-
CHƯƠNG 3 - phần 2: TRỞ VỀ
Thức ăn và đĩa đã dùng cuối cùng cũng được phục vụ dọn dẹp sạch sẽ. Trên bàn món tráng miệng trông đẹp mắt được bày biện cẩn thận trước mặt ba con người. Tô Chủ tịch âm trầm, nghiêm túc tiếp tục chủ đề còn đang dang dở:
"Ai sẽ nhận phần công việc của trưởng phòng Quan đây?"
"Đây là việc mà phòng kế toán sẽ thu xếp và sẽ tiếp tục nó trong tương lai." Phó Giám Đốc Trương nhanh nhảu báo cáo.
Cao Hữu Minh lúc này đã ngốn một họng bánh gato: "Cô đùa đấy à?" Anh huơ huơ miếng bánh cắn dang dở, miệng vừa nói vừa vô ý phun ra vài mẩu vụn bánh gato, quả thật nhìn anh ta lúc này có chút bất lịch sự với trưởng bối. "Làm ơn suy nghĩ tí đi. Nếu giao cho bộ phận kế toán, lỡ có ai mệt mõi thì mọi người sẽ bỏ cuộc ngay. Cũng giống như trưởng bộ phận tài chính, Ngài cần ai đó để quản lý bộ phận kế toán chứ?" Câu cuối cùng anh ta đã quay sang Tô Chỉ tịch.
Tô Chủ tịch chống tay lên bàn khẽ nhếch mép:"Tôi không biết người đó là ai, nhưng hi vọng lần này cậu ta không cắt xích và cắn chủ của mình."
"Vậy tôi sẽ tìm trưởng phòng từ bộ phận khác." Phó Giám đốc Trương đưa ý kiến.
Ngón tay thon dài của Cao Hữu Minh đang soi sét miếng bánh nướng nhân trà xanh lúc này giơ tay phản bác trước mặt Phó Giám đốc Trương:
"Không phải mấy nhân viên hiện tại. Sao không thuê nhân viên mới có kinh nghiệm đi."
Phó Giám đốc Trương ra chiều bất mãn, giọng nói và thái độ có chút bực bội: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ lo việc nhân sự." Từng chữ bà ta đều nhấn mạnh đây là việc của bà ta, không cần Cao Hữu Minh làm quân sư.
"Cậu nghĩ ai thích hợp vị trí đó?" Tô Chủ tịch lên tiếng hỏi.
Cao Hữu Minh đặt miếng bánh xuống, tắt chế độ thưởng thức của cậu ta: "Là người sẽ vâng lời, bất kể thế nào và có can đảm. Phải là người có cái tôi, và...một người mà dù dùng xong, ngài bỏ đi cũng không có vấn đề gì." Anh ta chùi mép, vất cái khăn trắng sang bên cạnh, hành động tương thích hoàn toàn với lời nói.
***************************************************
Một tuần trước:
Chiếc xe hơi đen dừng lại ở một ngoại ô hoang vắng. Tiếng hộp thư thoại vang lên: "Trưởng phòng Quan cậu định không nghe điện thoại đến cùng luôn nhỉ? Đây là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho cậu đấy. Nếu cậu không muốn thấy bể máu của chính mình, thì nghe cho kĩ đây trưởng phòng Quan..."
Người đàn ông sắc mặt tối sầm, trán đã toát ra mồ hôi lạnh, môi anh ta run mấp máy, ấn tắt điện thoại trước khi những lời đe dọa kia kịp phát lên. Người đàn ông đó chính là Trưởng phòng Quan. Cách đây một tháng anh ta đã phát hiện ra bí mật động trời của chủ tịch Tô. Nhưng cũng chính bí mật này đã đưa anh ta đến con đường 'sống cũng được chết cũng xong' ngày hôm nay. Anh ta sờ vào tấm hình ba người trong điện thoại. Trong hình là anh ta cùng vợ con, nụ cười của đứa con và gương mặt xinh đẹp của vợ khiến anh bật một hàng nước mắt dài...
Gã đàn ông có hơi say rượu đang đi dạt ven đường. Khi ông ta ngước lên thì trước mặt là một thân thể người đàn ông đã treo cổ tự vẫn:
"Ôi không, ai đó giúp tôi không? có người chết..!! Ai đó giúp tôi với.." Ông ta đỡ chân thân thể người đàn ông tránh cho sợi dây thừng siết chặt...
Trưởng phòng Quan cuối cùng cũng phải đi đến bước tự hủy diệt bản thân.
7:50am Tập đoàn Tô Thị - Phòng Tài vụ
Trợ lý Diện Hân vừa vào cửa đã nghe tiếng tin tức động trời: 'Một trưởng phòng của tập đoàn Tô Thị đã treo cổ tự vẫn ở vùng ven ngoại ô gần thành phố. Nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng còn thở và đã được chuyển đến bệnh viện, hiện vẫn còn đang hôn mê. Cảnh sát cho rằng đây là một vụ tử tự. Họ đã tìm thấy trên xe anh ta một bức thư tuyệt mệnh....'
Nghe xong đoạn tin tức miệng Trợ lý Diệp Hân đã O tròn nhìn chủ nhiệm Khương. Chủ nhiệm Khương chỉ nhìn lại với khuôn mặt buồn bã. Tin tức này đã nhanh chóng chấn động không chỉ phòng tài vụ của bọn họ mà còn cả công ty.
Viện kiểm sát Trung ương thành phố Thượng Hải.
Công tố Từ vừa đi vừa nới lỏng cà vạt của mình một cách tức giận. Trong lòng anh ta đang không ngừng rủa thầm sau khi nghe được đoạn tin tức vừa rồi. Công tố Từ đẩy mạnh cửa văn phòng, khắp văn phòng bay đầy các giấy tờ công văn tạo thành hình ảnh đặc trưng của văn phòng công tố. Anh ta tức giận đập bàn:
"Chúng ta đã thỏa thuận sẽ liên lạc sáng nay. Vì sao chứ?" Vì tức giận mà anh ta đã thở hồng hộc.
Đồng nghiệp buông câu thất vọng: "Chắc chủ tịch Tô đã đánh hơi được điều gì đó nên đã ra tay trước."
Công tố Từ tiện tay vứt cái mớ văn kiện chướng mắt xuống đất, mắt đã nổi đường đỏ máu: "Nếu Trưởng phòng Quan không tỉnh dậy, chúng ta không bao giờ tóm được Tập đoàn Tô Thị."
"Ai sẽ nhận phần công việc của trưởng phòng Quan đây?"
"Đây là việc mà phòng kế toán sẽ thu xếp và sẽ tiếp tục nó trong tương lai." Phó Giám Đốc Trương nhanh nhảu báo cáo.
Cao Hữu Minh lúc này đã ngốn một họng bánh gato: "Cô đùa đấy à?" Anh huơ huơ miếng bánh cắn dang dở, miệng vừa nói vừa vô ý phun ra vài mẩu vụn bánh gato, quả thật nhìn anh ta lúc này có chút bất lịch sự với trưởng bối. "Làm ơn suy nghĩ tí đi. Nếu giao cho bộ phận kế toán, lỡ có ai mệt mõi thì mọi người sẽ bỏ cuộc ngay. Cũng giống như trưởng bộ phận tài chính, Ngài cần ai đó để quản lý bộ phận kế toán chứ?" Câu cuối cùng anh ta đã quay sang Tô Chỉ tịch.
Tô Chủ tịch chống tay lên bàn khẽ nhếch mép:"Tôi không biết người đó là ai, nhưng hi vọng lần này cậu ta không cắt xích và cắn chủ của mình."
"Vậy tôi sẽ tìm trưởng phòng từ bộ phận khác." Phó Giám đốc Trương đưa ý kiến.
Ngón tay thon dài của Cao Hữu Minh đang soi sét miếng bánh nướng nhân trà xanh lúc này giơ tay phản bác trước mặt Phó Giám đốc Trương:
"Không phải mấy nhân viên hiện tại. Sao không thuê nhân viên mới có kinh nghiệm đi."
Phó Giám đốc Trương ra chiều bất mãn, giọng nói và thái độ có chút bực bội: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ lo việc nhân sự." Từng chữ bà ta đều nhấn mạnh đây là việc của bà ta, không cần Cao Hữu Minh làm quân sư.
"Cậu nghĩ ai thích hợp vị trí đó?" Tô Chủ tịch lên tiếng hỏi.
Cao Hữu Minh đặt miếng bánh xuống, tắt chế độ thưởng thức của cậu ta: "Là người sẽ vâng lời, bất kể thế nào và có can đảm. Phải là người có cái tôi, và...một người mà dù dùng xong, ngài bỏ đi cũng không có vấn đề gì." Anh ta chùi mép, vất cái khăn trắng sang bên cạnh, hành động tương thích hoàn toàn với lời nói.
***************************************************
Một tuần trước:
Chiếc xe hơi đen dừng lại ở một ngoại ô hoang vắng. Tiếng hộp thư thoại vang lên: "Trưởng phòng Quan cậu định không nghe điện thoại đến cùng luôn nhỉ? Đây là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho cậu đấy. Nếu cậu không muốn thấy bể máu của chính mình, thì nghe cho kĩ đây trưởng phòng Quan..."
Người đàn ông sắc mặt tối sầm, trán đã toát ra mồ hôi lạnh, môi anh ta run mấp máy, ấn tắt điện thoại trước khi những lời đe dọa kia kịp phát lên. Người đàn ông đó chính là Trưởng phòng Quan. Cách đây một tháng anh ta đã phát hiện ra bí mật động trời của chủ tịch Tô. Nhưng cũng chính bí mật này đã đưa anh ta đến con đường 'sống cũng được chết cũng xong' ngày hôm nay. Anh ta sờ vào tấm hình ba người trong điện thoại. Trong hình là anh ta cùng vợ con, nụ cười của đứa con và gương mặt xinh đẹp của vợ khiến anh bật một hàng nước mắt dài...
Gã đàn ông có hơi say rượu đang đi dạt ven đường. Khi ông ta ngước lên thì trước mặt là một thân thể người đàn ông đã treo cổ tự vẫn:
"Ôi không, ai đó giúp tôi không? có người chết..!! Ai đó giúp tôi với.." Ông ta đỡ chân thân thể người đàn ông tránh cho sợi dây thừng siết chặt...
Trưởng phòng Quan cuối cùng cũng phải đi đến bước tự hủy diệt bản thân.
7:50am Tập đoàn Tô Thị - Phòng Tài vụ
Trợ lý Diện Hân vừa vào cửa đã nghe tiếng tin tức động trời: 'Một trưởng phòng của tập đoàn Tô Thị đã treo cổ tự vẫn ở vùng ven ngoại ô gần thành phố. Nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng còn thở và đã được chuyển đến bệnh viện, hiện vẫn còn đang hôn mê. Cảnh sát cho rằng đây là một vụ tử tự. Họ đã tìm thấy trên xe anh ta một bức thư tuyệt mệnh....'
Nghe xong đoạn tin tức miệng Trợ lý Diệp Hân đã O tròn nhìn chủ nhiệm Khương. Chủ nhiệm Khương chỉ nhìn lại với khuôn mặt buồn bã. Tin tức này đã nhanh chóng chấn động không chỉ phòng tài vụ của bọn họ mà còn cả công ty.
Viện kiểm sát Trung ương thành phố Thượng Hải.
Công tố Từ vừa đi vừa nới lỏng cà vạt của mình một cách tức giận. Trong lòng anh ta đang không ngừng rủa thầm sau khi nghe được đoạn tin tức vừa rồi. Công tố Từ đẩy mạnh cửa văn phòng, khắp văn phòng bay đầy các giấy tờ công văn tạo thành hình ảnh đặc trưng của văn phòng công tố. Anh ta tức giận đập bàn:
"Chúng ta đã thỏa thuận sẽ liên lạc sáng nay. Vì sao chứ?" Vì tức giận mà anh ta đã thở hồng hộc.
Đồng nghiệp buông câu thất vọng: "Chắc chủ tịch Tô đã đánh hơi được điều gì đó nên đã ra tay trước."
Công tố Từ tiện tay vứt cái mớ văn kiện chướng mắt xuống đất, mắt đã nổi đường đỏ máu: "Nếu Trưởng phòng Quan không tỉnh dậy, chúng ta không bao giờ tóm được Tập đoàn Tô Thị."
Bình luận facebook