60197.
Ôn Minh thấy Trì Cảnh Dật nhìn mình như thế thì lập tức giật mình, anh ta khẽ hắng giọng rồi bước đến trước mặt Trì Cảnh Dật và Lý Tư Kỳ, không thèm nhìn Trì Cảnh Dật mà nói với Lý Tư Kỳ: “Theo anh về!”
Lý Tư Kỳ nhìn Ôn Minh, không trả lời. Bình thường tính khí của cô cũng khá nóng, nhưng cho dù có gây gổ thế nào cũng không bao giờ thể hiện trước mặt người ngoài, thế nên cô đành mím môi rồi bước theo Ôn Minh.
Lý Tư Kỳ đi theo Ôn Minh được vài bước lại quay đầu nhìn Trì Cảnh Dật, anh bác sĩ mà mình luôn ngưỡng mộ ấy thật sự không nhớ ra mình chút nào sao?
“Nhìn gì mà nhìn? Mau đi thôi!” Ôn Minh thấy Lý Tư Kỳ nhìn Trì Cảnh Dật thì liền kéo vai cô, bắt cô mau chóng bước đi.
Lý Tư Kỳ vùng vằng một lúc, nhưng rồi cũng đành phải thuận theo.
Còn Trì Cảnh Dật đứng tại chỗ lại chìm vào suy tư: Khi cô gái ấy quay lại nhìn mình, tại sao mình lại có một cảm giác rất quen thuộc nhỉ?
**
Trong văn phòng tổng tài tập đoàn Cố Thị…
Đã nửa tháng trôi qua kể từ sau kỉ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn, Lâm Kính Trạch đã mau chóng lấy lại trạng thái công tử hào hoa của mình, giống như việc cái người vì một cô gái mà say xỉn hôm ấy vốn không phải là anh vậy!
Lúc này, Lâm Kính Trạch đang mở to đôi mắt lấp lánh của mình nhìn Cố Thiên Tuấn một cách đầy kì vọng.
Còn Cố Thiên Tuấn thì đang một tay nhẹ nhàng xoay cây bút bằng ngón tay thon dài của mình, tay còn lại thong thả lần giở hợp đồng, đầu hơi cúi, cẩn thận đọc các nội dung trong hợp đồng.
“Trời ơi, anh ba, không lẽ em còn gạt anh sao? Đây là chuyện có lợi cho cả công ty anh và công ty em, sao anh cứ mãi không chịu kí vậy?” Lâm Kính Trạch sốt ruột đứng dậy kháng nghị.
Cố Thiên Tuấn như không nghe thấy mấy lời Lâm Kính Trạch nói, vẫn tiếp tục xem hợp đồng: “Đối với công việc thì không được phép lơ là, đây là nguyên tắc trước nay của tôi.”
“Có nghiêm túc đến mấy thì cũng không đến mức chi li thế này! Trời ạ!” Lâm Kính Trạch không chấp nhận được, nhưng cũng đành ngồi xuống tiếp tục chờ Cố Thiên Tuấn đọc hợp đồng.
“Cậu tưởng tập đoàn Cố Thị tự nhiên khi không mà lớn mạnh à?” Cố Thiên Tuấn liếc nhìn Lâm Kính Trạch rồi lại tiếp tục đọc, “Tôi không phải là quan tâm đầu tư bao nhiêu, cũng không quan tâm lời lỗ, chỉ là do đây là lần đầu tiếp xúc với ngành thiết kế thời trang, thế nên tôi phải tìm hiểu kĩ một chút!”
“Chậc chậc chậc.” Lâm Kính Trạch nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì liền cảm thán, “Giá mà em có được một nửa năng lực như anh ba thôi thì ông già của em đã yên tâm giao công ty cho em từ lâu rồi.”
“Đừng có nịnh, có nịnh thì tôi cũng không kí hợp đồng ngay đâu.” Cố Thiên Tuấn lại giở tiếp một trang hợp đồng rồi bình thản nói.
“Anh ba đúng là quá đáng thật đấy, em nói một câu thật lòng thôi mà anh cũng nghĩ đó là mưu mô!” Lâm Kính Trạch nhún vai, tỏ ý bất lực.
“Được rồi!” Cố Thiên Tuấn không nhìn Lâm Kính Trạch, mắt chăm chú nhìn trang cuối cùng của hợp đồng rồi đưa bút xuống kí tên mình.
“Kí rồi à?” Lâm Kính Trạch mừng rỡ nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Tất nhiên.” Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi đưa hợp đồng đã kí cho Lâm Kính Trạch.
Lâm Kính Trạch liền mau chóng nhận lấy rồi giở ra xem, sau khi trông thấy tên của Cố Thiên Tuấn đã hiện rõ rành rành trong đó rồi thì liền lập tức phấn khích: “Dự án này là dự án đầu tiên mà em không nhờ đến bố, tự mình làm đấy! Bây giờ giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi!”
Lâm Kính Trạch vừa ôm hợp đồng trong lòng vừa cảm thán: “Từ này về sau cứ nhìn Lâm Kính Trạch này tung hoành thương trường, sóng sau xô sóng trước, sóng trước không bì được với sóng sau!”
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, mặc kệ Lâm Kính Trạch tự chìm vào ảo tưởng.
Phải một lúc sau, Lâm Kính Trạch mới cất hợp đồng Cố Thiên Tuấn mới kí vào trong túi hồ sơ.
“Phải rồi anh ba, anh từng nói với em là sẽ cho chị ba gia nhập với dự án hợp tác với Tô Thị lần này của chúng ta đúng không? Thế anh nghĩ cho chị ba làm ở vị trí nào thì thích hợp?”
Lâm Kính Trạch không rõ năng lực của Chu Mộng Chỉ như thế nào, thế nên để cho chắc ăn, Lâm Kính Trạch định sẽ sắp xếp cho Chu Mộng chỉ đảm nhận một vị trí nhẹ nhàng, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc, có vậy thì lỡ như Chu Mộng Chỉ làm không được việc cũng không bị mất mặt và cũng không làm chậm tiến độ dự án.
“Cũng như những nhân viên bình thường của dự án thôi.” Cố Thiên Tuấn nhấp một ngụm nước rồi đưa mắt nhìn về xa xăm trả lời.
“Như những nhân viên bình thường?” Lâm Kính Trạch kinh ngạc hỏi, “Em sắp xếp cho chị ba như vậy, anh ba vẫn chấp nhận sao?”
Cố Thiên Tuấn nghe Lâm Kính Trạch nói thế thì liền cúi mặt, một lát sau mới nói: “Mộng Chỉ cứ ở nhà mãi cũng chán, không tìm được việc gì làm cả, mà con người ta một khi buồn chán thì sẽ dễ phạm sai lầm, cứ để cô ấy trải nghiệm cuộc sống của người bình thường kể ra cũng hay mà.”
Lâm Kính Trạch nhíu mày, nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không biết là không ổn chỗ nào, vậy nên đành nói: “Cũng phải, chị ba cả ngày ở biệt thự rất tẻ nhạt, ra ngoài làm việc cũng hay, nhưng mà chị ba là phu nhân của tập đoàn Cố Thị, em sao có thể sắp xếp cho chị ấy làm một nhân viên bình thường? Những người khác thấy thân phận của chị ấy là đã sợ chết khiếp rồi!”
“Thì đừng để cho họ biết thân phận của Mộng Chỉ, không phải là sẽ ổn sao?” Cố Thiên Tuấn hỏi lại.
“Không cho người ta biết thân phận của chị ba?” Lâm Kính Trạch lắc đầu, kinh ngạc nhìn Cố Thiên Tuấn nói: “Anh ba, anh cũng không phải không biết, các nhân viên trong công ty tuy ngoài mặt thân thiết với nhau nhưng trong lòng có khi lại đấu đá nhau, chị ba chưa bao giờ đi làm, liệu có ứng phó nổi không?”
Cố Thiên Tuấn ngẩng đầu nhìn Lâm Kính Trạch đầy ẩn ý rồi nói: “Biết đâu cô ấy vào làm rồi sẽ có những biểu hiện mà chúng ta không thể ngờ đấy!”
“Thôi được.” Lâm Kính Trạch nhíu mày, “Vậy thì em sẽ làm như thế!”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, không nói đến Chu Mộng Chỉ nữa.
“Phải rồi, Kính Trạch, việc cho cả An Điềm vào làm dự án này, cậu sắp xếp xong chưa?” Cố Thiên Tuấn khi nhắc đến An Điềm thì đôi mày bất giác giãn ra một chút.
Lâm Kính Trạch nghe Cố Thiên Tuấn nhắc đến An Điềm thì có hơi khó xử trả lời: “Bây giờ cái cô An Điềm này và em gái em rất thân thiết, cô ấy làm vị trí trợ lí cũng khá tốt, nếu bây giờ em điều cô ấy đi, bên Tô Thị có thể không nói gì, nhưng em gái em thì chắc chắn sẽ trách em.”
“Chuyên ngành đại học của An Điềm là thiết kế thời trang, phải làm đúng chuyên ngành, không thể vì ý muốn cá nhân của Hiểu Hiểu mà bắt An Điềm làm việc cô ấy không thích được.” Cố Thiên Tuấn cũng nhíu mày nói rất nghiêm túc.
“Anh ba, sao anh biết chuyên ngành của An Điềm là thiết kế thời trang?” Lâm Kính Trạch phát hiện ra anh ba của mình càng lúc càng không ổn, lúc trước thì bảo mình phải cho An Điềm một vị trí trong dự án này, sau đó thì bảo là muốn quyên tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo nơi con trai An Điềm đang học, bây giờ thì lại chính miệng xác nhận rằng mình biết rất nhiều chuyện của An Điềm!
Không lẽ anh ấy thích An Điềm rồi sao?
Bình luận facebook