• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Viên lão quái kỳ án full (2 Viewers)

  • Chương 520 - Chương 520

Chương 520

PHÂN BIỆT

Cuối cùng Đoàn Phong nói với vẻ không vui: “Có phải mấy người có tật xấu gì không? Tự mình đi đường mình đi, cớ gì cứ phải quấn lấy bắt người khác đi cùng các người chứ?”



Đối phương bị Đoàn Phong nói thẳng mặt như thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt ra tay. Ai ngờ ông anh dẫn đường mặt đen không biết sự tình kia lại đứng ra dàn hoà, nói thật sự không được thì để cho bảy người kia đi theo mọi người đi… Đối phương thấy chắc chắn không thể đưa nhóm Viên Mục Dã về Hải Lâm nên đành phải nhường một bước, đồng ý đề nghị của người dẫn đường mặt đen.



A Triết chế nhạo: “Không phải các cô cậu muốn về Hải Lâm mua đồ dùng tiếp tế ư? Sao lại muốn đi theo chúng tôi rồi? Chuyện gì thế? Lại không muốn về Hải Lâm nữa à?”



Chàng trai dẫn đầu bảy người cười nói: “Vừa rồi chúng tôi đã tự kiểm tra lại, thấy đồ dùng trên người vẫn còn kha khá, tạm thời chưa cần bổ sung thêm…”



A Triết cười khan vài tiếng: “Các người cũng buồn cười thật, nói muốn đến Hải Lâm chính là các người, nói không đi cũng là các người… Tôi bực rồi đấy nha, không phải các người chủ tâm muốn đi theo chúng tôi đấy chứ?!”



A Triết vừa thốt ra lời này, sắc mặt cả bảy người kia đều thay đổi, chỉ có chàng trai dẫn đầu vẫn cố bình tĩnh cười đáp: “Ông anh này biết nói đùa quá. Trước đó chúng tôi muốn dẫn các anh đến Hải Lâm cũng là có lòng tốt, chủ yếu là thấy trên người các anh không có trang thiết bị chuyên nghiệp để đi bộ thám hiểm gì cả, sợ các anh gặp nguy hiểm trên núi. Bây giờ chúng ta đã gặp người dẫn đường chuyên nghiệp có kinh nghiệm rồi thì tất nhiên cũng không còn băn khoăn đó nữa. Hơn nữa, thật ra nhóm chúng tôi đều là dân nghiệp dư, cũng muốn đi theo người dẫn đường chuyên nghiệp cùng lên núi, cho nên không phải chúng tôi muốn đi theo các anh.”



Sau khi mọi người nghe xong lời giải thích hơi gượng ép của chàng trai này, chẳng ai nói gì cả, mà người dẫn đường mặt đen muốn làm ăn với đối phương, cho nên nói vun vào cho cả hai phía, hy vọng nhóm Đoàn Phong có thể đồng ý cho bảy người này đi cùng với mọi người.



Thạch Lỗi cười bảo: “Gặp nhau là duyên phận, nếu bọn họ muốn cùng lên núi, vậy đi cùng nhau đi, trên đường có nhiều người cũng tiện chăm lo cho nhau.” Sau khi nói xong, gã nhìn sang Đoàn Phong và hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”



Ánh mắt của Thạch Lỗi và Đoàn Phong giao nhau, Viên Mục Dã nhìn thấy sát ý trong đó. Ý của Thạch Lỗi lúc nhìn sang Đoàn Phong quá rõ ràng, là đang dò hỏi anh ta bằng ánh mắt: “Nếu không thì để cho bọn chúng đi theo đi, sau đó tìm cơ hội giải quyết sạch sẽ cả đám.”



Tính cách của Đoàn Phong là kiểu chẳng ngán gì. Sau khi hiểu được ý của Thạch Lỗi, anh ta gật đầu đáp: “Cũng được, gặp nhau là người có duyên mà…”



Vì thế đội ngũ đi bộ thám hiểm gồm mười tám người tiếp tục xuất phát vào sâu trong núi… Trên đường, Viên Mục Dã nói kế hoạch lúc trước của ba người họ cho nhóm Đoàn Phong nghe.



Trương Khai cười gian: “Viên à, anh không ngoan nhé, còn muốn vượt biên đến nước E, anh không biết giữa nước S và nước E không có luật dẫn độ ư? Lỡ như anh bị bắt, mấy người chúng tôi còn phải chạy đến nước E cướp ngục cứu anh nữa.”



A Triết ở cạnh nghe thế thì nói không hề khách sáo: “Cậu cứ yên tâm về điều này đi, chúng tôi đưa người đi như thế nào thì sẽ đưa người về như thế ấy! Nếu thật sự bị bắt cũng là chúng tôi đi cướp ngục!”



Trương Khai vừa định bật lại thì bị Đoàn Phong chặn họng: “Nói chuyện nhỏ một chút, đừng để mấy tên đằng sau kia nghe thấy. Nhớ kỹ lấy, sau khi trời tối sẽ ra tay, đến lúc đó là người hay quỷ sẽ rõ ràng cả thôi.”



Viên Mục Dã quay đầu nhìn về phía bảy người luôn đi ở cuối cùng, mặc dù bọn chúng bám sát theo đội ngũ đi trước nhưng chẳng nói một câu dư thừa với những người khác, cũng chẳng còn sự nhiệt tình như lúc ban đầu muốn gia nhập.



Trên thực tế Viên Mục Dã biết rõ, không chỉ bọn họ đang đợi trời tối, ngay cả bảy kẻ kia chắc cũng đang đợi trời tối… Mặc dù làm những chuyện giết người cướp của trên mảnh đất hoang vu này sẽ chẳng ai biết, nhưng đúng là có vài việc vẫn nên chờ sau khi trời tối rồi làm mới tiện.



Nhất là trong đội còn có mấy người, tính cả anh dẫn đường mặt đen đều không biết gì hết, bảy tên “Hy vọng” kia phải chờ tới sau khi trời tối mới ra tay là bởi vì bọn chúng chỉ muốn đối phó ba người nhóm Viên Mục Dã. Vì bọn người kia cũng không muốn phơi bày sự việc khi nền móng của mình chưa vững…

w●ebtruy●enonlin●e●com

Còn Đoàn Phong muốn trời tối hẵng ra tay là vì băn khoăn đến nhóm ba người dẫn đường. Có một số việc tốt nhất là người bình thường không cần thiết phải biết, nếu không có thể sẽ thay đổi cuộc sống sau này của bọn họ.



Cả hành trình suốt một ngày đó, gần như tất cả mọi người đều không hề nghỉ ngơi. Ba người Viên Mục Dã đã ngủ no giấc cả đêm qua, mà trước đó nhóm Đoàn Phong cũng đã dựng trại qua đêm gần đấy rồi… cho nên trong đoàn người này chỉ có bảy người phía sau là phải đi liên tục.



Nếu người bình thường gánh gồng với cường độ cao liên tục như vậy, chắc chắn là chịu không nổi. Nhưng bốn nam ba nữ này lại như chẳng có chuyện gì, đến buổi tối chuẩn bị dựng trại, tinh thần bọn họ vẫn sáng láng.



Thừa dịp dựng trại, Đoàn Phong hỏi nhỏ Viên Mục Dã: “Lát nữa chờ người dẫn đường và hai du khách kia ngủ rồi sẽ ra tay. Trước đó cậu nói bọn họ là người bị ký sinh, cụ thể là bị sinh vật gì ký sinh?”



Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Tôi cũng không nói chính xác được cụ thể là gì, chỉ biết đó là một thứ có nguồn gốc từ dưới độ sâu một nghìn mét, và được hút lên khi khoan giếng nước. Trước đây những kẻ tôi gặp ở thị trấn đều là ong thợ, bọn họ có đặc điểm rõ ràng, sức chiến đấu cũng không coi là mạnh. Nhưng hiện giờ những kẻ bám riết lấy chúng ta đây được ong thợ gọi là ‘Hy vọng’. Bọn chúng là sự kết hợp của con người và sinh vật dưới nước kia, cho nên tạm thời vẫn chưa rõ bọn chúng có điểm yếu hoặc là có điểm mạnh gì.”



Đoàn Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy làm sao phân biệt được bọn họ có phải ‘Hy vọng’ hay không?”



Viên Mục Dã lắc đầu: “Ong thợ rất dễ phân biệt, bọn chúng vừa tiếp xúc với sóng điện từ là trên người sẽ mọc ra vảy xanh, còn những ‘Hy vọng’ kia là cá thể đã tiến hóa hoàn toàn, vốn chẳng có bất cứ phản ứng gì với sóng điện từ.”



Đoàn Phong thở dài: “Nói cách khác, tạm thời vẫn chưa có cách để phân biệt rốt cuộc bọn họ có phải những người bị ký sinh hay không?”



Viên Mục Dã gật đầu đáp: “Trước mắt mà nói đúng là tình huống này.”



Đoàn Phong vốn định thừa dịp ánh trăng mà giết chóc đã đời, nghe xong, anh ta mắng mẹ kiếp rồi xoay người bỏ đi. Dù sao cũng là bảy mạng người, cho dù Đoàn Phong có ác độc thì cũng không làm được loại chuyện thà rằng giết nhầm chứ không bỏ sót.



Thật ra trong lòng Viên Mục Dã vẫn có một cách tuyệt diệu có thể phân biệt đối phương từ lâu, đó là mặc dù bọn họ không thể nhận ra qua bề ngoài rốt cuộc bảy người này có phải “Hy vọng” hay không, nhưng mà mục đích của đám “Hy vọng” thật đuổi theo bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là muốn giết ba người Viên Mục Dã để diệt khẩu!



Cho nên buổi tối hôm nay, ba người bọn họ chỉ cần tạo cơ hội cho bảy tên kia, dụ bọn chúng chủ động đến diệt khẩu ba người là được…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom