Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 8: Nếu cảm thấy "khó" quá thì buông tay đi...]
Nếu cảm thấy “khó” quá thì buông tay đi…
Đến một thời điểm nào đó, khi không tìm được tiếng nói chung với đối phương nữa thì nhất định…dứt khoát buông tay đi.
Nếu một ngày cảm thấy đối phương không là anh ấy, cô ấy “từng” là trong mắt bạn thì hãy quay lưng và rời khỏi họ đi.
Đừng nói với họ đôi ba câu vô nghĩa như: “Anh thay đổi rồi..”. Những người đã thật sự thay đổi sẽ không bao giờ thừa nhận điều ấy đâu, cô gái ạ… Những người đã thật sự đổi thay sẽ không biết em đau lòng và mỏi mệt bao nhiêu để kéo họ trở về ban đầu. Ngày ấy sẽ không đến…
Tôi nghe rất nhiều người nói rằng: “Nếu muốn kết thúc một câu chuyện tình yêu hãy nghĩ đến lí do chúng ta bắt đầu”. Nhưng khi con người ta muốn kết thúc một mối quan hệ, bất luận nó đẹp đến nhường nào, lí do ban đầu bình phàm hay vĩ đại hiển nhiên chẳng còn quan trọng nữa đâu. Vì khi ấy họ đã có lí do để ra đi rồi cơ mà!
Tôi thì nghĩ thế này, bắt đầu một câu chuyện đôi khi chẳng cần lí do dài dòng nào cả. Ở đối phương có cái tôi cần, đem đến cảm giác mong mỏi, thế nên tôi lưu lại bên họ.
Rất lâu về sau, khi có ai đó hỏi: “Rốt cuộc là vì cái gì mà đến bên nhau?”
Tôi có chút lặng người, đầu óc có chút trống rỗng.
Con người ta có cả trăm mĩ từ để tả, ấy thế mà một người trưởng thành lại chẳng thể tìm được một lí do để bắt đầu yêu một người trong chốc lát. Đơn giản mà nói tôi chưa từng nghĩ về vấn đề ấy…
Có người bảo, yêu một cách vô tâm vô cảm như thế không xứng đáng được gọi là yêu… Tôi phải chạy đi tìm một cái cớ để được ở bên người khiến tôi bỗng nhiên rung động, cái cớ ấy sẽ làm quá trình của tôi, họ, hay bất cứ ai tốt lên hay không? Tôi chỉ muốn nói, bắt đầu và rời xa như những gì đơn điệu. Yêu thương, bên cạnh, san sẻ là “chiến tích” không phải lí do!
Một cô gái không bao giờ mặc váy nhưng trong tủ đồ vẫn điểm tô vài chiếc voan trắng thướt tha. Không phải vì muốn khoe khoang rằng cô ấy có một tủ đồ đầy ắp, đơn giản vì…cô ấy cũng là con gái!
Bình thản khởi đầu, không miễn cưỡng, không gượng ép. Những người cần đến sẽ đến và lưu lại thôi. Vì họ phù hợp, vì bạn xứng đáng.
Chiếc váy sẽ cũ dù em đã diện nó bao nhiêu lần hay vẫn chỉ mải treo hoài nơi tủ kính.
Bạn sẽ không thể khống chế nếu như mối quan hệ của bạn dần đi vào ngõ cụt.
Sẽ có trăm người nói: “Cứu vãn đi…”
Họ chỉ nói, họ không nói cứu vãn bằng cách nào.
Bình lặng chấp nhận, mỉm cười đón nhận, đừng để thế giới không công bằng này đánh gục bạn. Cái quay lưng của một người giống như ánh hoàng hôn buông xuống tắt nắng và kết thúc một ngày. Ngày mai bình minh sẽ lại đến thôi, hoàng hôn sẽ lại buông thôi. Và ai đã rời đi thì nơi đó của họ, cũng có hoàng hôn và bình minh như trốn này, đừng tiếc nuối vô vọng…
“Anh ấy không chủ động rời đi, nhưng anh ấy luôn có cách khiến tôi từ bỏ…”
Chẳng có mạnh mẽ nào cứ kiên cường sống bên lạnh nhạt, tình yêu vốn dĩ không phải là chuyện của một người, đừng tự chôn chân mình tại đó cô gái ơi. Nếu em dùng mạnh mẽ để lưu lại trong đời một kẻ làm em buồn thì hãy dùng dũng cảm mà quay lưng. Có một câu nói rất hay: “Trái đất sẽ không vì ai mà ngừng quay”, sẽ có người nào đó đến và lấp đầy chỗ trống ấy mà thôi.
Hãy coi chuyện yêu đương chết đi sống lại như một cơn mưa lớn, bất luận tầm tã bao nhiêu ngày, sấm chớp giông tố bao nhiêu lần thì cũng chẳng có cơn mưa nào vĩnh cửu. Chuyện tình ái trên thế gian tương tự vậy, không có vĩnh cửu, không có mãi mãi.
Thật ra có vô vàn cách để nói chia tay, dù sao cũng sẽ thành người dưng, đừng chuẩn bị trịnh trọng cho việc ra đi đó. Đừng soạn một dòng tin nhắn đẫm nước mắt rồi nhấn gửi đi, đừng khóc khi thấy người ấy khẽ đọc, đừng không dám đối diện, Hãy đối mặt, hãy dứt khoát nói: “Chia tay đi!”
Những người trưởng thành thường không hối hận về quyết định của mình, họ thường nhẹ nhõm…
Bất cứ sự ra đi nào cũng để lại vết sẹo mất mát. Tôi từng gặp rất nhiều người, chia tay và quay lại rất nhiều lần, kết cục của họ có bao nhiêu người đẹp đẽ tôi không rõ. Đừng đi lại con đường cũ đã từng vấp ngã nữa, đừng tự bắt gặp bản thân ở đó. Trong hàng vạn kết quả, đừng cố lần mò cho mình 0,1% thay đổi cái kết đã cũ.
Thử nghĩ mà xem, đoạn tình cảm chắp vá không toàn vẹn mà bạn gom nhặt, những vết nứt sẽ mãi ở đó, giống như mẩu báo cũ nhàu nhĩ không còn rõ nét chữ hay hình ảnh. Một tờ báo không còn ai muốn đọc hay nghiền ngẫm, đời này còn có trăm tờ báo khác và tồn tại cả vạn người muốn viết nên câu chuyện đẹp đẽ hơn.
Cô gái ạ, cho dù đêm qua em khóc bao nhiêu tiếng, trong lòng còn bao nhiêu vỡ vụn. Ngày mới lên, bình minh qua, nhất định phải mỉm cười…
Nếu chúng ta không thể thật sự mạnh mẽ thì cũng đừng mải miết đóng vai kẻ yếu đuối, bởi “thương hại” không phải là thương.
Nhìn ô cửa sổ nọ tràn ngập ánh nắng, cái cô quạnh muốn gào thét ở sâu thằm nơi nào tôi biết cũng chẳng dễ gì mà chịu được. Nhưng biết làm sao đây, đời này là thế chẳng được mấy cái vẹn toàn.
Con ngõ cụt mà tình yêu dẫn mỗi người đi đến chưa từng vắng bước chân người, ngỡ rằng đường cụt sẽ biết khó mà lui, thế mà tôi từng đứng đó nhìn người người không chịu lùi bước. Rốt cuộc “rời xa” phải “đau đớn” bao nhiêu?
Trong những ngày lênh đênh giữa yêu và hận, tôi nhớ về buổi chiều không mây ngày đó. Chúng tôi xa cách nhau theo cách nhẹ nhàng nhất, còn yêu và còn cả hận. Yêu, người từng cùng đi qua năm năm tháng tháng trắc trở ,bộn bề. Hận, người ngày ngày giờ giờ cuối cũng vẫn lìa xa…
Tôi cứ nghĩ rằng, người ta sẽ phải vì gió lớn mới xa nhau. Thế mà chẳng phải, một câu nói, hai cái gật đầu, ừ thì cũng đủ xa. Hãy trao cho mình niềm tin lớn hơn, vì những gì bạn mất đi hôm nay rất có thể sẽ tạo ra những điều mới mẻ đợi chờ chúng ta ở phía trước.
Có lẽ, trong chúng ta ai rồi cũng sẽ tự tay viết cho mình một đoạn kết cục. Chỉ tiếc, đoạn kết của tôi và bạn ở đây có phần tệ hơn. Bắt đầu lại một đoạn khởi đầu là điều khó khăn nhất tôi từng làm vì bản thân mình, vì cả những gì đã cũ kỹ và những gì cần phải lãng quên.
Cuối cùng chúng tôi, ta vẫn xa nhau…
Có vài điều trong quá khứ không thuộc quyền sở hữu của riêng ta, thi thoảng chỉ chăm chút đừng sữa chữa, thi thoảng nhớ vỗ về đừng dày vò. Mặt trời còn ở trên đầu, bóng đổ vẫn bên cạnh bạn, mỗi đoạn cô đơn nếu có thể tự ôm lấy mình thì thiên vạn đừng lục lọi quá khứ.
“Đợi đi…vết thương nào rồi cũng lành” – Trích
Đến một thời điểm nào đó, khi không tìm được tiếng nói chung với đối phương nữa thì nhất định…dứt khoát buông tay đi.
Nếu một ngày cảm thấy đối phương không là anh ấy, cô ấy “từng” là trong mắt bạn thì hãy quay lưng và rời khỏi họ đi.
Đừng nói với họ đôi ba câu vô nghĩa như: “Anh thay đổi rồi..”. Những người đã thật sự thay đổi sẽ không bao giờ thừa nhận điều ấy đâu, cô gái ạ… Những người đã thật sự đổi thay sẽ không biết em đau lòng và mỏi mệt bao nhiêu để kéo họ trở về ban đầu. Ngày ấy sẽ không đến…
Tôi nghe rất nhiều người nói rằng: “Nếu muốn kết thúc một câu chuyện tình yêu hãy nghĩ đến lí do chúng ta bắt đầu”. Nhưng khi con người ta muốn kết thúc một mối quan hệ, bất luận nó đẹp đến nhường nào, lí do ban đầu bình phàm hay vĩ đại hiển nhiên chẳng còn quan trọng nữa đâu. Vì khi ấy họ đã có lí do để ra đi rồi cơ mà!
Tôi thì nghĩ thế này, bắt đầu một câu chuyện đôi khi chẳng cần lí do dài dòng nào cả. Ở đối phương có cái tôi cần, đem đến cảm giác mong mỏi, thế nên tôi lưu lại bên họ.
Rất lâu về sau, khi có ai đó hỏi: “Rốt cuộc là vì cái gì mà đến bên nhau?”
Tôi có chút lặng người, đầu óc có chút trống rỗng.
Con người ta có cả trăm mĩ từ để tả, ấy thế mà một người trưởng thành lại chẳng thể tìm được một lí do để bắt đầu yêu một người trong chốc lát. Đơn giản mà nói tôi chưa từng nghĩ về vấn đề ấy…
Có người bảo, yêu một cách vô tâm vô cảm như thế không xứng đáng được gọi là yêu… Tôi phải chạy đi tìm một cái cớ để được ở bên người khiến tôi bỗng nhiên rung động, cái cớ ấy sẽ làm quá trình của tôi, họ, hay bất cứ ai tốt lên hay không? Tôi chỉ muốn nói, bắt đầu và rời xa như những gì đơn điệu. Yêu thương, bên cạnh, san sẻ là “chiến tích” không phải lí do!
Một cô gái không bao giờ mặc váy nhưng trong tủ đồ vẫn điểm tô vài chiếc voan trắng thướt tha. Không phải vì muốn khoe khoang rằng cô ấy có một tủ đồ đầy ắp, đơn giản vì…cô ấy cũng là con gái!
Bình thản khởi đầu, không miễn cưỡng, không gượng ép. Những người cần đến sẽ đến và lưu lại thôi. Vì họ phù hợp, vì bạn xứng đáng.
Chiếc váy sẽ cũ dù em đã diện nó bao nhiêu lần hay vẫn chỉ mải treo hoài nơi tủ kính.
Bạn sẽ không thể khống chế nếu như mối quan hệ của bạn dần đi vào ngõ cụt.
Sẽ có trăm người nói: “Cứu vãn đi…”
Họ chỉ nói, họ không nói cứu vãn bằng cách nào.
Bình lặng chấp nhận, mỉm cười đón nhận, đừng để thế giới không công bằng này đánh gục bạn. Cái quay lưng của một người giống như ánh hoàng hôn buông xuống tắt nắng và kết thúc một ngày. Ngày mai bình minh sẽ lại đến thôi, hoàng hôn sẽ lại buông thôi. Và ai đã rời đi thì nơi đó của họ, cũng có hoàng hôn và bình minh như trốn này, đừng tiếc nuối vô vọng…
“Anh ấy không chủ động rời đi, nhưng anh ấy luôn có cách khiến tôi từ bỏ…”
Chẳng có mạnh mẽ nào cứ kiên cường sống bên lạnh nhạt, tình yêu vốn dĩ không phải là chuyện của một người, đừng tự chôn chân mình tại đó cô gái ơi. Nếu em dùng mạnh mẽ để lưu lại trong đời một kẻ làm em buồn thì hãy dùng dũng cảm mà quay lưng. Có một câu nói rất hay: “Trái đất sẽ không vì ai mà ngừng quay”, sẽ có người nào đó đến và lấp đầy chỗ trống ấy mà thôi.
Hãy coi chuyện yêu đương chết đi sống lại như một cơn mưa lớn, bất luận tầm tã bao nhiêu ngày, sấm chớp giông tố bao nhiêu lần thì cũng chẳng có cơn mưa nào vĩnh cửu. Chuyện tình ái trên thế gian tương tự vậy, không có vĩnh cửu, không có mãi mãi.
Thật ra có vô vàn cách để nói chia tay, dù sao cũng sẽ thành người dưng, đừng chuẩn bị trịnh trọng cho việc ra đi đó. Đừng soạn một dòng tin nhắn đẫm nước mắt rồi nhấn gửi đi, đừng khóc khi thấy người ấy khẽ đọc, đừng không dám đối diện, Hãy đối mặt, hãy dứt khoát nói: “Chia tay đi!”
Những người trưởng thành thường không hối hận về quyết định của mình, họ thường nhẹ nhõm…
Bất cứ sự ra đi nào cũng để lại vết sẹo mất mát. Tôi từng gặp rất nhiều người, chia tay và quay lại rất nhiều lần, kết cục của họ có bao nhiêu người đẹp đẽ tôi không rõ. Đừng đi lại con đường cũ đã từng vấp ngã nữa, đừng tự bắt gặp bản thân ở đó. Trong hàng vạn kết quả, đừng cố lần mò cho mình 0,1% thay đổi cái kết đã cũ.
Thử nghĩ mà xem, đoạn tình cảm chắp vá không toàn vẹn mà bạn gom nhặt, những vết nứt sẽ mãi ở đó, giống như mẩu báo cũ nhàu nhĩ không còn rõ nét chữ hay hình ảnh. Một tờ báo không còn ai muốn đọc hay nghiền ngẫm, đời này còn có trăm tờ báo khác và tồn tại cả vạn người muốn viết nên câu chuyện đẹp đẽ hơn.
Cô gái ạ, cho dù đêm qua em khóc bao nhiêu tiếng, trong lòng còn bao nhiêu vỡ vụn. Ngày mới lên, bình minh qua, nhất định phải mỉm cười…
Nếu chúng ta không thể thật sự mạnh mẽ thì cũng đừng mải miết đóng vai kẻ yếu đuối, bởi “thương hại” không phải là thương.
Nhìn ô cửa sổ nọ tràn ngập ánh nắng, cái cô quạnh muốn gào thét ở sâu thằm nơi nào tôi biết cũng chẳng dễ gì mà chịu được. Nhưng biết làm sao đây, đời này là thế chẳng được mấy cái vẹn toàn.
Con ngõ cụt mà tình yêu dẫn mỗi người đi đến chưa từng vắng bước chân người, ngỡ rằng đường cụt sẽ biết khó mà lui, thế mà tôi từng đứng đó nhìn người người không chịu lùi bước. Rốt cuộc “rời xa” phải “đau đớn” bao nhiêu?
Trong những ngày lênh đênh giữa yêu và hận, tôi nhớ về buổi chiều không mây ngày đó. Chúng tôi xa cách nhau theo cách nhẹ nhàng nhất, còn yêu và còn cả hận. Yêu, người từng cùng đi qua năm năm tháng tháng trắc trở ,bộn bề. Hận, người ngày ngày giờ giờ cuối cũng vẫn lìa xa…
Tôi cứ nghĩ rằng, người ta sẽ phải vì gió lớn mới xa nhau. Thế mà chẳng phải, một câu nói, hai cái gật đầu, ừ thì cũng đủ xa. Hãy trao cho mình niềm tin lớn hơn, vì những gì bạn mất đi hôm nay rất có thể sẽ tạo ra những điều mới mẻ đợi chờ chúng ta ở phía trước.
Có lẽ, trong chúng ta ai rồi cũng sẽ tự tay viết cho mình một đoạn kết cục. Chỉ tiếc, đoạn kết của tôi và bạn ở đây có phần tệ hơn. Bắt đầu lại một đoạn khởi đầu là điều khó khăn nhất tôi từng làm vì bản thân mình, vì cả những gì đã cũ kỹ và những gì cần phải lãng quên.
Cuối cùng chúng tôi, ta vẫn xa nhau…
Có vài điều trong quá khứ không thuộc quyền sở hữu của riêng ta, thi thoảng chỉ chăm chút đừng sữa chữa, thi thoảng nhớ vỗ về đừng dày vò. Mặt trời còn ở trên đầu, bóng đổ vẫn bên cạnh bạn, mỗi đoạn cô đơn nếu có thể tự ôm lấy mình thì thiên vạn đừng lục lọi quá khứ.
“Đợi đi…vết thương nào rồi cũng lành” – Trích