• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full VẠN THIÊN SỦNG ÁI (4 Viewers)

  • Chương 77

Đêm khuya, Hoàng đế vốn đang ở quân doanh trong bóng đêm phi ngựa trở về Bạch Châu. Hắn đi vào phòng của Thẩm Ninh, đám nô tỳ chuẩn bị mở miệng thỉnh an thì bị hắn ngăn lại, bọn họ lập tức hiểu ý quỳ xuống im lặng thỉnh an.



"Nương nương ngủ rồi?" Hắn hạ thấp giọng hỏi.



"Bẩm bệ hạ, nương nương sớm đã an giấc."



Hắn khẽ gật đầu, "Nương nương hôm nay làm gì, ăn gì? Thân thể thế nào? Tinh thần khá lên chưa?" Mặc dù hắn lúc nào cũng nắm được động tĩnh của Thẩm Ninh trong tay, nhưng mỗi lần trở về hắn vẫn hỏi đi hỏi lại mấy câu này.



"Hôm nay nương nương vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng như mọi ngày, chưa từng xuống giường đi lại. Buổi trưa nương nương mời lão thần y đến, lại đuổi Trương phu nhân và bọn nô tỳ ra ngoài phòng, cho nên nương nương với lão thần y nói chuyện gì nô tỳ không biết. Sau đó nương nương liền đi ngủ, đến bữa tối nô tỳ có gọi nương nương dậy rời giường dùng bữa, nương nương ăn chút cháo, Trương phu nhân sợ nương nương ăn ít sẽ đói bụng, khuyên nương nương, nương nương liền tức giận. Lát sau nương nương hết giận, lại nói xin lỗi với Trương phu nhân nói rằng là mình không đúng." Nô tỳ này báo cáo tình hình chi tiết không có một chút dư thừa nào, đây là do Đông Duật Hoành giao phó, nếu không cho nàng mượn một vạn lá gan cũng không dám bẩm báo như vậy với Thánh thượng.



Đông Duật Hoành nghe xong trong lòng vô cùng khó chịu. Mặc dù Thẩm Ninh thường phát cáu với hắn, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng đánh chửi hạ nhân, ngay cả Hồng công công cũng nói chưa bao giờ thấy người nào khoan dung độ lượng như vậy. Bây giờ nàng nóng nảy cáu kỉnh còn đang bị thương đầy mình, hắn biết đây không nàng muốn như vậy. Nhưng giờ nàng không thể khống chế, thống khổ nhất sợ là bản thân nàng. Nàng tức giận nhưng lại đè nén không phát ra, không phải sẽ càng tích tụ sao, vậy nến mới không thể khỏi bệnh? Hơn nữa từ lúc nàng được cứu trở về, hắn chưa nghe thấy nàng khóc một tiếng nào. ..



Hắn chau mày, khoát tay vẫy lui bọn họ xuống, một mình chậm rãi vào trong nội thất. Hoàng đế đi đến bên giường, dưới ánh nến yếu ớt hắn nhìn Thẩm Ninh đang ngủ nhưng cũng không an ổn. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, ngón tay cái khẽ vuốt mi tâm đang chau lại của nàng.



Cả người nàng đều là vết thương đau nhức... Đông Duật Hoành tâm tình phức tạp cứ như ngồi như vậy nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, cho đến khi hắn phát hiện trên trán nàng lại đổ mồ hôi lạnh, giường như ở trong mộng bị dọa hoảng sợ, hắn nhanh chóng cầm tay của nàng, thấp giọng khẽ dỗ dành: "Không sao hết, trẫm ở đây, không có chuyện gì đâu."



Hắn không ngừng nhẹ giọng dỗ dành nàng, trong mộng Thẩm Ninh như được hắn trấn an, từ từ lại thiếp đi.



Đông Duật Hoành đổi y phục, nhẹ nhàng nằm nghiêng người cạnh nàng, hắn chỉ khẽ đụng vào nàng, cẩn thận ngủ ở bên cạnh, dưới ánh nến lờ mờ ngắm dung nhan khi ngủ của nàng một lúc lâu, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.



Ngày hôm sau, gánh hát nổi tiếng nhất Bạch Châu được gọi tiến vào nội viện của phủ nha Tri Châu, bọn họ nơm nớp lo sợ đi theo người dẫn đường đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp lính canh gác, đi vào một viện tĩnh mịch vắng vẻ.



Nhóm đánh trống liếc trộm nơi này nô tỳ thị vệ lớn nhỏ đứng ở bên ngoài ít nhất cũng phải năm, sáu mươi người, vậy mà trong nội điện lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng ho của hắn cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Không biết người ở nơi này là vị quý nhân nào...



Quản gia đi đến nói với chủ gánh: "Chủ nhân ở chúng ta ngủ rồi, các ngươi chuẩn bị kỳ càng đi, chờ chủ nhân tỉnh ngủ liền mở màn một bài thật hay vào."



Chủ gánh cúi đầu khom lưng nhận mệnh, chuẩn bị gào to cho đoàn người nghe thấy chuẩn bị, lại bị quản gia quát bảo ngừng lại, "Nhỏ giọng thôi, ngươi cho rằng ở đây là chỗ cho phép ngươi hô to gọi nhỏ à!"



Chủ gánh giật mình, vội vàng gật đầu tỏ ý đã biết, nhưng trong lòng thì rơi vào mơ hồ. Bọn hắn vào trong phủ nha hát cho các lão gia, các phu nhân cũng không phải một, hai lần, nhưng sao lúc trước không có nhiều quy củ như vậy, hôm nay đột nhiên lại nhiều như thế? Chẳng lẽ Tri Châu lão gia chiêu đãi khách quý phương nào? Hắn nghĩ vậy, đầu tiên là thở dài, lỡ như bọn họ gặp phải người tính tình không tốt, hay là người đã đi nhiều nơi nghe nhiều bài, khó đảm bảo chuyến này bọn họ gặt hái được quả tốt. Nhưng vừa nghĩ lại, lỡ như quý nhân thấy bọn họ hát tốt, được ban thưởng chắc chắn là không ít. Hắn suy nghĩ một lượt, đi lại nói từng người trong gánh hát phải hát khúc hí cẩn thận, không được mắc sai lầm.



Đầu bên này gánh hát đang khẩn trương chuẩn bị, ở trong phòng Thẩm Ninh đang mê man ngủ. Hai canh giờ trôi qua, nàng mới chầm chậm tỉnh lại. Trương phu nhân vội vàng dẫn các nô tỳ lại giúp nàng mặc y phục, rửa mặt, rồi lại đỡ nàng ngồi xuống giường. Thẩm Ninh đã quên mất chuyện Trương phu nhân nói có gánh hát đến, nàng đờ đẫn ngồi trên giường không nói gì.



Trương phu nhân lại không dám nhiều lời, vào lúc khó xử, Liễm Diễm bưng một bát cháo tổ yến Tuyết Liên đi vào. Liễm diễm cũng theo Đông Duật Hoành đến đây, nhưng là sáng sớm hôm nay mới theo đại quân đến Bạch Châu, vừa đến liền tuân theo ý chỉ của Đông Duật Hoành chăm sóc Thẩm Ninh. Nàng mỉm cười đi vào trong phòng, nói: "Nương nương, nô tỳ mang cháo đến cho ngài, ngài ngủ lâu như vậy rồi chắc là đã đói bụng?"



"Ta không ăn."



"Nhưng mà nương nương, bệ hạ giao phá nhất định phải hầu ngài ăn hết một bát cháo này mới được." Liễm Diễm có chút khó xử đi về phía trước.



"Ta không ăn." Nhắc đến Hoàng đế là Thẩm Ninh liền bốc hỏa, nàng cố gắng kiềm chế cơn giận đang cuộn trào trong người.



Trương phu nhân đã chứng kiến tính tình lên xuống bất thường mấy ngày qua của Thẩm Ninh, vội vàng nói: "Liễm Diễm cô nương, nương nương cũng không đói, vậy đợi một chút, đợi nương nương nghe hí trở về lại ăn cũng không muộn."



Lúc này Thẩm Ninh mới nhớ ra chuyện này. Lúc trước nghe Trương phu nhân nói chuyện này, nàng vốn không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy có lẽ đi nghe một chút dời đi sự chú ý đầu óc nàng sẽ được khai thông hơn, nàng miễn cưỡng đồng ý nói với Trương phu nhân: "Bọn họ tới chưa?"



"Tới được một lúc rồi, bọn họ đã chuẩn bị xong ở bên ngoài đợi chỉ của nương nương!" Trương phu nhân tránh nặng tìm nhẹ.



Thẩm Ninh biết bọn họ đã đợi rất lâu, gật đầu nói: "Vậy đi ra ngoài."



Liễm Diễm thấy thế cũng không còn cách nào khác, phân phó người mặc thêm y phục cho Thẩm Ninh, đỡ nàng đi ra ngoài.



Chủ gánh ngồi chờ mòn mỏi cuối cùng cũng nghe thấy quản gia gọi bọn họ nhanh nhanh lên sân khấu, chủ gánh vội vàng gọi đệ tử nhanh chóng chuẩn bị, vẫn không quên nhắc nhở phải hát thật hay.



Thẩm Ninh ngồi trên gác cao đối diện sân khấu kịch, nàng gọi những người trong phòng cùng ra ngồi nghe hí kịch.



