhiên Nhiên, sao còn ngồi đấy? Không đến bệnh viện nữa à?” Cố Thiên Kỳ vừa thay xong quần áo, đi ra ngoài và nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của An Điềm.
“Ừm, không đi nữa.” An Điềm gật đầu thở dài: “Bây giờ Doanh Doanh không chịu gặp ai cả, tình hình rất tồi tệ.”
“Hóa ra là vậy.” Cố Thiên Kỳ gật đầu ngồi xuống cạnh An Điềm rồi nói. “Tình trạng của bạn chị, thật sự rất đau lòng.”
“Phải!” An Điềm nói rồi lại thở dài.
“Được rồi, chị cũng không phải là bác sĩ, có mặt ủ mày chau như vậy không những không cứu được bạn chị mà còn làm hại sức khỏe của mình nữa đấy.” Cố Thiên Kỳ đưa tay ra, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đang xõa trước trán của An Điềm nhét ra sau tai cô.
An Điềm ngay lập tức nghiêng đầu sang một bên và nói: “Thiên Kỳ à, em đừng làm vậy, chị thấy kỳ lạ lắm!”
“Ồ!” Cố Thiên Kỳ mỉm cười và rút tay về: “Em xem chị là đối tượng luyện tập quen rồi, nên vừa nãy mới làm thế.”
“Mới một ngày mà đã tạo thành thói quen sao?” An Điềm quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ với vẻ mặt khó tin.
“Chứ sao!” Cố Thiên Kỳ gật đầu rất nghiêm túc. “Phải rồi, Nhiên Nhiên à. Nhắc đến đối tượng luyện tập, chị có định tiếp tục giúp em không?”
“Chị không có tâm trạng.” An Điềm lắc đầu rồi ngã nhoài ra ghế.
“Vậy chị định sẽ ngồi mãi ở đây à?” Cố Thiên Kỳ nhìn thấy bộ dạng của An Điềm, và cảm thấy rằng mình nên làm gì đó để dỗ cho cô vui.
“Ừm, ngồi ở đây cũng tốt mà, chị tranh thủ suy ngẫm về cuộc đời luôn.” An Điềm gật đầu đầy lười biếng.
“Nhiên Nhiên à, hay em nấu món gì đó cho chị ăn nhé? Nói đi, chị thích ăn gì?” Cố Thiên Kỳ tiếp tục cố gắng dỗ cho An Điềm vui lên.
“Không muốn ăn.” An Điềm vẫn lắc đầu.
“Nhưng mà, Nhiên Nhiên à, chị…”
Cố Thiên Kỳ vừa định lên tiếng thuyết phục thì điện thoại trong túi vang lên. Lấy điện thoại ra, nhìn thấy số gọi đến, đôi lông mày lưỡi mác anh tuấn của Cố Thiên Kỳ ngay lập tức nhíu lại. Anh im lặng một lúc rồi nói với An Điềm: “Nhiên Nhiên à, chị ngồi đây chờ một lát nhé, em nghe điện thoại đã.”
“Đi đi!” An Điềm cũng không quan tâm, chỉ trả lời đại một tiếng.
Cố Thiên Kỳ nhìn thật lâu vào An Điềm, sau đó cầm điện thoại lên đi về phòng mình rồi khóa chặt cửa lại.
Nhấn phím nối máy rồi, giọng của Cố Thiên Kỳ lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo lạnh lùng: “Thẩm Sở Hà, chẳng phải đã nói dạo này đừng liên lạc với mình hay sao?”
“Thiên Kỳ, Chu Hán Khanh đã đến tìm chúng ta rồi!” Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia điện thoại không quan tâm đến giọng điệu không hài lòng của Cố Thiên Kỳ, chỉ nói bằng giọng rất kích động.
“Chị…” An Điềm cau lại mày, cô suy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Cố Thiên Kỳ và hỏi: “Thiên Kỳ à, bây giờ em không vui là vì chuyện đó à?”
“Phải.” Cố Thiên Kỳ gật đầu rồi thuận thế nắm lấy bàn tay mà An Điềm đang đặt trên vai mình. “Chuyện mà anh làm được, tại sao em lại không thể làm được chứ?”
An Điềm nghe thấy Cố Thiên Kỳ nói vậy, cô bỗng hiểu ngay tâm tư của anh.
An Điềm ho khan một tiếng, rồi tỏ bộ dạng từng trải và khuyên nhủ Cố Thiên Kỳ: “Chàng trai trẻ à, có tính hiếu thắng thì tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể hiếu thắng được! Thiên Kỳ à, em là em, anh của em là anh của em! Ai cũng có ưu điểm và nhược điểm riêng, tại sao cứ phải tranh cao thấp làm gì?”
“Nếu em cứ muốn tranh thì sao?” Cố Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào long lanh của An Điềm, bàn tay đang nắm lấy tay An Điềm lại càng siết chặt hơn.
“Vậy tức là, em là đứa trẻ không hiểu chuyện rồi!” An Điềm nói một cách nghiêm túc. “Làm gì có ai ương ngạnh như em!”
“Nhiên Nhiên, trong mắt chị, em chỉ là một đứa trẻ sao?” Trong mắt Cố Thiên Kỳ lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
An Điềm quay đầu lại một cách vô thức, cô cố rút tay lại và lẩm bẩm: “Thiên Kỳ, sao em lại nhìn chị như thế?”
“Nhiên Nhiên, chị trả lời em đi. Trong mắt chị, em thực sự chỉ là một đứa trẻ sao?” Cố Thiên Kỳ đứng dậy và bước lại gần An Điềm từng bước, từng bước một.
An Điềm vội vàng lùi về sau một bước, nghĩ rằng mình suốt ngày nói Thiên Kỳ là trẻ con, nên đã đụng chạm lòng tự trọng của anh, vì vậy cô liền mỉm cười và giải thích: “Hì hì, thật ra em cũng không còn nhỏ nữa, nói em là đứa trẻ thì cũng không đúng! Vậy sau này chị sẽ không nói như vậy nữa.”
“Không phải vậy, Nhiên Nhiên!” Cố Thiên Kỳ đưa hai tay ra giữ chặt vai An Điềm. “Chị biết ý em là gì mà!”
“Chị, chị, chị có biết ý em là gì đâu! Thiên Kỳ à, sao tự nhiên em lại kích động đến vậy?” Cố Thiên Kỳ trông như thế này làm An Điềm hơi không biết làm thế nào. Cô tiếp tục lùi về sau một bước, thoát khỏi đôi tay của Cố Thiên Kỳ.
Hai tay của Cố Thiên Kỳ lại trống rỗng, biểu cảm kích động vừa rồi dần cứng đờ lại, và cuối cùng trở lại vẻ bình thản. Anh nhìn vào vẻ mặt không biết gì của An Điềm, rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi Nhiên Nhiên, đúng là em đã kích động quá.”
“Ờ, hì hì, không có gì đâu!” An Điềm gãi gãi đầu, cảm thấy rằng Cố Thiên Kỳ có vẻ là lạ. Cô suy nghĩ một lúc rồi dò hỏi. “Thiên Kỳ à, bây giờ tâm trạng của em không ổn định lắm, có phải vì Sở Hà không?”
“Em…” Cố Thiên Kỳ mở miệng rồi cười gượng, và cuối cùng cũng gật đầu. “Ừm, vì cô ấy.”
“Trời ơi, đừng nản lòng chứ, hơn nữa còn có chị giúp em mà!” An Điềm biết được lý do nên đã thấy yên tâm hơn. “Thiên Kỳ à, em đẹp trai này, lại còn trẻ nữa. Lần trước khi gặp Sở Hà, chị cảm thấy cô ấy cũng có thiện cảm với em đấy. Chỉ cần em dành chút tâm tư, em nhất định sẽ theo đuổi được Sở Hà thôi!”
Cố Thiên Kỳ miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên gật đầu với An Điềm: “Vâng, em biết rồi.”
“Được rồi, vậy chị đi làm việc khác đây!” An Điềm cười toét miệng với Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ nhìn vào nụ cười của An Điềm rồi gật đầu: “Vâng, chị đi đi.”
An Điềm thấy tâm trạng của Cố Thiên Kỳ đã tốt hơn, nên cũng yên tâm đi lấy giấy và bút vẽ.
Cố Thiên Kỳ nhìn theo bóng lưng của An Điềm, rồi quay người đi về phòng của mình: Bởi vì Nhiên Nhiên ở bên cạnh, anh nghĩ rằng mình không thể mất kiểm soát cảm xúc như trước đây nữa. Anh nhất định phải bình tĩnh, không thể kích động như hôm nay nữa!
Ngày hôm sau…
Vì lo lắng cho tình trạng của Khưu Doanh Doanh, An Điềm đã dậy rất sớm đang định đến bệnh viện để thăm cô ấy.
Cố Thiên Tuấn và An An vẫn đi làm và đi học như thường lệ, chỉ một mình Cố Thiên Kỳ ăn không ngồi rồi, nên liền nói sẽ đến bệnh viện cùng với An Điềm.
An Điềm không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý, nhưng trước khi đi, cô đã gọi điện cho bố mẹ của Khưu Doanh Doanh hỏi thăm tình trạng của cô ấy bây giờ thế nào, có tiện đến thăm hay không.
Chuông điện thoại reo rất lâu mới được nối máy.
“Con chào cô chú, bây giờ Doanh Doanh sao rồi? Con muốn đến thăm em có tiện không?”
“An Điềm hả, bây giờ tâm trạng của Doanh Doanh rất kích động, một mình trốn trong phòng bệnh không chịu gặp ai, cũng không chịu thôi khóc. Bác sĩ nói vết thương trên mắt nó vẫn chưa khỏi, không được khóc quá nhiều, nên bác sĩ lại tiêm thêm một mũi an thần, bây giờ nó đang ngủ.” Giọng nói của mẹ Khưu Doanh Doanh đã trở nên chua xót như trước.
An Điềm cắn môi và nói: “Dạ vâng, chờ tình trạng Doanh Doanh đỡ hơn, con sẽ đến thăm em. Cô chú nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mệt quá.”
Mẹ của Khưu Doanh Doanh nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Còn An Điềm cũng ủ rũ ngồi trên ghế sofa, không biết mình phải làm gì.
“Nhiên Nhiên, sao còn ngồi đấy? Không đến bệnh viện nữa à?” Cố Thiên Kỳ vừa thay xong quần áo, đi ra ngoài và nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của An Điềm.
“Ừm, không đi nữa.” An Điềm gật đầu thở dài: “Bây giờ Doanh Doanh không chịu gặp ai cả, tình hình rất tồi tệ.”
“Hóa ra là vậy.” Cố Thiên Kỳ gật đầu ngồi xuống cạnh An Điềm rồi nói. “Tình trạng của bạn chị, thật sự rất đau lòng.”
“Phải!” An Điềm nói rồi lại thở dài.
“Được rồi, chị cũng không phải là bác sĩ, có mặt ủ mày chau như vậy không những không cứu được bạn chị mà còn làm hại sức khỏe của mình nữa đấy.” Cố Thiên Kỳ đưa tay ra, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đang xõa trước trán của An Điềm nhét ra sau tai cô.
An Điềm ngay lập tức nghiêng đầu sang một bên và nói: “Thiên Kỳ à, em đừng làm vậy, chị thấy kỳ lạ lắm!”
“Ồ!” Cố Thiên Kỳ mỉm cười và rút tay về: “Em xem chị là đối tượng luyện tập quen rồi, nên vừa nãy mới làm thế.”
“Mới một ngày mà đã tạo thành thói quen sao?” An Điềm quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ với vẻ mặt khó tin.
“Chứ sao!” Cố Thiên Kỳ gật đầu rất nghiêm túc. “Phải rồi, Nhiên Nhiên à. Nhắc đến đối tượng luyện tập, chị có định tiếp tục giúp em không?”
“Chị không có tâm trạng.” An Điềm lắc đầu rồi ngã nhoài ra ghế.
“Vậy chị định sẽ ngồi mãi ở đây à?” Cố Thiên Kỳ nhìn thấy bộ dạng của An Điềm, và cảm thấy rằng mình nên làm gì đó để dỗ cho cô vui.
“Ừm, ngồi ở đây cũng tốt mà, chị tranh thủ suy ngẫm về cuộc đời luôn.” An Điềm gật đầu đầy lười biếng.
“Nhiên Nhiên à, hay em nấu món gì đó cho chị ăn nhé? Nói đi, chị thích ăn gì?” Cố Thiên Kỳ tiếp tục cố gắng dỗ cho An Điềm vui lên.
“Không muốn ăn.” An Điềm vẫn lắc đầu.
“Nhưng mà, Nhiên Nhiên à, chị…”
Cố Thiên Kỳ vừa định lên tiếng thuyết phục thì điện thoại trong túi vang lên. Lấy điện thoại ra, nhìn thấy số gọi đến, đôi lông mày lưỡi mác anh tuấn của Cố Thiên Kỳ ngay lập tức nhíu lại. Anh im lặng một lúc rồi nói với An Điềm: “Nhiên Nhiên à, chị ngồi đây chờ một lát nhé, em nghe điện thoại đã.”
“Đi đi!” An Điềm cũng không quan tâm, chỉ trả lời đại một tiếng.
Cố Thiên Kỳ nhìn thật lâu vào An Điềm, sau đó cầm điện thoại lên đi về phòng mình rồi khóa chặt cửa lại.
Nhấn phím nối máy rồi, giọng của Cố Thiên Kỳ lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo lạnh lùng: “Thẩm Sở Hà, chẳng phải đã nói dạo này đừng liên lạc với mình hay sao?”
“Thiên Kỳ, Chu Hán Khanh đã đến tìm chúng ta rồi!” Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia điện thoại không quan tâm đến giọng điệu không hài lòng của Cố Thiên Kỳ, chỉ nói bằng giọng rất kích động.
Bình luận facebook