• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai Full dịch (45 Viewers)

  • Chương 399

60399.Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cho An Điềm của cậu chủ, Susan càng thêm áy náy, cô cúi đầu liên tục nói: “Cậu chủ, thật sự xin lỗi.”

“Thôi được rồi, cô cũng về đi.” Chàng trai bây giờ có vẻ đang rất rối trong lòng, anh khó chịu cau mày, tỏ ý bảo Susan mau rời đi.

“Vâng…” Susan quyến luyến nhìn bóng lưng chàng trai một lúc rồi mới quay lưng đi.

“Nhiên Nhiên…” Chàng trai nhìn cửa phòng phẫu thuật, giọng nói có hơi run rẩy, “Anh còn chưa chính thức gặp em, còn chưa cùng em làm những việc mà anh mong đợi, vậy nên, xin em, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.”

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một, mặt trời dần dần ló dạng, ánh nắng xuyên qua lớp sương còn chưa tan, hoa lá trong trang viên cũng từ từ hé nở, màu sắc đậm đà hơn.

Không biết đã trải qua bao lâu, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, trên áo blouse trắng của các bác sĩ lúc này dính đầy máu của An Điềm, họ vừa lau mồ hôi vừa mừng rỡ bước ra.

“Sao rồi?” Chàng trai lập tức lao đến trước mặt bác sĩ.

“Đã… đã ổn rồi.” Bác sĩ rụt rè nói, “Bệnh nhân tuy bị ngoại thương rất nghiêm trọng, mất máu rất nhiều, nhưng nhờ cứu chữa kịp thời nên đã qua cơn nguy hiểm, chỉ có điều vết thương trên người quá sâu, bây giờ đã hơi bị nhiễm trùng nhẹ, cần phải được chăm sóc kĩ, nếu để nhiễm trùng nặng làm giảm sức miễn dịch thì sẽ lại nguy hiểm tính mạng.”

“Được.” Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi hỏi bác sĩ, “Vậy cô ấy khi nào mới có thể tỉnh lại?”

“Nhanh nhất là ba ngày.”

“Tôi hiểu rồi.” Chàng trai gật đầu, “Bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không?”

“Được thì được, nhưng mà anh phải thay quần áo và tiến hành khử trùng toàn thân.” Bác sĩ ngập ngừng, “Như lúc nãy tôi đã nói, vết thương của cô ấy rất nghiêm trọng, cần phải đảm bảo không được để nhiễm trùng.”

“Vâng.” Chàng trai lập tức đồng ý, “Tôi sẽ đi thay ngay.”

Nói xong, anh liền quay người bước đi, các bác sĩ đứng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm rồi cũng lần lượt rời đi.

Trong phòng phẫu thuật…

An Điềm nằm trên giường nhắm chặt mắt, các vết thương trên mặt đã được bôi thuốc đen kịt, nhưng môi và trán cô thì vẫn trắng bệch như tờ giấy.

Đau.

Đau quá.

An Điềm cảm thấy da thịt toàn thân đau như đã rách hết ra, đau đến mức cô không còn sức mở mắt ra nữa.

Bây giờ mình đang ở đâu? Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đâu? Sao mình lại giống như đang nằm thế này? Không lẽ mình đã chết rồi sao? Nếu mình chết rồi thì Cố Thiên Tuấn và An An biết phải làm sao? Còn Doanh Doanh nữa! Con bé bây giờ sao rồi?

Những suy nghĩ đáng sợ cứ liên tục ùa đến, khiến An Điềm bất giác cau mày chặt lại.

Lúc này, An Điềm chợt cảm thấy đôi mày đang cau của mình được một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó là một giọng nói vang lên khiến An Điềm cảm thấy yên tâm vô cùng: “Nhiên Nhiên, em cau mày nhiều thế này, có phải là đau lắm không?”

Đó là giọng nói của đàn ông, trong nét trầm dày ấy có mang chút trẻ trung thiếu niên, rất quen thuộc nhưng lại quá xa vời, văng vẳng nơi xa, mãi không chạm được.

Đôi mày An Điềm liền từ từ giãn ra, cô rất muốn gật đầu, trả lời giọng nói ấy rằng mình đang rất đau, cũng rất muốn mở mắt ra xem chủ nhân giọng nói ấy là ai.

Nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào, ý thức cũng vì cơn đau trên người mà có lúc hoàn toàn mất đi.

“Ngoan, cố chịu một chút nhé.” Giọng của chàng trai vẫn ấm áp vang lên bên tai An Điềm, khiến cô thấy cả người thư thái.

Chàng trai lúc này đã thay một bộ đồ thun màu xám, chất vải mềm ấy làm tôn lên thân hình săn chắc quyến rũ của anh, anh cúi đầu nhìn An Điềm đang hôn mê, đôi mày kiếm nhíu lại.

Anh đưa tay giở tấm chăn cao cấp đang đắp trên người An Điềm lên, thân hình An Điềm lúc này ngoài những chỗ quan trọng được băng bó ra thì tất cả đều được chàng trai nhìn thấy hết.

Nhưng trong mắt anh lúc này không hề có chút dục vọng nào mà chỉ tràn ngập sự đau lòng.

Thân hình trắng trẻo kiều diễm bây giờ nhìn đâu cũng là những vết thương đáng sợ, tuy đã được chữa trị nhưng vẫn tím bầm, khiến chàng trai trông thấy mà tim quặn thắt.

Ánh mắt chàng trai càng thêm xót xa, hai bàn tay run rẩy, anh do dự một lúc lâu mới lấy thuốc khẽ thoa lên vết thương của cô.

Nhưng ngay lúc ấy, đôi mày đang giãn ra của An Điềm lại lập tức cau lại, cho dù bây giờ cô không còn chút sức lực nào thì vẫn có thể há miệng kêu đau, nhưng do quá mệt nên đôi môi trắng bệch ấy chỉ có thể mấp máy phát ra tiếng rên thều thào.

Song dù An Điềm chỉ khẽ rên một chút thôi, chàng trai cũng đã cảm thấy đau lòng vô cùng, anh nghiến răng, khẽ an ủi: “Phải bôi thuốc lên thì em mới mau khỏi được, Nhiên Nhiên.”

An Điềm đang hôn mê mơ hồ nghe được câu nói ấy liền mím chặt môi, chuẩn bị đón nhận cơn đau tiếp theo.

Nhưng cơn đau từ vết thương truyền lên sau đó lại vượt ngoài dự liệu của An Điềm, nó còn đau đớn gấp bội so với lúc bị sợi roi quật vào nữa!

An Điềm dùng hết sức lực còn sót lại động đậy tròng mắt một chút rồi thật sự ngất đi.

Bàn tay cầm hộp thuốc của chàng trai có hơi run run, nhưng rồi vẫn tiếp tục thoa thuốc cho cô.

Sau khi đã xử lí xong toàn bộ vết thương trên người An Điềm, chàng trai trên trán lúc này đầm đìa mồ hôi, anh đứng dậy, nói với một hàng người giúp việc đang đứng bên cạnh giường: “Chăm sóc cô ấy thật tốt đấy!”

“Vâng.” Mấy người giúp việc cung kính gật đầu đáp.

Nhẹ nhàng bước ra cửa, chàng trai bất lực đứng tựa vào tường, những vết thương trên người An Điềm cứ hệt như những sợi roi quất vào tim anh!

Những kẻ đã hại Nhiên Nhiên nhất định phải trả lại cái giá gấp vạn lần!

Ánh mắt đau đớn của chàng trai dần chuyển thành sự lạnh lùng, anh nắm chặt nắm đấm rồi mau chóng bước ra ngoài: Chu Mộng Chỉ, đã tới lúc tôi xử lí cô rồi!

Trong nhà tù…

Chu Mộng Chỉ thẫn thờ ngồi trong góc phòng giam, ánh mắt trống rỗng, không nói năng gì, thân hình mảnh khảnh bây giờ mặc bộ đồng phục tù nhân thô kệch trông không hợp một chút nào, mái tóc vốn đen mượt bây giờ trông bù xù rũ rượi, gương mặt không trang điểm lúc này có thể thấy rõ nếp nhăn và tàn nhang, cho dù ngũ quan vốn hài hòa thì bây giờ cũng đã thê thảm và tiều tụy đi nhiều.

Tại sao… tại sao mình lại rơi vào bước đường này? Cố Thiên Tuấn thay đổi, Chu Hán Khanh không còn, mình phải làm sao đây?

Nước mắt bắt đầu rơi ra từ đôi mắt xinh đẹp của Chu Mộng Chỉ, mình là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị! Là vợ của người giàu nhất thành phố này! Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại bị vào tù thế này?

“Bịch” một tiếng, Chu Mộng Chỉ đang ngồi đột nhiên ngã lăn ra đất, cô ta theo bản năng đưa tay ôm lấy cái vai đau điếng của mình, nhìn xuống thì thấy có một dấu giày bẩn thỉu in lên áo mình.

Chu Mộng Chỉ bất giác ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ to béo đứng trước mặt mình, cô ta vừa lắc cái chân mới đá Chu Mộng Chỉ vừa trừng mắt nhìn.

“Mày bị điên à? Tại sao lại đá tao?” Chu Mộng Chỉ lập tức đứng dậy quát to.

“Ôi trời, cũng không phải dạng vừa nhỉ!” Người phụ nữ béo kia cười khẩy, văng cả nước bọt vào mặt Chu Mộng Chỉ.

“Đồ bần cùng bẩn thỉu!” Chu Mộng Chỉ kinh tởm nhìn người phụ nữ kia nói, “Tâm trạng tao không vui, đừng có động vào tao!”

“Ha ha ha, không động vào mày à? Mày nghĩ mày là ai?” Người phụ nữ béo hùng hổ bước lên, đưa tay đẩy Chu Mộng Chỉ một cái, “Tao không chỉ động vào mày mà còn muốn đánh mày nữa đấy!”

“Mày dám?” Chu Mộng Chỉ cười khẩy lại, “Tao chính là…”

“Bốp!” Một tiếng bạt tai chát chúa vang lên, mặt của Chu Mộng Chỉ lúc này hằn lên dấu năm ngón tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom