-
Chương 140: 140: Ngoại Truyện - Đại Hỉ Thành Hôn
Truyền thống ở rể này do Sơn chủ mở núi Tịch Sơn, cũng là phụ thân của Thượng Tuế – Nguyên Đức tiên quân lập ra.
Lúc đó Tịch Sơn vẫn chỉ là một đỉnh núi nhỏ, nghe đồn năm ấy trời đất mới hình thành, Tiên giới chưa có trật tự, các tiên gia chém giết nhiều năm, tạo ra một mảnh thiên địa.
Nguyên Đức tiên quân không phải vị thần tiên hung mãnh, ông chiếm một đỉnh núi nhỏ ở Tịch Sơn xa xôi, làm lão đại không chính quy một vùng, sau đó sinh ra Thượng Tuế.
Nguyên Đức vui mừng vì có cô con gái yêu, lập tức quyết định đỉnh núi Tịch Sơn của ông tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không để Thượng Tuế chịu chút ấm ức nào, Nữ quân của Tịch Sơn ông tuyệt đối không gả ra ngoài, tử thủ Tịch Sơn.
Thượng Tuế được phụ thân yêu thương, sống ngang ngược càn quấy ở Tịch Sơn.
Bà thiên phú phi phàm, xinh đẹp tuyệt trần, còn nhỏ đã đánh khắp các núi, giúp Tịch Sơn nhanh chóng khuếch trương quy mô như hiện tại, trở thành bá chủ trên Thiên giới, hàng ngày nếu không đánh nhau thì là đang sắp sửa đánh nhau.
Không phải Thiên Đế không muốn quản nữ thổ phỉ này, nhưng Thượng Tuế quá mạnh, nếu muốn quản thì tổn thất nghiêm trọng quá.
Vì thế, Thiên Đế muốn chiêu an, dự định phái một thần thiên nào đó cưới Thượng Tuế.
Với mỹ mạo của bà, chúng tiên đến tuổi trên thiên đình lập tức bước lên một bước, xếp thành hàng dài.
Thượng Tuế nhìn đám người, đề xuất yêu cầu thứ nhất:
Biết đánh nhau.
Chúng tiên lập tức lui về sau, chỉ còn lại một đám chiến thần đứng tại chỗ.
Thượng Tuế đề xuất yêu cầu thứ hai:
Đẹp trai, trắng trẻo, bà không thích kẻ cơ bắp.
Chúng tiên lập tức lui tiếp.
Chỉ còn lác đác vài người.
Thượng Tuế đề xuất yêu cầu cuối cùng:
Ở rể.
Nháy mắt đại điện chỉ còn lại Thái Hằng.
Thượng Tuế nhướng mày: “Ở rể mà ngươi cũng chịu?”
Thái Hằng dịu dàng cười: “Cải thiện cuộc sống thôi mà, không xấu hổ.”
Đám đông im lặng nhìn Thượng Tuế đeo vàng mang bạc, lại nhìn Thái Hằng cả người chỉ đeo một thanh kiếm, đột nhiên thấu hiểu sự lựa chọn của Tiên quân phi thăng chưa bao lâu này.
Còn về sau tại sao Thái Hằng chém một nhát nứt nửa thiên cung, thì hồi sau lại nói.
Dù gì từ đó về sau, chuyện Tịch Sơn chỉ hoan nghênh ở rể đã đi sâu vào lòng chúng tiên.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù mỹ danh của Tần Uyển Uyển nức tiếng gần xa, nhưng người nghiêm túc tới cửa đề thân suốt hai trăm năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà hôm nay, rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân cũng sắp thành thân rồi!
Đối tượng là cái tên đánh nhau chẳng thua gì Thái Hằng – Long Ngạo Thiên… À không, Giản Hành Chi!!!!
Cái ngày tin tức truyền ra, Thiên Đế bị dọa đến run tay, chúng tiên hết sức hoang mang, càng nghĩ càng thấy gia đình này ngày càng đáng sợ, cho đến khi có người nhắc nhở: “Thật ra đây cũng là chuyện tốt, dẫu sao thì…gần đây Tuế Hành đạo quân cũng không đánh nhau nữa.”
Mọi người đồng loạt nghĩ quả đúng là thế, trước đây Giản Hành Chi nếu không đánh nhau thì cũng là sắp sửa đánh nhau, từ khi tin tức y chuẩn bị thành thân truyền ra, có vẻ y bận rộn hơn nhiều, vốn không có thời gian đánh nhau.
Lấy thân phận của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, hôn lễ này rất được chú ý.
Tiên giới thành hôn khác với nhân gian, nghi thức rườm rà không nhiều mấy, quan trọng nhất là tế điển ký kết.
Đôi bên đứng trên tế đàn, chiêu cáo với trời, ký tên vào sổ nhân duyên, kết thành hôn khế(*).
Đến bước này, hai bên vĩnh kết phu thê, đời đời kiếp kiếp.
(*) Khế ước kết hôn
Buổi sáng hôm thành hôn, Thúy Lục với tư cách đại diện cho Tần Uyển Uyển đến đạo trường của Giản Hành Chi đón y tới.
Sau khi đến Tịch Sơn, Giản Hành Chi đi bộ lên thang Thanh Vân, bước đến trung tâm tế đàn.
Ngày đó quần tiên tụ hội, Giản Hành Chi mặc đồ cưới, nhìn Tần Uyển Uyển đeo trâm cài phượng hoàng, tim đập thình thịch.
Cả hai cùng đứng ở trung tâm tế đàn, nghe quan chủ lễ bên cạnh đọc lời chúc, chiêu cáo chuyện thành hôn với trời, cuối cùng trải sổ nhân duyên trên bàn.
Hai người thay nhau ký tên lên sổ nhân duyên, nhìn sổ đột ngột bốc cháy, hóa thành tro bụi, bị gió cuốn đi, bay về nơi xa.
Chuông cổ vang lên, chim tước tung bay, quan chủ lễ hô vang: “Trời ban nhân duyên, thiên ứng(*)!”
(*) Ứng: ưng thuận
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi dựa theo lễ nghĩ khom lưng hành lễ về phía chuông vang, xem như hồi đáp lời chúc phúc của ông trời.
Đợi làm xong hết thảy, mọi người được người hầu sắp xếp nhập tiệc rượu.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển thay phiên mời rượu xong, để Thượng Tuế và Thái Hằng chào hỏi tiên gia các nơi, còn hai người tụ họp uống rượu với bằng hữu mình tại hậu viện.
Bằng hữu hai người không nhiều lắm.
Giản Hành Chi thì không nói, Tần Uyển Uyển ở tại Tiên giới hai trăm năm nhưng gần như bị nhốt ở Tịch Sơn, không dám để quá nhiều người biết năng lực thực sự, gần như không tiếp xúc với người ngoài, vì vậy cũng không có bằng hữu.
Cuối cùng bàn rượu này chỉ có năm người, gồm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong, và vợ chồng họ.
Năm người ăn ăn uống uống, Nam Phong bổ túc tình hình Tiên giới cho hai người Tạ – Thúy mới phi thăng không lâu, kể cuộc sống mấy năm nay của nó.
“Ta tốt số, sau khi phi thăng theo chủ nhân và nam chủ nhân mới biết bọn họ lợi hại như vậy.
Nam chủ nhân tìm cho ta rất nhiều bảo bối, cuối cùng đúc ra cơ thể kim cương bất hoại này, vô cùng lợi hại!” Nam Phong vỗ ngực mình, tiếp tục khoác lác: “Ngài ấy lại mua một mảnh đất cho ta, để ta làm đạo trường.
Hiện giờ, ta cũng là một tiểu thần tiên rồi, rất nhiều người thích ta đó.”
“Ồ, không tệ.” Thúy Lục ăn đậu phộng, cười nói: “Xem ra Tiên giới thật biết nuôi người.”
“Vậy hai người thì sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò, rót rượu cho Thúy Lục: “Sau khi chúng ta đi, hai người ở lại thế nào?”
“Cũng không thế nào cả.” Thúy Lục chậm rãi đáp: “Tà Thần bị các người giết, ta trở về làm Thành chủ Quỷ Thành thôi.
À, nói mới nhớ, cái kỹ nam quán mà Giản Hành Chi ở lúc trước sau khi chuyển thành tổ chức sát thủ thì làm ăn rất được, khiến cả thành thịnh hành tu tiên, nhất là mấy Tần lâu Sở quán(*) kia cực kỳ yêu thích.
Trước khi ta phi thăng, quản đốc kỹ nam quán tên Hoan Hỉ ấy, cậu nhớ không?”
“Không nhớ.”
Giản Hành Chi đáp dứt khoát.
Y gặp nhiều người như vậy, làm sao nhớ được người qua đường?
Thúy Lục không lấy làm lạ, lười nhác nói: “Biết ngay cậu không nhớ ra, nhưng người ta nhớ cậu.
Y bảo ta nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu thay đổi cuộc đời y.
Hiện giờ, y là quản đốc tổ chức sát thủ, đã tu đến kỳ Kim Đan rồi.”
“Không tệ.” Giản Hành Chi chậm rãi uống rượu, liếc nhìn Tạ Cô Đường: “Cậu thì sao? Vẫn luôn ở tại Ranh giới sinh tử à?”
“Ừm.”
Tạ Cô Đường gật đầu, trở thành người bảo vệ Ranh giới sinh tử thì không thể ra ngoài, bằng không kết giới sẽ bị ảnh hưởng, có điều cảm ơn ngài giúp đỡ…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu cười: “Một nhát kiếm kia của ngài giúp kết giới yên ổn mấy trăm năm.”
Nhóm người chậm rãi tán gẫu, Thúy Lục kể chuyện hạ giới.
Sau khi Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu thành hôn, Liễu Phi Sương nhanh chóng thăng cấp, trở thành Thành chủ Hoa Thành.
Lạc Hành Chu càng ngày càng chững chạc, nghe nói thêm mấy trăm năm nữa, Lạc Bất Phàm dự định giao Thiên Kiếm Tông cho y.
Ninh Huy Hà được Giản Hành Chi chế tạo cơ thể, ra khỏi cổ mộ, tiếp tục ở bên cạnh Yên Vô Song, hai người đã có con rồi.
Yên Vô Song trọng chấn Sơn trang Câu Kiếm, rời khỏi Hoang Thành, lên núi định cư lánh đời, đang nghĩ cách tạo đường linh mạch tới đó để bồi dưỡng đồ tử đồ tôn.
Mỗi ngày Kim Kiếm Đồng Tử đi theo Yên Vô Song, gần đây bế quan, nghe nói kiếm thuật thành công, tu vi tăng lên ổn định…
Mọi người nói một hồi, không khỏi nhắc tới một cái tên: “Đáng tiếc Minh Tịnh đạo quân…”
Nam Phong bùi ngùi, chỉ nói một nửa, chợt nhớ tới gì liền ngừng lời.
Mọi người theo bản năng nhìn sang Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu nhìn bọn họ: “Nhìn ta làm gì?”
Dứt lời, Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biết các người lo cho ta, nhưng đây là nguyện vọng của Thần quân.
Tâm nguyện của ngài đã thành, ta cũng không buồn gì nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng một con chim như nàng khó giấu được nỗi buồn trong mắt.
Mọi người ăn uống no say, thấy sao nhân duyên mọc lên, người hầu bước vào thúc giục Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi về phòng.
Hai người đứng dậy cáo biệt, cùng trở về phòng.
Thành hôn ở Tiên giới không rườm rà như nhân gian, hai người uống rượu hợp cẩn, tẩy rửa sơ lược thì ngồi lên giường.
Cách lần trước đã hơn sáu mươi năm, hơn sáu mươi năm nay, Giản Hành Chi vẫn luôn dừng lại ở lễ giáo, chưa hề có vượt mức nửa điểm.
Không phải Tần Uyển Uyển không thấy lạ, nhưng cứ cảm thấy Giản Hành Chi không gấp, nàng cũng ngại hỏi.
Nàng nghĩ có lẽ Giản Hành Chi tương đối truyền thống… Nếu như lúc trước không phải tình huống đặc biệt, có lẽ y vẫn cảm thấy nên đợi đến sau khi thành hôn nhỉ?
Thị nữ thu dọn mặt bàn xong, bưng khay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cả hai ngồi trên giường, bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Qua hồi lâu, Giản Hành Chi chủ động vươn tay kéo nàng, dịu giọng hỏi: “Đi ngủ nhé?”
Tần Uyển Uyển quay mặt đi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Giản Hành Chi không biết do thời gian kéo dài hay là thế nào nữa, y không hề dùng pháp thuật.
Y đứng dậy đóng cửa sổ, thổi tắt đèn, thiết lập kết giới rồi mới leo lên giường, thả rèm xuống.
Cả hai nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
Ban đầu, Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, nhưng qua hồi lâu vẫn thấy Giản Hành Chi không có hành động nào, nàng bắt đầu hơi mệt, mơ màng nhắm mắt lại.
Phỏng chừng tối nay lại phải trôi qua yên ả rồi.
Nàng suy nghĩ rồi dứt khoát nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi, đi ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ.
Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại, cảm giác Giản Hành Chi ôm mình từ sau lưng.
Y hôn cổ, gò má, trái tai nàng, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng.
Y khàn giọng nói cho nàng biết: “Uyển Uyển, ta rất nhớ nàng, nhớ hơn sáu mươi năm rồi.”
Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành Chi vô cùng trân trọng cơ hội nguyên âm nguyên dương gi.ao hợp này.
Y sợ nàng đau, vừa trấn an nàng, vừa hướng dẫn nàng cách vận hành linh khí, tựa trán lên trán này, dạy nàng cách mở thức hải, giao hòa song tu.
Đợi lúc kết thúc, Tần Uyển Uyển sảng khoái tràn trề, cảm giác tu vi tăng vọt.
Nàng nằm trên giường, khẽ thở d.ốc nghỉ ngơi.
Giản Hành Chi tẩy rửa cho nàng xong thì trở lại giường, ôm nàng nằm yên bất động.
Hai người thân mật giống như cộng sinh, lúc này Tần Uyển Uyển mới nhớ tới lời y vừa nói, không khỏi cười: “Nhớ sáu mươi năm mà chẳng thấy chàng biểu hiện gì cả thế?”
“Thần hồn của nàng tổn thương vì ta, song tu với ta là lựa chọn tốt nhất lúc đó với nàng.” Dường như Giản Hành Chi không dễ chịu lắm, giọng khàn khàn: “Mặc dù biết nàng không phải vì lý do đó mà ở cùng ta, nhưng ta cũng không hi vọng làm những chuyện đó trong tình huống ấy.”
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi tủi thân cọ vào lưng nàng: “Ta không muốn nàng chọn ta khi không có sự lựa chọn, ta muốn nàng vẫn chọn ta khi có sự lựa chọn.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, bấy giờ nàng mới phát hiện Giản Hành Chi thật sự đã nghĩ hết mọi chuyện cho nàng.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay y, nhiệt độ bàn tay rất cao, hơi thở phả lên lưng nàng, lộ cảm giác nóng rực.
Tần Uyển Uyển cảm nhận được lúc nãy y cố ý kiềm chế, cũng biết hẳn lúc này y đang nghĩ cho nàng.
Nàng hơi không nhịn được, xoay đầu, hôn y.
Nàng chủ động, Giản Hành Chi lại rơi vào sự mâu thuẫn kỳ lạ.
Vừa muốn đẩy nàng ra, sợ lần đầu tiên khiến nàng khó chịu.
Vừa cảm thấy Uyển Uyển của y quá ngọt ngào, thật sự khó mà đẩy ra.
Y đấu tranh muốn tránh né, Tần Uyển Uyển đuổi theo, ép y đến sát tường.
Giản Hành Chi rốt cuộc tỉnh táo, y giữ lấy nàng, cảnh cáo: “Đủ rồi, ta đủ rồi.”
“Đủ rồi sao?”
Tần Uyển Uyển kéo tay y, áp sát tới, câu cổ y, dán lên thân trước, giọng điệu tủi thân: “Nhưng ta chưa đủ thì phải làm sao? Trước đây chàng nói sức chàng rất khỏe, có phải chàng gạt ta không?”
Giản Hành Chi: “…”
Sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển tự kiểm điểm sâu sắc.
Nàng không nên nói Giản Hành Chi không khỏe, sức y đúng là khỏe quá mức.
Không chỉ thể chất Giản Hành Chi tốt, càng chết tiệt hơn là năng lực học tập cũng rất mạnh.
Học tập động tác lại càng thần tốc.
Hai người thành hôn chưa lâu, Giản Hành Chi đã kéo Tần Uyển Uyển đi tạm biệt Thượng Tuế và Thái Hằng, quyết định chu du Tiên giới.
Cả hai dạo một vòng Tiên giới trở về, mọi người chợt phát hiện tu vi hai người tăng lên rất nhiều.
Thúy Lục hâm mộ nhỏ dãi, nhìn Tần Uyển Uyển thâm quầng dưới mắt: “Không ngờ tên tiểu tử Giản Hành Chi này lại bổ thế…”
Tần Uyển Uyển gượng cười, không nói gì nhiều.
Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự.
Lúc đang du lịch Tiên giới, nàng và Giản Hành Chi đã nghĩ đến chuyện này.
Nàng nhìn Thúy Lục, dò hỏi: “Thúy Lục, tỷ muốn phục sinh Lận Ngôn Chi không?”
Thúy Lục ngẩn người: “Phục sinh?”
Lận Ngôn Chi đã chuyển thế, phục sinh từ đâu ra?
Nhưng Tần Uyển Uyển lại nghiêm túc gật đầu: “Năm đó, Lận Ngôn Chi đã là thân thể bán thần.
Thần vốn là một dạng niềm tin, chỉ cần người tín ngưỡng y vẫn còn, y sẽ không chết.
Hai hồn ba phách của Giản Hành Chi là ta tạo ra, một hồn bốn phách còn lại là của Lận Ngôn Chi, mà ký ức của Lận Ngôn Chi vẫn luôn được lưu giữ trong một hồn bốn phách này.”
“Cho nên?”
Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy hi vọng, Tần Uyển Uyển cười nói: “Chúng ta có thể đặt một hồn bốn phách này vào Điện Dưỡng Hồn, chỉ cần Lận Ngôn Chi được cung phụng đầy đủ, y có thể phục sinh, nhưng cần nhờ tỷ giúp một chuyện.”
“Muội nói đi.” Thúy Lục lập tức mở miệng, Tần Uyển Uyển chậm rãi nói cho nàng biết: “Tỷ đến nhân gian, xây miếu thờ cho y, truyền thừa đạo pháp.
Chỉ khi người tin tưởng thờ phụng y nhiều, y mới có đủ sức mạnh.”
“Ta hiểu rồi.” Thúy Lục xúc động gật đầu: “Ta làm được! Ta sẽ đi làm! Chỉ là…”
Thúy Lục do dự: “Như vậy có ảnh hưởng gì tới Giản Hành Chi không?”
“Không sao.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Muội và y cộng tu thần hồn, sau này từ từ tu luyện lại là được.”
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động.
Giản Hành Chi đưa ký ức và một hồn bốn phách tách ra, cung dưỡng ở Điện Dưỡng Hồn tại Tiên giới.
Thúy Lục chạy xuống nhân gian, bắt đầu giảng đạo xây miếu tứ xứ cho Lận Ngôn Chi.
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nhìn hồn phách Lận Ngôn Chi đặt vào Điện Dưỡng Hồn, nàng ngẫm nghĩ, giơ tay lên vẽ một cái.
Một hạt giống hoa hồng chui từ dưới đất sân viện lên, rơi vào tay nàng.
Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn ra, dùng một hồn một phách cất chứa.
Nàng không chạm vào những ký ức này, ngược lại đưa ký ức và một hồn một phách vào hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.
Cứ thế xuân qua thu đến, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.
Rốt cuộc có một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang.
Lúc mọi người chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu nhìn một hạt giống hoa hồng, im lặng không lên tiếng.
“Lận Ngôn Chi?”
Thượng Tuế khó tin.
Lận Ngôn Chi nghe vậy ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y lại đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”
Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc nhìn sang Giản Hành Chi.
Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm cười: “Cậu xem như là đệ đệ của ta nhỉ?”
Giản Hành Chi ngây người, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tùy huynh.”
Lận Ngôn Chi lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho ta hạt giống này không?”
“Vậy ngài phải nuôi dưỡng cô ấy thật tốt đấy.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Lận Ngôn Chi cũng cười: “Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, y rủ mắt nhìn hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta muốn nhìn thấy nàng nở rộ một lần nữa.”
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là lần biệt ly.
Lần này, y không nghĩ gì khác, chỉ muốn gặp lại nàng, nói cho nàng biết một tiếng: “Tố cô nương, ta tên là Lận Ngôn Chi.”
Sau khi Lận Ngôn Chi thức tỉnh thì trở thành đại tướng trồng hoa.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện linh lực vận hành không đúng.
Chuyện này làm Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem.
Thôi xong, có thai rồi!
Buổi tối nghe tin có thai, Giản Hành Chi vừa vui vừa sợ, cả đêm mất ngủ.
Y suy nghĩ hết một lượt cuộc sống của đứa bé kể từ bây giờ cho đến tương lai một nghìn năm sau, tương lai đứa bé này phải mua mấy căn nhà? Phải học cái gì? Nếu y tự dạy con trẻ luyện kiếm thì làm sao nỡ đánh nó đây? Dạo này Thái Hằng cũng học dịu dàng, e là sẽ không đánh, vậy nên tìm ai làm sư phụ đứa bé? Còn nữa, đứa nhỏ này phải nuôi thế nào, nhất là nếu bọn họ ra ngoài du lịch, phải mang theo đứa nhỏ luôn sao? Vậy chẳng phải y và Uyển Uyển chẳng có chút thời gian cá nhân ư?
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.
Ngày hôm sau, Giản Hành Chi đi sang đạo trường của Tạ Cô Đường, cầm kiếm mỉm cười bước tới.
“Lão Tạ, đến đây, đến đây.
Ta và cậu bàn bạc chuyện này.”
“Hửm?”
“Cậu có hứng thú nuôi con nít không?”
***
P/s (Zens Zens): Tới đây là hết truyện về cặp đôi chính rồi nha mọi người, những ngoại truyện tiếp theo sẽ liên quan đến các nhân vật khác.
------oOo------
Lúc đó Tịch Sơn vẫn chỉ là một đỉnh núi nhỏ, nghe đồn năm ấy trời đất mới hình thành, Tiên giới chưa có trật tự, các tiên gia chém giết nhiều năm, tạo ra một mảnh thiên địa.
Nguyên Đức tiên quân không phải vị thần tiên hung mãnh, ông chiếm một đỉnh núi nhỏ ở Tịch Sơn xa xôi, làm lão đại không chính quy một vùng, sau đó sinh ra Thượng Tuế.
Nguyên Đức vui mừng vì có cô con gái yêu, lập tức quyết định đỉnh núi Tịch Sơn của ông tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không để Thượng Tuế chịu chút ấm ức nào, Nữ quân của Tịch Sơn ông tuyệt đối không gả ra ngoài, tử thủ Tịch Sơn.
Thượng Tuế được phụ thân yêu thương, sống ngang ngược càn quấy ở Tịch Sơn.
Bà thiên phú phi phàm, xinh đẹp tuyệt trần, còn nhỏ đã đánh khắp các núi, giúp Tịch Sơn nhanh chóng khuếch trương quy mô như hiện tại, trở thành bá chủ trên Thiên giới, hàng ngày nếu không đánh nhau thì là đang sắp sửa đánh nhau.
Không phải Thiên Đế không muốn quản nữ thổ phỉ này, nhưng Thượng Tuế quá mạnh, nếu muốn quản thì tổn thất nghiêm trọng quá.
Vì thế, Thiên Đế muốn chiêu an, dự định phái một thần thiên nào đó cưới Thượng Tuế.
Với mỹ mạo của bà, chúng tiên đến tuổi trên thiên đình lập tức bước lên một bước, xếp thành hàng dài.
Thượng Tuế nhìn đám người, đề xuất yêu cầu thứ nhất:
Biết đánh nhau.
Chúng tiên lập tức lui về sau, chỉ còn lại một đám chiến thần đứng tại chỗ.
Thượng Tuế đề xuất yêu cầu thứ hai:
Đẹp trai, trắng trẻo, bà không thích kẻ cơ bắp.
Chúng tiên lập tức lui tiếp.
Chỉ còn lác đác vài người.
Thượng Tuế đề xuất yêu cầu cuối cùng:
Ở rể.
Nháy mắt đại điện chỉ còn lại Thái Hằng.
Thượng Tuế nhướng mày: “Ở rể mà ngươi cũng chịu?”
Thái Hằng dịu dàng cười: “Cải thiện cuộc sống thôi mà, không xấu hổ.”
Đám đông im lặng nhìn Thượng Tuế đeo vàng mang bạc, lại nhìn Thái Hằng cả người chỉ đeo một thanh kiếm, đột nhiên thấu hiểu sự lựa chọn của Tiên quân phi thăng chưa bao lâu này.
Còn về sau tại sao Thái Hằng chém một nhát nứt nửa thiên cung, thì hồi sau lại nói.
Dù gì từ đó về sau, chuyện Tịch Sơn chỉ hoan nghênh ở rể đã đi sâu vào lòng chúng tiên.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù mỹ danh của Tần Uyển Uyển nức tiếng gần xa, nhưng người nghiêm túc tới cửa đề thân suốt hai trăm năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà hôm nay, rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân cũng sắp thành thân rồi!
Đối tượng là cái tên đánh nhau chẳng thua gì Thái Hằng – Long Ngạo Thiên… À không, Giản Hành Chi!!!!
Cái ngày tin tức truyền ra, Thiên Đế bị dọa đến run tay, chúng tiên hết sức hoang mang, càng nghĩ càng thấy gia đình này ngày càng đáng sợ, cho đến khi có người nhắc nhở: “Thật ra đây cũng là chuyện tốt, dẫu sao thì…gần đây Tuế Hành đạo quân cũng không đánh nhau nữa.”
Mọi người đồng loạt nghĩ quả đúng là thế, trước đây Giản Hành Chi nếu không đánh nhau thì cũng là sắp sửa đánh nhau, từ khi tin tức y chuẩn bị thành thân truyền ra, có vẻ y bận rộn hơn nhiều, vốn không có thời gian đánh nhau.
Lấy thân phận của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, hôn lễ này rất được chú ý.
Tiên giới thành hôn khác với nhân gian, nghi thức rườm rà không nhiều mấy, quan trọng nhất là tế điển ký kết.
Đôi bên đứng trên tế đàn, chiêu cáo với trời, ký tên vào sổ nhân duyên, kết thành hôn khế(*).
Đến bước này, hai bên vĩnh kết phu thê, đời đời kiếp kiếp.
(*) Khế ước kết hôn
Buổi sáng hôm thành hôn, Thúy Lục với tư cách đại diện cho Tần Uyển Uyển đến đạo trường của Giản Hành Chi đón y tới.
Sau khi đến Tịch Sơn, Giản Hành Chi đi bộ lên thang Thanh Vân, bước đến trung tâm tế đàn.
Ngày đó quần tiên tụ hội, Giản Hành Chi mặc đồ cưới, nhìn Tần Uyển Uyển đeo trâm cài phượng hoàng, tim đập thình thịch.
Cả hai cùng đứng ở trung tâm tế đàn, nghe quan chủ lễ bên cạnh đọc lời chúc, chiêu cáo chuyện thành hôn với trời, cuối cùng trải sổ nhân duyên trên bàn.
Hai người thay nhau ký tên lên sổ nhân duyên, nhìn sổ đột ngột bốc cháy, hóa thành tro bụi, bị gió cuốn đi, bay về nơi xa.
Chuông cổ vang lên, chim tước tung bay, quan chủ lễ hô vang: “Trời ban nhân duyên, thiên ứng(*)!”
(*) Ứng: ưng thuận
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi dựa theo lễ nghĩ khom lưng hành lễ về phía chuông vang, xem như hồi đáp lời chúc phúc của ông trời.
Đợi làm xong hết thảy, mọi người được người hầu sắp xếp nhập tiệc rượu.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển thay phiên mời rượu xong, để Thượng Tuế và Thái Hằng chào hỏi tiên gia các nơi, còn hai người tụ họp uống rượu với bằng hữu mình tại hậu viện.
Bằng hữu hai người không nhiều lắm.
Giản Hành Chi thì không nói, Tần Uyển Uyển ở tại Tiên giới hai trăm năm nhưng gần như bị nhốt ở Tịch Sơn, không dám để quá nhiều người biết năng lực thực sự, gần như không tiếp xúc với người ngoài, vì vậy cũng không có bằng hữu.
Cuối cùng bàn rượu này chỉ có năm người, gồm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong, và vợ chồng họ.
Năm người ăn ăn uống uống, Nam Phong bổ túc tình hình Tiên giới cho hai người Tạ – Thúy mới phi thăng không lâu, kể cuộc sống mấy năm nay của nó.
“Ta tốt số, sau khi phi thăng theo chủ nhân và nam chủ nhân mới biết bọn họ lợi hại như vậy.
Nam chủ nhân tìm cho ta rất nhiều bảo bối, cuối cùng đúc ra cơ thể kim cương bất hoại này, vô cùng lợi hại!” Nam Phong vỗ ngực mình, tiếp tục khoác lác: “Ngài ấy lại mua một mảnh đất cho ta, để ta làm đạo trường.
Hiện giờ, ta cũng là một tiểu thần tiên rồi, rất nhiều người thích ta đó.”
“Ồ, không tệ.” Thúy Lục ăn đậu phộng, cười nói: “Xem ra Tiên giới thật biết nuôi người.”
“Vậy hai người thì sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò, rót rượu cho Thúy Lục: “Sau khi chúng ta đi, hai người ở lại thế nào?”
“Cũng không thế nào cả.” Thúy Lục chậm rãi đáp: “Tà Thần bị các người giết, ta trở về làm Thành chủ Quỷ Thành thôi.
À, nói mới nhớ, cái kỹ nam quán mà Giản Hành Chi ở lúc trước sau khi chuyển thành tổ chức sát thủ thì làm ăn rất được, khiến cả thành thịnh hành tu tiên, nhất là mấy Tần lâu Sở quán(*) kia cực kỳ yêu thích.
Trước khi ta phi thăng, quản đốc kỹ nam quán tên Hoan Hỉ ấy, cậu nhớ không?”
“Không nhớ.”
Giản Hành Chi đáp dứt khoát.
Y gặp nhiều người như vậy, làm sao nhớ được người qua đường?
Thúy Lục không lấy làm lạ, lười nhác nói: “Biết ngay cậu không nhớ ra, nhưng người ta nhớ cậu.
Y bảo ta nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu thay đổi cuộc đời y.
Hiện giờ, y là quản đốc tổ chức sát thủ, đã tu đến kỳ Kim Đan rồi.”
“Không tệ.” Giản Hành Chi chậm rãi uống rượu, liếc nhìn Tạ Cô Đường: “Cậu thì sao? Vẫn luôn ở tại Ranh giới sinh tử à?”
“Ừm.”
Tạ Cô Đường gật đầu, trở thành người bảo vệ Ranh giới sinh tử thì không thể ra ngoài, bằng không kết giới sẽ bị ảnh hưởng, có điều cảm ơn ngài giúp đỡ…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu cười: “Một nhát kiếm kia của ngài giúp kết giới yên ổn mấy trăm năm.”
Nhóm người chậm rãi tán gẫu, Thúy Lục kể chuyện hạ giới.
Sau khi Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu thành hôn, Liễu Phi Sương nhanh chóng thăng cấp, trở thành Thành chủ Hoa Thành.
Lạc Hành Chu càng ngày càng chững chạc, nghe nói thêm mấy trăm năm nữa, Lạc Bất Phàm dự định giao Thiên Kiếm Tông cho y.
Ninh Huy Hà được Giản Hành Chi chế tạo cơ thể, ra khỏi cổ mộ, tiếp tục ở bên cạnh Yên Vô Song, hai người đã có con rồi.
Yên Vô Song trọng chấn Sơn trang Câu Kiếm, rời khỏi Hoang Thành, lên núi định cư lánh đời, đang nghĩ cách tạo đường linh mạch tới đó để bồi dưỡng đồ tử đồ tôn.
Mỗi ngày Kim Kiếm Đồng Tử đi theo Yên Vô Song, gần đây bế quan, nghe nói kiếm thuật thành công, tu vi tăng lên ổn định…
Mọi người nói một hồi, không khỏi nhắc tới một cái tên: “Đáng tiếc Minh Tịnh đạo quân…”
Nam Phong bùi ngùi, chỉ nói một nửa, chợt nhớ tới gì liền ngừng lời.
Mọi người theo bản năng nhìn sang Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu nhìn bọn họ: “Nhìn ta làm gì?”
Dứt lời, Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biết các người lo cho ta, nhưng đây là nguyện vọng của Thần quân.
Tâm nguyện của ngài đã thành, ta cũng không buồn gì nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng một con chim như nàng khó giấu được nỗi buồn trong mắt.
Mọi người ăn uống no say, thấy sao nhân duyên mọc lên, người hầu bước vào thúc giục Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi về phòng.
Hai người đứng dậy cáo biệt, cùng trở về phòng.
Thành hôn ở Tiên giới không rườm rà như nhân gian, hai người uống rượu hợp cẩn, tẩy rửa sơ lược thì ngồi lên giường.
Cách lần trước đã hơn sáu mươi năm, hơn sáu mươi năm nay, Giản Hành Chi vẫn luôn dừng lại ở lễ giáo, chưa hề có vượt mức nửa điểm.
Không phải Tần Uyển Uyển không thấy lạ, nhưng cứ cảm thấy Giản Hành Chi không gấp, nàng cũng ngại hỏi.
Nàng nghĩ có lẽ Giản Hành Chi tương đối truyền thống… Nếu như lúc trước không phải tình huống đặc biệt, có lẽ y vẫn cảm thấy nên đợi đến sau khi thành hôn nhỉ?
Thị nữ thu dọn mặt bàn xong, bưng khay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cả hai ngồi trên giường, bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Qua hồi lâu, Giản Hành Chi chủ động vươn tay kéo nàng, dịu giọng hỏi: “Đi ngủ nhé?”
Tần Uyển Uyển quay mặt đi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Giản Hành Chi không biết do thời gian kéo dài hay là thế nào nữa, y không hề dùng pháp thuật.
Y đứng dậy đóng cửa sổ, thổi tắt đèn, thiết lập kết giới rồi mới leo lên giường, thả rèm xuống.
Cả hai nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
Ban đầu, Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, nhưng qua hồi lâu vẫn thấy Giản Hành Chi không có hành động nào, nàng bắt đầu hơi mệt, mơ màng nhắm mắt lại.
Phỏng chừng tối nay lại phải trôi qua yên ả rồi.
Nàng suy nghĩ rồi dứt khoát nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi, đi ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ.
Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại, cảm giác Giản Hành Chi ôm mình từ sau lưng.
Y hôn cổ, gò má, trái tai nàng, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng.
Y khàn giọng nói cho nàng biết: “Uyển Uyển, ta rất nhớ nàng, nhớ hơn sáu mươi năm rồi.”
Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành Chi vô cùng trân trọng cơ hội nguyên âm nguyên dương gi.ao hợp này.
Y sợ nàng đau, vừa trấn an nàng, vừa hướng dẫn nàng cách vận hành linh khí, tựa trán lên trán này, dạy nàng cách mở thức hải, giao hòa song tu.
Đợi lúc kết thúc, Tần Uyển Uyển sảng khoái tràn trề, cảm giác tu vi tăng vọt.
Nàng nằm trên giường, khẽ thở d.ốc nghỉ ngơi.
Giản Hành Chi tẩy rửa cho nàng xong thì trở lại giường, ôm nàng nằm yên bất động.
Hai người thân mật giống như cộng sinh, lúc này Tần Uyển Uyển mới nhớ tới lời y vừa nói, không khỏi cười: “Nhớ sáu mươi năm mà chẳng thấy chàng biểu hiện gì cả thế?”
“Thần hồn của nàng tổn thương vì ta, song tu với ta là lựa chọn tốt nhất lúc đó với nàng.” Dường như Giản Hành Chi không dễ chịu lắm, giọng khàn khàn: “Mặc dù biết nàng không phải vì lý do đó mà ở cùng ta, nhưng ta cũng không hi vọng làm những chuyện đó trong tình huống ấy.”
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi tủi thân cọ vào lưng nàng: “Ta không muốn nàng chọn ta khi không có sự lựa chọn, ta muốn nàng vẫn chọn ta khi có sự lựa chọn.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, bấy giờ nàng mới phát hiện Giản Hành Chi thật sự đã nghĩ hết mọi chuyện cho nàng.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay y, nhiệt độ bàn tay rất cao, hơi thở phả lên lưng nàng, lộ cảm giác nóng rực.
Tần Uyển Uyển cảm nhận được lúc nãy y cố ý kiềm chế, cũng biết hẳn lúc này y đang nghĩ cho nàng.
Nàng hơi không nhịn được, xoay đầu, hôn y.
Nàng chủ động, Giản Hành Chi lại rơi vào sự mâu thuẫn kỳ lạ.
Vừa muốn đẩy nàng ra, sợ lần đầu tiên khiến nàng khó chịu.
Vừa cảm thấy Uyển Uyển của y quá ngọt ngào, thật sự khó mà đẩy ra.
Y đấu tranh muốn tránh né, Tần Uyển Uyển đuổi theo, ép y đến sát tường.
Giản Hành Chi rốt cuộc tỉnh táo, y giữ lấy nàng, cảnh cáo: “Đủ rồi, ta đủ rồi.”
“Đủ rồi sao?”
Tần Uyển Uyển kéo tay y, áp sát tới, câu cổ y, dán lên thân trước, giọng điệu tủi thân: “Nhưng ta chưa đủ thì phải làm sao? Trước đây chàng nói sức chàng rất khỏe, có phải chàng gạt ta không?”
Giản Hành Chi: “…”
Sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển tự kiểm điểm sâu sắc.
Nàng không nên nói Giản Hành Chi không khỏe, sức y đúng là khỏe quá mức.
Không chỉ thể chất Giản Hành Chi tốt, càng chết tiệt hơn là năng lực học tập cũng rất mạnh.
Học tập động tác lại càng thần tốc.
Hai người thành hôn chưa lâu, Giản Hành Chi đã kéo Tần Uyển Uyển đi tạm biệt Thượng Tuế và Thái Hằng, quyết định chu du Tiên giới.
Cả hai dạo một vòng Tiên giới trở về, mọi người chợt phát hiện tu vi hai người tăng lên rất nhiều.
Thúy Lục hâm mộ nhỏ dãi, nhìn Tần Uyển Uyển thâm quầng dưới mắt: “Không ngờ tên tiểu tử Giản Hành Chi này lại bổ thế…”
Tần Uyển Uyển gượng cười, không nói gì nhiều.
Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới chính sự.
Lúc đang du lịch Tiên giới, nàng và Giản Hành Chi đã nghĩ đến chuyện này.
Nàng nhìn Thúy Lục, dò hỏi: “Thúy Lục, tỷ muốn phục sinh Lận Ngôn Chi không?”
Thúy Lục ngẩn người: “Phục sinh?”
Lận Ngôn Chi đã chuyển thế, phục sinh từ đâu ra?
Nhưng Tần Uyển Uyển lại nghiêm túc gật đầu: “Năm đó, Lận Ngôn Chi đã là thân thể bán thần.
Thần vốn là một dạng niềm tin, chỉ cần người tín ngưỡng y vẫn còn, y sẽ không chết.
Hai hồn ba phách của Giản Hành Chi là ta tạo ra, một hồn bốn phách còn lại là của Lận Ngôn Chi, mà ký ức của Lận Ngôn Chi vẫn luôn được lưu giữ trong một hồn bốn phách này.”
“Cho nên?”
Thúy Lục nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy hi vọng, Tần Uyển Uyển cười nói: “Chúng ta có thể đặt một hồn bốn phách này vào Điện Dưỡng Hồn, chỉ cần Lận Ngôn Chi được cung phụng đầy đủ, y có thể phục sinh, nhưng cần nhờ tỷ giúp một chuyện.”
“Muội nói đi.” Thúy Lục lập tức mở miệng, Tần Uyển Uyển chậm rãi nói cho nàng biết: “Tỷ đến nhân gian, xây miếu thờ cho y, truyền thừa đạo pháp.
Chỉ khi người tin tưởng thờ phụng y nhiều, y mới có đủ sức mạnh.”
“Ta hiểu rồi.” Thúy Lục xúc động gật đầu: “Ta làm được! Ta sẽ đi làm! Chỉ là…”
Thúy Lục do dự: “Như vậy có ảnh hưởng gì tới Giản Hành Chi không?”
“Không sao.”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Muội và y cộng tu thần hồn, sau này từ từ tu luyện lại là được.”
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động.
Giản Hành Chi đưa ký ức và một hồn bốn phách tách ra, cung dưỡng ở Điện Dưỡng Hồn tại Tiên giới.
Thúy Lục chạy xuống nhân gian, bắt đầu giảng đạo xây miếu tứ xứ cho Lận Ngôn Chi.
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nhìn hồn phách Lận Ngôn Chi đặt vào Điện Dưỡng Hồn, nàng ngẫm nghĩ, giơ tay lên vẽ một cái.
Một hạt giống hoa hồng chui từ dưới đất sân viện lên, rơi vào tay nàng.
Nàng tìm ký ức của Tố Đàn Âm trong thần hồn ra, dùng một hồn một phách cất chứa.
Nàng không chạm vào những ký ức này, ngược lại đưa ký ức và một hồn một phách vào hạt giống, đặt bên cạnh Lận Ngôn Chi.
Cứ thế xuân qua thu đến, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.
Rốt cuộc có một ngày, Điện Dưỡng Hồn bừng sáng kim quang.
Lúc mọi người chạy tới Điện Dưỡng Hồn, thấy thanh niên áo trắng tay rộng trông giống Giản Hành Chi mấy phần cúi đầu nhìn một hạt giống hoa hồng, im lặng không lên tiếng.
“Lận Ngôn Chi?”
Thượng Tuế khó tin.
Lận Ngôn Chi nghe vậy ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thượng Tuế.” Nói xong, y lại đưa mắt sang Thái Hằng: “Thái Hằng.”
Y chào hỏi bạn cũ xong, rốt cuộc nhìn sang Giản Hành Chi.
Nhìn một lúc, y điềm nhiên mỉm cười: “Cậu xem như là đệ đệ của ta nhỉ?”
Giản Hành Chi ngây người, sau đó khẽ ho một tiếng: “Tùy huynh.”
Lận Ngôn Chi lại nhìn về phía Tần Uyển Uyển, hỏi: “Có thể cho ta hạt giống này không?”
“Vậy ngài phải nuôi dưỡng cô ấy thật tốt đấy.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười.
Lận Ngôn Chi cũng cười: “Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, y rủ mắt nhìn hạt giống trong lòng bàn tay: “Ta muốn nhìn thấy nàng nở rộ một lần nữa.”
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là lần biệt ly.
Lần này, y không nghĩ gì khác, chỉ muốn gặp lại nàng, nói cho nàng biết một tiếng: “Tố cô nương, ta tên là Lận Ngôn Chi.”
Sau khi Lận Ngôn Chi thức tỉnh thì trở thành đại tướng trồng hoa.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bồi dưỡng hồn phách nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện linh lực vận hành không đúng.
Chuyện này làm Giản Hành Chi cuống quít cả lên, gọi y tiên tới xem.
Thôi xong, có thai rồi!
Buổi tối nghe tin có thai, Giản Hành Chi vừa vui vừa sợ, cả đêm mất ngủ.
Y suy nghĩ hết một lượt cuộc sống của đứa bé kể từ bây giờ cho đến tương lai một nghìn năm sau, tương lai đứa bé này phải mua mấy căn nhà? Phải học cái gì? Nếu y tự dạy con trẻ luyện kiếm thì làm sao nỡ đánh nó đây? Dạo này Thái Hằng cũng học dịu dàng, e là sẽ không đánh, vậy nên tìm ai làm sư phụ đứa bé? Còn nữa, đứa nhỏ này phải nuôi thế nào, nhất là nếu bọn họ ra ngoài du lịch, phải mang theo đứa nhỏ luôn sao? Vậy chẳng phải y và Uyển Uyển chẳng có chút thời gian cá nhân ư?
Giản Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.
Ngày hôm sau, Giản Hành Chi đi sang đạo trường của Tạ Cô Đường, cầm kiếm mỉm cười bước tới.
“Lão Tạ, đến đây, đến đây.
Ta và cậu bàn bạc chuyện này.”
“Hửm?”
“Cậu có hứng thú nuôi con nít không?”
***
P/s (Zens Zens): Tới đây là hết truyện về cặp đôi chính rồi nha mọi người, những ngoại truyện tiếp theo sẽ liên quan đến các nhân vật khác.
------oOo------
Bình luận facebook