• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 47

Edit: Liệt Tuyết(juukapup)

Nhìn Diệp Lận chạy lại chỗ sân khấu ngoài trời, cho dù bị bao nhiêu người vây quanh, vẫn nổi bật rõ ràng như thế, mà mình nãy đây thôi còn không nhận ra.

Có điều, anh vừa ngỏ ý mời dùng cơm, nhưng tôi nhất định sẽ không nhận lời.

Đưa tay che nắng, cảm thấy hơi nóng nực, quyết định đi vào nhà hàng trước.

Nhưng không chờ tôi xoay người, cánh tay đã bị người ta nắm lấy – “Tiểu thư, chờ chút.” – Tiếng nói tươi đẹp mang theo hương vị mùa hè.

Một cậu trai thanh tú, tôi cúi đầu nhìn bàn tay bị cậu ta nắm, có vẻ như vì vừa vội vội vàng vàng chạy tới, dùng hơi nhiều sức, nên hơi hơi đau.

“A, xin lỗi!” – Cậu trai cũng nhận ra hành động của mình, buông tay – “À mà, anh Diệp mời chị qua đó.”

Diệp Lận? Nhìn lướt qua đám đông tới chỗ sân khấu ngoài trời lần nữa.

“Diệp sư huynh nói mời chị qua bên đoàn làm phim chờ một chút, sẽ không lâu lắm đâu, chỉ mười phút thôi.”

“Sao tôi phải đi?” – Tôi cười nhạt nhẹ nhàng nói.

“Ơ?”

“Sao lại đứng ở cửa vậy?” – Là tiếng của Phác Tranh.

“…Chào, Tranh.” – Nghiêng người nhìn Phác Tranh cách chừng hai mét đang bước về phía tôi, mặt tươi tỉnh hẳn lên.

“Không phải là bị người ta không cho vào chứ.”

“Vâng.” – Tôi trầm tư một chút, cười đáp – “Vẫn đang chờ vị Đồ Long kỵ sĩ đây hộ tống mà.”

“Vào thôi, không khéo lại xỉu mất.” – Phác Tranh tới ôm lấy tôi.

“Bây giờ cũng không dễ ngất xỉu như vậy đâu.” – Tôi cười, tự nhiên ôm lấy cánh tay Phác Tranh, xoay người nói với cậu trai vẫn đứng bên kia – “Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”

Cậu trai giật mình, sực tỉnh rồi mặt hơi ửng hồng – “Chuyện đó, chị, Diệp sư huynh …” – Thốt ra lại nuốt vào rồi chẳng thể nói được một câu rõ ràng.

“Đừng lo, tôi sẽ gọi điện lại cho anh ấy, anh ấy sẽ không làm khó cậu đâu.” – Tôi nhẹ nhàng cười nói.

“Không, không phải.” – Cậu ta lắc đầu.

Cái kiểu nói chuyện mơ mơ hồ hồ này không khỏi khiến tôi nhíu mày.

“Sao vậy? Người quen à.” – Phác Tranh nói.

“Không hẳn là quen, đàn em của Diệp Lận mà.” – Tôi thản nhiên nói.

“Diệp Lận?” – Phác Tranh liếc mắt nhìn tôi.

Tôi chỉ chỉ sân khấu ngoài trời trước mắt.

Một lúc lâu sau, Phác Tranh đột nhiên nói – “Có muốn qua xem không?”

“Vâng?”

“Đi nào.” – Phác Tranh kéo tôi đi về phía sân khấu ngoài trời, phản ứng chậm, thế là bị anh lôi đi mất.

“Này, chú em, đi nào!” – Phác Tranh ngoái lại hô lớn.

Tôi ngẩng đầu nhìn sườn mặt Phác Tranh, nhất thời không hiểu rõ ý đồ của anh.

Đi tới rìa đám đông, tới gần mới biết sân khấu ấy tỏa ra hiệu quả không thể coi thường, ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu lên đài cao, tuy là ban ngày, nhưng sự lạ lùng ấy tạo nên cảm giác đặc sắc mới mẻ, phông nền xung quanh là màu tối, làm tôn lên người mẫu, xinh đẹp mê người, mà Diệp Lận đứng ở chính giữa lại càng chiếm được sự nổi bật vô cùng, thay bộ trang phục màu xanh ngọc với trang sức tỉ mỉ màu lục, trên mặt bột phấn màu lam nhàn nhạt mà đẹp đẽ như ẩn như hiện, khuôn mặt trầm tĩnh, ung dung tùy ý để người ta tạo hình.

Anh luôn luôn biết mình phải biểu hiện như thế nào.

Một lát sau ánh mắt anh chầm chậm hướng về phía tôi đang lẫn trong đám người, như thể một cái nhìn chuyên chú tập trung, rồi không hề rời đi, động tác của anh đơn thuần mà tự nhiên, ánh nhìn chăm chú như vậy lại không khiến người ta chú ý đến tôi, bởi trước máy ảnh anh là một diễn viên bẩm sinh, mà tôi thì không phải, nên sau đó cứ phải cố hết sức tránh đi ánh nhìn đó.

Trên sân khấu phát lên một bản nhạc nhẹ nhàng, những người mẫu lại thay đổi biểu hiện.

“Anh tính gì vậy?”

“Em không muốn gặp cậu ta?” – Phác Tranh hỏi lại.

“Em đang hỏi suy nghĩ của anh mà, Phác Tranh.” – Tôi nói có chút nghiêm túc hơn.

“Em…” – Phác Tranh toan mở miệng đã bị một cô gái chạy tới ngắt lời.

“Tôi là trợ lý của Diệp Lận, xin mời theo tôi tới hậu trường.”

Dừng một chút rồi tôi nói – “Phiền cô.” – Nếu đã đến đây rồi, có từ chối nữa cũng dư thừa, nói thế nào thì gặp Diệp Lận cũng là chuyện cần thiết, tôi chỉ không biết Phác Tranh muốn gì, anh muốn…tác hợp tôi với Diệp Lận sao? Tuy khả năng này tính ra cũng không cao, dù sao Phác Tranh hẳn cũng đã nghe chuyện Diệp Lận sẽ kết hôn cùng Dương Á Lợi rồi, hơn nữa, anh phải hiểu rõ thái độ của tôi nữa, như vậy, bây giờ, anh làm những điều này…là xuất phát từ mục đích gì, chẳng lẽ thực sự chỉ thuần túy là ghé qua xem người quen, hay là, có ai đó cũng bắt đầu mong anh sẽ làm gì đó rồi…

Đi vào hậu trường, cũng không nhiều người lắm, có mấy chuyên gia hóa trang và phục trang đang bận rộn, người mẫu lục tục đi ra ngoài.

Nữ trợ lý kia liền đưa tới cho tôi và Phác Tranh một ly cà phê, tôi vừa đón lấy cái ly thì cảm thấy được một luồng ánh mắt hướng tới từ phía sau, quay đầu lại không bất ngờ gì khi thấy Diệp Lận đang đi về phía tôi.

Tôi đứng thẳng lưng, giữ vững biểu tình vốn có trên mặt.

“Còn tưởng rằng em sẽ đi.” – Diệp Lận đi tới trước mặt tôi, khi nói đã bước tới gần lắm rồi, giọng điệu còn có phần mờ ám, nói xong liền nhìn về phía người bên cạnh tôi – “Phác Tranh, đã lâu không gặp.”

Phác Tranh cười cười – “Dạo này công việc thật bận rộn.”

“Cũng không tệ lắm.” – Diệp Lận uể oải trả lời.

“Công việc bận rộn luôn luôn tốt.”

Diệp Lận nghe vậy liền có chút trầm ngâm – “Không ngờ cậu cũng quan tâm chuyện của tôi.”

Phác Tranh không để ý, cười nói – “Tính ra thì tôi cũng là bạn học cùng trường với cậu.” – Ngừng một chút Phác Tranh còn nói – “Huống chi từ khi cậu qua lại cùng An Kiệt thì tôi cũng đã coi cậu như em trai.”

Tôi vô thức nhướng mày……….Phác Tranh là người hiểu rõ lòng tôi nhất…………nhưng sao bây giờ…….. – “Được rồi, tôi chợt nhớ ra còn có việc phải làm.” – Phác Tranh quay sang tôi – “Anh đi trước nhé, lát để Diệp Lận đưa em về.” – Vỗ nhẹ nhẹ lên cánh tay tôi.

Tôi chợt có chút phiền lòng, phủi phủi tay áo khoác tượng trưng – “Còn phải chụp không?” – Nhìn Phác Tranh đi về phía cửa ra của hậu trường, nhàn nhạt mở miệng, tất nhiên là nói với Diệp Lận.

Diệp Lận nhìn tôi, ánh mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu – “Anh đi thay trang phục.”

“Chị Amy nói bạn gái của Diệp Lận tới, đâu đâu?” – Diệp Lận vừa mời rời chân đi, một cô gái cao gầy đã lao tới hậu trường.

“Bạn gái của Diệp Lận sao, công tử đây cũng khá là hứng thú.” – Một người mẫu nam cũng tiến vào.

“Trời ạ, John quả có khả năng khiến người ta chết đi sống lại mà, tôi nghĩ tôi phải ngủ mất một ngày một đêm.” – Lần này là một người mẫu nam là người lai, rất thiếu thanh lịch đá giầy trên chân ra – “Được rồi, ấy ấy của Diệp thiếu gia đâu nào, để tôi nhìn xem nào.” – Nói đoạn hai mắt liền bắn phá xung quanh.

Vừa nhìn thấy tôi một cái liền bật cả người dậy chạy tới – “Aha, nhất định là cô rồi!”

Người mẫu nam vào lúc trước cũng huýt một tiếng sáo, nhìn tôi liếc mắt, cười nói – “Nếu tranh với cậu ta, ai sẽ thắng nhỉ?”

“Nếu vậy thì cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý quyết tử.” – Tiếng nói nhẹ nhàng đặc biệt của Diệp Lận từ phòng thay đồ truyền tới, hơi dựa vào khung cửa, lời nói mang vẻ dịu dàng.

“Ăn thôi, ăn thôi, ăn thôi.” – Thêm mấy người nữa lục tục tiến vào.

“Diệp sư huynh, chúng ta đi ăn món Hàn Quốc nha.”

“Sư huynh nhà em hôm nay không rảnh đi ăn món Hàn Quốc với em đâu.” – Một người mẫu nam mở miệng trêu chọc.

“Ơ? Đúng rồi, sư huynh, bạn gái anh đâu?” – Cô gái vừa vào còn đang ngồi trước bàn hóa trang tháo trang sức hào hứng hỏi.

“Xinh đẹp mà không rực rỡ, mềm mại mà không yếu đuối, lạnh lùng mà không băng giá, tôi là trưởng nhóm này, John, khi nào muốn chụp ảnh quảng cáo cứ tìm tôi.” – Một người đàn ông trung niên ngoại quốc cười đưa tôi danh thiếp.

Vậy ra người vừa chụp ảnh trên sân khấu vừa rồi đây chính là người phụ trách của họ.

“Diệp sư huynh, nếu là bạn gái, vậy cùng chúng ta đi ăn được không?”

“Đúng đó, tôi cũng muốn hẹn hò nhiều chút tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn.”

“Haha, Boss cũng tán thành rồi, Diệp thiếu gia, nói xem?”

Diệp Lận cười, có chút phối hợp.

Tôi không biết vì sao cục diện lại trở nên hỗn loạn như thế này.

Tuy rằng Diệp Lận có vẻ như không có phản ứng gì, nhưng cũng có vẻ như rất ưng ý kiến của họ, cũng không quyết định lựa chọn gì.

“Vốn định đi riêng, nhưng giờ xem ra không được rồi, đi cùng nhé, không sao chứ.” – Diệp Lận đi tới, tiếng nói có chút ngọt ngào nhẹ nhàng hỏi.

Tôi chớp chớp mắt.

Diệp Lận kéo tay tôi – “Nếu phải ăn cùng, ăn ở đâu chẳng như nhau.” – Tiếng cười tà tà mang theo sự độc tài không cho phản bác.

Anh nắm tay tôi rất chặt, muốn rút tay về mà khó quá, chau mày cúi đầu……….trái tim trong nháy mắt thắt lại………….nơi cổ tay đeo khăn lụa kia……….không cẩn thận để lộ ra, là vết sẹo sao?! Trời ạ, rõ ràng sâu đến như vậy……..làm sao có thể……………

Bàn tay kia bưng lấy đôi môi run rẩy, ngẩng đầu quan sát bóng lưng đẹp đẽ phía trước.

………………..Tự sát sao………

Vì, cái gì…….

Có lẽ là vì sao…………..

Diệp Lận, lần này, anh đang chơi trò gì vậy……………
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom