• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (10 Viewers)

  • Chương 427

Xử lý xong chuyện của Hoa gia, chuyện của Hoa Lộng Ảnh và Tô Ánh Tuyết bắt đầu rắc rối hơn nhưng Lâm Phi biết mình không thể rối lên được, chuyện cần làm lúc này là phải nhanh chóng tu luyện xong Ngọa Long Quyết để có thể sớm sử dụng được nguyên khác, đồng thời cũng cần phải trung hòa được vật chất S.
Nếu tính toán theo nghiên cứu thông thương thì nếu một số quốc gia chính đều có được tiêu bản của vật chất S thì trong vòng ba tháng bọn họ sẽ có thể sản xuất được ra vật chất S, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng.
Vậy nên tuy tạm thời chưa nghe ngóng được tin tức gì liên quan đến vật chất S nhưng Lâm Phi cũng không dám chần chừ và ôm hy vọng quá nhiều.
Tất nhiên còn có chuyện khác nữa mà Lâm Phi vẫn chưa quên, đó chính là Vương Thiệu Hoa.
Hắn cho người của lão Bao nghe ngóng tình hình, mấy ngày này Vương hiệu Hoa đều ru rú trong nhà, ngoài những công việc hàng ngày ra, lão căn bản không hề ra ngoài thị sát, hơn nữa còn đưa Cố Thải Anh đi cùng tới nhiều nơi, hai vợ chồng họ dường như đều cùng nhau góp mặt.
Trong lòng Lâm Phi thoáng cười lạnh, thằng cha này định lấy Cố Thải Anh ra làm bia đỡ đạn thể trốn tránh đây mà.
Nhưng chuyện này đối với Lâm Phi căn bản chả có ràng buộc gì, điều duy nhất khiến Lâm Phi thấy vướng bận chính là hắn đã từng hứa với cha sẽ không gây thù, vậy nên bây giờ Vương Thiệu Hoa đã chủ động reo rắc mọi chuyện lên đầu hắn thì một khi hắn giết lão ta đi, dù nhiều dù ít, hắn cũng đã vi phạm di nguyện của cha hắn.
Lâm Phi không thể phủ nhận rằng bây giờ bảo hắn đi giết chồng hiện tại của Cố Thải Anh, hắn cũng sẽ cảm thấy có chút phiền phức.
Cái lý do nhỏ nhặt đó khiến Lâm Phi do dự, dù sao thì muốn lấy cái đầu Vương Thiệu Hoa cũng dễ như trở bàn tay. Lâm Phi định đợi đến khi Vương Thiệu Hoa lơ là cảnh giác, tưởng rằng quỷ môn quan đã rời xa lão, rời khỏi Lâm An, hắn sẽ tiếp tục lên kế hoạch.
Trong khoảng thời gian nầy, hắn cần phải chuyên tâm nghiên cứu hoàn thành chất trung hòa vật chất S.
Hắn vốn định gọi mấy người bạn đến giúp mình âm thầm chăm sóc Tô Ánh Tuyết, để tránh cho cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu thực sự LOOK chưa bị giết chết thì hắn có gọi người đến âm thầm bảo vệ cũng chẳng có tác dụng gì, vì tất cả đã bị LOOK khống chế rồi.
Hơn nữa tu vi của Tô Ánh Tuyết cũng ngày càng tăng lên, khó tránh khỏi trường hợp cô ấy phát hiện ra có người theo dõi mình, đến lúc đó thì mọi chuyện lại phản tác dụng, mà Lâm Phi thì lại không mong điều đó xảy ra.
Công việc bận rộn khiến thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã đến cuối tháng chin.
Cây cối hai bên đường dành cho người đi bộ ở trung tâm thành phố Lâm An đã dần nhuộm đỏ, cả con đường ngập tràn không khí của mùa thu.
Đặc biệt là khi kết thúc những trận mưa thu, nhiệt độ lại càng xuống thấp hơn nữa, dường như mùa đông năm sẽ tới sớm hơn.
Chạng vạng tối, Lâm Phi đang mặc áo ngắn tay cùng quần đùi đứng dưới một cột đèn đường, hắn chẳng cần quan tâm nhiệt độ ngoài trời thế nào, chỉ cần thoải mái là được.
Hắn đứng đợi khoảng nửa tiếng mới thấy Phương Nhã Nhu đi tới.
Cô mặc chiếc váy dài màu café, giày cao gót bằng da, mái tóc dài đen nhánh buông xõa khiến cô vừa quyến rũ vừa hiện đại.
- Đợi em lâu rồi phải không? Ngại quá, lúc gần về em lại có một bệnh nhân cần chữa trị gấp nên về muộn.
Cô gái xin lỗi hắn bằng ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Lâm Phi cười lắc đầu, rất tự nhiên nắm lấy tay cô bước đi.
Thời gian gần đây, hai người bắt đầu hẹn hò với nhau một cách rất tự nhiên, không ai nói gì đến chuyện bạn trai bạn gái, lại càng không nói đến chuyện yêu đương hay cưới hỏi.
Tất cả chỉ đơn thuần là cả hai đều ngầm mặc định với nhau, cùng nhau dạo phố, cùng đi ăn cơm, cùng nghe ca nhạc, thi thoảng lâm Phi còn làm thầy giáo cho nữ bác sĩ này, giúp cô phân tích một số ca bệnh.
Lâm Phi không thể phủ nhận rằng càng tiếp xúc với Phương Nhã Nhu, những vầng hào quang trên người cô lại càng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Độc lập, nhưng không đánh mất vẻ dịu dàng, thông mình, nhưng lại thường có lúc ngốc nghếch, không kiểu cách tiểu thư, có thể tiến bước vào xã hội thượng lưu mà cũng có thể đi cùng hắn tới từng ngõ nhỏ phố lớn.
Đi cùng với cô không cần lo nghĩ quá nhiều xem cô nghĩ gì, cũng không phải nhường nhịn cô, nói theo một cách nào đó thì là vì cô có thể hiểu được Lâm Phi nghĩ gì nên hai người không xảy ra mâu thuẫn.
Khi cô ấy cởi chiếc áo blouse ra, mặc lên mình bộ quần áo thường ngày lại mang đến cho người ta sự dung hòa giữa nét hiện đại cùng vẻ truyền thống quyến rũ, không hào nhoáng nhưng nếu nhìn kĩ cũng khiến Lâm Phi thấy rất phù hợp.
Lâm Phi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nói:
- Có gì to tát đâu chứ, nếu như đi hẹn hò mà bỏ mặc bệnh nhân thì một người trong ngành như anh cũng sẽ coi thường em đấy.
- Hứ, anh mà người trong ngành với em, anh là kiểu lang vườn đến các giấy phép hành nghề y cũng không có.
Phương Nhã Nhu lườm hắn, mỉm cười nói.
Lâm Phi nghe xong liền buông tay cô ra, chuyển sang ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một tay kia lại tinh nghịch mon men ở gần mông cô.
- Anh làm gì thế hả… còn đang ở trên đường mà…
- Em mà cười anh nữa, anh sẽ sờ mông em ở đây luôn.
Lâm Phi mặt dày nói.
Hai má Phương Nhã Nhu đỏ bừng lên, đôi mắt dễ thương yếu ớt nhìn hắn:
- Đừng sờ ở đây, em nói sai rồi, được chưa…
- Ồ, thế ý của em là có thể sờ ở chỗ khác chứ gì?
Lâm Phi cười gian xảo.
- Em… em không có ý đó! Anh không được bắt nạt em như thế! Lại gài bẫy em!
Phương Nhã Nhu không biết cãi thế nào nữa, lắp bắp nói.
Lâm Phi nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng kia của cô mà thấy rất buồn cười. Cô gái này đúng là trái ngược hoàn toàn với Thiên Diện. Hắn có nói gì Thiên Diện cũng không phản ứng quá kịch liệt như thế, còn Phương Nhã Nhu thì chỉ cần hắn chọc cho vài câu thôi là cô đã lóng nga lóng ngóng rồi.
- Được rồi, anh trêu em thôi. Mình đi ăn cơm đi.
Lâm Phi xoa xoa khuôn mặt tròn trịa non nớt của cô.
Tuy Phương Nhã Nhu lớn hơn hắn bốn tuổi nhưng lúc hai người ở bên nhau, cô lại giống như cô em gái nhỏ, có điều thân hình thì lại không “nhỏ” chút nào.
- Tối nay ăn gì đây?
Ánh mắt Phương Nhã Nhu rạng rỡ, cô rất thích đi ăn tối cùng Lâm Phi, không hẳn chỉ vì cô thích người đàn ông này, mà còn một điều nữa là Lâm Phi dường như biết được những món ngon của những đất nước hoặc những vùng khác, luôn đưa cô đi tìm được những món ăn ngon đặc sản phong tình mỹ thực của những nước khác.
Lâm Phi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Những món Á Âu em cũng ăn nhiều rồi, hôm nay đi ăn món châu Mỹ đi, nhà hàng Mexico có được không?
Phương Nhã Nhu tươi cười gật đầu, thực ra Lâm Phi bảo đi ăn gì cô cũng sẽ đồng ý hết.
- Vamonos!
- HẢ?
- À, đấy là tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là “Chúng ta đi thôi!”!
Lâm Phi nắm tay cô đi tới một nhà hàng Mexico ở phố nam.
Trong nhà hàng đều được trang trí bởi xương rồng, mũ rơm, các loại nhạc cụ Nam Mỹ, trên những bộ bàn ghế ăn bằng gỗ, đã phần đều là những người trẻ tuổi và công chức những công ty lớn, xem ra ở đây làm ăn cũng khá tốt.
Hai người ngồi xuống một chiếc bàn lớn, một nhân viên phục vụ đi tới niềm nở hỏi:
- Tiên sinh muốn ăn gì ạ? Xin giới thiệu với anh món thịt bò kho tương và gà cay TACO cổ điển của nhà hàng chúng tôi ạ.
Lâm Phi nhìn lướt qua Menu, nhíu mày lắc đầu hỏi:
- Ông chủ của các anh là người Mexico à?
Nhân viên phục vụ sửng sốt, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Gọi ông ấy đến đây, tôi muốn gọi đồ ăn Mexico chứ không phải là những món ăn đã thay đổi để đánh lừa người dân địa phương như thế này.
Lâm Phi nói.
Nhân viên phục vụ biết Lâm Phi cũng là người am hiểu ẩm thực nên vội vàng chạy vào gọi ông chủ của mình ra.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông bụng phệ dáng vẻ dữ dằn đi tới.
Ông ta nói tiếng Trung rất lưu loát:
- Tiên sinh, ngài có yêu cầu đặc biệt gì không?
Lâm Phi trực tiếp dùng tiếng Tây Ban Nha gọi một số món ăn:
- Tamales – de – carnitas, Para – mi – amigos, Salsa – verde.
Phương Nhã Nhu ngồi ben cạnh nghe nhưng không hiểu Lâm Phi nói gì, chỉ thấy ông chủ nhà hàng đang vô cùng ngạc nhiên.
- Vị tiên sinh này, anh đã từng đến Mexico chưa, thường thì nếu không phải người ở nước tôi sẽ không biết những món này đâu.
Ông chủ nhà hàng cười khổ nói.
Lâm Phi hỏi:
- Ở đây có những món ấy không?
- Trên menu thì không có, nhưng đầu bếp của tôi đã theo tôi từ Mexico đến đây, tôi sẽ bảo ông ấy làm riêng cho hai vị. Dù sao thì cũng không phải là những món ăn giá quá cao, nhưng cũng phải nói là ngài rất biết thưởng thức món ăn. Đấy mới chính là những món ngon tinh túy của Mexico chúng tôi. Tôi đi bảo nhà bếp làm cho ngài luôn đây.
Ông chủ quán cười ha hả đi vào.
Phương Nhã Nhu tò mò nói:
- Anh gọi món ngon nào thế?
Lâm Phi nhún vai:
- Mấy món truyền thống và món ăn hè phố của Mexico thôi, ở bên đấy thì mua đâu cũng được. Có bánh bột bắp nhân thịt chấm với tương ớt với lại socola Mexico, tuy ít đồ ăn nhưng mà em có thể ăn no được đấy.
- Em nghe thôi đã thấy no rồi. Toàn món nhiều calo.
Phương Nhã Nhu lo lắng sờ khuôn mặt của mình:
- Hình như dạo này em lại béo lên thì phải? Anh toàn đưa em đi ăn những món ngon.
Lâm Phi cười nói:
- Không sao đâu, anh thích cảm giác xoa thịt mềm mà.
- Thật không?
Phương Nhã Nhu vui mừng.
- Tất nhiên rồi, nhưng mà nhìn qua thì vẫn nên thon thả một chút.
Lâm Phi bồi thêm một câu.
Phương Nhã Nhu xụ mặt xuống, nhìn qua thì thon thả, sờ vào mềm mại, rốt cuộc là muốn mình béo hay gầy đây?
Nhưng khi nhìn lên thấy Lâm Phi đang nhìn mình tủm tỉm cười, Phương Nhã Nhu mới giật mình nhận ra mình lại bị hắn lừa rồi! Quan trọng có phải là béo hay gầy đâu!
- Anh … ai mà thèm quan tâm anh thích gì chứ!
Phương Nhã Nhu trong lòng cảm thấy mình đúng là chủ quan quá, cái dáng vẻ này đúng là mất mặt quá đi, chẳng khác gì ý nói muốn cho hắn sờ mình chứ.
Hai người đang vui vẻ cười đùa thì đầu bếp nhà hàng đã làm xong các món ăn, một nhân viên phục vụ bưng một chiếc mâm lớn ra, đưa tới bàn ăn của hai người.
Phương Nhã Nhu còn đang tươi cười vui vẻ, sắc mặt rạng rỡ thì chợt nhìn thấy nhân viên phục vụ, cô như bị điện giật, mặt trắng bệch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom