• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Viết cho “anh ấy” của tôi (2 Viewers)

  • [Chương 6: Từ hôm nay về sau em sẽ không thích anh nữa!]

Từ hôm nay về sau, em sẽ không thích anh nữa!




Từ hôm nay trở đi, dẫu bầu trời ngoài kia mưa hay nắng, giông hay bão...em đều sẽ không thích anh nữa!




Từ hôm nay trở đi, con đường lá đỏ năm đó rốt cuộc trải dài bao nhiêu hồi ức, rụng rời về tận cõi sâu thẳm lòng em...em đều sẽ không thích anh nữa!




Từ hôm nay trở đi, bất luận tâm can gào thét đến thế nào, trái tim trước anh loạn nhịp biết bao nhiêu...em đều sẽ không thích anh nữa!




Từ hôm nay trở đi, mong ngóng bao nhiêu lần, bất lực bao nhiêu lần, phải đánh đổi bằng gục ngã, bất an...em đều sẽ không thích anh nữa!




Từ hôm nay trở đi, cho dù phải khóc thật lớn để quên đi...em đều sẽ không...thích anh nữa!




Tại sao con người ta phải đặt hi vọng ngay cả khi biết trước rằng kết quả sẽ chẳng đi về đâu. Có lẽ, do chúng ta còn trẻ, còn muốn thử thách xem tim mình đến sau cùng, sau ngần ấy xước sát và mỏi mệt rốt cuộc có thể nhẫn chịu bao nhiêu thứ bệnh...




Cô gái nhỏ ạ, thế giới của một cậu con trai tôi chẳng biết đâu...nhưng ắt to và rộng gấp trăm vạn lần trái tim em. Em hà cớ gì phải gói ghém mình, co ro trong đó thế... Em hà cớ gì phải lưu lại chỉ ở một góc người ta dành cho em...




Anh ta từng nói “Tôi thích em!”, phải không? Cũng từng nói “Đừng rời xa tôi!”, phải không? Em từng tin phải không? Cũng từng hi vọng phải không?




Nhưng năm tháng đó, có lẽ không ai còn nhớ...ngoài em!




Khi quyết định bắt đầu một mối quan hệ, kẻ cho đi là kẻ cầm chuôi dao! Kẻ nhận lại là kẻ bị động được hời. Nhưng “món hời” tình cảm cay đắng lắm, phải đánh đổi, phải âm thầm, phải dần mòn mà cay đắng!




Chúng ta ai cũng từng thích và yêu sai cách, vì khi ấy chúng ta tưởng rằng chỉ cần bạt mạng mà cho đi sẽ không phải hối hận.




“Thế nào là sẽ không phải hối hận?”




Là những ngày ngồi bên hiên nhà nhìn thế giới vây quanh nhau trong trầm ngâm, đơn độc? Hay là những cơn giông tố chợt đến thổi bay cát bụi mịt mù, thổi mắt cay xè, thổi ra nước mắt...




Không...chỉ là con người ta cố chấp mà thôi! Cố chấp vì nguyên vẹn ban đầu đã đem đi mà bán cảm tình với cái giá chẳng ai mong đợi.




Những khi vô thức tìm và viết tên “người” trên giấy, thi thoảng lỡ nhoè, tim lại khẽ lệch một cái, đau đến xót xa. Chỗ ấy thế nào mà khâu vá nhiều quá, vô vàn đường kim mũi chỉ, ngàn vạn lỗ hổng vì lỡ thương...




Rốt cuộc họ đã mang bao nhiêu của em đi?




Em mệt không? Sợ không? Cô đơn không?




Nếu mệt hãy đi ăn những món thật ngon, nhìn bầu trời nắng lên mỗi ngày. Nếu sợ hãy tìm một vài người để nói chuyện, nói với họ về nỗi sợ của em, kể cho họ về nỗi sợ của em, “cho” họ nỗi sợ của em. Nếu cô đơn hãy tìm đến một vài bản nhạc, đừng ngăn cản bản thân mình buồn bã...




Có những khi, bắt buộc phải đi qua một cơn mưa lớn, bắt buộc phải ướt sũng...tất thảy mỏi mệt mới vụt trôi...




Cô gái ạ, cho dù đêm hôm qua lỡ khóc thê thảm đến thế nào. Thì ngày mới đến, hãy trang điểm, phải mỉm cười...




Tôi, sau khi mối quan hệ cũ nọ đi vào ngõ cụt đã gột rửa cả cuộc đời mình. Chuyển đến một căn nhà mới, thay một chiếc điện thoại mới, đổi một màu son mới... Vì tôi sợ, sợ mình quá nhạy cảm với cái giản đơn gọi là “kỉ niệm”...




Con người ta thường không vì vụt mất thứ gì mà sống không bằng chết, nhưng lại thường...chết dần chết mòn trong nấm mồ hoài niệm.




Nếu có thể, đừng ôm lấy gì cả thì tốt biết mấy...




Có thể vào một ngày nắng đẹp hoặc mây đen nào đó, chúng tôi sẽ cùng nhìn lên bầu trời trên đầu kia mà nói: “Chúng ta bỏ lỡ nhau rồi!”.




Cái gọi là “bỏ lỡ” giống như chuyện bạn nhìn thấy một mảnh vỏ sò trên nền cát biển, lỡ chớp mắt một cái, vỏ sò chìm nghỉm dưới nền cát lún... Nhân sinh, chẳng phải cũng chỉ là một cái chớp mắt vô tình đấy ư!




Tôi từng âm thầm đăng một dòng trạng thái thế này: “Chúng tôi chưa bắt đầu, liệu rời xa có được gọi nhau là “người cũ” không?”




Người lạ mặt nói: “Còn phải xem hai người đã vì gì mà đến với nhau?”




Người qua đường trả lời: “Thì ra bây giờ hai chữ “người cũ” là khái niệm chóng vánh như thế! Há chẳng phải ai bước qua ai cũng là “người cũ” đấy ư?




Suy cho cùng, tôi và “người” chỉ là song hành lâu ngày nay bỗng dưng người kia tìm được lố rẽ. Tôi không theo chân họ được, tôi bỏ cuộc!




Lượm lặt một vài mẩu tình cảm ngắn ngủn, thì ra không phải do bản thân không biết yêu đương mà bởi lẽ vốn dĩ chuyện yêu và chuyện ở bên nhau chẳng phải là một.




Người sống chết mà cho đi thì không thiếu, nhưng những người vì nhau, yêu nhau, hi sinh vì nhau bằng cái sống và cái chết thì chẳng mấy...




Một cô gái, nhỏ bé biết bao nhiêu... Có thể ở sau lưng nhìn “người” đi hết một vòng tròn lớn rồi quay lại tìm cô. Một cô gái, yêu biết bao nhiêu... Có thể tồn tại như thứ gì lẳng lặng bên rìa cuộc sống tấp nập của “người”...




Làm gì có ai cứ mãi cho đi mà không mong cầu nhận lại...




Trong những câu chuyện cũ kĩ, tôi thi thoảng lại mang vài chuyện ra phủi bụi, vuốt ve, ngắm nhìn vài tia sáng thuộc về quá khứ ấy! Không rõ cảm xúc, chỉ là trong lòng đôi khi trống rỗng quá, muốn có gì thứ gì đau đáu một chút. Bức màn phẳng lặng trong lòng, khiến tôi sợ...




Nơi đã từng đi qua, chí ít lưu lại dấu chân người. Món ăn đã từng ăn qua, tối thiểu để lại chút mùi vị, dư vị, cảm vị nơi đầu lưỡi, cuống họng.




Chỉ có “người” đã từng đi qua... Để lại nào là xơ xác, trượt dài, mỏi mệt... Ấy thế mà từng ấy, đến một trái “ngọt” cũng không để lại!




Nhớ có lần “người” vô tình trao cho tôi hi vọng, tôi cứ mãi ôm khư khư nắm hi vọng đó trong lòng bàn tay, áp lên ngực, nâng niu và bảo vệ. Có lúc cảm thấy, như thế thật sự rất tốt! Cho dù là tự mình ôm lấy mình cũng rất tốt, vì chí ít bên ta còn lưu lại chút xúc cảm, chút hơi ấm...




Mới đó thôi, bước sang một trang khác, không có “người” và cả xúc cảm của “người”...




Vài đêm, đột nhiên rất nhớ...




Khẽ soạn: “Em đang cô đơn lắm, có thể đến nắm tay em được không?”




Bên đó trang cá nhân không sáng, biết đâu là họ bận... Khẽ xoá...




Điểm yếu lớn nhất của một cô gái đang yêu đó là nghĩ rằng mình đủ tốt đẹp để chinh phục người con trai nào đó của họ. Họ khi ấy bị tình yêu làm cho mờ mắt, họ không biết rằng một phần trăm tự tin của họ trong thế giới cậu con trai bên ấy chỉ là một cái mỉm cười... Nhưng cậu ta hiển nhiên, không chỉ mỉm cười với riêng mình bạn!




Này cô gái của tôi, chẳng có trái tim ai có thể thình thịch đập mãi vì một người khiến đôi ngươi chủ nhân nó thấm ướt. Kết thúc của câu chuyện nào rồi cũng sẽ đau lòng, thống khổ và bất lực như thế!




——




Ngày mai, em sẽ dậy sớm, chạy bộ, ăn sáng, uống nhiều nước và...quên anh! Có lẽ những điều giản đơn ấy dễ dàng hơn với em, rồi chuyện thiếu anh...ngày ngày cũng đều đặn thế!




“Chúng ta của ngày đó! Anh...có lẽ chưa từng thật lòng thích em, chỉ là khi đó anh một mình, em cũng một mình mà thôi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom