Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401
60401.“Không được rồi, tao có hơi mệt.” Nữ phạm nhân nọ lắc lắc tay, sau đó lùi lại nói với đám phạm nhân, “Chúng mày lên đi!”
Đám phạm nhân còn lại cũng liền xông lên, đấm đá túi bụi vào người Chu Mộng Chỉ.
Chỉ một lát sau, Chu Mộng Chỉ đã bị đánh cho bầm dập, cả người đầy thương tích, ngay cả bộ áo tù trên người cũng rách bươm, dưới đất đầy tóc bị đám nữ phạm nhân kia giật ra.
Miệng của Chu Mộng Chỉ đã bị đánh cho méo xệch đi, cơn đau do vết thương truyền lên khiến cô ta không thể mở miệng nói nổi, chỉ có thể trừng đôi mắt đầy căm phẫn của mình nhìn đám nữ phạm nhân kia.
“Mày còn dám trừng mắt với bọn tao à?” Người phụ nữ béo nổi giận đùng đùng, lập tức bước lên đạp vào ngực Chu Mộng Chỉ.
“Ưm!” Chu Mộng Chỉ không chịu nổi nữa, kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
“Này! Các người đang làm gì đấy? Mau ngồi xuống hết cho tôi!” Chu Mộng Chỉ ngất đi được một lúc rồi thì quản giáo mới rề rà đi đến, anh ta thản nhiên nhìn Chu Mộng Chỉ đang nằm dưới đất rồi nói với người bên cạnh, “Anh mau lôi cô ta ra ngoài! Gọi bác sĩ đến khám xem như thế nào!”
“Vâng.” Người kia gật đầu, sau đó bước đến kéo chân Chu Mộng Chỉ như kéo một bịch rác ra ngoài.
Lúc này, tất cả cảnh tượng vừa rồi xảy ra trong phòng giam đều được một người quan sát hết qua màn hình giám sát.
Chàng trai vừa gõ ngón tay xuống mặt bàn vừa quay sang hỏi người bên cạnh: “Cố Thiên Tuấn đã dặn các người đối xử như vậy với Chu Mộng Chỉ sao?”
“Cố tổng không hề dặn cụ thể chúng tôi phải làm gì. Anh ấy chỉ bảo với chúng tôi là không được cho Chu Mộng Chỉ có bất kì sự đối xử đặc biệt nào ở đây, phải cho cô ta được dạy dỗ một chút, những việc còn lại cứ theo đúng trình tự pháp luật mà tiến hành thôi.” Một người trông có vẻ có chức vụ khá cao trong nhà giam mỉm cười trả lời chàng trai, “Dù sao cũng không phải chăm sóc đặc biệt gì, chỉ là chịu tội, về điểm này thì anh cũng biết rồi đấy.”
“Được.” Người đàn ông nhún vai, nói với người bên cạnh, “Vậy anh cứ để những người vừa rồi xử Chu Mộng Chỉ mạnh bạo hơn chút nữa, đến khi nào Chu Mộng Chỉ chịu đủ khổ rồi thì vài ngày nữa sẽ có một vị khách quý đến đưa cô ta đi, đến lúc đó các người cứ phối hợp là được.”
“Đưa Chu Mộng Chỉ đi?” Người kia có hơi khó xử, “Dù gì Chu Mộng Chỉ cũng là do Cố tổng đích thân đưa đến, tôi cho anh xem camera giám sát thì được, nhưng nếu muốn đưa Chu Mộng Chỉ đi thì e là chúng tôi không làm được rồi.”
“Không sao đâu.” Chàng trai vỗ vai người đó nói, “Vị khách quý ấy cũng có quan hệ với Cố tổng, có đưa Chu Mộng Chỉ đi thì cũng sẽ không khiến các anh khó xử đâu.”
“Vậy… vậy được. Đến lúc đó tôi sẽ làm như vậy.” Người đứng bên cạnh chàng trai vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Chàng trai mỉm cười nhìn anh ta, sau đó lại nhìn vào camera giám sát: Chu Mộng Chỉ, cô mãi mãi sẽ không bao giờ biết được rằng, tiếp theo đây cô sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng đó cũng là hình phạt mà cô đáng phải chịu.
Những nỗi đau mà Nhiên Nhiên đã phải chịu, cô dù có chết một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ, bây giờ cô cứ ở trong tù tận hưởng mấy ngày đi!
Thời gian cứ thế trôi qua một tuần, thời tiết ngày một ấm hơn, ánh mặt trời đầu xuân cũng rực rỡ hơn hẳn.
Trong suốt một tuần ấy đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.
Chu Hán Khanh hiện giờ không rõ tung tích, cảnh sát đang tiến hành truy nã.
Mấy ngày trước, Trương Hiển Hy đã dắt một đám người tìm kiếm, cuối cùng tìm được chỗ ẩn náu của Chu Hán Khanh, nhưng điều khiến Trương Hiển Hy thất vọng chính là, trong khu vườn kín đáo ấy, anh tuy nhìn thấy ngổn ngang xác chết, nhưng lại không thấy bóng dáng Chu Hán Khanh đâu.
Còn An Điềm thì cũng không rõ tung tích, dưới tầng hầm, anh chỉ tìm được Lâm Hiểu Hiểu toàn thân đầy thương tích, đang hôn mê bất tỉnh.
Trương Hiển Hy đành phải phái người đưa Lâm Hiểu Hiểu về, còn anh vẫn ở lại phía nam thành phố H, tiếp tục tìm kiếm An Điềm.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, Lâm Hiểu Hiểu đã tỉnh mà An Điềm thì vẫn cứ bặt vô âm tín.
Cố Thiên Tuấn mỗi ngày ngoài ở cạnh An An ra thì thời gian còn lại đều nhốt mình trong phòng, không gặp ai cả.
Tình trạng của Khưu Doanh Doanh tuy đã ổn định, nhưng cô hiện giờ vẫn còn hôn mê, rất có khả năng sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại, hơn nữa mắt của cô cũng được các bác sĩ chẩn đoán là đã hỏng.
Lâm Hiểu Hiểu sau khi tỉnh lại biết được chuyện này thì mỗi phút mỗi giây đều bị cắn rứt lương tâm.
Thế nên, khi vừa có sức bước xuống giường, Lâm Hiểu Hiểu đã bảo Lâm Kính Trạch dìu mình đến trước cửa phòng bệnh của Khưu Doanh Doanh.
Nhưng đã một tiếng đồng hồ trôi qua mà Lâm Hiểu Hiểu vẫn không đủ dũng khí gõ cửa phòng bệnh.
Nếu không vì bản thân quá ấu trĩ, quá tùy tiện đánh giá vấn đề thì cô đã không bị Chu Mộng Chỉ lợi dụng, An Điềm sẽ không bị mất tích, còn Khưu Doanh Doanh cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này.
Nhưng bây giờ, tất cả những sự việc đau lòng ấy đã xảy ra, tất cả là do một tay cô tạo thành.
Nước mắt rơi lã chã, Lâm Hiểu Hiểu sụt sịt mũi, đứng trân trân nhìn cánh cửa phòng bệnh, không dám đưa tay đẩy ra.
“Hiểu Hiểu, nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta về thôi.” Lâm Kính Trạch thấy dáng vẻ đầy áy náy của Lâm Hiểu Hiểu thì bất lực nói.
“Không.” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, “Em nợ cô ấy một lời xin lỗi, tuy tai nạn của cô ấy không liên quan trực tiếp đến em, nhưng chính em là người đã tiếp tay cho Chu Mộng Chỉ, em có lỗi với rất nhiều người.”
Lâm Kính Trạch cúi mắt, cũng không biết nên an ủi Lâm Hiểu Hiểu thế nào. Thật ra anh cũng rất tự trách mình, trách anh và bố mẹ đã bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu quá kĩ, khiến cô có tính cách kiêu ngạo và dễ dàng tin người khác như thế này, từ đó mà phạm phải sai lầm lớn ngày hôm nay.
Nhưng điều khiến Lâm Kính Trạch không tin nổi chính là, An Điềm lại là vợ cũ của anh ba, không những thế, Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh lại còn giả làm anh em họ của nhau, còn giấu anh ba mà gây ra bao nhiêu chuyện đáng ghê tởm!
Lâm Kính Trạch cảm thấy mình lăn lộn thương trường cũng nhiều năm rồi, gặp đủ loại người rồi, nhưng những người như Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh thì anh mới chỉ gặp lần đầu.
Che giấu giỏi như vậy, diễn kịch trước mặt người khác hay như vậy! Nếu đổi lại là anh thì cho dù có thêm bốn năm nữa, Lâm Kính Trạch cũng không thể phát giác ra sự thật.
Lâm Kính Trạch thở dài xong lại đau lòng nhìn em gái, con bé ngây thơ như vậy nên đã bị những kẻ đầy tâm cơ như Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh lợi dụng, chuyện này đáng để thông cảm, nhưng sau khi trải qua những chuyện này thì chắc con bé sẽ trưởng thành lên nhiều.
“Hiểu Hiểu, nếu em không dám thì để anh gõ cửa giúp em vậy.” Lâm Kính Trạch nhìn Lâm Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiểu Hiểu mím môi, cuối cùng gật đầu với Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch nhìn Lâm Hiểu Hiểu bằng ánh mắt động viên rồi khẽ gõ cửa phòng bệnh của Khưu Doanh Doanh.
Cửa phòng mau chóng được mở ra.
Người ra mở cửa là Cao Lỗi, bố mẹ Khưu Doanh Doanh vì suốt ngày khóc thương cho con gái nên đã quá kiệt sức, vì vậy tất cả mọi việc đều giao cho Cao Lỗi xử lí.
Cao Lỗi cũng rất đau lòng. Từ sau hôm Khưu Doanh Doanh gặp chuyện, Cao Lỗi mỗi phút mỗi giây đều tự trách mình, nếu hôm đó anh bỏ hết công việc mà đến bên Khưu Doanh Doanh thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra rồi.
Nhưng trên đời này không có nếu như!
Đám phạm nhân còn lại cũng liền xông lên, đấm đá túi bụi vào người Chu Mộng Chỉ.
Chỉ một lát sau, Chu Mộng Chỉ đã bị đánh cho bầm dập, cả người đầy thương tích, ngay cả bộ áo tù trên người cũng rách bươm, dưới đất đầy tóc bị đám nữ phạm nhân kia giật ra.
Miệng của Chu Mộng Chỉ đã bị đánh cho méo xệch đi, cơn đau do vết thương truyền lên khiến cô ta không thể mở miệng nói nổi, chỉ có thể trừng đôi mắt đầy căm phẫn của mình nhìn đám nữ phạm nhân kia.
“Mày còn dám trừng mắt với bọn tao à?” Người phụ nữ béo nổi giận đùng đùng, lập tức bước lên đạp vào ngực Chu Mộng Chỉ.
“Ưm!” Chu Mộng Chỉ không chịu nổi nữa, kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
“Này! Các người đang làm gì đấy? Mau ngồi xuống hết cho tôi!” Chu Mộng Chỉ ngất đi được một lúc rồi thì quản giáo mới rề rà đi đến, anh ta thản nhiên nhìn Chu Mộng Chỉ đang nằm dưới đất rồi nói với người bên cạnh, “Anh mau lôi cô ta ra ngoài! Gọi bác sĩ đến khám xem như thế nào!”
“Vâng.” Người kia gật đầu, sau đó bước đến kéo chân Chu Mộng Chỉ như kéo một bịch rác ra ngoài.
Lúc này, tất cả cảnh tượng vừa rồi xảy ra trong phòng giam đều được một người quan sát hết qua màn hình giám sát.
Chàng trai vừa gõ ngón tay xuống mặt bàn vừa quay sang hỏi người bên cạnh: “Cố Thiên Tuấn đã dặn các người đối xử như vậy với Chu Mộng Chỉ sao?”
“Cố tổng không hề dặn cụ thể chúng tôi phải làm gì. Anh ấy chỉ bảo với chúng tôi là không được cho Chu Mộng Chỉ có bất kì sự đối xử đặc biệt nào ở đây, phải cho cô ta được dạy dỗ một chút, những việc còn lại cứ theo đúng trình tự pháp luật mà tiến hành thôi.” Một người trông có vẻ có chức vụ khá cao trong nhà giam mỉm cười trả lời chàng trai, “Dù sao cũng không phải chăm sóc đặc biệt gì, chỉ là chịu tội, về điểm này thì anh cũng biết rồi đấy.”
“Được.” Người đàn ông nhún vai, nói với người bên cạnh, “Vậy anh cứ để những người vừa rồi xử Chu Mộng Chỉ mạnh bạo hơn chút nữa, đến khi nào Chu Mộng Chỉ chịu đủ khổ rồi thì vài ngày nữa sẽ có một vị khách quý đến đưa cô ta đi, đến lúc đó các người cứ phối hợp là được.”
“Đưa Chu Mộng Chỉ đi?” Người kia có hơi khó xử, “Dù gì Chu Mộng Chỉ cũng là do Cố tổng đích thân đưa đến, tôi cho anh xem camera giám sát thì được, nhưng nếu muốn đưa Chu Mộng Chỉ đi thì e là chúng tôi không làm được rồi.”
“Không sao đâu.” Chàng trai vỗ vai người đó nói, “Vị khách quý ấy cũng có quan hệ với Cố tổng, có đưa Chu Mộng Chỉ đi thì cũng sẽ không khiến các anh khó xử đâu.”
“Vậy… vậy được. Đến lúc đó tôi sẽ làm như vậy.” Người đứng bên cạnh chàng trai vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Chàng trai mỉm cười nhìn anh ta, sau đó lại nhìn vào camera giám sát: Chu Mộng Chỉ, cô mãi mãi sẽ không bao giờ biết được rằng, tiếp theo đây cô sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng đó cũng là hình phạt mà cô đáng phải chịu.
Những nỗi đau mà Nhiên Nhiên đã phải chịu, cô dù có chết một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ, bây giờ cô cứ ở trong tù tận hưởng mấy ngày đi!
Thời gian cứ thế trôi qua một tuần, thời tiết ngày một ấm hơn, ánh mặt trời đầu xuân cũng rực rỡ hơn hẳn.
Trong suốt một tuần ấy đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.
Chu Hán Khanh hiện giờ không rõ tung tích, cảnh sát đang tiến hành truy nã.
Mấy ngày trước, Trương Hiển Hy đã dắt một đám người tìm kiếm, cuối cùng tìm được chỗ ẩn náu của Chu Hán Khanh, nhưng điều khiến Trương Hiển Hy thất vọng chính là, trong khu vườn kín đáo ấy, anh tuy nhìn thấy ngổn ngang xác chết, nhưng lại không thấy bóng dáng Chu Hán Khanh đâu.
Còn An Điềm thì cũng không rõ tung tích, dưới tầng hầm, anh chỉ tìm được Lâm Hiểu Hiểu toàn thân đầy thương tích, đang hôn mê bất tỉnh.
Trương Hiển Hy đành phải phái người đưa Lâm Hiểu Hiểu về, còn anh vẫn ở lại phía nam thành phố H, tiếp tục tìm kiếm An Điềm.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, Lâm Hiểu Hiểu đã tỉnh mà An Điềm thì vẫn cứ bặt vô âm tín.
Cố Thiên Tuấn mỗi ngày ngoài ở cạnh An An ra thì thời gian còn lại đều nhốt mình trong phòng, không gặp ai cả.
Tình trạng của Khưu Doanh Doanh tuy đã ổn định, nhưng cô hiện giờ vẫn còn hôn mê, rất có khả năng sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại, hơn nữa mắt của cô cũng được các bác sĩ chẩn đoán là đã hỏng.
Lâm Hiểu Hiểu sau khi tỉnh lại biết được chuyện này thì mỗi phút mỗi giây đều bị cắn rứt lương tâm.
Thế nên, khi vừa có sức bước xuống giường, Lâm Hiểu Hiểu đã bảo Lâm Kính Trạch dìu mình đến trước cửa phòng bệnh của Khưu Doanh Doanh.
Nhưng đã một tiếng đồng hồ trôi qua mà Lâm Hiểu Hiểu vẫn không đủ dũng khí gõ cửa phòng bệnh.
Nếu không vì bản thân quá ấu trĩ, quá tùy tiện đánh giá vấn đề thì cô đã không bị Chu Mộng Chỉ lợi dụng, An Điềm sẽ không bị mất tích, còn Khưu Doanh Doanh cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này.
Nhưng bây giờ, tất cả những sự việc đau lòng ấy đã xảy ra, tất cả là do một tay cô tạo thành.
Nước mắt rơi lã chã, Lâm Hiểu Hiểu sụt sịt mũi, đứng trân trân nhìn cánh cửa phòng bệnh, không dám đưa tay đẩy ra.
“Hiểu Hiểu, nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta về thôi.” Lâm Kính Trạch thấy dáng vẻ đầy áy náy của Lâm Hiểu Hiểu thì bất lực nói.
“Không.” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, “Em nợ cô ấy một lời xin lỗi, tuy tai nạn của cô ấy không liên quan trực tiếp đến em, nhưng chính em là người đã tiếp tay cho Chu Mộng Chỉ, em có lỗi với rất nhiều người.”
Lâm Kính Trạch cúi mắt, cũng không biết nên an ủi Lâm Hiểu Hiểu thế nào. Thật ra anh cũng rất tự trách mình, trách anh và bố mẹ đã bảo vệ Lâm Hiểu Hiểu quá kĩ, khiến cô có tính cách kiêu ngạo và dễ dàng tin người khác như thế này, từ đó mà phạm phải sai lầm lớn ngày hôm nay.
Nhưng điều khiến Lâm Kính Trạch không tin nổi chính là, An Điềm lại là vợ cũ của anh ba, không những thế, Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh lại còn giả làm anh em họ của nhau, còn giấu anh ba mà gây ra bao nhiêu chuyện đáng ghê tởm!
Lâm Kính Trạch cảm thấy mình lăn lộn thương trường cũng nhiều năm rồi, gặp đủ loại người rồi, nhưng những người như Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh thì anh mới chỉ gặp lần đầu.
Che giấu giỏi như vậy, diễn kịch trước mặt người khác hay như vậy! Nếu đổi lại là anh thì cho dù có thêm bốn năm nữa, Lâm Kính Trạch cũng không thể phát giác ra sự thật.
Lâm Kính Trạch thở dài xong lại đau lòng nhìn em gái, con bé ngây thơ như vậy nên đã bị những kẻ đầy tâm cơ như Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh lợi dụng, chuyện này đáng để thông cảm, nhưng sau khi trải qua những chuyện này thì chắc con bé sẽ trưởng thành lên nhiều.
“Hiểu Hiểu, nếu em không dám thì để anh gõ cửa giúp em vậy.” Lâm Kính Trạch nhìn Lâm Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiểu Hiểu mím môi, cuối cùng gật đầu với Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch nhìn Lâm Hiểu Hiểu bằng ánh mắt động viên rồi khẽ gõ cửa phòng bệnh của Khưu Doanh Doanh.
Cửa phòng mau chóng được mở ra.
Người ra mở cửa là Cao Lỗi, bố mẹ Khưu Doanh Doanh vì suốt ngày khóc thương cho con gái nên đã quá kiệt sức, vì vậy tất cả mọi việc đều giao cho Cao Lỗi xử lí.
Cao Lỗi cũng rất đau lòng. Từ sau hôm Khưu Doanh Doanh gặp chuyện, Cao Lỗi mỗi phút mỗi giây đều tự trách mình, nếu hôm đó anh bỏ hết công việc mà đến bên Khưu Doanh Doanh thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra rồi.
Nhưng trên đời này không có nếu như!