60207.
“Em…” Lâm Kính Trạch chỉ vào mặt Lâm Hiểu Hiểu, cứ “em” suốt một lúc lâu, cuối cùng không nói được gì, chỉ khẽ thở dài.
“Anh à, có gì anh cứ nói rõ ràng ra đi được không? Anh cứ nói như thế, lỡ người ta hiểu lầm em thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu nói xong lại lén nhìn sang Tô Thanh Dương đang đứng cạnh An Điềm.
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, mau về nhà đi.” Lâm Kính Trạch có hơi phiền não, nhớ lại những việc xảy ra hôm nay, anh cảm thấy việc nào cũng không ổn, anh cần về nhà suy nghĩ kĩ càng, thế nên lập tức sải bước đi.
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi với Lâm Kính Trạch, sau đó nhẹ nhàng khoác tay An Điềm đi theo sau Lâm Kính Trạch.
An Điềm thế là bị Lâm Hiểu Hiểu kéo đi đến tận cổng bệnh viện.
Lúc này đã là tối muộn rồi, trên bầu trời đêm đã xuất hiện các vì sao, nhưng trước cổng bệnh viên thành phố H phồn hoa thì vẫn cứ người xe tấp nập qua lại.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến bốn người hôm nay trải qua nhiều việc đều chợt cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.
Lúc này, An Điềm từ nãy vẫn không nói gì đột nhiên đẩy tay Lâm Hiểu Hiểu ra rồi nói: “Hiểu Hiểu, tôi đột nhiên nhớ ra có thứ đồ quên lấy, tôi phải quay lại.”
An Điềm vừa nói xong thì lập tức chạy một mạch lên lầu bệnh viện.
“An Điềm, thứ gì mà quan trọng thế? Mai lấy không được à?” Lâm Hiểu Hiểu vừa gọi to vừa định chạy đuổi theo An Điềm.
Nhưng lúc này, Tô Thanh Dương vốn đang lặng lẽ chợt đưa tay giữ Lâm Hiểu Hiểu lại, anh nhìn theo bóng dáng chạy đi của An Điềm, ánh mắt hơi tối lại, sau đó chợt cất tiếng như vừa tự nói với bản thân, vừa nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Cô ấy đánh mất một thứ ở bệnh viện, cứ để cô ấy đi đi.”
Lâm Hiểu Hiểu lập tức ngẩn người đứng tại chỗ, thắc mắc nhìn Tô Thanh Dương, định hỏi anh rằng An Điềm rốt cuộc đã đánh mất thứ gì, nhưng rồi cô chợt nhận ra trên gương mặt vốn ôn hòa sáng sủa của Tô Thanh Dương lúc này đã mất đi vẻ tươi sáng…
An Điềm bước đến trước phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn, cánh tay đưa lên cứ ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa.
Cửa phòng bệnh lập tức được mở ra một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.
Chu Hán Khanh mở cửa đứng trước cửa phòng, thấy An Điềm đã đi rồi lại quay lại bèn thắc mắc hỏi: “Cô quay lại làm gì?”
“Tôi muốn thăm Cố Thiên Tuấn một chút, chỉ nhìn một chút rồi sẽ đi ngay, có được không?” An Điềm nhớ đến gương mặt Cố Thiên Tuấn lúc hỏi cô có sao không, lại nhớ đến dáng vẻ anh đổ gục lên vai mình thì không thể nào yên tâm được, bất luận ra sao, cô cũng phải tận mắt nhìn thấy Cố Thiên Tuấn vẫn ổn thì mới có thể an lòng.
“Thiên Tuấn hiện giờ đang được Mộng Chỉ chăm sóc, nếu cô muốn thăm thì cứ chờ ở đây, có thể sáng mai Thiên Tuấn sẽ tỉnh lại, tới lúc đó cô có thể vào thăm.” Trên mặt Chu Hán Khanh nở một nụ cười như đang được xem kịch hay.
An Điềm cắn môi, nhìn Chu Hán Khanh nói: “Được, vậy tôi sẽ chờ ở đây.”
An Điềm nói xong liền quay lại ngồi xuống băng ghế trong hành lang bệnh viện.
Chu Hán Khanh ngẩn người, rõ ràng không ngờ An Điềm lại chịu ngồi chờ ở hành lang cả đêm như vậy, anh ta chăm chú nhìn An Điềm một lát rồi đóng cửa phòng lại.
An Điềm thấy cửa phòng đóng lại rồi, bèn kéo chặt áo khoác ngoài lại, sau đó cúi đầu nhìn xuống chân mình, quyết tâm đợi đến khi trời sáng, chỉ cần qua được đêm nay là có thể được gặp Cố Thiên Tuấn rồi.
Hành lang buổi tối rất lạnh, An Điềm chỉ mới ngồi một chút thôi mà đã cóng đến mức toàn thân run rẩy. Cô liên tục xoa tay, hà hơi, nhưng vẫn không sao xua đi được cái lạnh trên người.
Cuối cùng, cảm thấy mình sắp chết cóng đến nơi, An Điềm mới đứng dậy, đi qua đi lại trong hành lang, hi vọng việc vận động này có thể giúp cô thấy ấm hơn.
Ánh mắt An Điềm chốc chốc lại hướng về phía phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn. Thấy trong phòng phát ra một ánh sáng ôn hòa và ấm áp, An Điềm bất giác nhoẻn miệng cười rồi lại cúi đầu run rẩy.
Một đêm cứ thế trôi qua, mặt trời mùa đông lại ló dạng, tuy rất rực rỡ nhưng ánh nắng tỏa ra vẫn cứ lạnh lẽo, chiếu vào trong phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn.
Ánh nắng rọi lên mí mắt Cố Thiên Tuấn, anh khẽ chuyển động nhãn cầu rồi mở mắt ra, chợt cảm thấy toàn thân đau nhói, Cố Thiên Tuấn phải mím chặt môi lại để ngăn mình phát ra tiếng kêu rên rỉ, sau đó anh lại nhắm mắt nằm nghỉ trên giường.
Lúc này Cố Thiên Tuấn mới cảm nhận được có một người đang nắm chặt bàn tay của mình!
Cố Thiên Tuấn còn nhớ khi anh đang hôn mê không mở mắt ra được, chính An Điềm là người luôn nắm chặt tay anh, khóc lóc thảm thiết!
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn cố gắng cử động cái cổ đau nhói của mình để nhìn sang bên cạnh, nhưng lại trông thấy Chu Mộng Chỉ đang nằm gục đầu lên giường bệnh của anh, trên mình đang khoác cái áo vest của Chu Hán Khanh, say sưa ngủ.
Trái tim vốn mang đầy kì vọng của Cố Thiên Tuấn lúc này từ từ dịu lại, cuối cùng trở nên bình lặng, anh nhìn Chu Mộng Chỉ một chút rồi lại nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Chỉ một lát sau, Cố Thiên Tuấn đang nhắm mắt chợt nghe thấy có tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói của Chu Hán Khanh vang lên gần đó: “Mộng Chỉ, thức dậy đi.”
Lúc này, Mộng Chỉ đang nằm bên giường bệnh của Cố Thiên Tuấn từ từ mở mắt, khẽ ngáp một cái rồi hỏi: “Anh họ, anh dậy rồi à?”
“Ừ.” Chu Hán Khanh gật đầu rồi lại quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn đang nhắm mắt, “Trì Cảnh Dật nói Thiên Tuấn sáng nay có thể sẽ tỉnh lại, thế nên chúng ta cần dậy sớm để tiện chăm sóc cho Thiên Tuấn.”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ gật đầu với Chu Hán Khanh, sau đó quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn đang “say ngủ” rồi đưa tay vuốt lên mặt anh khẽ nói: “Tuy Thiên Tuấn vẫn chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt xem ra thật sự khá hơn hôm qua nhiều lắm.”
Cố Thiên Tuấn đang nhắm mắt có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Chu Mộng Chỉ đang vuốt ve gương mặt mình, cảm giác dịu dàng ấy vẫn khiến anh yêu thích như năm xưa.
Nhớ lại chuyện xưa, Cố Thiên Tuấn phải cố kìm nén lắm mới không mở mắt ra mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, vì anh muốn nghe xem khi không có mình thì Chu Mộng Chỉ vợ anh thường nói gì với người anh họ Chu Hán Khanh này.
Lúc này, Chu Hán Khanh nói: “Mộng Chỉ, cái cô An Điềm mà Cố Thiên Tuấn đã cứu ấy, hình như đã ngồi chờ cả đêm ở ngoài phòng bệnh.”
“Chờ cả đêm sao?” Chu Mộng Chỉ rụt tay lại, giọng nói vốn dịu dàng ngay lập tức trở nên lạnh lùng, “Ha ha, cô ta đang diễn kịch trước mặt Thiên Tuấn sao? Tỏ vẻ là cô ta rất cảm động, rất đáng thương sao?”
“Cũng không loại trừ khả năng này.” Chu Hán Khanh trầm ngâm một lúc rồi phân tích, “Thiên Tuấn là nhân vật hiển hách ở thành phố H, vậy mà lại cứu An Điềm, thế nên An Điềm có thể sẽ nhân cơ hội này mà tiếp cận Thiên Tuấn. Ngoài đó lạnh như vậy, cô ta lại ngồi chờ suốt cả đêm, nếu Thiên Tuấn mà biết được thì chắc sẽ cảm động lắm.”
“Cảm động hay không, khoan hẵng nói đã, bây giờ em lại muốn biết Thiên Tuấn tại sao lại cứu cô ta!” Chu Mộng Chỉ nhìn xa xăm, bàn tay nắm tay Cố Thiên Tuấn chợt siết chặt hơn.
“Cũng có thể như Lâm Kính Trạch nói, Cố Thiên Tuấn chỉ là trong lúc nguy cấp mới cứu An Điềm, chứ không có ý gì khác.” Chu Hán Khanh thấy Chu Mộng Chỉ lộ ra vẻ mặt “giết nó ngay” thì lập tức giật mình khuyên nhủ.
Bình luận facebook