• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full VẠN THIÊN SỦNG ÁI (2 Viewers)

  • Chương 58

Bầu trời u ám phủ đầy tuyết khẽ bay, gió lạnh gào thét từng cơn, đại quân Cảnh Triều trú đóng bên ngoài cách A Nhĩ Đóa năm mươi dặm, ai nấy đều đang làm nhiệm vụ của mình. A Nhĩ Đóa vốn thuộc Khắc Mông, hiện nay đã thuộc về Cảnh Triều, đây là một địa phương rộng lớn nhưng vô cùng buốt giá. Tiểu binh cầm giáo canh giữ bên ngoài lều của Hoàng Lăng, hay tay sưng đỏ thô ráp chà chà vào nhau, mẹ nó lạnh quá đi.



Đại tướng quân từ trong lều vải bước ra, tiểu binh nhanh chóng ưỡn nguc đứng vững. Hắn nhìn đại tướng quân mặc áo giáp, bên ngoài khoác áo choàng màu đen, thanh kiếm Long Tước đeo bên hông, dáng vẻ oai hùng phi phàm, tinh thần sùng bái lập tức dấy lên, nếu hắn có một ngày có thể uy phong giống tướng quân thật tốt biết mấy!



"Các ngươi có thấy Hàn thiếp hiệp đâu không?" Hoàng Lăng nhìn một vòng, hỏi một câu.



"Bẩm tướng quân, tiểu nhân nhìn thấy Hàn thiếu hiệp đi về phía đầu rừng."



Hoàng Lăng gật đầu, không nhanh không chậm đi về phía tiểu binh chỉ, dọc đường không ngừng có người chào hắn một cách tôn kính, Hoàng Lăng đều đáp lại từng người.



Hắn đi xuyên qua từng tuyết trắng rộng lớn, thoáng nghe thấy âm thanh kiếm khí, tìm theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại.



Một bóng đen thoăn thoắt thoắt ẩn thoắt hiện chạy trên mảnh đất trống bằng phẳng sau khu rừng, đường kiếm như gió bay. Hoàng Lăng nhìn thấy bóng người kia đạp trên mặt tuyết nhẹ nhành nhưng vững vào, kiếm pháp tinh xảo sắc bén, chiêu thức uyển chuyển phóng khoáng, đoán chừng đây là chiêu thức Âm Kiếp Cửu Không độc môn của Hàn Chấn. Hoàng Lăng không kìm được nói thầm một tiếng "Hay!", nếu như một đấu một, hắn sở bản thân mình không phải là đối thủ của Hàn Chấn.



Hàn Chấn biết có người đến, chậm rãi thu thế.



"Ngu huynh tới không phải lúc, hiền đệ chớ trách." Hoàng Lăng cười, chậm rãi đi ra.



"Hoàng tướng quân nói quá lời rồi." Hàn Chấn mặc trường bào màu đen, ăn mặc phong phanh, lại giống như không cảm thấy rét lạnh. Hắn thu hồi trường kiếm vào vỏ bao hên hông, nhanh chân tiếp đón Hoàng Lăng.



"Chúng tướng sĩ đều đang ở trong thành mua vui, sao ngươi không đến cùng mọi người vui vẻ?"



"Ta không thích ồn ào, đi cũng chỉ làm mọi người mất hứng." Hàn Chấn nói, "Tướng quân tìm ta chắc là có việc giao phó?"



Hoàng Lăng lắc đầu, lại nhìn về vùng đất tuyết trắng mênh mông, thở ra một hơi lạnh, "Hiền đệ, đệ cảm thấy vùng đất này, để Đại Cảnh của ta quản lý tốt hơn hay vẫn là để Khắc Mông quản lý tốt hơn?"



Hàn Chấn nhìn theo phía xa xa kia, trầm mặc chốc lát nói: "Ta không biết."



Hoàng Lăng khẽ cười một tiếng, "Hiền đệ đúng là người có tấm lòng hiệp sĩ."



"Thanh kiếm này của Hàn mỗ, từ trước đến nay chỉ dính máu của kẻ ác." Bây giờ lại dính vô số máu tươi của binh lính Khắc Mông. Điều này khiến lòng hắn vô cùng phức tạp.



"Khắc Mông nhiều lần có âm mưu tiến xống phía Nam, nếu không nhỏ cỏ tận gốc, cuối cùng cũng sẽ trở thành mối họa lớn của Cảnh Triều. Hành động của hiền đệ, thật là đại nghĩa."



Hàn Chấn không nói.



