Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chương 59
Là người thừa kế của gia tộc thứ ba trong tứ trụ kinh tế đất nước.
Lưu Bối Na mặt hơi biến đối, người nhà họ An cũng nhíu mày lại, riêng Hạ Vân Du và chồng thì hết nhìn con rồi nhìn sang Hạ Cẩn Mai rồi lại nhìn Kiêu Chính Minh.
“Cậu Kiêu, cậu vừa nói gì thế?”
Người cất tiếng là An Lâm Khánh.
Quả thật trong tình huống vừa rồi hẳn ta mải nhìn vẻ đẹp của Hạ Cẩn Mai không có để ý đến quá trình phát sinh sự việc.
Thực hư Hạ Cẩn Mai có đẩy Lưu Bối Na ngã từ trên bục xuống hay không thì hắn không dám chắc.
Kiêu Chính Minh phớt lờ câu hỏi của An Lâm Khánh, anh ta đưa tay chỉ lên màn hình lớn, cười ngạo mạn: “Mọi người, ngồi xuống thư giãn đi.
Chúng ta cùng xem phim!”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau nhưng cũng đều theo lời Kiều Chính Minh ngồi lại bàn tiệc, mắt hướng lên màn hình lớn.
Màn hình bật sáng, trên màn hình chính là cảnh tiến vào lễ đường vừa rồi, nhưng là ở một góc quay khác.
Lưu Bối Na nhanh chóng tái mặt.
Cô ta hét: “Có ý đồ gì chứ? Thật mất thời gian.
Tôi phải đi viện kiểm tra chân”
Dường như Lưu Bối Na không biết địa vị của Kiều Chính Minh, hoặc là cô ta quá khẩn trương.
Nhưng mọi người thích xem trò vui đã thành bản tính, chẳng ai tiếc thêm một hai phút xem đoạn video clip.
Và ở góc quay này, khi Hạ Cẩn Mai mang nhẫn tới, bàn tay của Lưu Bối Na cầm lấy tay cô, kéo mạnh cô về phía mình, đồng thời tự mình ngã xuống.
Rất rõ.
Rất nét.
Cả hội trường im lặng như tờ rồi nhanh chóng vỡ òa.
“Là cái con mẹ nó chứ! Thế này là đổ oan cho người tốt sao?”
“Chuyện này có khác đếch nào gậy ông đập lưng ông hay không?”
Hạ Vân Du còn sửng sốt hơn tất thảy, bà quay nhìn con gái.
Ánh mắt tràn phẫn nộ, bàn tay đưa ra, không kiêng nể gì trực tiếp giáng một cái tát vào mặt Lưu Bối Na trước sự kinh hoàng của tất thảy.
“Lưu Bối Na! Mẹ đâu dạy con thành người như thế này?”
Hạ Vân Du nói lời đau lòng.
Hạ Cẩn Mai chưa từng nghi ngờ nhân cách của bác gái mình, chính bởi vậy nên bác dạy dỗ cô rất tốt.
Lưu Bối Na cũng từng là người chị họ mà Hạ Cẩn Mai nghĩ rằng rất tốt.
Có trách thì trách là cô ta diễn kịch quá giỏi, không thể trách được Hạ Vân Du không biết dạy con.
Hạ Cẩn Mai vội vàng đưa tay đỡ lấy Hạ Vân Du, cô cảm thấy người bác gái sau cú tát ấy như đã bị rút cạn kiệt sức lực vậy.
Lưu Bối Na bị tát hai mắt mở lớn, vô cùng phẫn nộ.
Nhưng rõ ràng là chính cô ta ngu ngốc đã tự mình phá hỏng buổi hôn lễ của mình vì sự ghen ty đến mờ mắt.
Hạ Cẩn Mai không quan tâm đến cô ta, thứ cô quan tâm hơn là tâm trạng của bác gái.
“Bác gái!”
“Cẩn Mai, oan ức cho con rồi”
Nói xong câu này bà đẩy tay Hạ Cẩn Mai ra rồi bước đi ra khỏi hội trường.
Một số quan khách cũng rời đi vì cảm thấy nhân phẩm cô dâu có vấn đề, cũng không nhịn được có vài người đi qua và trao cho Hạ Cẩn Mai ánh mắt ái ngại vì vừa rồi đã cất lên những lời bình luận không đúng.
Đám cưới cứ thế thành một trò cười, MC nhanh chóng lên sân khấu để lấp chỗ trống, quan khách khai tiệc vội vàng, còn cô dâu chú rể sau đó thì không thấy đâu nữa.
Hạ Cẩn Mai nhìn bóng bác trai và bác gái đau lòng rời đi thì thở dài.
Cô cũng nhanh chóng kéo Diệp Tịnh Nhi ra về.
Nhưng vừa ra được đến hành lang thì một người đàn ông tiến đến chặn trước.
“Cô Hạ, sao vội về như thế?”
Hạ Cẩn Mai quay người, mi tâm nhíu lại.
Là người thừa kế của gia tộc thứ ba trong tứ trụ kinh tế đất nước.
Lưu Bối Na mặt hơi biến đối, người nhà họ An cũng nhíu mày lại, riêng Hạ Vân Du và chồng thì hết nhìn con rồi nhìn sang Hạ Cẩn Mai rồi lại nhìn Kiêu Chính Minh.
“Cậu Kiêu, cậu vừa nói gì thế?”
Người cất tiếng là An Lâm Khánh.
Quả thật trong tình huống vừa rồi hẳn ta mải nhìn vẻ đẹp của Hạ Cẩn Mai không có để ý đến quá trình phát sinh sự việc.
Thực hư Hạ Cẩn Mai có đẩy Lưu Bối Na ngã từ trên bục xuống hay không thì hắn không dám chắc.
Kiêu Chính Minh phớt lờ câu hỏi của An Lâm Khánh, anh ta đưa tay chỉ lên màn hình lớn, cười ngạo mạn: “Mọi người, ngồi xuống thư giãn đi.
Chúng ta cùng xem phim!”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau nhưng cũng đều theo lời Kiều Chính Minh ngồi lại bàn tiệc, mắt hướng lên màn hình lớn.
Màn hình bật sáng, trên màn hình chính là cảnh tiến vào lễ đường vừa rồi, nhưng là ở một góc quay khác.
Lưu Bối Na nhanh chóng tái mặt.
Cô ta hét: “Có ý đồ gì chứ? Thật mất thời gian.
Tôi phải đi viện kiểm tra chân”
Dường như Lưu Bối Na không biết địa vị của Kiều Chính Minh, hoặc là cô ta quá khẩn trương.
Nhưng mọi người thích xem trò vui đã thành bản tính, chẳng ai tiếc thêm một hai phút xem đoạn video clip.
Và ở góc quay này, khi Hạ Cẩn Mai mang nhẫn tới, bàn tay của Lưu Bối Na cầm lấy tay cô, kéo mạnh cô về phía mình, đồng thời tự mình ngã xuống.
Rất rõ.
Rất nét.
Cả hội trường im lặng như tờ rồi nhanh chóng vỡ òa.
“Là cái con mẹ nó chứ! Thế này là đổ oan cho người tốt sao?”
“Chuyện này có khác đếch nào gậy ông đập lưng ông hay không?”
Hạ Vân Du còn sửng sốt hơn tất thảy, bà quay nhìn con gái.
Ánh mắt tràn phẫn nộ, bàn tay đưa ra, không kiêng nể gì trực tiếp giáng một cái tát vào mặt Lưu Bối Na trước sự kinh hoàng của tất thảy.
“Lưu Bối Na! Mẹ đâu dạy con thành người như thế này?”
Hạ Vân Du nói lời đau lòng.
Hạ Cẩn Mai chưa từng nghi ngờ nhân cách của bác gái mình, chính bởi vậy nên bác dạy dỗ cô rất tốt.
Lưu Bối Na cũng từng là người chị họ mà Hạ Cẩn Mai nghĩ rằng rất tốt.
Có trách thì trách là cô ta diễn kịch quá giỏi, không thể trách được Hạ Vân Du không biết dạy con.
Hạ Cẩn Mai vội vàng đưa tay đỡ lấy Hạ Vân Du, cô cảm thấy người bác gái sau cú tát ấy như đã bị rút cạn kiệt sức lực vậy.
Lưu Bối Na bị tát hai mắt mở lớn, vô cùng phẫn nộ.
Nhưng rõ ràng là chính cô ta ngu ngốc đã tự mình phá hỏng buổi hôn lễ của mình vì sự ghen ty đến mờ mắt.
Hạ Cẩn Mai không quan tâm đến cô ta, thứ cô quan tâm hơn là tâm trạng của bác gái.
“Bác gái!”
“Cẩn Mai, oan ức cho con rồi”
Nói xong câu này bà đẩy tay Hạ Cẩn Mai ra rồi bước đi ra khỏi hội trường.
Một số quan khách cũng rời đi vì cảm thấy nhân phẩm cô dâu có vấn đề, cũng không nhịn được có vài người đi qua và trao cho Hạ Cẩn Mai ánh mắt ái ngại vì vừa rồi đã cất lên những lời bình luận không đúng.
Đám cưới cứ thế thành một trò cười, MC nhanh chóng lên sân khấu để lấp chỗ trống, quan khách khai tiệc vội vàng, còn cô dâu chú rể sau đó thì không thấy đâu nữa.
Hạ Cẩn Mai nhìn bóng bác trai và bác gái đau lòng rời đi thì thở dài.
Cô cũng nhanh chóng kéo Diệp Tịnh Nhi ra về.
Nhưng vừa ra được đến hành lang thì một người đàn ông tiến đến chặn trước.
“Cô Hạ, sao vội về như thế?”
Hạ Cẩn Mai quay người, mi tâm nhíu lại.
Bình luận facebook