Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Tần Mặc Thiên, nếu ngày hôm nay anh không giết tôi, thì sau này chắc chắn tôi sẽ tự tay giết anh.
- Giết tôi? Tôi sẽ cho cô cơ hội, nhưng liệu cô có đủ khả năng?
- .....
- Tần Mặc Thiên, tôi hận anh!
- Diễm Nguyệt, tôi thà để em hận tôi cả đời, chứ nhất định sẽ không để em rời đi
- ....
- Diễm Nguyệt, nếu thật sự điều đó xảy ra, thì người cầm súng chỉ có thể là em
- ....
- Mặc Thiên, đời này kiếp này tôi đối với anh chỉ có thể hận mà không thể yêu.
- Diễm Nguyệt, em thật tàn nhẫn
- ....
- Mặc Thiên, anh giết mẹ tôi, anh giết con tôi. Tôi sẽ giết anh.... giết anh...giết anh.................
Âm thanh ấy vang vọng đến ghê sợ, đôi mắt ấy hắn lên những tia đỏ, người con gái ấy toát lên sự thù hận dữ dội.
- Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!
- Mặc Thiên, cậu tỉnh rồi?
Tiếng gọi ấy kéo hắn trở về thực tại, Mặc Thiên từ từ mở mắt, là Chấn Phong bạn hắn với gương mặt lo lắng ngồi bên cạnh. Cảm nhận được sự đau đớn ở ngực, bàn tay vô thức lại chạm vào vết thương, Chấn Phong thấy vậy liền đỡ hắn ngồi dậy, thở dài:
- Mặc Thiên, cậu đã hôn mê mất ba ngày rồi. Bác sỹ bảo viên đạn chỉ cách tim của cậu có 5cm thôi, mệnh cậu còn lớn thật đấy.
Mặc Thiên nhíu mày, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hốt hoảng quay sang Chấn Phong:
- Diễm Nguyệt, cô ấy đâu?
Chấn Phong nhìn hắn đôi mắt trở nên lúng túng, anh thật sự không biết nói với hắn thế nào. Mặc Thiên thấy vậy càng lo lắng hơn nắm chặt bờ vai anh:
- Chấn Phong, cô ấy đâu? Mau nói cho mình biết.
Chấn Phong thở dài nói:
- Mặc Thiên, để mình đưa cậu đi gặp cô ấy.
Chấn Phong đưa tay ra đỡ hắn xuống giường rồi dìu đi. Bọn họ đi qua một hành lang dài lê thê rồi dừng chân tại một tấm biển báo, Mặc Thiên khẽ nhíu mày nhìn:
- Chấn Phong, cậu có đi nhầm không?
- Mặc Thiên, cứ vào đi.
Bọn họ bước vào bên trong, không gian ở đây náo nhiệt, tiếng cười đùa, tiếng la hét đến inh tai nhức óc. Bỗng Chấn Phong lên tiếng:
- Gia Mẫn!
Gia Mẫn đang đứng ở đấy với một người phụ nữ lạ, hai hàng nước mắt chảy dài. Bọn họ có chút lo lắng vội vàng bước đến:
- Gia Mẫn, Diễm Nguyệt cô ấy đâu?
Gia Mẫn không nói gì chỉ biết nức nở nhìn vào bên trong phòng. Mặc Thiên thấy vậy cũng chuyển hướng nhìn theo. Cảnh tượng bên trong thật kinh hoàng. Ba, bốn vị bác sỹ, y tá đang vật vã khống chế một cô gái. Cô gái ấy có gương mặt khả ái nhưng lúc này lại hiện lên vẻ hoảng sợ với đôi mắt ngấn nước, quần áo sộc sệch, đầu tóc rối bù, trên tay lại ôm chặt một đứa bé xinh xắn. Ba,bốn người lao vào để lấy lại đứa bé nhưng cô gái ấy lại điên cuồng ném hết đồ đạc vào người họ.
Chấn Phong thấy vậy quay sang hỏi Gia Mẫn:
- Gia Mẫn, đã xảy ra chuyện gì?
Gia Mẫn lúc này khóc oà lên, kể lại mọi chuyện trong nước mắt:
- Chấn Phong, em chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài đi dạo để cô ấy thoải mái, ai ngờ khi thấy chị gái này bế đứa bé đó, Diễm Nguyệt lại điên cuồng chạy đến giật lấy và ôm nó về đây. Mọi người có nói thế nào Diễm Nguyệt cũng không chịu buông đứa bé, chỉ nhất quyết nói đó là con của cô ấy.
Dứt lời, Gia Mẫn lại quay sang hắn mà gắt lên, nước mắt vẫn cứ tuôn không ngừng:
- Mặc Thiên, tất cả là tại anh. Anh hại chết mẹ cô ấy, hại chết con cô ấy. Khi biết mình có đứa bé cô ấy đã muốn bỏ nó đi nhưng Diễm Nguyệt lại muốn cho anh một cơ hội, cô ấy quyết định sẽ nói cho anh biết chuyện đứa bé vậy mà tin cô nhận được lại là anh cùng người khác kết hôn. Mặc Thiên, anh thật đáng chết, anh có chết nghìn vạn lần cũng không thể bằng nỗi đau cô ấy phải chịu. Tôi mặc kệ anh là có lý do gì, là bất đắc dĩ hay thế nào đi nữa thì tất cả mọi tổn thương anh gây ra cho cô ấy anh có làm gì cũng không bù đắp được, hãy dùng cả đời anh mà day dứt, mà ân hận. Mặc Thiên, tôi xin anh, tránh xa cô ấy, Diễm Nguyệt đã đủ thê thảm lắm rồi.
Mặc Thiên lúc này hai mắt đỏ ngàu, bàn tay siết chặt lại. Vết thương nhói lên làm tim gan thắt lại, hắn quay sang Gia Mẫn, thanh âm trở nên bi ai:
- Là tại tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Cô ấy như vậy tôi thất sự rất đau lòng. Nhưng Gia Mẫn, thật xin lỗi. Tôi không có cô ấy thì tôi không thể sống được.
- Áaaaaaaaaaaaaaaa...!
Tiếng hét thất thanh làm mọi người giật mình. Mặc Thiên quay lại liền thấy một tên bác sỹ đang định tiến tới tiêm cho cô một liều an thần loại mạnh, Diễm Nguyệt sợ hãi ôm đứa bé co ro một góc, miệng liên tục nói:
- Không được hại con tôi!
Hắn tức giận đi vào quát lên:
- Các người đang làm gì vậy?
Một vị bác sỹ đi đến bên hắn, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Tần tổng, thật xin lỗi nhưng cô ấy không chịu buông đứa bé. Chúng tôi đành phải tiêm một mũi Aristada (thuốc điều trị tâm thần phân liệt).
Mặc Thiên nghe vậy tức giận đưa tay lên siết cổ vị bác sỹ đấy gằn giọng:
- Ý ông nói cô ấy bị điên sao? Các người có biết tiêm loại đấy với một người bình thường có thể dẫn đến nguy cơ tử vong không. NẾU AI DÁM TỔN THƯƠNG ĐẾN CÔ ẤY NÊN BIẾT CHẮC KẾT CỤC CỦA MÌNH!
Dứt lời hắn mạnh tay đẩy vị bác sỹ sang một bên, từng bước chậm rãi đi đến bên cô, thanh âm trở nên dịu dàng vô cùng:
- Diễm Nguyệt, đừng sợ, là tôi đây!
Cô siết chặt đứa bé trong tay, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tèm lem cả gương mặt:
- Không, không được lại đây! Không được hại con tôi!
- Diễm Nguyệt, tôi không hại em, tôi cũng sẽ không hại con, vì đây là con của chúng ta, em quên sao?
Diễm Nguyệt nghe vậy lại ngây ngô nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:
- Con chúng ta? Con của tôi và anh...nhưng...anh là ai?
- Đúng rồi, nó là con của chúng ta. Tôi là Mặc Thiên, rất yêu hai mẹ con làm sao có thể hại hai người được. Diễm Nguyệt, đưa đứa bé cho tôi bế được không?
- Anh không được hại con tôi!
- Đây cũng là con của tôi, tôi chỉ muốn bế nó, được không Diễm Nguyệt.
Hắn từ từ bước đến sát người cô, đưa tay ra. Diễm Nguyệt lo sợ một hồi, chần chừ nhìn hắn một hồi rồi đưa đứa bé sang tay hắn. Mặc Thiên lúc này thở phào nhẹ nhõm ôm đứa bé:
- Con chúng ta đã đói rồi, để tôi cho nó ăn nhé.