Gánh hát đã sớm chuẩn bị theo yêu cầu hát một đoạn ngắn vui tươi, người gõ chiêng chính hồi hộp bắt đầu gõ, Thẩm Ninh lại lập tức thấy nhức đầu. Sau đó chiêng lớn và kèn hòa tấu vô cùng náo nhiệt vừa vang lên, nàng khó chịu nhăn trán, nhưng không muốn để mọi người mất hứng, nhịn một lúc, không chịu nổi nữa thốt lên: "Đừng gõ!"



Trương phu nhân lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Thẩm Ninh, nghe thấy nàng nói như vậy vội vàng bảo người nói gánh hát ngừng lại, bà tiến lên hỏi: "Nương nương, ngài thấy tiết mục ngắn này không hợp ý sao?"



Thẩm Ninh hít sâu hai cái, mới nói: "Quá ồn...phu nhân nói bọn họ đừng đánh trống hay gõ chiêng gì nữa, hát bài gì nhẹ nhàng một chút."



Bà nghe những lời này cảm thấy kỳ quái, hát khúc hí lúc nào mà chả khua chiêng gõ trống? May Trương phu nhân cũng là người cơ trí, "Vậy thiếp thân bảo bọn họ hát chay được không?"



Thẩm Ninh nghe vậy gật đầu.



"Nương nương có muốn chọn tiết mục nào không?"



"Bà chọn là được."



"Liễm Diễm ở bên cạnh không khỏi ghé mắt nhìn, cái vị nương nương từ khi nào trở nên cổ quái như thế này?



Trương phu nhân lập tức giao phó xuống dưới, chủ gánh đang hoảng loạn như được đặc xá, vội vàng nói đệ tử hát lại một đoạn chính là bài vừa rồi.



Đán Sinh dẫn trước thận trọng hát hai câu, đệ tử trong gánh hát đều chú ý động tĩnh của vị quý nhân bên trên kia, chủ gánh hát thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.



Thẩm Ninh ngồi trên gác nghe nghe một hồi, lại cảm thấy âm thanh bén nhọn khiến nàng khó chịu, nàng muốn nhẫn nhịn nghe hết một khúc này, nhưng đầu nàng càng lúc càng đau đớn kịch liệt, bỗng nhiên nàng gạt bàn bộ đồ trên bàn xuồng, trà sâm được chuẩn bị cho nàng cũng bị nàng gạt xuống vỡ thành mấy mảnh.



"Nương nương?" Mọi người trong phòng đều giật mình.



Cánh tay nàng hơi nhói lên, Thẩm Ninh so với bọn họ còn kinh sợ hơn. Giáo dưỡng hai mươi mấy năm của nàng, tác phong của nàng tất cả đều đi đâu rồi! Nàng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, đứng bật dậy, nói: "Ta có chút không thoải mái, ban thưởng thêm cho bọn họ đi, nói là cho bọn họ cực khổ một chuyến này rồi." Vừa dứt lời nàng quay người vội vàng rời đi.



Người phía sau vội vàng đuổi theo, Liễm Diễm không khỏi thấp giọng hỏi Trương phu nhân, "Phu nhân, rốt cuộc là nương nương bị sao thế?"



"Thiếp thân cũng không biết, sợ là vết thương trên người nương nương khó chịu, cho nên trong lòng mới phiền muộn."



Lông mày Liễm Diễm nhíu lại, Duệ phi nương nương này rõ ràng là giả chết đào tẩu, bây giờ lần nữa lại xuất hiện trước mặt Thánh thượng, vốn đã là khả nghi rồi, như thế nào mà tính tình còn lớn như vậy?



Thẩm Ninh quay về trong phòng, một mình yên lặng ngồi im rất lâu, đột nhiên cho người mời Phong Bảo Lam đến.



Liễm Diễm chưa nói chuyện Duệ phi và huynh trưởng của Trang phi quen biết nhau như thế nào, chỉ riêng việc Phong Bảo Lam là ngoại thần, còn nương nương là phi tử của Hoàng đế sao có thể tự tiện triệu kiến ngoại thần được? "Nương nương, chuyện này không hợp lễ, vẫn là nên chờ bệ hạ trở về..."



"Bảo ngươi đi mời thì đi mời đi!" Thẩm Ninh không kiên nhẫn quát.



Liễm Diễm bỗng nhiên bị quát, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh. Nàng là nữ quan của cung Càn Khôn, là tỳ nữ thân tín của Hoàng đế bệ hạ, phi tần hậu cung cũng phải nể mặt nàng ba phần. Ngay cả bệ hạ cũng cực kỳ ít khi quát hét nàng như vậy, Duệ phi nương nương này cũng thật kiêu ngạo!



Trương phu nhân vội vàng hòa giải, "Nương nương ngọc thể quan trọng không nên tức giận, thiếp thân liền phái người đi mời." Những ngày qua bà đã chứng kiến hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Hoàng đế dung túng Duệ phi như nào bà cũng biết, bà không muốn đắc tội với người này. Cho dù cách này không hợp lễ, bệ hạ mà có trách cứ xuống, bà đẩy lên người Duệ phi là được.



Sau khi Thẩm Ninh quát một tiếng nàng lại thấy hối hận, nàng lớn tiếng xong quay đầu không nói thêm gì, nàng sợ nói thêm mấy câu nữa nàng sẽ càng khiến người khác chán ghét.



Phong Bảo Lamc không theo Đông Duật Hoành đến doanh trại, vì vậy rất nhanh đã được người mời đến viện của Thẩm Ninh.



"Làm phiền các ngươi lui xuống trước, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với Phong công tử."



Lúc này không ai dám phản đối gì, cả đám người đều khom người lui xuống.



Phong Bảo Lam thỉnh thoảng nghe nói tình trạng của Thẩm Ninh, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng đã gầy đến mức da bọc thành xương, trong mắt lóe lên tia phức tạp, "Duệ phi nương nương."



"Bảo gia, mời ngồi." Thẩm Ninh giơ tay ra hiệu.



"Thần không dám nhận." Phong Bảo Lam cảm tạ ban ngồi.



Thẩm Ninh chờ Phong Bảo Lam ngồi xuống, nàng nói những lời thật lòng, "Bảo gia giúp ta nhiều việc, thậm chí cứu mạng ta hai lần, ta còn chưa từng nói lời cảm ơn tử tế với Bảo gia."



"Đây là bổn phận của thần."



"Bảo gia, ân tình của ngài ta ghi nhớ trong lòng, nếu như một ngày nào đó ngài có việc gì cần ta giúp, ta nhất định xông pha khói lửa dù có chết cũng không chối từ."



"Nương nương không cần nghiêm trọng như thế."



Cách đây không lâu hai người bọn họ còn hoang đường vui đùa thăm dò lẫn nhau, bây giờ bọn họ nghiêm chỉnh nói chuyện thế này cũng có hơi không quen. Thẩm Ninh hắng giọng, đúng lúc Phong Bảo Lam cũng ho một tiếng.



Hai người nhìn nhau cười một tiếng.



"Không nói dối Bảo gia, hôm nay ta mời ngài tới, là có chuyện khác."



"Mời nương nương nói."



"Vậy ta sẽ đi thẳng vào vấn đề." Thẩm Ninh ngừng một lát, sau đó nói, "Chuyện hôm bữa bị Đại hoàng tử cắt ngang, ta còn chưa kịp hỏi, Bảo gia đến mộ của chồng trước của ta làm gì?"



"Nương nương hiểu lầm rồi, vi thần đến núi mộ của Lý gia cũng không có chuyện gì khác, mà vì bệ hạ muốn xây Hoàng Lăng nên phái người đi khắp nơi tìm long mạch, thầy tướng dò thấy ở Trung Châu có một chỗ phong thủy rất đẹp, nhưng tính toán lại cùng với vận mạch của núi mộ Lý gia, vì vậy thần mới dẫn người đi thẩm tra một lượt."



Khóe môi Thẩm Ninh giật giật, lại chậm rãi nói: "Giết già, nhưng lại dùng dao mổ trâu?"



"Nương nương quá khen, " Phong Bảo Lam khẽ ho một tiếng, "Thần cũng là thuần đường nên làm thôi."



Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, "Mấy ngày nay đầu óc của ta không dùng được, suy nghĩ nhiều đầu liền đau, ta cũng không biết những lời của Bảo gia là thật hay giả, chỉ là có một câu ta muốn nói với ngài," Nàng nói rõ từng câu từng chữ, "Tuyệt đối không nên gây phiền phức với Lý Tử Kỳ và Lý gia, nếu không bất luận như thế nào ta cũng sẽ không để yên."



Phong Bảo Lam lần đầu để lời uy hiếp của một phụ nhân ở trong lòng, bởi vì hắn biết nàng nói được là làm được. Hắn nhịn xuống da đầu tê cả lên, gượng cười hai tiếng, "Nương nương sao lại nói như vậy, thần dù thế nào cũng sẽ không tìm nhà thương gia để gây chuyện đây."



Thẩm Ninh gật đầu cười, "Như vậy thì càng tốt."



Phong Bảo Lam vẫn cười gương, cầm chén trà lên uống một ngụm.



"Nói đi phải nói lại, hình như trên nguc Bảo gia có một nốt ruồi son nhỉ?"



Phong Bảo Lam lập tức thất lễ phun nước trà trong miệng ra.



Đây là cái thể loại nói đi phải nói lại gì thế!



***



Lúc Đông Duật Hoành trở lại phủ nha đã là khoảng thời gian dùng bữa tối, hắn nghe Liễm Diễm một năm một mười báo cáo lại chuyện gánh hát ngày hôm nay, chắp tay sau lưng nặng nề thở dài một hơi, một lúc sau mới nói: "Ngày mai gọi Khúc Ban Tử đến hát hai bài hát dân gian, hoặc là gảy đàn tranh, đàn tỳ bà, hỏi nương nương xem nàng thích nghe cái nào.



"Vâng... " Liễm Diễm dừng một chút, sau đó lại nói: "Bệ hạ, hôm nay nương nương còn gọi Phong công tử đến nói chuyện."



"Nương nương nói chuyện gì?" Lông mày của Đông Duật Hoành lập tức nhíu lại.



"Cái này... Nô tỳ không biết, nương nương bảo bọn nô tỳ đều lui xuống, chỉ còn lại Phong công tử và nương nương ở trong phòng nói chuyện."



Hoàng đế nghĩ đến cảnh tượng chỉ có hai người trong phòng, hắn cực kỳ không vui, giận chó đánh mèo nói: "Nương nương không câu nệ tiểu tiết, ngươi cũng không biết nhắc nhở nương nương như vậy là không hợp lễ?"



Liễm Diễm có chút uất ức, "Nô tỳ tất nhiên là có nhiều lời, nhưng nương nương lập tức nổi giận trách nô tỳ, nô tỳ không dám tiếp tục khuyên nương nương.



"Ngay cả ngươi nàng cũng mắng?" Hắn nghe vậy mày nhíu càng sâu, sau đó lại thở dài, bất đắc dĩ nói, "Thôi, ngươi chịu đựng chút, những ngày này tính tình Duệ phi không tốt, ngươi an ủi nàng nhiều lên, mọi chuyện cứ thuận theo nàng, không được để nàng tức giận tích tụ ảnh hưởng đến sức khỏe."



Liễm Diễm nhìn sự bảo vệ cùng cưng chiều không tan trong mắt của Hoàng đế, nhất thời tâm tình phức tạp. Nàng yêu Hoàng đế, nhưng lại chưa bao giờ ghen tị với phi tử của người. Ngoại trừ Hoàng hậu, nàng là nữ nhân bầu bạn bên cạnh Hoàng đế lâu nhất, nhưng ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể giống như nàng ngày ngày sớm chiều đều ở bên cạnh bệ hạ. Bệ hạ vì cái chết của Duệ phi mà hao tổn tinh thần, nàng cũng chưa từng thấy khổ sở, ngược lại cho rằng đó là vì bệ hạ của nàng là người thâm tình trọng ý. Nhưng mà câu nói này của người lại khiến cho nàng đố kỵ không thôi. Nàng nhạy cảm phát giác được, bệ hạ đối xử với Duệ phi rất thân thiết, đối với nàng và những phi tử trong hậu cung đều khác biệt.



Nhưng theo nàng bất luận là do nguyên nhân nào, một năm trước Duệ phi giả chết chạy trốn khỏi bệ hạ. Đây đã là tội không thể tha, huống chi nàng còn nghe nói lúc Duệ phi bị bắt tới doanh trại Khắc Mông, bị người ta hạ xuân dược suýt nữa thất trinh... Cho dù không có mất đi trinh tiết, nhưng chỉ sợ là việc bị những tên mọi rợ đó đùa bỡn là chuyện không thể chối cãi. Lúc Duệ phi được cứu trở về khắp người đều là vết thương... Một nữ tử bất trung không thuần khiết như vậy sao có thể làm bạn bầu bạn bên cạnh bệ hạ?



Hoàng đế không biết suy nghĩ của Liễm Diễm, giao phó: "Gọi Phong Bảo Lam đến."



Không bao lâu, Phong Bảo Lam đã xuất hiện trong thư phòng diện thánh, tất nhiên là hắn biết Hoàng đế triệu hắn đến là vì chuyện gì, nên đã khéo léo thừa nhận. "Duệ phi nương nương triệu kiến thần, một là muốn cảm ơn chuyện thần cưới người, hai là hỏi thăm chuyện thần đi thăm núi mộ Lý gia."



"Ngươi làm việc lúc nào cũng nôn nóng như vậy." Hoàng đế không vui, chuyện này mà cũng để bị người khác phát hiện.



"Thần...Biết sai rồi." Hắn cũng cảm thấy có chút oan uổng, đúng là trùng hợp đến kỳ lạ mà. Phong Bảo Lam bất đắc dĩ nhận tội, sau đó nhân cơ hội hỏi: "Bệ hạ, nương nương đã bình yên vô sự, phải chăng...Chuyện đó nên buông xuống?"



Vốn dĩ Phong Bảo Lam đến núi mộ của Lý gia đúng là làm theo ý chỉ của Hoàng đế đến lấy tro cốt của Lý Tử Kỳ mang đến cho pháp sư làm phép trấn hồn. Phương pháp này là để Duệ phi nương nương và chồng trước không thể gặp nhau ở dưới âm phủ, loại chuyện không thể nói ra này Hoàng đế cũng chỉ có thể giao cho tâm phúc ở dân gian của mình. Phong Bảo Lam nhận được mật chỉ cực kỳ không nguyện ý muốn làm, hắn vốn định lề mề chờ Hoàng đế thay đổi chủ ý, không ngờ bởi vì hắn kéo dài thời gian nên Hoàng đế dùng bồ câu đưa thư mắng hắn một trận, hắn mới vội vàng chạy đến Trung Châu.



"Không cần, cứ theo lời trẫm mà làm." Vừa nhắc đến Lý Tử Kỳ, Hoàng đế nhớ lại một câu "Tình sâu một câu không thể nói hết" kia của Thẩm Ninh, sắc mặt hắn trầm xuống. Thẩm Ninh chưa từng tỏ tình với hắn, càng không cần phải nhắc đến bây giờ nàng hận hắn đến thấu xương.



"Lỡ như sau này Duệ phi nương nương biết được chân tướng... "



"Sao nàng biết được?" Đông Duật Hoành nhíu mày hỏi lại, rồi lại hỏi thêm, "Vậy ngươi giải thích chuyện đó với Duệ phi thế nào?"



Phong Bảo Lam nói lại lý do của hắn nói với Duệ phi, Hoàng đế liếc hắn một cái, "Duệ phi tin?"



Phong Bảo Lam nhắm mắt nói: "Nương nương thật sự tin."



"Hừ, Duệ phi cũng rất là tín nhiệm ngươi đó nhỉ." Đông Duật Hoành hình như có chút không vui, "Nói đi phải nói lại... "



Phong Bảo Lam nghe đến đây suýt nữa bị sặc nước bọt, sao lại là cái câu nói đi phải nói lại này nữa! Hắn lập tức có dự cảm không ổn.



"Lúc đầu Duệ phi làm thế nào mà tiếp cận được ngươi?" Hành động của Phong Bảo Lam ở Thuyên Châu Hoàng đế vô cùng rõ ràng, một công tử quần là áo lụa như hắn, Thẩm Ninh rốt cuộc là đã dùng thủ đoạn gì thu hút được sự chú ý của hắn?



Quả nhiên! "Chuyện này... " Phong Bảo Lam chỉ cảm thấy hôm nay là ngày đại hung, Đế phi hai người này hình như bàn bạc với nhau làm khó hắn. Nói một hồi thế nào lại nhắc đến chuyện này rồi?



Đích tôn độc nhất của Phong gia, Phong Bảo Lam công tử hận trời xanh sao để hắn số khổ như vậy.



"Nói rõ ràng cho trẫm, không được giấu giếm." Hoàng đế thấy hắn như vậy, lớn tiếng nói thêm một câu.



Phong Bảo Lam bất đắc dĩ, tự biết hôm nay chạy không thoát, đành phải nói từ đầu Thẩm Ninh giả tranh thành thư sinh, nhưng hắn giấu diếm chuyện Thẩm Ninh đi kỹ viện, chỉ nói chuyện nàng vào sòng bạc, theo hắn đi đá bóng.



"Duệ phi ném thẻ vào bình rượu, uống rượu, đánh bạc, đá bóng?" Đông Duật Hoành không thể tin lặp lại một lần, thấy Phong Bảo Lam dè dặt gật đầu, mặt của hắn lập tức xầm xuống, "Hừ, chỉ thiếu chưa đi thanh lâu!"



Phong Bảo Lam có nỗi khổ khó nói, Hoàng đế biểu ca, phi tử nổi loạn này của người không chỉ có vào thanh lâu, nàng còn đùa giỡn kỹ nữ nữa, là kỹ nữ đó!



Cái phụ nhân cả gan làm loạn này! Đông Duật Hoành lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười.



Phong Bảo Lam thấy thế, nhân lúc này nói thêm một câu, "Nương nương ném thẻ vào bình rượu cực kỳ giỏi, ném mười thẻ trúng chín đấy ạ!"



"Ồ?" Mày kiếm nhướng lên, "Nàng còn thực sự biết chơi đấy." Đông Duật Hoành cười khẽ hai tiếng, chợt thấy bản thân không nên như vậy, hắn ho khụ một tiếng trầm mặt xuống, "Ném giỏi thì thế nào, dù sao Duệ phi cũng là nữ tử, có như vậy mà ngươi cũng không nhìn ra, đúng là càng ngày càng không có tiến bộ gì hết!"



Phong Bảo Lam làm mặt khổ đáp, "Bệ hạ nói rất đúng."



"Bản thân ngươi phải cẩn thận chút, đừng để hồ đồ mắc sai lầm, nếu không trẫm lấy cái gì để đền cho cục thịt tròn tâm can của cữu cữu đây."



Phong Bảo Lam nghe thấy Đông Duật Hoành lại bắt đầu lấy tên của hắn ra làm trò cười, mặt vặn vẹo giống như ăn phải quả mướp đắng.



Hoàng đế cong môi cười, "Ngươi cũng nên sớm sinh cho cữu cữu một đứa cháu trai đi, ngươi có biết năm nay ông ấy đã trình ba bản tấu chương xin trẫm quản giáo ngươi rồi không."



Cái này giống như vì cháu trai phát cuồng mà làm chuyện của người cha. Da mặt dày của Phong Bảo Lam cũng có chút lúng túng, "Haiz, bệ hạ người cũng không phải không biết Phong gia... hắc hắc... "



"Trẫm nhìn thấy cũng không hẳn phải như vậy, trong tấu chương cữu cữu nói, tuy ngươi có một vợ năm thiếp, suốt ngày lại lưu luyến thanh lâu, khó có khi đến cửu hậu viện nhà mình."



Phong Bảo Lam cười ngây ngô.



Đông Duật Hoành lại có thâm ý khác nhìn hắn, "Thanh Lam, ngươi... Là vô ý, hay là cố ý đây?"



Phong Bảo Lam nghe ra lời bóng gió của bệ hạ, sắc mặt hắn trở nên tĩnh lặng.



Có cực kỳ ít người biết được chuyện cũ. Lúc hắn còn trong thời niên thiếu, từng tự ước định cả đời với một tỳ nữ thiếp thân lớn hơn hắn hai tuổi, hắn từng vì nàng mà thề non hẹn biển một đời một kiếp đến khi đầu bạc vẫn không rời xa. Thậm chí trong lúc không để ý nói với mẫu thân, hắn muốn cưới nàng làm thê tử duy nhất, nhưng khi hắn vô cùng vui mừng tử Trường Dương trở về Thuyên Châu, nàng cũng đã bị mẫu thân loạn côn đánh chết. Thị nữ có quan hệ tốt với nàng nói với hắn, nàng chết rất thê thảm, trước khi chết còn gọi tên của hắn.



Hắn phẫn nộ điên cuồng, cuối cùng đau lòng thành trống vắng.



"Chuyện đã rất nhiều năm rồi, ngươi còn không quên được nữ tử kia?"



Phong Bảo Lam miễn cưỡng cười nói, "Ngay cả dáng vẻ của nàng như thế nào thần cũng đều đã quên mất.. ." Giọng nói của hắn càng lúc càng bé.



Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm hắn một lúc, "... Bất hiếu có 3 loại, bất hiếu lớn nhất là không có hậu duệ nối dõi. Huống hồ người chết không thể sống lại, ngươi cũng nên cân nhắc lại đi."



"Vi thần hiểu rồi."



Buổi trưa hôm sau, Thẩm Ninh nghe Liễm Diễm nói có Khúc Ban Tử đến giúp nàng tiêu khiển, nàng nhíu mày lắc đầu, không muốn đi.



Liễm Diễm khó xử một hồi, cứ cách một lúc lại qua lại, nói trong Khúc Ban có một người thổi sáo cực kỳ hay, mong nàng dù thế nào cũng nên nghe thử một lần, hơn nữa chỉ cần ngồi trong phòng rồi người kia sẽ cách bức bình phong tấu nhạc, nếu như nàng không thích thì đuổi người đó ra ngoài là được.



Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, khẽ gật đầu đồng ý.



Liễm Diễm lập tức phái người dời một bức bình phòng đến, Thẩm Ninh ngồi trên giường dựa người vào thành cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trong mắt không có một tía gợn sóng.



Rất nhanh Liễm Diễm nói người kia đã ngồi bên ngoài, Thẩm Ninh khẽ lên tiếng, Liễm Diễm liền dẫn nô tỳ lui xuống.



Người thổi sáo không biết bên trong là nhân vật ra sao, cũng không nói chuyện, chỉ thử một vài tiếng sao, sau đó chầm chậm thổi một bài.



Tiếng sáo của hắn thổi du dương như tiếng nước róc rách chảy trong khe núi, tiếng sáo mềm mại trầm bổng, khoan thai trong trẻo, khiến cho người nghe có cảm giác như đang ở trong khe núi, phảng phất nghe thấy tiếng chim hót, gió nhè nhẹ thổi qua.



Thẩm Ninh im lặng lắng nghe, khó có khi nàng có cảm giác bình tĩnh như lúc này.



Một khúc nhạc kết thúc, người bên ngoài không lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng có hơi khàn khàn của Thẩm Ninh chầm chậm cất lên, "Tiếng sáo của ngươi rất dịu dàng," Giống như biết tâm bệnh của nàng, đang cố gắng cực lực an ủi nàng, "Ta rất thích, cảm ơn."



Bên ngoài không có tiếng trả lời, dường như chỉ có một tiếng khẽ thở phào một hơi.



Người kia lại thổi một khúc ký ức xuân triều. Thẩm Ninh lẳng lặng nghe, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.



Từ đó trở đi, mỗi ngày vào buổi trưa người thổi sáo sẽ đến phòng của nàng thổi hai bài. Thẩm Ninh cũng không cự tuyệt, ngược lại mỗi lần đều an tĩnh nghe. Chỉ có một ngày tiếng sáo vừa cất lên nàng lập tức nổi giận, cáu gắt bảo người kia rời đi.



Người thổi sáo trầm mặc một lát, mới khàn khàn nói: "Mong phu nhân bớt giận."



Thẩm Ninh bình tĩnh lại, xấu hổ nói: "Là lỗi của ta."



"Không, là tại hạ sai, vừa rồi là tại hạ không tập trung, còn mong phu nhân không trách tội." Giọng nói của người này khác với tiếng sáo mềm mại nhẹ nhàng, nam tử này có chất giọng thô ráp như nuốt phải than.



Thẩm Ninh uể oải nói: "Ngươi đi đi."



Một lúc sau mới thoáng nghe thấy tiếng thở dài, bên ngoài có tiếng sột xạo dọn đồ rời đi.



Chỉ là ngày hôm sau người kia vẫn đến, vẫn như thường ngày thổi sáo cho Thẩm Ninh nghe, Thẩm Ninh cũng không nói gì.



Cách mấy ngày, Hoàng đế triệu tập bộ quân phía Tây đúng ngày tới nơi. Đại quân ở biên cảnh hội sự, hoàng đệ Thận Thân vương và Thành Thân vương, rất nhiều vị đại thần, các tướng ở tây đường trung đạo theo quân chinh phạt. Đông Duật Hoành cùng những người tham dự quân vụ liên tục thương nghị, quyết định tập kích Lỗ Hỗ nơi bị Khắc Mông chiếm đóng, chia binh thành hai đường. Một đội quân chạy về phía Tây chặn đánh quân tiếp vận của Na Gia, một đội quân cùng Hoàng Lăng đại tướng quân chạy về phía Đông bao vây Nỗ Nhi Linh.



Đại quân theo kế hoạch là sáng sớm ngày mai xuất chinh, Đông Duật Hoành ở trong đại trướng nghỉ ngơi một lát, lại đang do dự có nên mang Thẩm Ninh theo bên người hay không. Nàng bệnh chưa khỏi, chứng uất ức vẫn chưa hết, sợ nàng không chịu nổi trên đường hành quân xóc nảy gian khổ, nhưng hắn nghĩ đến cảnh tượng không có nàng bên cạnh, trong lòng luôn bất an.



Hắn là vua của một nước, thuở nhỏ hắn đã nhìn quen những kỳ trân dị bảo, hắn chưa từng thấy một món đồ nào trong ngự bảo các giá trị cả. Ngay cả những bảo vật quý giá hay trân quý đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi trên tay hắn. Nhưng phụ nhân hắn từng lạc mất này, mỗi ngày hắn đều hoảng loạn, hắn muốn khóa nàng lại trong tòa nhà cao cửa rộng nhưng lại sợ nàng buồn bực. Hắn muốn mang nàng theo bên cạnh một tấc cũng không rời nhưng lại sợ nàng mệt mỏi, mỗi ngày nàng gầy béo vui hay buồn hắn đều muốn cẩn thận nhìn, buổi tối phải gặp nàng một lần mới có cảm giác an tâm.



Hắn cuối cùng cũng hiểu được nỗi lòng của thần giữ của. Hôm nay hắn cũng muốn trở thanh chủ nhân keo kiệt, một lòng hắn chỉ muốn giấu bảo bối vào trong nguc, dấu vào nơi chỉ có một mình hắn nhìn thấy, bất cứ ai cũng không được phép ngấp nghé.



Vẫn là mang nàng đi theo. Đông Duật Hoành nặng nề thở dài, đang định phân phó Vạn Phúc chuẩn bị một xe ngựa có giường êm cho Thẩm Ninh, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng th0 doc của một tên lính, "Khởi bẩm bệ hạ, Bạch Châu cấp báo!"



Lông mày Hoàng đế nhướng lên, "Tuyên."



Vạn Phúc dẫn người đi vào trong lều, lính liên lạc dập đầu, chợt lo lắng nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, Duệ phi nương nương mất tích!"



Đông Duật Hoành đứng bật dậy.



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom