• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ anh chỉ có một mà thôi (2 Viewers)

  • Chương 171

Chương 171


“Ưm…”


Hạ Cẩn Mai đã bị Vương Tuấn Dương cưỡng hôn.


Cô vùng vẫy, cố thoát ra, nhưng sức thiếu nữ sao có thể kháng cự được người đàn ông mạnh mẽ ôm khao khát chiếm đoạt.


Hạ Cẩn Mai mất hơi thở, dùng miệng cản chặt vào Vương Tuấn Dương.


“A”


Bị đối phương đáp trả, Vương Tuấn Dương giật mình buông môi Hạ Cẩn Mai ra, lập tức, một cái tát tiến đến.


Nhưng, Vương Tuấn Dương đã có đề phòng, anh nắm chặt tay Hạ Cẩn Mai lại, đồng thời nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn đang kinh ngạc kèm sợ hãi kia: “Nếu cô còn muốn tát tôi thêm thì cái giá phải trả e rằng không chỉ đơn giản là một nụ hôn nữa đâu.”


Mặc Hạ Cẩn Mai kinh hãi, cô không thể tưởng tượng người đàn ông trước mặt lại có thể lưu manh và vô sỉ đến thể.


“Chết tiệt.”


Mặc Hạ Cẩn Mai rủa thâm.


“Sao? Cô muốn tôi trừng phạt thêm?”


Hạ Cẩn Mai hét lớn: “Buông tôi ra.Anh là đồ…bất lương.”


Rồi cô vùng dậy, muốn chạy khỏi đây, nhưng Vương Tuấn Dương không cho cô cơ hội đó: “Đồ điên nhà anh.Con trai còn đang trong viện đó.”


Vừa nghe Hạ Cẩn Mai nhắc đến hai từ con trai, ánh mắt Vương Tuấn Dương đục ngâu, sự khao khát trộn cùng sự giận dữ khiến cho anh không kìm chế nổi: “Đừng nhắc đến con trai tôi.Tôi hôm nay không cho cô biết mùi đời thì cô vĩnh viễn sẽ không biết được thế nào là phục tùng”


Vừa nói Vương Tuấn Dương lại ghì chặt lấy Hạ Cẩn Mai.


Mùi hương trên người cô quả nhiên có sức hút vô cùng mạnh mẽ.


Vương Tuấn Dương không kìm được, hôn tới tấp.


Máu nóng sôi trào, khao khát như ngọn lửa bùng lên trong anh mà rất cân có một sự giải thoát lúc này.


“Cô hãy biết điều.”


Tiếng nói trầm khàn cất lên.


Hạ Cẩn Mai thật muốn khóc.


Vương Tuấn Dương lúc này cũng không còn ý thức nổi vở kịch bị liệt đôi chân của mình nữa.


Anh nhấc bổng Hạ Cẩn Mai lên tay mình, ném cô lên giường: “Anh…Chân anh!”


Hạ Cẩn Mai cố gắng bám vào cái bí mật đó để thức tỉnh đối phương, nhưng xuân dược cực mạnh đã sớm lấn át toàn bộ lý trí của Vương Tuấn Dương rôi.


“Đừng mà! Xin anh! Đừng mà.”


Hạ Cẩn Mai ra sức cầu xin.


“Cô không có quyền cự tuyệt.”


Vương Tuấn Dương hét lên.


Bàn tay thô bạo bắt đâu đưa xuống dưới eo.


Hạ Cẩn Mai rất muốn khóc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom