Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, sau khi cho cu Phúc bú no đủ, tôi liền gửi cu con cho mẹ tôi trông. Hôm nay cả tôi và Phong chuẩn bị làm một việc quan trọng.... vạch mặt kẻ ác thú sau hơn 20 năm đội lốt một người phụ nữ hiền lương và một người mẹ thương con riêng của chồng hết mực.
Trên bàn ăn, ba chồng tôi vui vẻ cười nói:
- Chà hiếm có dịp mà nhà mình đông đủ ha, má tụi bây dạo này cũng khỏe hơn rồi.
Nghe ba chồng tôi nói tôi mới quay sang nhìn má chồng tôi, công nhận bà dạo này khỏe ra, da dẻ cũng hồng hào hơn hẳn.... hôm Thầy Hai có nói với tôi và Phong rất có thể là má chồng tôi hồi quang phản chiếu thôi chứ số má chồng tôi tận rồi, nghiệp âm không tha sẽ không khỏe mạnh lại như trước nữa đâu.
Phong cầm trên tay phong thư của vú Huệ để lại, trong đây chứa toàn bộ bí mật và sự thật về cái ch.ết của mẹ Phong. Có vài chuyện nghĩ là như thế nhưng thiệt sự không phải như thế. Đọc từng câu từng chữ của vú Huệ viết lại mà tôi cảm thấy sức chịu đựng của tôi thiệt là giỏi. Có một vài người, một vài sự việc... có ch.ết cũng không thể hình dung ra được nguyên bản của nó.
Má chồng tôi đi đứng bình thường, nói nắng lưu loát lại rồi. Sau cái hôm mà bà ta biết Phong được hưởng 50% gia tài bà có tức có hộc máu nhưng qua hôm sau cũng không thấy nói năng hay phản đối gì. Tôi nghĩ chắc chắn ba chồng tôi có can thiệp vào, với lại bà ta hiện giờ vẫn đang còn giữ phần tài sản đồ sộ của mẹ Phong để lại nên thành ra bà ta đâu có thấy lo sợ cái gì. Nếu xét về tài sản mà mẹ Phong để lại và một nửa gia tài của Đặng gia thì có thể nói ngang nhau 50-50.
Anh Ba Thành thấy không khí vui vẻ nên mới lên tiếng:
- Hay hôm nào nhà mình đi chụp hình gia đình đi. Cu Phúc nay cũng mấy tháng rồi, đợi Lài sinh con nữa thì coi như đông đủ hết.
Ba chồng tôi tán thành:
- Ừ ba cũng nghĩ vậy, tụi con coi sắp xếp đi rồi báo cho ba.
Má chồng tôi cũng nhàn nhạt nói:
- Ờ má cũng muốn chụp hình.
Nghe má chồng tôi lên tiếng ai nấy đều vui vẻ cười góp vui, dì Vũ thấy tình hình khá ổn, dì mới quay sang Phong cười hỏi:
- Phong, con cầm gì trên tay vậy?
Phong nghe dì Vũ hỏi, anh cười cười, tay lắc lắc cái thư trong tay, dịu giọng:
- À quên nữa, có thư của người quen gửi cho con, họ kêu con đọc lại cho cả nhà mình mà con quên mất.
Đạt thấy lạ nên tò mò:
- Thư của ai vậy anh Tư?
Phong mím môi:
- Đợi chút anh đọc rồi em sẽ biết mà.
Nói rồi Phong quay sang má chồng tôi, anh cười đểu:
- Mẹ....thư của người quen hỏi thăm mẹ đây, mẹ nghe cho rõ nha.
Tôi ngồi yên lặng quan sát nét mặt của má chồng tôi, tôi thấy bà ta cau mày ngồi nhìn Phong lơm lơm, biểu cảm trên mặt rất là không vui. Tôi thoáng cười thầm, bây giờ đã không vui vậy một lát nữa chắc....càng nghĩ càng thấy đặc sắc.
Mọi người xung quanh cơ hồ cũng rất tò mò, lúc bấy giờ Phong mới từ tốn cầm bức thư trên tay, giọng anh uy nghiêm lảnh lót:
- " Cậu Tư, tôi là vú Huệ đây, nếu lúc này cậu đang đọc bức thư này chắc tôi nghĩ tôi đã không còn sống trên đời này nữa rồi. Số tiền 20 triệu cậu cho tôi mượn tôi cảm ơn cậu dữ lắm nhưng mà cậu cho tôi xin lỗi vì thất hứa không trả được cho cậu mợ. Thôi thì tôi viết vài dòng này coi như đền đáp trả ơn cậu đã giúp tôi trong cơn khốn khó, tôi nghĩ nó giúp ít được cho cậu nhiều lắm".
Tôi vừa nghe Phong đọc vừa quan sát nét mặt từng người một. Ba chồng tôi nhíu mày nghi ngờ, anh Ba Thành, chị Lài với Đạt thì ngây ngô không hiểu chuyện gì. Dì Vũ thì không cần phải nói...chỉ riêng má chồng tôi là mặt lúc trắng lúc xanh trông rất là ngộ. Tôi nghĩ chắc giờ này bà ta đang cảm thấy lo lo rồi, chắc bà ta sẽ không bao giờ nghĩ đến một ngày chính vú Huệ lại là người đem toàn bộ sự thật nói ra một cách trắng trợn rõ ràng và minh bạch nhất.
Phong không đợi cho bà ta có cơ hội giở trò, anh nhanh miệng đọc tiếp:
- "Chắc là giờ đây cậu cũng biết cậu không phải là con ruột của bà rồi đúng không? Tôi biết mẹ cậu là ai cũng biết vì sao mẹ cậu lại ch.ết...."
Phong hít một hơi anh tiếp tục:
- "Lúc cậu sinh ra đời được vài tháng thì bà biết được sự có mặt của cậu, tôi nhớ hôm đó là đêm mưa to gió lớn lắm, tôi cùng bà và bà Lệ giấu ông đi đến nhà cô Vi mẹ cậu. Mẹ cậu quả thật là xinh đẹp hơn người, lúc thấy bà Linh đến mẹ cậu hoảng sợ. Bà lao đến đánh mẹ cậu, mẹ cậu không phán kháng, cậu lúc đó thì đang ngủ say trên võng, bộ dạng mẹ cậu đến giờ tôi vẫn còn nhớ....rất là đáng thương. Bà cấm mẹ cậu qua lại với ông, mẹ cậu đồng ý, bà đòi bắt cậu đem đi...mẹ cậu không chịu. Hai bên xảy ra cự cãi để rồi bà Lệ nghe lời bà mà ra tay sát hại mẹ cậu....Tôi nghĩ lại vẫn còn sợ. Cậu không biết chứ bà Lệ yêu ông sâu đậm lắm, ngày hôm đó đáng lý mẹ cậu sẽ không ch.ết nếu bà Lệ không đi theo. Bà Lệ vì ghen tỵ với mẹ cậu vừa hận mẹ cậu lại nghe lời xúi giục của bà Linh mà ra tay gi.ết người không gớm tay. Gi.ết mẹ cậu xong cũng chính tay bà Lệ móc mắt, chặt tay mẹ cậu giấu đi. Còn bà Linh thì lục giấy tờ nhà cửa để dựng hiện trường giả là cướp của gi.ết người. Tôi đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối mà cảm thấy như không thể tin được, tôi cũng xin cậu tha thứ... tôi không thể can được.... mẹ cậu cứ như vậy mà ch.ết. Sau khi mẹ cậu ch.ết, bà Linh cùng bà Lệ xóa bỏ mọi giấu vết để lại, ngay cả dấu vân tay cũng không hề có. Hôm đó mục đích bà Linh là muốn gi.ết mẹ cậu cho bằng được nên chính tay bà Linh đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy mọi thứ nhưng bà khôn lắm, bà không gi.ết người chỉ xui em gái của mình gi.ết người. Căn nhà mẹ cậu đang ở là căn nhà cấp 4 nằm bên sông khá là hiu quạnh lại ít người qua lại nên lúc mẹ cậu bị gi.ết xung quanh không một ai hay biết gì. Sau khi gi.ết người và lục lọi đem tài sản của mẹ cậu theo thì đến ngày hôm sau, sau khi bão qua rồi, dân tình đổ xô đi kiểm tra sông suối mới phát hiện đến x.ác mẹ của cậu nằm gục giữa nhà. Công an có đến điều tra nhưng vì ông ngoại cậu lúc đấy không muốn làm lớn chuyện nên chuyên án khép lại, mà nếu có điều tra cũng chưa chắc điều tra ra được cậu Phong à. Lúc ông đem cậu về, cậu bị bỏ đói vì khát sữa lại bị lạnh khiến sốt cao đến co giật may mà cứu chữa kịp thời. Tôi xin lỗi cậu nhiều lắm cậu Phong....."
Phong đọc đến đây, tôi phải hít mấy hơi mới ngăn được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Thật sự ác quá, ác quá mức rồi. Tôi cứ nghĩ tất cả là một tay bà Linh gây ra nhưng ai ngờ, hóa ra kẻ gi.ết mẹ Phong lại chính là dì Lệ. Mấy người đàn bà trong một đêm đi gi.ết một người phụ nữ vừa sinh con xong lại còn ghê gớm qua mặt được tất cả mọi người từ ba chồng tôi cho đến công an. Thiệt sự đáng sợ.... rất là đáng sợ. Bà Linh có cái gì mà bà ta không làm được nữa không.
Bà chồng tôi nghe đến đây, hai mắt ông đỏ rực, trên trán gân xanh nổi lên từng sợi trong đáng sợ vô cùng. Phong vẫn không dừng lại, anh tiếp tục đọc:
- " Bàn tay của mẹ cậu được chôn gần ao sen, mắt của mẹ cậu bị bà Linh thả xuống ao sen cho cá rỉa. Vài năm sau thì như cậu đã biết, bà Lệ cũng bị gi.ết ch.ết. Một lần nữa chính tôi lại chứng kiến cảnh bà Linh gi.ết chính em gái ruột của mình, cảnh tượng ám ảnh tôi hằng đêm khiến tôi không cách nào ngủ ngon được. X.ác bà Lệ bị cột đá quăng xuống ao sen sâu và lạnh lẽo, cũng như cái ch.ết của mẹ cậu... không một ai hay biết. Thời gian sau bà Linh thường hay nằm mơ thấy bà Lệ về đòi mạng nên chính bà Linh đã mời ông thầy Hai Đồ về trấn yểm cái ao sen hòng khiến cho vong hồn bà Lệ không lên được cũng không cho siêu thoát. Cách giải yểm duy nhất là tìm thầy cao tay rồi dùng máu của ông Hai Đồ mà giải còn không thì chỉ còn cách để ao sen bị trấn yểm mãi mãi mà thôi...."
Nghe đến đây không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa, dì Vũ càng nghe dì càng giận dữ, chính tay dì đi đến túm lấy má chồng tôi mà sốc lên. Dì vừa tát điên cuồng vào người má chồng tôi vừa hét:
- Con quỷ đội lốt người này vì sao mày lại ác đến như vậy, vì sao mày lại gi.ết chị tao? Chị tao vô tội mà... tại sao mày lại nhẫn tâm gi.ết ch.ết chị của tao....?
Má chồng tôi mở to mắt ngạc nhiên, mặt bà hung hãn dữ dằn, bà ta cũng không vừa vừa nói bà ta vừa trợn mắt nhìn dì Vũ trong rất đáng sợ.
- À thì ra mày là em gái con Vi....haha....tao nghi lâu lắm rồi... thì ra là mày về đây để trả thù.
"Bốp" dì Vũ càng nghe càng giận điên người, dì liên tục tát vào mặt má chồng tôi đến mức bà ta chảy cả máu mũi máu miệng. Anh Ba Thành thấy vậy liền can ra, anh hét:
- Chuyện chưa gì... dì làm sao vậy?
Phong cười lớn, anh vò nát bức thư trên tay, anh nhào đến chỗ bà Linh, vừa đẩy anh Ba Thành ra anh vừa nắm cổ áo bà Linh kéo bà ta lên. Phong nghiến răng, gằn từng tiếng:
- Bà có phải là con người không vậy?
Bà Linh hoảng hồn, cả người bà ta bị Phong nhấc lên cao, chân bà ta quẩy đạp liên hồi.
- Mày buông tao ra...buông tao ra...
Phong cười đểu:
- Buông bà ra hả? Được thôi.
"Đùng" "Uỳnh", mặc cho bà Linh cào cấu vào người Phong, Phong vẫn kiên quyết nhấc bà ta lên sau đó quăng cái ầm vào tường. Từ trong thắt lưng, anh móc ra khẩu súng mini nhỏ nhắm thẳng về phía bà Linh đang thoi thóp nằm dưới đất. Giọng anh cao cao ghê sợ:
- Tao gi.ết mày.... tao sẽ gi.ết mày...
Tôi thấy anh rút súng, không kịp nghĩ ngợi gì tôi liền lao tới chỗ anh vừa mếu máo sợ hãi vừa ôm lấy tay anh:
- Đừng anh...đừng mà... em xin anh...đừng mà đừng gi.ết bà ta mà anh ơi.
Dì Vũ cũng chạy đến ôm lấy Phong, phía bà Linh, Đạt cũng chạy ra khuyên nhủ Phong:
- Anh Tư từ từ bình tĩnh... anh đừng hành động dại dột... đừng anh...
Phong hai mắt đỏ rần, anh quát lớn tiếng:
- Tao hỏi mày.... tại sao mày gi.ết mẹ tao...tại sao?
Bà Linh đang được anh Ba Thành đỡ lấy, bà ta cười khẩy, mặt đểu giả:
- Nó đáng ch.ết.... nó cướp chồng tao...nó đáng phải ch.ết.
Tôi ôm lấy Phong, chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự run rẩy từ anh nhiều đến vậy. Anh vừa run vừa khóc, nhìn nước mắt anh rơi tôi không kìm được xúc động trong lòng mình, tôi cũng khóc theo anh. Tôi biết giờ phút này anh đang giận dữ lắm nhưng ngàn lần vạn lần tôi xin anh đừng gi.ết người...đừng gi.ết người...
Ôm lấy cơ thể run run của anh, tôi khóc thành tiếng:
- Anh ơi cho em xin....anh đừng gi.ết bà ta...gi.ết người là phải đền mạng... anh đừng làm như vậy đừng bỏ em với cu Phúc lại một mình... đừng mà anh ơi.
Ba chồng tôi cũng chạy ra khuyên can, gương mặt ông thống khổ vô cùng:
- Phong ơi... là lỗi của ba...ba xin con...Phong ơi.
Tôi ôm lấy Phong, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. Nhìn ngón tay Phong run run đặt trên cò súng mà cả người tôi chao đảo theo. Tôi muốn anh trả được thù nhưng không phải bằng cách này. Gi.ết người là phải đền mạng, tôi không muốn, thật sự không muốn. Anh gi.ết bà ta rồi thì khác nào anh cũng giống như bà ta vì mục đích mà gi.ết người.
Anh Ba Thành vừa ôm bà Linh vừa quỳ xuống đất, gương mặt anh không khác gì ba chồng tôi là bao nhiêu. Vừa nhìn Phong anh vừa run rẩy nói:
- Em tha cho mẹ anh lần này đi Phong...coi như anh xin em đó Phong...
Đạt cũng quỳ phịch xuống đất, cậu ấy hai mắt đỏ rần, giọng run run vì sợ:
- Anh Tư...em cầu xin anh đó anh Tư...
Tay Phong đã ấn lên cò súng nhưng tôi thấy anh dường như không nỡ bóp anh đang do dự, ngón tay anh run run, cả bàn tay cũng run rẩy không kém. Trong phút chốc, tôi biết là anh đang mềm lòng, tôi vội nói:
- Anh ơi.... đừng mà anh ơi....
Phong nhìn tôi, tôi thấy anh khóc, tôi thấy anh rơi nước mắt.... Những giọt nước mắt trên má anh chảy xuống...trong veo mà mặn chát.
- Em biết anh khó chịu lắm, ngay cả em cũng khó chịu dữ lắm đây. Nhưng mà anh ơi, giữa việc trả thù và gi.ết người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bao nhiêu năm qua anh đau khổ vì mẹ anh bị gi.ết ch.ết không lẽ bây giờ anh cũng giống như bà Linh, ra tay gi.ết người không màn luân lý. Không...anh đừng mà anh ơi.... bà ta ác... bà ta không thoát được lưới Trời đâu. Anh đừng làm như vậy mà... đừng mà anh....
Tôi khóc ròng, vừa khuyên anh vừa run run đưa tay nắm lấy khẩu súng đang sẵn đạn trên tay anh. Mà phía kia, bà Linh gào lên lanh lảnh:
- Phong mày bắn đi, mày gi.ết tao đi. Tao biết tao cũng không còn sống bao lâu nữa đâu...tao ch.ết mà mày đi tù tao cũng cảm thấy hả dạ lắm. Bắn đi bắn tao đi.
Phong bị bà Linh kích đểu, anh phủi tay tôi nâng cao họng súng. Giọng anh uy nghi lạnh lẽo:
- Bà nghĩ tôi không dám gi.ết bà?
Bà Linh vừa ôm ngực vừa cười lớn:
- Mày dám, mày bắn đi...tao chờ...
Anh Ba Thành nghe bà Linh hung hăng thách thức Phong, anh quát:
- Mẹ im đi.
Bà Linh nhếch môi:
- Câm miệng, tụi bây là thứ vô dụng. Uổng công tao yêu thương tụi bây mà tụi bây không giúp gì cho tao được hết. Bất tài vô dụng.
Dì Vũ cười đểu:
- Bà yêu thương anh em thằng Thành à? Bà thương tụi nó mà chính tay bà bỏ thuốc ngừa thai cho vợ tụi nó uống để không đẻ được hả? Bà thương thằng Thành chỗ nào khi mà lúc con Thắm còn làm dâu ở đây chính bà bịt đường đẻ của con nhỏ khiến nó làm liều đi chạy thầy lung tung. Bà thương con bà cái gì đâu, bà thương cái gì hả bà Linh?
Một sự thật nữa bị vạch trần khiến bà Linh luống cuống nhưng hình như chỉ là luống cuống đôi chút thôi thì phải. Chớp mắt một cái tôi đã thấy bà ta hung hãn trở lại.
- Là tụi nó ép tao làm thế... muốn giành tài sản này....mơ đi dù là con tao cũng đừng hòng.
Đừng nói là anh Ba Thành hay Út Đạt mà cả tôi khi nghe bà Linh nói đều cảm thấy sững sờ nổi gai ốc. Đây là một người mẹ sao...một người mẹ sao lại có những thứ suy nghĩ biến thái bẩn thỉu đến như vậy? Thà là hại con mình chứ nhất định không muốn cho con mình cơ hội có được tài sản. Đây là loại mẹ gì... loại đàn bà gì mà đáng sợ như vậy chứ?
Ba chồng tôi giận đến thở gấp, Út Đạt phải chạy đến đỡ lấy ông. Ông run run chỉ về phía bà Linh, ông quát lớn:
- Độc ác.... đàn bà độc ác....
Bà Linh lồm cồm bò dậy, bà cười ha hả:
- Ông chưa bao giờ yêu tôi, ông chưa bao giờ coi tôi là vợ.... cả đời này ông cứ luôn tơ tưởng đến con đàn bà đó... tôi sống tới bây giờ cũng chỉ vì tiền... tiền mà thôi. Tiền là của tôi đừng hòng ai đụng vào được kể cả là thằng Thành hay thằng Đạt.
Nói rồi bà ta chân khập khiễng đi về phía Phong, mắt bà trợn lên hung ác:
- Còn mày....đáng lẽ tao nên bóp mũi cho mày ch.ết đi cho rồi, để mày sống đến bây giờ mày lại tìm cách diệt tao. Được thôi Phong, tao cũng không sống được bao lâu nữa đâu..."nó" hành tao quá rồi....nhưng mà tao muốn tao ch.ết tao cũng lôi mày theo...haha....haha...
Tiếng cười ghê rợn vang lên kèm theo đó là tiếng súng bóp cò.
"Đoàng" tiếng súng mạnh mẽ vang dội. Ngay khi vừa nói xong bà Linh liền lao đến Phong, chính tay bà ta ấn cho súng bóp cò. Đừng nói là tôi mà ngay cả Phong cũng không phản ứng kịp.... tiếng súng vang dội cả một góc trời.
Tôi quay sang thấy Phong đang đứng đó, cây súng trên tay anh đã văng lăn lóc xuống sàn nhà. Bà Linh thì té chỏng vó dưới đất, bà ta vẫn chưa ch.ết. May quá, ngay lúc bà Linh lao đến Đạt đã nhanh chân đá cây súng trên tay Phong, vì ngón tay Phong đã đặt trên cò súng lại thêm cú đá xuất thần của Phong nên súng vẫn nổ. Nhưng may là nòng súng hướng lên trên nóc nhà nên không sao.
Tôi và Phong chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì "đoàng", Phong lao qua người tôi, cả tôi và anh đều ngã thật mạnh ra bên trái.
Phía kia là tiếng hét vang vọng:
- Mày không ch.ết thì tao ch.ết.
"Đoàng đoàng".
- Mẹ.......
Tiếng hét thất thanh của anh Ba Thành vang lên, tôi và Phong lúc này mới hết hoảng sợ mà ngốc dậy. Nhìn lên phía trên....trời ơi.... bà Linh...bà ta... tự sát ch.ết rồi....
Bà ta vậy mà tự mình gi.ết chính mình?
Tôi bò dậy, Phong cũng đỡ lấy tôi. Khi hai đứa tôi đứng dậy được thì đã thấy bà Linh nằm thoi thóp dưới đất, máu tanh tuôn ra tức tưởi. Anh Ba Thành vừa khóc vừa ôm lấy bà ta còn Đạt thì đang quỳ bên cạnh. Bà Linh hai mắt vẫn nhìn về hướng tôi và Phong, ánh mắt của sự ghen tức và đố kỵ.
Máu tuôn mỗi ngày một nhiều, tôi đứng đây còn nghe được vị tanh của máu. Bà Linh sau khi bị té xuống đất liền nhanh tay chộp lấy khẩu súng bắn về phía tôi và Phong nhưng xui cho bà ta là Phong phản ứng kịp nên bà ta mới không gi.ết được tôi và Phong. Lúc được Phong kéo ngã, tôi cứ tưởng thôi xong rồi, kỳ này bà Linh chắc đẩy tôi và anh vô đường ch.ết thiệt rồi.... Nhưng mà người tính không bằng trời tính, gi.ết tôi và Phong không được, bà ta cứ thế mà quay ra tự gi.ết chính mình. Hai viên đạn chỉa thẳng vào thái dương, trong giây lát lấy đi cái mạng quèng của bà ta.
Tôi nhìn Phong, Phong cũng vô thức nhìn lại. Tôi không biết anh hiện tại đang nghĩ cái gì nhưng hình như anh cũng không cảm thấy quá dễ chịu với cái kết của bà Linh. Dường như trong mắt anh có một chút tiếc nuối... khó mà nói được thành lời.
Tôi nhìn về phía bà Linh, máu tuông xối xả, kế bên anh Thành với Đạt đang khóc tức tưởi. Bà Linh hai mắt trợn trắng, miệng mấp máy cái gì đó, hình như là hai từ "vô dụng "..... Máu ọc một lần nữa... bà Linh thở hắt lên một cái sau đó thiệt sự là cái ch.ết....
Tiếng khóc thương của anh Ba Thành và Út Đạt vang vọng cả một khu, dưới nhà người làm đã chạy lên đông đủ, ai nấy đều bàng hoàng với cảnh tượng ghê rợn này....
Bà lớn của Đặng gia đang yên đang lành thì tự sát!
......
Đám ma của bà Linh diễn ra trong sự đìu hiu vắng vẻ, ngày hôm trước bà ta ch.ết thì ngay hôm sau liền đem x.ác đi thiêu. Nhưng kỳ lạ một chỗ là chỉ trong một đêm mà cái x.ác bị phân hủy bốc mùi hôi thối nồng nặc, chưa kể hai bên tai và hốc mắt còn có giòi bò ra lúc nhúc trong phát khiếp. Đám ma bà Linh tôi Phong và cu Phúc đều không có mặt, không lý nào bọn tôi lại về để tang bà ta. Bà ta mặc dù đã ch.ết nhưng việc ác của bà ta vẫn còn.
Bà Linh ch.ết vào giờ xấu cung xấu lại dính trùng tang nên ngay trong đêm đó chú Đức phải chạy vội về để giải trùng. Đưa bà ta đi thiêu về, chú Đức có ghé ngang nhà Phong ngoài thị xã đàm đạo. Chú vừa hớp một chút trà vừa nói:
- Bà Linh còn mấy phần vía thôi, lúc tôi với Thầy Hai có tính là đến hết tháng này nhưng không ngờ lại là hôm qua. Hôm qua là ngày xấu, mà giờ ch.ết cũng xấu lại thêm trùng. Nếu mà không coi kỹ càng cắt ngay trùng thì chắc chắn trong nhà có người đi theo.
Vừa nói chú Đức vừa nhìn về phía tôi, ông cười cười:
- Có thể là cô Huyền đây thay cho mạng cậu Phong đó.
Trời đất mẹ ơi, tôi nghe mà nổi da gà lên hết. Chút xíu nữa là đi theo con mụ ác độc đó rồi, mẹ kiếp.
Thấy tôi xanh mặt, chú Đức cười trấn an:
- Tôi nói vậy thôi, cô không cần sợ đến như vậy đâu. Sống ch.ết có số cả chỉ cần tâm cô thiện không làm ác là được.
Tôi nghe chú Đức nói mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thiệt là đáng sợ... bà Linh đến ch.ết vẫn khiến người ta đứng ngồi không yên.
Phong cũng hớp một chút trà nóng, anh nhàn nhạt nói:
- Bà ta....cuối cùng cũng ch.ết.
Chú Đức thấy Phong trầm tư, ông mới khuyên giải:
- Như vậy coi ra cũng là tốt đẹp, cậu cũng đừng cảm thấy day dứt làm gì. Số mẹ cậu tận rồi, trách là trách bà Linh quá ác. Bây giờ bà ta cũng đã ch.ết, coi như ân oán đời này cho qua đi. Tôi với thầy Hai vài hôm nữa sẽ về xem ao sen, hy vọng Thầy Hai trên núi có thể tìm được con ông Hai Đồ. Còn nếu không thì xem như là cái nghiệp của người đàn bà kia quá nặng. Về phần mẹ cậu, dưới ao chỉ có cặp mắt nên cậu yên tâm...hôm nay tôi quay ngược trở lên thầy Hai rồi sẽ về giúp cậu. Hồn mẹ cậu theo đôi mắt nhưng tôi nghĩ đến bây giờ có lẽ cũng đi rồi. Ao sen đó trấn duy nhất một người phụ nữ mà thôi, còn mẹ cậu.... có thể bà theo cậu nên không muốn siêu thoát nương theo ao sen mà ở bên cậu. Tôi nghĩ là vậy.
Phong gật gật đầu, trên mặt anh có bao nhiêu là mất mát....
.......
Đám ma bà Linh thiếu cậu mợ Tư Phong khiến cho bên ngoài có nhiều lời đồn thổi bàn ra tán vào. Còn ba chồng tôi sau đó cũng ra chỉ miễn tiếp khách. Sau khi bà Linh ch.ết, dì Vũ cũng không tiếp tục ở lại nhà họ Đặng, dì dọn về biệt thự trước kia của Hà gia. Dì nói, dì không yêu ba chồng tôi dì chỉ về đây giúp Phong trả thù. Bây giờ thù đã trả, người cũng đã ch.ết, dì coi như hết nghĩa vụ, quãng đời còn lại dì muốn sống cho riêng mình. Tôi nghe dì nói mà thấy chua xót cho dì và cho cả ba chồng tôi nhưng mà ý dì đã quyết tôi cũng không có quyền gì mà lên tiếng khuyên ngăn.
Sau 49 ngày của bà Linh, cúng kiếng xong hết các thứ, tôi và Phong đưa cu Phúc trở về. Hơn một tháng trước, chị Lài sinh con, là một bé gái cực kỳ đáng yêu luôn, hôm nay cũng vừa đầy tháng con bé.
Bà Linh là dâu trưởng Đặng gia nhưng ch.ết rồi vẫn không cho bài vị vào từ đường, mà nơi thờ cúng cũng không phải là gian trước, ba chồng tôi cho đặt một cái bàn nhỏ trong phòng bà Linh từng ở làm nơi thờ cúng riêng, vĩnh viễn không cho đem ra ngoài. Đối với việc ba chồng tôi làm cả anh Ba Thành và Đạt đều không có lên tiếng phản đối. Cũng vì lẻ đó mà sau khi 49 ngày kết thúc, ba chồng tôi gọi điện cho Phong kêu anh về lại nhà anh mới đồng ý. Chắc mỗi một người trong Đặng gia đều hiểu rằng Phong sẽ không bao giờ chấp nhận bà Linh ở nhà này nhưng mà dù sao bà Linh cũng là mẹ của Đạt và anh Thành, tình nghĩa mẹ con người ta bọn tôi không có quyền ngăn cấm.
Tiệc đầy tháng không đông như tiệc của cu Phúc vì bà Linh mới ch.ết làm tiệc linh đình thì không phải đạo. Ba mẹ chị Lài qua, ba mẹ tôi cũng qua, bên đây chị Hai, anh Ba, Phong và Út Đạt đều có mặt đông đủ. Chị Hai đi một mình với bé Mít, anh Hai Phương không có theo qua. Tôi nghe nói anh chị hình như đã đâm đơn ly hôn ra tòa nhưng lý do vì sao ly hôn thì tôi không biết. Có lẽ là liên quan đến chị Thắm, nghĩ thế thôi nhưng tôi cũng không chắc nữa, để hôm nào rãnh rỗi tôi tìm chị Hai hỏi xem thế nào.
Đêm hôm đó, ba chồng tôi gọi bọn tôi vào. Ông ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa thở dài thườn thượt. Ba chồng tôi hình như không có thói quen hút thuốc nhưng dạo này tôi thấy trong nhà có nhiều tàn thuốc lắm, chắc hẳn là của ba chồng tôi. Bọn tôi ngồi hồi lâu ông vẫn chưa nói gì, mãi một lát sau ông mới thở dài, giọng điệu buồn thiu buông ra một câu nhỏ xíu:
- Phong....ba xin lỗi....
Phong không trả lời, anh với ba từ đó đến giờ cũng không mấy vui vẻ. Hôm nay lại nghe lời xin lỗi từ ba, tôi nghĩ chắc anh không biết nên nói thế nào cho hợp lý hợp tình hợp nghĩa.
Hai người không nói với nhau câu gì, lát sau ba chồng tôi cũng kêu bọn tôi ra ngoài. Lên phòng, Phong cũng ngồi một góc mà suy nghĩ....thấy anh như vậy tôi cũng không đến làm phiền. Có nhiều việc phải để chính bản thân mỗi người tự suy ngẫm tự thông suốt thì mới có thể rõ ràng tường tận mọi việc được.
.....
Một tháng sau..
Chú Đức với Thầy Hai hôm nay đến xem ao sen, hai bàn tay của mẹ Phong được chôn dưới góc cây ổi cũng được Phong đào lên bỏ vào hộp cẩn thận. Phần tay này anh sẽ đem hợp táng trong phần mộ của mẹ. Còn về phần cặp mắt kia....chắc bây giờ đã không còn lại gì nữa rồi.
Lúc trước vì nghĩ ao sen có 2 vong, một là bà Lệ còn hai là mẹ Phong nhưng thực ra chỉ có một vong bị trấn yểm. Vong hồn của mẹ Phong không ảnh hưởng, bà không siêu thoát được là vì có ước nguyện chưa thực hiện được nên muốn ở lại giúp đỡ cho con cái. Thường thì ch.ết yểu rất linh thiêng, việc hai vong cùng ở một chỗ là không lạ. Mà theo chú Đức thì vong của mẹ Phong mạnh hơn vong bà Lệ một bậc nên mới áp chế không để vong bà Lệ quấy phá thành quỷ. Lần tôi bị té xuống ao nếu không có mẹ Phong chắc tôi đã bị dìm ch.ết từ lâu rồi, cả Thúy Liễu cũng vậy.
Lập bàn thờ cúng kiếng xong xuôi, Thầy Hai mới nhàn nhạt nói:
- Vong nữ sẽ siêu thoát và đi đầu thai, còn vong còn lại vẫn bị yểm không lên được. Thứ cho tôi nói cái này, phàm tôi làm việc theo ý trời. Nếu ý trời đã không muốn thì tôi cũng hết cách cứu chữa. Tôi vẫn sẽ đi tìm người con của ông Hai Đồ để giải yểm nhưng việc có tìm được hay không thì không chắc chắn. Biển người khó tìm, có duyên thì mới gặp được.
Ba chồng tôi cũng đứng nghe và cúng kiến từ đầu đến cuối. Ông không nói gì chỉ gật đầu vâng dạ.
- Dạ Thầy, nếu nói như vậy thì tôi cần làm gì với cái ao sen này vậy Thầy?
Thầy Hai cười tươi:
- Nếu được gia chủ cho xây hàng rào xung quanh ao, không cần lập bàn thờ đâu, chỉ ngăn cho gà vịt bay xuống mà mất mạng thôi. Nếu có duyên tôi sẽ quay lại giải yểm và mở lại long mạch cho mảnh đất thờ tự này. Là do người rước ác vào nhà, thứ cho Hai Núi tôi vô năng.
Sau khi cúng kiếng xong, Thầy Hai, chú Đức và Phong đem phần xương tay của mẹ Phong đi hợp táng. Chú Đức nói tôi nặng vía nên đừng đi theo, kẻo mơ linh tinh ảnh hưởng sức khỏe. Với lại cu Phúc còn nhỏ lắm, mặc dù là có chị Lan trông giúp nhưng thiếu hơi mẹ vẫn không được.
Đêm đó, trong giấc mơ, tôi thấy một người phụ nữ mặc áo dài tím, gương mặt bà vô cùng xinh đẹp đặc biệt đôi mắt rất là hút hồn. Trong mơ bà quay mặt về phía tôi, nụ cười của bà ấm áp như nắng sớm mai. Bà nhoẻn miệng cười:
- Mẹ đi đây, cảm ơn con.
Giật mình tỉnh dậy thấy cu Phúc đang ngủ say giấc trong nôi, Phong thì an tĩnh nằm bên cạnh. Hai người đàn ông của cuộc đời tôi đang ngủ say sưa bên cạnh tôi, cảm giác tốt đẹp qua. Quên nữa trong giấc mơ khi nãy mẹ Phong cười nói vô cùng rạng rỡ và hạnh phúc. Bất giác tôi chợt nghĩ, có khi nào là bà về báo mộng cho tôi rằng bà đã đến hồi "đi" rồi không. Nếu thật như vậy thì....tốt quá.
Như chú Đức từng nói:
" Cây xanh thì lá cũng xanh, cha mẹ hiền lành để đức cho con ".
Câu ấy quả là không sai, vì đời mẹ anh tốt nên anh cũng tốt. Đến cuối cùng thì tôi và anh cũng có cái kết tạm thời thật là viên mãn. Nói không ngoa thì là câu truyện có kết đẹp, rất đẹp.
Gói ghém cho cu Phúc xong, tôi lại quay lên ôm Phong, vừa ôm vừa rúc trong người anh tìm chỗ ngủ. Phong không biết là tôi vừa tỉnh giấc do nằm mơ, anh quay qua ôm lấy tôi, vừa ngái ngủ vừa nói:
- Ờ em ngủ đi, anh cho con bú cho. Ngủ đi ngủ đi.
Thấy bộ dáng của anh mà tôi bật cười, người đàn ông này đến bao giờ thì tôi mới hết yêu anh được đây?!
Cần gì cao lớn hơn người, chỉ cần bên cạnh một người chịu vì ta mà làm mọi chuyện, vì ta mà bao dung mà săn sóc là được. Chung quy tình yêu như một ly trà, uống vào thì đắng nhưng sâu lắng lại ngọt ngào đậm vị thơm. Tình yêu của tôi vốn dĩ là như vậy.... đắng cay nhưng ngọt ngào thấm mãi.
Ôm lấy Phong, như ôm lấy cả bầu trời. Có được anh như có cả một trời thanh xuân.
HOÀN CHÍNH VĂN.
DU PHONG VÂN - TPTG.
Trên bàn ăn, ba chồng tôi vui vẻ cười nói:
- Chà hiếm có dịp mà nhà mình đông đủ ha, má tụi bây dạo này cũng khỏe hơn rồi.
Nghe ba chồng tôi nói tôi mới quay sang nhìn má chồng tôi, công nhận bà dạo này khỏe ra, da dẻ cũng hồng hào hơn hẳn.... hôm Thầy Hai có nói với tôi và Phong rất có thể là má chồng tôi hồi quang phản chiếu thôi chứ số má chồng tôi tận rồi, nghiệp âm không tha sẽ không khỏe mạnh lại như trước nữa đâu.
Phong cầm trên tay phong thư của vú Huệ để lại, trong đây chứa toàn bộ bí mật và sự thật về cái ch.ết của mẹ Phong. Có vài chuyện nghĩ là như thế nhưng thiệt sự không phải như thế. Đọc từng câu từng chữ của vú Huệ viết lại mà tôi cảm thấy sức chịu đựng của tôi thiệt là giỏi. Có một vài người, một vài sự việc... có ch.ết cũng không thể hình dung ra được nguyên bản của nó.
Má chồng tôi đi đứng bình thường, nói nắng lưu loát lại rồi. Sau cái hôm mà bà ta biết Phong được hưởng 50% gia tài bà có tức có hộc máu nhưng qua hôm sau cũng không thấy nói năng hay phản đối gì. Tôi nghĩ chắc chắn ba chồng tôi có can thiệp vào, với lại bà ta hiện giờ vẫn đang còn giữ phần tài sản đồ sộ của mẹ Phong để lại nên thành ra bà ta đâu có thấy lo sợ cái gì. Nếu xét về tài sản mà mẹ Phong để lại và một nửa gia tài của Đặng gia thì có thể nói ngang nhau 50-50.
Anh Ba Thành thấy không khí vui vẻ nên mới lên tiếng:
- Hay hôm nào nhà mình đi chụp hình gia đình đi. Cu Phúc nay cũng mấy tháng rồi, đợi Lài sinh con nữa thì coi như đông đủ hết.
Ba chồng tôi tán thành:
- Ừ ba cũng nghĩ vậy, tụi con coi sắp xếp đi rồi báo cho ba.
Má chồng tôi cũng nhàn nhạt nói:
- Ờ má cũng muốn chụp hình.
Nghe má chồng tôi lên tiếng ai nấy đều vui vẻ cười góp vui, dì Vũ thấy tình hình khá ổn, dì mới quay sang Phong cười hỏi:
- Phong, con cầm gì trên tay vậy?
Phong nghe dì Vũ hỏi, anh cười cười, tay lắc lắc cái thư trong tay, dịu giọng:
- À quên nữa, có thư của người quen gửi cho con, họ kêu con đọc lại cho cả nhà mình mà con quên mất.
Đạt thấy lạ nên tò mò:
- Thư của ai vậy anh Tư?
Phong mím môi:
- Đợi chút anh đọc rồi em sẽ biết mà.
Nói rồi Phong quay sang má chồng tôi, anh cười đểu:
- Mẹ....thư của người quen hỏi thăm mẹ đây, mẹ nghe cho rõ nha.
Tôi ngồi yên lặng quan sát nét mặt của má chồng tôi, tôi thấy bà ta cau mày ngồi nhìn Phong lơm lơm, biểu cảm trên mặt rất là không vui. Tôi thoáng cười thầm, bây giờ đã không vui vậy một lát nữa chắc....càng nghĩ càng thấy đặc sắc.
Mọi người xung quanh cơ hồ cũng rất tò mò, lúc bấy giờ Phong mới từ tốn cầm bức thư trên tay, giọng anh uy nghiêm lảnh lót:
- " Cậu Tư, tôi là vú Huệ đây, nếu lúc này cậu đang đọc bức thư này chắc tôi nghĩ tôi đã không còn sống trên đời này nữa rồi. Số tiền 20 triệu cậu cho tôi mượn tôi cảm ơn cậu dữ lắm nhưng mà cậu cho tôi xin lỗi vì thất hứa không trả được cho cậu mợ. Thôi thì tôi viết vài dòng này coi như đền đáp trả ơn cậu đã giúp tôi trong cơn khốn khó, tôi nghĩ nó giúp ít được cho cậu nhiều lắm".
Tôi vừa nghe Phong đọc vừa quan sát nét mặt từng người một. Ba chồng tôi nhíu mày nghi ngờ, anh Ba Thành, chị Lài với Đạt thì ngây ngô không hiểu chuyện gì. Dì Vũ thì không cần phải nói...chỉ riêng má chồng tôi là mặt lúc trắng lúc xanh trông rất là ngộ. Tôi nghĩ chắc giờ này bà ta đang cảm thấy lo lo rồi, chắc bà ta sẽ không bao giờ nghĩ đến một ngày chính vú Huệ lại là người đem toàn bộ sự thật nói ra một cách trắng trợn rõ ràng và minh bạch nhất.
Phong không đợi cho bà ta có cơ hội giở trò, anh nhanh miệng đọc tiếp:
- "Chắc là giờ đây cậu cũng biết cậu không phải là con ruột của bà rồi đúng không? Tôi biết mẹ cậu là ai cũng biết vì sao mẹ cậu lại ch.ết...."
Phong hít một hơi anh tiếp tục:
- "Lúc cậu sinh ra đời được vài tháng thì bà biết được sự có mặt của cậu, tôi nhớ hôm đó là đêm mưa to gió lớn lắm, tôi cùng bà và bà Lệ giấu ông đi đến nhà cô Vi mẹ cậu. Mẹ cậu quả thật là xinh đẹp hơn người, lúc thấy bà Linh đến mẹ cậu hoảng sợ. Bà lao đến đánh mẹ cậu, mẹ cậu không phán kháng, cậu lúc đó thì đang ngủ say trên võng, bộ dạng mẹ cậu đến giờ tôi vẫn còn nhớ....rất là đáng thương. Bà cấm mẹ cậu qua lại với ông, mẹ cậu đồng ý, bà đòi bắt cậu đem đi...mẹ cậu không chịu. Hai bên xảy ra cự cãi để rồi bà Lệ nghe lời bà mà ra tay sát hại mẹ cậu....Tôi nghĩ lại vẫn còn sợ. Cậu không biết chứ bà Lệ yêu ông sâu đậm lắm, ngày hôm đó đáng lý mẹ cậu sẽ không ch.ết nếu bà Lệ không đi theo. Bà Lệ vì ghen tỵ với mẹ cậu vừa hận mẹ cậu lại nghe lời xúi giục của bà Linh mà ra tay gi.ết người không gớm tay. Gi.ết mẹ cậu xong cũng chính tay bà Lệ móc mắt, chặt tay mẹ cậu giấu đi. Còn bà Linh thì lục giấy tờ nhà cửa để dựng hiện trường giả là cướp của gi.ết người. Tôi đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối mà cảm thấy như không thể tin được, tôi cũng xin cậu tha thứ... tôi không thể can được.... mẹ cậu cứ như vậy mà ch.ết. Sau khi mẹ cậu ch.ết, bà Linh cùng bà Lệ xóa bỏ mọi giấu vết để lại, ngay cả dấu vân tay cũng không hề có. Hôm đó mục đích bà Linh là muốn gi.ết mẹ cậu cho bằng được nên chính tay bà Linh đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy mọi thứ nhưng bà khôn lắm, bà không gi.ết người chỉ xui em gái của mình gi.ết người. Căn nhà mẹ cậu đang ở là căn nhà cấp 4 nằm bên sông khá là hiu quạnh lại ít người qua lại nên lúc mẹ cậu bị gi.ết xung quanh không một ai hay biết gì. Sau khi gi.ết người và lục lọi đem tài sản của mẹ cậu theo thì đến ngày hôm sau, sau khi bão qua rồi, dân tình đổ xô đi kiểm tra sông suối mới phát hiện đến x.ác mẹ của cậu nằm gục giữa nhà. Công an có đến điều tra nhưng vì ông ngoại cậu lúc đấy không muốn làm lớn chuyện nên chuyên án khép lại, mà nếu có điều tra cũng chưa chắc điều tra ra được cậu Phong à. Lúc ông đem cậu về, cậu bị bỏ đói vì khát sữa lại bị lạnh khiến sốt cao đến co giật may mà cứu chữa kịp thời. Tôi xin lỗi cậu nhiều lắm cậu Phong....."
Phong đọc đến đây, tôi phải hít mấy hơi mới ngăn được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Thật sự ác quá, ác quá mức rồi. Tôi cứ nghĩ tất cả là một tay bà Linh gây ra nhưng ai ngờ, hóa ra kẻ gi.ết mẹ Phong lại chính là dì Lệ. Mấy người đàn bà trong một đêm đi gi.ết một người phụ nữ vừa sinh con xong lại còn ghê gớm qua mặt được tất cả mọi người từ ba chồng tôi cho đến công an. Thiệt sự đáng sợ.... rất là đáng sợ. Bà Linh có cái gì mà bà ta không làm được nữa không.
Bà chồng tôi nghe đến đây, hai mắt ông đỏ rực, trên trán gân xanh nổi lên từng sợi trong đáng sợ vô cùng. Phong vẫn không dừng lại, anh tiếp tục đọc:
- " Bàn tay của mẹ cậu được chôn gần ao sen, mắt của mẹ cậu bị bà Linh thả xuống ao sen cho cá rỉa. Vài năm sau thì như cậu đã biết, bà Lệ cũng bị gi.ết ch.ết. Một lần nữa chính tôi lại chứng kiến cảnh bà Linh gi.ết chính em gái ruột của mình, cảnh tượng ám ảnh tôi hằng đêm khiến tôi không cách nào ngủ ngon được. X.ác bà Lệ bị cột đá quăng xuống ao sen sâu và lạnh lẽo, cũng như cái ch.ết của mẹ cậu... không một ai hay biết. Thời gian sau bà Linh thường hay nằm mơ thấy bà Lệ về đòi mạng nên chính bà Linh đã mời ông thầy Hai Đồ về trấn yểm cái ao sen hòng khiến cho vong hồn bà Lệ không lên được cũng không cho siêu thoát. Cách giải yểm duy nhất là tìm thầy cao tay rồi dùng máu của ông Hai Đồ mà giải còn không thì chỉ còn cách để ao sen bị trấn yểm mãi mãi mà thôi...."
Nghe đến đây không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa, dì Vũ càng nghe dì càng giận dữ, chính tay dì đi đến túm lấy má chồng tôi mà sốc lên. Dì vừa tát điên cuồng vào người má chồng tôi vừa hét:
- Con quỷ đội lốt người này vì sao mày lại ác đến như vậy, vì sao mày lại gi.ết chị tao? Chị tao vô tội mà... tại sao mày lại nhẫn tâm gi.ết ch.ết chị của tao....?
Má chồng tôi mở to mắt ngạc nhiên, mặt bà hung hãn dữ dằn, bà ta cũng không vừa vừa nói bà ta vừa trợn mắt nhìn dì Vũ trong rất đáng sợ.
- À thì ra mày là em gái con Vi....haha....tao nghi lâu lắm rồi... thì ra là mày về đây để trả thù.
"Bốp" dì Vũ càng nghe càng giận điên người, dì liên tục tát vào mặt má chồng tôi đến mức bà ta chảy cả máu mũi máu miệng. Anh Ba Thành thấy vậy liền can ra, anh hét:
- Chuyện chưa gì... dì làm sao vậy?
Phong cười lớn, anh vò nát bức thư trên tay, anh nhào đến chỗ bà Linh, vừa đẩy anh Ba Thành ra anh vừa nắm cổ áo bà Linh kéo bà ta lên. Phong nghiến răng, gằn từng tiếng:
- Bà có phải là con người không vậy?
Bà Linh hoảng hồn, cả người bà ta bị Phong nhấc lên cao, chân bà ta quẩy đạp liên hồi.
- Mày buông tao ra...buông tao ra...
Phong cười đểu:
- Buông bà ra hả? Được thôi.
"Đùng" "Uỳnh", mặc cho bà Linh cào cấu vào người Phong, Phong vẫn kiên quyết nhấc bà ta lên sau đó quăng cái ầm vào tường. Từ trong thắt lưng, anh móc ra khẩu súng mini nhỏ nhắm thẳng về phía bà Linh đang thoi thóp nằm dưới đất. Giọng anh cao cao ghê sợ:
- Tao gi.ết mày.... tao sẽ gi.ết mày...
Tôi thấy anh rút súng, không kịp nghĩ ngợi gì tôi liền lao tới chỗ anh vừa mếu máo sợ hãi vừa ôm lấy tay anh:
- Đừng anh...đừng mà... em xin anh...đừng mà đừng gi.ết bà ta mà anh ơi.
Dì Vũ cũng chạy đến ôm lấy Phong, phía bà Linh, Đạt cũng chạy ra khuyên nhủ Phong:
- Anh Tư từ từ bình tĩnh... anh đừng hành động dại dột... đừng anh...
Phong hai mắt đỏ rần, anh quát lớn tiếng:
- Tao hỏi mày.... tại sao mày gi.ết mẹ tao...tại sao?
Bà Linh đang được anh Ba Thành đỡ lấy, bà ta cười khẩy, mặt đểu giả:
- Nó đáng ch.ết.... nó cướp chồng tao...nó đáng phải ch.ết.
Tôi ôm lấy Phong, chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự run rẩy từ anh nhiều đến vậy. Anh vừa run vừa khóc, nhìn nước mắt anh rơi tôi không kìm được xúc động trong lòng mình, tôi cũng khóc theo anh. Tôi biết giờ phút này anh đang giận dữ lắm nhưng ngàn lần vạn lần tôi xin anh đừng gi.ết người...đừng gi.ết người...
Ôm lấy cơ thể run run của anh, tôi khóc thành tiếng:
- Anh ơi cho em xin....anh đừng gi.ết bà ta...gi.ết người là phải đền mạng... anh đừng làm như vậy đừng bỏ em với cu Phúc lại một mình... đừng mà anh ơi.
Ba chồng tôi cũng chạy ra khuyên can, gương mặt ông thống khổ vô cùng:
- Phong ơi... là lỗi của ba...ba xin con...Phong ơi.
Tôi ôm lấy Phong, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. Nhìn ngón tay Phong run run đặt trên cò súng mà cả người tôi chao đảo theo. Tôi muốn anh trả được thù nhưng không phải bằng cách này. Gi.ết người là phải đền mạng, tôi không muốn, thật sự không muốn. Anh gi.ết bà ta rồi thì khác nào anh cũng giống như bà ta vì mục đích mà gi.ết người.
Anh Ba Thành vừa ôm bà Linh vừa quỳ xuống đất, gương mặt anh không khác gì ba chồng tôi là bao nhiêu. Vừa nhìn Phong anh vừa run rẩy nói:
- Em tha cho mẹ anh lần này đi Phong...coi như anh xin em đó Phong...
Đạt cũng quỳ phịch xuống đất, cậu ấy hai mắt đỏ rần, giọng run run vì sợ:
- Anh Tư...em cầu xin anh đó anh Tư...
Tay Phong đã ấn lên cò súng nhưng tôi thấy anh dường như không nỡ bóp anh đang do dự, ngón tay anh run run, cả bàn tay cũng run rẩy không kém. Trong phút chốc, tôi biết là anh đang mềm lòng, tôi vội nói:
- Anh ơi.... đừng mà anh ơi....
Phong nhìn tôi, tôi thấy anh khóc, tôi thấy anh rơi nước mắt.... Những giọt nước mắt trên má anh chảy xuống...trong veo mà mặn chát.
- Em biết anh khó chịu lắm, ngay cả em cũng khó chịu dữ lắm đây. Nhưng mà anh ơi, giữa việc trả thù và gi.ết người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bao nhiêu năm qua anh đau khổ vì mẹ anh bị gi.ết ch.ết không lẽ bây giờ anh cũng giống như bà Linh, ra tay gi.ết người không màn luân lý. Không...anh đừng mà anh ơi.... bà ta ác... bà ta không thoát được lưới Trời đâu. Anh đừng làm như vậy mà... đừng mà anh....
Tôi khóc ròng, vừa khuyên anh vừa run run đưa tay nắm lấy khẩu súng đang sẵn đạn trên tay anh. Mà phía kia, bà Linh gào lên lanh lảnh:
- Phong mày bắn đi, mày gi.ết tao đi. Tao biết tao cũng không còn sống bao lâu nữa đâu...tao ch.ết mà mày đi tù tao cũng cảm thấy hả dạ lắm. Bắn đi bắn tao đi.
Phong bị bà Linh kích đểu, anh phủi tay tôi nâng cao họng súng. Giọng anh uy nghi lạnh lẽo:
- Bà nghĩ tôi không dám gi.ết bà?
Bà Linh vừa ôm ngực vừa cười lớn:
- Mày dám, mày bắn đi...tao chờ...
Anh Ba Thành nghe bà Linh hung hăng thách thức Phong, anh quát:
- Mẹ im đi.
Bà Linh nhếch môi:
- Câm miệng, tụi bây là thứ vô dụng. Uổng công tao yêu thương tụi bây mà tụi bây không giúp gì cho tao được hết. Bất tài vô dụng.
Dì Vũ cười đểu:
- Bà yêu thương anh em thằng Thành à? Bà thương tụi nó mà chính tay bà bỏ thuốc ngừa thai cho vợ tụi nó uống để không đẻ được hả? Bà thương thằng Thành chỗ nào khi mà lúc con Thắm còn làm dâu ở đây chính bà bịt đường đẻ của con nhỏ khiến nó làm liều đi chạy thầy lung tung. Bà thương con bà cái gì đâu, bà thương cái gì hả bà Linh?
Một sự thật nữa bị vạch trần khiến bà Linh luống cuống nhưng hình như chỉ là luống cuống đôi chút thôi thì phải. Chớp mắt một cái tôi đã thấy bà ta hung hãn trở lại.
- Là tụi nó ép tao làm thế... muốn giành tài sản này....mơ đi dù là con tao cũng đừng hòng.
Đừng nói là anh Ba Thành hay Út Đạt mà cả tôi khi nghe bà Linh nói đều cảm thấy sững sờ nổi gai ốc. Đây là một người mẹ sao...một người mẹ sao lại có những thứ suy nghĩ biến thái bẩn thỉu đến như vậy? Thà là hại con mình chứ nhất định không muốn cho con mình cơ hội có được tài sản. Đây là loại mẹ gì... loại đàn bà gì mà đáng sợ như vậy chứ?
Ba chồng tôi giận đến thở gấp, Út Đạt phải chạy đến đỡ lấy ông. Ông run run chỉ về phía bà Linh, ông quát lớn:
- Độc ác.... đàn bà độc ác....
Bà Linh lồm cồm bò dậy, bà cười ha hả:
- Ông chưa bao giờ yêu tôi, ông chưa bao giờ coi tôi là vợ.... cả đời này ông cứ luôn tơ tưởng đến con đàn bà đó... tôi sống tới bây giờ cũng chỉ vì tiền... tiền mà thôi. Tiền là của tôi đừng hòng ai đụng vào được kể cả là thằng Thành hay thằng Đạt.
Nói rồi bà ta chân khập khiễng đi về phía Phong, mắt bà trợn lên hung ác:
- Còn mày....đáng lẽ tao nên bóp mũi cho mày ch.ết đi cho rồi, để mày sống đến bây giờ mày lại tìm cách diệt tao. Được thôi Phong, tao cũng không sống được bao lâu nữa đâu..."nó" hành tao quá rồi....nhưng mà tao muốn tao ch.ết tao cũng lôi mày theo...haha....haha...
Tiếng cười ghê rợn vang lên kèm theo đó là tiếng súng bóp cò.
"Đoàng" tiếng súng mạnh mẽ vang dội. Ngay khi vừa nói xong bà Linh liền lao đến Phong, chính tay bà ta ấn cho súng bóp cò. Đừng nói là tôi mà ngay cả Phong cũng không phản ứng kịp.... tiếng súng vang dội cả một góc trời.
Tôi quay sang thấy Phong đang đứng đó, cây súng trên tay anh đã văng lăn lóc xuống sàn nhà. Bà Linh thì té chỏng vó dưới đất, bà ta vẫn chưa ch.ết. May quá, ngay lúc bà Linh lao đến Đạt đã nhanh chân đá cây súng trên tay Phong, vì ngón tay Phong đã đặt trên cò súng lại thêm cú đá xuất thần của Phong nên súng vẫn nổ. Nhưng may là nòng súng hướng lên trên nóc nhà nên không sao.
Tôi và Phong chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì "đoàng", Phong lao qua người tôi, cả tôi và anh đều ngã thật mạnh ra bên trái.
Phía kia là tiếng hét vang vọng:
- Mày không ch.ết thì tao ch.ết.
"Đoàng đoàng".
- Mẹ.......
Tiếng hét thất thanh của anh Ba Thành vang lên, tôi và Phong lúc này mới hết hoảng sợ mà ngốc dậy. Nhìn lên phía trên....trời ơi.... bà Linh...bà ta... tự sát ch.ết rồi....
Bà ta vậy mà tự mình gi.ết chính mình?
Tôi bò dậy, Phong cũng đỡ lấy tôi. Khi hai đứa tôi đứng dậy được thì đã thấy bà Linh nằm thoi thóp dưới đất, máu tanh tuôn ra tức tưởi. Anh Ba Thành vừa khóc vừa ôm lấy bà ta còn Đạt thì đang quỳ bên cạnh. Bà Linh hai mắt vẫn nhìn về hướng tôi và Phong, ánh mắt của sự ghen tức và đố kỵ.
Máu tuôn mỗi ngày một nhiều, tôi đứng đây còn nghe được vị tanh của máu. Bà Linh sau khi bị té xuống đất liền nhanh tay chộp lấy khẩu súng bắn về phía tôi và Phong nhưng xui cho bà ta là Phong phản ứng kịp nên bà ta mới không gi.ết được tôi và Phong. Lúc được Phong kéo ngã, tôi cứ tưởng thôi xong rồi, kỳ này bà Linh chắc đẩy tôi và anh vô đường ch.ết thiệt rồi.... Nhưng mà người tính không bằng trời tính, gi.ết tôi và Phong không được, bà ta cứ thế mà quay ra tự gi.ết chính mình. Hai viên đạn chỉa thẳng vào thái dương, trong giây lát lấy đi cái mạng quèng của bà ta.
Tôi nhìn Phong, Phong cũng vô thức nhìn lại. Tôi không biết anh hiện tại đang nghĩ cái gì nhưng hình như anh cũng không cảm thấy quá dễ chịu với cái kết của bà Linh. Dường như trong mắt anh có một chút tiếc nuối... khó mà nói được thành lời.
Tôi nhìn về phía bà Linh, máu tuông xối xả, kế bên anh Thành với Đạt đang khóc tức tưởi. Bà Linh hai mắt trợn trắng, miệng mấp máy cái gì đó, hình như là hai từ "vô dụng "..... Máu ọc một lần nữa... bà Linh thở hắt lên một cái sau đó thiệt sự là cái ch.ết....
Tiếng khóc thương của anh Ba Thành và Út Đạt vang vọng cả một khu, dưới nhà người làm đã chạy lên đông đủ, ai nấy đều bàng hoàng với cảnh tượng ghê rợn này....
Bà lớn của Đặng gia đang yên đang lành thì tự sát!
......
Đám ma của bà Linh diễn ra trong sự đìu hiu vắng vẻ, ngày hôm trước bà ta ch.ết thì ngay hôm sau liền đem x.ác đi thiêu. Nhưng kỳ lạ một chỗ là chỉ trong một đêm mà cái x.ác bị phân hủy bốc mùi hôi thối nồng nặc, chưa kể hai bên tai và hốc mắt còn có giòi bò ra lúc nhúc trong phát khiếp. Đám ma bà Linh tôi Phong và cu Phúc đều không có mặt, không lý nào bọn tôi lại về để tang bà ta. Bà ta mặc dù đã ch.ết nhưng việc ác của bà ta vẫn còn.
Bà Linh ch.ết vào giờ xấu cung xấu lại dính trùng tang nên ngay trong đêm đó chú Đức phải chạy vội về để giải trùng. Đưa bà ta đi thiêu về, chú Đức có ghé ngang nhà Phong ngoài thị xã đàm đạo. Chú vừa hớp một chút trà vừa nói:
- Bà Linh còn mấy phần vía thôi, lúc tôi với Thầy Hai có tính là đến hết tháng này nhưng không ngờ lại là hôm qua. Hôm qua là ngày xấu, mà giờ ch.ết cũng xấu lại thêm trùng. Nếu mà không coi kỹ càng cắt ngay trùng thì chắc chắn trong nhà có người đi theo.
Vừa nói chú Đức vừa nhìn về phía tôi, ông cười cười:
- Có thể là cô Huyền đây thay cho mạng cậu Phong đó.
Trời đất mẹ ơi, tôi nghe mà nổi da gà lên hết. Chút xíu nữa là đi theo con mụ ác độc đó rồi, mẹ kiếp.
Thấy tôi xanh mặt, chú Đức cười trấn an:
- Tôi nói vậy thôi, cô không cần sợ đến như vậy đâu. Sống ch.ết có số cả chỉ cần tâm cô thiện không làm ác là được.
Tôi nghe chú Đức nói mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thiệt là đáng sợ... bà Linh đến ch.ết vẫn khiến người ta đứng ngồi không yên.
Phong cũng hớp một chút trà nóng, anh nhàn nhạt nói:
- Bà ta....cuối cùng cũng ch.ết.
Chú Đức thấy Phong trầm tư, ông mới khuyên giải:
- Như vậy coi ra cũng là tốt đẹp, cậu cũng đừng cảm thấy day dứt làm gì. Số mẹ cậu tận rồi, trách là trách bà Linh quá ác. Bây giờ bà ta cũng đã ch.ết, coi như ân oán đời này cho qua đi. Tôi với thầy Hai vài hôm nữa sẽ về xem ao sen, hy vọng Thầy Hai trên núi có thể tìm được con ông Hai Đồ. Còn nếu không thì xem như là cái nghiệp của người đàn bà kia quá nặng. Về phần mẹ cậu, dưới ao chỉ có cặp mắt nên cậu yên tâm...hôm nay tôi quay ngược trở lên thầy Hai rồi sẽ về giúp cậu. Hồn mẹ cậu theo đôi mắt nhưng tôi nghĩ đến bây giờ có lẽ cũng đi rồi. Ao sen đó trấn duy nhất một người phụ nữ mà thôi, còn mẹ cậu.... có thể bà theo cậu nên không muốn siêu thoát nương theo ao sen mà ở bên cậu. Tôi nghĩ là vậy.
Phong gật gật đầu, trên mặt anh có bao nhiêu là mất mát....
.......
Đám ma bà Linh thiếu cậu mợ Tư Phong khiến cho bên ngoài có nhiều lời đồn thổi bàn ra tán vào. Còn ba chồng tôi sau đó cũng ra chỉ miễn tiếp khách. Sau khi bà Linh ch.ết, dì Vũ cũng không tiếp tục ở lại nhà họ Đặng, dì dọn về biệt thự trước kia của Hà gia. Dì nói, dì không yêu ba chồng tôi dì chỉ về đây giúp Phong trả thù. Bây giờ thù đã trả, người cũng đã ch.ết, dì coi như hết nghĩa vụ, quãng đời còn lại dì muốn sống cho riêng mình. Tôi nghe dì nói mà thấy chua xót cho dì và cho cả ba chồng tôi nhưng mà ý dì đã quyết tôi cũng không có quyền gì mà lên tiếng khuyên ngăn.
Sau 49 ngày của bà Linh, cúng kiếng xong hết các thứ, tôi và Phong đưa cu Phúc trở về. Hơn một tháng trước, chị Lài sinh con, là một bé gái cực kỳ đáng yêu luôn, hôm nay cũng vừa đầy tháng con bé.
Bà Linh là dâu trưởng Đặng gia nhưng ch.ết rồi vẫn không cho bài vị vào từ đường, mà nơi thờ cúng cũng không phải là gian trước, ba chồng tôi cho đặt một cái bàn nhỏ trong phòng bà Linh từng ở làm nơi thờ cúng riêng, vĩnh viễn không cho đem ra ngoài. Đối với việc ba chồng tôi làm cả anh Ba Thành và Đạt đều không có lên tiếng phản đối. Cũng vì lẻ đó mà sau khi 49 ngày kết thúc, ba chồng tôi gọi điện cho Phong kêu anh về lại nhà anh mới đồng ý. Chắc mỗi một người trong Đặng gia đều hiểu rằng Phong sẽ không bao giờ chấp nhận bà Linh ở nhà này nhưng mà dù sao bà Linh cũng là mẹ của Đạt và anh Thành, tình nghĩa mẹ con người ta bọn tôi không có quyền ngăn cấm.
Tiệc đầy tháng không đông như tiệc của cu Phúc vì bà Linh mới ch.ết làm tiệc linh đình thì không phải đạo. Ba mẹ chị Lài qua, ba mẹ tôi cũng qua, bên đây chị Hai, anh Ba, Phong và Út Đạt đều có mặt đông đủ. Chị Hai đi một mình với bé Mít, anh Hai Phương không có theo qua. Tôi nghe nói anh chị hình như đã đâm đơn ly hôn ra tòa nhưng lý do vì sao ly hôn thì tôi không biết. Có lẽ là liên quan đến chị Thắm, nghĩ thế thôi nhưng tôi cũng không chắc nữa, để hôm nào rãnh rỗi tôi tìm chị Hai hỏi xem thế nào.
Đêm hôm đó, ba chồng tôi gọi bọn tôi vào. Ông ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa thở dài thườn thượt. Ba chồng tôi hình như không có thói quen hút thuốc nhưng dạo này tôi thấy trong nhà có nhiều tàn thuốc lắm, chắc hẳn là của ba chồng tôi. Bọn tôi ngồi hồi lâu ông vẫn chưa nói gì, mãi một lát sau ông mới thở dài, giọng điệu buồn thiu buông ra một câu nhỏ xíu:
- Phong....ba xin lỗi....
Phong không trả lời, anh với ba từ đó đến giờ cũng không mấy vui vẻ. Hôm nay lại nghe lời xin lỗi từ ba, tôi nghĩ chắc anh không biết nên nói thế nào cho hợp lý hợp tình hợp nghĩa.
Hai người không nói với nhau câu gì, lát sau ba chồng tôi cũng kêu bọn tôi ra ngoài. Lên phòng, Phong cũng ngồi một góc mà suy nghĩ....thấy anh như vậy tôi cũng không đến làm phiền. Có nhiều việc phải để chính bản thân mỗi người tự suy ngẫm tự thông suốt thì mới có thể rõ ràng tường tận mọi việc được.
.....
Một tháng sau..
Chú Đức với Thầy Hai hôm nay đến xem ao sen, hai bàn tay của mẹ Phong được chôn dưới góc cây ổi cũng được Phong đào lên bỏ vào hộp cẩn thận. Phần tay này anh sẽ đem hợp táng trong phần mộ của mẹ. Còn về phần cặp mắt kia....chắc bây giờ đã không còn lại gì nữa rồi.
Lúc trước vì nghĩ ao sen có 2 vong, một là bà Lệ còn hai là mẹ Phong nhưng thực ra chỉ có một vong bị trấn yểm. Vong hồn của mẹ Phong không ảnh hưởng, bà không siêu thoát được là vì có ước nguyện chưa thực hiện được nên muốn ở lại giúp đỡ cho con cái. Thường thì ch.ết yểu rất linh thiêng, việc hai vong cùng ở một chỗ là không lạ. Mà theo chú Đức thì vong của mẹ Phong mạnh hơn vong bà Lệ một bậc nên mới áp chế không để vong bà Lệ quấy phá thành quỷ. Lần tôi bị té xuống ao nếu không có mẹ Phong chắc tôi đã bị dìm ch.ết từ lâu rồi, cả Thúy Liễu cũng vậy.
Lập bàn thờ cúng kiếng xong xuôi, Thầy Hai mới nhàn nhạt nói:
- Vong nữ sẽ siêu thoát và đi đầu thai, còn vong còn lại vẫn bị yểm không lên được. Thứ cho tôi nói cái này, phàm tôi làm việc theo ý trời. Nếu ý trời đã không muốn thì tôi cũng hết cách cứu chữa. Tôi vẫn sẽ đi tìm người con của ông Hai Đồ để giải yểm nhưng việc có tìm được hay không thì không chắc chắn. Biển người khó tìm, có duyên thì mới gặp được.
Ba chồng tôi cũng đứng nghe và cúng kiến từ đầu đến cuối. Ông không nói gì chỉ gật đầu vâng dạ.
- Dạ Thầy, nếu nói như vậy thì tôi cần làm gì với cái ao sen này vậy Thầy?
Thầy Hai cười tươi:
- Nếu được gia chủ cho xây hàng rào xung quanh ao, không cần lập bàn thờ đâu, chỉ ngăn cho gà vịt bay xuống mà mất mạng thôi. Nếu có duyên tôi sẽ quay lại giải yểm và mở lại long mạch cho mảnh đất thờ tự này. Là do người rước ác vào nhà, thứ cho Hai Núi tôi vô năng.
Sau khi cúng kiếng xong, Thầy Hai, chú Đức và Phong đem phần xương tay của mẹ Phong đi hợp táng. Chú Đức nói tôi nặng vía nên đừng đi theo, kẻo mơ linh tinh ảnh hưởng sức khỏe. Với lại cu Phúc còn nhỏ lắm, mặc dù là có chị Lan trông giúp nhưng thiếu hơi mẹ vẫn không được.
Đêm đó, trong giấc mơ, tôi thấy một người phụ nữ mặc áo dài tím, gương mặt bà vô cùng xinh đẹp đặc biệt đôi mắt rất là hút hồn. Trong mơ bà quay mặt về phía tôi, nụ cười của bà ấm áp như nắng sớm mai. Bà nhoẻn miệng cười:
- Mẹ đi đây, cảm ơn con.
Giật mình tỉnh dậy thấy cu Phúc đang ngủ say giấc trong nôi, Phong thì an tĩnh nằm bên cạnh. Hai người đàn ông của cuộc đời tôi đang ngủ say sưa bên cạnh tôi, cảm giác tốt đẹp qua. Quên nữa trong giấc mơ khi nãy mẹ Phong cười nói vô cùng rạng rỡ và hạnh phúc. Bất giác tôi chợt nghĩ, có khi nào là bà về báo mộng cho tôi rằng bà đã đến hồi "đi" rồi không. Nếu thật như vậy thì....tốt quá.
Như chú Đức từng nói:
" Cây xanh thì lá cũng xanh, cha mẹ hiền lành để đức cho con ".
Câu ấy quả là không sai, vì đời mẹ anh tốt nên anh cũng tốt. Đến cuối cùng thì tôi và anh cũng có cái kết tạm thời thật là viên mãn. Nói không ngoa thì là câu truyện có kết đẹp, rất đẹp.
Gói ghém cho cu Phúc xong, tôi lại quay lên ôm Phong, vừa ôm vừa rúc trong người anh tìm chỗ ngủ. Phong không biết là tôi vừa tỉnh giấc do nằm mơ, anh quay qua ôm lấy tôi, vừa ngái ngủ vừa nói:
- Ờ em ngủ đi, anh cho con bú cho. Ngủ đi ngủ đi.
Thấy bộ dáng của anh mà tôi bật cười, người đàn ông này đến bao giờ thì tôi mới hết yêu anh được đây?!
Cần gì cao lớn hơn người, chỉ cần bên cạnh một người chịu vì ta mà làm mọi chuyện, vì ta mà bao dung mà săn sóc là được. Chung quy tình yêu như một ly trà, uống vào thì đắng nhưng sâu lắng lại ngọt ngào đậm vị thơm. Tình yêu của tôi vốn dĩ là như vậy.... đắng cay nhưng ngọt ngào thấm mãi.
Ôm lấy Phong, như ôm lấy cả bầu trời. Có được anh như có cả một trời thanh xuân.
HOÀN CHÍNH VĂN.
DU PHONG VÂN - TPTG.
Bình luận facebook