Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25
“Chỉ là…tôi thấy yêu quý cậu chủ nhỏ”
“Chỉ vậy thôi?”
Vương Tuấn Dương lần nữa tỏ vẻ ngạc nhiên kèm với lời nói tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
Hạ Cẩn Mai cảm thấy suy nghĩ của Vương Tuấn Dương rất khó đoán, anh vì sao có tâm lý nghỉ ngại như vậy đối với cô cô có chút khó hiểu..
Nếu như nói muốn đề phòng người khác hại con trai mình thì cũng không đến mức quá xét nét, vô lý đến thế chứ.
“Cô cho tôi một lý do chính đáng, tôi sẽ xem xét giữ cô lại hay không”
Vương Tuấn Dương nói, vẫn ánh mắt đầy thâm ý khi nhìn Hạ Cẩn Mai.
Hạ Cẩn Mai mím môi một hồi.
Trong lòng cỏ vẫn bị chuyện tước đoạt đi đứa con của mình mà ám ảnh.
Nhưng chuyện này sao cô có thể nói ra.
Nếu cô nói ra, trong mắt người đàn ông này cô đã vốn không đáng một xu lại có thể rẻ mạt hơn thế.
“Sao? Không nói rõ ra được hay sao?”
Vương Tuấn Dương lần nữa hỏi đến.
Hạ Cẩn Mai nhìn anh, rồi lại nhìn đứa bé trong lòng.
Cô mà nói cô có tình cảm với đứa trẻ đang say ngủ trong tay mình thỉ có trời mới tin.
Loanh quanh một hồi, có nói: “Chỉ là tôi cần một công việc, vừa văn thấy cậu chủ nhả có vẻ như rất thích tôi.
Tôi cũng thích cậu chủ nhỏ..”
Vương Tuấn Dương cố tìm ra một khe hở để bóc trần cô nhưng từ đầu đến cuối Hạ Cẩn Mai hoàn toàn là thái độ chân thành.
Anh có muốn bóc trần đi chăng nữa thì cũng không cách nào nói rõ ra được.
“Vậy sao?”
Vương Tuấn Dương dù không nhìn ra nét giả dối nhưng anh lại lựa chọn nghi ngờ mà hỏi.
Hạ Cẩn Mai thật tình cảm thấy mình không thể thở nổi trong bầu không khí này.
Đúng là cô có lẽ không nên ép mình vào một công việc mà ông chủ lại đáng sợ đến thế này mà làm gì.
“Nếu như không được…thì thôi vậy!”
Hạ Cẩn Mai không muốn cố đấm ăn xôi nữa.
Nếu như Vương Tuấn Dương đã có định kiến, cô cũng không cố gắng để mà làm gì nữa cả.
“Được!”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai đương nhiên vui mừng như muốn hát lên.
Ánh mắt sáng ngời, chan chứa sự cảm kích.
Cô lắp bắp: “Cảm ơn! Cảm ơn anh!”
Vương Tuấn Dương liếc mắt nhìn cô một hồi lâu.
Hạ Cẩn Mai thì không có vẻ gì là bận tâm đến anh.
Cô dồn sự chú ý của mình vào cậu chủ nhỏ đang trong tay mình, môi chu ra kiểu như đang cưng nựng.
Vương Tuấn Dương nheo mắt, đáy mắt có chút hỗn tạp.
Không muốn đẩy cảm xúc đi quá xa, anh quay người sang hướng khác.
“Chỉ là…tôi thấy yêu quý cậu chủ nhỏ”
“Chỉ vậy thôi?”
Vương Tuấn Dương lần nữa tỏ vẻ ngạc nhiên kèm với lời nói tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
Hạ Cẩn Mai cảm thấy suy nghĩ của Vương Tuấn Dương rất khó đoán, anh vì sao có tâm lý nghỉ ngại như vậy đối với cô cô có chút khó hiểu..
Nếu như nói muốn đề phòng người khác hại con trai mình thì cũng không đến mức quá xét nét, vô lý đến thế chứ.
“Cô cho tôi một lý do chính đáng, tôi sẽ xem xét giữ cô lại hay không”
Vương Tuấn Dương nói, vẫn ánh mắt đầy thâm ý khi nhìn Hạ Cẩn Mai.
Hạ Cẩn Mai mím môi một hồi.
Trong lòng cỏ vẫn bị chuyện tước đoạt đi đứa con của mình mà ám ảnh.
Nhưng chuyện này sao cô có thể nói ra.
Nếu cô nói ra, trong mắt người đàn ông này cô đã vốn không đáng một xu lại có thể rẻ mạt hơn thế.
“Sao? Không nói rõ ra được hay sao?”
Vương Tuấn Dương lần nữa hỏi đến.
Hạ Cẩn Mai nhìn anh, rồi lại nhìn đứa bé trong lòng.
Cô mà nói cô có tình cảm với đứa trẻ đang say ngủ trong tay mình thỉ có trời mới tin.
Loanh quanh một hồi, có nói: “Chỉ là tôi cần một công việc, vừa văn thấy cậu chủ nhả có vẻ như rất thích tôi.
Tôi cũng thích cậu chủ nhỏ..”
Vương Tuấn Dương cố tìm ra một khe hở để bóc trần cô nhưng từ đầu đến cuối Hạ Cẩn Mai hoàn toàn là thái độ chân thành.
Anh có muốn bóc trần đi chăng nữa thì cũng không cách nào nói rõ ra được.
“Vậy sao?”
Vương Tuấn Dương dù không nhìn ra nét giả dối nhưng anh lại lựa chọn nghi ngờ mà hỏi.
Hạ Cẩn Mai thật tình cảm thấy mình không thể thở nổi trong bầu không khí này.
Đúng là cô có lẽ không nên ép mình vào một công việc mà ông chủ lại đáng sợ đến thế này mà làm gì.
“Nếu như không được…thì thôi vậy!”
Hạ Cẩn Mai không muốn cố đấm ăn xôi nữa.
Nếu như Vương Tuấn Dương đã có định kiến, cô cũng không cố gắng để mà làm gì nữa cả.
“Được!”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai đương nhiên vui mừng như muốn hát lên.
Ánh mắt sáng ngời, chan chứa sự cảm kích.
Cô lắp bắp: “Cảm ơn! Cảm ơn anh!”
Vương Tuấn Dương liếc mắt nhìn cô một hồi lâu.
Hạ Cẩn Mai thì không có vẻ gì là bận tâm đến anh.
Cô dồn sự chú ý của mình vào cậu chủ nhỏ đang trong tay mình, môi chu ra kiểu như đang cưng nựng.
Vương Tuấn Dương nheo mắt, đáy mắt có chút hỗn tạp.
Không muốn đẩy cảm xúc đi quá xa, anh quay người sang hướng khác.
Bình luận facebook