• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY (2 Viewers)

  • Chương 39

Type: Mều



Chu Dao dõi theo bóng anh rời đi, nụ cười dần dần biến mất. Cô tắt đèn, co mình nằm trên giường, trong lòng cứ có cảm giác bất an không sao xua đi nổi. Cô đắn đo suy nghĩ, quyết định dậy mặc quần áo.



Chu Dao gây ra động tĩnh rất lớn, mở cửa phòng bước ra ngoài hành lang. Chỉ vài giây sau, căn phòng bên cạnh cũng mở cửa, Khương Bằng nhìn cô: "Không ngủ được à?".



Chu Dao hỏi: "Khương đại ca, anh không muốn đi xem sao?".



Khương Bằng xoa xoa tay rồi trả lời: "Muốn đi chứ. Nhưng tôi phải bảo vệ em rồi".



"Chúng ta có thể cùng đi mà. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không liên lụy đến anh."



"Không được, người của họ biết mặt em rồi."



Chu Dao cười: "Anh lại quên rồi, vùng này nhiều dân tộc thiểu số, nếu đội khăn thì ai nhận ra em được?".



Khương Bằng nghĩ thấy cũng đúng, bật ngón tay cái khen ngợi cô: "Xem ra em phải đóng già thành bà xã của anh rồi".



Chu Dao không hề ngại ngùng, nở nụ cười rồi hỏi: "Còn nữa, chúng ta có nên nắm rõ bản đồ địa hình trước không?".



Tầng một trên mặt đất của câu lạc bộ giải trí Khổng Tước Vàng là một quán bar cao cấp dành cho hội viên. Vào lúc cao điểm của cuộc sống về đêm, cảnh tượng phồn hoa, trụy lạc không sao tả xiết. Lạc Dịch giả bộ hứng thú với tất cả để quan sát địa hình chỗ này. Mấy đàn em của Khương Bằng đã sớm tản ra, đi thăm dò tầng dưới trước. Lạc Dịch và võ sĩ quyền anh Sát Thủ bị bỏ lại phía sau.



Đến cửa ngầm dưới mặt đất, hai người bị kiểm tra và soát người nghiêm ngặt, nhưng không thu điện thoại. Qua khu kiểm tra an ninh, cuối hành lang có hai lễ tân cúi người mở cửa.



Sòng bạc dưới đất là một khoảng trời riêng. Nơi này cực lớn, có lẽ phải chiếm hết nửa sân bóng. Bên trong ánh đèn rực rõ như ban ngày. Trần nhà rất cao, trên đỉnh vẽ một bức tranh theo phong cách dân tộc: nhà tre kiểu Thái, những cô gái trẻ té nước, rừng cây rậm rạp, cây xoài và đàn voi. Đặt chân vào nơi đây cứ như lạc bước vào hộp đồ chơi tinh xảo.



Ở bốn phía đều có cầu thang hình vành khuyên dẫn xuống tầng hai dưới lòng đất. Quanh lối hành lang là những cánh cửa màu vàng đóng kín, là phòng bao của khách VIP. Tầng một dưới lòng đất là khu bài bạc công cộng, trang trí vô cùng hào nhoáng và xa hoa. Đầu phía bên kia, chỗ đối diện cửa ra vào vẽ một chiếc cửa gỗ khổng lồ màu vàng, có lẽ để cân đối với cửa vào bên này.



Điều khiến người ta hãi hùng chính là trên tường có cửa sổ thủy tinh cực lớn, bên trong nuôi trồng cả một "khu rừng nhiệt đới”. Rắn độc bò trên cành cây, rắn dưới phiến đá thì đang thè lưỡi. Xem ra chủ sòng bạc này có sở thích thật đặc biệt.



Trong khu đánh bạc, mười mấy chiếu bạc đang cùng hoạt động. Có tung xúc xắc, bàn cờ quay, đoán tiểu đại, bài ba cây... Nhân viên phục vụ bê sâm banh qua lại, mấy em gái ngồi trong lòng đại gia chỉ trỏ đánh cược. Một cảnh tượng vô cùng xa hoa, trụy lạc.



Lạc Dịch đi qua một lần, cảm thấy nơi này khá giống địa điểm chụp bức ảnh ở nhà ông chủ Cao, nhưng nhất thời chưa nắm được mối liên hệ giữa chúng.



Trên bàn bạc gần đó, một gã nghiện bạc thua tiền, bắt đầu chửi rùa người đối diện: "Thằng oắt con này không biết điều! Mới tới hả? Biết tao là ai không? Tao lớn lên cùng Đao Tam đấy! Lúc ông đây còn huy hoàng, con mẹ mày còn chưa mọc đủ lông đủ cánh đâu!".



Lạc Dịch dừng bước, Đao Tam?



Anh từng nghe Chu Dao nhắc đến. Họ Đao là dòng họ danh giá của dân tộc Thái, còn từ "Tam" nghĩa là gì? Là thứ tự trong họ à?



Quản lý đến điều đình, gật đầu rồi cúi người khẽ giọng khuyên giải.



Gã ta vẫn già mồm: "Thấy tao không được như trước nên chúng mày lên mặt đấy hả? Nợ đấy! Sao, sợ tao không trả nổi tiền chắc?".



Người quản lý không ngừng nhận sai, quay sang mắng mỏ cậu trai kia mấy câu, mọi chuyện mới dịu xuống.



Sát Thủ thấy thế, liếc nhìn Lạc Dịch. Lạc Dịch ngầm hiểu, cười đáp lại anh ta.



Lần đầu thấy sòng bạc cho chịu nợ, không đuổi con nghiện cờ bạc kia đi, ngược lại cung kính xin lỗi, quả thật rất thú vị. Xem ra "Đao Tam" kia là nhân vật tai to mặt lớn ở sòng bạc này.



Lạc Dịch đi tới bàn bên cạnh, trùng hợp có một người rời bàn, anh liền thế chỗ.



Tầng hai, trong phòng khách VIP nào đó, tượng Phật đặt trên bàn thờ, nén nhang mới thắp, khói mỏng vấn vương.



Yến Lâm mặc bộ váy đen ngồi trên sô pha màu đỏ tươi hút thuốc. Người đàn ông cao to lực lưỡng đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng nhìn xuống khu đánh bạc công cộng ở lầu dưới. Nửa phút sau, gã cất bước quay lại ngồi đối diện Yến Lâm, ánh mắt hung ác, giọng nói đầy vẻ trách cứ: "Hồi ở Á Đinh, tôi đã nói với cô rồi, giết tên kia đi nhưng cô cứ muốn giữ lại chơi đùa. Bây giờ thì tốt rồi, bị người ta chơi lại". 



Yến Lâm cười khẩy, đến giờ phút này, cô ta vẫn có thể lường trước mọi việc: "Không đến Vân Nam thì anh ta cũng nghi ngờ thân phận của tôi rồi. Tôi hiểu rõ nhóm cảnh sát kia, bọn chúng tưởng tôi chỉ là tay chân của Đan Sơn thôi, muốn đem tôi làm mồi nhử để câu cá lớn. Một ngày chưa tìm ra Đan Sơn phía sau tôi thì ngày ấy bọn chúng sẽ không dám đụng đến tôi. La Dịch cũng vậy!”.



Đao Tam giang hai cánh tay vắt trên sô pha, cánh tay trái tráng kiện của gã xăm trổ đủ loại rắn. Gã cười kì bí: "Cô không nghĩ đến việc chúng có thể phát hiện ra đúng không?".



"Phát hiện điều gì?"



Đêm khuya, cảnh sát đã bí mật bao vây câu lạc bộ giải trí Khổng Tước Vàng. Chu Dao ngồi núp trong một chiếc xe đậu khuất, mở bản đồ kiến trúc câu lạc bộ Lục Tự đem đến cho Khương Bằng xem: "Vừa rồi anh nói diện tích chỗ này rất lớn, còn có vài tầng dưới mặt đất, em đã cảm thấy rất kì quái rồi. Làm gì có ai xây dựng câu lạc bộ phức tạp như thế chứ? Quả nhiên là vậy, anh nhìn đi".



Khương Bằng và Lục Tự tới gần xem bản đồ, bất chợt hiểu ra: "Ồ!".



Chu Dao chỉ vào tấm bản đồ: “Trước kia, câu lạc bộ này là siêu thị, phía dưới là hầm đỗ xe. Hiện tại, siêu thị chuyển thành quán bar, còn hầm đỗ xe trở thành sòng bạc. Đúng rồi, anh nói với em là chỉ có một cửa, có rất nhiều người canh gác, rất khó vào đúng không?".



"Đúng vậy." Khương Bằng gật đầu xác nhận. "Lần trước tôi đến đây chính xác là vậy, kín kẽ vô cùng".



"Không đúng." Chu Dao lắc đầu. "Bên ngoài của “siêu thị” trước kia, anh xem đi, đây là đường một chiều, cho nên em chắc chắn hầm đỗ xe này còn một cửa ra nữa”.



Chu Dao nhanh chóng chuyển xoay bản đồ, tìm ra: "Anh xem mặt cắt bản đồ hầm để xe này đi, cửa ra của nó ở ngay phía đối diện cửa vào".



Lục Tự thúc giục Khương Bằng: "Anh nghĩ kỹ lại tình hình cụ thể bên trong sòng bạc đi".



Khương Bằng trầm lặng nhìn bản đồ chăm chú, nhớ lại tình hình sòng bạc lúc trước, đột ngột vỗ bàn: "Đối diện có một cánh cửa màu vàng! Tôi còn tưởng ở đó là cửa giả do người ta vẽ, hóa ra là che lại".



Chu Dao hỏi dồn: "Có to không? Có phải cũng to bằng cửa ra của hầm đỗ xe bình thường?".



"Đúng vậy." Khương Bằng miêu tả độ rộng và hình dáng cánh cửa kia cho Chu Dao.



Nghe xong, cô nhếch miệng cười, đứng thẳng, nhún vai nói: "Sếp Lục, các anh có thể đột kích bất ngờ. Ở đầu đó không thể truyền tin được. Lát nữa, tôi và và đại ca Khương vào xem xét tình hình, nếu ông chủ Lạc xác nhận bên trong có gì đó mờ ám, chúng tôi sẽ gửi tin nhắn ra. Sếp Lục, anh mau nghĩ cách phá cánh cửa kia ra, khi nhận được tin từ phía chúng tôi, hãy khiến bọn chúng trở tay không kịp!".



Cô phấn khởi giải thích, Khương Bằng nhìn cô rồi bật cười: "Cô em à, cô lợi hại như thế mà lại vào tay Lạc Dịch, thật đáng tiếc!".



Sắc mặt Chu Dao lập tức thay đổi, cô cau mày, bĩu môi phản đối: "Không được nói xấu anh ấy!”.



Sòng bạc dưới tầng hầm, đèn đuốc sáng trưng. Trên bàn đánh bạc, bắt đầu có người xào bài, năm người một bàn, mỗi lượt chơi ba ván.



Lạc Dịch ngồi đối diện con ma bạc khi nãy, thoáng liếc nhìn gã rồi dời mắt về phía người chia bài. Xào bài xong, nhân viên chia bài lần lượt rút năm phần, mỗi phần ba cây đẩy tới trước mặt năm người.



Quy tắc chơi rất đơn giản, so bài lớn nhỏ với đối phương. Người chơi không biết bài trong tay người khác, hoàn toàn dựa vào mánh lới, ai trụ được đến cùng thì coi như thắng, không trụ nổi thì mất tiền rút lui. Trong khi chơi, không theo thì mất số phỉnh đã cược, theo thì phải đập thêm phỉnh cho ván sau.



Một chồng phỉnh trị giá năm vạn tệ. Bài được chia tới tay, Lạc Dịch cụp mi nhìn, được một dây 10 J Q, không đến nỗi nào. Những người còn lại đều nhìn bài của mình, trong lòng đều có tính toán.



Trên những bàn khác có người cười hớn hờ, cũng có người tức giận chửi rủa, nhung bàn họ thì đều yên tĩnh.



Nhà cái thông báo: "Vòng thứ nhất bắt đầu".



Lạc Dịch úp bỏ đầu tiên, anh quăng bài, đẩy đống chip trị giá năm vạn tệ của mình ra giữa bàn, nhận thua.



Người kế bên cho rằng bài mình không tệ, tuyên bố theo, cược thêm phỉnh. Còn gã nghiện bạc kia vẫn quyết chiến quyết thắng theo bài không hề do dự. Có người suy tư một lúc lâu, bài quá xấu, không lừa nổi đối thủ nên chọn úp bỏ.



Vòng thứ nhất kết thúc, chỉ còn lại ba người. Lạc Dịch bình tĩnh quan sát.



Vòng thứ hai vừa mới bắt đầu, gã bài bạc kia liền tố thêm hai cọc phỉnh, tinh thần hăng hái: "Chơi gấp đôi!".



Hai người còn lại nắm bài, quan sát nét mặt mọi người, một người trong đó sợ bài gã nghiện bạc kia tốt hơn của mình, cuối cùng úp bỏ, đẩy cọc tiền lên. Người còn lại không tin gã nghiện bạc có bài đẹp, liều chết ăn theo.



Đến vòng thứ ba, hai người lại tố thêm phỉnh, thậm chí gã nghiện bạc cược gấp ba. Gã còn lại thấy tên kia như kiểu thắng chắc rồi, ảo não cúp đuôi nhận thua, ném bài lên.



Gã ta mặt mày hớn hở, quơ tất cả chip ở giữa bàn về phía mình, hôn lấy hôn để.



Lật bài lên, bài của gã là dây 8 9 10, những người còn lại đều là mấy cây rời rạc, thua tâm phục khẩu phục. Nhưng lật bài Lạc Dịch lên thì thấy 10 J Q.



Gã ta sửng sốt, ngay sau đó thì cười sang sảng: "Không có gan mà! Mày không dám chơi thì tiền đều vào tay tao cả thôi".



Lạc Dịch cười nhạt, không hề nổi cáu.



Đến ván thứ hai, lại chia bài lần nữa. Lạc Dịch lật bài trong tay lên nhìn: J, Q, K đồng chất, còn đẹp hơn cả ván vừa nãy.



Lạc Dịch vẫn tiếp tục bỏ ở vòng thứ nhất, đẩy phỉnh lên. Anh ngồi bên bàn châm điếu thuốc, lẳng lặng xem họ đánh với nhau.



Mà ván này, con ma bài lại làm một ván gần như trước, tiếp tục thắng. Số phỉnh trước mặt gã đã xếp thành chồng núi nhỏ.



Lật bài lên nhìn, ơ, thật là trùng hợp, bài của gã cũng là J, Q, K đồng chất, nhưng của gã là nhép, còn của Lạc Dịch là bích.



Gã ta sướng điên lên, chỉ thiếu điều chỉ tay vào mũi Lạc Dịch mà cười nhạo.



Một người khác trên bàn tiếc đứt ruột, khẽ giọng nhắc nhở "tay mơ" Lạc Dịch: "Bài của anh đẹp lắm đấy, lần sau mà được vậy thì nhớ phải tố".



Lạc Dịch lắc đầu: "Đây vẫn chưa phải bài đẹp".



Đối phương kinh ngạc: "Như này mà vẫn chưa đẹp á? Vậy thế nào mới là bài đẹp?".



Lạc Dịch ngả người về phía trước, nheo mắt gõ tàn thuốc: "Ba con Át".



Đối phương chẳng biết nói sao. Gã nghiện bạc nghe thấy thì cười giễu cợt: "Cả sòng bạc lớn thế này, trong vòng một năm cũng khó có một lần rút ba con Át".



Lạc Dịch khẽ nhướng mày, giơ tay lên, bấm tách ngón tay trước mặt gã: "Số tôi vốn đỏ mà".



Ván thứ ba, chia bài.



Lạc Dịch cụp mi nhìn bài trên tay, gương mặt không mảy may gợn sóng, đáy mắt hiện lên nét cười vô cùng nhạt. Vừa ngước lên, anh thấy gã nghiện bạc kia đang quan sát mình. Anh bình tĩnh dời mắt đi.



Vòng thứ nhất, lần này Lạc Dịch không úp bỏ, tăng thêm tiền chơi: "Theo".



"Úp."



"Úp."



"Theo.”



"Theo." Tên nghiên bạc cũng bỏ thêm tiền, đôi mắt lóe sáng.



Mọi thứ tiếp tục tiến hành.



Vòng thứ hai, Lạc Dịch tiếp tục tăng tiền: "Theo".



Người ngồi bên cạnh thấy quân bài 4,3,3 trong tay mình khá bình thường. Anh ta phân tích biểu hiện của Lạc Dịch trong hai ván trước, cho rằng anh sẽ không lừa gạt. Để tránh tổn thất, anh ta đẩy tiền ra: "Úp".



Cuối cùng chỉ còn lại gã nghiện bạc kia. Gã nhướng mày nhìn Lạc Dịch, thoải mái vung tay, đẩy hai chồng chất đây chip ra: "Theo!"



Những mười vạn cơ à? Lạc Dịch thản nhiên như thường, thoải mái ngả người về trước, xếp gọn bốn chồng tiền chất đầy trước mặt, đẩy về phía trước: "Gấp đôi".



Gã ngậm chặt miệng, siết chặt lá bài. Gã cũng còn bốn chồng chip, đã đẩy ba chồng ra rồi. Nên đánh cuộc hết hay xẻ thịt giảm cơn đau đây?



Trên mặt gã vẫn giữ biểu cảm đắc ý nhưng nụ cười đã sựng lại, nhìn Lạc Dịch đăm đăm, muốn tìm ra chút gì đó khác thường. Lạc Dịch cũng thờ ơ nhìn thẳng vào gã, chầm chậm nhả ra một làn khói.



Chưa đến mười mấy giây, trên trán gã đã lấm tấm mồ hôi.



Nhà cái nhẹ giọng nhắc nhở: "Tiên sinh, đến lúc phải quyết định rồi".



"Câm miệng!" Gã ta tức giận quát lên, vẫn nhìn Lạc Dịch chòng chọc.



Lạc Dịch như thể đợi lâu đến nỗi hơi chán, ngậm điếu thuốc lá trong miệng, ngón tay vô thức sờ ba chồng phỉnh cao cao của minh. Nhìn ngón tay anh hành động, dường như đang đợi gã nói "theo", Sau đó lập tức tăng tiền.



Thấy vậy, gã hằn học xảc nhận: "Úp!".



Gã vừa quát vừa vung tay quăng bài lên bàn, một cây Át cơ bay xẹt qua vai Lạc Dịch, còn đôi Q đen tung trên bàn. Vừa đúng một đôi, bài vô cùng đẹp.



Lạc Dịch cười khẩy, hạ bài, đứng dậy liếc tay Sát thủ: "Thu tiền".



Lật bài của anh lên thì là ba quân: Át bích, 3 cơ, 4 nhép.



Người bên cạnh bừng tỉnh: "Còn tưởng là tay mơ, hóa ra là lành nghề cả rồi! Hai lần trước người ta đều lừa mày, chờ ván cuối mới thu lưới một thể. Không giống mày, chỉ chăm chăm lợi ích cỏn con trước mắt, sau thì ngã chổng vó".



Con nghiện bạc nắm chặt mép bàn, gần như tắc thở.



Sòng bạc này, ngay cả phòng vệ sinh cũng được trang hoàng lộng lẫy, tầng tầng lớp lớp hệt như mê cung. Lạc Dịch đến bồn rửa tay, chưa đến chục giây thì đã thấy một người cùng xuất hiện trong tấm gương.



Gã nghiện bạc nghiêng người dựa vào tường, nói với giọng côn đồ: "Người anh em à, anh đang cố ý nhằm vào tôi chứ gì?".



Lạc Dịch khóa vòi nước, rút khăn lau tay, nhìn người trong gương: "Muốn hỏi thăm anh về một người, tiền không thành vấn đề".



"Hỏi thăm ai?" Gã ta như đã lường trước. Tiền để chơi bài mấy năm nay toàn kiếm được nhờ việc bán tin tức.



Lạc Dịch cầm khăn lau kẽ tay, lòng đắn đo nhưng nét mặt vẫn bình thản, nói: "Đao Tam".



Vẻ mặt gã cứng đờ, bắt đầu cảnh giác: "Hỏi thăm anh ta làm gì?".



Nét mặt gã không thoát khỏi ánh mắt Lạc Dịch.



"Có một người phụ nữ cuỗm hết tiền của tôi, chạy theo hắn ta." Gương mặt anh ẩn chứa vẻ phẫn nộ và tức tối.



Gã ta cười phá lên, nỗi nghi ngờ tan dần, "Cô gái xinh đẹp kia họ Yến à?".



"Đúng vậy." Lạc Dịch thành công rồi.



"Cô ta chính là con đàn bà như vậy đấy! Vì tiền, chuyện gì cũng làm được, đến cả chồng mình cũng có thể ra tay giết hại."



Lạc Dịch tỉnh bơ nói: "Anh giúp tôi tìm được tung tích của ả ta, tôi sẽ cho anh một số tiền lớn".



"Thế à?" Gã ta vuốt cằm, ánh mắt như đang ám chỉ điều gì.



Lạc Dịch lại cười: "Cho anh hết số phỉnh tôi kiếm được tối nay".



"Đồng ý.” Gã ta hớn hở. "Cô ta ở Bắc Kinh suốt, nhưng nghe nói dạo gần đây đã quay về Vân Nam. Nhưng tôi chưa gặp cô ta, nếu anh muốn tìm thì phải về quê chúng tôi mà tìm”.



"Nhà anh ở đâu?”



Gã cười đểu giả: "Về phần thông tin còn lại, chỗ tiền tối nay không đủ mua đâu".



Trong gian phòng khách VIP trên lầu.



Yến Lâm nheo mắt nhìn Đao Tam, hỏi: "Anh có ý gì? Anh nói... họ đã phát hiện được gì?".



Đao Tam nắm chặt nắm tay, nhìn lên cánh tay mình: "Đan Sơn đã chết từ lâu rồi."



Yến Lâm ngẩng đầu lên, cần cổ thon dài, từ từ nhả một ngụm khói ra giữa không trung, mỉm cười: "Bọn chúng không giỏi đển thế”.



"Sai lầm lớn nhất của cô chính là coi thường đối thủ của mình." Đao Tam thả lỏng nắm tay rồi lại siết chặt, vừa định nói thêm gì nữa thì có ai đó gõ cửa.



"Vào đi!" Một tên đàn em vội vã chạy tới, ghé tai thì thầm gì đó với Đao Tam, sau đó, sắc mặt gã đột ngột biến đổi.



"Không được để hắn sống sót ra ngoài!"



Yến Lâm: "Sao vậy?".



Ánh mắt Đao Tam lạnh lẽo như con sói: "Người đàn ông mà cô để mắt kia đang ở sòng bạc. Hắn ta đã tìm được đến đây rồi!".



Yến Lâm kinh ngạc: "Gì cơ?".



"Lần này phải giết chết hắn! Nếu để hắn phát hiện ra điều gì thì tất cả chúng ta sẽ bị chơi đến chết cho mà xem!" Đao Tam nói với Yến Lâm xong quay sang hỏi gã đàn em: "Mang súng theo, quân của ta đang ở đâu?".



”Ở phòng nghỉ dưới tầng ạ!"



Chu Dao khoác áo choàng, đeo khăn che mặt, cùng Khương Bằng thuận lợi tiến vào câu lạc bộ, sau đó đi xuống sòng bạc.



Hai người tìm kiếm bóng dáng Lạc Dịch trên từng bàn chơi nhưng không thấy anh đâu cả, ngay cả Sát Thủ cũng biến mất tăm.



Chu Dao hơi lo lắng, sợ anh gặp phải phiền toái. Cô càng lúc càng thấp thỏm, tìm kiếm không biết bao lâu. Đang ngơ ngác nhìn xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa ngay hành lang trên lầu mở ra, Yến Lâm cùng với mấy gã đàn ông vội vã lao theo, trong tay bọn chúng đều có súng.



Chu Dao kinh ngạc, lập tức nháy mắt với Khương Bằng. Anh ta nhìn theo hướng cô chỉ, thấy ai ai cũng lăm lăm súng trong tay, thầm kêu xui tận mạng.



Ngay thời khắc này, cửa phòng đối diện bật mờ, Lạc Dịch bước ra ngoài!



Chu Dao trông thấy Lạc Dịch, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn. Đám người Yến Lâm đang bước xuống cầu thang. Chu Dao hé miệng nhìn Lạc Dịch nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành mở to mắt. Mà trong giây phút ấy, anh cũng nhìn thấy Chu Dao, cho dù cô che kín chỉ chừa lại đôi mắt nhưng anh vẫn cứ nhận ra cô.



Anh giật mình, lập tức cất bước đi về phía bên này. Mắt Chu Dao chớp chớp, liên tục nháy mắt hướng trên lầu. Lạc Dịch thấy thế cũng lập tức ngước mắt lên, thấy đám Yến Lâm cầm theo súng. Anh nhìn thoáng qua Khương Bằng bên cạnh cô, một giây sau liền lùi vào phòng, đóng cửa lại.



Chu Dao hiểu ngay, anh trốn đi vì sợ ảnh hưởng đến cô.



Khương Bằng lập tức sai người bên cạnh ra ngoài truyền tin: "Bọn chúng có súng! Mau lấy điện thoại gọi cho sếp Lục, bảo họ phá cửa vào, ngay bây giờ, lập tức làm ngay! Chú đừng chạy, cẩn thận không bị nghi ngờ!".



Nhóm đàn em bình tĩnh quay người rút lui. Khương Bằng nắm chặt cánh tay Chu Dao, đi từng bước ra ngoài, khẽ dặn dò: "Cô em à, đừng ngẩng đầu, cũng đừng ngó nghiêng, chúng ta ra ngoài trước đã".



"Nhưng còn ông chủ Lạc...” Hốc mắt Chu Dao thoáng cái hoen đỏ, cô cắn răng, nghe lời Khương Bằng không dám quay đầu lại, giọng run run: "Đại ca Khương, bọn chúng có súng".



"Tôi biết." Lòng bàn tay Khương Bằng rịn mồ hôi.



Sắc mặt Chu Dao trắng bệch, đôi môi vẫn còn run, kéo khăn che kín mít.



"Tiên sinh, phu nhân cần phục vụ gì không?" Nhân viên phục vụ thấy hai người mãi vẫn chưa ngồi xuống, đon đả bước đến hỏi thăm.



Chu Dao không có lòng dạ nào cả, cuống quýt quay mặt đi. Khương Bằng ôm chặt lưng cô, mỉm cười ngại ngùng với nhân viên: "Xin lỗi, tôi và bà xã vừa cãi nhau, làm cô ấy giận thôi”.



"Vâng. Phu nhân vui vẻ lên nhé!" Nhân viên lễ phép cười nói. "Hi vọng hai vị vừa lòng, chơi vui vẻ ạ!".



Chu Dao thẳng lưng, gật đầu. Nhân viên phục vụ rời đi.



Đúng vậy, người ở đây vô cùng vui vẻ. Bên này dân cờ bạc tung phỉnh, bên kia phụ nữ cười nói không ngớt. Trong sòng bạc, nơi đâu cũng ồn ã.



Khương Bằng nắm chặt tay Chu Dao, đi về phía cửa: "Cô em, chúng ta ra ngoài trước nhé!".



"Chờ một chút đi! Đừng bỏ ông chủ Lạc ở đây một mình." Hốc mắt Chu Dao ươn ướt, rưng rưng nước mắt nhìn quanh. "Mau nghĩ cách cứu ông chủ Lạc ra đi."



Khương Bằng thấy Yến Lâm đứng cách họ không xa, vội quay đầu Chu Dao lại, khẽ mắng: "Ngoan nào! Đây là sòng bạc! Không phải khu đấu võ bị phá của tôi, không có cơ hội cho cô đốt dây điện đâu! Việc cô có thể làm bây giờ chính là ngoan ngoãn ra ngoài! Yến Lâm tới rồi!",



Giây trước Chu Dao còn ầng ậc nước mắt, giây sau đã bình ổn lại tâm trạng. Cô khẽ cụp mi, mặt không cảm xúc bước đi chầm chậm bên cạnh Khương Bằng.



Đám Đao Tam và Yến Lâm mặt lạnh tanh, bước nhanh như gió, tiến về phía này rồi đi ngang qua họ. Trái tim Chu Dao vừa thót lên lại chợt rơi xuống. Thế nhưng...



"Đứng lại!"



Yến Lâm đột ngột dừng bước, Chu Dao và Khương Bằng cũng dừng lại. Một giây yên ắng, trái tim Chu Dao đập rộn rã. Khương Bằng dằn mạnh tay cô, đáp trả trước với câu hỏi: "Có chuyện gì sao?"



Yến Lâm nheo mắt lại, liếc sang Khương Bằng: "Có phải... chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?".



Khương Bằng lắc đầu: "Tôi không có ấn tượng lắm". Nói xong anh sờ cằm mình, "Chẳng lẽ mặt mũi tôi phổ thông vậy?".



Yến Lâm không hề cảm thấy câu này có vẻ hài hước, lại nhìn sang Chu Dao. Cô cụp mi, che mặt kín mít, ngay cả lông mày cũng được che đi. Vì để lẩn vào, cô còn cố ý đánh phấn lót màu tối, lông mi cũng cắt ngắn đi.



Yến Lâm cau mày, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng nói: "Bỏ khăn che mặt của cô ra cho tôi nhìn cái nào".



Khương Bằng hốt hoảng, không ngờ Chu Dao gật đầu, sau đó khẽ lắc cánh tay Khương Bằng, chỉ về hướng một phòng nghỉ.



Khương Bằng hiểu ngay, cười đáp: "Có thể nhưng chúng ta vào phòng nghỉ kia trước đã. Bà xã tôi không thích tháo khăn che mặt trước đàn ông xa lạ".



Yến Lâm còn định nói gì nữa nhưng Đao Tam quay đầu lại, lạnh lùng gắt: "Cô còn làm cái quái gì thế? Kéo dài thời gian à?".



"Tôi còn muốn giết anh ta hơn cả anh đấy!" Yến Lâm cũng cười lạnh. "Đã dám mò đến đây thì không thể để anh ta sống sót ra ngoài được".



Nói xong, cô ta không quan tâm đến Chu Dao và Khương Bằng nữa, quay người đi luôn.



Nghe vậy, Khương Bằng chỉ mong Lạc Dịch phúc lớn mạng lớn, tay anh ta rịn mồ hôi lạnh, kiên quyết kéo Chu Dao ra ngoài.



Chu Dao không chịu nhúc nhích, nhìn theo hướng đám Yến Lâm đi,.. Là phòng nghỉ!



Cô nhìn súng trong tay họ, siết chặt nắm đấm. Cô chợt thấy một ly rượu trên khay của nhân viên, định tiến lên thì Khương Bằng đã ôm lấy cô thật chặt, cản lại hành động của cô, vừa đẩy vừa kéo ra tới tận cửa.



"Em gái, bình tĩnh chút đi, chúng ta không cản được chúng đâu. Cô yên tâm, chắc chắn đàn em của tôi đã gọi điện thoại rồi, người của Lục Tự sẽ vào ngay! Chúng ta rút lui trước đã!"



Chu Dao hé miệng, không thốt nổi một câu, từng giọt nước mắt tuôn rơi lã chã.



Cô run run hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tình lại, nắm chặt tay Khương Bằng đi ra ngoài. Đúng vậy, Khương Bằng đã sai đàn em rời đi trước rồi, chắc chắn đã gọi điện cho Lục Tự, họ sẽ lập tức phá vỡ cánh cửa màu vàng kia, dẫn đặc công...



"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên.



Chu Dao giật thót, quay đầu lại nhìn, tiếng động đó truyền đến từ phòng nghỉ.



Sòng bạc ồn ã chợt yên lặng như tờ, mọi người như bị điểm huyệt, cùng nhìn về một hướng.



"Đoàng! Đoàng!"



"Aaaaa!" Chu Dao hét lên chói tai, hai mắt ngân ngấn lệ.



Chu Dao không kiềm chế được bản thân, vừa khóc nức nở vừa chạy về phía tiếng súng theo bản năng, một tay Khương Bằng che cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, sài bước kéo ra ngoài.



Cuối cùng, đám chơi cờ bạc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức kéo ghế nhảy qua bàn, liều mạng chạy trốn, còn có người cuống quýt ôm lấy đống phỉnh.



"Ưm!" Chu Dao bị bịt miệng, nước mắt rơi như mưa. Cô cố gắng giãy giụa, đẩy tay Khương Bằng ra, hai chân đá loạn xạ nhưng không làm anh ta nới lòng vòng kìm kẹp, cứ thế bị cưỡng chế đưa đi.



Bảo vệ bên ngoài xông vào trong, còn người bên trong thì xô đẩy chạy trối chết ra ngoài. Dòng người ồ ạt giẫm đạp lên nhau. Tiếng khóc, tiếng kêu không ngơi một phút.



Một tiếng nổ "ầm" vang lên. Ở đại sảnh ngăn cách bởi sòng bạc rộng lớn, cánh cửa màu vàng cuối cùng đã được phá vỡ. Đặc công được trang bị đầy đủ xông vào. Tiếng gào thét, tiếng bước chân và tiếng đụng nhau, vô số âm thanh hỗn tạp như một cái nồi chiên.



"Đoàng!" Lại một tiếng súng nữa vang lên. Chu Dao mở to mắt, lệ tuôn rơi.



Câu lạc bộ giải trí Khổng Tước Vàng bị bao vây không chừa một khe hở. Trên đường, đèn xe cảnh sát và cứu thương xanh xanh đỏ đỏ thi nhau tỏa sáng giữa màn đêm. Đám người chen chúc chạy ra ngoài, cảnh sát khó mà duy trì trật tự. Người bị thương được đưa ra liên tiếp.



Chu Dao vẫn đứng chờ ở phía ngoài dây cách ly, thấy băng ca thì nhào đến, nhìn mặt từng người bị thương nhưng vẫn không có Lạc Dịch.



Khương Bằng sải bước chạy đến: "Bên phía tôi cũng không có".



"Chắc chắn vẫn còn ở bên trong!" Chu Dao gần như mất lí trí, định nhảy qua dây cách ly nhưng bị cảnh sát ngăn cản.



Khương Bằng lôi cô lại, quát: "Có lẽ đã được đưa đến bệnh viện rồi! Nếu bị thương nặng, chắc chắn đã được đưa đi đầu tiên!".



Ánh mắt Chu Dao đờ đẫn, ngơ ngác gật đầu như gà mổ thóc: "Bệnh viện, đến bệnh viện".



Sảnh bệnh viện chật ních người bị thương do giẫm đạp lên nhau. Chu Dao chạy tới phòng cấp cứu, đèn đóm sáng choang. Chu Dao đến hỏi từng người, những người đang được cấp cứu đều bị gãy xương sườn trong lúc giẫm đạp, không phải Lạc Dịch.



Chu Dao đứng trong hành lang, hoang mang xoay qua xoay lại, thở hổn hà hổn hển: "Rốt cuộc anh ấy ở đâu? Có thể nào vẫn đang ở trong sòng bạc, chưa ra được không? Có phải đã chết rồi không?".



Chu Dao không ngừng quay đầu nhìn xung quanh nhưng hoảng loạn không biết mình đang tìm cái gì. Cô chợt òa khóc, nắm lấy tóc mình như một con ruồi mất đầu, khóc lóc quay người định chạy ra ngoài tìm Lạc Dịch.



Khương Bằng kéo cô: "Cô bình tĩnh trước đã. Chờ cảnh sát tới, mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi".



Đang nói thì nhóm Lục Tự đưa một cảnh sát bị thương tới, bác sĩ và y tá đẩy xe ca đến tiếp người, người bị thương mau chóng được đưa đi.



Chu Dao như nhìn thấy ánh rạng đông, nhào tới túm lấy cánh tay Lục Tự, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Sếp Lục, ông chủ Lạc đâu? Anh ấy đang ở đâu? Có bị thương không? Ở sòng bạc hay ở bệnh viện? Anh ấy đang ở phòng cấp cứu nào?".



Lục Tự lạnh lùng gỡ tay cô ra, nói ngắn gọn: "Trốn rồi".



Trốn rồi?



Chu Dao sửng sốt: "Ý anh là gì?".



"Anh ta bắn chết một người, trốn rồi." Lục Tự nói xong quay lại nhìn đồng nghiệp, lạnh lùng đến mức vô tình. "Lạc Dịch cũng bị trúng một phát đạn, chạy không xa đâu, bảo anh em cố gắng, nhất định đừng để anh ta trốn thoát!".



Chu Dao không tin: "Anh ấy trúng đạn ư? Bị bắn vào đâu, mấy phát, ai là người bắn?".



"Anh ta dùng súng chống lại lệnh bắt!” Lục Tự quát.



"Anh ấy không có súng!" Chu Dao thét ầm lên, quát lại Lục Tự. Anh là đồ ngu ngốc!".



Lục Tự kinh ngạc.



"Cô em à!" Khương Bằng tiến lên kéo cô, Chu Dao giằng khỏi tay anh ta.



Hốc mắt cô đỏ bừng, chỉ tay vào Lục Tự đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Anh là tên ngu xuẩn! Đồ đần độn! Anh không xứng làm cảnh sát! Từ đầu tới cuối, ngoại trừ đắn đo ra thì anh đã làm được một việc gì nên hồn chưa? Họ Lục kia, anh không thấy mình sống có lỗi với tấm phù hiệu cảnh sát sao? Cảnh sát là gì? Là người bảo vệ chúng tôi, là người lssgn theo manh mối bắt kẻ xấu. Nhưng anh đã làm được gì? Anh suy nghĩ xem ở Á Đinh anh đã làm được gì?!".



Chu Dao tiếp tục phẫn nộ la hét: "Những năm qua, anh ấy sống không bằng chết, tất cả bởi vì anh không làm gì cả! Anh ấy tìm manh mối rất khó khăn, mỗi lần tìm được một manh mối gần như phải đổi bằng cả mạng sống! Anh không cảm ơn thì thôi lại còn nghi ngờ anh ấy. Thậm chí anh còn...” Giọng Chu Dao run rẩy, không nói nổi nữa, từng giọt nước mắt tuôn rơi. "Thậm chí... nhiều lần anh ấy sắp chết, anh cũng không cứu, anh không cứu anh ấy! Anh lại còn ép anh ấy vào đường cùng, anh...".



Cô như vỡ òa, toàn thân run rẩy. "Anh... Anh không bằng súc vật!"



"Anh không bằng súc vật!” Chư Dao xông lên đánh Lục Tự điên cuồng. Khương Bằng vội ôm lấy eo Chu Dao kéo lại. cô đá một cái vào mặt Lục Tự, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: "Súc vật!".



"Chu Dao!” Một tiếng quát lành lạnh vang lên từ phía bên ngoài.



Khương Bằng sửng sốt, buông Chu Dao ra.



Người Chu Dao vẫn run rẩy, không khống chế được bản thân nữa. Cô hít một hơi đè nén, chầm chậm quay đầu lại.



Hạ Minh Chân mặc quần áo bệnh nhân, vịn tay Tưởng Hàn đứng ở cuối hành lang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom