“Không sao mà.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Chu Mộng Chỉ. “Ôi, cả ngày cứ ở nhà thế này đúng là chán quá, phải chi em giúp được anh thì tốt quá.” Chu Mộng Chỉ lắc đầu một cách luyến tiếc và hiểu chuyện. “Mấy chuyện nghiệp vụ em cũng không hiểu rõ nên cũng không cần tự trách mình.” Cố Thiên Tuấn ngừng một lát rồi nói tiếp, “Nếu em ở nhà mà thấy chán quá thì anh có thể sắp xếp cho em một công việc.” “Thật không?” Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn, nếu được làm thư kí của anh thì tốt quá, như vậy có thể đích thân giám sát xem mỗi ngày Cố Thiên Tuấn làm gì rồi! “Đương nhiên là thật rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, anh cảm thấy để Chu Mộng Chỉ đi làm cũng là một quyết định tốt, chứ nếu cứ để cô suốt ngày ở biệt thự rồi suy nghĩ lung tung thì thật sự không có lợi cho sức khỏe. “Thế anh định sắp xếp cho em làm việc gì?” Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn đầy kì vọng. “Nếu em đã muốn ra ngoài làm việc thì công việc này đương nhiên phải phù hợp với sở thích của em rồi.” Cố Thiên Tuấn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói, “Anh nhớ chuyên ngành đại học của em là thiết kế thời trang đúng không? Hay anh tìm việc liên quan đến chuyên ngành này cho em nhé?” Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì lập tức thất vọng, làm nhà thiết kế thời trang thì có gì hay chứ, không phải chính là đi may đồ cho người ta sao? Năm xưa sở dĩ cô ta chọn nghề thiết kế thời trang là vì không đủ điểm thôi, chứ đó không phải nguyện vọng một của cô ta! Nhưng Chu Mộng Chỉ cũng không thể nói mình không muốn làm thiết kế thời trang được, thế nên đành phải nói: “Thiết kế thời trang à? Em thích lắm! Nhưng mà đã lâu lắm rồi em không đụng đến việc thiết kế nữa, đã quên hết mấy kiến thức chuyên ngành rồi, nên em thấy chắc mình không đảm đương nổi đâu!” Cố Thiên Tuấn cứ luôn cho rằng Chu Mộng Chỉ lúc nào cũng thành thật với mình, thế nên khi nghe cô nói những lời này thì anh không bao giờ suy nghĩ quá nhiều cả. Vì vậy Cố Thiên Tuấn thật sự tin rằng Chu Mộng Chỉ vì thiếu tự tin nên mới nói như thế. Thế là anh nắm lấy tay Chu Mộng Chỉ an ủi: “Không sao đâu, chỉ cần em cố gắng là được, anh sẽ ủng hộ em hết mình. Anh đang nhắm đến một công ty thiết kế thời trang là công ty Tô Thị, nếu em thích thì anh sẽ giới thiệu em sang đó làm việc.” Chu Mộng Chỉ vừa nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì lập tức sa sầm nét mặt, cô ta vừa thầm chê bai Cố Thiên Tuấn vừa thoái thác: “Nhưng mà hiện giờ em quên hết những điều đã học rồi, bây giờ đi làm thì chỉ gây thêm phiền phức cho người ta thôi. Vả lại sau này nếu họ biết em là vợ của anh thì sẽ đối xử với em khác với bình thường, như vậy em sẽ thấy rất khó chịu.” Cố Thiên Tuấn nghe xong cảm thấy rất hài lòng mà gật đầu, Mộng Chỉ của anh quả là người vừa khiêm tốn vừa biết nghĩ cho người khác, đây cũng chính là lí do vì sao anh luôn muốn bảo vệ cho cô. Tất cả mọi khó khăn cứ để anh gánh lấy, anh chỉ muốn Mộng Chỉ của anh cứ mãi ngây thơ lương thiện thế này là được rồi. Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn gật gù thì tưởng chuyện này như thế là xong rồi, ai ngờ, trong lúc Chu Mộng Chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Cố Thiên Tuấn lại nói tiếp: “Mộng Chỉ, anh chợt nhớ ra một việc.” “Hả, việc gì vậy? Anh nói đi.” Chu Mộng Chỉ nhìn sắc mặt Cố Thiên Tuấn là biết ngay sắp có chuyện chẳng lành. Cố Thiên Tuấn vừa rồi nhớ ra, Lâm Kính Trạch dạo này đang cật lực muốn mời anh hợp tác trong dự án với công ty Tô Thị, mà dự án ấy là về lĩnh vực thời trang. Nếu Mộng Chỉ tham gia dự án này thì rất ổn. Nhưng An Điềm cũng đang tham gia dự án này, vậy nếu hai người gặp mặt thì liệu có gì bất ngờ không? Cố Thiên Tuấn cau mày, sau đó lại nhớ ra, An Điềm chỉ nổi nóng khi ở trước mặt anh thôi, còn khi ở trước mặt Chu Mộng Chỉ thì luôn có thái độ rất chuyên nghiệp. Huống hồ Mộng Chỉ lại không biết thân phận của An Điềm, cho nên chắc sẽ không sao đâu. Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, thế nên anh nói với Chu Mộng Chỉ: “Anh với Kính Trạch dạo này đang suy xét đến việc hợp tác với công ty thời trang Tô Thị, phát triển một dự án mới. Em có thể tham gia dự án này. Mà dự án này cần một khoảng thời gian mới chính thức bắt đầu, vậy nên em có thể nhân lúc chưa bắt đầu mà nghiêm túc học hỏi, nhớ lại những kiến thức mà mình đã học, tới lúc đó thì có thể đảm nhận tốt công việc này rồi!” Cố Thiên Tuấn nói xong lại nói tiếp: “Còn về việc em cảm thấy mình là vợ của anh thì sẽ khiến cho mọi người khó xử, anh nghĩ có thể bảo Kính Trạch giúp giấu thân phận của em, cho em tham gia dự án này với tư cách một nhân viên bình thường thôi, vậy thì sẽ không khiến mọi người chịu áp lực tâm lí, em cũng sẽ thấy dễ chịu hơn.” “Em...” Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói đến đây lập tức trợn tròn mắt, đây rõ ràng là tự lấy đá đập vào chân mình rồi! Những lời cô ta nói vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ khách sáo, mục đích là muốn được làm thư kí của Cố Thiên Tuấn, ai ngờ mấy câu đó lại hại cô ta! Bây giờ thì hay rồi, không những không được làm thư kí mà ngay cả vầng hào quang “phu nhân tổng tài” cũng mất luôn! “Mộng Chỉ, lần này em tham gia dự án này chẳng qua chỉ là thử thôi. Chờ sau khi dự án hoàn thành, nếu em vẫn muốn làm việc thì anh sẽ sắp xếp cho em một chức vụ tốt hơn. Còn nếu em thấy mệt thì có thể quay về biệt thự!” Cố Thiên Tuấn thấy nét mặt nhăn nhó của Chu Mộng Chỉ thì lại tưởng rằng cô đang lo mình sẽ làm không tốt công việc, thế nên cố gắng động viên, “Mộng Chỉ, em không cần phải lo lắng quá như vậy, anh tin em mà!” Ha ha, anh tin em, nhưng mà em không tin bản thân! Chu Mộng Chỉ cười chua chát trong bụng, cảm thấy không muốn làm chút nào. Nhưng Chu Mộng Chỉ cũng biết sự việc thế này chẳng khác nào đã cưỡi lên lưng hổ, nếu còn thoái thác nữa thì chắc chắn sẽ khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy cô ta đang giả tạo, mà chuyện này Chu Mộng Chỉ đương nhiên không muốn xảy ra! Thế là cô ta đành phải bất lực gật đầu nhận lời: “Được rồi, khi nào dự án chính thức bắt đầu thì anh báo với em nhé.” “Ừ.” Cố Thiên Tuấn vui vẻ xoa đầu Chu Mộng Chỉ, thấy cô tìm được công việc mà mình yêu thích, anh cũng cảm thấy rất vui trong lòng, “Anh sẽ bảo Hán Khanh chuẩn bị giúp em các sách vở thiết kế thời trang, giúp em mau chóng bắt kịp dự án này!” “Được rồi, cảm ơn Thiên Tuấn, em vui lắm! Không gì hạnh phúc bằng có thể được làm công việc mà mình yêu thích!” Tuy không cam tâm tình nguyện, nhưng sự việc đã đến nước này, Chu Mộng Chỉ đương nhiên đành phải tiếp tục diễn vở kịch này thôi. Cô ta bước đến ngồi lên đùi Cố Thiên Tuấn, giả vờ cười thật vui vẻ. “Có gì đâu, em vui là được rồi.” Cố Thiên Tuấn ôm Chu Mộng Chỉ, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện. Nhưng Cố Thiên Tuấn không hề trông thấy, Chu Mộng Chỉ đang cúi đầu, vẻ mặt lúc này hệt như vừa giẫm phải phân vậy. Trong lúc hai người đang mặn nồng thì cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ. Chu Mộng Chỉ vẫn cứ ôm lấy Cố Thiên Tuấn, cứ thế nói vọng ra ngoài: “Vào đi!” Chị Lý đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Mộng Chỉ đang ngồi trên đùi Cố Thiên Tuấn thì lập tức cúi đầu nói: “Thưa cậu mợ, cô Lâm Hiểu Hiểu và cô An Điềm mới đến, nói là muốn giao lễ phục kỉ niệm ngày cưới cho hai người xem thử.” “Lâm Hiểu Hiểu?” Chu Mộng Chỉ cau mày, cái cô Lâm Hiểu Hiểu này không phải là thiên kim của tập đoàn trang sức Lâm Thị, em gái của người anh em tốt của Thiên Tuấn sao? Sao lại thân thiết với một nhà thiết kế thời trang quèn như An Điềm?
Bình luận facebook