Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 420
60420.“Anh…” Mặt của An Điềm lập tức đỏ bừng lên, cô trừng mắt nói với Cố Thiên Tuấn, “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh có thể đừng hở chút là lại nói mấy chuyện ấy không?”
“Anh luôn cho rằng chuyện đó cũng rất nghiêm túc mà.” Cố Thiên Tuấn hôn lên tai An Điềm, “Có biết tại sao anh cứ nhất định muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh muốn em mau chóng khỏe lại.”
“Ừ.” An Điềm nghe giọng nói quan tâm của Cố Thiên Tuấn liền bất giác cúi mặt.
Nhưng trong khi An Điềm đang vô cùng cảm động thì Cố Thiên Tuấn chợt nói tiếp: “Sau đó, anh sẽ có thể yên tâm không chút lo lắng gì mà dốc hết sức lực vào người em.”
“…” An Điềm sa sầm nét mặt, nhận ra không biết từ lúc nào, Cố Thiên Tuấn chỉ cần nói đến câu thứ ba là lại chuyển sang chủ đề này, đường đường là tổng tài tập đoàn Cố Thị mà sao có thể thiếu đứng đắn như vậy?
Tài xế đang lái xe phía trước nghe được cuối đối thoại của Cố tổng và An Điềm cũng thấy rất buồn cười nhưng không dám cười, đành phải đọc thần chú liên tục trong đầu: Mình không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy Cố tổng bình thường mặt lạnh như tiền bây giờ lại chọc ghẹo cô An Điềm như vậy, mình thật sự không nghe thấy nhìn thấy gì cả…
Chuyện của Chu Mộng Chỉ đã được Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng cho qua như thế, anh thật sự không muốn vì một người không đáng mà phải lãng phí sức lực.
Nhưng An Điềm thì lại rất cảm khái, cô tin vào nhân quả báo ứng, chỉ là không ngờ Chu Mộng Chỉ lại bị báo ứng nhanh đến như vậy.
Có điều, nhìn chuyện của người khác cũng có thể ngộ ra đạo lí cho bản thân, con người sống trên đời cần phải luôn tích đức hành thiện, đề phòng người khác là chuyện nên làm, nhưng hãm hại người khác là việc tuyệt đối không được.
Chỉ cần làm những việc tốt mà không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân thì sẽ luôn được đền đáp xứng đáng!
An Điềm cả quãng đường cứ chìm trong suy tư như thế, sau đó được Cố Thiên Tuấn đưa đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra toàn diện một cách thuận lợi, Trì Cảnh Dật cầm một đống kết quả xét nghiệm, bắt đầu giải thích cụ thể cho Cố Thiên Tuấn.
Nói tổng quan lại thì kết quả kiểm tra cho thấy, sức khỏe của An Điềm về các mặt đều rất bình thường, vết thương cũng đang hồi phục rất tốt, đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi, các vết sẹo trên mặt cũng mờ đi rồi.
“Lần sau đừng có bảo tôi đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa nhé, tôi còn có nhiều cuộc phẫu thuật phải làm lắm!” Trì Cảnh Dật chán ngán lườm Cố Thiên Tuấn, sau đó quay sang giải thích với An Điềm, “Sau này đừng có để mình bị thương nữa, nếu không Thiên Tuấn sẽ bao cả cái bệnh viện của tôi chỉ để khám cho một mình cô thôi đấy!”
“Vâng, tôi biết rồi.” An Điềm ngượng ngùng cúi đầu, nhoẻn miệng cười.
“Được rồi, nếu không còn gì nữa thì chúng ta về thôi!” Cố Thiên Tuấn khoác vai An Điềm, vẻ mặt nhẹ nhõm đi rất nhiều, rồi thậm chí chẳng thèm chào Trì Cảnh Dật, cứ thế kéo An Điềm rời đi.
Trì Cảnh Dật nhìn theo bóng dáng nghênh ngang ra về của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy cực kì bất mãn với thái độ qua cầu rút ván vắt chanh bỏ vỏ này.
Cũng may An Điềm là người hiểu chuyện, vội vã quay lại cười với Trì Cảnh Dật: “Làm phiền anh rồi, bác sĩ Trì, tạm biệt!”
Trì Cảnh Dật lúc này mới hài lòng gật đầu rồi quay đi làm việc của mình.
“Cái gì mà bác sĩ Trì chứ? Em phải gọi là anh hai!” Cố Thiên Tuấn vuốt tóc An Điềm rồi hôn lên trán cô.
“Anh làm cái gì thế?” An Điềm đưa tay đẩy mặt Cố Thiên Tuấn ra, mặt đỏ phừng phừng nói, “Đây là bệnh viện đấy!”
“Được, vậy thì về nhà làm tiếp.” Cố Thiên Tuấn gật đầu có vẻ rất ngoan ngoãn, rồi vừa đi vừa như vô tình nhớ ra mà hỏi dò An Điềm, “Anh nghe giọng điệu của anh hai thì có vẻ như vết thương của em đã sắp lành hẳn rồi, không biết có thể tiến hành một số ‘vận động vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt’ chưa nhỉ?”
“Nhẹ nhàng và mãnh liệt là hai từ trái nghĩa nhau đấy có biết không hả?” An Điềm chán ghét nhìn Cố Thiên Tuấn hỏi, “Vận động gì mà vừa nhẹ nhàng lại vừa mãnh liệt chứ?”
“Đương nhiên là vận động này này!” Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt ngơ ngác của An Điềm thì liền nghiêm túc giải thích, “Động tác đó sẽ có lúc rất nhẹ nhàng, có lúc rất mãnh liệt, hơn nữa, khi anh và em cùng làm vận động đó thì anh sẽ luôn cố gắng làm thật nhẹ nhàng, nhưng đối với em mà nói đó là nhẹ nhàng hay mãnh liệt thì còn chưa biết chắc được, bởi gì trước đây mỗi khi chúng ta vận động kiểu đó thì tuy anh dùng lực như nhau, em mỗi lúc lại mỗi nói khác nhau!”
Cố Thiên Tuấn nói một tràng như thế, nhưng An Điềm vẫn thấy khó hiểu, phải một lúc sau cô mới hiểu ra thì thấy Cố Thiên Tuấn đang nở một nụ cười gian xảo!
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm thẹn quá hóa giận, trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, quên mất đây là bệnh viện không được ồn ào, “Anh đúng là…”
“An Điềm!”
Trong lúc An Điềm đang muốn quát mắng Cố Thiên Tuấn thì ở cách đó không xa chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều đồng loạt quay sang nhìn, trông thấy Tô Thanh Dương đang bước về phía họ, bên cạnh anh là một người phụ nữ lớn tuổi có dáng vẻ nho nhã.
An Điềm chớp chớp mắt, lập tức nhận ra người phụ nữ ấy chính là mẹ của Tô tổng.
“Chào Tô tổng…” An Điềm bước lên, định đón Tô Thanh Dương, ai ngờ lại bị Cố Thiên Tuấn kéo lại rồi đẩy ra sau lưng.
An Điềm trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, tỏ ý bảo anh thả tay ra, nhưng Cố Thiên Tuấn lại làm như không hề nhìn thấy, cứ nắm chặt không buông, thảm nhiên nhìn Tô Thanh Dương đang bước về phía hai người họ.
“Tô tổng, lâu rồi không gặp.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Tô Thanh Dương, lập tức lấy lại dáng vẻ uy nghi của Cố tổng tài.
Tô Thanh Dương nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Cố Thiên Tuấn, sau đó liếc nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Cố Thiên Tuấn và An Điềm.
An Điềm dường như cũng nhận ra ánh mắt Tô Thanh Dương đang hướng về đó, tuy có chút ngượng ngùng nhưng không giằng ra, vì nếu đã chọn ở bên Cố Thiên Tuấn thì phải để cho Tô tổng biết, thế nên cô không muốn giấu giếm.
Khoảnh khắc này, tất cả nỗi lo lắng của Tô Thanh Dương đều nghẹn lại ở cổ, hoàn toàn không nói ra nổi: An Điềm đã bình an quay về, cô ấy không sao rồi, cô ấy rất ổn, còn quyết định sẽ ở bên Cố Thiên Tuấn nữa.
Kết quả này đúng là khiến anh vui buồn lẫn lộn! Tô Thanh Dương nhếch mép tự cười mình.
“Nhiên Nhiên, mau qua đây cho dì xem nào!”
Trong lúc Tô Thanh Dương đang lặng lẽ nhìn An Điềm và Cố Thiên Tuấn thì Tần Thanh Nguyệt chợt bước đến trước mặt An Điềm, vừa chào An Điềm vừa thầm mắng con trai của mình trong lòng: Thằng bé Thanh Dương này đúng là, ở trước mặt mình thì lo cho An Điềm đến sốt vó, bây giờ thấy nó nắm tay người khác thì lại không nói được gì!
Thế sao mà được?
Từ sau khi Tần Thanh Nguyệt biết An Điềm chính là con gái của Nhậm Điềm, người bạn thân của mình thì đã hạ quyết tâm sẽ hết lòng yêu thương An Điềm. Nhậm Điềm mất sớm như vậy, bà nhất định phải bù đắp lại tình yêu thương của người mẹ cho An Điềm, xem như để an ủi linh hồn của người bạn thân trên trời!
Hơn nữa, Nhiên Nhiên khi còn bé vốn đã từng định hôn ước với Thanh Dương rồi! Nếu con bé muốn ở bên cạnh người khác thì bà tuyệt đối không đồng ý!
“Chào… chào phu nhân Tô.” An Điềm ngượng ngập cười với Tần Thanh Nguyệt, cô không hiểu vì sao phu nhân Tô mới đây không lâu còn cảnh cáo cô ở bãi đỗ xe, bây giờ lại tỏ ra thân mật thế này, còn gọi cả tên riêng của cô nữa chứ.
“Anh luôn cho rằng chuyện đó cũng rất nghiêm túc mà.” Cố Thiên Tuấn hôn lên tai An Điềm, “Có biết tại sao anh cứ nhất định muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh muốn em mau chóng khỏe lại.”
“Ừ.” An Điềm nghe giọng nói quan tâm của Cố Thiên Tuấn liền bất giác cúi mặt.
Nhưng trong khi An Điềm đang vô cùng cảm động thì Cố Thiên Tuấn chợt nói tiếp: “Sau đó, anh sẽ có thể yên tâm không chút lo lắng gì mà dốc hết sức lực vào người em.”
“…” An Điềm sa sầm nét mặt, nhận ra không biết từ lúc nào, Cố Thiên Tuấn chỉ cần nói đến câu thứ ba là lại chuyển sang chủ đề này, đường đường là tổng tài tập đoàn Cố Thị mà sao có thể thiếu đứng đắn như vậy?
Tài xế đang lái xe phía trước nghe được cuối đối thoại của Cố tổng và An Điềm cũng thấy rất buồn cười nhưng không dám cười, đành phải đọc thần chú liên tục trong đầu: Mình không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy Cố tổng bình thường mặt lạnh như tiền bây giờ lại chọc ghẹo cô An Điềm như vậy, mình thật sự không nghe thấy nhìn thấy gì cả…
Chuyện của Chu Mộng Chỉ đã được Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng cho qua như thế, anh thật sự không muốn vì một người không đáng mà phải lãng phí sức lực.
Nhưng An Điềm thì lại rất cảm khái, cô tin vào nhân quả báo ứng, chỉ là không ngờ Chu Mộng Chỉ lại bị báo ứng nhanh đến như vậy.
Có điều, nhìn chuyện của người khác cũng có thể ngộ ra đạo lí cho bản thân, con người sống trên đời cần phải luôn tích đức hành thiện, đề phòng người khác là chuyện nên làm, nhưng hãm hại người khác là việc tuyệt đối không được.
Chỉ cần làm những việc tốt mà không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân thì sẽ luôn được đền đáp xứng đáng!
An Điềm cả quãng đường cứ chìm trong suy tư như thế, sau đó được Cố Thiên Tuấn đưa đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra toàn diện một cách thuận lợi, Trì Cảnh Dật cầm một đống kết quả xét nghiệm, bắt đầu giải thích cụ thể cho Cố Thiên Tuấn.
Nói tổng quan lại thì kết quả kiểm tra cho thấy, sức khỏe của An Điềm về các mặt đều rất bình thường, vết thương cũng đang hồi phục rất tốt, đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi, các vết sẹo trên mặt cũng mờ đi rồi.
“Lần sau đừng có bảo tôi đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa nhé, tôi còn có nhiều cuộc phẫu thuật phải làm lắm!” Trì Cảnh Dật chán ngán lườm Cố Thiên Tuấn, sau đó quay sang giải thích với An Điềm, “Sau này đừng có để mình bị thương nữa, nếu không Thiên Tuấn sẽ bao cả cái bệnh viện của tôi chỉ để khám cho một mình cô thôi đấy!”
“Vâng, tôi biết rồi.” An Điềm ngượng ngùng cúi đầu, nhoẻn miệng cười.
“Được rồi, nếu không còn gì nữa thì chúng ta về thôi!” Cố Thiên Tuấn khoác vai An Điềm, vẻ mặt nhẹ nhõm đi rất nhiều, rồi thậm chí chẳng thèm chào Trì Cảnh Dật, cứ thế kéo An Điềm rời đi.
Trì Cảnh Dật nhìn theo bóng dáng nghênh ngang ra về của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy cực kì bất mãn với thái độ qua cầu rút ván vắt chanh bỏ vỏ này.
Cũng may An Điềm là người hiểu chuyện, vội vã quay lại cười với Trì Cảnh Dật: “Làm phiền anh rồi, bác sĩ Trì, tạm biệt!”
Trì Cảnh Dật lúc này mới hài lòng gật đầu rồi quay đi làm việc của mình.
“Cái gì mà bác sĩ Trì chứ? Em phải gọi là anh hai!” Cố Thiên Tuấn vuốt tóc An Điềm rồi hôn lên trán cô.
“Anh làm cái gì thế?” An Điềm đưa tay đẩy mặt Cố Thiên Tuấn ra, mặt đỏ phừng phừng nói, “Đây là bệnh viện đấy!”
“Được, vậy thì về nhà làm tiếp.” Cố Thiên Tuấn gật đầu có vẻ rất ngoan ngoãn, rồi vừa đi vừa như vô tình nhớ ra mà hỏi dò An Điềm, “Anh nghe giọng điệu của anh hai thì có vẻ như vết thương của em đã sắp lành hẳn rồi, không biết có thể tiến hành một số ‘vận động vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt’ chưa nhỉ?”
“Nhẹ nhàng và mãnh liệt là hai từ trái nghĩa nhau đấy có biết không hả?” An Điềm chán ghét nhìn Cố Thiên Tuấn hỏi, “Vận động gì mà vừa nhẹ nhàng lại vừa mãnh liệt chứ?”
“Đương nhiên là vận động này này!” Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt ngơ ngác của An Điềm thì liền nghiêm túc giải thích, “Động tác đó sẽ có lúc rất nhẹ nhàng, có lúc rất mãnh liệt, hơn nữa, khi anh và em cùng làm vận động đó thì anh sẽ luôn cố gắng làm thật nhẹ nhàng, nhưng đối với em mà nói đó là nhẹ nhàng hay mãnh liệt thì còn chưa biết chắc được, bởi gì trước đây mỗi khi chúng ta vận động kiểu đó thì tuy anh dùng lực như nhau, em mỗi lúc lại mỗi nói khác nhau!”
Cố Thiên Tuấn nói một tràng như thế, nhưng An Điềm vẫn thấy khó hiểu, phải một lúc sau cô mới hiểu ra thì thấy Cố Thiên Tuấn đang nở một nụ cười gian xảo!
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm thẹn quá hóa giận, trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, quên mất đây là bệnh viện không được ồn ào, “Anh đúng là…”
“An Điềm!”
Trong lúc An Điềm đang muốn quát mắng Cố Thiên Tuấn thì ở cách đó không xa chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều đồng loạt quay sang nhìn, trông thấy Tô Thanh Dương đang bước về phía họ, bên cạnh anh là một người phụ nữ lớn tuổi có dáng vẻ nho nhã.
An Điềm chớp chớp mắt, lập tức nhận ra người phụ nữ ấy chính là mẹ của Tô tổng.
“Chào Tô tổng…” An Điềm bước lên, định đón Tô Thanh Dương, ai ngờ lại bị Cố Thiên Tuấn kéo lại rồi đẩy ra sau lưng.
An Điềm trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, tỏ ý bảo anh thả tay ra, nhưng Cố Thiên Tuấn lại làm như không hề nhìn thấy, cứ nắm chặt không buông, thảm nhiên nhìn Tô Thanh Dương đang bước về phía hai người họ.
“Tô tổng, lâu rồi không gặp.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Tô Thanh Dương, lập tức lấy lại dáng vẻ uy nghi của Cố tổng tài.
Tô Thanh Dương nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Cố Thiên Tuấn, sau đó liếc nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Cố Thiên Tuấn và An Điềm.
An Điềm dường như cũng nhận ra ánh mắt Tô Thanh Dương đang hướng về đó, tuy có chút ngượng ngùng nhưng không giằng ra, vì nếu đã chọn ở bên Cố Thiên Tuấn thì phải để cho Tô tổng biết, thế nên cô không muốn giấu giếm.
Khoảnh khắc này, tất cả nỗi lo lắng của Tô Thanh Dương đều nghẹn lại ở cổ, hoàn toàn không nói ra nổi: An Điềm đã bình an quay về, cô ấy không sao rồi, cô ấy rất ổn, còn quyết định sẽ ở bên Cố Thiên Tuấn nữa.
Kết quả này đúng là khiến anh vui buồn lẫn lộn! Tô Thanh Dương nhếch mép tự cười mình.
“Nhiên Nhiên, mau qua đây cho dì xem nào!”
Trong lúc Tô Thanh Dương đang lặng lẽ nhìn An Điềm và Cố Thiên Tuấn thì Tần Thanh Nguyệt chợt bước đến trước mặt An Điềm, vừa chào An Điềm vừa thầm mắng con trai của mình trong lòng: Thằng bé Thanh Dương này đúng là, ở trước mặt mình thì lo cho An Điềm đến sốt vó, bây giờ thấy nó nắm tay người khác thì lại không nói được gì!
Thế sao mà được?
Từ sau khi Tần Thanh Nguyệt biết An Điềm chính là con gái của Nhậm Điềm, người bạn thân của mình thì đã hạ quyết tâm sẽ hết lòng yêu thương An Điềm. Nhậm Điềm mất sớm như vậy, bà nhất định phải bù đắp lại tình yêu thương của người mẹ cho An Điềm, xem như để an ủi linh hồn của người bạn thân trên trời!
Hơn nữa, Nhiên Nhiên khi còn bé vốn đã từng định hôn ước với Thanh Dương rồi! Nếu con bé muốn ở bên cạnh người khác thì bà tuyệt đối không đồng ý!
“Chào… chào phu nhân Tô.” An Điềm ngượng ngập cười với Tần Thanh Nguyệt, cô không hiểu vì sao phu nhân Tô mới đây không lâu còn cảnh cáo cô ở bãi đỗ xe, bây giờ lại tỏ ra thân mật thế này, còn gọi cả tên riêng của cô nữa chứ.