Dứt lời, anh chuyển đứa bé sang tay người phụ nữ kia, cô ta nhận được liền ôm đứa bé chạy đi mất. Diễm Nguyệt thấy vậy liền điên cuồng hét lên đuổi theo nhưng lại bị hắn ôm chặt lại:
- Diễm Nguyệt, đừng như vậy nữa. Tôi xin em.
Diễm Nguyệt mặc kệ lời hắn nói, ra sức vùng vằng đấm mạnh vào ngực hắn điên dại mà kêu gào:
- Trả con cho tôi, con của tôi. Các người không được làm hại con tôi.
Vết thương của hắn còn chưa lành lại bị tác động mạnh như vậy liền rỉ máu ướt đẫm cả vòm ngực, Mặc Thiên đau đớn khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ chặt cô trong lòng:
- Diễm Nguyệt, con của chúng ta giờ có lẽ đang ở trên trời phù hộ cho mẹ nó vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Nó chắc chắn cũng không thích mẹ nó cứ đau khổ như vậy phải không?
Lời hắn nói đâm sâu vào tâm can cô, cô biết chứ chỉ là cô không thể chấp nhận được sự thật này, mới đó cô còn nguyện dùng tất cả tình yêu này để yêu thương và chăm sóc cho đứa con bé bỏng ấy, vậy mà còn chưa kịp đến với đời mà nó đã rời bỏ cô đi như vậy. Cảm nhận được cô đã bình tâm lại, hắn mới từ từ đẩy cô ra, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đau khổ ấy, nhưng hắn lại không biết đôi mắt hắn sớm đã rơi ra những giọt lệ:
- Diễm Nguyệt, là lỗi của tôi. Là tôi đã sai với em quá nhiều. Nhưng dù vậy tôi sẽ không rời xa em, tôi muốn cùng em một đời bình an. Lô hàng đó có là gì chứ. Tiền của mất hết thì đã làm sao. An nguy của người khác liên quan gì đến tôi. Dù cả Tần Thị sụp đổ thì ảnh hưởng gì? Cả đời này, tôi chấp nhận không có tất cả, cả đời này tôi bằng lòng làm một Tần Mặc Thiên bình thường nhưng Diễm Nguyệt, tôi chỉ xin em đừng rời bỏ tôi, xin em hãy để tôi dùng cả cuộc đời này bù đắp cho em, được không?
Từng lời hắn nói ra mang sự đau thương tột cùng, Diễm Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt đẹp như một pho tượng điêu khắc, lấp lánh trên đấy là những giọt pha lê trong suốt, tim gan cô chợt quặn thắt lại, nam nhân này là người đã khiến cuộc sống của cô đảo lộn, hắn làm cô đau vì mất mẹ, hắn làm cô đau về thể xác, hắn làm cô đau vì mất con, và giờ hắn làm cô đau vì đã yêu hắn. Cô muốn hận hắn, cô muốn quên hắn, cô muốn xoá bỏ tất cả những gì liên quan đến hắn nhưng hắn lại không chịu buông tha cô. Cuộc đời này của cô vĩnh viễn, vĩnh viễn là không thoát được hắn vậy thì hãy cứ vậy mà sống cam tâm tình nguyện. Diễm Nguyệt bỗng chốc khóc oà lên ôm chặt lấy hắn nức nở:
- Mặc Thiên, con của chúng ta...không còn nữa rồi! Em đã...không thể bảo vệ được nó...
Hắn đau lòng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Đứa con đầu tiên của cô và hắn bỗng chốc lại mất đi như vậy hắn cũng đau đớn không kém, chỉ là đối với hắn cô còn bình yên là đủ, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ ấy, giọng hắn lại trở nên nghẹn ngào:
- Diễm Nguyệt, con của chúng ta chắc chắn sẽ được sống vui vẻ cùng những thiên sứ trên trời. Nó sẽ là một đứa trẻ kháu khỉnh và luôn theo dõi phù hộ cho chúng ta.
Gia Mẫn đứng đấy nhìn hai người bọn họ như vậy hoà hợp làm một cô cũng mừng đến phát khóc liền oà vào lòng Chấn Phong mà nức nở. Anh cũng siết chặt lấy cô mà đôi mắt đã đỏ hoe, tự nhủ sẽ không để cô phải đau khổ như vậy.
Những vị bác sỹ, y tá ở đấy ai cũng phải sụt sùi cảm động. Không có loại thuốc nào, chỉ có tình yêu mới cảm hoá được con người.
- Giết tôi? Tôi sẽ cho cô cơ hội, nhưng liệu cô có đủ khả năng?
- .....
- Tần Mặc Thiên, tôi hận anh!
- Diễm Nguyệt, tôi thà để em hận tôi cả đời, chứ nhất định sẽ không để em rời đi
- ....
- Diễm Nguyệt, nếu thật sự điều đó xảy ra, thì người cầm súng chỉ có thể là em
- ....
- Mặc Thiên, đời này kiếp này tôi đối với anh chỉ có thể hận mà không thể yêu.
- Diễm Nguyệt, em thật tàn nhẫn
- ....
- Mặc Thiên, anh giết mẹ tôi, anh giết con tôi. Tôi sẽ giết anh.... giết anh...giết anh.................
Âm thanh ấy vang vọng đến ghê sợ, đôi mắt ấy hắn lên những tia đỏ, người con gái ấy toát lên sự thù hận dữ dội.
- Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!
- Mặc Thiên, cậu tỉnh rồi?
Tiếng gọi ấy kéo hắn trở về thực tại, Mặc Thiên từ từ mở mắt, là Chấn Phong bạn hắn với gương mặt lo lắng ngồi bên cạnh. Cảm nhận được sự đau đớn ở ngực, bàn tay vô thức lại chạm vào vết thương, Chấn Phong thấy vậy liền đỡ hắn ngồi dậy, thở dài:
- Mặc Thiên, cậu đã hôn mê mất ba ngày rồi. Bác sỹ bảo viên đạn chỉ cách tim của cậu có 5cm thôi, mệnh cậu còn lớn thật đấy.
Mặc Thiên nhíu mày, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hốt hoảng quay sang Chấn Phong:
- Diễm Nguyệt, cô ấy đâu?
Chấn Phong nhìn hắn đôi mắt trở nên lúng túng, anh thật sự không biết nói với hắn thế nào. Mặc Thiên thấy vậy càng lo lắng hơn nắm chặt bờ vai anh:
- Chấn Phong, cô ấy đâu? Mau nói cho mình biết.
Chấn Phong thở dài nói:
- Mặc Thiên, để mình đưa cậu đi gặp cô ấy.
Chấn Phong đưa tay ra đỡ hắn xuống giường rồi dìu đi. Bọn họ đi qua một hành lang dài lê thê rồi dừng chân tại một tấm biển báo, Mặc Thiên khẽ nhíu mày nhìn:
- Chấn Phong, cậu có đi nhầm không?
- Mặc Thiên, cứ vào đi.
Bọn họ bước vào bên trong, không gian ở đây náo nhiệt, tiếng cười đùa, tiếng la hét đến inh tai nhức óc. Bỗng Chấn Phong lên tiếng:
- Gia Mẫn!
Gia Mẫn đang đứng ở đấy với một người phụ nữ lạ, hai hàng nước mắt chảy dài. Bọn họ có chút lo lắng vội vàng bước đến:
- Gia Mẫn, Diễm Nguyệt cô ấy đâu?
Gia Mẫn không nói gì chỉ biết nức nở nhìn vào bên trong phòng. Mặc Thiên thấy vậy cũng chuyển hướng nhìn theo. Cảnh tượng bên trong thật kinh hoàng. Ba, bốn vị bác sỹ, y tá đang vật vã khống chế một cô gái. Cô gái ấy có gương mặt khả ái nhưng lúc này lại hiện lên vẻ hoảng sợ với đôi mắt ngấn nước, quần áo sộc sệch, đầu tóc rối bù, trên tay lại ôm chặt một đứa bé xinh xắn. Ba,bốn người lao vào để lấy lại đứa bé nhưng cô gái ấy lại điên cuồng ném hết đồ đạc vào người họ.
Chấn Phong thấy vậy quay sang hỏi Gia Mẫn:
- Gia Mẫn, đã xảy ra chuyện gì?
Gia Mẫn lúc này khóc oà lên, kể lại mọi chuyện trong nước mắt:
- Chấn Phong, em chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài đi dạo để cô ấy thoải mái, ai ngờ khi thấy chị gái này bế đứa bé đó, Diễm Nguyệt lại điên cuồng chạy đến giật lấy và ôm nó về đây. Mọi người có nói thế nào Diễm Nguyệt cũng không chịu buông đứa bé, chỉ nhất quyết nói đó là con của cô ấy.
Dứt lời, Gia Mẫn lại quay sang hắn mà gắt lên, nước mắt vẫn cứ tuôn không ngừng:
- Mặc Thiên, tất cả là tại anh. Anh hại chết mẹ cô ấy, hại chết con cô ấy. Khi biết mình có đứa bé cô ấy đã muốn bỏ nó đi nhưng Diễm Nguyệt lại muốn cho anh một cơ hội, cô ấy quyết định sẽ nói cho anh biết chuyện đứa bé vậy mà tin cô nhận được lại là anh cùng người khác kết hôn. Mặc Thiên, anh thật đáng chết, anh có chết nghìn vạn lần cũng không thể bằng nỗi đau cô ấy phải chịu. Tôi mặc kệ anh là có lý do gì, là bất đắc dĩ hay thế nào đi nữa thì tất cả mọi tổn thương anh gây ra cho cô ấy anh có làm gì cũng không bù đắp được, hãy dùng cả đời anh mà day dứt, mà ân hận. Mặc Thiên, tôi xin anh, tránh xa cô ấy, Diễm Nguyệt đã đủ thê thảm lắm rồi.
Mặc Thiên lúc này hai mắt đỏ ngàu, bàn tay siết chặt lại. Vết thương nhói lên làm tim gan thắt lại, hắn quay sang Gia Mẫn, thanh âm trở nên bi ai:
- Là tại tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Cô ấy như vậy tôi thất sự rất đau lòng. Nhưng Gia Mẫn, thật xin lỗi. Tôi không có cô ấy thì tôi không thể sống được.
- Áaaaaaaaaaaaaaaa...!
Tiếng hét thất thanh làm mọi người giật mình. Mặc Thiên quay lại liền thấy một tên bác sỹ đang định tiến tới tiêm cho cô một liều an thần loại mạnh, Diễm Nguyệt sợ hãi ôm đứa bé co ro một góc, miệng liên tục nói:
- Không được hại con tôi!
Hắn tức giận đi vào quát lên:
- Các người đang làm gì vậy?
Một vị bác sỹ đi đến bên hắn, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Tần tổng, thật xin lỗi nhưng cô ấy không chịu buông đứa bé. Chúng tôi đành phải tiêm một mũi Aristada (thuốc điều trị tâm thần phân liệt).
Mặc Thiên nghe vậy tức giận đưa tay lên siết cổ vị bác sỹ đấy gằn giọng:
- Ý ông nói cô ấy bị điên sao? Các người có biết tiêm loại đấy với một người bình thường có thể dẫn đến nguy cơ tử vong không. NẾU AI DÁM TỔN THƯƠNG ĐẾN CÔ ẤY NÊN BIẾT CHẮC KẾT CỤC CỦA MÌNH!
Dứt lời hắn mạnh tay đẩy vị bác sỹ sang một bên, từng bước chậm rãi đi đến bên cô, thanh âm trở nên dịu dàng vô cùng:
- Diễm Nguyệt, đừng sợ, là tôi đây!
Cô siết chặt đứa bé trong tay, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tèm lem cả gương mặt:
- Không, không được lại đây! Không được hại con tôi!
- Diễm Nguyệt, tôi không hại em, tôi cũng sẽ không hại con, vì đây là con của chúng ta, em quên sao?
Diễm Nguyệt nghe vậy lại ngây ngô nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:
- Con chúng ta? Con của tôi và anh...nhưng...anh là ai?
- Đúng rồi, nó là con của chúng ta. Tôi là Mặc Thiên, rất yêu hai mẹ con làm sao có thể hại hai người được. Diễm Nguyệt, đưa đứa bé cho tôi bế được không?
- Anh không được hại con tôi!
- Đây cũng là con của tôi, tôi chỉ muốn bế nó, được không Diễm Nguyệt.
Hắn từ từ bước đến sát người cô, đưa tay ra. Diễm Nguyệt lo sợ một hồi, chần chừ nhìn hắn một hồi rồi đưa đứa bé sang tay hắn. Mặc Thiên lúc này thở phào nhẹ nhõm ôm đứa bé:
- Con chúng ta đã đói rồi, để tôi cho nó ăn nhé.
Dứt lời, anh chuyển đứa bé sang tay người phụ nữ kia, cô ta nhận được liền ôm đứa bé chạy đi mất. Diễm Nguyệt thấy vậy liền điên cuồng hét lên đuổi theo nhưng lại bị hắn ôm chặt lại:
- Diễm Nguyệt, đừng như vậy nữa. Tôi xin em.
Diễm Nguyệt mặc kệ lời hắn nói, ra sức vùng vằng đấm mạnh vào ngực hắn điên dại mà kêu gào:
- Trả con cho tôi, con của tôi. Các người không được làm hại con tôi.
Vết thương của hắn còn chưa lành lại bị tác động mạnh như vậy liền rỉ máu ướt đẫm cả vòm ngực, Mặc Thiên đau đớn khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ chặt cô trong lòng:
- Diễm Nguyệt, con của chúng ta giờ có lẽ đang ở trên trời phù hộ cho mẹ nó vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Nó chắc chắn cũng không thích mẹ nó cứ đau khổ như vậy phải không?
Lời hắn nói đâm sâu vào tâm can cô, cô biết chứ chỉ là cô không thể chấp nhận được sự thật này, mới đó cô còn nguyện dùng tất cả tình yêu này để yêu thương và chăm sóc cho đứa con bé bỏng ấy, vậy mà còn chưa kịp đến với đời mà nó đã rời bỏ cô đi như vậy. Cảm nhận được cô đã bình tâm lại, hắn mới từ từ đẩy cô ra, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đau khổ ấy, nhưng hắn lại không biết đôi mắt hắn sớm đã rơi ra những giọt lệ:
- Diễm Nguyệt, là lỗi của tôi. Là tôi đã sai với em quá nhiều. Nhưng dù vậy tôi sẽ không rời xa em, tôi muốn cùng em một đời bình an. Lô hàng đó có là gì chứ. Tiền của mất hết thì đã làm sao. An nguy của người khác liên quan gì đến tôi. Dù cả Tần Thị sụp đổ thì ảnh hưởng gì? Cả đời này, tôi chấp nhận không có tất cả, cả đời này tôi bằng lòng làm một Tần Mặc Thiên bình thường nhưng Diễm Nguyệt, tôi chỉ xin em đừng rời bỏ tôi, xin em hãy để tôi dùng cả cuộc đời này bù đắp cho em, được không?
Từng lời hắn nói ra mang sự đau thương tột cùng, Diễm Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt đẹp như một pho tượng điêu khắc, lấp lánh trên đấy là những giọt pha lê trong suốt, tim gan cô chợt quặn thắt lại, nam nhân này là người đã khiến cuộc sống của cô đảo lộn, hắn làm cô đau vì mất mẹ, hắn làm cô đau về thể xác, hắn làm cô đau vì mất con, và giờ hắn làm cô đau vì đã yêu hắn. Cô muốn hận hắn, cô muốn quên hắn, cô muốn xoá bỏ tất cả những gì liên quan đến hắn nhưng hắn lại không chịu buông tha cô. Cuộc đời này của cô vĩnh viễn, vĩnh viễn là không thoát được hắn vậy thì hãy cứ vậy mà sống cam tâm tình nguyện. Diễm Nguyệt bỗng chốc khóc oà lên ôm chặt lấy hắn nức nở:
- Mặc Thiên, con của chúng ta...không còn nữa rồi! Em đã...không thể bảo vệ được nó...
Hắn đau lòng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Đứa con đầu tiên của cô và hắn bỗng chốc lại mất đi như vậy hắn cũng đau đớn không kém, chỉ là đối với hắn cô còn bình yên là đủ, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ ấy, giọng hắn lại trở nên nghẹn ngào:
- Diễm Nguyệt, con của chúng ta chắc chắn sẽ được sống vui vẻ cùng những thiên sứ trên trời. Nó sẽ là một đứa trẻ kháu khỉnh và luôn theo dõi phù hộ cho chúng ta.
Gia Mẫn đứng đấy nhìn hai người bọn họ như vậy hoà hợp làm một cô cũng mừng đến phát khóc liền oà vào lòng Chấn Phong mà nức nở. Anh cũng siết chặt lấy cô mà đôi mắt đã đỏ hoe, tự nhủ sẽ không để cô phải đau khổ như vậy.
Những vị bác sỹ, y tá ở đấy ai cũng phải sụt sùi cảm động. Không có loại thuốc nào, chỉ có tình yêu mới cảm hoá được con người.
Bình luận facebook