• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vân Trung Ca (2 Viewers)

  • Chương 18: Tình này đã trở thành hồi ức

Vu An dù sao cũng tập võ từ nhỏ, thương thế nặng nhưng tốc độ bình phục rất nhanh, chỉ vài ngày sau đã có thể xuống giường đi lại.

Sắc mặt Vân Ca vẫn tái nhợt, không nói một câu, cả ngày chỉ ngồi mệt mỏi. Vẻ mặt nàng luôn như thể đang nghi hoặc tìm kiếm, thường cau mày, nghiêng đầu như muốn nghe gì đó, tìm kiếm gì đó.

Dáng vẻ Vân Ca lúc này khiến Trương tiên sinh nhớ tới lần đầu gặp nàng, nhưng lúc đó bên người nàng có một người dốc sức che chở, lúc này cả tòa viện chỉ có ông ta và Vu An khập khiễng ra vào. Tốt xấu gì Vân Ca cũng là cáo mệnh phu nhân được kim khấu ngự phong, Hoắc phủ cũng đến đưa thuốc và tiền bạc mấy lần, Mạnh phủ lại không hề có người nào tới thăm. Còn cả Hoàng hậu, chẳng phải vẫn nghe nói Hoàng hậu và Vân Ca tình như tỷ muội sao? Tiểu muội ốm, tỷ tỷ lại không hề đến thăm nom lần nào là sao?

Tình người quá bạc bẽo, Trương tiên sinh buồn bã, dứt khoát không nhắc tới những người này nữa, dường như từ đầu đến cuối Vân Ca vẫn luôn ở trong tiểu viện đơn sơ này.

“Vân cô nương, cô nương đang lắng nghe gì vậy?”

Trương tiên sinh đặt một bát thuốc xuống bên cạnh Vân Ca, hỏi. Ông ta vẫn không thể xác định cơn sốt cao có để lại di chứng gì cho Vân Ca không, vì hình như nàng luôn muốn lắng nghe điều gì đó.

Vân Ca chống cằm ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ lắc đầu, bưng bát thuốc lên uống mấy ngụm hết sạch.

“Vậy cô nương đã nghĩ đến chuyện đi đâu sau khi khỏi bệnh chưa? Nếu cô nương muốn thì có thể đến chỗ ta ở tạm, nếu không chê, cô nương có thể theo ta học y thuật, nhân tiện giúp ta xem bệnh cho bệnh nhân, cũng coi như thực hành.”

Vu An đứng chẻ củi ngoài sân cũng dừng tay, yên lặng nghe đáp án của Vân Ca.

Vân Ca ngồi yên lặng, ngẩng đầu nhìn không trung ngoài cửa sổ, ánh mắt ngỡ ngàng. Sau một lúc lâu, nàng mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.

Cổng viện đột nhiên bị đẩy ra, một tiểu hoạn quan chống tay vào trụ cổng, thở gấp. “Mạnh… Mạnh phu nhân mau cùng ta vào cung.”

Vu An lạnh giọng trách: “Ở đây không có Mạnh phu nhân, ngươi tìm nhầm chỗ rồi!”

Tiểu hoạn quan không biết Vu An. Sau khi vào cung, hắn vẫn phục vụ ở Tiêu Phòng điện, xưa nay không ai dám nói với hắn bằng giọng điệu này. Hắn tức giận nhảy dựng lên, tay run rẩy chỉ Vu An, định mắng nhưng lại kiêng nể Vân Ca, chỉ nặng nề “hừ” lạnh một tiếng. “Ta không thèm chấp loại quê mùa nhà ngươi.”

Nói xong, hắn chạy vào thi lễ với Vân Ca: “Mạnh phu nhân, Phú Dụ đại ca lệnh cho nô tài tới đón phu nhân vào cung, nói là có việc rất gấp.”

Vân Ca không lên tiếng, tiểu hoạn quan gấp đến mức suýt bật khóc. “Phu nhân nhất định phải đi, dù nô tài không biết là chuyện gì nhưng Phú Dụ đại ca ướt đẫm mồ hôi, nước mắt hình như cũng sắp chảy ra rồi.”

Vân Ca chợt nghĩ đến một chuyện, mấy ngày nay Hứa tỷ không có chút tin tức nào, nhất định là đã có chuyện gì đó. Nàng đột nhiên đứng lên. “Chúng ta đi.”

Tiểu hoạn quan vui vẻ chạy ra ngoài, quay ngựa về Vị Ương cung.

Vu An và Trương tiên sinh muốn khuyên nhưng không khuyên nổi. Vu An không làm thế nào được, bí mật giao thanh nhuyễn kiếm mang theo bên người cho Vân Ca. “Kiếm này nhẹ mềm, có thể quấn quanh thắt lưng, giấu trong tay áo.”

Vân Ca không muốn mang nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Vu An, nàng vẫn nhận kiếm, cất đi. “Vu An, ta đi rồi sẽ về ngay.”

Lúc xe ngựa dừng lại trong Vị Ương cung thì đang là chiều muộn, nửa bầu trời chìm trong sắc đỏ, cả Vị Ương cung lộng lẫy như ngợp trong vàng son. Trong lòng Vân Ca lại cảm thấy hoang vu, luôn cảm thấy trong tầm mắt đều là cỏ dại, hài cốt đầy rẫy, đi giữa những bức tường mà cảm thấy chán ghét, cả đời này nàng không muốn bước vào nơi đây một lần nào nữa.

Trời còn chưa tối, cổng Tiêu Phòng điện đã đóng chặt. Vân Ca rất kinh ngạc, chỉ cánh cổng, nghi hoặc nhìn tiểu hoạn quan bên cạnh. Hắn gãi đầu, trả lời: “Đã rất nhiều ngày như thế này. Nghe nói… hình như Hoàng hậu nương nương muốn chuyển ra khỏi Tiêu Phòng điện, Hoàng thượng không đồng ý, hai người… Tóm lại thời gian này Hoàng hậu nương nương vẫn không để ý tới chuyện trong cung, trừ việc đến Trường Lạc cung vấn an Thái hoàng thái hậu nương nương thì thời gian còn lại, người chỉ tĩnh tâm xe tơ dệt vải, kèm Thái tử đọc sách.”

Cửa cung chầm chậm mở ra. Nhìn thấy Vân Ca, Phú Dụ vội nắm tay nàng kéo vào. “Cô nương đã đến rồi”!

Hắn nghiêm khắc phân phó những người xung quanh: “Trông cửa cho tốt, không được cho bất kỳ ai vào, nếu không đánh chết!”

Vân Ca vừa đi theo hắn vừa hỏi: “Rốt cuộc thế nào rồi?”

Phú Dụ không nói, chỉ kéo nàng chạy vào trong. Đi qua nhiều cánh cửa, nhiều trạm gác nặng nề, cuối cùng Vân Ca cũng nhìn thấy Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân mặt xám như tro, môi như sáp ong, mấy bà đỡ đang mồ hôi nhễ nhại đỡ đẻ.

Vân Ca vội lao đến bên giường, nắm chặt tay Hứa Bình Quân. “Hứa tỷ, tỷ…”

Nhìn thấy nàng, Hứa Bình Quân biến sắc mặt, vội vã muốn rút tay. Vân Ca không hiểu, kêu lên: “Hứa tỷ! Hứa tỷ! Là muội đây!”

Nước mắt Hứa Bình Quân đảo quanh trong viền mắt, quay mặt đi không nhìn Vân Ca.

Vân Ca dịu dàng nói: “Bất kể muội đã làm sai chuyện gì thì bây giờ cũng không phải lúc giận dỗi. Đứa bé muốn ra rồi, tỷ không thể nổi giận tùy ý được. Việc duy nhất cần làm bây giờ chính là để đứa bé ra ngoài bình an.”

Hứa Bình Quân không nói, chỉ có nước mắt rơi từng giọt từ khóe mắt.

Vân Ca đi tới bên cạnh, thấp giọng hỏi Phú Dụ: “Thái y đâu?”

Phú Dụ nói nhỏ: “Kê đơn xong đã bị nô tài đuổi đi rồi! Thời gian trước Hoàng thượng và Hoàng hậu cãi nhau to, giờ đây Hoàng thượng đang giận dữ. Mọi chuyện trong hậu cung bây giờ đều do Hoắc Tiệp dư định đoạt, đơn thuốc ghi lại không sợ có việc gì, trừ khi những thái y này muốn bị diệt cửu tộc. Nhưng nô tài không yên tâm giữ bọn họ ở đây. Mấy ngày nay thân thể nương nương vẫn không thoải mái, không dám để xảy ra một chút sai lầm nào nữa.”

Vân Ca vừa đến xem mạch cho Hứa Bình Quân vừa hỏi: “Là ai sắc thuốc? Mang đơn thuốc tới cho ta xem một chút.”

“Thiện Diễn, là người tin được. Cô ta là thê tử của hộ vệ dịch đình Thuần Vu Thưởng, hiểu được một chút y lý. Nhà họ Hứa và nhà cô ta quen biết đã lâu, khi còn bé nương nương đã biết cô ta. Thời gian trước cô ta vẫn chăm sóc nương nương, chưa bao giờ có sai lầm gì.”

Một nữ nhân bưng nước nóng đi vào nghe thấy cuộc đối thoại liền lập tức quỳ xuống đất, thoạt nhìn rất thành thật, chân chất.

Vân Ca định hỏi cô ta, thân thể Hứa Bình Quân đột nhiên khẽ co giật, nàng ta đau đến mức trên trán toàn là mồ hôi. “Con…”

Vân Ca chạy tới, cúi người lau mồ hôi trên trán nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Không sao, đứa bé nhất định sẽ được sinh ra khỏe mạnh, tỷ cũng sẽ nhanh chóng bình phục.”

Vân Ca kiểm tra vị trí thai, toàn thân đột nhiên ớn lạnh. Tại sao lại là thai ngược? Lại còn sinh non? Hình như thân thể Hứa Bình Quân cũng không bình thường lắm. Nàng hoảng hốt gọi Phú Dụ, nhỏ giọng nói: “Y thuật của ta không được, ngươi lập tức phái người đi tìm Mạnh Giác.”

Phú Dụ tái mặt, không dám nói thêm nữa, xoay người chạy như bay ra khỏi cung điện.

Vân Ca hít sâu vài hơi cố kìm nén sự sợ hãi, ngồi lên giường ôm Hứa Bình Quân vào lòng. “Hứa tỷ đừng sợ! Muội sẽ ở bên tỷ! Lần này chúng ta nhất định sẽ yên ổn vượt qua! Nào, hít vào! Thở ra! Hít vào! Thở ra!”

Lúc Mạnh Giác chạy tới thì trời đã tối.

Trong Tiêu Phòng điện đèn đuốc sáng choang, bầu không khí chìm ngập trong sự bất an.

Nghe thấy Phú Dụ nói Mạnh Giác đã đến, Vân Ca không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ cúi xuống lẩm bẩm nói bên tai Hứa Bình Quân. Mạnh Giác cũng dường như không nhìn thấy Vân Ca, đi thẳng tới bên giường xem xét tình hình của Hứa Bình Quân. Bắt mạch cho Hứa Bình Quân xong, y cau mày, trầm tư không nói.

Thấy y yên lặng hồi lâu, lại nhìn thấy vẻ mặt y, Vân Ca cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tất cả những bối rối đã kìm nén lại lập tức trào lên. Với y thuật của y mà cũng khó khăn như vậy sao?

Mạnh Giác nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới viết đơn thuốc. Hứa Bình Quân đột nhiên gọi: “Mạnh đại ca…”

Mạnh Giác và Vân Ca đều vội tập trung lắng nghe.

“Đứa bé… Giữ đứa bé trước…”

Khuôn mặt nàng ta ảm đạm, hốc hác nhưng trong mắt lại có ánh sáng vô cùng kiên nghị, dường như có một sự thần thánh khiến Mạnh Giác nhớ tới ánh mắt mẹ y thoáng nhìn lại sau khi đã giấu y đi. Y trịnh trọng gật đầu, gạch hai vị thuốc đã viết đi, thay vào đó là mấy vị thuốc khác, sau đó đưa đơn cho Phú Dụ: “Ngươi đích thân đi sắc thuốc, không được nhờ bất cứ ai.”

Phú Dụ gật đầu.

Hứa Bình Quân vật vã tới hơn nửa đêm, cuối cùng cũng sinh con ra. Cùng với sự ra đời của đứa bé, sự căng thẳng kìm nén lúc trước chợt tan biến, mọi người trong phòng đều bật cười vui vẻ.

“Chúc mừng nương nương, là một tiểu công chúa.”

Lắc đứa bé vài cái lại không nghe thấy tiếng khóc, bà đỡ hoảng hốt, vội vã kiểm tra hơi thở của đứa bé, sắc mặt lập tức thay đổi, chưa nói câu nào nước mắt đã ướt mặt.

Mạnh Giác lao tới đỡ đứa bé, dồn sức vào đầu ngón tay, dùng liền mười mấy loại thủ pháp mà vẫn không thể làm đứa bé khóc được. Sắc mặt y dần tối đi, áy náy nhìn Vân Ca và Hứa Bình Quân.

Vân Ca chăm chú nhìn đứa bé trong lòng y, có nỗi đau hôm nay, còn có niềm đau trước kia, cảm thấy trái tim như bị một con dao cùn thong thả cắt từng nhát một.

Hứa Bình Quân thoạt nhìn dường như không có bất cứ phản ứng nào, chỉ là mặt như tro tàn, hai mắt trống rỗng. “Bế nó tới đây.”

Trước ánh mắt của Hứa Bình Quân, Mạnh Giác không nói được một lời an ủi nào, chỉ có thể thận trọng đặt đứa bé xuống bên cạnh nàng ta. Hứa Bình Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé, những giọt nước mắt đau đớn cuối cùng cũng trào ra. Cùng trào ra với nước mắt còn có máu tươi.

Bà đỡ đang vệ sinh hạ thể cho Hứa Bình Quân kêu lên, cả người run rẩy. “Rong huyết rồi! Rong huyết rồi!”

Hậu sản rong huyết, Diêm Vương bắt người! Vân Ca hoảng hốt, vội nắm cánh tay Mạnh Giác. “Huynh mau nghĩ cách đi!”

Mạnh Giác không lên tiếng, chỉ lấy kim đã chuẩn bị từ trước ra đâm vào các huyệt vị trên người Hứa Bình Quân, Vân Ca căng thẳng nhìn y.

Hứa Bình Quân nắm tay áo Vân Ca, Vân Ca vội cúi đầu, ghé tai vào bên miệng nàng ta.

“Thực ra trong lòng tỷ đã biết từ trước rồi. Lần này… lần này tỷ không ổn rồi… Quá khổ… Nhưng tỷ nghĩ đứa bé này vô tội, ông trời nên buông tha cho nó. Báo ứng, đều là báo ứng!”

“Không, tỷ sẽ không…”

Hứa Bình Quân dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân Ca không được nói. “Hổ Nhi ở Trường Lạc cung, tỷ muốn gặp nó.”

Vân Ca vội lệnh cho Phú Dụ đi mời Thái tử điện hạ.

“Vân Ca, muội là một muội muội tốt, tỷ lại không phải một tỷ tỷ tốt. Tỷ có lỗi với muội.”

“Không phải, tỷ giống hệt tỷ tỷ muội vẫn tưởng tượng khi còn bé.”

Hứa Bình Quân nhìn con gái bên cạnh, nước mắt trào lên trong mắt, bên môi lại có nụ cười quái dị. “Lưu Tuân đã cướp một đứa con của muội, ông trời cướp mất một đứa con của huynh ấy, trong vô hình tự có mệnh số, rất công bằng.”

Vân Ca không kìm được đau đớn, nước mắt cuối cùng rơi xuống. “Tỷ, tỷ cố gắng kiên trì chút nữa. Y thuật của Mạnh Giác rất giỏi, huynh ấy nhất định có thể cứu tỷ, tỷ còn phải chăm sóc Hổ Nhi.”

Hứa Bình Quân cảm thấy sức lực trong người mình đang nhanh chóng trôi đi, cơn đau hành hạ nàng ta cả đêm cũng đang rời xa, cả thân thể tê dại. Nàng ta nói: “Mạnh đại ca, huynh đã biết kết quả rồi thì cần gì phải lãng phí tinh lực nữa? Muội có lời muốn nói với hai người.”

Mạnh Giác dừng lại, ném mớ kim chưa cắm xong trong tay xuống đất, tiếng leng keng lanh lảnh vang lên khiến đại điện càng trở nên trống vắng. Y ngồi xuống bên cạnh giường của Hứa Bình Quân. “Muội có tâm nguyện và yêu cầu gì đều có thể nói với huynh, huynh nhất định sẽ làm giúp muội.”

Nghe thấy y nói vậy, một chút hy vọng còn sót lại trong lòng Vân Ca hoàn toàn biến mất. Nàng thấy trái tim như bị móc mất, lại không cảm thấy đau đớn gì, chỉ có sự rét lạnh đến tê liệt. Nàng không thể hiểu được, vì sao ông trời phải mang từng người bên cạnh nàng đi.

Hứa Bình Quân cười, nắm tay Mạnh Giác nhưng bàn tay lại vô lực rơi xuống. Mạnh Giác vội nắm tay nàng ta. Nàng ta kéo tay y, Mạnh Giác đưa theo đến lúc chạm vào tay Vân Ca. Nàng ta đặt tay Mạnh Giác lên trên tay Vân Ca.

“Vân Ca muội trách oan Mạnh Giác rồi, người thật sự hại chết con muội là Lưu Tuân. Để có thể làm hoàng đế mà không có hậu hoạn, dù thế nào Lưu Tuân cũng sẽ không để con của tiên đế được sinh ra. Nếu Mạnh Giác không đưa ra hạ sách vạn bất đắc dĩ này, cả muội và đứa bé đều phải chết. Người hạ độc giết chết tiên đế là Lưu Tuân, huynh ấy bảo tỷ không được thêu túi tiền mà làm túi thơm, lại tự tay viết thơ của tiên đế để tỷ thêu. Mục đích cuối cùng chỉ là vì ngôi vị đó. Huynh ấy và Hoắc Thành Quân…”

Cho dù đã qua nhiều ngày, nhưng mỗi lần nghĩ đến vẫn đau đớn trong lòng. Hứa Bình Quân không còn sức lực, sắc mặt trắng bệch, Mạnh Giác vội khẽ day các huyệt đạo cho nàng ta.

“Bình Quân, muội nghỉ một lát đi. Những gì muội muốn nói, huynh sẽ nói với Vân Ca.” Mạnh Giác ngẩng đầu nhìn Vân Ca, nói với nàng tiền căn hậu quả. “… Lưu Tuân và Hoắc Thành Quân rốt cuộc qua lại với nhau từ bao giờ thì huynh cũng không rõ lắm, đại khái là lúc Lưu Phất Lăng bệnh nặng, Hoắc Thành Quân không biết làm thế nào mà dò biết bí mật của Hoắc Quang, ả lại nói với Lưu Tuân bí mật này. Dưới tay Lưu Tuân không thiếu cao thủ dùng độc trên giang hồ, cho nên mới có túi thơm sau đó.”

Hứa Bình Quân thở hổn hển. “Không phải lúc tiên đế bị ốm. Hoắc Thành Quân nói với muội, tết Thượng nguyên muội bị trọng thương đó, Lưu Tuân đã cùng ả đi dạo phố, còn tặng ả một chiếc đèn cung đình. Ả đã cố ý cho muội xem… Chiếc đèn cung đình đó có tám mặt, thêu Hằng Nga bôn nguyệt. Ả nói Lưu Tuân từng nói rằng, dung mạo của Hằng Nga cũng không bằng một phần vạn của ả…”

Thấy sắc mặt Hứa Bình Quân trắng bệch, Vân Ca đột nhiên ngắt lời nàng ta: “Hứa tỷ, tỷ không được nói nữa, cũng không được nghĩ nữa.”

Năm đó dù nhà họ Hoắc không nhằm vào Hứa Bình Quân nhưng dù sao Hứa Bình Quân cũng suýt chết vì nhà họ Hoắc. Thê tử ở nhà dưỡng bệnh, không ngờ Lưu Tuân lại cùng Hoắc Thành Quân… Cái mà Hứa Bình Quân cho rằng là phu thê ân ái, thì ra từ đầu đến cuối đều là giả dối.

Mạnh Giác cau mày không nói gì. Thân thể Hứa Bình Quân không khỏe, thai khí kinh động, chắc chắn Hoắc Thành Quân biết. Ả còn cố ý chạy đến trước mặt Hứa Bình Quân nói những lời này, kế sách “độc tâm” này đúng là rất có phong phạm giống phụ thân Hoắc Quang của ả, không đánh mà thắng, giết địch trong vô hình.

Hứa Bình Quân bật cười nhưng nụ cười đó càng trở nên đau buồn hơn trên gương mặt hốc hác, trắng xanh: “Được, không nói đến bọn họ nữa. Vân Ca, Mạnh Giác huynh ấy… huynh ấy thật tình muốn trị bệnh cho muội. Khi đó huynh ấy hoàn toàn không biết trong người tiên đế có độc. Thực ra rất nhiều chuyện tỷ đã lờ mờ biết được từ lâu nhưng vẫn không dám suy nghĩ kĩ hơn, cũng vẫn giấu giếm muội. Mạnh Giác giấu muội là vì sợ muội đi tìm Lưu Tuân báo thù, sợ muội sẽ bị thương. Tỷ giấu muội cũng vì sợ muội tìm Lưu Tuân báo thù, nhưng lại là sợ Lưu Tuân bị thương. Muội… muội không được tức giận…” Nước mắt Hứa Bình Quân rơi lã chã.

Mạnh Giác nói với Hứa Bình Quân: “Không phải muội không biết tính Vân Ca, muội ấy sẽ không giận muội đâu. Muội không cần buồn bã, áy náy vì chuyện này, muội vĩnh viễn là tỷ tỷ tốt trong lòng muội ấy.”

Hứa Bình Quân cầm tay hai người họ. “Vân Ca, muội đồng ý với tỷ, hãy quên hết tất cả mọi chuyện sau này đi, chỉ nhớ lúc bọn muội mới gặp nhau, khi đó chúng ta đều rất tốt… Mọi người đều rất vui vẻ… Muội và Mạnh đại ca sống với nhau cho tốt, hai người tử tế…”

Bàn tay Vân Ca bị bàn tay Mạnh Giác phủ lên, dường như đã cách lần trước tay nắm tay những mấy đời người. Nàng nhìn y, y cũng nhìn nàng, hai người đều không nói.

“Vân Ca!” Hứa Bình Quân bực mình muốn ngồi dậy nhưng cả người mềm nhũn, đầu vô lực ngã vào lòng Vân Ca.

Vân Ca như vừa tỉnh mộng, vội kêu lên: “Hứa tỷ, Hứa tỷ…”

Mạnh Giác nắm chặt tay Vân Ca, nói với Hứa Bình Quân: “Những lời huynh từng nói trước mặt muội, suốt đời suốt kiếp này huynh sẽ tuân thủ.”

Hứa Bình Quân vẫn nhìn Vân Ca đầy mong đợi. Vân Ca do dự một lát, cuối cùng xoay tay cầm tay Mạnh Giác trước mắt Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân cười vui mừng, chậm rãi nhắm mắt lại. “Hổ Nhi…”

Mạnh Giác lập tức nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Huynh tuyệt đối sẽ không để nhà họ Hoắc làm Hổ Nhi bị tổn thương.”

Môi Hứa Bình Quân run rẩy muốn nói câu cảm ơn, nhưng ơn nghĩa của Mạnh Giác đối với nàng ta trong cuộc đời này vốn không phải hai chữ cảm ơn có thể báo đáp được, cho nên Hứa Bình Quân dứt khoát yên lặng, chỉ có nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.

“Tại sao Hổ Nhi còn… còn… còn chưa…”

Giọng nói của Hứa Bình Quân ngày càng nhẹ, ngày càng thấp, cuối cùng biến thành im lặng. Bàn tay đặt trên đôi tay của Vân Ca và Mạnh Giác đột nhiên rơi xuống giường “thịch” một tiếng. Vân Ca lại như nghe thấy tiếng sét, cả người run lẩy bẩy, đột nhiên ôm lấy Hứa Bình Quân, trong lòng đau khổ vạn phần, nhưng nàng không rơi một giọt nước mắt, chỉ có thân thể không ngừng run lên như đang ở giữa trắng trời băng tuyết.

Ngoài phòng có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, Chanh Nhi dắt Lưu Thích đi vào, Lưu Thích còn đang cười gọi mẫu hậu, muốn đi đến bên giường, Chanh Nhi đã hiểu rõ hết thảy, lập tức nắm tay cậu lại, liếc Phú Dụ một cái. “Thái tử điện hạ, ngài ra ngoài trước, Hoàng hậu nương nương có chuyện dặn dò nô tỳ!”

Sắc mặt Phú Dụ thay đổi mấy lần, kéo Lưu Thích bước ra ngoài. Lưu Thích lại phản ứng, đẩy Phú Dụ ra xông tới. “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Mẹ! Mẹ! Mẹ…”

Cùng với tiếng gọi xé lòng của Lưu Thích, tin tức Hoàng hậu qua đời vì khó sinh và rong huyết cũng truyền ra khỏi Tiêu Phòng điện.

Đêm tối trong Vị Ương cung bị xé nát, từng tòa cung điện đều sáng đèn.

Vì có mệnh lệnh từ sớm, hoạn quan và cung nữ trong Chiêu Dương điện vẫn luôn ngăn cản mọi tin tức từ Tiêu Phòng điện, nhưng tin tức lần này lại không có người nào không dám thông báo, cho nên dù đã là nửa đêm, hoạn quan vẫn lập cập chạy đến bên ngoài tẩm cung gõ cửa.

Lưu Tuân đang ngủ say trở mình một cái, “hừ” một tiếng không vui. Hoắc Thành Quân chống người ngồi dậy, tức giận nói: “Kéo ra ngoài…”

Hoạn quan dập đầu công cốc, khóc lóc. “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương… Nương nương hoăng thệ.”

Lưu Tuân đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, một chiêu lý ngư đả đỉnh không ngờ lại bật tung qua người Hoắc Thành Quân nằm ngủ bên ngoài đứng xuống đất. Mặc áo lót, đi chân đất, Lưu Tuân mở cửa ra, co chân đá hoạn quan đang quỳ dưới đất. “Ngươi nói nhảm cái gì?”

Cung nữ và hoạn quan trong Chiêu Dương điện đã quỳ khắp mặt đất, tất cả đều đang khấu đầu. Lưu Tuân đưa ánh mắt nhìn Hạ ma ma, trong ánh mắt thăm dò chất chứa sự sợ hãi và khẩn cầu.

Hạ ma ma không đành lòng nhìn y, buông mắt nói: “Bẩm tấu Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vì động thai khí dẫn đến sinh non, không ngờ lại là thai ngược, sinh nở khó khăn. Hoàng hậu nương nương đau khổ vùng vẫy đến hơn nửa đêm, cuối cùng thể lực không chịu nổi, mẹ… mẹ con đều chết. Mong Hoàng thượng lấy quốc sự làm trọng, bảo trọng long thể, nén bi thương thuận biến…”

Lưu Tuân cảm thấy giọng Hạ ma ma ngày càng nhỏ, tai y dần dần không nghe thấy gì nữa, cuối cùng tất cả mọi âm thanh đều biến mất. Y nhìn những người xung quanh đang khấu đầu, đang lau nước mắt, còn có người chạy tới chạy lui, dường như rất hỗn loạn, nhưng y lại cảm thấy thế giới vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức y có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn.

Y từng bước đi ra ngoài, có người kéo y lại. Y xoay người, nhìn thấy một nữ nhân dung mạo rực rỡ, dễ thương đang không ngừng mở miệng ra rồi ngậm miệng lại, một cung nữ bên cạnh khom người nâng một bộ y phục. Nữ nhân làm người ta chán ghét đó còn chỉ chân y nói gì đó. Y thiếu kiên nhẫn đẩy nữ nhân đó ra rồi chạy ra ngoài.

Dường như đang có tuyết, từng lớp tuyết rơi trên người rét lạnh nhưng y không sợ, chỉ cần chạy về nhà thì sẽ có lửa. Mùa đông năm đó cũng rất lạnh, cả ngày đều có tuyết rơi, y không có áo bông, đành phải mặc một chiếc áo hai lớp, ngày ngày đi lang thang trên đường tìm người chọi gà kiếm chút tiền ăn. Buổi tối các huynh đệ đều chen chúc vào nhà y, không phải nói nhà y ít dột hơn nhà người khác, mà là trong nhà y tối nào cũng có bếp lửa sưởi. Hằng ngày Hứa Bình Quân đều lên núi kiếm củi, khi trở về luôn lén bỏ mấy cây củi to nhất vào dưới hiên nhà y.

Nhìn thấy một đám vô lại bọn họ, cô bé đó luôn lẳng lặng tránh sang ven đường. Đám Hắc Tử huýt sáo, lớn tiếng trêu chọc cô bé, cô bé đeo gùi mây, căng thẳng đứng đó, mũi lạnh đến mức đỏ ửng. Trên tay áo có mấy miếng vá lớn, dưới chân là một đôi giầy nam rộng quá mức, có lẽ là giầy cũ của ca ca cô bé, lại còn bị rách lộ ngón chân cái ra ngoài. Dường như cảm thấy ánh mắt y nhìn đôi giầy của mình, mặt cô bé đỏ bừng, đầu ngón chân cố gắn co vào trong giầy…

Y đột nhiên dừng bước.

Trước mắt không phải ngôi nhà rách nát của y mà là một tòa cung điện tráng lệ, có thể ngăn gió, cản tuyết nhưng y lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Vô số người đi ra nghênh đón, quỳ xuống dưới chân y. Có người ngẩng đầu nói chuyện, có người cúi đầu khóc lóc, nhưng y không nghe được gì cả. Y đi xuyên qua đám người, chạy vào trong điện, đi qua nhiều lớp cửa điện, cuối cùng nhìn thấy nàng. Lòng y thoáng nhẹ nhõm, tuyết đã ngừng, cả người cũng ấm áp, không phải nàng vẫn đang ngủ yên lành đó sao? Thế giới của y vẫn rất yên bình.

Y mỉm cười tiến lên, một đứa bé quỳ bên giường đột nhiên đứng dậy, nước mắt giàn giụa chạy tới chỗ y. Trong lòng y chấn động. Trong nháy mắt, tiếng khóc rợp trời ngập đất vọng vào tai khiến y đầu váng mắt hoa, y ngỡ ngàng đưa tay ôm cậu bé. “Đừng khóc, đừng khóc! Mẹ con không sao cả!”

Đứa bé lại giận dữ đẩy y ra ngoài. “Ông ra ngoài, ông ra ngoài! Mẹ tôi bị ông làm tức chết! Bị ông làm tức chết! Ông đến Chiêu Dương điện đi, Hoắc Tiệp dư ở Chiêu Dương điện xuất thân cao quý hơn mẹ tôi, xinh đẹp hơn mẹ tôi, ông đi tìm bà ta đi…”

Hà Tiểu Thất lao tới ôm Lưu Thích ra. “Thái tử điện hạ, không được bất kính!”

Nói xong, hắn lại vội thỉnh tội với Lưu Tuân: “Hoàng thượng, Thái tử đau buồn quá độ, thần chí không rõ…”

Lưu Thích vừa đấm vừa đá muốn giãy ra nhưng cậu làm sao đẩy được Hà Tiểu Thất, cuối cùng lại ôm cổ Hà Tiểu Thất khóc lớn. “Tiểu Thất thúc thúc, mẹ… mẹ…”

Hà Tiểu Thất cũng không ngừng rơi lệ, sợ Lưu Thích đang kích động lại nói lời nào bất kính nữa nên vội ôm cậu ta lùi ra ngoài điện.

Lưu Tuân chậm rãi đi tới bên giường, quỳ xuống cầm tay Hứa Bình Quân, nhưng tay nàng lạnh như băng, không thể sưởi ấm cho y nữa. Y áp tay nàng lên má mình, lạnh buốt thấu tim gan. Y quay lại nhìn Vân Ca. “Vì sao các ngươi không gọi ta? Vì sao không chịu để ta nhìn cô ấy lần cuối cùng? Vì sao?”

Giọng nói tỏ ra bình tĩnh lại ẩn chứa bão táp mãnh liệt.

Vân Ca nhìn y chằm chằm, không nói gì, thân thể lại run rẩy như mũi tên chỉ chạm vào là sẽ dời khỏi dây cung. Nàng nói nhỏ: “Hứa tỷ có mấy câu cần thảo dân chuyển cáo Hoàng thượng.”

Mạnh Giác muốn giữ Vân Ca lại nhưng đã muộn.

Vân Ca thân pháp nhẹ nhàng như một đám mây xanh bay đến chỗ Lưu Tuân, còn Lưu Tuân nóng lòng muốn nghe thấy di ngôn của Hứa Bình Quân nên cũng nhanh chóng nhảy đến chỗ nàng. Y thấy môi Vân Ca mấp máy lại không nghe rõ nàng nói gì, vô thức cúi người xuống nghe cho rõ. Mũi kiếm lạnh buốt đột nhiên bắn ra từ trong tay áo Vân Ca, đâm thẳng vào trái tim Lưu Tuân, may mà y có võ công cao cường, thân thể nhanh chóng phản ứng theo bản năng, mạnh mẽ vận lực lui về phía sau, vừa kịp né được một chiêu tất sát của Vân Ca. Nhưng chiêu thức của Vân Ca tinh diệu khó có thể tưởng tượng được, mang quyết tâm tất sát tấn công về phía Lưu Tuân như sóng sau liền sóng trước. Lưu Tuân đã mất tiên cơ, nằm ở thế thủ, mấy lần muốn thoát khỏi phạm vi tấn công của Vân Ca nhưng đều bị Vân Ca ép về, mãi không thể thoát khỏi mũi kiếm của nàng.

Đã lùi đến chân tường, Lưu Tuân chỉ có thể tránh sang hai bên, lại quên một bên chính là giường Hứa Bình Quân ngủ, một bước sảy chân, cả người mất thăng bằng. Vân Ca lập tức bắt được cơ hội, mũi kiếm đột nhiên nở thành vạn đóa hoa kiếm, mỗi đóa hoa kiếm đều nhanh chóng bay về phía cổ họng Lưu Tuân. Đôi đồng tử của Lưu Tuân chợt co lại, trong ngàn vạn đóa hoa lạnh lẽo, trước mắt nhanh chóng hiện lên cảnh tượng quen biết với Vân Ca, dù thế nào cũng không thể tin được y lại chết dưới tay nàng.

Đột nhiên một bàn tay tung ra bắt được lưỡi kiếm, tất cả những đóa hoa sáng chói mắt lập tức biến mất. Mũi kiếm kề sát cổ Lưu Tuân bị giữ lại, Lưu Tuân không bị thương, bàn tay nọ lại bị lưỡi kiếm đâm bị thương, máu tươi rơi xuống chiếc áo lót trắng như tuyết của Lưu Tuân.

Nghe thấy động tĩnh, hoạn quan ngoài phòng gọi mấy tiếng thăm dò nhưng Lưu Tuân không trả lời. Bọn họ xông vào, nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm thì đều kinh hãi không biết nên làm thế nào.

Mạnh Giác cầm lưỡi kiếm, bình tĩnh nói với Lưu Tuân: “Hoàng thượng vẫn nên để bọn chúng lui ra trước, có những lời Hoàng thượng tuyệt đối không muốn để bất kỳ ai nghe thấy đâu.”

Vì mũi kiếm đang kề trên cổ, Lưu Tuân không dám gật đầu, chỉ có thể ngẩng đầu hạ lệnh: “Các ngươi đều lui ra!”

Hoạn quan không dám không lùi lại, nhưng cũng không dám để mặc Hoàng thượng, đành phải từng bước lui ra ngoài điện, đứng xa xa vây quanh đại điện. Ngày càng có nhiều thị vệ nghe tin liền chạy tới vây quanh Tiêu Phòng điện.

Mạnh Giác nói với Vân Ca: “Nếu muội giết hắn thì hôm nay đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này.”

Vân Ca một tay cầm kiếm không buông, một tay dồn sức tìm cách đẩy Mạnh Giác ra. “Tôi cũng không muốn sống để rời khỏi nơi này.”

Lưu Tuân muốn nhìn thấy vẻ mặt Vân Ca, y không thể nào tưởng tượng được ánh mắt muốn giết y của Vân Ca, y luôn cảm thấy người dùng kiếm chĩa vào cổ mình là một người khác. Nhưng đầu không cúi được xuống, Lưu Tuân chỉ có thể hỏi bằng giọng khàn khàn: “Vân Ca, làm thế nào mà muội biết được?”

Mạnh Giác khẽ “hừ” một tiếng: “Ngươi cho rằng mình đã làm hoàn toàn kín kẽ, lại không biết ngay cả Lưu Phất Lăng cũng không giấu được.”

Cả Lưu Tuân và Vân Ca đều đột nhiên run lên, mũi kiếm chĩa vào cổ Lưu Tuân đâm tới, cổ y và tay Mạnh Giác cùng bắt đầu chảy máu.

Lưu Tuân không dám cử động nữa. “Không thể! Tuyệt đối không thể như vậy! Nếu hắn biết… ta làm sao có thể sống được? Làm sao hắn có thể để ta sống?”

Trong mắt Vân Ca có sự khiếp sợ và đau buồn không thể tin được, nàng cũng lẩm bẩm: “Không, không thể. Huynh ấy không…”

“Ngươi bất chấp tình nghĩa giữa ngươi với Hứa Bình Quân và Vân Ca, còn hủy hoại một phen khổ tâm của ta trong chốc lát, đương nhiên ta sẽ không che giấu cho ngươi. Cho nên sau khi phát hiện là ngươi, ta lập tức nói với Lưu Phất Lăng. Vốn ta cho rằng hắn sẽ xử tử ngươi rồi truyền ngôi cho Lưu Hạ, không ngờ hắn lại… lại không làm gì cả, chẳng những không làm gì mà ngược lại còn vẫn quyết định truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi.”

“Huynh nói bậy! Không phải! Huynh ấy không biết! Lăng ca ca không biết…” Vân Ca lắc đầu, mũi kiếm không ngừng rung động, dường như có thể đâm vào cổ họng Lưu Tuân bất cứ lúc nào.

Mạnh Giác dùng sức ngăn chặn mũi kiếm, lớn tiếng nói: “Vân Ca! Y là Lăng ca ca của muội, nhưng y còn là hoàng đế của muôn dân thiên hạ. Vì muội và y, y nên giết chết Lưu Tuân, nhưng vì muôn dân thiên hạ, y không thể giết chết Lưu Tuân! Khi đó y chắc chắn mình sẽ chết, nếu lại giết Lưu Tuân thì người được lợi chỉ có thể là Hoắc Quang. Lưu Hạ trọng nghĩa lại dễ mềm lòng, chưa chắc đã là đối thủ của Hoắc Quang, chỉ cần sơ suất là thiên hạ đại loạn. Y không giết Lưu Tuân là có nợ với muội, càng mang nợ với chính y, nhưng nếu y giết Lưu Tuân, có lẽ y sẽ nợ muôn dân thiên hạ!”

Vân Ca gào lên: “Tôi không nghe huynh nói nữa! Tôi chỉ biết hắn đã giết Lăng ca ca!” Vừa nói nàng vừa bất chấp tất cả đâm mạnh tới. Tay Mạnh Giác đau đớn, y không chặn được thế kiếm của Vân Ca, lại không thể làm kiếm của Vân Ca bị thương. Vừa giận vừa số ruột, đột nhiên y búng thanh kiếm cho mũi kiếm lệch đi, sau đó buông tay ra. “Được rồi! Muội muốn giết thì giết đi! Dù sao muội cũng không muốn sống nữa rồi! Nhà Hán bây giờ đang đánh trận với người Khương, muội giết hắn thì nhiều nhất cũng chỉ làm thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, cùng lắm là mấy chục ngàn người, mấy trăm ngàn người cùng chết với muội. Người không được an bình là Lưu Phất Lăng, còn huynh sẽ không buồn vì những lưu dân này, việc này liên quan quái gì tới huynh?”

Nói xong y phất tay áo, lại ngồi sang bên cạnh, lấy một chiếc khăn lụa ra cúi đầu băng bó vết thương cho mình, không nhìn Vân Ca thêm một lần nào nữa.

Vân Ca muốn đâm lại không đâm tới được. Một kiếm này đâm tới sẽ đâm nát nỗi khổ tâm bao năm của Lăng ca ca, đâm cho vô số người tan cửa nát nhà. Muốn rút lại nhưng thù hận lại tràn đầy trong lồng ngực nàng. Người trước mặt khiến nàng và Lăng ca ca âm dương cách biệt, khiến con của nàng không được cất tiếng khóc nỉ non.

Bàn tay cầm kiếm của nàng run lên bần bật.

Thân thể Lưu Tuân đã kề sát chân tường, kiếm của Vân Ca không ngừng rung lên, máu trên cổ y không ngừng chảy ra, chiếc áo lót trắng như tuyết đã loang lổ màu máu.

Đột nhiên Chanh Nhi dắt Lưu Thích xuất hiện ngoài cửa. Lưu Thích hoảng sợ trợn tròn mắt, kêu lên hốt hoảng: “Cha! Cô! Cô… cô…”

“Keng” một tiếng, thanh kiếm của Vân Ca rơi xuống đất.

Lưu Thích chạy tới chỗ Vân Ca, lại sợ sệt đứng lại. “Cô, vì sao cô…”

Vân Ca ngồi xuống kéo cậu vào lòng. “Sau này không được gọi ta là cô nữa.”

“Vậy thì gọi là gì?”

“Dì, dì là dì của cháu, không phải cô.”

“Vâng, dì!”

“Sau này dì sẽ không vào cung thăm cháu nữa, cháu phải sống một mình thật tốt, không được quên mẹ cháu. Cháu phải làm một người tốt, không được để mẹ cháu ở dưới đất đau lòng.”

Lưu Thích khóc òa lên, ôm cổ Vân Ca. “Dì đừng bỏ Hổ Nhi.”

Nước mắt Vân Ca rời xuống cổ Lưu Thích. “Cháu chỉ cần nhớ, chỉ cần cháu ngoan, dì vẫn luôn nhìn cháu. Mẹ cháu cũng sẽ luôn nhìn cháu.”

Vân Ca đẩy Lưu Thích ra, bước ra ngoài điện.

Trong vòng một ngày xảy ra quá nhiều biến cố, Lưu Thích vẫn không hiểu hết được mọi chuyện, nhưng lúc này cũng không kìm được nữa, lau nước mắt rồi lại bật khóc lớn. Chanh Nhi tiến lên lau nước mắt cho cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Thái tử điện hạ đã là người lớn rồi, phải kiên cường!”

Hai mắt Vân Ca đẫm lệ quay lại nhìn Lưu Thích. “Đừng khóc, sau này cháu là hoàng thượng, ông trời sẽ dùng cả thiên hạ để bồi thường cho những gì cháu đã mất.”

Một bóng người mặc váy màu lục thấp thoáng trong đám người rồi biến mất.

Lúc này Thất Hỷ mới dám xông vào, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, cần đuổi theo… đuổi bắt Vân Ca không?”

Lưu Tuân ngồi ủ rũ trên giường, cả người ngơ ngẩn. Không ngờ trong lòng Lưu Phất Lăng lại như gương sáng, đã biết rõ hết thảy từ lâu? Nhưng hắn… hắn… Không thể! Không thể! Hắn không thể biết hết thảy được!

Thất Hỷ lại gọi: “Hoàng thượng?”

Mạnh Giác hờ hững nói: “Hoàng thượng, nếu nói trên đời này còn có ai khiến Hoàng hậu nương nương không yên lòng ngoài Thái tử điện hạ thì cũng chỉ có Vân Ca. Xin Hoàng thượng để Hoàng hậu nương nương có thể yên tâm an nghỉ, cũng để Thái tử điện hạ có thêm một người thân.”

Dưới ánh mắt chăm chú của Mạnh Giác, Lưu Tuân lại không có phản ứng như thường ngày, chỉ ngơ ngác nhìn Hứa Bình Quân đang nhắm mắt ngủ yên, trong lòng bị tuyết lạnh bao phủ, cuối cùng vô lực phất tay.

Thất Hỷ thở phào trong lòng, dẫn người lui ra bên ngoài, đồng thời lệnh cho thị vệ trở về vị trí của mình.

Chanh Nhi xin Lưu Tuân cho cáo lui: “Nô tỳ đưa Thái tử điện hạ đến Trường Lạc cung ở mấy ngày.”

Lưu Tuân không nói gì, chỉ gật đầu.

Nhìn thấy tóc Hứa Bình Quân hơi rối, Lưu Tuân ngồi xuống đầu giường, cầm một chiếc lược chải tóc giúp nàng ta, hành động dịu dàng, cẩn thận.

Mạnh Giác thấy thế lại chỉ cảm thấy khinh thường và chán ghét. Lưu Tuân không phải một hoàng tử an nhàn không quen đấu đá, y đã trải qua máu tươi, là người sống sót trong những âm mưu động trời. Với sự thông minh của y, năm đó lúc y lập Hứa Bình Quân làm hoàng hậu thì cũng đã biết sẽ có kết cục hôm nay. Vì chính mình, y đã tự tay đẩy thân hình yếu đuối của một nữ nhân lên đầu sóng ngọn gió. Khi đó là thế, bây giờ cần gì phải làm thế này?

Mạnh Giác khom người cáo lui.

Lưu Tuân hỏi: “Nàng… Trước khi đi nàng không hề muốn gặp trẫm hay sao?”

Mạnh Giác cúi đầu, lời nói lại rất thẳng thắn: “Vâng! Hoàng hậu nương nương không hề nói muốn gặp Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương vật vã gần một đêm, nhưng vì trước đó Hoàng hậu nương nương đã động thai khí, thai nhi bị tổn thương, vị trí thai lại ngược, cho nên sinh con ra thì đã chết. Hoàng hậu nương nương đau buồn khó nén dẫn đến rong huyết mà chết.”

Trước mắt Lưu Tuân tối sầm, chiếc lược trong tay rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh. “Là trai hay gái?”

“Một cô bé rất xinh xắn.”

Mạnh Giác nói rồi lại bế bé gái quấn trong tã bông tới đưa cho Lưu Tuân. Lưu Tuân không muốn đón, Mạnh Giác lại buông tay, bé gái rơi xuống đất. Lưu Tuân đau đớn trong lòng, biết rõ con gái đã chết nhưng vẫn cuống cuồng bế lên ôm vào lòng. Khi đứa bé chạm vào người y, đứa con vừa gần gũi vừa xa lạ, dường như không có bao nhiêu quan hệ với y này lập tức tan vào trong huyết mạch của y. Y sẽ vĩnh viễn nhớ dáng vẻ của cô bé trong lòng mình. Hai mắt nhắm chặt, đôi môi khẽ cong lên, nước da trắng mịn, thân thể mềm mại, từ đây trở đi, trong cơn mơ lúc nửa đêm của y sẽ luôn có một đứa con gái nhỏ bé quanh quẩn, rất yếu ớt, rất đáng thương, nhưng y lại vĩnh viễn không được nghe nó gọi một tiếng cha.

Lưu Tuân nhắm mắt lại, ôm chặt đứa bé, cả người không kìm được run rẩy.

Mạnh Giác quỳ xuống, bẩm: “Thần đột nhiên nghĩ đến một việc cần bẩm tấu với Hoàng thượng.”

Lưu Tuân không còn sức nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng “ờ” một tiếng.

“Hoàng hậu nương nương vì bị tức giận, đau thương ngập lòng nên động thai khí dẫn đến sinh non, nhưng vị trí thai lại quay ngược, tức là chân em bé ở dưới, đầu quay lên trên, là vị trí khó sinh nhất. Thái y muốn dùng thuốc giục sinh để đứa bé mau ra ngoài. Thoạt nghĩ thì việc làm của thái y không có gì sai, bởi vì lúc này tình hình của nương nương vốn chính là làm thế nào cũng đều hung hiểm, chỉ là xem dạng hung hiểm nào dễ khống chế hơn mà thôi. Đơn thuốc thoạt nhìn không có vấn đề, có điều rất khó bảo đảm không xảy ra một chút sai lệch.”

Mạnh Giác dừng lại.

Lưu Tuân bỗng mở mắt ra, mây đen bao phủ hai mắt, sát cơ tràn ngập. “Tại sao ngươi không nói tiếp?”

Mạnh Giác cung kính nói: “Thần cũng không biết nên nói tiếp thế nào. Hoàng thượng muốn xử lý thế nào thì tiếp theo chính là thế đó. Thần xin phép cáo lui.”

Sắc mặt Lưu Tuân mưa nắng thất thường, lúc xanh, lúc tím, lúc trắng, cuối cùng biến thành xám xịt. Bất kể sau đó xảy ra chuyện gì, bất kể lời của Mạnh Giác là thật hay giả, sinh non vẫn đúng là do y gây nên.

Bây giờ y cực kỳ mệt mỏi, lại không thể phát tiết. Y chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh, rất lạnh!

Một tay y bế con gái, một tay nắm chặt tay Hứa Bình Quân. Tuyết lớn như long ngỗng bay lả tả, giữa đất trời chỉ còn một mình y gian nan bước tới. Căn nhà luôn ấm áp đó đã không còn nữa.

Bình Quân, nàng không chịu đi kiếm củi cho ta nữa rồi đúng không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom