Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 421
60421.“An Điềm, chắc cô vẫn chưa biết, thật ra mẹ tôi và mẹ cô khi còn trẻ là bạn thân của nhau đấy.” Tô Thanh Dương thấy An Điềm có vẻ hoang mang thì liền giải thích với cô.
Trong quá trình Tô Thanh Dương tìm kiếm An Điềm, Tần Thanh Nguyệt đã tìm dịp để kể cho anh nghe chuyện An Điềm là con gái của bạn thân bà.
Không những vậy, Tần Thanh Nguyệt còn khích lệ con trai phải theo đuổi An Điềm. Bà nói, An Điềm nếu đã là con gái của bạn thân bà thì nhân phẩm đương nhiên sẽ được bảo đảm, trước đây bà ghét cô chỉ là vì hiểu lầm mà thôi.
Bây giờ, sau khi biết được thân thế của An Điềm rồi thì Tần Thanh Nguyệt liền tỏ rõ ý cho Tô Thanh Dương biết anh hoàn toàn có thể theo đuổi An Điềm đúng như anh muốn, người mẹ là bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Tô Thanh Dương khi biết chuyện của mẹ mình và mẹ An Điềm cũng đã rất kinh ngạc. Nhưng đối với việc mẹ ủng hộ chuyện mình theo đuổi An Điềm, Tô Thanh Dương cảm thấy đã quá muộn rồi.
“Bạn thân của mẹ tôi?” An Điềm kinh ngạc nhìn nét mặt hiền hòa của Tần Thanh Nguyệt, cảm thấy không thể tin được!
Cô trước nay chưa bao giờ nghĩ, sau khi mất đi song thân rồi mà bao nhiêu năm sau vẫn có thể gặp lại bạn thân của mẹ mình, hơn nữa người bạn này lại còn là mẹ của Tô tổng.
“Đúng vậy.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Mẹ tôi đã luôn tìm con gái An Nhiên của bạn thân mẹ là Nhậm Điềm, cũng chính là cô đấy, nhưng vì mất liên lạc đã lâu nên cứ luôn không tìm được. Trong một dịp tình cờ, tôi đã kể thân phận của cô cho mẹ nghe, mẹ liền nhận ra cô ngay!”
Tô Thanh Dương ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Trong khoảng thời gian cô mất tích, mẹ tôi đã rất lo lắng, cũng may hôm đó, Thẩm Sở Hà tình cờ gặp được cô, thế nên mới gọi điện báo cho tôi, nhưng chúng tôi lại không biết cô sống ở đâu, chỉ nghe Thẩm Sở Hà nói hình như cô bị thương, vì vậy đoán cô rất có thể sẽ đến bệnh viện, vậy nên mới đến đây tìm.”
Trong lúc Tô Thanh Dương kể lại quá trình tìm kiếm An Điềm thì Cố Thiên Tuấn lại nghe thấy cái tên Thẩm Sở Hà lần nữa, anh cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không ổn.
Nhưng An Điềm thì lại không thấy có gì bất thường, cô bây giờ đang mãi suy nghĩ về việc mẹ của Tô tổng lại là bạn thân của mẹ mình, chuyện này đúng là quá trùng hợp rồi!
Mẹ của An Điềm qua đời rất sớm, đa phần những chuyện về bà, cô đều chỉ nghe bố kể. Bố dường như có từng kể rằng khi mẹ học đại học từng có một người bạn rất thân, nhưng sau khi tốt nghiệp, cả hai đều bận rộn mà dần dần mất liên lạc.
Nhưng mà…
Nhưng mà sao có thể là mẹ của Tô tổng chứ?
An Điềm nhìn Tần Thanh Nguyệt, cuối cùng chỉ nói được một từ: “Chuyện này…”
“Nhiên Nhiên, dì thật sự là bạn thân của mẹ con.” Tần Thanh Nguyệt dịu dàng nhìn An Điềm, “Con thật sự rất giống với mẹ con, dì và Điềm Điềm quen nhau khi học đại học, bây giờ trong album ảnh ở nhà dì vẫn còn ảnh của hai người đấy!”
“Thật không? Dì ơi, dì có ảnh thời đại học của mẹ con sao?” An Điềm bất giác hất tay Cố Thiên Tuấn ra, lực mạnh đến nỗi khiến Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh sa sầm nét mặt: Sự tồn tại của mình trước mặt An Điềm sao lại thấp như thế?
Mình dù đi đến đâu thì cũng là người thu hút ánh nhìn nhất, tại sao An Điềm lại có thể hất tay mình ra một cách mạnh bạo như vậy?
Nhưng An Điềm dường như có vẻ không hề nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Cố Thiên Tuấn, cô kích động nắm lấy tay Tần Thanh Nguyệt nói: “Dì ơi, mấy tấm ảnh ấy của mẹ con đa phần đều mất đi hết sau khi bố con qua đời. Bây giờ con chỉ còn giữ được ảnh kết hôn của bố mẹ và tấm ảnh mẹ bế con khi còn bé, cho nên, dì có thể cho con xem mấy tấm ảnh ấy không?”
Một người sống trên đời thì luôn cần một nơi mà mình thuộc về, đó là nơi khiến người ta cảm thấy mình có nguồn cội, lớn thì gọi là quê hương, nhỏ thì gọi là gia đình.
Mẹ của An Điềm đã qua đời khi cô còn rất bé, bố cô thì cũng đã mất bốn năm trước, mái nhà dành cho cô con gái là cô đã không còn nữa.
An Điềm mấy năm nay đã luôn cố gắng sống, bây giờ đã có được hạnh phúc của riêng mình, nhưng nếu trên nền tảng của hạnh phúc ấy mà còn tìm được cả kí ức về bố mẹ thì thật sự sẽ bù đắp lại rất nhiều những thua thiệt khi còn bé của cô.
“Đương nhiên là được rồi!” Tần Thanh Nguyệt gật đầu, “Khi nào con có thời gian thì cứ đến nhà dì, dì sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn, rồi tìm hết mấy tấm ảnh đó mà đưa cho con!”
“Vâng!” An Điềm cảm động nhìn Tần Thanh Nguyệt, sống mũi chợt thấy cay cay.
Giọng của Tần Thanh Nguyệt từ kích động chuyển sang thương cảm: “Nhiên Nhiên à, dì và mẹ Điềm Điềm của con là bạn thân nhiều năm, nhưng vì sau khi tốt nghiệp phải xa nhau, lại còn vướng bận chuyện gia đình, thế nên đã dần dần mất liên lạc. Khi dì muốn tìm lại Điềm Điềm thì cậu ấy đã… đã không còn nữa rồi, dì thật sự rất hối hận, cậu ấy là người bạn thân nhất của dì…”
Tần Thanh Nguyệt càng nói càng nghẹn ngào, hai mắt nhòa đi. Con người ta khi còn trẻ thì luôn cảm thấy ngày tháng còn dài, bạn bè người thân vẫn luôn ở đó, nhưng chớp mắt một cái, Tần Thanh Nguyệt phát hiện ra tóc mình đã bạc cả rồi, bạn bè cũng dần dần mất hết, thậm chí cuối cùng chẳng còn ai cả.
Song, bây giờ có thể gặp lại con gái người bạn thân thế này, Tần Thanh Nguyệt thật sự cảm thấy an ủi.
Hai mắt của An Điềm cũng nhòa đi, cúi đầu không biết nói gì.
“Được rồi được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, bây giờ dì tìm được con rồi thì sẽ thương con như con gái vậy!” Tần Thanh Nguyệt xoa đầu An Điềm rất tình cảm.
“Con cảm ơn dì, dì Tần!” An Điềm sụt sịt mũi, gật đầu trịnh trọng với Tần Thanh Nguyệt.
“Còn chuyện này nữa…” Tần Thanh Nguyệt vỗ nhẹ vào tay An Điềm, “Nhiên Nhiên, dì muốn xin lỗi con về những lời dì từng nói và những việc dì từng làm với con trước đây, lúc đó dì đã sai, đã đối xử với con như vậy, dì…”
“Dì ơi, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, dù sao con cũng không để bụng mà.” An Điềm cười với Tần Thanh Nguyệt, cô đương nhiên hiểu lòng của dì Tần, nếu con trai cô mà yêu một cô gái đã li hôn và còn có con riêng thì một người làm mẹ như cô chắc cũng không thể nào yên lòng được.
“Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi…” Tần Thanh Nguyệt yên tâm gật đầu với An Điềm, sau đó quay sang kéo Tô Thanh Dương đến bên cạnh mình.
Tô Thanh Dương đang vui trước cảnh đoàn tụ của An Điềm và mẹ mình, hoàn toàn không ngờ lại bị mẹ kéo qua như vậy. Anh ngượng ngùng nhìn mẹ, không biết bà định nói gì.
An Điềm cũng giật mình trước hành động bất ngờ này của Tần Thanh Nguyệt, chỉ biết ngơ ngác nhìn bà.
“Nhiên Nhiên à…” Tần Thanh Nguyệt một tay nắm tay An Điềm, một tay nắm tay Tô Thanh Dương, dịu dàng nói, “Thật ra, Thanh Dương nó…”
“An Điềm, về thôi.”
Đúng lúc Tần Thanh Nguyệt định nói về chuyện của An Điềm và Tô Thanh Dương thì Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh mặt không cảm xúc lên tiếng ngắt lời.
Anh bước đến trước mặt An Điềm rồi kéo An Điềm về phía mình một cách rất tự nhiên và không cho cô có chút phản kháng nào, sau đó cúi xuống áp sát mặt An Điềm, mặc kệ sự tồn tại của Tần Thanh Nguyệt và Tô Thanh Dương mà dịu dàng nói với cô: “Vết thương trên người em còn chưa khỏi hẳn, không được quá lao lực, lỡ như em bị đau thì anh cũng sẽ đau lòng lắm.”
Trong quá trình Tô Thanh Dương tìm kiếm An Điềm, Tần Thanh Nguyệt đã tìm dịp để kể cho anh nghe chuyện An Điềm là con gái của bạn thân bà.
Không những vậy, Tần Thanh Nguyệt còn khích lệ con trai phải theo đuổi An Điềm. Bà nói, An Điềm nếu đã là con gái của bạn thân bà thì nhân phẩm đương nhiên sẽ được bảo đảm, trước đây bà ghét cô chỉ là vì hiểu lầm mà thôi.
Bây giờ, sau khi biết được thân thế của An Điềm rồi thì Tần Thanh Nguyệt liền tỏ rõ ý cho Tô Thanh Dương biết anh hoàn toàn có thể theo đuổi An Điềm đúng như anh muốn, người mẹ là bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Tô Thanh Dương khi biết chuyện của mẹ mình và mẹ An Điềm cũng đã rất kinh ngạc. Nhưng đối với việc mẹ ủng hộ chuyện mình theo đuổi An Điềm, Tô Thanh Dương cảm thấy đã quá muộn rồi.
“Bạn thân của mẹ tôi?” An Điềm kinh ngạc nhìn nét mặt hiền hòa của Tần Thanh Nguyệt, cảm thấy không thể tin được!
Cô trước nay chưa bao giờ nghĩ, sau khi mất đi song thân rồi mà bao nhiêu năm sau vẫn có thể gặp lại bạn thân của mẹ mình, hơn nữa người bạn này lại còn là mẹ của Tô tổng.
“Đúng vậy.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Mẹ tôi đã luôn tìm con gái An Nhiên của bạn thân mẹ là Nhậm Điềm, cũng chính là cô đấy, nhưng vì mất liên lạc đã lâu nên cứ luôn không tìm được. Trong một dịp tình cờ, tôi đã kể thân phận của cô cho mẹ nghe, mẹ liền nhận ra cô ngay!”
Tô Thanh Dương ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Trong khoảng thời gian cô mất tích, mẹ tôi đã rất lo lắng, cũng may hôm đó, Thẩm Sở Hà tình cờ gặp được cô, thế nên mới gọi điện báo cho tôi, nhưng chúng tôi lại không biết cô sống ở đâu, chỉ nghe Thẩm Sở Hà nói hình như cô bị thương, vì vậy đoán cô rất có thể sẽ đến bệnh viện, vậy nên mới đến đây tìm.”
Trong lúc Tô Thanh Dương kể lại quá trình tìm kiếm An Điềm thì Cố Thiên Tuấn lại nghe thấy cái tên Thẩm Sở Hà lần nữa, anh cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không ổn.
Nhưng An Điềm thì lại không thấy có gì bất thường, cô bây giờ đang mãi suy nghĩ về việc mẹ của Tô tổng lại là bạn thân của mẹ mình, chuyện này đúng là quá trùng hợp rồi!
Mẹ của An Điềm qua đời rất sớm, đa phần những chuyện về bà, cô đều chỉ nghe bố kể. Bố dường như có từng kể rằng khi mẹ học đại học từng có một người bạn rất thân, nhưng sau khi tốt nghiệp, cả hai đều bận rộn mà dần dần mất liên lạc.
Nhưng mà…
Nhưng mà sao có thể là mẹ của Tô tổng chứ?
An Điềm nhìn Tần Thanh Nguyệt, cuối cùng chỉ nói được một từ: “Chuyện này…”
“Nhiên Nhiên, dì thật sự là bạn thân của mẹ con.” Tần Thanh Nguyệt dịu dàng nhìn An Điềm, “Con thật sự rất giống với mẹ con, dì và Điềm Điềm quen nhau khi học đại học, bây giờ trong album ảnh ở nhà dì vẫn còn ảnh của hai người đấy!”
“Thật không? Dì ơi, dì có ảnh thời đại học của mẹ con sao?” An Điềm bất giác hất tay Cố Thiên Tuấn ra, lực mạnh đến nỗi khiến Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh sa sầm nét mặt: Sự tồn tại của mình trước mặt An Điềm sao lại thấp như thế?
Mình dù đi đến đâu thì cũng là người thu hút ánh nhìn nhất, tại sao An Điềm lại có thể hất tay mình ra một cách mạnh bạo như vậy?
Nhưng An Điềm dường như có vẻ không hề nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Cố Thiên Tuấn, cô kích động nắm lấy tay Tần Thanh Nguyệt nói: “Dì ơi, mấy tấm ảnh ấy của mẹ con đa phần đều mất đi hết sau khi bố con qua đời. Bây giờ con chỉ còn giữ được ảnh kết hôn của bố mẹ và tấm ảnh mẹ bế con khi còn bé, cho nên, dì có thể cho con xem mấy tấm ảnh ấy không?”
Một người sống trên đời thì luôn cần một nơi mà mình thuộc về, đó là nơi khiến người ta cảm thấy mình có nguồn cội, lớn thì gọi là quê hương, nhỏ thì gọi là gia đình.
Mẹ của An Điềm đã qua đời khi cô còn rất bé, bố cô thì cũng đã mất bốn năm trước, mái nhà dành cho cô con gái là cô đã không còn nữa.
An Điềm mấy năm nay đã luôn cố gắng sống, bây giờ đã có được hạnh phúc của riêng mình, nhưng nếu trên nền tảng của hạnh phúc ấy mà còn tìm được cả kí ức về bố mẹ thì thật sự sẽ bù đắp lại rất nhiều những thua thiệt khi còn bé của cô.
“Đương nhiên là được rồi!” Tần Thanh Nguyệt gật đầu, “Khi nào con có thời gian thì cứ đến nhà dì, dì sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn, rồi tìm hết mấy tấm ảnh đó mà đưa cho con!”
“Vâng!” An Điềm cảm động nhìn Tần Thanh Nguyệt, sống mũi chợt thấy cay cay.
Giọng của Tần Thanh Nguyệt từ kích động chuyển sang thương cảm: “Nhiên Nhiên à, dì và mẹ Điềm Điềm của con là bạn thân nhiều năm, nhưng vì sau khi tốt nghiệp phải xa nhau, lại còn vướng bận chuyện gia đình, thế nên đã dần dần mất liên lạc. Khi dì muốn tìm lại Điềm Điềm thì cậu ấy đã… đã không còn nữa rồi, dì thật sự rất hối hận, cậu ấy là người bạn thân nhất của dì…”
Tần Thanh Nguyệt càng nói càng nghẹn ngào, hai mắt nhòa đi. Con người ta khi còn trẻ thì luôn cảm thấy ngày tháng còn dài, bạn bè người thân vẫn luôn ở đó, nhưng chớp mắt một cái, Tần Thanh Nguyệt phát hiện ra tóc mình đã bạc cả rồi, bạn bè cũng dần dần mất hết, thậm chí cuối cùng chẳng còn ai cả.
Song, bây giờ có thể gặp lại con gái người bạn thân thế này, Tần Thanh Nguyệt thật sự cảm thấy an ủi.
Hai mắt của An Điềm cũng nhòa đi, cúi đầu không biết nói gì.
“Được rồi được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, bây giờ dì tìm được con rồi thì sẽ thương con như con gái vậy!” Tần Thanh Nguyệt xoa đầu An Điềm rất tình cảm.
“Con cảm ơn dì, dì Tần!” An Điềm sụt sịt mũi, gật đầu trịnh trọng với Tần Thanh Nguyệt.
“Còn chuyện này nữa…” Tần Thanh Nguyệt vỗ nhẹ vào tay An Điềm, “Nhiên Nhiên, dì muốn xin lỗi con về những lời dì từng nói và những việc dì từng làm với con trước đây, lúc đó dì đã sai, đã đối xử với con như vậy, dì…”
“Dì ơi, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, dù sao con cũng không để bụng mà.” An Điềm cười với Tần Thanh Nguyệt, cô đương nhiên hiểu lòng của dì Tần, nếu con trai cô mà yêu một cô gái đã li hôn và còn có con riêng thì một người làm mẹ như cô chắc cũng không thể nào yên lòng được.
“Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi…” Tần Thanh Nguyệt yên tâm gật đầu với An Điềm, sau đó quay sang kéo Tô Thanh Dương đến bên cạnh mình.
Tô Thanh Dương đang vui trước cảnh đoàn tụ của An Điềm và mẹ mình, hoàn toàn không ngờ lại bị mẹ kéo qua như vậy. Anh ngượng ngùng nhìn mẹ, không biết bà định nói gì.
An Điềm cũng giật mình trước hành động bất ngờ này của Tần Thanh Nguyệt, chỉ biết ngơ ngác nhìn bà.
“Nhiên Nhiên à…” Tần Thanh Nguyệt một tay nắm tay An Điềm, một tay nắm tay Tô Thanh Dương, dịu dàng nói, “Thật ra, Thanh Dương nó…”
“An Điềm, về thôi.”
Đúng lúc Tần Thanh Nguyệt định nói về chuyện của An Điềm và Tô Thanh Dương thì Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh mặt không cảm xúc lên tiếng ngắt lời.
Anh bước đến trước mặt An Điềm rồi kéo An Điềm về phía mình một cách rất tự nhiên và không cho cô có chút phản kháng nào, sau đó cúi xuống áp sát mặt An Điềm, mặc kệ sự tồn tại của Tần Thanh Nguyệt và Tô Thanh Dương mà dịu dàng nói với cô: “Vết thương trên người em còn chưa khỏi hẳn, không được quá lao lực, lỡ như em bị đau thì anh cũng sẽ đau lòng lắm.”
Bình luận facebook