Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75
Kể cả xưng hô cũng đã đổi.
Hạ Cẩn Mai phát hiện ra điều này trong mấy lần gần đây nói chuyện với anh nên gan cô cũng to hơn một chút.
“Nếu như một ngày cậu chủ nhỏ không cần tôi nữa ra thì liệu anh có để cho tôi ở lại biệt thự hay không? Tôi cũng cần phải giữ lấy miếng cơm của mình chứ”
Hạ Cẩn Mai cân nhắc nói.
“Đương nhiên…Tôi sẽ giữ em ở lại! Bởi vì tôi vẫn chưa xác minh được quan hệ thực sự của em và cái tên tội phạm ấy!”
Vương Tuấn Dương lạnh nhạt nói.
Khi nhắc đến tên tội phạm có khuôn mặt thư sinh ấy, Vương Tuấn Dương không nhịn được lại hừ lạnh một tiếng, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm.
Hạ Cẩn Mai mơ hồ cảm thấy rằng giữa anh và tên tội phạm đó nhất định có rất nhiều vướng mắc với nhau.
Chỉ là cô vẫn là người ngoài cuộc nên không có rõ ràng.
“Tôi đã nói rồi.Hắn ta chỉ vô tình cứu tôi một lần sau đó thì tìm tôi để chuyển lời cho anh mà thôi!”
Hạ Cẩn Mai nỗ lực giải thích.
“Phải không? Trên đời này làm gì có thứ gì tình cờ đến vậy?”
Vương Tuấn Dương Hoài nghỉ hỏi.
Ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương.
Anh muốn nhìn thấu tâm can Hạ Cẩn Mai để giải đáp cho tất cả những thắc mắc trong lòng anh ngay lúc này.
Hạ Cẩm Mai trước đây cũng không tin vào sự tình cờ.
Nhưng thời gian gần đây gặp rất nhiều chuyện thì cô lại hoàn toàn rất tin vào hai chữ tình cờ.
Cô là người mang thai hộ cho Vương Tuấn Dương.
Thế rồi ma xui quỷ khiến thế nào ở cái đêm phát hiện ra tất cả sự thật về Lâm Khánh, con trai cô lại đột ngột xuất hiện trong nhà cô.
Kể từ đó cô bị lôi vào một cuộc sống mà mọi thứ dường như đã nằm ngoài sự kiểm soát của cô.
“Anh tin hay không cũng được.Bởi vì sau cùng anh vẫn lựa chọn nghi ngờ.Không phải sao?”
Hạ Cẩn Mai đột nhiên nói.
Và cô đã nói đúng.
Vương Tuấn Dương nhất thời không nói được gì.
Anh hơi ngập ngừng, đột nhiên phát hiện ở bên cạnh Hạ Cẩn Mai anh không chỉ nói nhiều hơn mà có những lúc lại bị cô nhìn thấu chính mình khiến anh không sao có thể phản bác.
“Hừm…Vú nuôi đâu? Đưa cậu chủ nhỏ cho vú nuôi đi!”
Vương Tuấn Dương lần nữa hướng câu chuyện vào mục đích của chính anh.
Sâu trong lòng anh rất sợ con trai anh sẽ bám một ai đó, giống như là anh đã từng vậy.
Khi đó lòng sẽ đau khổ như thế nào khi không còn được ở bên người đó, không còn được yêu thương? Ngay sau đó, vú em gõ cửa vào phòng, Hạ Cẩn Mai ngập ngừng một lát rồi trao con trai lại cho vú em.
Nếu như cô cố giữ thì rất có thể họ sẽ cưỡng chế và khi ấy con trai cô sẽ thức giấc.
“Em nói xem, em không phải lúc nào cũng có nhà.Em cũng có công việc, ước mơ của mình, lúc đó con trai tôi tính sao? Tôi không muốn nó lúc nào cũng bám em”
Vương Tuấn Dương cũng mơ hồ không nhận ra khi nói chuyện với Hạ Cẩr Mai anh đã thay đổi rất nhiều, gần như là dịu dàng hơn.
Hạ Cẩn Mai nghe Vương Tuấn Dương nói thì lòng đột nhiên kinh động.
Cô không nghĩ được những lời nói như thế này có thể thốt ra từ miệng của anh.
“Ừm..”
Hạ Cẩn Mai không biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu đồng tình.
“Được rồi! Muộn rồi đấy! Đi ngủ đi thôi! Vương Tuấn Dương liếc đồng hồ.
Quả thật đã là hai giờ sáng.
Hạ Cẩn Mai quay người rời đi trở về giường ngủ của mình, khoảnh khắc cô quay người đi cô có gì đó thấy mất mát trong lòng.
“Này!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng đột ngột.
“Sao?”
Kể cả xưng hô cũng đã đổi.
Hạ Cẩn Mai phát hiện ra điều này trong mấy lần gần đây nói chuyện với anh nên gan cô cũng to hơn một chút.
“Nếu như một ngày cậu chủ nhỏ không cần tôi nữa ra thì liệu anh có để cho tôi ở lại biệt thự hay không? Tôi cũng cần phải giữ lấy miếng cơm của mình chứ”
Hạ Cẩn Mai cân nhắc nói.
“Đương nhiên…Tôi sẽ giữ em ở lại! Bởi vì tôi vẫn chưa xác minh được quan hệ thực sự của em và cái tên tội phạm ấy!”
Vương Tuấn Dương lạnh nhạt nói.
Khi nhắc đến tên tội phạm có khuôn mặt thư sinh ấy, Vương Tuấn Dương không nhịn được lại hừ lạnh một tiếng, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm.
Hạ Cẩn Mai mơ hồ cảm thấy rằng giữa anh và tên tội phạm đó nhất định có rất nhiều vướng mắc với nhau.
Chỉ là cô vẫn là người ngoài cuộc nên không có rõ ràng.
“Tôi đã nói rồi.Hắn ta chỉ vô tình cứu tôi một lần sau đó thì tìm tôi để chuyển lời cho anh mà thôi!”
Hạ Cẩn Mai nỗ lực giải thích.
“Phải không? Trên đời này làm gì có thứ gì tình cờ đến vậy?”
Vương Tuấn Dương Hoài nghỉ hỏi.
Ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương.
Anh muốn nhìn thấu tâm can Hạ Cẩn Mai để giải đáp cho tất cả những thắc mắc trong lòng anh ngay lúc này.
Hạ Cẩm Mai trước đây cũng không tin vào sự tình cờ.
Nhưng thời gian gần đây gặp rất nhiều chuyện thì cô lại hoàn toàn rất tin vào hai chữ tình cờ.
Cô là người mang thai hộ cho Vương Tuấn Dương.
Thế rồi ma xui quỷ khiến thế nào ở cái đêm phát hiện ra tất cả sự thật về Lâm Khánh, con trai cô lại đột ngột xuất hiện trong nhà cô.
Kể từ đó cô bị lôi vào một cuộc sống mà mọi thứ dường như đã nằm ngoài sự kiểm soát của cô.
“Anh tin hay không cũng được.Bởi vì sau cùng anh vẫn lựa chọn nghi ngờ.Không phải sao?”
Hạ Cẩn Mai đột nhiên nói.
Và cô đã nói đúng.
Vương Tuấn Dương nhất thời không nói được gì.
Anh hơi ngập ngừng, đột nhiên phát hiện ở bên cạnh Hạ Cẩn Mai anh không chỉ nói nhiều hơn mà có những lúc lại bị cô nhìn thấu chính mình khiến anh không sao có thể phản bác.
“Hừm…Vú nuôi đâu? Đưa cậu chủ nhỏ cho vú nuôi đi!”
Vương Tuấn Dương lần nữa hướng câu chuyện vào mục đích của chính anh.
Sâu trong lòng anh rất sợ con trai anh sẽ bám một ai đó, giống như là anh đã từng vậy.
Khi đó lòng sẽ đau khổ như thế nào khi không còn được ở bên người đó, không còn được yêu thương? Ngay sau đó, vú em gõ cửa vào phòng, Hạ Cẩn Mai ngập ngừng một lát rồi trao con trai lại cho vú em.
Nếu như cô cố giữ thì rất có thể họ sẽ cưỡng chế và khi ấy con trai cô sẽ thức giấc.
“Em nói xem, em không phải lúc nào cũng có nhà.Em cũng có công việc, ước mơ của mình, lúc đó con trai tôi tính sao? Tôi không muốn nó lúc nào cũng bám em”
Vương Tuấn Dương cũng mơ hồ không nhận ra khi nói chuyện với Hạ Cẩr Mai anh đã thay đổi rất nhiều, gần như là dịu dàng hơn.
Hạ Cẩn Mai nghe Vương Tuấn Dương nói thì lòng đột nhiên kinh động.
Cô không nghĩ được những lời nói như thế này có thể thốt ra từ miệng của anh.
“Ừm..”
Hạ Cẩn Mai không biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu đồng tình.
“Được rồi! Muộn rồi đấy! Đi ngủ đi thôi! Vương Tuấn Dương liếc đồng hồ.
Quả thật đã là hai giờ sáng.
Hạ Cẩn Mai quay người rời đi trở về giường ngủ của mình, khoảnh khắc cô quay người đi cô có gì đó thấy mất mát trong lòng.
“Này!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng đột ngột.
“Sao?”
Bình luận facebook