"... Lăng sinh ra trong một thôn nhỏ ở phía Đông, khí đó thời cuộc bất ổn, biên cảnh thường có quấy rối, bách tinh khổ đến không thể nói bằng lời, cho đến khi triều đình phái người đến dẹp loạn cướp bóc, giết người, ta mới may mắn sống sót. Sau đó tòng quân chính chiến bốn phương, Lăng càng thêm chắc chắn chỉ khi tứ hải thống nhất, mới có thể được được bình yên chân chính. Hiện nay chủ nhân của chúng ta là người anh minh, nước giàu binh mạnh, đây chính là thời cơ tốt nhất để thống nhất giang sơn."



"Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bây giờ Khắc Mông đã không còn sức lực để quấy rối, chỉ sợ là bây giờ binh lính đều hy vọng buông bỏ áo giáp về quê, lấy vợ sinh con."



"Để hoàn thành đại nghiệp tất nhiên sẽ có người phải hy sinh, Lăng nguyện cùng các huynh đệ cùng nhau đổ máu xây dựng lên giang sơn gấm vóc cho Cảnh Triều." Hoàng Lăng kiên định nhìn về phương xa, dường như hắn thấy được tương thái thái bình thịnh thế của Cảnh Triều.



Hàn Chấn không có cách nào phản bác, nhưng cũng không thể tán đồng.



"Hàn đại ca!" Một giọng nói vui vẻ gọi to phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, hai người nhìn lại theo phía phát ra tiếng gọi, chỉ thấy một một giai nhân hoạt boát mặc áo bông hồng với áo choàng đỏ thẫm đứng trong rừng mỉm cười, trong tay cầm một cái áo choàng màu đậm.



Hoàng Lăng biết giai nhân hoạt bát này chính là thiên kim Đoạn Thu Sương của chưởng môn Côn Sơn Phái tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, tuổi vừa mới mười sáu, trước đó vài ngày theo sư huynh sư đệ đầu quân vào quân đội. Hoàng Lăng biết rõ cô bé này chỉ sợ là ý không ở trong lời, đến cưỡi ngựa giết địch là giả, thăm hỏi Hàn Chấn mới là thật. Bởi vì cô bé này khi vừa đến đã tự xưng là vị hôn thê của Hàn Chấn.



"A, Hoàng tướng quân cũng ở đây ạ! Thu Sương thất lễ rồi." Đoạn Thu Sương chạy lại gần, khẽ cười cánh môi cong lên hai bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ.



"Không sao," Hoàng Lăng quay qua nói với Hàn Chấn, "Đoàn cô nương đã có việc, Lăng không tiện quấy rầy, lát nữa ngươi qua lều vải tìm ta."



"Tướng quân có việc, ta cùng tướng quân về doanh trại là được." Hàn Chấn khẽ nhíu mày.



"Không cần phải vội." Hoàng Lăng vẫy tay, cười cười rồi đi.



"Hàn đại ca," Đoạn Thu Sương đưa mắt nhìn Hoàng Lăng rời đi, quay đầu gương mặt ửng đỏ nói với Hàn Chấn, "Muội vừa rồi đến doanh trướng tìm huynh, tìm khắp nơi cũng không thấy huynh đâu, muội còn tưởng rằng huynh cùng mọi người vào trong thành rồi, không ngờ huynh lại ở đây. Đây, muội giúp huynh mang áo choàng đến này, bên ngoài gió lớn muội giúp huynh khoác vào nhau."



"Không cần." Hàn Chấn lạnh lùng cự tuyệt, vươn tay ra tự cầm lấy áo choàng của mình.



"Hàn đại ca, bây giờ huynh có rảnh không, hay là huynh dẫn muội vào thành chơi một chút đi."



"Cô nương tìm người khác đi."



Đoạn Thu Sương vốn đang tràn trề nhiệt huyết bị lời này của hắn dập tắt, "Hàn đại ca, chúng ta là hôn thê..."



"Không phải."



Sắc mặt của Đoạn Thu Sương thay đổi, "Hàn đại ca, cha mẹ hai bên đã từng hẹn ước..."



"Người từng chỉ hôn với ta chính là đại tỷ của cô nương, tỷ tỷ của cô nương mười lăm tuổi đã qua đời vì bệnh, hôn ước này tất nhiên là không giải quyết được gì."



"Nhưng cha muội nói muốn muội thay tỷ tỷ gả vào Ngự Kiếm sơn trang."



"Lời đã nói ra khỏi miệng không thể nói đùa, hơn nữa mấy năm trước lúc trước khi ra khỏi nhà, ta đã viết thư nói rõ ràng mọi chuyện với Đoạn chưởng môn."



"Nhưng mà Hàn thúc thúc và Hàn thẩm thẩm hai năm trước đã đồng ý cửa hôn sự này rồi, cho nên chúng ta cũng không được coi là đã hủy hôn!" Nàng khăng khăng không phải chàng thiếp không gả, khiến cha phải lần nữa đến Hàn gia nói chuyện này, lúc đó Hàn Chấn không ở Ngự Kiếm sơn trang, cha mẹ Hàn Chấn vừa bận tâm tình nghĩa hai nhà, vừa sợ con trai yêu quý không rảnh quan tâm đến chuyện chung thân đại sự, nên đã đồng ý với mối nhân duyên này.



Hàn Chấn cau mày. Từ trước đến nay hén ghét nhất là nữ tử ngang ngược càn quấy, hắn cố d3 xuống vẻ không vui nói: "Hàn mỗ đã có người trong lòng, cô nương vẫn là nên tìm một mối cao khác đi." Dứt lời hắn cất bước muốn rời đi, lại bị Đoạn Thu Sương lần nữa cản ngay trước mặt.



"Hàn đại ca, nhất định là huynh đang lừa muội! Muội là con gái của chưởng môn Côn Sơn Phái, có mấy cô nương có thể xứng với huynh hơn muội được?"



Hàn Chấn không muốn cùng một cô nương dông dài, đi vòng qua nàng không hề quay đầu nhìn lại, để lại Đoạn Thu SƯơng sau lưng tức đến giậm chân.



Trở về doanh trại, Hàn Chấn trực tiếp đi đến lều của chủ soái. Hoàng Lăng nhìn thấy hắn đến thì bước ra đón, cười một cái cũng không hỏi gì nhiều, lấy một cuộn giấy nhỏ từ trong ống tay áo ra đưa cho hắn, "Đây là tin tức từ hoàng cung gửi đến."



Hàn Chấn tiếp nhận, đọc một lượt, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ.



"Hoàng tướng quân, cái này... Là ý gì?" Triều đình có ý cho phép hắn rời đi? Hắn vốn cho rằng, ít nhất cũng phải chờ đến ngày đánh hạ được Mật Thập.



"Đây là bệ hạ ngự chỉ, Lăng cũng không tiện tự mình đoán bừa. Đi hay ở là do hiền đệ tự mình quyết định." Hoàng Lăng nói. Lúc ở Vân Châu Hàn Chấn đã từ chối lời mời gia nhập quân sĩ của hắn, không ngờ mấy tháng sau Hàn Chấn mang theo một bản mật chỉ chủ động đến tìm hắn nương nhờ, hiệu trung dưới trướng lên chiến trường giết địch. Trong lòng hắn biết rõ chuyện này chắc chắn có ẩn tình, nhưng Hàn Chấn võ nghệ cao cường lại dẫn tới một số lớn hiệp sĩ giang hồ tài năng hơn người đến gia nhập quân đội. Mặc dù không thể nói là có thể chi phối được chiến trường, nhưng nhất định cũng là như hổ thêm cánh. Dựa theo hiểu biết của hắn về bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ không ngay lúc này buông tha Hàn Chấn rời đi như vậy. Trừ khi...



Hàn Chấn ra ngoài lều, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là không biết có phải Hoa Phá Nguyệt ở bên kia đã xảy ra chuyện gì không. Nhưng hai ngày trước hắn với nhận được thư của người bạn chí cốt, viết tất cả đều bình yên vô sự, hơn nữa còn cử người mang đến một bộ y phục mùa đông nàng tự may cho hắn... Nữ tử kia, rõ ràng trên mặt buồn bực muốn chết nhưng vẫn may y phục cho hắn. Trong mắt hắn hiện lên một tia nhu tình, chợt nghĩ lại tình cảnh hiện tại, hắn đi ra chuồng ngựa lấy một con ngựa, trực tiếp thúc ngựa chạy thật nhanh vào trong thành.



Đến A Nhĩ Đóa, Hàn Chấn tìm được người hắn muốn tìm ở trong kỹ viện lớn nhất thành.



Giang hồ tự xưng không có chuyện gì không biết nam tử thấp bé gầy yếu Vương Bách Thông đang cùng một đám huynh đệ chơi gái, lại bị Hàn Chấn gọi đi ra một gian phòng khác không người nói chuyện. Vương Bách Thông say khướt híp đôi mắt nhỏ nói: "Hàn thiếu hiệp, ngươi cũng tới rồi! Trước tiên sao không cùng mấy huynh đệ náo nhiệt một chút, có chuyện gì vui để xong xuôi hãng nói?" Khi hắn đang chuẩn đánh thẳng một mạnh đánh nhanh thắng nhanh thì phụ nhân Khắc Mông nàng còn lẳng lơ hơn cả người của Cảnh Triều.



"Ta chỉ hỏi ngươi mấy chuyện," Hàn Chấn đi thẳng vào vấn đề, "Ngươi có biết gần đây Trường Dương có chuyện gì mới không?"



"Trường Dương?" Vương Bách Thông híp mắt nghĩ nghĩ, "Vi đà chủ của cái bang Phân Đà vài ngày trước đó đã chết ở Trường Dương, còn có Vô Không đại sư dạo chơi một vòng đã trở về chùa Pháp Giác."



"Ta muốn hỏi chuyện triều đình."



"Ai, Hàn thiếu hiệp, ngươi cũng đề cao ta quá rồi, chuyện triều đình sao ta có thể biết được!" Vương Bách Thông nói xong, lại lập tức nhớ ra một chuyện, "Nhưng mà cũng có một chuyện lớn..."



"Chuyện gì?"



"Có lẽ thiếu hiệp không hứng thú với mấy chuyện này đâu, nhưng thiên hạ đều truyền tai nhau, Hoàng đế muốn nạp phi tử nhưng người này lại từng là quả phụ. Sau đó dựa vào thiên mệnh tính ra hóa ra người đó là thần nữ đầu thai, vì vậy mà Hoàng đế phá lệ đưa nữ tử này vào trong cung." Vương Bách Thông nghĩ nghĩ, nói thêm, "Nữ tử kia chắc thiếu hiệp cũng biết, chính là Lý thị ở Vân Chậu lập được công lớn ban thưởng đền thờ trinh tiết, sau đó lại đến Trường Dương nhỏ máu nhận thân với Thẩm gia."



Thẩm Ninh? Hàn Chấn thật sự là giật mình không nhỏ, lần cuối cùng hắn gặp Thẩm Ninh là lúc nàng ở Trường DƯơng bị người khác ám sát, khi đó nàng đã được thưởng đền thờ trinh tiết rồi mà, sao trong nháy mắt lại lấy thân phận quả phụ tiến cung làm phi? Trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện khó khăn trắc trở? Chẳng lẽ... Ý chỉ nàng là do muội ấy cầu Hoàng đế?



**************



Đóa hoa cuối cùng trên tranh Tiêu Hàn cũng nở rộ. Mùa xuân đã đến, hoàng cung lại xuất hiện với màu sắc tràn đầy sức sống, các vị chủ tử và cung bộc đều đã thay đổi cách ăn mặc theo thời tiết mùa xuân.



Cung nữ của cung Xuân Hi bưng khay y phục đã được xông hương đi vào trong điện, một cung nữ nho nhỏ tên Đào Nhi cười hì hì nhìn vào bên trong nội điện, nói: "Lát hồi nương nương lại phiền muộn vì người dậy trễ cho coi."



"Bệ hạ dặn dò rồi, để nương nương ngủ thêm một lát." Đại cung nữ Tú Như nói.



"Muội biết rồi, Tú Như tỷ tỷ, " Đào Nhi khẽ nói, "Đêm hôm qua đến canh bốn rồi mà nương nương còn chưa ngủ đấy." Nàng ở bên ngoài gác đêm, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra mặt đỏ đến tận mang tai. Lúc sau bệ hạ gọi mang trà vào, nàng vừa vào điện lập tức gửi thấy mùi Long Tiên hương hòa lẫn mùi h04n ái thoang thoảng trong không khí. Người nhận trà là bệ hạ nhưng nàng ở ngoài rèm nghe thấy bệ hạ nói "Uống chậm một chút, cẩn thận bỏng." Giọng điệu dịu dàng đó khiễn trái tim nhỏ bé của nàng đập loạn xạ.



Tú Như nghe Đào Nhi kể lại đỏ mặt, tất nhiên nàng hiểu được thâm ý trong câu nói đó, lập tức khẽ gắt một tiếng, "Ít ở đây ăn nói bậy bạ lại đi, cẩn thận nương nương đánh muội mấy gậy đấy!"



Đào Nhi phồng hai má không dám nhiều lời.



Một lúc sau, tử trong nội điện truyền tới tiếng gọi, "Tú Như."



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom