• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full VẬY THÌ ĐỪNG RỜI KHỎI TÔI NỮA (3 Viewers)

  • Chương 65

SUV bình ổn chạy qua trạm gác.



Dung Tự lái xe, đưa Nghê Ca đến trước cửa nhà.



“Vậy, Dung Dung.” Nghê Ca tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, “Ngày mai chúng ta gặp lại.”



Anh ở một bên khuôn mặt cô hôn xuống, “Ngày khác anh lại đến chào hỏi chú dì.”



Nghê Ca nhảy xuống xe, xoay người vào cửa.



Mẹ Nghê đang nấu cơm. Nghe thấy tiếng cô đang kéo dép lê chạy vào, đầu cũng không ngẩng lên, cười hỏi: “Đã về?”



“Vâng.” Nghê Ca rửa tay xong, lau đi qua, “Có phải cà chua còn chưa rửa không? Để con giúp mẹ.”



Mẹ Nghê vỗ vỗ đầu cô.



Tiếng nước chảy ào ào. Trong phòng bếp yên lặng một lúc.



Mẹ Nghê suy tư một hồi, tốc độ thái thịt dần dần chậm lại: “Đúng rồi. Mẹ có một chuyện muốn hỏi con một chút.”



“Vâng?”



“Sáng hôm nay, giảng viên của con nói không liên lạc được cho con, liền gọi điện thoại tới cho mẹ.”



Mẹ Nghê là người liên lạc khẩn cấp của cô.



Nghê Ca không cảm thấy kỳ lạ: “Sau đó thế nào?”



“Giảng viên của con nói với mẹ. Trong danh sách trao đổi sinh viên trong khoa, người cuối cùng, cô ấy giữ lại cho con.” Mẹ Nghê dừng lại, “Báo danh rất nhanh liền hết hạn. Cô ấy muốn mẹ hỏi lại con xác nhận một chút. Có phải con thật không có ý định đi hay không?”



Động tác Nghê Ca cũng chậm lại.



“Cô giáo trước đó xác thực đề cập với con.” Cô cân nhắc nói, “Cô ấy muốn đề cử con xuất ngoại.”



“Đi đâu?”



“Paris.”



Động tác thái thịt của mẹ Nghê rõ ràng dừng lại một chút,



Bà hít sâu, cố gắng đem ngữ khí thả nhẹ nói: ‘Vì sao lại không muốn đi?”



“…Không phải con muốn đi.”



“Nghê Nghê, con muốn nghe ý kiến của mẹ không?”



Kỳ thật mặc kệ Nghê Ca muốn nghe hay không, bà đều nhất định sẽ nói.



Cho nên Nghê Ca: “Con không muốn.”



“Nghê Nghê.” Mẹ Nghê nói, “Thời điểm mẹ hai mươi tuổi, đó cũng là ý nghĩ của mẹ.”



“….”



“Khi đó mẹ vừa mới tốt nghiệp, tuổi trẻ lại có chút danh tiếng. Rất nhiều người đem tài nguyên đưa đến trước mặt mẹ. Tiếc nuối chính là, mẹ không hề trân quý.” Mẹ Nghê quay tới, khuyên nhủ, “Lúc còn trẻ đọc nhiều sách một chút, gặp một số người, đối với con không có chỗ xấu.”



“….”



Lông cừu nhỏ của Nghê Ca muốn bùng nổ.



Nhưng mà cô không có biện pháp đối với mẹ mình mà tức giận.



Nửa ngày.



“Được rồi.” Vẫn là cô bại trận trước, “Con sẽ suy nghĩ thêm.”



***



Bữa tối đoàn tụ đầu tiên của Nghê Thanh, ăn không được quá vui vẻ.



Nghê Ca rầu rĩ không vui. Trên bàn cơm ba Nghê hỏi, không thể tránh né, lại quay trở lại vấn đề này.



“Nếu quả là do nhà nước cử đi trao đổi. Vậy cũng rất tốt.” Ba Nghê hỏi, “Vì sao lại không muốn đi?”



“Không phải không muốn đi.” Giọng nói Nghê Ca rầu rĩ, “Con chỉ là còn chưa suy nghĩ kỹ càng.”



— Tại sao đến cùng lại muốn con đi.



“Nhưng mà nghe ý tứ giảng viên nói, con có vẻ đã suy nghĩ rất lâu.” Mẹ Nghê giúp mọi người múc canh, “Con từ nhỏ đến lớn, những quyết định như thế này đều là mẹ thay con làm. Nếu như con tin tưởng mẹ, lần này cũng có thể nghe mẹ.”



Nghê Ca còn chưa nói.



Bà ấy lại nói: “Nhưng mà, chuyện lần này con không nói với mẹ. Mẹ có chút ngoài ý muốn.”



Ba Nghê cười cười: “Nghê Nghê cũng đã trưởng thành mà. Những quyết định này, có thể để cho con bé tự làm.”



“Em sợ con bé ở chuyện lớn lại phạm hồ đồ.”



“Không ngại để cho chính con bé đi hai bước.”



“Nó ngã xuống em cũng sẽ khó chịu.”



“Chúng ta không thể nào cứ quản chúng nó.”



“Có lẽ đối với anh mà nói, anh em bọn nó đều là gió thổi mà lớn lên.”



……



Nghê Ca có chút đau đầu.



Cô nhìn ra, ba cô cũng có chút đau đầu.



Mà cô cùng ba Nghê cùng lo lắng một vấn đề chính là: Nếu như mẹ Nghê cũng đau đầu, đại khái bà ấy sẽ bị bệnh.



“….”



Trên bàn cơm quỷ dị trầm mặc ba giây.



“Các người luôn luôn mặc kệ mà quản lý mọi chuyện bên trên, những chuyện cần quản lý thì lại không quản.” Nghê Thanh toàn bộ quá trình đều không nói một lời, lặng không tiếng động ngồi ở bênh cạnh, uống xong một chén canh, ăn xong một cái đùi gà cùng bốn cái trứng ốp la. Đôi mắt mang ý cười, chậm chạp phun ra bốn chữ:



“Trời sinh tuyệt phối.”



Bữa cơm tối này tan rã không vui vẻ gì.



Nghê Ca phờ phạc mà trở về phòng ngủ, mở đèn lên.



Cô giống như đám thạch hoa quả, ghé vào chồng sách của Lê Tịnh Sơ chất lên cao, gửi tin nhắn cho Dung Tự, thuật lại lúc ăn cơm tối gia đình phát sinh tai nạn xe cộ.



[Sớm biết như vậy, nên đem người liên lạc khẩn cấp viết thanh anh trai em.]



[Cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.]



[Thật sự em hoàn toàn có thể lý giải mẹ.]



[Sau khi bà kết hôn, bút vẽ đều rất ít khi động tới.]



[Mà xác thực bà ấy rất vất vả.]



[Cho nên nghĩ đến đây, em liền một chút cũng không thể nổi giận được.]



[Trái tim bà ấy vốn không tốt…]



[Em thật sự sợ có lỗi, không dám trêu tức bà ấy ô ô ô ô.]



….



[Sao anh lại không nói chuyện.]



[Có phải anh không thích em hay không.]



[…A! Anh đi đâu vậy!]



…..



Nghê Ca điên cuồng mà gửi cho anh ba cái biểu cảm điên cuồng lắc đầu gọi tên.



Vừa mới gửi xong cái thứ ba.



Cửa kính phòng ngủ phát ra ba tiếng “Cốc, cốc, cốc” nhẹ vang lên.



Nghê Ca liền giật mình, nhảy dựng lên mở cửa sổ.



Bầu trời không trăng không sao, trong không trung sương trắng tung bay thanh lãnh, màn đêm sâu thẳm vô tận.



Người đàn ông cao lớn thẳng tắp hai tay chống ở rìa cửa sổ bên ngoài, cả người treo ở ngoài phòng, nửa khuôn mặt ngâm trong bóng tối. Sống mũi thẳng, hàm dưới hơi kéo căng, góc cạnh sắc bén mà kiên cường, khí vũ thiên nhiên hiên ngang.



Cô ngây người một lát.



“Mau tới đỡ anh đi vào.” Dung Tự thấy cô ngơ ngác, dở khóc dở cười, “Nơi này không có chỗ để đạp chân.”



Nghê Ca lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo anh vào.



Dung Tự dẫm ở trên bệ cửa sổ, người tích lũy một lực nhỏ, nhảy vào trong phòng.



Ngay lập tức bị hơi ấm vây quanh.



“Sao anh không đi cửa chính?”



“Trong phòng em thật nóng.” Dung Tự một bên hướng vào bên trong đi, một bên cởi áo, “Mẹ em không chào đón anh.”



Nghê Ca thốt ra: “Làm sao anh biết?”



Động tác Dung Tự dừng lại: “Em cũng làm sao mà biết được?”



Hai người đối mặt nhau, trầm mặc ba giây.



“Khi em vừa mới trở về Bắc Kinh, mẹ em không muốn em chơi với anh.”



“…..”



“Bảo em cách xa anh một chút.”



Dung Tự buồn cười: “Sau đó?”



“Em không nhịn được.” Nghê Ca liếm liếm môi, “Quả thật em muốn nghe lời bà ấy, nhưng cơ thể của em có ý nghĩ của mình.”



Dung Tự cuối cùng cười ra tiếng.



Anh đổi đề tài: “Em biết không, có một câu chuyện tình yêu trước kia rât nổi tiếng. Nam chính cũng leo lên bệ cửa sổ nhà nữ chính như thế này. Đi vào phòng ngủ của cô ấy.”



“Anh nói là Julien hay là Romeo?”



Julien một chút cũng không làm cho người ta ưa thích.



Dung Tự: “Đương nhiên là Romeo.”



Nghê Ca: “Ồ.”



Cô gái nhỏ không chút để ý nói, Dung Tự dẫn dắt từng bước: “Sau đó, bọn họ ở trong phòng ngủ làm gì, em có biết hay không?”



Cái này Nghê Ca thật sự không nhớ rõ.



Vì thế cô hỏi: “Làm gì?”



“Phiên vân phúc vũ, cộng phó vu sơn*. Đêm hôm đó, bọn họ đều trưởng thành rất nhiều.”



(*:chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn lòng người)



“…..”



Nghê Ca một lần nữa đi mở cửa sổ: “Lăn ra ngoài.” ( =))))



Dung Tự thấp giọng cười rộ lên.



“Lá gan lớn, dám để cho anh lăn, hửm?”



Anh đem áo khoác tren ở trên giá móc quần áo, trên người mặc áo len mềm mại. Ngồi vào trên ghế trong phòng, thuận tay đem cô ôm vào lòng: “Còn không vui?”



Cừu ngốc thuận thế ngồi trên đùi anh, mi mắt thật dài rũ xuống: “Ừm.”



Anh thấp giọng: “Anh đều trêu đùa em lâu như vậy.”



Ánh sáng màu vàng ấm áp rũ cuống, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh.



Giọng nói của người đàn ông rất nặng, nhưng âm cuối lại hơi nhếch lên, nghe không hiểu sao có cảm giác gợi cảm.



Nghê Ca ngay tại thời khắc này, cảm nhận được trái tim rung động của thiếu nữ.



Cô ngẩng khuôn mặt lên, nhỏ giọng: “Vậy anh lại hôn em một chút đi.”



Anh thấp giọng cười, hôn xuống.



Nhưng mà không phải chỉ hôn một chút.



Hơi thở nóng bỏng từ bên má trằn trọc hướng xuống phía dưới. Anh hôn chậm rãi mà nghiêm túc, ôn nhu dừng ở khóe môi cô.



Hơi ngừng, chế trụ sau gáy cô, đè ép đôi môi mềm mại, đầu lưỡi chui vào, làm cho nụ hôn này càng sâu thêm.



Toàn thân Nghê Ca cứng đờ, nhỏ giọng nức nở, hai cánh tay vòng ở trên vai anh.



Cô gái nhỏ trắng trẻo thuần khiết, ôm vào trong ngực ngoan ngoãn giống như một chiếc bánh bao mang theo hơi nóng.



Dung Tự rất dễ dàng mà ý loạn tình mê.



Anh đã chịu đựng trải qua rất nhiều bài tập huấn luyện. Nhưng đến chỗ cô, gần như toàn bộ đều không có tác dụng.



Muốn đem cô ăn hết.



Muốn đem cô làm hư.



Vì thế, cơ hồ là không chịu không chế, tay anh dán ở phía sau lưng cô trượt xuống dưới. Lòng bàn tay nóng hổi, vén lên vạt áo, không nhanh không chậm chui vào.



Sau lưng Nghê Ca bị đặt trên bàn sách, khuỷu tay của cô vừa động. Sách ở phía sau lộp bộp rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.



Lý trí của hai người nháy mắt trở lại.



“Anh điên rồi sao?” Cô nhanh chóng đẩy anh ra, hạ giọng, “Đây là nhà em.”



Dung Tự lưu luyến thu tay lại, giọng nói khàn khàn, ánh mắt có chút tối.



“Thật muốn ở đây đem em làm.”



Nói xong, anh khom người, đi nhặt sách rơi ở trên đất.



Sách rơi xuống bị mở ra, đập vào đôi mắt câu nói đầu tiên chính là:



Vô luận con đường phía trước khó khăn thế nào, em đều sẽ đi đên bên cạnh anh.



Dung Tự hơi giật mình.



Sau đó lặng không tiếng động giơ tay lên, đem sách để lại trên này.



“Này….” Đầu óc Nghê Ca còn hỗn độn, hô hấp cũng không quá ổn.



Cô treo ở trên người anh, có chút buông thõng đôi mắt, đôi môi đỏ bừng ướt át.



Tư thế hiện tại thực sự quá mập mờ.



Đợi cô kịp phản ứng, nuốt nước bọt, liền muốn cách xa anh hơn một chút.



Vừa mới xê dịch, khuỷu tay đột nhiên đụng phải bụng của anh.



Nghê Ca sững sờ, đôi mắt tròn xoe mở to: “Tại sao ở đây lại cứng như vậy?”



“…Đây là cơ bụng.” Cảm xúc trong đôi mắt Dung Tự dần dần tản ra, anh đưa thẳng eo, đem nó cho cô xem, “Em hít một hơi, nơi đó của em cũng sẽ cứng.”



Nghê Ca dùng sức hít một hơi sâu, sau đó chọc chọc bụng mình.



Vẫn là mềm.



“Kẻ lừa đảo.” Cô cảm thấy không công bằng, “Tại sao chỗ đó của anh lại có thế cứng được?”



“Trên người anh còn có nơi còn cứng hơn.” Dung Tự vân đạm phong khinh, “Em đợi chút, anh cởi quần cho em xem.”



“…..”



Chờ anh trêu đùa xong.



“Ai.” Nghê Ca chống đỡ mặt, “Cảm ơn anh. Hiện tại em hơi vui một chút rồi.”



Dung Tự nhớ tới cô vừa mới gửi cho anh những tin nhắn thật dài kia.



“Chú dì cãi nhau sao?”



“Không, hai người họ quan hệ rất tốt. Ngẫu nhiên bọn họ tranh luận một chút để thúc đẩy tình cảm vợ chồng.”



“…À.”



Dung Tự trầm mặc một trận, giương mắt: “Vậy em suy nghĩ như thế nào?”



“Trước kia em rất muốn ra nước ngoài. Anh có biết không, em rất ngưỡng mộ anh trai em.” Nghê Ca hơi ngừng, “Nhưng mẹ luôn ở bên tai em mà nói. Thời gian dài, em luôn cảm thấy rất khó chịu.”



Giống như cô là vì bà ấy, mới đi làm những việc này.



“Ồ.” Dung Tự hiểu rõ, “Cô gái thời thanh xuân muốn phản nghịch.”



“Này…”



“Vậy sao em không tiếp tục đi học, ở lại JC làm việc, sẽ càng vui vẻ hơn sao?”



Nghê Ca nghiêm túc mà suy nghĩ một trận.



“Em không biết.” Cô thẳng thắn, “Đại đa số thời điểm, thật sự vui vẻ. Đàn chị cùng thầy Chu đều đối với em rất tốt. Bọn họ thường thường khen em, cổ vũ lòng hư vinh của em.”



Dung Tự cười nhẹ.



“Anh đừng cười.” Nghê Ca ngồi ở trong lòng anh, rất nghiêm túc nói, “Trước kia em…Rất lâu trước kia, không biết anh có còn nhớ hay không. Lữ Vân, cô ấy nói em. Như vậy không được, như vậy không được, cái gì cũng không bằng người khác.”



“Ừm.” Anh nhìn cô, chạm nhẹ vào trán cô một chút, “Cô ta nói mò.”



“Nhưng em….sau tiểu học, ngược lại gặp được rất nhiều giáo viên tốt.” Cô nói, “Như là Thầy tôn, giảng viên đại học của em….Còn có thầy Chu.”



“Đó là đương nhiên. Vẫn là người bình thường tương đối nhiều.”



“Em cảm thấy em rất may mắn.” Cô nhìn anh, “Anh nói đúng. Vận khí của em vẫn chưa kết thúc.”



Anh cười thấp một tiếng, đang muốn lại hôn cô.



“Dung Tự.” Cô đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Cảm ơn anh đã cho em dũng khí.”



Cảm ơn anh cho em sự ôn nhu.



Cùng sự lo lắng chiều chuộng.



Ánh đèn ấm áp, đôi mắt của cô sáng lấp lánh.



Dung Tự run lên mấy giây, đột nhiên cười lên.



“Nhà anh, không có người đàn ông nào không mặc quân trang.”



“Cho nên nguyện vọng lúc nhỏ của anh, là bảo vệ thế giới.”



Dung Tự ngừng một chút, nói.



“Sau khi lớn lên mới phát hiện, thế giới không phải là một người như anh, có thể bảo vệ được.”



Nghê Ca trong lòng buồn cười, nắm chặt tay anh, xoa xoa.



Sau một khắc, anh quay tới, trán tì lên trán cô, trầm thấp cười nói:



“Buổi tối hôm nay, anh mới phát hiện. Mặc dù anh không thể bảo vệ thế giới.”



“Nhưng có một việc, dường như anh làm được.”



Nghê Ca chớp mắt mấy cái.



Lại nghe anh nói:



“Từ lúc tiểu học, bắt đầu xảy ra chuyện về Lữ Vân. Anh đã muốn nói cho em.”



“Nghê Ca. Em có thể làm bất cứ quyết định gì.”



Hơi ngừng, giọng nói anh rất nhẹ, nói:



“—Thế giới này không tốt lắm.”



“—Nhưng vĩnh viễn có người, nguyện ý yêu em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom