Cần phải biết mấy bộ đồ hiệu của Dior hay Chanel, đắt lắm thì có thể lên đến mấy triệu, nhưng đó là do những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng chính tay thiết kế ra, bọn họ có vầng hào quang nổi tiếng nên giá như thế là hợp lí! Còn An Điềm thì chỉ là một nhà thiết kế vô danh, thế nên số tiền 300 ngàn này với cô mà nói thật sự là quá nhiều rồi. Susan không ngờ An Điềm lại hỏi như thế, bèn mỉm cười kiên nhẫn giải thích: “Đây là ý của Cố tổng, anh ấy nói rất hài lòng với bộ váy, thế nên số tiền ấy ngoài trả cho tiền vải, tiền trang sức ra thì phần còn lại chính là thưởng cho công sức và ý tưởng thiết kế của cô.” Nghe Susan giải thích xong, An Điềm vẫn không thấy yên lòng lắm, cô nghi hoặc cau mày, Cố Thiên Tuấn làm như vậy thật sự là vì đánh giá cao tác phẩm của mình sao? Không thể nào, một người như anh ta, không moi móc khuyết điểm của mình đã là may lắm rồi! “Cô An, cho hỏi cô còn vấn đề gì không?” Susan sau khi xác nhận số tiền đã được chuyển vào tài khoản của An Điềm rồi thì không còn muốn nói thêm chuyện gì nữa. “À hết rồi.” An Điềm lắc đầu đáp. “Vậy được, tạm biệt cô An…” “Này, khoan đã!” An Điềm cầm chặt điện thoại, ngập ngừng một lúc. “Mời cô cứ nói.” Susan lịch sự nói. “Giúp tôi, chuyển lời cảm ơn đến Tô tổng nhé.” An Điềm hít một hơi thật sâu, nếu lời Susan nói là thật thì cô thật sự rất cảm kích vì Cố Thiên Tuấn đã thích tác phẩm của cô, mặc dù hiện giờ trong lòng cô vẫn còn đang rất ghét anh. “Được, tôi sẽ chuyển lời lại với Cố tổng.” Susan gật đầu nói. “Được rồi, tạm biệt.” An Điềm cúp máy rồi nằm xuống ghế sofa, đầu óc trống rỗng. Tài khoản đột nhiên có số tiền 300 ngàn, khiến An Điềm nhất thời ngẩn ngơ, cô đã từng nghĩ sau khi hoàn thành tác phẩm thì chắc chắn sẽ nhận được thù lao, nhưng không thể ngờ lại nhiều thế này! “Phải rồi!” An Điềm đột ngột ngồi bật dậy, “Tất cả các vật liệu vải vóc kim cương chỉ vàng chỉ bạc đều là do Tô Thanh Dương cung cấp, cho nên số tiền mình nhận được lần này cũng phải chia lại cho Tô Thanh Dương nữa!” An Điềm nghĩ đến đây liền vội vàng bấm số gọi Tô Thanh Dương. Chuông điện thoại vang một hồi lâu thì Tô Thanh Dương mới bắt máy, giọng của anh rất lạnh nhạt: “A lô?” “Chào Tô tổng.” An Điềm chào một cách e dè. “Chào cô.” Tô Thanh Dương chào xong thì im lặng, anh không biết An Điềm tại sao sau giờ làm lại còn gọi điện cho mình làm gì, lẽ nào là vì buổi sáng mẹ anh đã làm khó cô sao? “Có phải mẹ tôi đã làm chuyện gì quá đáng không?” Tô Thanh Dương đau đầu hỏi. “Không phải không phải!” An Điềm vốn đã hoàn toàn quên những lời Tần Thanh Nguyệt lúc sáng đã nói với mình, cô liền giải thích, “Lần trước không phải chúng ta đã hứa với Cố tổng là sẽ làm một bộ lễ phục cho kỉ niệm ngày cưới cho vợ của anh ấy sao? Chiều này tôi đã mang Bầu Trời Đầy Sao đến biệt thự Cố Thị cho vợ chồng anh Cố xem qua rồi.” “Thế kết quả thế nào?” Tô Thanh Dương cũng rất quan tâm đến việc này, tuy Bầu Trời Đầy Sao là tác phẩm của An Điềm, nhưng anh cũng đã bỏ vào đó khá nhiều tâm huyết, vì muốn tìm được vật liệu và trang sức phù hợp với nó mà anh đã mất nhiều thời gian và tâm tư. “Vợ chồng anh Cố rất hài lòng.” An Điềm gật đầu đáp, “Vừa nãy, trợ lí của anh Cố còn chuyển tiền thù lao cho tôi, tổng cộng 300 ngàn, tôi muốn hỏi số tiền vật liệu lần này là bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho anh.” Tô Thanh Dương thật ra muốn nói ngay rằng không cần đâu, nhưng thấy thái độ An Điềm bây giờ đang muốn giữ khoảng cách với mình như thế, nếu anh mà không nhận số tiền đó thì cô chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực. Nghĩ như vậy, Tô Thanh Dương bèn nói: “Được rồi, tiền vải và tiền kim cương tổng cộng khoảng hơn 100 ngàn, cô cô cứ gửi tôi 100 ngàn là được rồi.” “Nhưng mà…” An Điềm cắn môi, bởi Tô Thanh Dương đã không tính vào thời gian mà anh đã bỏ ra để đi tìm các vật liệu đó, cần phải hiểu rằng loại vải mỏng hảo hạng và loại màu chuyển đổi kia thật sự là rất khó tìm. Tô Thanh Dương nghe thấy sự ngập ngừng của An Điềm, cảm thấy đau lòng vì sự khách sáo của cô, nhưng cũng chỉ đành nói: “An Điềm, số tiền 100 ngàn này là đã bao gồm tất cả tiền vật liệu và các chi phí khác rồi, cho nên cô không cần phải đắn đo nữa.” Tô Thanh Dương nói xong, không kiềm được mà nói thêm một câu nữa: “An Điềm, tuy cô đã từ chối tôi, nhưng chúng ta vẫn là bạn, cho nên tôi mong cô đừng quá khách sáo với tôi, nếu không tôi sẽ cảm thấy mình ngay cả làm bạn mà cũng thất bại rồi.” “Đâu có đâu có!” An Điềm vội vàng giải thích, “Tôi chỉ là cảm thấy, anh đã giúp tôi như vậy thì tôi cũng phải bày tỏ thành ý mới phải.” “Được rồi, không cần nói nữa.” Tô Thanh Dương nhẹ nhàng ngắt lời An Điềm, “Hôm nay cô bận rộn cả ngày rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa, mau đi nghỉ sớm đi.” “Ừ.” An Điềm gật đầu rồi cúp máy. Cô cầm điện thoại trong tay, ngồi xuống ghế rồi lập tức lên mạng chuyển tiền cho Tô Thanh Dương. Nhìn tin nhắn thông báo tiền đã được chuyển thành công, An Điềm lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn vào tài khoản của mình, vẫn còn lại 200 ngàn. An Điềm nhìn một loạt số 0 mà ngẩn người một lúc, sau đó đột nhiên nhảy cẫng lên: “Vui quá đi! Bà đây cuối cùng cũng có tiền rồi!” An Điềm bây giờ mới ý thức được rằng mình đã có tiền rồi, tâm trạng thẫn thờ vừa rồi lập tức chuyển thành trạng thái phấn khích, cô hí hửng cầm điện thoại lên, định báo tin vui này cho Lý Tư Kỳ, cứ cái đà này thì chẳng bao lâu nữa cô sẽ đổi được căn nhà tốt hơn rồi đón An An về! Nhưng lần này An Điềm cầm điện thoại chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy Lý Tư Kỳ bắt máy. An Điềm sau khi nghe một tràng tút tút thật dài thông báo máy bận thì liền chuyển sang gọi số điện thoại bàn nhà Lý Tư Kỳ, nhưng điện thoại cũng vẫn reo mãi mà không ai bắt. “Chuyện gì thế nhỉ?” An Điềm lo lắng, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là giờ tan làm rồi mà! Đúng lúc An Điềm định bỏ cuộc thì điện thoại cuối cùng cũng có người bắt. An Điềm còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói mệt mỏi của Lý Tư Kỳ: “Xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?” “Mình là An Điềm đây!” An Điềm lo lắng hỏi: “Tư Kỳ, cậu làm sao thế?” Lý Tư Kỳ ngẩn người một lúc mới cười nói: “Thì ra là Tiểu Điềm à, dạo này mình bận đến đầu óc quay cuồng, lúc nghe máy cũng không nhìn xem ai gọi nữa.” “Tư Kỳ, đã xảy ra chuyện gì sao? Giọng của cậu sao nghe mệt mỏi vậy?” “Không có gì.” Lý Tư Kỳ nói xong thì bất giác thở dài, “Mẹ chồng mình dạo này bị ốm, Ôn Minh lại đi công tác hơn một tháng, giờ ở nhà trong ngoài chỉ có một mình mình, thế nên mình bận lắm.” “Vậy sao?” An Điềm nghe thấy Lý Tư Kỳ vất vả như thế thì cũng quên luôn mục đích mình gọi điện đến cho Lý Tư Kỳ là muốn chia vui, cô cắn môi hỏi: “Tư Kỳ, cậu bận như thế, hay là tuần này mình đến đón An An về nhé?”
Bình luận facebook