Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chương 20
Nhưng qua chín tháng trời nằm trong bụng mình, cùng giao tiếp sinh học với nhau, lòng tự nhiên có tình cảm, đến lúc nhận ra rõ rệt nhất lại là lúc cô bị tước đi đứa con từ bụng mình.
Cảm giác đó, cho đến lúc này đối với Hạ Cẩn Mai vẫn rất chua xót.
Liên ngay sau đó bác sĩ đã đến.
Hạ Cẩn Mai trao đứa trẻ cho bác sĩ, nói nhanh: “Bác sĩ, cậu chủ nhỏ bị sặc sữa, còn sốt nhẹ, có thể bị sưng họng”
Bác sĩ liếc nhìn Hạ Cẩn Mai, lòng thoáng kinh động nhưng lại không nói gì.
Quay lại với cậu chủ nhỏ, ông xem xét một lượt rồi ngay lập tức lấy dụng cụ hút mũi ra thực hiện thao tác hút dị vật đường thở ra cho cậu chủ nhỏ.
Hạ Cẩn Mai đứng ngay bên cạnh, tay ôm lấy hai bàn tay nhỏ tí xíu của cậu chủ nhỏ, cảm giác lo lắng xâm chiếm cô.
“Có ổn không?” Hạ Cẩn Mai lo lắng cất tiếng.
Chính cô cũng không ý thức được thái độ của cô sốt sắng hơn cả Vương Tuấn Dương là ba ruột của cậu chủ nhỏ đang có ở đây.
Đứa trẻ khóc không ngừng kể từ lúc rời tay Hạ Cẩn Mai, dù đã nắm lấy bàn tay nhỏ xinh ấy, đứa bé vẫn khóc.
Chờ đến khi bác sĩ khám lại cho đứa bé một lượt, Hạ Cẩn Mai không chờ thêm, lập tức bế lên ôm vào ngực mình.
Dường như cảm thấy mùi hương quen thuộc đầy an toàn và ấm áp, cậu chủ nhỏ lại thiêm thiếp đi.
Trẻ sơ sinh mới mấy tháng say ngủ là hoàn toàn bình thường, Hạ Cẩn Mai ôm lấy, tiếp tục bài hát ru của mình: “Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân Con chưa biết con cò con vạc Con chưa biết những cành mềm mẹ hát Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân”
(*) Bác sĩ nhìn Hạ Cẩn Mai có chút ngây ngẩn, lại quay nhìn Vương Tuấn Dương.
Anh đang cau mày lại, môi mím lại.
Lần này anh không nói, đưa tay ra hiệu.
Lục Vĩnh Thành nhanh tiến tới nói: “Cô Hạ, trời đã muộn lắm rồi, cô nên về thôi!”
Hạ Cẩn Mai liếc nhìn đồng hồ.
Quả thật lúc này đã là hai giờ sáng.
Nguyên một ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng nhìn đứa trẻ say ngủ cô lại không nỡ, hết nhìn đứa trẻ, lại nhìn Lục Vĩnh Thành rồi quay nhìn Vương Tuấn Dương.
“Cậu chủ!”
Bác sĩ đột nhiên cất tiếng.
Ông dừng một lời rồi cẩn trọng nói: “Cậu chủ nhỏ bị viêm amidan, sưng rất to, không thế để cậu khóc thêm nếu không sẽ không khỏi được, amidan sốt rất cao, có thể còn co giật, cậu chủ nhỏ lại vừa sặc sữa, vừa rồi thân thể tím đi.
Không rõ đã có ai sơ cứu trước nên sữa trong khoang mũi không còn nhiều khi tôi đến, nhưng nếu việc này lặp lại rất nguy hiểm”
Vương Tuấn Dương nheo mắt lại không nói gì, Lục Vĩnh Thành dường như bắt gặp ánh mắt Hạ Cẩn Mai lại cúi người thêm lời: “Cậu chủ, từ nãy đến giờ, cậu chủ nhỏ có vẻ rất thích cô Hạ đây.
Ở trong lòng cô ấy, cậu chủ nhỏ không khóc.
Cậu có thể vì an nguy của cậu chủ nhỏ mà để cô Hạ ở đây hay không?”
Lục Vĩnh Thành cũng không hiểu vì sao mình lại có lá gan to bằng trời như thế khi đưa ra chủ ÿ này.
Có lẽ vì khi quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, Vương Tuấn Dương mặc dù khó chịu nhưng sâu trong lòng lại có cái gì đó cảm thấy thương xót con, lại thương cho chính mình và rồi thì một chút bị Hạ Cẩn Mai làm cho cảm động.
Nhưng qua chín tháng trời nằm trong bụng mình, cùng giao tiếp sinh học với nhau, lòng tự nhiên có tình cảm, đến lúc nhận ra rõ rệt nhất lại là lúc cô bị tước đi đứa con từ bụng mình.
Cảm giác đó, cho đến lúc này đối với Hạ Cẩn Mai vẫn rất chua xót.
Liên ngay sau đó bác sĩ đã đến.
Hạ Cẩn Mai trao đứa trẻ cho bác sĩ, nói nhanh: “Bác sĩ, cậu chủ nhỏ bị sặc sữa, còn sốt nhẹ, có thể bị sưng họng”
Bác sĩ liếc nhìn Hạ Cẩn Mai, lòng thoáng kinh động nhưng lại không nói gì.
Quay lại với cậu chủ nhỏ, ông xem xét một lượt rồi ngay lập tức lấy dụng cụ hút mũi ra thực hiện thao tác hút dị vật đường thở ra cho cậu chủ nhỏ.
Hạ Cẩn Mai đứng ngay bên cạnh, tay ôm lấy hai bàn tay nhỏ tí xíu của cậu chủ nhỏ, cảm giác lo lắng xâm chiếm cô.
“Có ổn không?” Hạ Cẩn Mai lo lắng cất tiếng.
Chính cô cũng không ý thức được thái độ của cô sốt sắng hơn cả Vương Tuấn Dương là ba ruột của cậu chủ nhỏ đang có ở đây.
Đứa trẻ khóc không ngừng kể từ lúc rời tay Hạ Cẩn Mai, dù đã nắm lấy bàn tay nhỏ xinh ấy, đứa bé vẫn khóc.
Chờ đến khi bác sĩ khám lại cho đứa bé một lượt, Hạ Cẩn Mai không chờ thêm, lập tức bế lên ôm vào ngực mình.
Dường như cảm thấy mùi hương quen thuộc đầy an toàn và ấm áp, cậu chủ nhỏ lại thiêm thiếp đi.
Trẻ sơ sinh mới mấy tháng say ngủ là hoàn toàn bình thường, Hạ Cẩn Mai ôm lấy, tiếp tục bài hát ru của mình: “Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân Con chưa biết con cò con vạc Con chưa biết những cành mềm mẹ hát Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân”
(*) Bác sĩ nhìn Hạ Cẩn Mai có chút ngây ngẩn, lại quay nhìn Vương Tuấn Dương.
Anh đang cau mày lại, môi mím lại.
Lần này anh không nói, đưa tay ra hiệu.
Lục Vĩnh Thành nhanh tiến tới nói: “Cô Hạ, trời đã muộn lắm rồi, cô nên về thôi!”
Hạ Cẩn Mai liếc nhìn đồng hồ.
Quả thật lúc này đã là hai giờ sáng.
Nguyên một ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng nhìn đứa trẻ say ngủ cô lại không nỡ, hết nhìn đứa trẻ, lại nhìn Lục Vĩnh Thành rồi quay nhìn Vương Tuấn Dương.
“Cậu chủ!”
Bác sĩ đột nhiên cất tiếng.
Ông dừng một lời rồi cẩn trọng nói: “Cậu chủ nhỏ bị viêm amidan, sưng rất to, không thế để cậu khóc thêm nếu không sẽ không khỏi được, amidan sốt rất cao, có thể còn co giật, cậu chủ nhỏ lại vừa sặc sữa, vừa rồi thân thể tím đi.
Không rõ đã có ai sơ cứu trước nên sữa trong khoang mũi không còn nhiều khi tôi đến, nhưng nếu việc này lặp lại rất nguy hiểm”
Vương Tuấn Dương nheo mắt lại không nói gì, Lục Vĩnh Thành dường như bắt gặp ánh mắt Hạ Cẩn Mai lại cúi người thêm lời: “Cậu chủ, từ nãy đến giờ, cậu chủ nhỏ có vẻ rất thích cô Hạ đây.
Ở trong lòng cô ấy, cậu chủ nhỏ không khóc.
Cậu có thể vì an nguy của cậu chủ nhỏ mà để cô Hạ ở đây hay không?”
Lục Vĩnh Thành cũng không hiểu vì sao mình lại có lá gan to bằng trời như thế khi đưa ra chủ ÿ này.
Có lẽ vì khi quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, Vương Tuấn Dương mặc dù khó chịu nhưng sâu trong lòng lại có cái gì đó cảm thấy thương xót con, lại thương cho chính mình và rồi thì một chút bị Hạ Cẩn Mai làm cho cảm động.
Bình luận facebook